Đúng là người tàn ác thì được sống thảnh thơi. Hình phạt tống sang Pháp của gia đình để kiểm điểm bản thân vẫn chưa thể làm Tịch Uyên sáng mắt ra được. Mấy ngày nay cô ta cứ liên tục đến công ty của anh. Cũng không biết có ý định gì, chỉ lên ngồi nghịch điện thoại một lát rồi quay lưng bỏ đi. Thậm chí lúc đi còn cười rất vui vẻ. Diệp Ân Tuấn đã cho người điều tra nhưng vẫn không thu thập được gì.
Tối nay anh về ngủ ở biệt thự. Cả căn biệt thự lớn không có mấy người. Bọn họ chỉ đến đây dọn dẹp hằng ngày rồi đến 9 giờ tối sẽ trở về. Sau khi bọn họ về cũng chỉ còn anh với Kim Lăng. Ăn tối xong anh liền lên phòng đi tắm rồi nghỉ ngơi. Những ngày mệt mỏi sắp trôi qua. Anh mở điện thoại lên nhìn hình ảnh của An Nhiên, khẽ cong môi. Gần 1 tháng nay anh rất nhớ cô, thậm chí chỉ cần chợp mắt một chút cũng có thể mơ thấy. Ngắm nhìn được một lúc anh mới cất điện thoại để đi ngủ.
Giữa đêm khuya thanh vắng, Tịch Uyên lén la lén lút đột nhập vào trong căn biệt thự của Diệp Ân Tuấn. Chỗ này đương nhiên cô ta cũng biết rõ bởi nó cùng khu với chỗ ở của cô ta, hơn nữa trước đây cô ta cũng từng đến chơi vài lần. Nơi đây lại còn không có vệ sĩ hay người hầu gì cả, chuyện lẻn vào là chuyện dễ như ăn bánh. Cửa sổ của căn biệt thự khi có người ở lại sẽ thường không khóa, nên cô ta chỉ cần đi vào từ đó. Đi theo trí nhớ của mình, Tịch Uyên cũng lần được đến căn phòng mà anh hay ngủ. Đứng trước cửa phòng, cô ta mỉm cười gian xảo. Cánh cửa phòng từ từ được mở ra. Trên chiếc giường rộng rãi đang có một người đàn ông an tĩnh ngủ trên đó. Chỉ ngủ thôi cũng đẹp đến mức người ta phải kinh hãi. Tịch Uyên nhẹ nhàng bước tới gần chiếc giường. Hiện giờ đã là 3 giờ sáng, là giờ mà ai cũng ngủ sâu nhất, và cả Diệp Ân Tuấn cũng vậy. Tịch Uyên nhìn anh một chút, sau đó cởi chiếc áo khoác dài trên người để ra bộ đồ hở hang bên trong. Cô ta khẽ bò lên giường, tìm một tư thế khiêu gợi nằm bên cạnh anh rồi đưa điện thoại lên chụp một vài tấm. Khuân mặt vô cùng đắc ý. Tịch Uyên nhanh chóng gửi những tấm ảnh vừa rồi cho An Nhiên, cũng không quên khiêu khích. Lần này cô ta không tin An Nhiên còn có thể nhịn.
Xong việc, cô ta mặc lại chiếc áo khoác, cất điện thoại vào trong túi áo rồi yên lặng rời đi. Lúc cô ta đang rất đắc ý, quay lưng rời đi thì vô tình làm rơi chiếc điện thoại của anh ở đầu giường. Tiếng động lớn khiến cô ta đứng hình, Diệp An Tuấn cũng mở mắt. Hai người nhìn nhau. Thời gian như đứng yên, Tịch Uyên như thể nghe thấy được tiếng tim đập loạn xạ của mình. Diệp Ân Tuấn ngồi dậy, khẽ cau mày
– Cô làm gì trong phòng tôi vậy?
– Em … em… – Cô ta ấp úng.
Làm chuyện xấu bị bắt tại trận rồi. Tịch Uyên nhắm mắt lại, đang định liều chạy đi thì bị một lực lớn ép vào tường. Diệp Ân Tuấn bóp lấy cổ cô ta, lạnh lùng tra hỏi
– Cô lại có âm mưu gì? Nói!
– Không… không có…
Hai tay cô ta phải giữ lấy cánh tay anh. Lúc này anh có thể bóp chết cô ta bất cứ lúc nào. Tịch Uyên cảm thấy khó thở dần rồi. Khuân mặt anh lạnh lùng chỉ được chiếu sáng một chút bởi ánh đèn ngủ, đôi mắt sâu tựa như không thấy đáy. Đột nhiên Tịch Uyên cười lớn
– Anh muốn giết tôi sao? Anh… có giỏi thì bóp chết tôi ngay bây giờ đi… hahaha…
Diệp Ân Tuấn vẫn rất bình tĩnh, lực trên cánh tay anh vẫn không giảm bớt. Anh nhìn chằm chằm Tịch Uyên
– Cô cho là làm như vậy tôi sẽ mất cảnh giác mà thả cô ra ư? Nói đi, rốt cuộc cô muốn làm gì?
