Anh gật đầu nhìn tôi không hề có ý nói chuyện, ánh mắt rơi trên hai chiếc hộp giữa nhiệt.
Tôi ngập ngừng một chút rồi nói: “Em..” “Một mình anh có thể ăn hết hai phần sao?” Anh nhìn tôi, khẽ nhướng mày: “Hay là em ăn cùng anh?” Vừa nãy cãi nhau xong, tuy rằng tôi biết mình đã sai, nhưng nhất thời vẫn không chịu bỏ sĩ diện, mỡ miệng: “Đều cho anh ăn hết!” Dù sao tôi cũng không đói.
Anh ‘ờ’ một câu, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi bắt đầu mỡ hộp giữ nhiệt ra, thấy hai phần đồ ăn đều giống nhau, anh đều lấy ra hết, lấy chén đũa để trước mặt tôi mỡ miệng nói: “Ăn đi!” Tôi bu môi: “Em không đói, anh ăn đi!” Anh liếc nhìn tôi: “Em dự định về sau sẽ chuyển sang nghề nuôi heo sao?” Tôi chưa phản ứng lại kịp, suy đi nghĩ lại mới phản ứng lại là ý anh là đang nói anh căn bản không thể ăn hết, mang cho anh hai phần cơm không phải là định nuôi heo thì là gì? Tôi đỏ mặt, liền cầm đũa cúi đầu ăn cơm.
Trầm mặc một lúc, tôi chủ động mở miệng, rất nghiêm túc nói: “Phó Thắng Nam, em xin lỗi!” Đối với lời xin lỗi đột ngột khó hiểu này của tôi, anh chỉ liếc nhìn tôi sau đó gật đầu: “Ừm, anh biết rồi” Sau đó liền không có gì nữa cả.
Tôi bïu bĩu môi, cứ luôn cảm thấy anh trả lời như vậy quá miễn cưỡng, tôi khó khăn lắm mới chủ động xin lỗi, anh sao có thể dùng mấy chữ là đã tóm gọn lại rồi, những cái khác thì không có gì hết vậy? Thấy vậy, tôi không khỏi thð dài, cũng không biết tôi nên vui mừng hay nên tức giận nữa.
Anh im lặng thử hết một lượt các món ăn trên bàn, đôi mắt đen rơi trên người tôi, mỡ miệng nói: “Tối nay về nhà với anh nhé?” Lời nói này tuy rằng là hỏi, nhưng sao tôi cứ cảm thấy giống như anh đang ra lệnh cho tôi vậy, không khỏi ngớ người, ngược lại không trực tiếp từ chối, chỉ nói: “Em vừa mới về nhà họ Mạc, em muốn sống cùng bọn họ mấy hôm. Trong lúc dừng ở phòng đông lạnh chứa tử thi, lúc đó em cứ luôn nghĩ, nếu như em có thể ở bên bọn họ, nói với họ rằng thực ra em rất yêu bọn họ, muốn vui vẻ bên cạnh bọn họ.
Phó Thắng Nam, em biết rằng em không phải là một đứa con gái ưu tú, nhưng dù sao em cũng chỉ là một người bình thường, em cũng muốn giống như những đứa con gái của nhà bình thường hưởng thụ sự cưng chiều của cha mẹ.” Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu sắc, trầm mặc hồi lâu, anh gật đầu: “Được, đừng để anh phải chịu một mình quá lâu.” Anh dùng từ chịu, không phải đợi, chịu so với đợi càng thêm dày vò, càng thêm khó khăn.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, mấy ngày không gặp anh, giữa đôi lông mày anh có thêm phần từng trải và hiu quạnh, thậm chí trong đôi con ngươi đen như mực kia lộ ra vài phần mệt mỏi và hiu quạnh.
Trái tim không kìm được có phần đau đớn, tôi bất giác đưa tay xoa nhẹ lên trên lông mày anh, khe khẽ mờ miệng: “Gần đây rất mệt sao?” Anh nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu đi vài phần, mỡ miệng nói: “Đều là những việc thường hay xảy ra.”
Tôi đột nhiên phát hiện ra rằng tôi giống như chưa từng nghiêm túc đau lòng cho anh, tôi bò vào lòng anh, ôm anh, tôi nói: “Phó Thắng Nam, có phải anh cảm thấy rằng em không phải là một người vợ đủ tiêu chuẩn?” Anh thuận thế vuốt tóc rối trên trán tôi, có phần bất ngờ tại sao tôi lại đột nhiên như vậy, mở miệng nói: “Sao lại cứ tự phủ định mình như vậy, Thẩm Xuân Hinh, chúng ta đều từ từ trường thành mà”
Tôi gật đầu, tựa vào nơi trái tim anh, lắng nghe tiếng tim đập của anh, nói: “Hay là, khoảng thời gian sắp tới anh đều về sống ð nhà họ Mạc có được không? Hạng mục thôn Lan Khê còn chưa hoàn thành xong, đợi qua lễ Quốc Khánh, em vẫn phải trð về
. Em biết tập đoàn Phó Thiên có rất nhiều việc cần phải giải quyết, tuy rằng em không thể giúp được gì cho anh, nhưng buổi tối khi anh về nhà em thậm chí có thể đấm lưng cho anh hay gì đó, hơn nữa mẹ em cũng có thể nấu món ngon cho anh, được không?” Anh kéo tôi từ trong lòng anh ra, nâng khuôn mặt nhẹ cười của tôi: “Cho nên anh đây có được tính là ð rể không?” Tôi cười nhẹ, mở miệng nói: “Theo như phong tục của người Hoài Nữ bọn em, nam nữ chỉ cần kết hôn thì đều là người một nhà, không có gì mà ở rể hay gả đi cả.
