Tần Nhã Linh nhìn Tề Phong bằng ánh mắt ôn nhu chưa từng có: "Ông xã, cảm ơn anh vì tất cả!"
Hắn dịu dàng ôm lấy cô sủng nịnh nói: "Ngốc à, chúng ta là vợ chồng, không cần nói những lời khách sáo như vậy biết chưa? Nếu không phải là em, có lẽ đời này anh thật sự cứ như vậy cô độc cả đời. Em chính là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban cho anh. Bà xã, anh yêu em, rất rất yêu em!"
Cô mỉm cười ngọt ngào: "Ông xã, em cũng rất yêu anh. Chúng ta trở về Mỹ nhé!"
Tề Phong không dám tin vào tai mình sửng sốt hỏi lại: "Em vừa nói gì?"
Tần Nhã Linh mỉm cười ngọt ngào đáp lại: "Mọi công việc ở đây em đã bàn giao xong rồi, nếu như anh cũng đã không còn vướng bận gì nữa thì chúng ta trở về Mỹ. Anh đã mất rất nhiều thời gian ở đây rồi, cũng nên trở về khôi phục cương vị của mình thôi."
"Được, chúng ta trở về Mỹ. Anh còn nợ em một hôn lễ hoành tráng nữa. Anh nhất định phải cho cả thế giới biết vợ của anh xinh đẹp giỏi giang như thế nào, anh hạnh phúc như thế nào khi có em!"
Hắn đương nhiên cảm thấy cao hứng vô cùng. Ngày này hắn đã chờ đợi đến mòn mỏi, cuối cùng cũng đợi được ngày cô tự nguyện nói ra.
Cô hiện tại đã không còn là cô của trước kia, có sự nghiệp của chính mình cũng đủ tự tin đứng trên đôi chân của mình mà không cần phải dựa vào hắn. Thân phận Tổng tài thần bí của SLC cũng không cần phải tiếp tục che giấu nữa. Hắn là hoa đã có chủ, sẽ để toàn thế giới phải ngưỡng mộ cô có người chồng tài giỏi như thế nào và hắn cũng có một người vợ xinh đẹp giỏi giang như thế.
Hắn cũng đã vì cô lên kế hoạch cho một hôn lễ thế kỷ đâu vào đấy rồi, mà hắn chỉ còn thiếu cô dâu nữa mà thôi. Bây giờ đã đồng ý cùng hắn về Mỹ, mong muốn của hắn rất nhanh được hoàn thành.
Nhìn hắn vui vẻ như thế, cô tiếp tục cười ngọt ngào: "Ông xã, hôm nay em đến đây thực ra còn muốn cho anh một cái kinh hỉ."
Hai mắt người nào đó càng thêm sáng rực: "Còn có kinh hỉ khác?"
Cô gật đầu: "Vâng, anh chuẩn bị tâm lý một chút nhé!"
Tề Phong nhìn cô khẽ cười, làm bộ hít sâu một hơi để ổn định tinh thần: "Bà xã, anh xong rồi. Em mau nói, anh hồi hộp chết mất!"
Tần Nhã Linh đột nhiên thu lại nụ cười chưng ra bộ mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói: "Ông xã, anh lên chức rồi!"
Người nào đó mày rậm nhăn lại, giống như chưa hiểu rõ ràng lời của cô bèn hỏi lại: "Anh lên chức?"
Cô gật đầu, cầm lấy tay hắn áp lên chiếc bụng bằng phẳng của mình mỉm cười nói: "Em có thai rồi! Anh sắp được làm ba rồi!"
Tròng mắt Tề Phong đứng hình trong vài giây, toàn thân cũng đột nhiên bất động, miệng lắp bắp nói không thành câu: "Anh... anh... anh... Anh làm ba rồi? Em có thai rồi? Từ lúc nào? Sao em không nói cho anh biết?"
Kinh hỉ cô cho hắn tuyệt không hề nhỏ. Tuy rằng hai người đã trở thành vợ chồng danh chính ngôn thuận nhưng thành thực mà nói hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để lên chức, vẫn còn có quá nhiều thứ hắn cần phải trau dồi học hỏi để có thể làm tròn chức trách của mình.
