Thời gian lại qua thêm mấy ngày. An Nhiên chẳng biết Ân Tuấn đã đi được mấy ngày nữa, chỉ có Phong Hi nói chuyện thường xuyên với anh mới biết được. Trong khi anh ở nước ngoài nhớ vợ phát điên thì cô lại chẳng hề quan tâm đến, cứ yên tâm sống cuộc sống của mình.
Tịch Uyên sau khi bị tống sang Pháp thì gia đình kiểm soát cô ta rất gắt gao, đến đi dạo trong thành phố cũng phải báo cáo tường tận rõ ràng. Cuộc sống như vậy khiến cô ta nhàm chán. Chẳng biết lấy tin tức từ đâu mà cô ta lại biết hiên tại Diệp Ân Tuấn đang ở Pháp. Nghĩ đến bao nhiêu chuyện cô ta đã cất công làm để lấy lòng anh nhưng bất thành, lại bị Hạ An Nhiên phá vỡ, anh phanh phui mọi chuyện khiến cô ta đến bước đường này thì liền cảm thấy không công bằng. Tại sao bọn họ lại được hạnh phúc trong khi cô ta lại bị người khác khinh thường, chịu sự nhục nhã, bị gia đình tống sang Pháp? Tịch Uyên không cam tâm! Cô ta ngồi trong phòng của mình tại căn biệt thự Tịch gia, nghiến răng ken két
– Tôi không được hạnh phúc các người cũng đừng hòng.
Nhưng hiện tại cô ta đang bị kiểm soát rất gắt gao, chỉ cần có hành động lạ sẽ bị để ý ngay lập tức. Ngoài mặt Tịch gia nói đưa Tịch Uyên sang Pháp để kiểm điểm bản thân, nhưng thực chất là để tránh cô ta tiếp tục gây họa ảnh hưởng đến thanh danh gia đình. Tịch Uyên đi xuống dưới nhà, nhìn thấy người hầu gái phụ trách giám sát, cô ta nhẹ giọng
– Lưu Hân, nghe nói mấy ngày nay anh Ân Tuấn sang Pháp, tôi muốn sang công ty thăm anh ấy một chút.
– Tiểu thư, không có lệnh của lão gia tôi không thể cho cô đi đâu được. Thứ lỗi cho tôi. – Lưu Hân cung kính cúi người.
Hành động của Lưu Hân tuy rất tao nhã, thể hiện sự cung kính nhưng lại khiến Tịch Uyên rất chán ghét. Cô ta âm thầm nghiến răng. Rõ ràng cô ta mới là chủ nhân ở đây, vậy mà lại phải đi hỏi thăm ý kiến của một nữ hầu. Nhưng vì không cam lòng với sự hạnh phúc của Diệp Ân Tuấn và Hạ An Nhiên nên cô ta cắn răng chịu đựng
– Tôi chỉ đi một lát thôi, hơn nữa vừa nãy tôi đã gọi cho ba tôi rồi, cô yên tâm. – Tịch Uyên nói với giọng thành thật.
Người hầu gái vẫn có vẻ không tin chuyện này bởi Tịch lão gia đã đích thân dặn cô ta phải hết sức cẩn thận, Tịch Uyên rất nhiều chiêu trò. Thấy Lưu Hân không tin, Tịch Uyên mở điện thoại ra, gõ gõ vài cái rồi đưa ra trước mặt Lưu Hân
– Cô không tin thì nhìn đi, mới vừa nãy thôi.
Là lịch sử cuộc gọi của Tịch Uyên và Tịch lão gia, thời gian đúng là vừa nãy. Lưu Hân hơi dè dặt
– Vậy tiểu thư hãy đi nhanh rồi về, tôi sẽ cho người chuẩn bị xe đưa cô đi.
Tịch Uyên gật đầu. Cô ta trúng kế rồi, lịch sử cuộc gọi đó chỉ là do cô ta lấy từ tháng trước, chụp màn hình lại rồi photoshop thôi. Chiêu đơn giản như vậy mà cũng bị lừa. Chỉ cần được ra ngoài là tốt rồi, những chuyện khác cô ta có thể tính toán được.
Tịch Uyên được tài xế đưa đến công ty của Diệp Ân Tuấn. Nơi này cũng không xa lạ gì với cô ta. Vừa bước vào đã được nhân viên cung kính tiếp đón, niềm nở. Ngay sau khi biết Tịch Uyên muốn gặp Diệp Ân Tuấn thì cô nhân viên có nói
– Tịch tiểu thư, hiện giờ công ty đang gặp phải vấn đề nghiêm trọng nên Diệp tổng đang nỗ lực hết sức để giải quyết vấn đề đó. Hiện tại ngài ấy không muốn ai làm phiền, mong cô thông cảm.
– Không sao, anh ấy sẽ không nói gì đâu.
Nói xong Tịch Uyên đi thẳng về phía thang máy, không để ý đến lời nói của nhân viên. Một lát sau, cô ta đến phòng của Ân Tuấn, không gõ cửa mà trước tiếp bước vào bên trong. Diệp Ân Tuấn ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô ta nhưng biểu cảm của anh vẫn không có gì khác lạ, vẫn lạnh lùng chẳng quan tâm đến.
– Sao anh lạnh lùng vậy? Em cất công đến đây thăm anh mà anh lại đón tiếp như vậy sao?
Tịch Uyên ngồi xuống ghế sofa rất tự nhiên, nói chuyện như thể đây là nhà của mình. Diệp Ân Tuấn tiếp tục làm việc nhưng vẫn trả lời Tịch Uyên
– Đến đây làm gì?
Diệp Ân Tuấn vẫn lạnh lùng. Nhìn cô ta như vậy anh cũng không muốn quan tâm, càng nhìn lại càng thấy chán ghét.
– Em nghe nói anh đến Pháp nên chỉ muốn sang thăm anh thôi. Anh có cần phải lạnh lùng vậy không?
Thái độ của cô ta rất thản nhiên. Anh không đáp lại nữa mà vẫn chuyên tâm làm việc. Ngồi được một lát cô ta lại đứng dậy đi vòng quanh căn phòng tìm thú vui. Trong lúc đi dạo lại lén lấy điện thoại ra chụp tấm ảnh anh đang làm việc. Đi thêm mấy vòng nữa cô ta lại ngồi xuống sofa xem điện thoại, vẻ mặt rất thích thú. Tấm ảnh chụp vừa nãy Tịch Uyên gửi cho An Nhiên xem, còn không quên nhắn câu khiêu khích
" Xem chồng cô đang ở cùng ai nè, có phải là bất ngờ lắm không?"
Đạt được mục đích rồi cô ta cũng không ở lại nữa, đứng lên vẫy tay tạm biệt với anh rồi ra về. Thứ cô ta muốn chính là chia rẽ bọn họ. Giờ chỉ cần đợi An Nhiên xem tin nhắn là được rồi.