Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 154: Đàm phán




"Cốc cốc."
Hai tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, Tề Phong đang chú tâm đọc tài liệu trên bàn, mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên tiếng: "Mời vào."
"William, trưa nay cậu có hẹn cùng CMC ăn cơm. Còn ba mươi phút là đến giờ hẹn." Jason dựa theo lịch đã sắp xếp đến báo cáo.
Tề Phong nghe vậy liền nhìn đồng hồ nơi cổ tay, gật đầu: "Được, tôi biết rồi, cậu gọi Alex cùng đi với tôi."
"Gọi tài xế hay cậu tự lái?"
Hắn tần ngần một chút rồi trả lời: "Gọi cả đám Thomas cùng đi, đặt phòng bên cạnh ăn trưa luôn. Tôi sẽ không cùng bọn họ nói chuyện quá lâu đâu. Ba mươi phút nữa xuất phát."
"Được, tôi biết rồi."
Jason gật đầu trả lời. Theo phản ứng của cơ thể liếc mắt nhìn Tần Nhã Linh một cái rồi mới quay lưng rời khỏi.
Tề Phong cùng Trịnh Ân bước vào phòng bao đã được đặt của cha con Trần Trung Đức, so với thời gian hẹn trễ đúng ba mươi phút. Chỉ là không biết cha con họ đã đợi bao lâu rồi. Hắn chính là cố tình đến trễ cốt để xem cha con họ sẽ phản ứng như thế nào.
Trước đó ba mươi phút, Trần Minh Vĩ dường như đã mất kiên nhẫn vì phải chờ đợi. Từ ngày ông ngồi ở vị trí này, chỉ có người khác phải chờ đợi ông, chưa bao giờ ông phải hạ mình chờ đợi bất cứ một người nào. Thế nhưng hiện tại, vì để cứu công ty thoát khỏi tình trạng trước mắt, ông đành phải dẹp bỏ sĩ diện, chờ đợi một người có thân phận lẫn tuổi tác đều thấp hơn.
Điều mà ông lo lắng hơn cả là bị đối phương cho leo cây. Cũng chỉ vì khúc mắc khó nói, người nào đó bất chấp quyền lợi của công ty mà từ chối hợp tác thì ông không biết phải giải quyết tình thế khó khăn này như thế nào.
Ông cũng đã cho người liên hệ với tất cả các công ty cùng ngành trên cả nước, vẫn chưa có một công ty nào trả lời, thế nên lo lắng càng thêm chồng chất, mà thời hạn để ông hoàn thành hợp đồng đã ký không còn nhiều.
Lúc này, người mà ông chờ đợi đã xuất hiện khiến tảng đá trong lòng như được trút bỏ mà thở phào nhẹ nhõm.
Một tiếng thở phào kia tuy rằng rất nhẹ, không để ý thì sẽ không thể nào nhận ra, thế nhưng đối với người biết nhìn sắc mặt người khác như Tề Phong thì không khó để nhận ra.
Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên nở nụ cười trào phúng, xong lại rất nhanh khôi phục sắc mặt bình thường, cười như không cười lên tiếng: "Thật xin lỗi chủ tịch Trần, do công ty gặp phải vài vấn đề cấp bách cần giải quyết ngay, đã để ông đợi lâu rồi."
"Tề tổng khách khí rồi. Tề tổng nể mặt tôi tới đây là vinh hạnh của tôi."
Ông niềm nở tiến tới bắt tay, rồi vời đối phương về bàn tiệc: "Tề tổng, mời ngồi."
Tề Phong bước tới bên bàn ăn, chưa vội ngồi xuống mà cầm lấy chai rượu trên bàn rót cho mình một ly, xong nâng ly đến trước mặt Trần Minh Vĩ, khách sáo nói: "Chủ tịch Trần, tôi đến trễ để ngài đợi lâu, tôi tự phạt một ly, mong chủ tịch Trần bỏ quá cho."
