Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 156: Bọn họ thật sự không có não




Trịnh Ân nhoẻn miệng cười hài lòng khi thấy phản ứng của cha con Trần Trung Đức.
Làm bộ thở dài một cái, anh khẽ lắc đầu nói: "Tề Phong, tôi chẳng còn khẩu vị gì nữa rồi, cũng không muốn ở lại đây nhìn người tôi không muốn nhìn. Được rồi, tôi đi trước đây, cậu ở lại chơi vui vẻ."
Dứt lời, Trịnh Ân đứng lên, một mình rời khỏi.
Tề Phong nghe anh nói thế liền lập tức phối hợp, khoé miệng khẽ nhếch lên buông lời khách sáo: "Chủ tịch Trần, xem ra bữa ăn hôm nay không thể tiếp tục được rồi. Không làm phiền đến ngài nữa, tôi cũng phải trở về công ty, còn nhiều việc phải giải quyết."
Nói dứt lời, hắn cũng không ngồi lại, khoan thai đứng lên cài nút áo vest, nhìn cha con Trần Trung Đức một cái rồi ung dung rời khỏi trước ánh mắt ngỡ ngàng của họ.
"Ba, giờ chúng ta phải làm sao?" Đương sự đi rồi, Trần Trung Đức nhíu mày nói.
Ông ta thở dài một cái rồi nặng nề trả lời: "Đã thành ra thế này thì anh thử nói xem? Người ta đã nhắm thẳng vào anh, anh còn làm gì được nữa? Chẳng lẽ cơ ngơi cả đời của tôi lại sụp đổ trong tay của thằng nghịch tử như anh sao?"
Gã khẽ cúi đầu. Ông nói không sai, hiện tại đầu xỏ khiến công ty gặp rắc rối dường như chính là gã. Bây giờ lại thêm người đàn ông kia cố ý gây khó dễ, vì việc mà gã đã gây ra một năm trước mà không đồng ý hợp tác.
Gã cảm thấy bản thân thật vô dụng, từ công việc đến tình yêu, gã chẳng đạt được thứ nào toàn vẹn.
Suy nghĩ một chút, trong đầu gã chợt xẹt qua một ý nghĩ. Gã lên tiếng: "Ba, hôm party của SLC, con nghe nói ở đó có một người tên là Thomas Jowet, là Phó tổng tài của SLC mà ít người biết đến. Con nghĩ có thể thông qua người này mà thay đổi tình thế."
Trần Minh Vĩ nghe vậy thì ánh mắt sáng lên trông thấy: "Nếu vậy thì quá tốt rồi, anh mau cho người tìm kiếm thông tin của người này rồi mau chóng liên hệ, hi vọng anh ta còn ở Hoa quốc."
"Con biết rồi."
"Được rồi, vậy về thôi." Trần Minh Vĩ gật đầu rồi đứng lên.
"Ba còn chưa ăn cơm, hay ăn chút gì rồi về, đồ ăn cũng đã dọn lên rồi." Thấy ông ta đã đứng lên muốn rời đi, Trần Trung Đức vội lên tiếng.
"Không có khẩu vị, một lát ăn tạm cái gì cũng được."
Cùng lúc đó ở phòng bao bên cạnh, khi thấy Trịnh Ân và Tề Phong người trước người sau đi vào, JK không khỏi kinh ngạc lên tiếng hỏi: "William, nhanh như vậy đã xong rồi? Tôi còn tưởng phải mất ít nhất ba mươi phút."
Đám Thomas trước đó đi cùng Tề Phong đến nhà hàng mà cha con Trần Trung Đức hẹn gặp và đặt phòng bao bên cạnh cùng nhau ăn trưa, ai nấy đều không xa lạ với cách hành xử của hắn, chỉ là không ngờ thời gian gặp đối phương lại nhanh như vậy.
Tề Phong ngồi vào ghế trống bên cạnh Tần Nhã Linh đã được mọi người chừa ra, mặt không biến sắc trả lời: "Biết làm sao, khả năng kiềm chế của đối phương quá kém."
"Chứ không phải anh quá biến thái không cho đối phương cơ hội?" JK tiếp tục mỉa mai.
Trịnh Ân không nhanh không chậm lên tiếng, thay Tề Phong nói ra sự thật: "JK, lần này thì cậu sai rồi, William không làm gì cả mà cho tôi lên sân khấu."
