Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 43: Anh thật sự muốn mang em giấu đi




Chiếc xe thể thao chạy băng băng trên đường. Đi được một đoạn, Tần Nhã Linh quay sang Tề Phong đang lái xe, nói ra thắc mắc của mình: "Anh và anh họ em có vẻ rất thân?"
Hắn chợt nhướn mày. Trịnh Ân vậy mà không hề cùng cô nói điều gì về hắn.
Nhưng mà chưa nói chứ không phải là không nói, cho nên hắn tốt nhất vẫn nên thành thật một chút nói với cô tất cả ngoại trừ thân phận tổng tài SLC. Hiếm khi cô lên tiếng hỏi hắn chuyện gì, hắn dĩ nhiên phải nắm lấy cơ hội cùng cô nói nhiều thêm một chút.
||||| Truyện đề cử: Ẩn Trung |||||
"Anh và anh ấy cùng làm chung một công ty."
Tần Nhã Linh tỏ ra kinh ngạc: "Anh cũng làm ở SLC?"
Hắn gật đầu: "Đúng vậy, cũng bình thường thôi mà. SLC là công ty đầu ngành IT, ở thung lũng Silicon cũng được xếp vào top đầu nên rất nhiều người muốn đầu quân. Em biết SLC sao?"
Cô cũng không giấu giếm: "Em trai em cũng làm ở SLC chi nhánh trong nước. Nó thường xuyên về nhà ca ngợi Tổng tài thần bí ở Mỹ, em không muốn biết cũng phải nằm lòng."
Tề Phong tỏ ra hứng thú. Vậy mà em trai cô cũng làm ở công ty hắn, còn vô tình ca ngợi hắn trước mặt cô nữa. Cậu nhóc này được đấy, hắn phải tìm hiểu một chút xem trình độ của cậu ta thế nào, nếu thấy ổn thì sẽ cân nhắc cho qua tổng bộ đào tạo một chuyến. Dù sao cũng là người mình, thiên vị một chút cũng là lẽ thường. Lại nói công ty là của hắn, hắn muốn thế nào chính là thế ấy, ai quản được?
"Vậy em nhìn nhận như thế nào về Tổng tài SLC?"
Tần Nhã Linh lâm vào trầm mặc. Vị tổng tài thần bí kia chính là mục đích sau cùng của cô khi đến Mỹ. Nếu cô biết về anh ta thì hay rồi, sẽ đỡ mất thời gian hơn.
Liếc mắt nhìn người đàn ông đang lái xe, một ý nghĩ không mấy trong sáng chợt hiện lên trong đầu. Hắn cũng làm ở SLC, vậy cô có nên lợi dụng một chút tầng thân phận này để thực hiện mục đích của mình?
Trong lòng cô dâng lên một cỗ mâu thuẫn, nửa muốn nửa không. Hắn đối với cô thâm tình như vậy, cô lợi dụng lòng tốt của hắn cho mục đích xấu xa của mình thật sự là rất tàn nhẫn, càng sợ trình độ của mình không đủ sẽ khiến hắn bị liên lụy.
Thấy cô im lặng không nói, hắn nhíu mày: "Làm sao vậy?"
Thanh âm trầm thấp gọi hồn cô trở về. Cô nở nụ cười gượng gạo: "Không có gì, em chỉ đang nghĩ anh ta chắc hẳn là một người cường đại có bộ óc hơn người cho nên mới có thể trong thời gian ngắn mà phát triển công ty thành quy mô lớn như hiện tại. Thật sự đáng nể phục."
Người nào đó nghe được khen thì không khỏi cười thành tiếng: "Cũng chỉ là một người bình thường thôi mà, em có cần phải tâng bốc anh ta như thế không?"
"Em chỉ thấy sao nói vậy mà thôi. Anh làm ở tổng bộ, chắc hẳn gặp qua anh ta rồi chứ?"
