Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 18: Nhã Nhã! Tôi có thể gọi em như thế hay không?




Tề Phong gật đầu hài lòng. Lại liếc mắt sang ba người còn lại đang ngồi ăn dưa, hắn nói tiếp: "Sao, ba cậu có muốn tham gia hay không? Mức cược tùy các cậu chọn. Nếu Andrew thắng thì tôi trả gấp đôi mức cược."
JK là người háo hức nhất, cậu ta chính là dựa vào thái độ của chị dâu nhỏ mà cược đấy, lạnh thế cơ mà!
"Tôi cược Andrew thắng. Một năm tiền lương."
Thomas cũng góp vui: "Tôi cược cậu thắng thì thế nào?"
"Không tính. Chỉ cược Andrew thắng thôi." Hắn thản nhiên trả lời.
Thomas gật đầu: "Vậy tham gia cho vui đi. Giống JK, một năm tiền lương."
Chỉ còn người cuối cùng là Jason, mọi ánh mắt đều hướng về phía cậu ta, ấy vậy mà cậu ta lắc đầu: "Tôi trung lập, vụ cá cược này tôi không tham gia. Nếu có thì tôi cũng cược William thắng."
Cậu ta không phải tiếc tiền mà là thái độ của chị dâu nhỏ khiến cậu ta khó bề phân định. Nhưng đa phần cậu ta vẫn thấy hai người này có khả năng nhiều hơn.
Tề Phong gật đầu đồng ý: "Ok, Jason ở giữa làm chứng."
Một lần nữa quét mắt nhìn đám người, Tề Phong lạnh nhạt nói tiếp: "Vậy là xong rồi có phải không? Các cậu có thể đi được rồi!"
JK chưng ra bộ mặt đưa đám: "Đằng nào bọn này cũng cất công đến đây một chuyến rồi, bây giờ trở về cũng là giờ nghỉ trưa, cậu không thể mời bọn tôi bữa cơm được à?"
Hắn nheo cặp mắt sắc lạnh, cười như không cười nói: "Nói hay nhỉ? Cậu xem chỗ tôi là nhà hàng muốn gì có nấy?"
"Thì gọi nhà hàng bên phía mẹ cậu mang đến." JK tiếp tục mè nheo.
Hắn vẫn giữ thái độ cũ: "Vậy ăn xong ai dọn dẹp? Cậu sao?"
JK á khẩu không cách nào phản bác. Gần ba mươi năm sống trên đời cậu ta chưa từng đi vào phòng bếp chứ đừng nói rửa chén dọn nhà. Bảo cậu ta làm mấy việc này chi bằng kêu cậu ta đi chết đi. Cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng như cậu ta, chỉ có lên phòng khách chứ nào xuống được phòng bếp. Cho nên, quên đi!
Ba người đàn ông còn lại cũng chẳng khác gì nhau. Người Tây phương mà, làm sao giống như người Đông phương như hắn. Hắn không những có thể làm được tất cả mọi việc, còn có thể nấu cơm, tuy rằng không ngon nhưng cũng ăn được, không đến nỗi ngộ độc mà chết. Chỉ là đám người này không biết mà thôi.
Tề Phong làm như không có chuyện gì, nhún nhún vai: "Vậy nên, các cậu tự ra ngoài mà ăn đi."
"Vậy còn cậu?" Thomas nhíu mày hỏi.
"Dĩ nhiên có người lo rồi." Vẫn là JK nhanh miệng.
"Ừm, vậy bọn tôi đi trước."
Dứt lời, Thomas dẫn đầu đám người rời khỏi.
Bọn họ đi không lâu thì Tần Nhã Linh cũng xách theo túi lớn túi nhỏ trở lại. Quả nhiên lúc này vân tay của cô đã mở được cửa nhà Tề Phong.
Đặt đồ xuống bàn bếp, cô theo lối cầu thang đi lên tìm đến phòng làm việc của hắn, mà cửa phòng lúc này không hề đóng.
Đứng bên ngoài cánh cửa nhìn vào bên trong tìm kiếm bóng dáng của người nào đó, lại vô tình bắt gặp dáng vẻ của hắn đang chăm chú đọc văn kiện trên bàn.