"Con cáo già nhà anh hôm nay đổi tính rồi à, lại nhường đất diễn cho người khác?" Andrew cũng cất giọng phụ hoạ.
"Andrew, cậu lại sai rồi, không cần mở miệng mà đạp chết đối phương mới là cách hành xử đúng đắn. William nhà chúng ta mà cậu còn không hiểu à?" Thomas cũng không chịu ngồi yên, mỉm cười châm chọc.
Nghe mỗi người một câu 'ca tụng' mình một cách công khai, hắn chỉ cười trừ nhìn Tần Nhã Linh ngồi cạnh. Thấy cô cũng chỉ nhìn mình mỉm cười mà không làm ra hành động khác, hắn biết cô đang đồng tình với thái độ của mình nên cảm thấy yên tâm hơn. Hắn chính là chỉ sợ cô nghĩ hắn là con cáo già giống như đám JK.
Là người đứng đầu cả một công ty lớn, nếu như hắn không có thủ đoạn và mánh khoé nhất định thì làm sao có thể tồn tại đến hôm nay? Không chỉ riêng hắn mà bất cứ ai cũng như vậy, càng ngồi ở vị trí cao thì càng phải có nhiều thủ đoạn và cách thức hành xử riêng biệt. Cô hẳn cũng hiểu điều đó có đúng không?
Tuy rằng hắn không phải hạng tốt lành gì nhưng hắn tuyệt đối sẽ không giở những thủ đoạn bẩn thỉu hãm hại người khác để nâng vị thế của mình. Nếu như hắn thực sự muốn làm như thế thì bí mật doanh nghiệp hay sổ sách kinh doanh của các công ty khác đều đã bị hắn nhìn qua. Hắn thậm chí có thể thao túng cả giới kinh doanh và tài chính nếu hắn muốn chỉ bằng vài thủ thuật đơn giản.
Nhưng là hắn không hèn hạ đến thế. Có lẽ cũng chính vì vậy mà việc SLC lớn mạnh và được người trong giới nể nang chính là vì sự minh bạch và cạnh tranh công bằng.
Hồi tưởng lại vẻ mặt của cha con Trần Trung Đức, Tề Phong cảm thấy vô cùng thú vị. Gã cũng biết chột dạ ấy nhỉ nhưng mà chột dạ thì thế nào, cũng chẳng thể thay đổi quyết định của hắn.
Cầm lấy ly rượu trên tay lắc lắc vài cái rồi đưa lên mũi ngửi, sau lại nhấp một ngụm, ngầm hài lòng. Chí ít thì tư vị này có thể chấp nhận, xứng với địa vị của hắn.
Khoé miệng hắn đột nhiên nhếch lên cười một cách âm hiểm: Trò chơi này chỉ mới bắt đầu mà thôi, chỉ mong sức chịu đựng của các người cao một chút, nếu không lại uổng phí tôi dày công sắp xếp.
"Này William, anh cười thật là gian, lại đang tính toán gì đấy?" JK lại châm chọc.
Thomas tỏ ra khinh bỉ: "Cậu lại hỏi ngu nữa à? Đúng là cái miệng chỉ giỏi ăn."
Liếc nhìn Tề Phong, Thomas hỏi: "Nói tôi nghe một chút, hai người đó gặp cậu để làm gì? Đừng nói với tôi chỉ là muốn được hợp tác thôi nhá?"
"Thế cậu nghĩ ngoài việc muốn được hợp tác ra, mấy người đó còn có thể có mục đích khác nữa? Chẳng lẽ nói chuyện phiếm?" Andrew cười mỉa mai.
"Cái này thì cậu nói đúng rồi. Chỉ tiếc là..." Người lên tiếng là Trịnh Ân.
Thấy Trịnh Ân đang nói dở thì im bặt, JK không nén được hiếu kỳ hỏi: "Alex, nói rõ ra xem nào, cứ úp mở thế làm gì?"
Anh cười một cái rồi nói: "Hợp đồng đó khá là béo bở đó, so với cái trước thì hơn hẳn, nhưng là chẳng thấm gì. Nhân dân tệ sao có thể so với đô la Mỹ? SLC có bao nhiêu chi nhánh, có mặt ở bao nhiêu quốc gia, người trong ngành ai mà chẳng biết? Chỉ là một khách hàng lớn ở một chi nhánh nhỏ, đáng bận tâm không?"
