Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa

Chương 86:




Sáng hôm sau, An Nhiên vẫn giữ thói quen dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng và đưa Phong Hi đi học. Cô còn tranh thủ tết cho Phong Hi một bím tóc rất xinh. Lúc đến trường, cô dịu dàng hôn lên trán con gái để tạm biệt
– Chúc con một ngày vui vẻ.
Phong Hi cười tươi để thay lời đáp, xong cô bé vẫy tay với mẹ rồi đi vào trường. An Nhiên ngắm nhìn Phong Hi khuất trong sân trường rồi mới trở về. Hôm nay được nghỉ phép nên cô sẽ tranh thủ ngủ một giấc thật thoải mái. Nhìn bầu trời buổi sáng trong xanh mát lành, cô hít một hơi thật sâu. Nhìn mọi người đưa đón con, đi làm mà An Nhiên lại cảm thấy có gì đó vui. Trước kia cô chưa từng để ý kĩ khung cảnh ấy, chỉ vội vã đưa Phong Hi đến trường rồi đi làm ngay. Hôm nay ngắm kĩ một chút mới thấy khung cảnh thật nhộn nhịp. Cô rảo bước về phía trạm xe bus cách đó không xa, mỉm cười ngồi chờ chuyến xe bus tới.
Lúc về cô còn tranh thủ ghé qua siêu thị để mua thêm chút đồ. Hôm nay ở nhà nên phải tận dụng nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho con gái để bồi đắp tình cảm. Cô về tới nhà đã hơn 8 giờ một chút, vừa mới cất đồ xong đã có người gõ cửa, cô nhanh chóng bước tới mở cửa. Cánh cửa vừa mới được mở ra, An Nhiên còn chưa nhìn được mặt người đối diện đã bị bóng hình cao lớn ôm lấy đẩy cô dựa vào tường, đôi môi nhanh chóng cũng bị chiếm trọn. Nhưng thông qua mùi hương trên người cô có thể xác định được người đàn ông đang hôn mình chính là Diệp Ân Tuấn.
Anh chỉ mới xuống máy bay cách đây khoảng 30_ 40 phút. Máy bay vừa đáp xuống anh đã yêu cầu tài xế chở anh tới công ty Tinh Thần, nhưng không ngờ hôm nay cô nghỉ nên anh đã lập tức lái xe về đây. Anh thật sự rất nhớ cô, không thể đợi lâu thêm một giây phút nào nữa. Nụ hôn của anh mang theo bao nhớ nhung suốt gần một tháng qua, vừa nhiệt tình mà cũng rất ôn nhu.
An Nhiên bị hôn đến hết hơi, cô đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng không thành. Thậm chí còn bị anh bắt lấy tay mà đẩy lên đỉnh đầu, chiếc áo thun gân bó sát cũng vì vậy mà bị kéo lên để lộ vòng eo con kiến bằng phẳng. Diệp Ân Tuấn nhân cơ hội từ từ đưa tay vào trong áo cô. An Nhiên bị hôn đến đầu óc mụ mị, cả người mềm nhũn như sắp ngã. Nhưng Diệp Ân Tuấn lại không muốn buông tha cho cô. Anh bế cô lên, vừa hôn vừa nhanh chân bước đến phòng cô. Anh mở cửa bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường rồi cũng theo đó mà đè lên người cô. An Nhiên hơi hoảng hốt
– Diệp Ân Tuấn, anh dừng lại…
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay anh đang làm loạn trên người mình,ngăn không cho tay anh luồn vào bên trong áo. Nhưng một lần nữa tay cô lại bị anh cố định trên đỉnh đầu. Anh lại hôn cô
– An Nhiên, anh nhớ em. Anh không kiềm chế được nữa rồi.
Rõ ràng đôi mắt của anh đã mang màu dục vọng. Anh điên cuồng chiếm lấy môi cô, bàn tay cũng lần mò từ từ cởi đồ trên người cô ra. Đầu tiên là chiếc áo bên ngoài, đến chiếc váy,… và sau cùng là không còn gì cả. Bây giờ là buổi sáng nhưng phòng cô lại không kém rèm ra nên bên trong vẫn khá tối. Cũng chính không gian này làm cho An Nhiên trở nên quyến rũ đến lạ. Diệp Ân Tuấn nhìn cô với ánh mắt si mê. Bị nhìn chằm chằm như vậy khiến cô cảm thấy khó chịu và xấu hổ vô cùng.
– Diệp Ân Tuấn, có gì chúng ta từ từ nói sau. Hôm nay tôi cảm thấy không khỏe cho lắm.
An Nhiên muốn lấy lý do để bỏ chạy nhưng bất thành, lại một lần nữa bị hôn đến mụ mị, không còn sức phản kháng. Anh tự thoát ý cho bản thân, nhìn ngắm cô một lát nữa, khẽ cong mỗi. Đã bao lần quan hệ nhưng đây là lần đầu anh thực sự để ý đến cô. Anh từ từ hôn lên môi cô, sau đó dần dần xuống đến xương quai xanh, bả vai. Mỗi nơi anh đi qua đều để lại một dấu hồng đỏ chói… Cô mềm nhũn chỉ có thể tiếp nhận anh.
Không biết đã qua bao lâu, An Nhiên mệt mỏi mà thiếp đi. Cô nhỏ bé lọt hắn vào trong lòng anh. Diệp Ân Tuấn chống tay ngắm nhìn cô đang ngủ say, ánh mắt hiện lên sự cưng chiều. Anh khẽ hôn lên trán cô rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Chắc do quá mệt mỏi nên gần 5 giờ chiều An Nhiên mới tỉnh dậy. Toàn thân cô đau nhức, ê ẩm. Cô có thể cảm nhận được Diệp Ân Tuấn lúc sáng vừa ôn nhu dịu dàng nhưng cũng có chút cuồng bạo. Cô nhìn qua cơ thể thảm hại của mình rồi khẽ thở dài một tiếng. Cứ tưởng anh đã rời đi nên cô lết cơ thể mệt mỏi của mình đi ra nhà tắm. Nào ngờ vừa ra đến cửa đã khiến cô giật mình suýt chút nữa ngã
– Anh… anh… chưa về sao?
– Em dậy rồi sao? Mau đi tắm đi, Phong Hi cũng sắp về rồi. Có cần anh giúp em không? – Diệp Ân Tuấn dịu dàng.
An Nhiên đỏ mặt. Mặc kệ cơ thể ê ẩm cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Nhìn vào gương, An Nhiên thật sự không tin đây là mình. Cả người đều là dấu hôn, còn có cả dấu răng nữa, xấu hổ quá đi mất. Cô vỗ vỗ nước lên mặt cho tỉnh táo lại rồi ngâm mình vào bồn nước ấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.