Cô đã từng nghe ai đó nói, dáng vẻ của người đàn ông đẹp nhất là khi anh ta đang làm việc nhưng cô lại không hề tin bởi vì cô đã từng chứng kiến gã đàn ông tồi tệ kia làm việc, không hề có điểm tương đồng nào với câu nói đó cả, khi đó cô chỉ lắc đầu cười cho chính mình, cũng có lúc mơ tưởng viễn vông.
Nhưng là hiện tại, cô lại có thể nhìn người đàn ông trước mắt đây không chỉ tương đồng với câu nói kia mà còn hơn cả thế nữa, như thể cô đang nhìn thấy một bức tranh sống động mà trung tâm của bức tranh đó chính là người đàn ông kia.
Nói hắn đẹp trai, quá tầm thường. Nói hắn tiêu sái, vẫn chưa đủ. Nói hắn tuấn dật, cũng tạm chấp nhận.
Có lẽ phải gộp tất cả những từ ngữ kia mới đủ diễn tả được vẻ đẹp lúc này của hắn.
Cô yêu thích cái đẹp, cũng có tính thẩm mỹ cao, đòi hỏi phải thập toàn thập mỹ không có nửa điểm khiếm khuyết thì đúng là có phần quá đáng.
Nhưng là bức tranh trước mắt này, cô thật sự không tìm ra được nửa điểm không hài hoà. Có chăng cũng chỉ là bộ y phục trên người hắn mà thôi.
Giả như hắn đang khoác trên mình một bộ vest lịch sự, có lẽ sẽ phù hợp hơn một chút, nhưng bộ đồ mặc ở nhà lại mang một nét đặc biệt khác.
Vì sao ư?
Dáng vẻ làm việc của người đàn ông ở công sở thì ai cũng có thể nhìn thấy nhưng ở nhà thì không như thế, và không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng có cơ hội để nhìn thấy, trừ phi người đó vô cùng thân thiết.
Tề Phong chính là một ví dụ điển hình. Hắn độc thân, lại ở một mình, vậy nên có phải cô là người đầu tiên được nhìn thấy hay không?
Cô có nên cảm thấy may mắn vì điều đó không?
Lúc này đây, nếu như có giấy bút trong tay, cô thật sự muốn phác hoạ lại hình ảnh hiếm có này, tuy rằng có đôi chút khiếm nhã, chỉ là hắn có cho phép hay không mà thôi.
Giống như cảm nhận được có một đôi mắt nóng rực đang nhìn mình, Tề Phong bất giác ngẩng đầu lên.
Quả nhiên hắn không hề cảm nhận sai, thật sự có người đang nhìn hắn.
Buông văn kiện trên tay xuống, hai bàn tay hắn đưa lên đan vào nhau, sau đó gác cằm lên, khoé môi cũng nhếch lên nở nụ cười ngập tràn hứng thú.
Hắn không lên tiếng, cứ ngồi tư thế đó nhìn chằm chằm người đang đứng ở ngưỡng cửa, trong lòng thì như nai con chạy loạn, tự nói với chính mình: Cô có phải đang cảm thấy hắn rất đẹp trai nên mới nhìn đến không rời mắt?
Không lâu sau đó, Tần Nhã Linh rốt cuộc cũng hoàn hồn.
Cô chậm rãi bước vào nở nụ cười gượng: "Đồng nghiệp của anh về hết rồi à?"
Hắn gật đầu: "Ừm, về hết rồi."
Cô tiếp tục hỏi: "Anh đã uống thuốc chưa?"
Hắn lại gật đầu: "Đã uống."
Bầu không khí phút chốc trở nên ngưng trọng. Tần Nhã Linh buông mi mắt khẽ thở phào, sau đó lên tiếng: "Vậy anh làm việc tiếp đi, đến giờ cơm trưa thì tôi gọi."
Nhìn hắn lâu thêm một giây, cô quay lưng bước về phía cửa.
Đúng vào giây phút cô chỉ còn cách ngưỡng cửa một bước chân, phía sau bỗng vang lên một thanh âm trầm thấp gọi tên cô: "Nhã Nhã!"
Tần Nhã Linh khựng lại tại chỗ, thanh âm kia lại tiếp tục: "Tôi có thể gọi em như thế không?"