Bao nhiêu năm sống đơn độc một mình, đến chính bản thân hắn còn chưa chăm sóc tốt cho mình nữa là chăm sóc cho người khác. Từ ngày có cô ở bên, hầu như toàn là cô chăm sóc cho từng bữa ăn giấc ngủ của hắn, còn hắn lại chẳng làm được gì cho cô. Vợ là để yêu thương không phải sao? Mà hắn lại đang làm gì thế này?
Sắc mặt người nào đó vì suy nghĩ thoáng qua này mà trở nên ảm đạm.
Hắn ôm cô vào ngực, tựa đầu lên vai cô thều thào nói: "Bà xã, anh thật vô dụng, chẳng chăm sóc em được tốt. Ngay cả khi em có thai mà anh cũng không hề hay biết, phải để em tự mình nói với anh!"
Thấy tâm trạng Tề Phong đột nhiên nặng nề, Tần Nhã Linh ngẩng đầu rời khỏi vòng ôm của hắn. Đưa tay lên chạm vào gương mặt anh tuấn như tạng tượng, lại vuốt nhẹ đôi mày rậm đang nhíu chặt rồi mới mỉm cười trấn an: "Ông xã, không nên nói mình như thế. Anh đối với em quá tốt rồi, sẽ không còn ai trên đời này yêu em nhiều hơn anh nữa. Em hiện tại thật sự rất vui, rất hạnh phúc, rất mãn nguyện vì có anh ở bên cạnh."
"Nhưng mà anh thật sự còn nhiều thiếu sót, anh sợ không chăm sóc tốt cho mẹ con em. Anh..."
Hắn còn muốn tiếp tục biện bạch cho suy nghĩ của mình nhưng cô vội đưa ngón tay chạm nhẹ vào môi hắn ngăn không cho hắn nói những lời xem nhẹ bản thân. Giống như thấy còn chưa đủ, cô quyết định hôn lên môi hắn nuốt hết mọi lời hắn muốn nói tiếp.
Người đàn ông của cô quá mức tỉ mỉ lại quá mức lo xa rồi. Hắn đối với cô yêu thương quan tâm như thế nào, cô đương nhiên cảm nhận một cách rõ ràng, càng thêm tin tưởng hắn là người chồng tốt, người cha tốt. Nếu đem so sánh với ba cô Tần Trọng Huy và anh trai Tần Trọng Khang, chắc chắn chỉ có hơn chứ không kém. Kiếp này ông trời đối với cô cũng quá chiếu cố, cô nên cảm thấy đủ rồi.
Rời đi môi hắn, cô nhìn hắn sâu thêm vài giây rồi với lấy túi xách của mình lấy ra hồ sơ khám thai đưa cho hắn, nhẹ giọng nói: "Ông xã, anh nhìn xem một chút. Mẹ con em đều rất khoẻ nên đừng thấy lo lắng nữa. Còn đến nửa năm nữa con chúng ta mới ra đời, anh còn rất nhiều thời gian để quan tâm chăm sóc. Em tin tưởng anh sẽ làm rất tốt."
Hắn nhìn cô ôn nhu mỉm cười. Cô lại mở tờ giấy siêu âm cho hắn xem, chỉ vào bức ảnh trắng đen trên đó, nói tiếp: "Đây là con của chúng ta. Còn chưa đầy ba tháng nên hình dạng vẫn còn chưa hoàn chỉnh."
Tề Phong chăm chú nhìn bức ảnh bán nguyệt trắng đen trên tờ giấy siêu âm, một cảm xúc khó nói nên lời chảy xuôi trong lòng hắn. Không giống như khi cùng cô trải qua đêm đầu tiên, không giống như khi cô đồng ý lời cầu hôn của hắn, cũng không giống như khi cùng cô nói lời tuyên thệ hôn nhân... Cảm xúc hiện tại của hắn lúc này lâng lâng khó tả, có lẽ là sự vui vẻ chưa bao giờ có được, chính là niềm hạnh phúc khi tình yêu của hắn và cô đã được thăng hoa vì xuất hiện kết tinh yêu của hai người.
