Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 29: Con có nói không chịu đâu




Kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại, Tần Nhã Linh và Tần Thu Ngọc cùng bước về phía sofa. Cô tỏ ra áy náy hướng Trần Phương Thy nói: "Xin lỗi đã để bác đợi. Chúng ta tiếp tục ạ. Nếu bác đồng ý với mẫu thiết kế này thì bác cùng bác Thu Ngọc làm hợp đồng số lượng cụ thể nhé."
Trần Phương Thy gật đầu: "Ừm, được, bác biết rồi. Vậy bác không làm phiền cháu thêm nữa, cháu tiếp tục công việc của mình đi."
Cô mỉm cười gật đầu: "Vâng, nếu có gì cần điều chỉnh, bác cứ trực tiếp liên hệ với cháu ạ."
Tần Thu Ngọc lúc này cũng lên tiếng: "Vậy chị sang văn phòng của tôi đi, chúng ta tiếp tục bàn bạc. Con bé còn có việc phải làm."
Trần Phương Thy gật đầu: "Được. Vậy qua văn phòng chị đi."
Nhìn Tần Nhã Linh thêm một lần, bà nở nụ cười hiền hậu: "Vậy bác đi trước. Hẹn gặp lại cháu."
"Vâng, hẹn gặp lại bác."
Tần Thu Ngọc và Trần Phương Thy người trước người sau rời khỏi văn phòng Tần Nhã Linh, chỉ còn Tề Phong dừng lại trước mặt cô chưa vội đi.
Thấy cô định quay lưng trở về bàn làm việc, hắn vội vàng nắm lấy cổ tay cô níu kéo: "Nhã Nhã, chúng ta nói chuyện một chút."
Bị người nào đó kéo lại, cô không hề phản kháng, đứng lại ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào, vô cùng lạnh nhạt.
Quen biết bao lâu nay, có lẽ đây là lần đầu tiên cô đứng đối diện hắn ở khoảng cách gần như thế này.
Hắn đứng thẳng người, cô chợt nhận ra hắn thật sự rất cao, cô đi đôi giày cao gót năm phân nhưng chỉ đứng ngang cằm hắn mà thôi, trong khi cô đã cao gần một mét bảy. Vậy thì hắn phải cao đến mét chín ấy nhỉ?
Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn diện âu phục, đầu tóc chỉn chu, trông cũng thật sự... Ài, cmn đẹp trai nha!
Đẹp thì thế nào? Trọng điểm không phải là nó có được không? Hắn nắm tay cô để làm gì? Muốn giải thích à, hay là muốn nói gì đó?
Cô mặc kệ, cô không quản, cũng không muốn quản. Cô vừa gặp phải một rắc rối lớn đây, hiện còn chưa có phương án giải quyết, nên chẳng còn thừa sức lực nghĩ đến những chuyện không đâu.
Cô nhất quyết không thoả hiệp: "Xin lỗi, hiện tại tôi rất bận, không có thời gian cùng anh nói chuyện."
Sắc mặt Tề Phong chợt ảm đạm: "Nhã Nhã, tôi biết tôi không nên gạt em, nhưng mà em nghe tôi giải thích có được không?"
Mày liễu cô khẽ nhăn lại khi nhìn thấy dáng vẻ nhún nhường của hắn, tâm bỗng nhiên hơi ân ẩn đau. Cô thoáng rùng mình, nhưng rất nhanh liền gạt bỏ cảm xúc không chân thực kia, đối hắn nói: "Không có gì phải giải thích cả, anh đừng suy nghĩ nhiều. Tôi hiện tại thật sự có rất nhiều việc cần giải quyết, mọi người còn đang chờ tôi trở lại họp. Nếu muốn nói gì thì chờ đến khi tôi tan sở trở về đi."
Dứt lời, Tần Nhã Linh thu tay về, sau đó cầm lấy tài liệu trên bàn bước về phía cửa văn phòng, rời khỏi đó mà không hề quay đầu nhìn lại.
