Tống Y

Chương 107: Quân nhu phẩm




Đỗ Văn Hạo vội vàng nói: "Tìm một miếng vải, để thuốc lên trên mặt vải, sau đó nhét vào vết thương, rồi lại dùng băng buộc chặt vào!"
Lúc này tìm đâu ra vải sô, Bàng Vũ Cầm vén vạt áo lên, roẹt một tiếng xé ra làm hai, quấn một mảnh lại, đổ tam thất lên trên, sau đó nhét vào trong vết thương, dùng một mảnh khác bó chặt vết thương lại.
Mọi người lên xe, ra sức giục trâu đi nhanh, xe trâu lắc lư chòng chành, cuối cùng cũng tới Ngũ Vị đường.
Cung Minh thấy người bị thương thần trí đã có chút không tỉnh táo, nhưng vẫn rên hừ hừ chưa chết, phi thường kinh ngạc. Lão hành y mấy chục năm, bị thương nặng mà kéo dài như thế này, đổi lại là bình thường sớm đã chết ở nửa đường rồi, không ngờ thuốc của Đỗ Văn Hạo lại thần kỳ như vậy, căn bản có thể trì hoãn được xuất huyết. Vết thương ở động mạch chủ trên đùi có thể trì hoãn lâu như vậy mà không mất máu rồi tử vong, lão từ trước đến giờ chưa từng thấy qua.
Không đợi Đỗ Văn Hạo phân phó, hai người Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đã chạy vào Ngũ Vị đường chuẩn bị phẫu thuật.
Ba người chuẩn bị xong cho phẫu thuật, rót thuốc mê cho người bị thương, Đỗ Văn Hạo không tháo vết thương ra ngay, liền dùng dao phẫu thuật rạch một đường nhỏ trên vết thương, để lộ ra đoạn gần động mạch bị thương, sau khi tách rời, dùng một sợi vải sô nhỏ quấn lên, dùng kìm cầm máu cặp sợi vải sô để ngăn máu chảy. Sau đó mới dỡ băng , lấy mảnh vải nhét trong vết thương ra, thanh trừ dị vật ở vết thương, bước đầu rửa vết thương. Sau đó dùng dao rạch xuôi theo huyết quản của vết thương kéo dài xuống dưới và lên trên, để lộ huyết quản ra hết mức, tách rời đoạn gần và đoạn xa của động mạch và tĩnh mạch, kẹp huyết quản không bị tổn thương để khống chế xuất huyết, sau đó tháo vải sô cầm máu trong vết thương vừa cắt ra.
Kiểm tra tình hình huyết quản, phát hiện đã hoàn toàn đứt đoạn, Đỗ Văn Hạo tiến hành tu chỉnh đối với hai đầu bị đứt đoạn, để đề phòng tắc động mạch, hắn cắt rời bộ phận bị tổn thương, sau đó dùng kìm kẹp màng ngoài của hai đầu huyết quản bị đứt lôi ra ngoài, rồi cắt sửa chỉnh tề lại hai đầu bị đứt, dùng nước thuốc súc rửa máu ứ trong huyết quản ra, sau đó mới tiến hành khâu lại động mạch.
Sau khi khâu lại, Đỗ Văn Hạo buông kìm ra, phát hiện miệng vết khâu có chút máu rỉ, đây là vì nguyên do chỉ dùng để khâu thương tương đối thô ráp. Dùng vải sô đã diệt trùng khẽ áp lên một lúc, máu liền ngừng chảy. Vết thương cũng sạch sẽ trở lại, cho nên lập tức tiến hành khâu vết thương và cắt một lỗ nhỏ để đặt đường dẫn lưu.
Phục hồi vết thương hoàn tất, đổ nước muối vào, sau đó viết phương thuốc để cho uống, phòng ngừa vết thương bị cảm nhiễm, căn dặn phải để bệnh nhân ở lại để quan sát hai ngày, sau đó mới có thể về.
Người bị thương một lúc sau mới tỉnh dậy, biết rằng Đỗ Văn Hạo, đại phu của Ngũ Vị đường thông thạo thần kỹ của Hoa Đà đã cứu mạng hắn, lúc này mới có thể từ Quỷ môn quan quay trở về, trong lòng cảm kích Đỗ Văn Hạo đến rơi nước mắt, cũng thầm nhủ rằng cái vận rắm chó của mình thật không tồi, gặp được quý nhân, nếu không thì thì mạng này đã đi tong rồi.
