Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi

Chương 59: Tôi không cần một người vợ hữu danh vô thực




Tần Nhã Linh bị thanh âm trầm khàn của người đối diện đánh động khiến cho cả thân mình của cô bất giác run rẩy.
Hợp đồng hôn nhân đã ký, đồng nghĩa với việc cô đã chính thức trở thành vợ của hắn trên danh nghĩa. Mối quan hệ ràng buộc nhưng lại không rõ ràng càng làm cho cô thêm hoang mang. Bây giờ chỉ còn hai người, nỗi bất an càng thêm dâng cao.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông mang mặt nạ, đáy mắt không giấu nổi tia hoảng loạn mà lắc đầu: "Không có."
"Lại đây!" Hắn đanh giọng ra lệnh.
Cô vẫn ngồi im bất động không có ý định làm theo yêu cầu của hắn.
"Lại đây!" Hắn lạnh lùng lặp lại.
Tần Nhã Linh một lần nữa run rẩy bởi thanh âm đanh thép của hắn. Cô biết, bản thân không còn đường thoái lui, chỉ có thể áp chế sự run rẩy của chính mình, chậm rãi đứng lên từng bước đi về phía hắn.
Hai bàn tay cô xoắn xúyt đan vào nhau, đầu cúi thấp không dám nhìn vào mắt hắn.
Có lẽ hắn không nhìn nổi biểu cảm sợ sệt của cô, ngay lập tức đưa tay lên kéo cô ngồi trên đùi mình, tay siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô không cho cô có cơ hội chạy thoát.
Dùng hết sức bình sinh cố gắng thoát khỏi tình cảnh ái muội nhưng lại bị đôi cánh tay cứng như thép của hắn giam giữ, cô không cách nào giãy dụa được nữa, cuối cùng đành phải thuận theo ý muốn của hắn, ngồi im bất động.
Hắn hài lòng nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, đưa tay lên giữ lấy chiếc cằm tinh xảo, khoé miệng cong lên nở nụ cười như có như không: "Em rất sợ tôi?"
Không chờ cô trả lời, hắn tiếp tục nói: "Đến bây giờ mới biết sợ có phải là muộn rồi không?"
"Tôi..." Cô á khẩu không biết phải phản bác như thế nào.
Từ lúc bước vào căn phòng này thì cô đã bắt đầu thấy sợ rồi, nỗi sợ ngày càng tăng lên chứ không hề giảm đi dù chỉ một chút và có lẽ hiện tại đã lên đến đỉnh điểm.
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu chưa từng có, thanh âm cất lên cũng vô cùng dịu dàng: "Ngẩng đầu lên nhìn xem tôi có đáng sợ như em nghĩ không?"
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của hắn, Tần Nhã Linh không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng an tâm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm lấy mình.
Hơi thở nam tính quẩn quanh khoang mũi, vị bạc hà thanh mát quen thuộc khiến cô bất giác rùng mình, mi tâm nhíu chặt lại nhìn thẳng vào đôi mắt tinh anh tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Đến khi nhìn thấy trong đôi mắt kia toàn vẻ lạnh lùng xa cách, cô cười tự giễu chính mình.
Không có khả năng là cùng một người!
Đúng vậy, làm sao có thể là cùng một người? Tề Phong mà cô biết luôn nhìn cô ôn nhu, nói chuyện với cô bằng thanh âm vô cùng trầm ấm cho nên không thể nào là người đàn ông trước mặt đang nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, nói với cô bằng ngữ điệu đanh thép như vậy!
Cô còn đang mong chờ điều gì đây khi sự thật đang bày ra trước mắt?
Nhưng sự thật là, từ ngày cô biết hắn đến nay, cô chưa từng một lần để tâm đến sự hiện hữu của hắn, chưa từng một lần nhìn kỹ thân ảnh cũng như gương mặt của hắn nên cho dù hiện tại ở gần hắn trong gang tấc, cô cũng vẫn không thể nhận ra hắn.
