Tại một quán cafe, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, cả hai người đều im lặng không ai mở miệng nói chuyện với nhau dù chỉ một câu. Để phá vỡ bầu không khí đầy ngại ngùng này, Hạ Tuấn Thiên bèn cất tiếng hỏi trước:
- Cậu hẹn tôi ra đây chắc không phải để nói chuyện phiếm đúng không? Có chuyện gì thì mau nói đi.
Mộc Minh lúng túng không biết phải nói bắt đầu từ đâu và nói như thế nào mới đúng. Cậu lo cho Mộc Tử Niên sẽ gặp nguy hiểm nhưng cũng lo cho Mộc Nhã Kỳ sẽ bị Hạ Tuấn Thiên làm khó. Giờ đây cậu đang đứng ở giữa hai ngã rẽ. Cậu thật sự không biết phải đi hướng nào. Nhưng suy nghĩ lại, cậu đã đi đến đây rồi thì phải làm đúng việc mình cần làm.
- Tôi muốn nhắc nhở anh để ý chị Tử Niên một chút. Có thể chị ấy sẽ gặp nguy hiểm. Tôi không muốn chị ấy xảy ra chuyện nhưng lại không có cách nào để bảo vệ chị ấy nên tôi muón nhờ anh giúp đỡ. Tôi tin anh sẽ có cách để đảm bảo an toàn cho chị ấy.
Hạ Tuấn Thiên khẽ gật đầu:
- Cậu không phải lo. Tử Niên là vợ của tôi, tôi chắc chắn sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện. Nhưng sao cậu biết cô ấy sẽ xảy ra chuyện? Cậu xem tarot đấy à?
- Tarot?
Mộc Minh kinh ngạc nhìn Hạ Tuấn Thiên. Một tổng tài cao cao tại thượng, máu lạnh vô tình như Hạ Tuấn Thiên mà cũng biết đến một thứ như tarot sao? Không lẽ vì kết hôn cùng Mộc Tử Niên nên anh mới biến thành con người khác như này.
Thấy được sự bất ngờ trên khuôn mặt của Mộc Minh, Hạ Tuấn Thiên cười lớn:
- Dạo này chị cậu hay xem mấy video về bói bài tarot, thỉnh thoảng tôi cũng xem cùng nên biết chút ít về nó.
Quả nhiên đàn ông có vợ thường khác những người bình thường.
Nhưng vui vẻ không được bao lâu, Hạ Tuấn Thiên liền nhận được một cuộc gọi của bệnh viện.
- Xin hỏi, anh là Hạ Tuấn Thiên đúng không ạ? Vợ của anh bị tai nạn giờ đang ở trong bệnh viện Y của thành phố. Phiền anh đến đây nhanh một chút ạ.
Giọng nói gấp gáp của bác sĩ khiến cho Hạ Tuấn Thiên lo lắng. Bàn tay run rẩy đến mức đánh rơi cả điện thoại xuống đất. Khuôn mặt anh tái nhợt vội vã đứng dậy:
- Cậu ở đây đi, tôi phải đến bệnh viện gấp.
Trên đường đi đến bệnh viện bất kể gặp đèn đỏ nào anh đều vượt hết. Anh phóng nhanh hết mức có thể trên chiếc lamborghini của mình. Tâm trạng của anh giờ đây vô cùng hỗn loạn. Anh và cô mới chỉ chính thức ở bên nhau không lâu thôi mà, sao ông trời lỡ đối xử với anh như vậy?
Vừa đến nơi, anh đã chạy ngay đến bàn tiếp tân của bệnh viện. Anh vội vã hỏi, khuôn mặt anh lúc này cũng đã nhễ nhại mồ hôi, hơi thở gấp gáp.
- Vợ tôi đang ở đâu? Cô ấy đâu rồi?
Nhìn thấy Hạ Tuấn Thiên, các cô y tá ở đây vừa sợ hãi vừa lúng túng tra giấy tờ:
- Hạ tổng anh vui lòng đợi một chút chúng tôi sẽ kiểm tra lại giúp anh.
Còn chưa kịp tìm kiếm thông tin của Mộc Tử Niên thì tiếng loa thông báo của bệnh viện vang lên:
- Một bệnh nhân nữ mang kí hiệu SJ97 đã qua đời lúc 15 giờ 37 phút và được đưa đến nhà xác số 4 yêu cầu người nhà đến nhận thi thể của bệnh nhân. Xin chia buồn!
Hạ Tuấn Thiên không thèm kiểm tra lại thông tin cũng không nghe tên của bệnh nhân. Tiếng y tá gọi anh ở phía sau anh cũng không thèm để tâm đến, giờ phút này anh chỉ quan tâm đến cô gái đang ở nhà xác số 4 mà thôi. Tai anh lúc này đang ù ù căn bản là không thể nghe thấy gì nên cứ mặc tất cả mà vội chạy đi tìm nhà xác số 4 trên loa thông báo. Nước mắt anh đã tuôn rơi. Vợ của anh, người con gái anh yêu không lẽ lại bỏ rơi anh như vậy sao?
Tìm một hồi cũng thấy được nhà xác số 4. Những bước chân của anh trở nên nặng nề hơn. Cả cơ thể run rẩy nhìn một thi thể được phủ khăn trắng lên kín đầu. Anh sợ hãi không kìm được lòng mình mà oà khóc như một đứa trẻ:
- Niên Niên, sao em lại bỏ anh mà đi? Hai chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu một cuộc sống vợ chồng thôi mà. Còn rất nhiều điều anh vẫn chưa nói với em cũng còn rất nhiều việc chúng ta còn chưa làm cùng nhau mà. Sao em lại lỡ lòng nào làm như vậy?
Từ đằng sau, tiếng Mộc Tử Niên vang lên:
- Hạ tổng anh khóc đủ chưa vậy? Nhanh nhanh còn để người khác vào nhận người.
Nghe giọng nói quen thuộc, Hạ Tuấn Thiên từ từ quay đầu. Nhìn thấy Mộc Tử Niên vẫn còn nguyên vẹn ở phía sau cùng với hai vợ chồng cũng ngoài sáu mươi tuổi, anh hoảng hốt đứng dậy. Hai vợ chồng kia chính là người nhà của cô gái, khi họ bước vào thấy Hạ Tuấn Thiên đang khóc lóc thảm thiết trước con gái của mình, họ cũng ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ thì họ không còn tâm trạng nào để quan tâm nữa rồi. Họ phải đưa con gái mình trở về nhà nếu không con gái họ sẽ cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn ở nơi vắng vẻ này.
Nhìn gia đình kia rời đi, Mộc Tử Niên mới quay sang nhìn Hạ Tuấn Thiên. Cô thật sự bị bất lực với anh rồi. Nếu y tá không nói cho cô biết rằng anh như người mất hồn sau khi nghe thông báo trên loa thì chắc cô sẽ không biết anh đang ở đây và anh cũng không biết bản thân mình nhận nhầm người.
Không để cho Mộc Tử Niên cất tiếng, Hạ Tuấn Thiên đã ôm chặt lấy cô trong lòng, không hiểu sao thấy cô bình an như này mà nước mắt anh vẫn cứ rơi.
- May quá em không sao! Thật may quá!