"Vậy sao?" Tề Phong cười như không cười.
Hôm nay nghe Tần Trọng Hải kể lại, hắn xem như đã nắm rõ tám phần. Hắn hình như biết phải đối phó với gã đó như thế nào rồi.
Nếu như cô không muốn tự tay mình làm, vậy thì cứ để hắn thay cô trút giận đi, cô chỉ việc quên hết đi và an yên mà sống là được rồi.
Trò chơi này hắn sẽ chơi cho đã, mèo vờn chuột, cá nằm trên thớt vẫn là có chút thú vị hơn so với việc một đao giết chết. Cảm giác này thật sự không tệ chút nào, thật là có chút chờ mong.
Tần Trọng Hải vui vẻ ra mặt: "Gã ta á, tốt nhất là bị đuổi khỏi công ty, thân bại danh liệt luôn đi. Còn CMC, cũng cứ thế bay biến luôn đi càng tốt. Dám đối xử với chị em như vậy, đến ông trời cũng còn không nhìn được mà phải ra tay trừng trị!"
Tề Phong nhìn cậu ta bằng ánh mắt ngập tràn hứng thú: "Em muốn gã ta có kết cục như thế?"
Không một chút suy nghĩ, Tần Trọng Hải gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng, em còn muốn gã phải thê thảm hơn nữa cơ. Em mà có khả năng trừng trị gã, gã đã sớm không còn ung dung tự tại như bây giờ. Không những gã mà cả gia đình gã sẽ phải trắng tay vì dám dùng tiền để mua cuộc đời của chị em. Phải cho gã một lần nếm trải cái tư vị sống không bằng chết như chị em thì gã mới hiểu chị ấy đã phải khổ sở vượt qua như thế nào!"
Ánh mắt cậu ta thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt thành quyền, nhìn thấy cả gân xanh trên mu bàn tay.
Tề Phong khoé miệng khẽ nhếch, ánh mắt sắc lẻm như dao ánh lên ngọn lửa hủy diệt, trong lòng âm thầm tính toán từng nước đi để có thể khiến cho Trần Trung Đức cùng với CMC phải nhận kết cục bi thảm.
Nếu như cô chịu tự tay làm điều đó như trước kia nuôi lòng thù địch với gã đó thì tốt rồi, hắn sẽ ở bên cạnh dạy cô đi từng bước một, chống lưng cho cô để cô mặc sức tung hoành, muốn làm cái gì thì làm cái ấy, không một ai có thể làm tổn hại đến cô dù chỉ một sợi tóc.
Nhưng nếu cô đã không muốn, hắn cũng không bức ép, cô cứ núp iidưới đôi cánh tay của hắn, để hắn bảo vệ cô là được rồi. Còn những khuất nhục mà cô phải chịu trước đây, hắn sẽ đòi lại cho cô cả vốn lẫn lãi, hoặc là để cho em trai cô làm điều đó cũng không tệ, kết quả đều như nhau mà thôi.
Thu lại ánh mắt lạnh lẽo chết chóc, Tề Phong mỉm cười: "Cứ yên tâm, sẽ có ngày đó."
Tần Trọng Hải khẽ nhíu mày: "Ý anh là gì?"
Hắn nhún vai một cái: "Ý trên mặt chứ, cứ chờ đi. Được rồi, đề tài này dừng ở đây đi. Nghe nói lúc trước em được bên trụ sở chính cho qua đó đào tạo, em từ bỏ, có tiếc hay hối hận hay không?"
Cậu ta lắc đầu: "Không có, em không hối hận, chỉ có hơi tiếc một chút mà thôi. Nhưng vì chị ấy, dù có từ bỏ cơ hội này hoặc thậm chí phải làm một công việc khác đi nữa, em cũng thấy đáng."
Nhìn hắn một chút, cậu cười mờ ám: "Hơn nữa, bài dự thi khi đó của em cũng có công của chị ấy."
"Hử?"
Tề Phong chợt sửng sốt. Đây là chuyện gì? Vì sao lại có dính dáng đến cô nữa đây?
