Tần Nhã Linh vẫn như mọi ngày ngồi bên Macbook cặm cụi thiết kế trang phục.
Từ ngày có chiếc Macbook này, công việc của cô đơn giản đi rất nhiều. Có những lúc cảm hứng ùa về, chỉ trong một ngày mà cô có thể cho ra hơn chục sản phẩm.
Tận dụng khoảng thời gian nhàn nhã trước khi bên phía tổng bộ SLC cử người qua giúp cô tiếp nhận vị trí kia, cô ra sức hoàn thành công việc của nhà thiết kế L'Amour trong vòng một năm sau đó để chuyên tâm vào mục đích của mình.
Nhắc tào tháo thì tào tháo đến rồi, điện thoại Tần Nhã Linh vang lên một hồi nhạc chuông. Cô nhìn vào màn hình, một dãy số lạ hiện lên khiến cô ngay tức thì liên tưởng đến người của phía bên kia.
Hít một hơi sâu, cô ấn nút nghe. Đầu bên kia vang lên thanh âm trầm thấp của một người đàn ông, anh ta nói với cô bằng tiếng Mỹ: "Xin chào, cô là Tần tiểu thư sao?"
"Vâng, là tôi." Cô điềm tĩnh trả lời."
"Vâng, Tổng tài phu nhân. Tôi là Mark, luật sư của Tổng tài, chúng ta đã gặp qua cách đây không lâu."
Tần Nhã Linh thoáng run rẩy. Quả nhiên cô nghĩ đúng rồi.
"Vâng, có chuyện gì sao?"
Mark vẫn giữ nguyên giọng điệu kính cẩn cùng cô đối đáp. Anh ta cũng có chút tự hào khi chỉ có một mình anh ta biết đại Boss của bọn họ đã có phu nhân, mà còn là ép buộc người ta. Chậc, đây có phải được xem là nắm thóp của Boss rồi hay không? Cho nên anh ta cũng phải ôm đùi của phu nhân nhiều một chút, biết đâu sau này mắc phải lỗi lầm, được phu nhân che chở qua được một kiếp thì sao? Đại Boss của bọn họ thật không dễ ăn mà.
"Vâng, phu nhân. Tổng tài đã cử người đến gặp phu nhân để giúp phu nhân bàn giao chức vụ, hiện tại anh ta đã có mặt ở thành phố này. Tối nay sáu giờ tôi sẽ đến tận nhà đón phu nhân đến gặp anh ta. Anh ta muốn mời phu nhân dùng bữa cơm, trước là gặp mặt để trao đổi. Không biết ý phu nhân thế nào?"
Sóng mắt Tần Nhã Linh chợt co rút, tay cầm bút điện tử run rẩy liên hồi. Ngày này cuối cùng cũng đến rồi, nhưng sao cô lại cảm thấy sợ hãi như vậy?
Là vì cách đây không lâu cô nhận được tin nhắn của Tề Phong nói hắn sẽ đến tìm cô sao?
Một lúc hai sự khó nhằn đánh tới, nói cô không sợ là không có khả năng.
Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, cô đánh đổi nửa đời còn lại cũng chỉ vì chờ đợi ngày này. Cho nên dù bất cứ giá nào, cô cũng không thể để nó vụt mất vô ích.
Hít sâu một hơi ổn định tâm tình, cô cất giọng kiên định: "Được."
Ngắt cuộc gọi, Tần Nhã Linh đầu óc trống rỗng, thẫn thờ ngồi tại chỗ. Bây giờ chỉ mới đầu giờ chiều, cô còn hơn bốn tiếng nữa để chuẩn bị tinh thần nhưng có lẽ khoảng thời gian này đối với cô sẽ vô cùng nặng nề. Cô thà rằng ngay lập tức đi luôn để bản thân không quá hoảng loạn.
Đúng sáu giờ, Tần Nhã Linh khoác trên mình bộ đồ công sở lịch sự, cầm theo túi xách đi xuống lầu.
Tần Trọng Huy thấy con gái chuẩn bị ra khỏi nhà, ông tỏ ra lo lắng hỏi han: "Con có việc phải ra ngoài sao? Còn chưa ăn tối mà."