Sóng mắt hắn đột nhiên mờ đi, hắn dường như muốn khóc, khóc vì quá đỗi vui mừng khiến giọng hắn cất lên cũng trầm khàn nghẹn ngào: "Đây là con của chúng ta sao?"
Tần Nhã Linh chỉ tay vào trên bức hình bán nguyệt khẽ gật đầu: "Đúng vậy, là các con của chúng ta."
"Các con?" Hắn đột nhiên xoay đầu sang nhìn cô hỏi.
Cô cười càng thêm sáng lạn: "Ông xã, là song thai. Nhưng vì con còn quá nhỏ nên còn chưa biết là trái hay gái. Tầm một tháng nữa là biết được rồi."
Tề Phong một lần nữa bị đả kích không nhỏ. Hắn được làm ba, đã thế còn làm ba của những hai đứa. Hắn thật sự không kịp tiêu hoá rồi.
Giây phút này, hắn chẳng biết làm gì hơn là ghì chặt cô vào trong ngực, ôm lấy thân hình mảnh mai đang mang trong mình giọt máu của hắn.
"Bà xã, cám ơn em, thật sự cám ơn em! Em vất vả rồi."
Buông cô ra, hắn đột nhiên sửng sốt nói tiếp: "Không được, từ ngày mai em không cần đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi thôi. Anh cũng không đến công ty nữa, anh ở nhà chăm sóc em và con. A còn nữa, chúng ta lập tức trở về Mỹ, anh sẽ nhờ thím Ngô thuê thêm bảo mẫu chăm sóc em hai tư trên bảy. Đúng rồi, còn phải chuẩn bị phòng ngủ đồ dùng cho các con. Để anh gọi điện thoại cho mẹ nói mẹ giúp chúng ta, mẹ có nhiều kinh nghiệm, anh sẽ cố gắng học hỏi để chăm sóc tốt cho mẹ con em. A, anh phải lập một danh sách mới được."
Nhìn người nào đó vì chính mình mà lo lắng bất an, miệng không ngừng huyên thuyên đủ thứ, cô cũng chỉ có thể nhìn hắn miễn cưỡng cười. Chỉ cần nhiêu đấy thôi cũng đủ biết hắn đối với cô có bao nhiêu yêu thương, cô cảm thấy quá đỗi hạnh phúc cùng mãn nguyện.
Ôm lấy gương mặt hắn, cô lại một lần nữa trấn an: "Ông xã, bình tĩnh nào, đừng khẩn trương như thế, tất cả sẽ tốt thôi. Em sẽ nghỉ việc ở nhà, còn anh vẫn cứ lo công việc của mình thôi, em có thể tự chăm sóc tốt cho mình, còn có thím Ngô nữa mà."
Hắn không cho là đúng nói: "Công việc anh có thể làm ở nhà được, em không cần quá quan tâm đâu. Anh muốn được ở bên cạnh chăm sóc em mỗi ngày, nhìn con chúng ta từ từ lớn lên, được không?"
Biết hắn cố chấp, cô cũng không muốn cùng hắn đôi co thêm nữa. Thai phụ tâm trạng thường lên xuống thất thường, có người yêu thương ở bên cạnh chăm sóc cầu còn không được, cô từ chối làm chi. Luận về thân phận của hắn, đến hay không đến công ty làm việc cũng chẳng phải vấn đề to tát, vậy thì hắn thích thế nào cứ chiều theo đi.
"Vâng, tất cả đều nghe anh."
Tề Phong hài lòng xoa đầu cô: "Ngoan, bây giờ chúng ta trở về nhà thông báo cùng mọi người tin vui này rồi chuẩn bị về Mỹ nhé!"
Tần Nhã Linh chợt nhướn mày: "Không phải anh còn đang bận sao?"
Hắn lắc đầu: "Không cần, công việc thế nào anh cũng mặc kệ, còn có người khác lo. Vợ con anh là quan trọng nhất, là ưu tiên số một."
Cô mỉm cười ngọt ngào: "Vâng, em đều sẽ nghe anh."