Tần Trọng Hải giải thích: "Là thế này. Trước khi kỳ thi diễn ra, dựa vào nội dung thi mà bên trên đưa xuống cho về nhà tham khảo, chị ấy đã hướng dẫn và mở rộng kiến thức cho em, thậm chí còn nghĩ ra nhiều tình huống khó nhằn hơn bên trong tài liệu nhiều. Quả nhiên khi nhìn thấy đề thi, câu cuối cùng lại vô tình trúng phóc vào phần mở rộng mà chị đã hướng dẫn em, cho nên em cứ thế mà làm suôn sẻ thôi."
"Là như vậy?"
Hắn chỉ khẽ nhướn mày. Bài thi có năm câu hỏi, bốn câu đầu ai ra đề hắn không rõ nhưng câu cuối là của hắn. Hắn chính là không theo lẽ thường, không bao giờ dựa trên lý thuyết khô khan để làm một cuộc khảo hạch. Nếu đã gọi là khảo hạch thì đương nhiên là phải có liên quan đến thực tiễn cũng như những kinh nghiệm mà người lập trình viên đã gặp phải mà giải quyết vấn đề.
||||| Truyện đề cử: Đại Thần Lưu Manh |||||
Lúc đưa câu hỏi này cho Thomas, cậu ta đã khinh bỉ hắn như thế nào hắn nhớ rất rõ, cho rằng hắn quá mức đề cao năng lực bản thân mà áp đặt sự hoàn mỹ cho những người năng lực còn non nớt, nếu bọn họ có thể giỏi đến như thế thì cần gì phải làm ở chi nhánh, đã sớm được qua trụ sở chính rồi.
Hắn và Thomas cự cãi nhau một hồi nhưng cuối cùng hắn cũng không thoả hiệp, cho nên câu hỏi cuối cùng vẫn nằm trong bài thi. Kết quả chỉ có duy nhất năm người có câu trả lời trong số tất cả các nhân viên ở các chi nhánh khác nhau đăng ký dự thi và trong năm người đó cũng chỉ có duy nhất một người có câu trả lời khiến hắn ưng ý. Cho nên khi đó hắn mới phá lệ ký tên bằng khen cho người đó, còn hứa sẽ tặng thêm phần quà đặc biệt khi cậu ta đến trụ sở Mỹ. Đáng tiếc đến cuối cùng cậu ta lại từ bỏ.
Tần Trọng Hải Hải chống cằm nói tiếp: "Em không nói quá đâu, chị ấy giống như cái từ điển bách khoa toàn thư vậy, cái gì cũng biết, mà đều là tự học lấy. Cái phần mềm ghi nhận thông tin khách hàng của bác em đang sử dụng, là chị ấy tự mình thiết kế, bảo đảm có một không hai."
Tề Phong khẽ nhướn mày, khóe miệng giương lên nở nụ cười như có như không. Dựa vào trình độ của cô, tạo vài phần mềm cũng chẳng đáng ngạc nhiên. Nếu như cậu ta biết chị mình còn có thể công kích máy chủ của tổng bộ, cậu ta nhảy dựng lên cũng không chừng.
Tề Phong khẽ cười, tiếp tục đề tài còn đang dang dở: "Nếu có cơ hội một lần nữa qua Mỹ nhận đào tạo, em có đi không?"
Cậu ta gật đầu thật mạnh: "Đương nhiên. Công ty cũng sắp tổ chức cuộc thi hàng năm rồi, em nhất định sẽ đăng ký tham gia."
Hắn gật đầu: "Ừm, vậy chuẩn bị tinh thần đi, đề thi năm nay cũng sẽ không đơn giản đâu."
Cậu ta uể oải bò ra bàn: "Em biết mà. Năm rồi là do em may mắn thôi, năm nay sẽ không may mắn như thế đâu."
Tề Phong cười cười: "Có biết đề thi khi ấy là do ai ra không?"
"Em làm sao biết được chứ?"
"Đề thi năm câu, bốn câu trên ai ra đề anh không rõ nhưng câu cuối cùng là của anh."