Hít sâu một hơi, tâm tình của cô cũng đã bình ổn, sự run rẩy bất an cũng dần tan biến, chỉ còn lại sự thờ ơ lãnh đạm, cô từ tốn lắc đầu.
Hắn tỏ ra hài lòng: "Tốt. Vậy nên em hãy tập làm quen với sự tồn tại của tôi đi."
Cô gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng."
"Hiện tại chúng ta trên danh nghĩa đã là vợ chồng, em nói xem tôi có nên đòi một chút quyền lợi?"
Tần Nhã Linh chợt đổ mồ hôi lạnh, trợn tròn mắt lên tiếng: "Chẳng phải đã thoả thuận sau một năm tôi mới phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao?"
Một tay hắn vuốt ve gương mặt non mịn của cô, tay còn lại siết chặt vòng eo kéo cô gần hơn.
Là Tề Phong, hắn không dám làm ra bất cứ hành động thân mật nào vì không muốn cô sợ hắn. Là Tổng tài giấu mặt, hắn lại có thể tùy ý trêu chọc, ép buộc bởi vì cô vốn đã sợ nhưng lại không dám phản kháng chỉ có thể cam chịu.
Ví như hiện tại, hắn biết cô đang run rẩy nhưng không hề có định định gạt tay hắn ra. Xúc cảm chân thực truyền đến qua lòng bàn tay chứng minh cô đang ở trước mặt hắn, ngồi trong vòng tay hắn nhưng trái tim lại không ở đây mà ở một nơi nào đó hắn không cách nào tìm thấy.
Đôi khi hắn cũng tự hỏi cô có trái tim không, nếu có thì tại sao lại không cảm nhận được tình yêu hắn dành cho cô, cứ chạy trốn, chối bỏ rồi bây giờ lại sà vào vòng tay của người khác chỉ để đạt được mục đích của mình?
Khoé miệng hắn bất giác nở nụ cười lạnh, bàn tay vuốt ve gò má trơn mịn của cô dừng lại nơi chiếc cằm tinh tế, một lần nữa giữ lấy buộc cô phải đối diện với sự lãnh khốc của mình: "Không phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng nhưng không có nghĩa gạt bỏ những hành động thân mật. Là chồng em, chẳng lẽ muốn ôm em, hôn em cũng không được?"
Bị buộc đối diện với ánh mắt sắc lạnh không có nửa điểm ôn nhu, lại thêm giọng nói khàn đặc lạnh lùng, Tần Nhã Linh chợt đổ mồ hôi lạnh. Hắn nói đúng, hắn có quyền đó và cô không có quyền từ chối.
Nhìn biểu cảm đắn đo của cô, đáy mắt hắn chợt tối sầm: "Thế nào? Không thể?"
Cô sợ hãi lắc đầu: "Tôi không có ý đó. Tôi..."
Cô ngập ngừng không biết phải nói tiếp thế nào. Hình ảnh gã bạn trai tệ bạc bỗng nhiên hiện lên khiến cô càng thêm sợ hãi ghê tởm. Chẳng lẽ bước ra khỏi vũng bùn này lại phải bước vào một vũng bùn khác, vậy thì kiếp này của cô có khác gì kiếp trước không?
Không! Cô không muốn, không muốn bất cứ người đàn ông nào khác chạm vào mình cả ngoại trừ người đàn ông tên Tề Phong!
Thời khắc này cô dường như đã hiểu rõ tình cảm của bản thân: Tề Phong đã ở trong tim cô từ lúc nào chính cô cũng không biết. Là cô không nhận ra hay cố tình gạt bỏ? Cô còn có thể quay đầu không?
Cô cười tự giễu. Quay đầu sao? Muộn rồi! Từ lúc đặt bút ký tên vào bản hợp đồng kia thì đã muộn rồi. Đúng hơn là từ lúc cô bước chân vào căn phòng này, tất cả đều đã không còn đường quay về.