Hít sâu một hơi để làm cho chính mình bình tĩnh lại, cô gật đầu: "Được." Sau đó bước thẳng ra cửa rồi dần khuất dạng. Truyện Tiên Hiệp
Dừng lại tại phòng bếp, cô dựa lưng vào tường thở gấp, trong lòng có cảm giác rất khó diễn tả mà vô cùng mâu thuẫn, không thể rõ ràng nhưng cô biết, sự hoảng sợ chiếm phần hơn.
Hoảng sợ sao? Nhưng vì cớ gì lại hoảng sợ? Chẳng phải người thân bên cạnh đều gọi cô như thế hay sao?
Lại hít sâu một hơi, gạt bỏ những cảm xúc ngổn ngang trong lòng đi, cô bắt tay vào làm bữa trưa.
Uớc chừng không quá một giờ, mọi món ăn đều đã xong xuôi, chỉ còn một món thịt hầm cách thủy phải đợi thêm nửa giờ nữa.
Trong khi chờ đợi, cô lấy cuốn sổ tay vừa được mang đến và cây viết chì chuyên dụng ngồi xuống bàn ăn bắt đầu phác thảo lễ phục.
Có lẽ vì quá chuyên tâm vào công việc nên khi Tề Phong đã đứng đằng sau cô được một lúc rồi mà cô vẫn không hề nhận ra mãi cho đến khi âm báo hẹn giờ của chiếc nồi hầm vang lên cô mới hồi thần, vội vàng đứng dậy từ ghế.
Chỉ là chiếc ghế vừa bị đẩy ra, thanh âm xuýt xoa của người nào đó cũng đồng thời vang lên, Tần Nhã Linh lại một lần nữa giật mình nhìn người phía sau, vội vàng đỡ lấy anh ta, lo lắng hỏi han: "Anh thế nào rồi? Sao lại đứng đấy làm gì?"
Tề Phong vô tình bị chiếc ghế của cô va vào đúng cái chân đau, mày rậm nhăn lại thấy rõ nhưng vẫn tỏ ra bản thân không hề hấn gì: "Không sao, em không cần gấp như thế!"
Đỡ hắn ngồi xuống ghế, cô thở hắt ra một hơi: "Ồ, vậy anh ngồi đi. Cơm trưa cũng vừa vặn xong rồi."
"Được."
Món ăn rất nhanh được bày lên: một món thịt hầm, một món xào, một món canh, lại thêm một đĩa sủi cảo. Sắc hương vị đều đủ cả, chỉ nhìn thôi đã thấy ngon miệng rồi.
Đưa đến cho hắn một bộ chén đũa, Tần Nhã Linh mỉm cười nói: "Anh đang bị thương, mấy món này ít dầu mỡ, anh ăn nhiều một chút, bên trong vẫn còn một ít sủi cảo, xế chiều nếu thấy đói thì có thể ăn."
Tề Phong nhìn cô cười đầy ẩn ý: "Em tính nuôi tôi thành heo à?"
Cô nhíu mày: "Có ý gì?"
Hắn trả lời: "Tôi không ăn nhiều như vậy. Em nhìn xem, một bàn đồ ăn thế này, bốn người ăn còn chưa hết đấy!"
Nghe hắn nói vậy, Tần Nhã Linh mới nhìn lại bàn đồ ăn, cười gượng: "Ồ, đúng là có hơi nhiều. Quen tay rồi ấy mà!"
Tề Phong nhìn cô khẽ cười, lại muốn nhân cơ hội cô đang vui vẻ thì hỏi tới: "Em thường xuyên làm cơm sao? Chẳng phải em còn đi làm à?"
Cô gật đầu: "Mỗi sáng đi chạy bộ về thì đều làm đồ ăn sáng cho cả nhà. Trừ thời gian đi làm thì cuối tuần tôi đều sẽ xuống bếp."
Hắn tiếp tục hỏi: "Em làm công việc gì vậy? Lúc nãy tôi thấy em vẽ trang phục."
"Thiết kế thời trang."
Nhận được câu trả lời cuối cùng, hắn không có ý định hỏi thêm nữa. Giục tốc bất đạt, hắn đã được kiểm chứng qua, cho nên cũng nên biết dừng chỗ nào thì đúng lúc, tránh cho cô nghĩ hắn có tâm cơ không chính đáng.
"Ồ, tôi cũng nghĩ như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.