Tề Phong nhìn theo bóng lưng cô rời đi, lặng lẽ nhắm mắt hít sâu một hơi. Xem ra hắn thật sự chạm vào tử huyệt của cô rồi. Bây giờ chỉ đành chờ đến khi cô trở lại rồi giải thích rõ ràng thôi, chỉ mong cô chịu nghe hắn nói, không quá để tâm vấn đề này.
Rời khỏi văn phòng của Tần Nhã Linh, Tề Phong không đi tìm Trần Phương Thy mà đi xuống đại sảnh ngồi chờ. Hắn bây giờ chẳng còn lòng dạ nào nghe hai người kia nói chuyện không đâu, tốt nhất là đi ra ngoài hít thở không khí một chút, cũng suy nghĩ xem sẽ đối cô giải thích như thế nào để cô tha thứ cho hắn.
Tầm nửa tiếng sau, Trần Phương Thy và Tần Thu Ngọc cũng xuất hiện ở đại sảnh L'Amour, chậm rãi đi đến chỗ Tề Phong đang ngồi.
Nhìn con trai ngồi thẫn thờ một chỗ, Trần Phương Thy lên tiếng hỏi: "Sao lại chưng ra vẻ mặt ai oán thế này? Ai chọc con à?"
Hắn lắc đầu cười gượng: "Không có."
Bà tỏ ra không tin: "Phải không?"
Đích thực bây giờ tâm trạng hắn không ổn chút nào nhưng cũng không biết phải nói như thế nào cho bà hiểu, nhất là mối quan hệ không đầu không đuôi của hắn và cô, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Thấy hắn không nói gì, Trần Phương Thy liếc nhìn Tần Thu Ngọc đứng bên cạnh trao đổi ánh mắt, sau đó lại lên tiếng hỏi hắn: "Thế việc xem mắt này con hài lòng chứ? Có muốn tiến tới hay không thì nói với dì Tần của con một tiếng, mẹ sẽ không ép con nữa đâu. Đến cháu ruột của dì Tần mà con cũng không chịu nữa thì mẹ hết cách. Con cứ thế mà chết già đi."
Tề Phong đưa mắt nhìn lần lượt hai người phụ nữ trung niên trước mặt, sau đó dừng lại trên người Trần Phương Thy, thở dài nói: "Con có nói không chịu đâu."
Trần Phương Thy lại liếc nhìn Tần Thu Ngọc, khẽ cười: "Vậy thì tốt, nhưng mà lần này mẹ với dì Tần không xen vào hay làm bất cứ chuyện gì ép buộc con hết, dĩ nhiên cũng sẽ không sắp đặt bất cứ một cuộc gặp gỡ nào cho hai đứa nữa. Cho nên, nếu con muốn tiến tới thì tự mình theo đuổi đi."
Trước khi bày ra cuộc gặp gỡ hôm nay, hai vị trưởng bối đã cùng nhau bàn bạc cả rồi, nếu như hắn không đồng ý, hai người sẽ tạo ra những cuộc gặp gỡ cố tình nhưng lại mang tính chất vô tình, ví như hôm nay là một trong số đó, nếu như hắn đồng ý, chứng tỏ hắn có hứng thú với đối phương, vậy thì không cần phải có thêm sắp xếp gì khác, cứ tương kế tựu kế dẫn dắt hắn đi vào khuôn khổ là được.
Tình hình trước mắt cho thấy, bọn họ đánh cược đúng rồi, hắn không chỉ có hứng thú mà vô cùng có hứng thú. Cho nên, kế hoạch tiếp theo sẽ do Tần Thu Ngọc triển khai.
"A Phong, Nhã Nhã là cháu ruột dì, dì thương con bé như con ruột vậy, cho nên hạnh phúc của con bé, dì không thể xem nhẹ. Dì nói rồi, vì là cháu cho nên dì mới dám tự ý sắp xếp cuộc xem mắt này, con bé nếu biết sẽ trách dì đấy. Nó là người khá cứng nhắc trong vấn đề tình cảm nhưng lại là người rất trọng tình, chỉ cần cùng con bé tiếp xúc nhiều một chút cháu sẽ thấy dì không hề nói ngoa đâu."