Tần Trọng Hải không nén được kinh ngạc cùng sợ hãi, đôi con ngươi mở lớn hết cỡ, không dám tin vào điều mình vừa nghe.
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của cậu ta, hắn cũng chỉ nhún vai cười: "Không cần kinh ngạc nhiên như vậy. Sau này khi em qua trụ sở chính, sẽ còn nhiều thứ bất ngờ hơn. Hoặc có thể không bao lâu nữa..."
Nói đến đây, hắn dừng lại không nói nữa, hai ngón tay gõ nhịp nhàng trên bàn nhìn Tần Trọng Hải cười đầy ẩn ý.
Cậu ta gãi đầu, miệng méo mó: "Nụ cười của anh khiến em sởn da gà đấy."
"Sợ rồi nên không muốn nhận thử thách?"
"Làm sao có thể? Cho dù năm nay không đạt thì năm sau em vẫn sẽ đăng ký thi. Đời người còn dài, sợ gì chứ?"
Tề Phong hài lòng gật đầu: "Yên tâm đi, anh là người ra đề, anh sẽ chiếu cố em, nhưng chỉ truyền thụ kiến thức, không cho biết trước đề đâu. Cho nên, cố gắng mà tiếp thu đi. Anh rất kỳ vọng vào em."
Tần Trọng Hải ngay tức thì tràn đầy sức sống bật người dậy nhe răng cười: "Vâng vâng vâng, cảm ơn anh rể. Có đại thần như anh hướng dẫn, em đây tự tin mười phần."
Tề Phong âm thầm tán thưởng, cậu em trai này của cô đúng là rất có chí khí, hắn đương nhiên cũng phải nể mặt ba phần là người nhà mà chiếu cố nhiều hơn.
Lại nói, cậu ta yêu thương chị mình như vậy, có thể vì cô mà hi sinh mơ ước cùng tương lai sự nghiệp của mình, hắn há lại không thay cô bù đắp mất mát này, cũng là để cô được an lòng hơn, không xem đó là gánh nặng của mình nữa.
"Được, tự tin như vậy là tốt. Sau này nếu như qua trụ sở chính rồi, anh cũng sẽ cho em nhận môi trường đào tạo tốt nhất. Nói xem, em muốn ai hướng dẫn cho em?"
Cậu ta ngơ ngác nhìn hắn: "Anh rể, anh đừng quên em còn chưa đặt chân đến trụ sở a! Ở đó có những ai đến cái tên em còn không biết nữa là. Không thì anh hướng dẫn cho em đi, dù sao em cũng thông thạo cùng mảng giống anh."
Tề Phong khoé miệng chợt co rút, hắn vậy mà quên mất vấn đề này.
"Anh thì không được, bởi vì công việc chính của anh không phải ở phòng kỹ thuật. Anh chỉ là người thẩm tra mà thôi."
Tần Trọng Hải khẽ nheo mắt: "Vậy anh giữ chức vụ gì ở SLC?"
Khoé miệng hắn cong lên. Hắn không phải không thể nói mà là chưa phải lúc. Có lẽ đợi ngày hắn thanh tra chi nhánh ở đây rồi mới dần tiết lộ thân phận đi, tránh để cho cậu ta quá mức kinh hãi, lại không cẩn thận nói năng linh tinh thì không ổn chút nào.
"Hiện tại chưa thể nói với em được. Em chỉ cần biết thân phận của anh có liên quan đến việc chị em cùng anh kết hôn. Cho nên đợi chị em thông suốt chuyện quá khứ rồi, em tự nhiên sẽ biết thôi."
Hắn đã nói vậy, cậu dù có tò mò hơn nữa cũng chẳng dám hỏi thêm, chỉ đành gật đầu.
"Biết Andrew, Giám đốc kỹ thuật chứ?" Hắn hỏi.
"Vâng, nhưng em chỉ nghe tên thôi chứ không biết mặt."
"Cậu ta là bạn thân của anh, sau này em đi theo cậu ấy đi."
Hai mắt cậu ta lại sáng như sao: "Thật á?"
"Gạt em làm gì? Cho nên cứ quyết định như vậy đi."