Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 53: Máy chủ bị công kích




Tại tầng cao nhất của SLC ở thung lũng Silicon, Tề Phong kéo vali đi về phía phòng làm việc của mình.
Sau khi tắm rửa thay đồ tại căn phòng bên trong phòng làm việc, hắn chỉn chu trong bộ âu phục mới tinh ngồi vào bàn làm việc, lúc này cũng vừa vặn một giờ chiều.
Lấy điện thoại riêng gọi đến một số trong danh bạ, điện thoại vừa thông, hắn lạnh nhạt nói: "Jason, đầu giờ chiều họp, cậu giúp tôi thông báo đi."
Bên kia điện thoại vang lên tiếng lạch cạch thanh thúy, sau đó là tiếng ngoa nguýt kéo dài: "William, chẳng phải nói cho tôi nghỉ nửa ngày sao? Tôi còn chưa ăn xong bữa cơm đấy!"
Hắn lạnh nhạt đáp lại: "Vậy ăn xong rồi đến công ty. Đợi họp xong rồi nghỉ."
"Anh ép người quá đáng!" Jason vẫn còn tức tối.
"Tôi còn nhiều việc hơn cậu, tôi có than vãn đâu."
"Nhưng cậu là Tổng tài, tôi chỉ là trợ lý bé nhỏ..."
Tề Phong tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Bớt nói tầm xàm đi. Tôi không tiện thông báo xuống, cậu mau liên hệ đi, cần có phương án khắc phục hậu quả."
Jason ỉu xìu gật đầu: "Tôi biết rồi."
Ngắt điện thoại, Tề Phong ngả lưng về ghế dựa, nhìn chằm chằm vào khung hình duy nhất đặt trên bàn làm việc, ánh mắt ôn nhu chưa từng có.
"Nhã Nhã, anh trở về rồi, không biết khi thấy anh em có bất ngờ không?"
Ban đầu dự tính nhanh nhất phải mất khoảng một tuần thì công việc mới giải quyết xong nhưng khi hắn qua đó, rất nhanh liền giải quyết ổn thoả. Những việc còn lại để cho Thomas thu xếp là được nên hắn ngay lập tức bay về cốt để khiến cho Tần Nhã Linh ngạc nhiên.
Hiện tại đang trong giờ làm việc, hắn cũng không muốn làm phiền cô nên đành phải nán lại chờ cho đến khi cô tan sở. Hơn nữa hắn cũng có việc cần phải xử lý. Kết thúc cuộc họp hắn lại đến tìm cô cũng không muộn.
Hai giờ chiều, Tề Phong cầm theo Macbook đi vào phòng họp kế bên phòng làm việc của hắn, lúc này người cần đến đều đã đến đông đủ.
Ngay khi cuộc họp đang đi đến hồi kết, thanh âm báo có xâm nhập vang lên inh ỏi ở phòng máy chủ kế bên phòng họp khiến cả đám người dựng tóc gáy, chỉ có một người duy nhất ngồi ở ghế chủ toạ vẫn tỏ ra thờ ơ.
Andrew và JK đồng loạt nhìn về phía Tề Phong lên tiếng: "William!"
Hắn lia mắt nhìn về đám người bên dưới, sau đó lạnh nhạt nói: "Đi qua xem."
Cả đám đứng lên rời khỏi ghế ngồi, sau đó nhanh chân chạy qua phòng máy chủ, Tề Phong là người đi vào cuối cùng.
JK và Andrew hai tay thoăn thoắt gõ bàn phím, thanh âm lạch cạch vang lên không dứt nhưng vẫn không thể ngăn chặn được đối phương đang từng bước phá tường lửa.
Andrew đổ mồ hôi đối phó với sự xâm nhập của đối phương nhưng không quá mười phút đã hoàn toàn bị tê liệt, chỉ còn JK đang cầm cự ở cánh cửa cuối cùng.