Trần Minh Vĩ cũng không do dự cầm lấy ly rượu của mình, buông lời khách sáo: "Không dám, không dám. Tề tổng, mời." Rồi uống cạn ly rượu trên tay.
Sau khi uống cạn ly rượu, Tề Phong cùng Trịnh Ân cũng không vội ngồi xuống. Ánh mắt hắn tựa như lơ đãng quét về phía người đang đứng bên cạnh ông ta, tỏ ra kinh ngạc hỏi: "Không biết vị này là...?"
Trần Trung Đức được điểm danh, ánh mắt nheo lại như muốn thăm dò đối phương. Chỉ mới gặp nhau cách đây không lâu, gã không cho rằng hắn lại không nhớ mặt hoặc không biết gì về mình. Lại nói, nụ cười nửa miệng kia của hắn, nếu gã không nhìn nhầm, hắn ta là đang khiêu khích gã.
Đang muốn lên tiếng nói lên thân phận của mình, Trần Minh Vĩ đã nhanh một bước đáp lời: "Đây là con trai của tôi Trần Trung Đức, hiện là giám đốc phòng kinh doanh. Sắp tới cùng hợp tác với quý công ty sẽ do cậu ta thay mặt, mong được Tề tổng chiếu cố."
Tề Phong nhìn gã, khoé miệng càng lộ ra nụ cười khiêu khích nồng đậm: "Ồ thì ra là giám đốc Trần, khách khí rồi."
Hắn chìa tay về phía Trần Trung Đức ngụ ý muốn bắt tay chào hỏi.
Gã bị hành động bất ngờ này của hắn làm cho kinh ngạc, mi tâm nhăn lại rồi cũng đưa tay bắt lấy. Chỉ là, khi bàn tay gã vừa chạm đến, bàn tay từ phía đối phương phút chốc tăng thêm lực đạo bóp chặt lấy tay gã. Mà gã cũng theo phản xạ nắm chặt lấy bàn tay kia, thế nhưng gã dường như lại có phần yếu thế hơn.
Tề Phong cười như không cười: "Chiếu cố thì thật không dám, tôi lại mong giám đốc Trần chỉ bảo nhiều hơn."
Nghe ra giọng nói đối phương mang theo vài phần cảnh cáo nhưng thái độ vẫn là niềm nở, Trần Trung Đức nhìn thẳng vào hắn, bất chợt lại nhìn thấy trong mắt người kia lộ ra vẻ sắc lạnh.
Đúng, chính là thế, gã không hề nhìn nhầm. Thái độ của hắn ta là đang ngầm cảnh cáo có phải hay không?
Trần Trung Đức còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì Tề Phong đột nhiên thu lại lực đạo, đồng thời rút tay về khiến gã bất chợt bị sững sờ.
Gã chậm chạp thu tay về, xong lại bị những lời khách sáo của chính cha ruột mình làm cho chết lặng.
"Tề tổng lại khách sáo rồi. Thằng con trai này của tôi sao có thể sánh bằng Tề tổng tuổi trẻ hơn người? Có thể đảm đương vị trí giám đốc điều hành của cả một chi nhánh lớn như vậy, quyết không phải là người tầm thường. Nó vẫn còn phải nhờ Tề tổng chỉ dạy nhiều hơn."
Ý trên mặt chữ, Tề Phong làm sao không nghe ra lời châm biếm của ông ta? Ông ta là chủ của một công ty, còn hắn chỉ là giám đốc của một chi nhánh, cũng chỉ là người đi làm thuê cho người khác, vẫn phải chịu sự chi phối của cấp trên. Cặp cha con này thì ra đánh giá hắn như vậy. Được thôi, vậy thì hắn sẽ cùng cha con họ chơi một chút.
Hắn không nói gì thêm nữa, chỉ nhìn cha con Trần Trung Đức mỉm cười.
Trịnh Ân đứng bên cạnh hắn cũng không hề lên tiếng, đối phương cũng chẳng hỏi han gì đến anh, tựa như anh chẳng phải nhân vật to lớn hay quan trọng gì, càng không có sức ảnh hưởng đến mục đích của họ, cho nên họ xem như anh không hề tồn tại.