Bà dừng lại nhìn biểu hiện của hắn một chút rồi nói tiếp: "Như mẹ cháu nói, nếu cháu muốn cùng con bé tiến tới thì tự mình theo đuổi đi, cần dì giúp thì cứ nói, dì cũng sẽ âm thầm tạo cơ hội để hai đứa gặp nhau. Ngoài ra, vấn đề thân phận của cháu thật sự rất nhạy cảm đối với con bé, cho nên tạm thời cháu đừng cho nó biết, nguyên nhân là gì, dì cũng không tiện nói, vẫn là để con bé tự mình nói đi."
Tề Phong nhíu mày nghi hoặc: "Thân phận của cháu sao?"
"Chị Tần, vấn đề này cứ để tôi nói với nó là được rồi. Việc còn lại, trăm sự nhờ chị." Người lên tiếng là Trần Phương Thy.
Tần Thu Ngọc gật đầu: "Được, trước mắt cứ quyết định như thế."
"Vậy mẹ con tôi không làm phiền chị nữa, chúng tôi về trước."
Tề Phong cũng lên tiếng chào: "Dì Tần, cháu đi trước."
"Chào chị, chào cháu. Lái xe cẩn thận."
Sau khi an vị trên xe, Tề Phong không nén nổi nghi hoặc về câu nói ban nãy của Tần Thu Ngọc, liền lên tiếng hỏi: "Mẹ, lời của dì Tần khi nãy ám chỉ điều gì, mẹ biết sao?"
Rốt cuộc thân phận của hắn ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của cô và hắn? Chẳng lẽ cô không thích người có thân phận địa vị? Chẳng phải phụ nữ đều muốn được gả cho người có tiền hay sao? Cho dù hắn biết cô không phải là người ham hư vinh nhưng cũng không đến nỗi ghét bỏ chứ? Thật sự có chút không thể lý giải.
Trần Phương Thy nhìn hắn đầy hứng thú, chậm rãi trả lời: "Mẹ cũng không rõ lắm, chỉ biết là nếu như Nhã Nhã biết con là Tổng tài SLC, có thể sẽ cách xa con ba vạn tám ngàn dặm."
"Có ý gì?" Hắn nhíu mày.
"Dì Tần nói, Nhã Nhã vừa chia tay bạn trai cũ không lâu, nghe đâu gã đó cũng là một người có địa vị nhưng lại làm tổn thương con bé và gia đình, cho nên con bé có bóng ma tâm lý, quyết không gả vào nhà hào môn. Con xem, con không những là Thái tử gia của The Wind, còn là Tổng tài SLC, chỉ cần một tầng thân phận này thôi cũng đủ khiến cho con bé sợ hãi rồi. Tuy mẹ chỉ gặp con bé không lâu, cũng không nói chuyện nhiều nhưng mẹ tin vào cách nhìn người của mẹ, Nhã Nhã tuyệt đối không phải loại người ham hư vinh. Cho nên, con trước cứ nghe theo lời khuyên của dì Tần đi, không sai đâu."
Nghe những lời này, Tề Phong thật sự lâm vào trầm mặc.
Cô đã từng có bạn trai, còn vừa mới chia tay không lâu. Hèn chi cô không chịu mở lòng cùng hắn.
Nhưng mà cũng phải thôi, một người phụ nữ vừa xinh đẹp tài giỏi, còn biết nấu ăn thì dĩ nhiên cô sẽ có rất nhiều người theo đuổi, còn là những người đàn ông thành đạt có địa vị xã hội, hắn cũng không ngoại lệ. Chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy ghen tị với gã bạn trai cũ của cô, gã đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng, lại còn đi tổn thương cô.
Nhưng là, cô đã chịu phải đả kích gì mà không chịu gả cho người có thân phận địa vị, hay đúng hơn là không muốn gả cho người có tiền?
Hắn chợt thở dài: "Quen biết cô ấy bao lâu nay, vậy mà con chẳng hiểu chút gì về cô ấy cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.