Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 141: Đè nén




Đúng chín giờ, tiếng pháo hoa đua nhau lách tách nổ vang hoà trong tiếng nhạc nước vô cùng rộn ràng. Đèn neon chiếu xuyên qua những dòng nước phun ra từ miệng những bức tượng cá giữa hồ hoà cùng dòng lửa bắn lên trời phun ra từ miệng những bước tượng rồng... Tất cả quyện lại vẽ nên bức tranh "Long Ngư tranh bá" vô cùng hoành tráng.
Người qua đường tụ lại xung quanh bờ sông, người ngồi trong nhà hàng cũng chen chúc nhau tại ban công. Mọi ánh mắt đều dõi theo chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt vời này.
Mấy đứa nhóc reo hò ầm ĩ vì đây là lần đầu tiên bọn nhỏ được nhìn thấy "Rồng phun lửa" trong truyền thuyết nên hào hứng là điều tất nhiên. Ngay đến đám JK cũng thấy thích thú không khác gì một đứa trẻ.
Du khách khi đến đây lần đầu đều đồng dạng một tâm trạng: sửng sốt, ngạc nhiên và vui vẻ. Điện thoại, máy quay nhanh chóng được sử dụng để ghi lại hình ảnh đẹp mắt này.
Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, trên mặt ai nấy đều là sự tiếc nuối vô hạn, tự nói với bản thân: Đã hết rồi sao? Sau đó tất cả đồng loạt giải tán, trả lại không khí yên bình êm ả của bờ hồ lúc đêm về.
Sau khi an vị tại chỗ ngồi ban đầu, Tần Trọng Hải lên tiếng: "Thế nào? Có phải rất đặc sắc hay không?"
JK gật đầu: "Đúng thật là hoành tráng."
Andrew cũng thêm lời: "Quả thực thú vị. Có cơ hội tôi nhất định phải đến đây xem lại một lần."
Tần Trọng Hải lại tỏ ra hào hứng: "Em lần thứ hai xem mà vẫn không sao rời mắt được."
Dừng một chút, cậu ta lại lên tiếng hỏi: "Tiếp theo mọi người muốn đi đâu? Đi dạo ngắm cảnh, công viên giải trí hay trở về nghỉ ngơi?"
"Thằng nhóc này, giờ này mà về nghỉ ngơi cái gì?" JK nghe vậy liền giật nảy mình la oai oái.
"Em sợ mọi người mệt nên mới nói vậy, bởi vì ngày mai theo lịch trình sẽ đi nhiều nơi để thưởng ngoạn."
JK lên tiếng hỏi: "Có xa không?"
Tần Trọng Hải trả lời: "Cũng không xa lắm, chỉ đi vài nơi đặc sắc tham quan và thưởng thức đồ ăn đặc sản thôi. Theo lịch trình thì tầm bán kính ba mươi cây số đổ lại."
JK bật cười: "Có ba mươi cây số? Còn chưa bằng từ nhà anh đến nhà anh rể em đâu, chuyện nhỏ!"
"Đúng là chỉ có ba mươi cây số, nhưng mà nơi này là khu du lịch, đường xa đông đúc, không phải chỗ nào cũng có đường cao tốc cho cậu phóng đi có hiểu không?"
Thomas cũng không nhịn được lên tiếng. Anh chính là đã đến Hoa quốc không ít lần, cho nên tình hình giao thông ở đây thế nào, anh dĩ nhiên tường tận hơn người chỉ mới đến đây lần đầu.
Cứ nhìn mấy ngày trước thì biết, việc đi lại giữa nhà Tần Nhã Linh và SLC chỉ tầm mười lăm cây số, vậy mà phải mất gần một giờ đồng hồ mới đến nơi. Chỉ có thể nói, đường xá đất nước này tuy không đến mức gọi là tệ, nhưng là ô tô muốn di chuyển thông thuận khắp nơi thì thật sự là khó.
"Vậy bây giờ ra biển gần đây đi dạo đi, khá là trong lành, nếu muốn thì sáng mai có thể ra sớm tắm biển cũng không tệ, lại cách nơi này cũng không xa."