Khoé miệng hắn chợt co rút. Câu hỏi này hắn nên trả lời thế nào đây? Vừa không thể nói ra thân phận, vừa không thể nói dối, vậy thì câu trả lời thế nào thì thuyết phục nhỉ?
Ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên. Hàng ngày nhìn thấy chính mình trong gương cũng được xem là gặp rồi nhỉ?
"Ừm, đã gặp qua."
"Anh ta trông như thế nào? Có thật sự đáng sợ như trong lời đồn không?"
Hắn không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại: "Em rất hứng thú với anh ta?"
Cô lắc đầu: "Không phải hứng thú mà là hiếu kỳ."
Hắn chưng ra bộ mặt ai oán: "Nhã Nhã, trước mặt người đàn ông này lại nói về người đàn ông khác, em thấy có nên không?"
Nghe hắn nói vậy cô mới nhận ra bản thân dường như đã đi quá xa, liền cười gượng: "Ồ, thật xin lỗi, em không cố ý đâu."
Hắn phì cười: "Anh chỉ đùa thôi mà, đừng nghiêm túc như thế chứ?"
Tần Nhã Linh á khẩu không biết nói gì tiếp theo và thế là cuộc nói chuyện kết thúc tại đây. Cũng may bầu không khí ngột ngạt không kéo dài quá lâu bởi vì đã đến nơi thay trang phục.
Bước vào trong, Tề Phong nhìn cô nhẹ giọng nói: "Em theo họ vào chuẩn bị đi, anh cũng đi thay đồ."
"Được." Cô đối hắn gật đầu, sau đó theo nhân viên cửa tiệm đi vào bên trong một gian phòng.
Tề Phong chỉ thay bộ vest và chải chuốt đầu tóc nên không mất nhiều thời gian nhưng Tần Nhã Linh thì bị thợ makeup vần vò hơn một tiếng đồng hồ, đến khi thay đồ đi giày xong xuôi thì đường phố cũng đã lên đèn.
Nhìn chính mình trong gương, gương mặt được trang điểm cầu kỳ, mái tóc được uốn lọn nửa xoã nửa vấn trông vô cùng thanh thuần, diện trên người chiếc váy dạ hội trễ vai màu rượu mận bó sát, tà xẻ cao ngang đùi vừa tôn lên dáng người mảnh mai với đường cong hoàn mỹ cùng đôi chân thẳng tắp nuột nà, vừa phô bày chiếc cổ thiên nga cùng xương quai xanh tinh tế.
Ngoại trừ việc phải quay chụp album áo cưới thì có lẽ đây là lần đầu tiên cô chưng diện như thế này xuất hiện trước đám đông. Cho dù không ít lần phải tham dự tiệc rượu cùng đối tác nhưng khi đó cô cũng chỉ một mình xuất hiện, bây giờ lại có bạn đồng hành nên khó lòng tránh khỏi sự lạ lẫm và bối rối.
Hít sâu một hơi mỉm cười với chính mình trong gương, Tần Nhã Linh mở cửa bước ra bên ngoài.
Người nào đó đã phải chờ đợi khá lâu nên cũng khá mệt mỏi. Đến khi nhìn thấy cánh cửa trước mặt chậm rãi mở ra, hắn đột nhiên tỉnh táo lạ thường, ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm phía trước.
Bóng hình chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng xuất hiện, hắn không khỏi chấn kinh khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô liền hoá đá tại chỗ. Đến khi cô đã đứng trước mặt lên tiếng gọi, hắn mới hồi hồn trở lại, lập tức đứng lên.
Thấy hắn cứ chòng chọc nhìn mình, Tần Nhã Linh không khỏi nhíu mày: "Rất khó coi sao?"
Hắn lắc đầu, nói lên tiếng lòng: "Em rất đẹp, đẹp đến nỗi anh không biết phải dùng ngôn từ nào để diễn tả."
Cô xấu hổ cười gượng: "Em còn tưởng dân IT ai cũng khô khan chứ?"
Hắn không cho là đúng: "Anh nói là sự thật. Nào, mau lại đây, anh giúp em đeo trang sức."