Thế nhưng không hiểu vì sao đối phương đột nhiên dừng lại không tiếp tục xâm nhập, toàn bộ màn hình hiển thị đều tràn ngập một màu xanh với dòng chữ màu trắng: "Tôi muốn nói chuyện cùng Tổng tài của các anh."
Tề Phong nhìn dòng chữ nổi bật trên màn hình, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười tràn ngập hứng thú.
Những người có mặt tại phòng máy đều đồng loạt nhìn về phía hắn, Andrew cũng vô cùng tự giác đứng sang một bên nhường lại bàn phím cho hắn.
JK tay vẫn không ngừng nghỉ gõ liên tục trên bàn phím nhưng vẫn không thể thay đổi được cục diện hiện tại, màn hình máy tính vẫn không có sự thay đổi nào chứng tỏ đối phương không phải dạng tầm thường.
Trên bảng xếp hạng hacker của thế giới, JK xếp thứ năm, mà kẻ xâm nhập lại có thể đánh bại anh ta một cách dễ dàng như vậy, xem ra chỉ có thể là một trong các vị trí đứng đầu trên bảng xếp hạng.
Tề Phong vẫn bình chân như vại, hướng JK ra lệnh: "Cậu không đá hắn ra khỏi, hậu quả tự gánh chịu."
JK lúc này dù có trấn tĩnh cỡ nào cũng đã đổ mồ hôi lạnh. Áp lực hai bên đè lên vai, cậu ta đích thực là không còn đường lui, càng thêm ra sức vận dụng bộ não và hai bàn tay, liên tục gõ gõ bàn phím đến độ sắp tê liệt.
Hai phút trôi qua, JK vẫn không sao thay đổi tình thế, màn hình máy tính lại hiện ra dòng chữ khác: "Các anh có mười phút liên hệ Tổng tài, nếu không tôi sẽ tiếp tục công kích tường lửa."
JK một lần nữa run rẩy, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng khiến mắt cay xè nhưng anh ta vẫn cố sức chống đỡ. Sợ kẻ xâm nhập, nhưng càng sợ gã đứng bên cạnh hơn, anh ta đúng là số khổ mà.
Tề Phong thở dài một hơi, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính, lên tiếng nói với người bên cạnh: "Tôi cùng hắn nói chuyện, cậu cố gắng nắm bắt tốc độ của tôi lần ra vị trí của hắn."
"Ok." JK trả lời, bắt đầu chuyển hướng công kích.
Tề Phong tay trái gõ bàn phím nói chuyện cùng đối phương, tay phải gõ một bàn phím khác lần tìm tung tích của kẻ xâm nhập. Tuy chỉ một tay nhưng tốc độ không phải nhanh bình thường, đến Andrew là Giám đốc kỹ thuật cũng không thể nào sánh kịp. Đây gọi là bản lĩnh của người đứng đầu, những người còn lại đứng xem náo nhiệt không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Cuộc đối thoại đôi bên chính thức bắt đầu:
"Anh muốn gặp tôi?"
"Anh là Tổng tài SLC?"
"Là tôi."
"Tôi muốn cùng anh làm một cuộc giao dịch."
"Giao dịch? Anh dựa vào đâu muốn cùng tôi giao dịch khi anh cố ý công kích không chính đáng?"
"Tôi không có ác ý. Nếu không, sẽ không chỉ đơn giản dừng lại ở cửa cuối cùng."
"Anh lấy gì cùng tôi giao dịch?"
"Kỹ thuật hacker của tôi."
"Anh nên biết công ty của tôi không cần hacker."
"Chỉ cần là IT, tôi đều có thể góp sức. Công nghệ AI cũng không thành vấn đề."
Mi tâm Tề Phong chợt nhíu chặt, suy ngẫm về dòng chữ cuối cùng của đối phương.