Tần Nhã Linh từ tốn nói, cô chính là vẫn ưa thích không khí biển cả. Hơn nữa biển thành phố J về đêm thật sự là vô cùng thoáng đạt, tiết trời cuối thu cũng không quá lạnh.
Nghe cô nói vậy, Tề Phong ngồi bên cạnh quay sang nhìn cô nở nụ cười dịu dàng. Hắn cũng đang có ý định cùng cô đi dạo ngắm cảnh bồi đắp tình cảm, nay lại biết ở nơi này gần biển, hắn dĩ nhiên cảm thấy vui vẻ không thôi.
"Gần đây cũng có biển sao? Thực là thú vị nha! Vậy còn chần chừ gì nữa chứ, đi thôi!" JK vẫn là một mình tự biên tự diễn, thay mọi người quyết định cuộc hành trình.
Ngồi thêm tầm năm, mười phút đợi hướng dẫn viên chuẩn bị, cả đoàn lục tục trở về chiếc Limousine, hướng đến mục tiêu đã định.
Xe dừng trước công viên bọc quanh bãi biển, gió biển mang theo chút vị mằn mặn xen lẫn chút vị tanh tanh đặc trưng, hòa cùng tiếng sóng nối đuôi nhau xô bờ tựa như đang réo lên một khúc nhạc về đêm khiến lòng người xao xuyến và thanh thản biết bao.
Đó cũng chính là lý do vì sao Tần Nhã Linh lại thích biển, càng là biển mỗi khi đêm về tuy rằng lúc này mặt biển một màu đen kịt, không thể nhìn rõ nước biển trong vắt một màu có bao nhiêu kinh diễm.
Bước xuống xe, Tề Phong không chần chừ tách khỏi mọi người dẫn Tần Nhã Linh đi một mạch về phía bãi biển. Cô cũng không quá ngạc nhiên khi hắn lại hành xử như vậy, lại nghiễm nhiên nở nụ cười cất bước cùng hắn đi về một hướng.
Những người phía sau tuy có hơi sửng sốt nhưng cũng không ngăn cản hay hỏi han, ai nấy đều hiểu và tự động tách xa, để cho vợ chồng son bọn họ được thoải mái bên nhau.
Dang tay hứng từng cơn gió biển thổi đến bên mình, Tần Nhã Linh cảm thấy thật thoái mái và yên bình, tựa như chỉ cần hương vị biển cả khẽ thổi qua cũng có thể cuốn theo mọi phiền não trong lòng.
Vào tầm tháng này tuy tiết trời trong lành thoáng đãng, ban ngày không quá nóng nực nhưng càng về đêm thì tiết trời càng lạnh thêm. Gió biển thổi qua khiến cô thoáng rùng mình một cái.
Người đàn ông phía sau đứng cách cô chỉ một sải tay, lại luôn dõi theo chưa từng rời dù chỉ nửa nhịp, thế nên bất cứ một động thái nào của cô dù chỉ nhỏ nhất, hắn cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thấy cô có vẻ run rẩy, hắn liền một bước tiến lên ôm lấy người phụ nữ của mình vào lòng, siết chặt như muốn mang toàn bộ hơi ấm truyền sang cô, cũng để cô cảm nhận được hắn có bao nhiêu yêu chiều cùng lo lắng.
Tần Nhã Linh nhoẻn miệng cười, đôi cánh tay đang dang rộng ngay lập tức đưa xuống phủ lên đôi cánh tay rắn chắc của người phía sau, đầu khẽ nghiêng qua chạm vào mặt hắn, đáp lại phần yêu thương ấm áp mà hắn dành cho cô.
Đâu đó cách nơi họ đứng không xa, một ánh mắt mê luyến cứ trông về phía đó. Biết bao lần anh ta tự nhủ với chính bản thân phải kiềm chế, thế nhưng lý trí lại không thể vượt qua được trái tim, cứ một lần lại một lần không thể tự chủ mà dõi theo cô.