Thì đúng là anh không có sức ảnh hưởng gì thật, có điều, cái người đang chưng ra gương mặt trào phúng kia đã lên tiếng gọi anh đi mà không phải là Thomas hay Jason thì ắt hẳn phải có mục đích gì đó chứ không phải đơn giản muốn anh cùng đến nhìn mặt của đôi cha con này. Thôi thì cứ chờ đợi, sức kiên nhẫn của anh có thừa.
Thấy Tề Phong không nói gì thêm, Trần Minh Vĩ cười gượng lên tiếng: "Vậy mời Tề tổng dùng bữa trước, sau đó chúng ta lại bàn công việc."
Lúc này nhân viên phục vụ cũng mang đồ ăn lên, Tề Phong cùng Trịnh Ân ngồi xuống, không nói thêm gì.
Hắn quét ánh mắt vô cảm nhìn Trần Trung Đức, khoé miệng lại khẽ nhếch lên. Hắn đã tỏ thái độ với gã rõ ràng như vậy, không biết gã có nhận ra không nhỉ? Có điều, dù cho gã có nhận ra đi chăng nữa, gã cũng không có quyền quyết định.
"Tề tổng, mời tự nhiên."
Sau khi nhân viên phục vụ đã rời khỏi, Trần Minh Vĩ vui vẻ lên tiếng.
Tề Phong không nói gì, đưa tay cầm lấy ly rượu nhấp một ngụm. Vị Hennessy rẻ tiền xộc vào khoang miệng khiến hắn khẽ nhíu mày.
Lúc mới bước vào kính rượu, hắn một hơi uống cạn nên hoàn toàn không nhận thức được mùi vị. Bây giờ chậm rãi nhấm nháp mới cảm thấy vô cùng khó nuốt, còn không bằng loại rượu mà cấp dưới của hắn chọn dùng đãi khách trong ngày party nhậm chức.
Khoé miệng hắn lại khẽ nhếch lên nở nụ cười khinh miệt. Xem ra trong mắt cha con Trần Trung Đức, thân phận cùng địa vị của hắn chỉ xứng với loại Hennessy rẻ tiền này mà thôi. Thật là quá xem thường hắn rồi.
Lắc lắc ly rượu trên tay, Tề Phong chậm rãi nói: "Chủ tịch Trần, thiện ý của ngài, tôi xin nhận. Hôm nay hẹn gặp tôi, không biết là có chuyện gì?"
Thấy hắn đã thẳng thắn đề cập, Trần Minh Vĩ cũng không khách sáo nữa. Ông nhìn về phía con trai mình ra hiệu.
Trần Trung Đức hiểu ý liền lấy tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn, trực tiếp nói vào trọng điểm: "Đây là hợp đồng công ty tôi đã chuẩn bị, mời Tề tổng xem qua."
Tề Phong khẽ nhướn mày nhìn tập hồ sơ đang được bày ra trước mặt, trong lòng âm thầm tán thưởng suy nghĩ của Tần Nhã Linh. Cô đúng là khá hiểu hai cha con nhà này. Thật sự có chút ghen tị đấy!
Hắn chậm chạp nhận tập hồ sơ từ tay Trần Trung Đức, nhìn cũng không thèm nhìn một cái lập tức đưa cho người ngồi bên cạnh.
Trịnh Ân mặc dù có hơi kinh ngạc vì không nghĩ tới Tề Phong lại ném củ khoai lang nóng này cho anh. Dù là thế nhưng anh cũng phải cầm lấy, ai bảo anh ta là cấp trên của anh chứ?
Cha con Trần Trung Đức trên mặt ai nấy đều xám xịt một mảng, tự hỏi người kia là có ý gì. Hợp đồng béo bở như vậy, hắn ta lại có thể không liếc mắt mà đưa cho người ngồi cạnh. Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì vậy chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.