Cô mỉm cười lắc đầu: "Vâng ba, con sẽ ăn tối bên ngoài. Tối nay con có việc, có lẽ sẽ về trễ một chút, ba không cần lo lắng."
Ông nhìn con gái sâu thêm một lúc rồi cũng gật đầu: "Được, con đi đi, chú ý an toàn."
"Vâng, con biết rồi. Tạm biệt ba."
Cô mỉm cười trấn an ông rồi đi ra khỏi nhà. Lúc này ngoài cổng đã có một chiếc xe sang trọng màu đen đậu sẵn.
Thấy bóng dáng Tần Nhã Linh xuất hiện, Mark từ ghế phụ lái mở cửa xe bước xuống, tiến về băng ghế sau mở cửa, hướng cô cung kính nói: "Phu nhân, chào buổi tối."
Cô đối anh ta gật đầu chào: "Chào buổi tối. Đừng gọi tôi là phu nhân, cứ gọi Tần tiểu thư là được rồi. Người nhà tôi còn chưa biết tôi và Tổng tài của anh là... Tôi hiện tại chưa muốn họ biết, mong anh hiểu cho."
Mark chỉ hơi nhướn mày, anh ta dường như cũng đoán được sự tình này sẽ xảy ra, liền gật đầu: "Vâng, tôi hiểu. Chỉ là Tổng tài yêu cầu tôi phải gọi cô như thế, cho nên nếu có người ngoài, tôi sẽ gọi cô là Tần tiểu thư."
Mặc dù không muốn nhưng anh ta đã nói như thế rồi, cô cũng không có cách nào nói không. Anh ta không phải người của cô, cô không có quyền can thiệp, cho nên cứ kệ đi.
"Được, tôi biết rồi."
"Vâng, phu nhân, mời cô lên xe, tôi sẽ đưa phu nhân đến chỗ anh ta."
Xe chạy tầm ba mươi phút rồi dừng lại trước cửa một căn biệt thự hoa lệ.
Mark xuống xe mở cửa cho Tần Nhã Linh rồi dẫn cô đi vào bên trong.
Căn nhà rộng lớn nhưng lại chẳng có mấy người, chỉ có bác giúp việc đang loay hoay trong phòng bếp. Thấy Mark đi vào, bà dừng lại công việc tiến đến nghênh đón.
"Cậu Mark, ông chủ nói cậu dẫn Tần tiểu thư đi thẳng lên sân thượng thì có thể ra về."
Trên trán Mark xẹt qua ba vạch đen. Anh ta là luật sư của một công ty lớn, vậy mà từ lúc nào bị giáng chức trở thành hộ hoa sứ giả rồi? Chậc, ở vị trí cao thì sao chứ? Suy cho cùng vẫn là người làm công ăn lương thôi. Ài, số anh ta đúng là đen đủi mà!
Nhìn bác giúp việc nở nụ cười lấy lệ, Mark gật đầu: "Vâng, tôi biết rồi, bác làm việc tiếp đi."
Quay đầu nhìn Tần Nhã Linh, Mark tiếp tục treo nụ cười bên môi, hoà ái nói: "Vậy phu nhân đi theo tôi."
Mark dẫn cô đi về phía cầu thang, vừa đi anh ta vừa giải thích: "Căn biệt thự này chỉ có hai tầng nên không có thang máy, phu nhân chịu khó đi thang bộ nhé."
Cô lắc đầu mỉm cười: "Không sao, chỉ hai tầng mà thôi."
Mặc dù trên miệng treo nụ cười nhưng trống ngực của cô lại đang đánh liên hồi. Cô dường như có cảm giác mình đang đi vào hang sói vậy. Sẽ không phải chỉ có mình cô và người đàn ông được cử đến đấy chứ? Anh ta sẽ không làm ra hành động gì quá phận đâu đúng không?