Đám người Thomas nghe vậy đồng loạt gật đầu. Ai mà chẳng biết SLC là công ty đa quốc gia, chi nhánh SLC Hoa quốc chỉ là một phần rất rất nhỏ của công ty mẹ, thật không đáng nhắc đến, chỉ tiếc CMC dường như đã quên mất điều đó.
Thấy mọi người đều tỏ ra đã hiểu, Trịnh Ân nói tiếp: "Thế mà hai người đó lại giống như không có não. Các cậu không thể tưởng tượng được họ tiếp đãi Tổng tài của chúng ta thế nào đâu."
Nói đến đây, Trịnh Ân lại dừng lại khiến cho JK thêm một phen khó chịu, tiếp tục kêu gào: "Này Alex, anh nói một lần luôn đi, đừng khiến tôi nghẹn như vậy chứ?"
Tần Nhã Linh nghe vậy cũng tỏ ra hiếu kỳ quay sang nhìn Tề Phong. Đáp lại cô chỉ là nụ cười mỉm và cái nhún vai bất đắc dĩ.
Lắc lắc ly rượu trên tay, Trịnh Ân nhìn JK hỏi: "Cậu thấy mùi vị của rượu này thế nào?"
"Tạm được thôi, mà hình như là mắc nhất ở đây rồi thì phải." JK thay mặt mọi người trả lời.
Trịnh Ân gật đầu đã hiểu, bắt đầu giải thích: "Thứ rượu chúng tôi vừa được 'thưởng thức' ở phòng bên còn tệ hơn nhiều, vậy mà Tổng tài của chúng ta có thể một hơi uống cạn. Mặt mũi của bọn họ cũng thật lớn."
"William, từ lúc nào cậu biết hạ mình như thế?" Thomas cười khẩy nói.
Tề Phong cười như không cười nhấp một ngụm rượu nhưng lại không lên tiếng nói gì. Những việc nhỏ nhặt, hắn không cần thiết phải giải thích.
"Đúng là không có não. Họ cho rằng William của chúng ta chỉ là một nhân vật cỏn con đây mà." JK tựa như hiểu ra vấn đề, lắc đầu nói.
Trịnh Ân gật đầu: "Đúng vậy. Theo như ý tứ của ông ta, hẳn cho rằng giám đốc điều hành một chi nhánh không thể nào sánh bằng chức chủ tịch của CMC."
Cả phòng ăn đồng thanh cười lớn. Hôm nay quả nhiên mọi người được mở rộng tầm mắt, không uổng công đến đây một chuyến.
Tần Nhã Linh lúc này cũng xem như hiểu được phần nào. Bằng sự hiểu biết của cô về Trần Minh Vĩ, việc ông ta xem thường người có chức vị thấp hơn là hoàn toàn có khả năng, cũng giống như việc ông ta xem thường gia đình cô.
Nếu như cô không phải là người có tài, có thể giúp con trai ông ta trong công việc thì có lẽ ông ta sẽ không bao giờ chấp nhận đứa con dâu là cô. Chỉ dựa vào thái độ của Lưu Tuệ Hinh (mẹ Trần Trung Đức) đối với cô là đã đủ hiểu bà ta khinh thường gia đình cô như thế nào.
Chỉ vì khi đó cô đối với Trần Trung Đức có tình, một lòng một dạ với anh ta nên cô mới chịu đựng sự khinh miệt của bà ta. Bây giờ ngẫm lại, nếu cô thật sự gả vào nhà đó thì không biết số phận của cô sẽ đi về đâu? Liệu có khá hơn chút nào không?
Cũng may ông trời không tuyệt đường người, để cho cô có thể trọng sinh làm lại cuộc đời, may mắn hơn cả là gặp được người đàn ông đối với cô yêu thương hết mực, lại còn nâng niu chiều chuộng cô, để cho cô dựa dẫm ỷ lại. Không những thế còn được gia đình hắn tôn trọng và yêu thương như con gái ruột thịt.
Kiếp này cô thật sự mãn nguyện rồi. Đây có được gọi là khổ tận cam lai không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.