Cung Minh và Tiễn Bất Thu ở ngoài cửa sổ nhìn thấy cả quá trình Đỗ Văn Hạo xử lý vết thương ngoại khoa, kỹ thuật này họ chưa từng thấy qua, tự nhiên phi thường kinh ngạc và hiếu kỳ.
Lúc này đã gần canh ba, do trên đường gặp phải cấp cứu cần xử lý, ba người đã chậm trễ thương lượng phải trị liệu bệnh của Bồ Sơn như thế nào. Đỗ Văn Hạo sau khi vội vàng hoàn thành phẫu thuật, thu xếp cho bệnh nhân xong, ba người lại tới khám cho Không Huệ sư thái. Thần chí của bà so với lúc trưa thì tỉnh táo hơn một chút, bệnh tình đang có chuyển biến tốt, ba người mới ngồi xuống thương nghị tiếp.
Cung Minh hưng phấn nói: "Bột Tam thất này của lão đệ thật là lợi hại, hôm qua trong lúc chữa bệnh trúng gió cho Không Huệ sư thái, ta còn nhớ rõ rằng ngươi đã nhắc tới việc dùng vị thuốc thần kỳ này. Hôm nay dùng lại cứu được một người bị thương ở động mạch chủ trên đùi. Nói thật bị thương nặng và kéo dài lâu như vậy mà vẫn còn sống, thật sự là kỳ tích! Lão hủ từ trước đến giờ chưa thấy qua. Đỗ lão đệ, tam thất này của ngươi đúng là thần kỳ đó!"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ha ha! Bột Tam thất là một loại thuốc chữa thương rất hữu hiệu. Có thể nói một cách không quá là, so với tất cả các loại thuốc mà chúng ta đã sử dụng trước đây đều tốt hơn rất nhiều. Không chỉ cầm máu nhanh chóng một cách hữu hiệu, tan ứ sinh tân, hơn nữa còn có đặc điểm cầm máu mà không để lại ứ máu. Đối với các loại xuất huyết, vô luận là có bị ứ đọng hay không đều có thể sử dụng. Đặc biệt là chuyên dùng để chữa trị cho người bị ứ đọng, tắc nghẽn máu."
Tiễn Bất Thu mỉm cười nói: "Bột Tam thất này của sư phụ có thể nói là đánh đâu thắng đó, hiệu quả trị liệu các loại huyết chứng rất rõ rệt. Nghe nói lần trước cứu chữa cho Lưu bộ khoái bị thương ở tỳ tạng, cũng đã dùng cái này, trì hoãn chảy máu trong, kéo dài thời gian mổ bụng liệu thương của sư phụ. Ha ha, nếu tương lai có chiến sự, cho trên chiến trường sử dụng rộng rãi, không biết bao nhiêu tướng sĩ sẽ nhờ nó mà sống sót trở về. Thế không phải là công đức vô lượng sao?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Không chỉ đơn thuần dùng cho ngoại thương do đao kiếm, bột Tam thất này còn có thể phối hợp với các dược liệu khác như Ngũ Long cốt, Huyết Kiệt, chế thành Thất Bảo tán, hiệu quả càng tăng thêm nhiều!"
"Vậy ư? Thế thì đúng là thuốc quý rồi! Ha ha!"
Cung Minh vỗ đùi: "Không sai, lời nói của Tiền đại phu đã nhắc nhở ta, Bạch Y xã của chúng ta có không ít tướng quân trong quân đội, đợi sau khi ta về sẽ nói chuyện với bọn họ, để binh doanh đặt mua một số lượng lớn bột tam thất của ngươi, à không, phối ngũ mà ngươi vừa nói tên là gì ý nhỉ?"
"Thất Bảo tán!"
"Đúng! Thất bảo tán! đặt mua một lượng lớn của Ngũ Vị đường, để chuẩn bị cho tác chiến, ý ngươi thế nào?"
Đỗ Văn Hạo mừng rơn, đây đúng là một thương vụ lớn, vội vàng chắp tay nói: "Đa tạ lão ca! Việc này nếu làm được, ta sẽ trích một phần hoa hồng cho huynh!"
