Đã lâu rồi Thẩm Ngạn không còn mơ thấy chuyện lúc trước.
Nhưng hôm nay không hiểu vì sao, Thẩm Ngạn lại mơ thấy những việc xảy ra năm mười tám tuổi.
Có lẽ do ghế ở bệnh viện quá cứng, cũng có lẽ là do giấc ngủ trưa không thoái mái nên mới trằn trọc như vậy.
Nói tóm lại, nơi đó là căn phòng chật chội bừa bộn nhuộm đầy khói thuốc, anh bị người đàn ông đó đá từ trên giường xuống đất, da thịt lộ ra ngoài quần áo đầy những vết bầm tím, còn có vài vết bỏng do tàn thuốc.
Đau quá, rất đau, tai bị ù đi, tầm mắt mờ đục, đứa nhócc mười tuổi chỉ thút thít mà không dám khóc quá to.
Bé Thẩm Ngạn đang xin lỗi, cả khuôn mặt cậu bé lấm lem nước mắt, cậu liên tục nói xin lỗi, nói con không dám, con không dám nữa.
Nhưng cậu lại không biết mình phải xin lỗi vì điều gì, cậu chỉ hy vọng những lời này có thể giúp cậu không bị đánh tiếp.
Mẹ cậu đứng ngay cửa, vẻ mặt có xót xa cũng có lo lắng: "Được rồi, đừng đánh nữa, nó là con trai anh đó."
Gã đàn ông siết lấy cổ áo Thẩm Ngạn nhấc cậu lên khỏi mặt đất, kế đó lại giơ tay tát thêm hai cái: "Khóc khóc khóc! Khóc cái đéo, ngày nào đi học cũng phải đóng tiền, ông mày kiếm tiền dễ lắm à? Con trai hả? Đệt mẹ nó bị thằng chồng trước của cô nuôi mười năm đến ngu người rồi, cô nhìn coi nó có từng gọi tôi tiếng cha nào chưa?"
À, Thẩm Ngạn nhớ ra rồi.
Hôm nay bị đánh là bởi vì trường bắt đóng tiền mua sách bài tập.
Còn hôm qua thì sao?
Hôm qua hình như do lúc ăn cơm cậu bất cẩn làm rớt cơm ra ngoài chén.
Vậy còn hôm trước?
Hôm trước cậu vẫn rất ngoan ngoãn, là do người đàn ông này nhậu xỉn.
Còn có hôm kia, hôm kia kia nữa, còn có ngày mai, ngày mốt...
Khóc vô ích, không khóc cũng vô ích, cứng rắn cũng vô ích, mà có van xin cũng càng vô ích.
Cầu cứu thầy chủ nhiệm, nhưng sau khi thầy tới khuyên giải rồi lại bị đánh tiếp, bé Thẩm Ngạn bị đè đầu trên cái giường đầy mùi ẩm mốc, gã đàn ông cầm móc áo bằng thép đánh cậu trầy da tróc vẩy, đánh cậu đến mức không khóc nổi thành tiếng.
Cầu cứu cảnh sát thì mẹ lại ân cần nói với những người mặc cảnh phục mấy lời ngon ngọt: "Thằng bé còn nhỏ không hiểu chuyện nên bị đánh mấy cái thôi mà, toàn là mấy chuyện trong nhà, tôi biết rồi biết rồi, mắc công mấy cậu đến đây quá, được, vất vả rồi."
Đó là Thẩm Ngạn năm mười tuổi, sống trong khói thuốc mịt mù, trong đau đớn, uất ức, dơ bẩn và muôn vàn lời chửi rủa.
Chạy không được, trốn cũng không xong...
-
"Cậu Thẩm? Cậu Thẩm ơi?"
Thẩm Ngạn bỗng tỉnh giấc từ trong cơn mơ, anh ngẩng đầu thì bắt gặp đôi mắt hiền từ của dì Vương: "Cậu Thẩm, tôi thấy cậu ngủ không ngon lắm nên mới gọi cậu dậy."
Thẩm Ngạn cúi đầu che kín hai mắt thở hắc ra một hơi thật dài, sau đó mới lau mồ hôi lạnh trên mặt đi rồi ngẩng đầu nói: "Cảm ơn dì."
"Có gì đâu, cậu Thẩm cậu đừng ngồi ngủ trên ghế, chẳng phải kế bên còn có giường phụ hả? Nằm trên này ngủ thoái mái được chút đó."
"Vâng."
Tuy trong miệng đáp vâng nhưng Thẩm Ngạn không có ý định ngủ nữa, anh xoa xoa huyệt giữa hai hàng chân mày, kế đó mới sẵn tay cầm một cuốn tạp chí y học cạnh mình lên lật xem, thỉnh thoảng anh ngẩng đầu lên nhìn vào ống tiêm nhỏ giọt ghim trên tay cha Thẩm.
Dì Vương gọt một trái táo đưa qua, Thẩm Ngạn vừa nói cảm ơn vừa đưa tay nhận lấy rồi từ từ gặm.
Dì Vương cười nói: "Cậu Thẩm, cậu có hiếu thật đấy, có mấy ai làm con mà chịu kiên nhẫn chăm người bệnh như cậu đâu."
Thẩm Ngạn cụp mắt, nói lảng sang chuyện khác: "Hồi nhỏ cha tôi tốt với tôi lắm."
Dì Vương khen anh: "Qủa là đứa trẻ ngoan, biết báo đáp công ơn."
Thẩm Ngạn mỉm cười sau đó quay đầu nhìn về phía cha mình trên giường bệnh.
Anh và cha anh thật sự không giống nhau chút nào cả.
Cha anh là giáo viên cấp ba, khuôn mặt chữ điền, thường đeo cặp kín gọng vàng, đối xử với mọi người rất hoà nhã và khiêm tốn.
Lúc anh còn nhỏ cũng có người chọc ông ấy.
Ui chà đây là con trai anh đấy hả? Nhỏ mà mặt đẹp vầy lớn lên chắc bảnh dữ à nha, ấy mà sao nhìn chả giống anh gì hết vậy?
Lúc này, lần nào cha anh cũng dùng nụ cười hiền hoà mà đáp: "Không giống tôi cũng tốt, tôi xấu như này mà, nó giống mẹ nó đó, mẹ nó đẹp lắm."
Mẹ của Thẩm Ngạn đúng là rất đẹp, vừa trẻ vừa đẹp, bà không có việc làm, cũng chẳng buồn chăm lo cho Thẩm Ngạn, bà có một đám chị em bạn dì thường xuyên rủ nhau trang điểm lộng lẫy rồi tung tăng ra ngoài chơi, cho nên thời thơ ấu của Thẩm Ngạn là tựa vào vai cha nghe giọng người ấy hoà cùng từng dòng thơ cổ.
Tuy mẹ anh không đáng tin cho lắm nhưng thi thoảng cũng sẽ mua vài món đồ vui vui cho Thẩm Ngạn, đôi khi là truyện tranh, cũng có lúc là ô tô đồ chơi, có những hôm trời mưa được nghỉ, một nhà ba người sẽ thường ra ngoài chơi, cũng coi như là vui vẻ hoà thuận.
Những tháng ngày bình yên êm đềm ấy bị phá vỡ khi Thẩm Ngạn chín tuổi.
Nguyên nhân là do trong quá trình khám sức khỏe cho bé Thẩm Ngạn, cha của anh vô tình phát hiện ra nhóm máu của Thẩm Ngạn là AB, trong khi ông lại có nhóm máu O.
Bé Thẩm Ngạn không phải con trai ông.
- Hết chương 13 -