Nhìn ánh mắt hoang mang mâu thuẫn đang dằn vặt người con gái trong lòng, đáy lòng hắn bất giác đau thắt nhưng hắn không thể dừng lại, hắn phải buộc để cô thấy rõ hậu quả của việc ký tên vào bản hợp đồng hôn nhân kia, càng phải khiến cô nhận ra ai mới là người yêu cô, trân trọng cô.
Hắn tiếp tục chưng ra bộ dáng lạnh lùng: "Em nên tập làm quen với sự tồn tại của tôi, cũng phải nhớ rõ thân phận của mình hiện tại. Tôi tôn trọng em, càng không muốn ép buộc em. Tôi muốn em tự nguyện vì tôi không cần một người vợ hữu danh vô thực, em hiểu chứ?"
Nghe hắn nói vậy, Tần Nhã Linh bất giác nhíu mày, dè dặt hỏi: "Tôi có thể tin tưởng sao?"
Hắn cười như không cười: "Em nói xem?"
"Được."
Cùng với câu nói, cô chậm rãi nhắm mắt lại mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nhìn hành động cam chịu của cô, đáy lòng Tề Phong một lần nữa quặn thắt, trái tim nơi lồng ngực cũng đau đớn gấp vạn lần, nhưng ánh mắt nhìn cô thì tràn ngập sự lạnh lẽo.
Hắn âm thầm nói với cô, cũng là nói với chính mình: "Nhã Nhã, chỉ như vậy mà em đã tự nguyện để cho người đàn ông xa lạ chạm vào em rồi sao? Vậy còn anh, bấy lâu nay ở bên em thì được tính là gì? Em dễ dàng chấp nhận một người chồng trên danh nghĩa, tại sao lại không thể mở lòng chấp nhận người đàn ông yêu em nhiều hơn cả bản thân? Rốt cuộc anh nên đối xử với em như thế nào đây?"
Mãi không thấy hắn làm ra hành động gì, Tần Nhã Linh từ từ mở mắt. Bắt gặp tia bi thương trong đáy mắt hắn, không hiểu sao cô lại thấy xót xa.
"Anh làm sao vậy?" Cô cân nhắc hỏi.
Hắn hồi thần nhìn vào gương mặt kiều diễm gần trong gang tấc, sau đó nhanh như cắt ôm lấy đầu cô kéo gần lại, đặt một nụ hôn dịu dàng lên cái trán trơn bóng rồi lập tức buông cô ra giống như sợ bản thân trong một giây bốc đồng liền sẽ sa đoạ, không kiềm lòng được lại muốn nhiều hơn.
Tần Nhã Linh chợt bàng hoàng bởi hành động của hắn, lập tức đẩy hắn ra rồi trượt xuống khỏi đùi hắn, nhìn hắn bằng cặp mắt tràn ngập tức giận.
Tề Phong chỉ sững sờ trong một giây sau đó liền trở về bộ dáng băng lãnh nhưng trong lòng lại vui vẻ chưa từng có vì hắn biết, cô chính là đang bài xích sự đụng chạm của người đàn ông khác, không giống như khi hắn trong thân phận Tề Phong hôn cô, cô chẳng những không bài xích mà còn đáp lại, điều này chứng tỏ cô đối với hắn cũng không phải hờ hững.
Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười trào phúng: "Khi nãy không phải em muốn tôi hôn em sao? Chỉ như vậy đã không chịu được?"
Cô á khẩu không nói nên lời, chỉ có thể hậm hực nhìn hắn.
Nhắm mắt ngả lưng về sofa, hắn lạnh lùng hạ lệnh: "Chỉ có lần này. Hy vọng lần sau gặp lại em đã có sự chuẩn bị. Được rồi, em trở về đi trước khi tôi mất kiểm soát."
Được hắn buông tha, Tần Nhã Linh không nán lại thêm, lập tức cầm theo túi xách và áo khoác chạy khỏi nơi này không hề ngoảnh đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.