"Ha ha! Ngươi coi lão huynh ta là loại người gì vậy? Ngươi cứu sống Tĩnh Từ chủ trì, ta còn không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào. Hơn nữa còn có thể tạo phúc cho tướng sĩ, trước mắt triều đình đang dụng binh đối với Tây Hạ, nếu những thuốc này được dùng trên chiến trường, biết bao nhiêu tướng sĩ sẽ được lợi nhờ nó. Mua thuốc của ngươi, song phương cùng có lợi mà. Ha ha ha."
Ba người đều bật cười.
Tiễn Bất Thu vuốt bộ râu trắng, nói: "Nhưng không biết tam thất này của sư phụ có thể trị chứng hư lao huyết khô của Bồ Sơn không?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần là huyết chứng, bất kể là xuất huyết ngoại thương, các loại nguyên nhân thổ huyết, băng lậu, ho ra máu, đại tiện và tiểu tiện ra máu, nội ngoại xuất huyết, bất kể ứ đọng, tắc nghẽn máu như thế nào, đều có thể dùng! Hơn nữa, còn có thể trị liệu té ngã bị thương, ứ máu sưng đau, ta đã dùng bột này để chữa khỏi vết bầm ở khớp xương khuỷu tay cho Lôi bộ đầu. Đối với sự xuất huyết của chứng hư lao huyết khô, Tam thất cũng có thể dùng thêm với Đan Tham, Mẫu Đan bì, cầm máu trừ ứ. Cầm máu không có vấn đề, quay về ta sẽ phối thuốc rồi đưa ngươi chuyển cho bọn họ."
"Ta thay bọn họ đa tạ sư phụ!"
Đỗ Văn Hạo nghĩ ngợi một chút, nói: "Chỉ cầm máu không thì không trị được bệnh của Bồ Sơn, chỉ có thể kéo dài thêm một thời gian mà thôi. Hư lao huyết khô của hắn vô cùng nghiêm trọng, phải nghĩ biện pháp trị liệu triệt để từ gốc mới được!"
Cung Minh lắc đầu nói: "Lời này của Đỗ lão đệ ta không tán thành, đã gọi là cấp giả trị tiêu, hoãn giả trị bản (chữa cho người bệnh gấp thì trị từ ngọn, cho người bệnh không gấp thì chữa từ gốc). Hiện tại chứng bệnh của Bồ Sơn chủ yếu có hai điểm, thứ nhất là xuất huyết không ngừng, điểm này bột tam thất của lão đệ có thể giải quyết, nhưng điểm thứ hai cũng chính là sốt cao không giảm, Tiền thần y đã trị liệu hơn một tháng vẫn không có hiệu quả. Đây là điều mà chúng ta phải giải quyết trước tiên, chỉ sau khi cầm được máu, đẩy lui được cơn sốt, giải quyết được vấn đề trị ngọn, sau đó mới trị gốc."
Tiễn Bất Thu nói: "Lời này rất có lý. Bồ Sơn sốt cao không giảm, cái này gọi là nhiệt giả hàn chi (ý nói bị sốt thì phải làm lạnh để giảm nhiệt), nhưng lão hủ dùng hết các loại thuốc thanh nhiệt giải độc, bao gồm cả cam hàn, khổ hàn giải độc đều không có hiệu quả. Sư phụ có cao kiến gì không?"
Đỗ Văn Hạo nghĩ một chút, nói: "Sốt mãi không giảm, cái này có chút phiền phức, ngươi dùng những thuốc nào?"
"Ngân hoa, Liên kiêu, Công anh, Thạch cao, Tri mẫu, vân vân.. hầu hết các loại dược liệu công dụng thanh nhiệt đều đã dùng tới rồi."
"Cái này..., để ta nghĩ đã, xem xem có thuốc nào khác có thể dùng không." Trong đầu Đỗ Văn Hạo cố tìm những loại thuốc thanh nhiệt xuất hiện sau Tống triều, những loại thuốc mới này có lẽ có thể có hiệu quả.
