Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 20: Em lại tính bỏ mặc tôi nữa có phải không?




Hôm sau chỉ mới hơn sáu giờ sáng, Tần Nhã Linh đã có mặt ở nhà Tề Phong, định bụng làm bữa sáng xong mới lên gọi hắn dậy nhưng không hiểu sao trong lòng có chút bất an, thế là cô quyết định đi lên lầu xem hắn.
Gõ hai cái nhịp nhàng vào cánh cửa, bên trong không hề có chút động tĩnh nào. Gõ thêm hai cái nữa, vẫn là một mảnh im lặng.
Vốn định quay lưng bước đi vì nghĩ rằng hắn vẫn còn chưa dậy, nhưng cô cứ có cảm giác bồn chồn không yên nên đánh liều thử mở cửa phòng hắn.
Phát hiện cửa không khoá, Tần Nhã Linh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, sau đó đến bên giường xem người đang nằm trên đó.
Tề Phong hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt hơi ửng đỏ, trên trán ứa ra từng tầng mồ hôi lạnh. Cô bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Quả nhiên khi đưa tay chạm vào trán hắn, sức nóng kinh người toả ra khiến mi tâm cô không khỏi nhíu chặt, vội vàng kéo phăng chiếc mền đang đắp trên người hắn ra xem xét.
Tay cô chạm vào tay hắn, cổ hắn, gáy hắn... Nơi nào cũng nóng ran, mồ hôi ướt đẫm bộ đồ ngủ. Nếu cô đoán không sai, hắn đây chính là sốt mê man rồi.
Cầm lấy điện thoại gọi cấp cứu xong, Tần Nhã Linh nhanh chóng thực hiện các bước sơ cứu ban đầu. Lúc này cô cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến những sự tình ngoài tầm khống chế, cái gì mà "nam nữ thụ thụ bất thân", cái gì mà "nam nữ khác biệt", cô chỉ một lòng nghĩ đến làm sao cứu người đàn ông kia thoát khỏi cảnh sốt đến hỏng não.
Đôi tay nhỏ nhắn nhanh chóng lột bỏ bộ đồ ngủ đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ chừa lại chiếc quần lót che hạ bộ. Cũng may hắn còn biết mặc quần trong, nếu không cô thật sự khó lòng làm động tác tiếp theo.
Lột đồ xong xuôi, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh cầm theo chậu nước mát lau đi mồ hôi còn đọng trên người hắn để hạ nhiệt kịp thời.
Vần vò hắn một phen mà hắn bất động như cũ, không hề có một chút động thái tỉnh táo nào. Hắn ta sẽ không thật sự sốt đến hỏng não rồi đó chứ?
Hai tay Tần Nhã Linh vẫn không có ý định dừng lại, vẫn muốn tiếp tục giúp hắn hạ nhiệt. Cho đến khi nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô mới thở hắt ra một hơi, lục tục chạy xuống lầu mở cửa.
Nhìn thấy nhân viên y tế cầm cáng cứu thương tới, cô lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhõm: "Bệnh nhân đang ở trên lầu, mời đi theo tôi."
Dứt lời, cô lại ba chân bốn cẳng chạy một mạch lên lầu, mở sẵn cửa để bọn họ tiến vào mang người đi.
Xe cứu thương rất nhanh liền đến bệnh viện, nhân viên y tế cũng không chậm trễ liền đẩy hắn vào phòng cấp cứu, còn Tần Nhã Linh đi đến quầy khai báo của bệnh viện làm thủ tục.
Cũng may nơi này là bệnh viện mà hôm qua bọn họ ghé đến, nếu không cô cũng thật không biết phải xoay sở như thế nào khi ngoài cái tên của hắn ra, cô chẳng biết thêm chút thông tin nào về hắn.
Nhân viên trích lục hồ sơ xong rồi đưa tờ khai đến cho cô xem để ký tên, vậy mà trên đó cũng chẳng có thông tin gì thêm ngoài tên, tuổi và địa chỉ, tất cả các mục còn lại đều để trống, cô cũng bó tay với hắn.