Cô tự trấn an bản thân mình: Mark biết cô cùng Tổng tài của anh ta có quan hệ gì, vậy chắc là người kia cũng sẽ biết nhỉ? Cho nên vuốt mặt cũng phải nể mũi, anh ta cũng sẽ không dám làm gì quá phận đâu!
Hai người một trước một sau đi lên những bậc thang cuối cùng.
Dừng lại trước cánh cửa đi ra tầng thượng, Mark đẩy cửa ra nhưng anh ta không có ý định bước vào, đứng sang một bên nhìn cô cất giọng: "Phu nhân, người đang ở bên ngoài, cô tự mình đi thôi."
Tần Nhã Linh gật đầu cười gượng: "Được, cảm ơn anh."
"Vậy tôi xin phép về trước."
Dứt lời, Mark quay lưng đi xuống cầu thang không hề ngoảnh đầu lại mặc cho cô đứng đó như trời trồng.
Hai tay cuộn chặt lại, cô hít sâu một hơi sau đó bước ra bên ngoài.
Không gian bốn bề không quá chói loá cũng không quá âm u, ánh sáng hài hoà đủ để nhìn rõ vạn vật trong đêm đen.
Khoảng giữa sân là một chiếc bàn vuông đang được thắp nến, bên trên bàn đã đặt sẵn đồ ăn và rượu. Nhìn thế nào cũng thấy đây là bữa ăn tối lãng mạn bên ánh nến.
Khoé miệng cô chợt co rút, người đàn ông mời cô đến đây suy nghĩ thế nào mà lại chọn không gian cùng cách bài trí dành cho tình nhân thế này? Cô thật sự có chút tiêu hoá không nổi.
Đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của anh ta, cuối cùng cũng thấy hắn đang đứng quay lưng về phía cô nhìn về hướng chân trời.
Nhìn bóng lưng của hắn, sóng mắt cô chợt co rút mãnh liệt. Sao lại có cảm giác quen thuộc như thế này, sẽ không phải là người đàn ông mỗi khi nghĩ đến sẽ khiến tim cô đau thắt?
Giống như cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, hắn ta chậm rãi quay người lại.
Đứng ở khoảng cách tầm mười bước chân, bốn mắt chạm nhau nhưng mỗi người lại mang trong mình một dòng suy nghĩ.
Một người vui vẻ còn một người hoảng hốt, một người khoé miệng mỉm cười còn một người khoé miệng co quắp...
Trống ngực Tần Nhã Linh bất giác loạn nhịp, nhiều hơn là sự đau thắt. Trăm nghĩ vạn nghĩ cô cũng không ngờ đến sẽ gặp lại hắn trong hoàn cảnh này. Ông trời đang trêu đùa cô có phải không?
Sóng mắt cô chợt cay xè, mọi hình ảnh trước mắt dần dần nhoè đi. Cô không tự chủ lùi về sau hai bước, cô muốn chạy trốn nhưng lại không thể bước thêm được bước nào nữa, cứ thế chôn chân tại chỗ nhìn về phía thân ảnh người đàn ông đang đứng trước mặt.
Nhìn hành động không biết là vô thức hay cố tình của Tần Nhã Linh, Tề Phong hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn cô chất chứa lưu luyến hoà lẫn bi thương.
Cô sợ hắn, không muốn nhìn thấy hắn đến như thế sao?
Không, một khi hắn đã quyết định tìm đến cô, hắn không cho phép cô lại chạy trốn thêm một lần nào nữa. Cho dù có phải bắt trói cô lại, hắn cũng sẽ không màng hậu quả giam giữ cô bên mình. Cô muốn trả thù, hắn giúp cô toại nguyện, hắn sẽ thay cô làm tất cả, chỉ cần cô mãi mãi ở bên hắn là được rồi.
Cảm giác thống khổ khi cô rời bỏ hắn đau đớn như thế nào, hắn không muốn lại một lần nữa nếm trải đâu. Cho nên, cô chỉ có thể bị hắn trói buộc cả đời cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Hắn từng bước đi về phía Tần Nhã Linh rồi dừng lại trước mặt cô, khoé miệng nhếch lên nở nụ cười như có như không: "Nhã Nhã, anh đến rồi!"