Tâm anh đau lắm chứ, không ai có thể hiểu cho nỗi bi ai của anh ta. Tình cảm anh dành cho cô mới chỉ là hạt mầm vừa được gieo xuống, còn chưa được tắm mát để đâm chồi thế nhưng lại phải vùi chôn nơi sỏi đá khô cằn, ngày lại ngày gánh lấy cái oi ả của nắng nóng, không thể nảy mầm.
Mặc dù vậy, anh vẫn là tự nguyện không phải sao? Anh cứ yên phận nơi đó cũng tốt, ngày ngày nhìn thấy cô, dõi theo cô, tâm cũng vợi đi phần nào sự luyến lưu ấy. Chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc nở nụ cười, cho dù phải chôn đi đoạn tình đơn phương này, âu cũng là một niềm hạnh phúc với anh.
Cùng lúc ấy, ở nơi khác, một đôi mắt xinh đẹp ẩn dưới chiếc kính trắng lại dõi theo anh ta. Trên mặt cô là một nỗi buồn sâu kín, xen lẫn một chút bi ai.
Người đàn ông kia đối với cô chỉ là sự hờ hững lạnh nhạt, có chăng là sự yêu chiều lý trí bởi vì trước sau anh đều xem cô là một đứa em gái không hơn không kém.
Nhớ năm ấy khi cô mười tám tuổi, lần đầu tiên cô thấy anh đã đem lòng yêu thương. Cô lấy hết can đảm để tỏ tình, thế nhưng đổi lại là sự chối từ một cách dứt khoát. Anh nói anh và cô chênh lệch tuổi tác, anh lại chỉ xem cô như em gái, không cần để tâm vào người lạnh nhạt như anh.
Sau ngày ấy, cô đã đau khổ biết bao, lại tự dặn mình phải cố gắng hơn, nhanh chóng trưởng thành để anh có suy nghĩ khác về cô. Ngần ấy năm cô không ngừng cố gắng, anh cũng vẫn chưa có người phụ nữ nào bên cạnh, cô nên vui vẻ không phải sao?
Thế nhưng sự cố gắng của cô lại chẳng thể thay đổi được gì. Sau một khoảng thời gian dài như vậy cô mới xuất hiện trước mặt anh, anh lại vẫn nhìn cô với ánh mắt như xưa, vẫn là ánh mắt cưng chiều dành cho đứa em gái.
Bây giờ nhìn thấy anh dùng ánh mắt yêu thương dành cho người phụ nữ khác, lại là chị dâu của mình - người đã có chủ, cô lại không cảm thấy bản thân mình nực cười hay sao?
Ngẩng mặt lên trời cố gắng đè nén cảm xúc, để cho nước mắt chảy ngược vào bên trong, cô tự nhủ lòng mình phải trấn tĩnh, bởi vì người phụ nữ anh để tâm, anh sẽ mãi mãi không có được, cho nên cô sẽ lại một lần nữa tỏ bày cùng anh. Nếu như anh vẫn không cần, cô cũng sẽ mỉm cười bước ra khỏi cuộc đời anh mà tìm cho mình một cuộc sống mới, cuộc sống vốn dĩ cô đã vì anh mà gạt bỏ.
Nói cô ngốc cũng được, bởi vì phụ nữ khi yêu luôn mù quáng, luôn muốn mình phải thật hoàn mỹ trong mắt người mà mình yêu thương, và cô, dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Cô nhìn về phía người đàn ông kia thêm một lần nữa, sau đó quay lưng đi, cất bước rời khỏi nơi đang khiến con tim cô quặn thắt.
Phải, cô cần một thứ gì đó khiến cho cô có thể quên đi những chuyện phiền não. Nhưng có lẽ, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, bởi ở cái nơi xa lạ này, cô chẳng thân thuộc, cũng chẳng có lấy một người quen, thử hỏi biết đi nơi nào?
Cười tự giễu bản thân, có lẽ chỉ có thể đợi về tới khách sạn, tự mình gặm nhấm sự thống khổ, tựa như bao năm qua, một mình tuyệt vọng lại một mình hy vọng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.