Một nhân tài như thế này nếu hắn mời về làm việc dưới trướng quả thật là sẽ góp sức cho công ty rất nhiều. Luận về trình độ, có thể thấy đã vượt qua Andrew và JK ở cả hai lĩnh vực, so ra không hề kém cạnh hắn. Nếu như phải đối đầu, không chừng có thể đánh bại hắn ở phương diện nào đó.
Hắn còn đang chìm trong suy nghĩ thì lúc này JK đột nhiên cất giọng: "Đã tìm thấy ID cùng vị trí đối phương."
Tề Phong ngẩng đầu nhìn màn hình trước mặt JK. Đến khi nhìn thấy vị trí hiển thị, mi tâm hắn càng nhíu chặt hơn.
JK một lần nữa bị kinh động: "William, đây là địa chỉ nhà cậu. ID cũng là của cậu."
Không cần JK phải nói hắn cũng biết đó là ID cùng vị trí nhà hắn, cho nên hắn mới có biểu cảm không bình thường kia.
Trong đầu hắn chợt hiện lên thân ảnh một người mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Mắt vẫn nhìn vào màn hình trước mặt JK, hắn nghiêm giọng nói: "Jason, qua phòng họp cầm Macbook qua đây cho tôi."
Nhận được chỉ thị, Jason tức tốc chạy qua phòng họp cầm Macbook qua cho hắn.
Cầm Macbook đặt trước mặt, Tề Phong không chần chừ nhanh chóng kết nối với máy chủ, sau đó gõ liên tục lên bàn phím.
Không đến hai phút, trên màn hình Macbook hiện lên thân ảnh của một gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Đó là gương mặt hắn ngày nhớ đêm mong, gấp rút hoàn thành công việc của mình chỉ để mong sớm ngày trở về để được gặp - Tần Nhã Linh.
JK, Andrew và Jason đều đồng loạt trợn tròn mắt, không dám tin vào hình ảnh đang hiện ra trước mắt.
"Chị... Chị... Chị dâu nhỏ!" JK hoảng hốt nói không thành câu.
Tề Phong hít sâu một hơi, nghiêm giọng ra lệnh: "JK, Andrew, Jason ở lại. Còn lại ra ngoài hết đi."
Những người có mặt đưa ánh mắt nhìn nhau, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.
Jason là người trấn tĩnh hơn cả, nhanh chóng nói với đám người đang rời đi: "Những gì vừa xảy ra, các anh liệu mà giữ mồm."
Đám người kia đi rồi, trong phòng máy chủ chỉ còn lại bốn người thân thuộc, JK mới dám bạo gan hỏi lại: "William, người xâm nhập thật sự là chị dâu nhỏ sao?"
Tề Phong mắt nhìn chằm chằm vào màn hình Macbook, cười như không cười trả lời: "Có cần tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra mắt cho cậu?"
JK như dẵm phải phân, biện minh cho mình: "Tôi chỉ là không dám tin chị dâu nhỏ lại đáng sợ như vậy."
Hắn liếc mắt nhìn cậu ta, cười khẩy: "Đường đường là hacker xếp thứ năm thế giới, vậy mà kỹ thuật không bằng một người làm thiết kế thời trang. Xem ra bảng xếp hạng này chẳng có nghĩa lý gì."
Mặc dù nói như thế nhưng Tề Phong đến tận lúc này vẫn còn vô cùng hoang mang, không dám tin người vừa làm ra một loạt những hành động gây tổn hại đến tường lửa hệ thống bảo mật mà hắn đã dày công xây dựng.
Ngay từ lúc đầu hắn đã nhận ra đối phương không hề có ác ý khi công kích máy chủ cho nên hắn mới bình chân như vậy, cốt để xem trình độ của đối phương đến đâu nếu không hắn đã sớm cho đối phương đẹp mặt.
Chỉ là không ngờ cuối cùng hắn lại nhận được một phần quà lớn như vậy, hắn nên mừng hay nên lo đây?
Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao khi hắn chỉ dạy cô một lần cách sử dụng chiếc Macbook kia, cô lại có thể dùng nó một cách thành thục như vậy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.