Anh mỉm cười, có lẽ là gần đây không nghỉ ngơi gì cho tốt, ăn cơm xong liền kéo tôi vào phòng nghỉ ngơi, không bao lâu sau liền ngủ say, tôi nhìn dáng vẻ quen thuộc khi ngủ của anh, không kìm được ít nhiều có phần đau lòng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói, là giọng nói của Trần Văn Nghĩa, tôi ngồi dậy ra khỏi phòng nghỉ, thấy Trần Văn Nghĩa mang một số tài liệu đặt trên bàn làm việc, nhìn tôi nói: “Những tài liệu này là báo cáo theo quý của Hạ Vỹ, một lát nữa chủ tịch tỉnh lại, cô nhắc anh ấy xem qua một chút.
Tôi gật đầu, nhìn anh ta nói: “Trần Văn Nghĩa, tôi có thể thỉnh giáo cậu một số vấn đề được không?” Anh ta gật đầu: “Bà chủ cô khách sáo rồi, có gì cứ trực tiếp hỏi tôi là được rồi.” “Thôn Lan Khê bên kia, trước đây Phó Thắng Nam bảo anh điều tra chuyện khu căn cứ đó anh điều tra chưa? Có kết quả không?” Gần đây tuy là khá bận, nhưng tôi vẫn ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Trần Văn Nghĩa hơi ngớ ra, ngược lại có vẻ hơi ngạc nhiên, có điều cũng chỉ là trong giây lát, anh ta liền nói: “Bên khu căn cứ đó tôi đã điều tra được một ít, có điều chỉ là thiết bị cách âm đơn giản, bà chủ đừng lo lắng quá” Anh ta nói đơn giản xong liền rời đi.
Thực ra trong lòng tôi không tin, khu căn cứ đó rõ ràng không đơn giản như những gì chúng tôi nhìn thấy, nhưng thấy anh ta như vậy tôi cũng không hỏi nhiều, dứt khoát không hỏi nhiều nữa.
Không lâu sau, Phó Thắng Nam từ trong phòng nghỉ đi ra, tôi ngẩng đầu nhìn thời gian, thấy anh chỉ nghỉ ngơi năm phút, không kìm được nói: “Sao anh không nghỉ ngơi thêm một lúc? Mới có năm phút mà.” Anh ôm tôi vào trong lòng, giọng nói có phần khàn khàn: “Không có em ð đó ngủ không yên.” Tôi phát hiện ra Phó Thắng Nam dường như càng ngày càng biết nói chuyện rồi, mấy chữ ngắn ngủi này phát ra từ trong miệng anh, tôi trong lòng tôi lại rất vui Vẻ.
Tùy ý để anh ôm, bên tai truyền đến giọng nói của anh: “Tối nay ăn cơm cùng với anh, hửm?” Tôi vốn muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến sáng nay đã đồng ý với Thẩm Minh Thành, không thể không xin lỗi nói: “Em đồng ý đi ăn cơm cùng với anh em rồi, hình như anh ấy và Hồ Diệp cãi nhau, tâm tình không tốt” Anh mở miệng: “Bọn họ cãi nhau thì tìm em làm gì? Em là thùng rác à? Đặc biệt đến tìm em vứt rác?” Tôi không khỏi ngơ ngác, đưa tay cấu eo anh, không bằng lòng nói: “Nói cái gì vậy chứ? Ai cũng có những lúc tâm tình không tốt mà, lại nói, hai anh em em cũng lâu lắm không gặp nhau rồi, em quay về một chuyến, em không thể gặp một lúc sao?” Anh cúi xuống tựa cằm lên vai tôi, thân hình cao lớn không thể tránh việc cuộn thành một đống lớn, nhìn giống như là một đứa trẻ đang ăn vạ vậy: “Em muốn đi cũng được, nhưng mà phải dẫn theo anh, anh không muốn ăn cơm một mình đâu!” Tôi gật đầu, cười nhẹ: “Được rồi, được rồi!” Chờ đợi Phó Thắng Nam làm việc là đến tìm em vứt rác?” Tôi không khỏi ngơ ngác, đưa tay cấu eo anh, không bằng lòng nói: “Nói cái gì vậy chứ? Ai cũng có những lúc tâm tình không tốt mà, lại nói, hai anh em em cũng lâu lắm không gặp nhau rồi, em quay về một chuyến, em không thể gặp một lúc sao?” Anh cúi xuống tựa cằm lên vai tôi, thân hình cao lớn không thể tránh việc cuộn thành một đống lớn, nhìn giống như là một đứa trẻ đang ăn vạ vậy: “Em muốn đi cũng được, nhưng mà phải dẫn theo anh, anh không muốn ăn cơm một mình đâu!” Tôi gật đầu, cười nhẹ: “Được rồi, được rồi!” Chờ đợi Phó Thắng Nam làm việc là một loại lạc thú cực kỳ cao, đây là điều mà trước đây tôi chưa từng phát hiện ra, chỉ yên lặng nhìn anh như vậy, sẽ phát hiện ra người đàn ông này thật sự chỉ trong cử động trong không gian như vậy cũng mang sự ưu nhã quyền lực thể hiện ra một cách tinh tế hoàn hảo.
Có thể yên lặng thường thức một bức tranh mỹ nam sinh động như vậy thật sự cũng là một loại may mắn.
Anh đặt cây bút máy trong tay xuống, sau đó ngước mắt, đôi con ngươi đen nhánh nhìn về phía cô, môi mỏng khẽ mở: “Lại đây!” Tôi giống như bị trúng tà mơ mơ màng màng đứng dậy bước về phía anh, anh cong môi, kéo tôi ngồi trên đùi anh, hai tay ôm lấy tôi nhướng mày: “Đẹp mắt không?”