Tầm một giờ đồng hồ sau, đèn phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ đi ra trước nói với cô rằng hắn đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần nằm bệnh viện theo dõi hai ngày, hết sốt liền có thể xuất viện trở về nhà tự điều dưỡng.
Dặn dò xong, ông ta còn xả chô cô một tràng giáo huấn, còn hiểu lầm mối quan hệ của cô và hắn là bạn trai bạn gái, cô muốn giải thích nhưng ông ta chẳng cho cô cơ hội được lên tiếng, thế là cô cũng đành im lặng luôn.
Hơi thở của Tề Phong lúc này cũng đã dần ổn định, thân nhiệt cũng đã hạ hoàn toàn, băng gạc ở hai cánh tay cũng đã được xử lý lại, cái chân bó bột tối hôm qua bị dính nước cũng đã được thay cái khác, quần áo bệnh nhân cũng đã được mặc vào gọn gàng.
Đoán chừng hắn sẽ không tỉnh lại ngay, cô quyết định trở về nấu cho hắn ít cháo, tiện thể mang cho hắn ít vật dụng cá nhân để sử dụng trong hai ngày nằm viện.
Tần Nhã Linh rời đi tầm hai tiếng đồng hồ, lúc trở lại thì Tề Phong đã ngồi dậy dựa vào đầu giường từ lúc nào.
Có trời mới biết lúc hắn tỉnh lại phát hiện bản thân đang nằm ở bệnh viện thì hoang mang như thế nào, hắn thật sự không có một chút ý thức nào cả.
Bấm nút gọi khẩn cấp ở đầu giường gọi nhân viên y tế hỏi tình hình chính mình, hắn mới biết thì ra sáng sớm có người phát hiện hắn sốt mê man nên gọi cấp cứu.
Nghĩ tới nghĩ lui hắn cũng chỉ nghĩ đến người phụ nữ tên Tần Nhã Linh, hiện tại cô đã xuất hiện với ca giữ nhiệt cùng với chiếc vali nhỏ, hắn không khỏi cao hứng mà cong cong khoé miệng.
Khi cô hộ lý hiểu lầm cô là bạn gái hắn, hắn vui vẻ biết bao nhiêu nên không hề có ý định giải thích rõ ràng, im lặng ngầm chấp nhận.
Bây giờ nhìn mà xem, nếu hắn giải thích rõ ràng mối quan hệ của hai người, liệu có ai tin hay không? Dĩ nhiên câu trả lời là không! Người dưng mà lại mang đồ ăn đến, mang quần áo đến, lại chăm sóc hắn như thế này? Chỉ có người thân cận mới làm đến mức này không phải sao?
Nhưng là chỉ có hắn và cô biết mối quan hệ thật sự của hai người, từ đầu đến cuối chắc cũng chỉ có mình hắn tự mình đa tình mà thôi.
Tần Nhã Linh chậm rãi đi về phía giường bệnh, nhìn hắn hỏi: "Anh tỉnh lại lâu chưa? Có cảm thấy không khoẻ chỗ nào không?"
Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi người cô, khẽ lắc đầu: "Không có, tôi rất ổn."
Cô gật đầu: "Vậy thì tốt. Tôi có nấu cháo, anh có muốn ăn bây giờ không?"
Hắn gật đầu: "Được."
Cô kéo chiếc bàn ăn ra trước mặt hắn rồi mở ca giữ nhiệt múc cháo vào chén, sau đó đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: "Anh ăn một chút đi, còn nóng đấy."
Hắn nhìn cô sâu thêm hai giây rồi cũng thu hồi tầm mắt cầm muỗng lên ăn cháo.
Thấy hắn đã ăn lưng chén cháo, cô cầm lấy dao gọt hoa quả mới mua mang đến, vừa gọt vừa nói: "Bác sĩ dặn anh nên ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày nên lúc nãy tôi đã trở về nhà anh mang cho anh ít vật dụng cá nhân cùng quần áo. Xin lỗi vì chưa hỏi qua ý của anh mà đã tự mình quyết định."