Cô vội vàng từ chối: "Không cần đâu, em đeo không quen."
Hắn một mực không chịu thoả hiệp: "Là mẹ anh chuẩn bị, em không chịu đeo là mẹ lại mắng anh đấy."
Không để cô nói thêm câu nào, hắn lập tức nắm tay cô kéo về phía tủ kính mà trên đó, nhân viên đã đặt sẵn bộ trang sức kim cương, tuy đơn giản nhưng giá trị không nhỏ. Chỉ là với một người không am hiểu về trang sức như cô, hiển nhiên không hề biết nó giá trị như thế nào. Nếu như cô biết, cô thà rằng để cho ai kia bị mắng cũng nhất quyết không chịu đeo lên.
Cuối cùng, dưới sự bức bách của người nào đó, bộ trang sức xa xỉ cũng đã được nằm vào đúng vị trí của nó.
Hắn nhìn cô khẽ cười: "Mẹ anh đúng là rất có mắt nhìn. Anh thật sự muốn mang em giấu đi không muốn phải chia sẻ sắc đẹp của em cho bất cứ ai!"
Nhìn lại chính mình trong gương, từ áo váy, kiểu tóc, trang điểm đến trang sức, tất cả đều không phải là phong cách thường ngày, cô lúc này giống như lột xác thành một người hoàn toàn khác. Đúng là rất đẹp nhưng cô lại không tự tin cho lắm về diện mạo hiện tại.
Dù là vậy thì cuối cùng vẫn phải chấp nhận mà thôi, chắc chắn người nào đó sẽ không cho phép cô thay đổi dù chỉ là tháo đi một món phụ kiện.
Lặng lẽ thở dài một hơi, xem như được một lần trải nghiệm cảm giác bước vào giới thượng lưu đi bởi vì sau này làm gì còn cơ hội ăn diện như thế này nữa.
Nhìn người đàn ông đứng phía sau qua tấm gương lớn, Tần Nhã Linh khẽ cười: "Vậy đưa em trở về nhà đi thôi."
Trên trán Tề Phong xẹt qua ba vạch đen. Hắn chỉ đang cảm thán nét đẹp của cô nhưng lại bị cô hùa theo thế này, hắn đúng là á khẩu không nói nên lời.
Cũng may IQ cực cao đã phát huy tác dụng, tay hắn tức thì luồn qua chiếc eo mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng ôm lấy, ánh mắt nhìn cô trong gương ánh lên tinh quang, bạc môi nhếch lên nở nụ cười dương dương tự đắc.
"Không dễ gì anh mới có được bạn nhảy xinh đẹp quyến rũ thế này, anh càng phải khiến cho cả thiên hạ phải đỏ con mắt vì ghen tị chứ!"
Bị Tề Phong bất ngờ ôm lấy, Tần Nhã Linh toàn thân khẽ run rẩy một chút nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, gạt tay hắn ra, cười gượng gạo: "Được rồi, cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi."
Xúc cảm mềm mại cùng hương thơm thanh khiết nhất thời biến mất, tay hắn chậm rãi thu về nhét vào túi quần hòng xua đi sự gượng gạo của chính mình, hướng cô gật đầu: "Ừm, vậy đi thôi."
Chiếc Lamborghini Reventon từ từ hoà vào dòng xe cộ rồi tiến thẳng về The Wind.
Suốt quãng đường gần ba mươi phút chạy xe, Tần Nhã Linh một mực im lặng không nói tiếng nào, đầu quay về phía cửa kính nhìn ra bên ngoài đường phố đã lên đèn.
Tề Phong tập trung lái xe nhưng thi thoảng vẫn liếc mắt nhìn về phía ghế phụ. Thấy tâm trạng cô có vẻ nặng nề, hắn muốn lên tiếng nói gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, cuối cùng đành ngậm chặt miệng.
Hắn âm thầm thở dài trong lòng: "Nhã Nhã, em cứ thế này anh biết phải làm sao để kéo gần khoảng cách với em đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.