Vào lúc Đỗ Văn Hạo đang suy nghĩ, Cung Minh vuốt bộ râu trắng, nói: "Tuy hắn sốt mãi không giảm, nhưng các ngươi có nhớ không, ở trong nhà hắn, chúng ta đã từng cho hắn uống thuốc, hắn lại muốn uống nước lạnh, mùa đông lạnh lẽo như thế này, hắn không ngờ vẫn muốn uống nước lạnh, điều này chúng tỏ hắn trong người rất nóng, nhưng, sau khi chạm vào bát nước lạnh, lại cảm thấy lạnh, lập tức rụt lại, chứng tỏ hắn thật sự rất lạnh, nhiệt trong người chỉ là hư nhiệt. Sao không dùng Phụ tử, Kiền khương, Hồng tham và Cam thảo thử xem?"
Tiễn Bất Thu ngây người, cười ha hả: "Đúng đúng! Ta sao lại bỏ qua những thứ này! Đúng! Hư nhiệt chân hàn! Thật sự là hàn chứng, nhưng lại thấy nóng! Một tháng nay đều dùng các loại hàn dược như Ngân hoa, Liên kiều, Công anh, Tri mẫu, mà không biết hắn thực sự lại bị lạnh, lạnh càng thêm lạnh, tất nhiên không trị được sốt rồi, sư phụ, người cho rằng nên thế nào?"
Đỗ Văn Hạo lắc đầu: "Chỉ sợ không được! Hư lao huyết khô biến chứng cảm nhiễm, dẫn tới sốt cao, đã có nhiệt chứng, nhiệt giả hàn chân, không dùng thuốc lạnh là đúng, bởi vì hắn cảm nhiễm dẫn tới sốt cao, đại phu chủ trương đi ngược lại đạo hành của nó, dùng Phụ tử, Kiền khương. Phụ tử này cay ngọt nóng ấm, có công hiệu bổ nguyên dương, ích hỏa tiêu âm. Kiền khương cay nóng khô gắt, đều là thuốc cực nóng, hắn vốn sốt cao không giảm, có phải là đổ dầu vào lửa không!"
Cung Minh cũng lắc đầu nói: "Sai rồi! Thương Hàn luận có viết, "người sốt cao, ngược lại càng muốn mặc thêm áo, nóng ở trên da, lạnh thì ở trong xương tủy, cái này chính là âm thịnh dương phù. Cho nên, phải hàn giả nhiệt chi."
Tiễn Bất Thu cũng gật gật đầu.
Đỗ Văn Hạo vốn muốn phản bác, nhưng mở miệng ra thì lại không biết nói như thế nào. Bởi vì hắn cũng đã suy xét cẩn thận những lời nói của Cung Minh, phát hiện bản thân mình không ngờ lại không thể nào phản bác. Lúc trước tình cảnh Bồ Sơn nhận nước sờ sờ trước mắt, đối chiếu với nhận định trong 'Thương Hàn luận' của Trương Trọng Cảnh đích xác là hư nhiệt chân hàn, nên dùng nhiệt dược chứ không phải là hàn dược. Mình lại cứ giới hạn trong mê hồn trận của Tây y là do thiếu máu và ngăn cản máu tái sinh dẫn tới cảm nhiễm, dùng suy nghĩ Tây y để chỉ đạo dùng thuốc Trung y, mà lại không có dùng Trung y để biện chứng, không khỏi có chút xấu hổ. Thầm nghĩ, hai lão Trung y này kinh nghiệm lâm sàng hơn xa mình, biện chứng tỉ mỉ chuẩn xác, mình sau này phải học tập thêm nhiều từ chỗ bọn họ.
Nghĩ tới đây, Đỗ Văn Hạo xấu hổ chắp tay nói: "Đúng đúng! Là ta đã nghĩ sai. Vậy chúng ta sẽ dùng phương thuốc này của Cung đại phu đi!"
Tiễn Bất Thu nói: "Sau khi cầm máu, làm giảm sốt, làm sao để trị liệu chứng hư lao huyết khô của hắn, chúng ta cũng phải thương lượng một chút. Trước tiên ta nói những loại thuốc mà ta trước kia đã dùng. Dụng phương chủ yếu là bổ cho tim tỳ và bổ huyết bổ khí, dụng thuốc hơn một tháng rồi, vẫn không có hiệu quả gì."
Cung Minh liếc Đỗ Văn Hạo, cười nói: "Đỗ lão đệ dụng phương độc đáo, ngươi nói sau cùng đi, để tránh cho ta nghe xong cách dụng phương biện chứng của ngươi, bản thân lão ca ta lại trở nên hồ đồ."
Tiễn Bất Thu và Đỗ Văn Hạo đều cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.