– Hahaha… Đương nhiên là tìm cách để chia sẽ anh và Hạ An Nhiên rồi… hahaha…Tại sao tôi phải chịu đau khổ mà các người lại được hạnh phúc?..
Diệp Ân Tuấn cười trừ. Thì ra cô ta vẫn chưa nhận ra lỗi lầm của bản thân. Chính sự tham vọng của cô ta mới khiến cô ta gặp phải thất bại. Tịch Uyên vẫn hơi vùng vẫy nhưng không có tác dụng. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của Diệp Ân Tuấn cô ta lại có chút sợ. Bỗng nhiên anh lại nở một nụ cười quỷ dị
– Ồ, hóa ra là vậy. Vậy cô nói xem cô chia rẽ được đến đâu rồi?
– Hahaha… anh thử hỏi Hạ An Nhiên xem…
Hai người này thật biết cách nói chuyện. Diệp Ân Tuấn tăng thêm một chút lực trên tay. Tịch Uyên cảm thấy khó thở hơn một chút. Cảm giác muốn thở nhưng lại rất khó khiến cô ta cảm thấy khó chịu. Diệp Ân Tuấn cứ giữ như vậy một lúc chẳng nói năng gì. Tịch Uyên cảm thấy càng ngày càng khó chịu
– Diệp… Diệp Ân Tuấn… anh… có giỏi thì giết… giết tôi ngay bây giờ đi.
– Cô tưởng tôi không dám giết cô sao?
– Tôi biết… đương nhiên… anh dám giết tôi rồi. Vậy… tại sao không giết ngay bây giờ đi?
– Giết cô thì dễ dàng quá. Những gì cô đã làm với An Nhiên thì sao? Không thể để lãng phí công sức cô bỏ ra được.
Anh từ từ ghé vào tai cô ta nhấn mạnh từng chữ
– Nhưng tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Từng lời nói được Tịch Uyên nghe rõ mồn một. Giọng anh lạnh đến mức có thể khiến cô ta đóng băng ngay tại chỗ. Tịch Uyên trợn tròn mắt. Diệp Ân Tuấn thản nhiên nghĩ đến những cách hành hạ, tra tấn
– Tôi sẽ dùng cách nào đối với cô đây? Đánh cô bằng dây thừng rồi sát muối vào vết thương? Hay là bán cô vào một quán bar nào đó…?
Ý tiếp theo anh không nói tiếp nhưng Tịch Uyên có thể hiểu được. Diệp Ân Tuấn muốn cô ta làm gái để tiếp mấy tên bợm rượu ghê tởm đó ư? Đây đúng là khiến cô ta sống không bằng chết. Tịch Uyên phản kháng
– Diệp Ân Tuấn, thà rằng anh giết tôi ngay bây giờ đi.
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng vén những sợi tóc vương lên mặt cô ta
– Không không. Tại sao tôi lại phải giết cô nhỉ? Để cô sống không phải là tốt cho cô lắm sao? Tôi nghĩ xong rồi, chọn cách thứ hai đi…
Anh cười rất nhẹ nhàng nhưng khi vào mắt Tịch Uyên lại như thể ác quỷ. Nụ cười khiến người khác cảm thấy ớn lạnh, kinh sợ.
– Anh không sợ bố tôi sẽ đến giết anh sao?
– Ông ta có khả năng đó sao? Cho dù cô có mất tích, chỉ cần tôi muốn ông ta cũng sẽ mãi mãi không tìm được cô.
– Diệp Ân Tuấn…
Tịch Uyên vùng vẫy. Anh buông tay ra để cô ta trượt xuống sàn, tham làm hít lấy không khí. Cô ta biết Diệp Ân Tuấn sẽ không nói đùa. Với thế lực to lớn của anh ta thì chuyện này dễ như trở bàn tay. Lần này Tịch Uyên biết sợ rồi, thật sự biết sợ rồi. Cả người cô ta run lên, nước mắt đầm đìa cả khuân mặt trông rất thảm hại. Anh nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường
– Sao vậy? Biết sợ rồi sao? Nhưng mà đã trễ rồi. Đáng lẽ ra cô nên nghĩ đên hậu quả trước khi làm những việc này. Giờ thì… trả giá đi.
Diệp Ân Tuấn gọi cho Kim Lăng, khoảng 5 phút sau anh ta đã chạy lên cùng vài người áo đen. Tịch Uyên sướt mướt cầu xin nhưng vẫn bị lôi đi không thương tiếc. Anh căn dặn Kim Lăng
– Đưa cô ta vào quán bar làm việc. Còn nữa, không được để Tịch lão gia tìm ra cô ta. À, mỗi lần cô ta không muốn tiếp khách thì ép cô ta uống thuốc. Tuyệt đối không được trốn! – Anh nhấn mạnh câu cuối.
– Vâng thưa sếp.
Thực ra Kim Lăng vẫn đang còn ngáy ngủ nên nhận lời đại. Sau khi Kim Lăng rời đi Diệp Ân Tuấn cũng lên giường tiếp tục giấc nồng của mình.