Tay cầm muỗng của người nào đó bất giác khựng lại, khẽ quay đầu sang người đang đứng bên cạnh nhìn đầy ý vị thâm trường, trên môi lại treo nụ cười nhàn nhạt nhưng không giấu nổi sự vui vẻ.
Chỉ là Tần Nhã Linh lại chỉ chú ý đến con dao cùng quả táo đang cầm trên tay, không hề nhìn thấy dáng vẻ của hắn. Nếu như lúc này cô chỉ cần liếc mắt sang nhìn hắn nửa giây mà thôi, cô sẽ thấy hối hận vì những lời nói cùng hành động tự quyết của mình.
Tề Phong thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn cháo. Tuy chỉ là chén cháo rất đỗi bình thường nhưng khi đi qua cổ họng lại vô cùng ngọt ngào, nuốt xuống bụng rồi vẫn còn dư vị ấm áp.
Khung cảnh hiện tại thật sự vô cùng hài hoà, hắn chưa từng dám mơ đến ngày bản thân bị bệnh lại có người ở bên chăm sóc cho hắn như thế này. Nếu như chỉ cần hắn bệnh cô sẽ ở bên cạnh hắn, hắn tình nguyện bệnh mãi không khỏi.
Thoả mãn hư vinh xong rồi, Tề Phong mới lên tiếng trả lời: "Không sao, tôi còn phải cảm ơn em. Nếu sáng nay em không đến, không chừng tôi đã sốt đến hỏng não luôn rồi."
Tần Nhã Linh quay sang nhìn hắn một cái, lắc đầu: "Nếu anh không phải vì cứu tôi, anh cũng sẽ không lâm vào tình trạng như thế này."
Hắn lúc này cũng quay sang nhìn cô, hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau khiến cô chợt bối rối. Hắn nói: "Em không cần tự trách mình, là do tôi cam tâm tình nguyện. Nếu như tình huống tương tự xảy ra một lần nữa, tôi cũng sẽ không do dự cứu em!"
Tâm Tần Nhã Linh bất giác bị chấn động không hề nhẹ. Là lời nói của hắn quá thâm tình khiến cô cảm động hay là vì nội tâm cô đang rục rịch vì điều gì đó, cô thật sự không thể rõ ràng. Một khi không rõ ràng cô sẽ càng thêm tránh né mà gạt bỏ hết thảy.
Cô vội vàng thu hồi tầm mắt quay đầu đi tiếp tục động tác gọt trái cây, còn hắn thì bất chợt cảm thấy mất mát khó tả.
Xem ra cô đã nhìn ra tâm tư của hắn nhưng lại không tiếp nhận. Hắn lặng lẽ thở dài. Cuộc cách mạng theo đuổi tình yêu thật sự không dễ dàng mà.
Tề Phong nói lảng sang chuyện khác: "Em có mang theo điện thoại cho tôi không?"
Cô gật đầu: "Tôi nghĩ anh sẽ cần đến nên tôi mang theo. Để ở trong vali ấy."
Gọt xong đĩa táo thì hắn cũng ăn xong, Tần Nhã Linh bước lại gần hắn hỏi: "Anh có muốn ăn thêm không?"
Hắn lắc đầu: "Tôi ăn đủ rồi."
Cô thu cái chén đi, đưa đĩa táo qua cho hắn, sau đó là ly nước ấm cùng với thuốc mà bác sĩ đã đưa trước đó.
"Anh uống thuốc đi rồi ăn trái cây, sau đó thì nghỉ ngơi cho mau khoẻ."
Cầm điện thoại đưa cho hắn, cô nói tiếp: "Anh thông báo cho người nhà và bạn bè đi."
Hắn nhận lấy điện thoại bỏ qua một bên, ánh mắt sâu xa nhìn cô như muốn xem thấu tâm tư cô đang nghĩ gì.
Nhìn vẻ mặt vô cùng bình thản đến không thể bình thản hơn, hắn ủ rũ nói: "Em lại tính bỏ mặc tôi nữa có phải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.