Y học nói chung đều yêu cầu đại phu trước khi cấp thuốc phải tự mình xem bệnh, bởi vì kể cả khi cùng một chứng bệnh, nhưng với mỗi người lại có mỗi cách dùng thuốc khác nhau. Lúc trước Đỗ Văn Hạo tự mình xem bệnh đơn giản là do khi đó cũng chỉ có một vài người bệnh mà thôi, sau đó số lượng người bệnh tăng mạnh, hắn không có cách nào khác đành phải cho tất cả mọi người dùng cùng một đơn thuốc. Chỉ là loại phế thử dịch này có nhiều giai đoạn phát triển, mỗi giai đoạn biện chứng khác nhau, đương nhiên phương cách điều trị cũng khác nhau. Do đó, trước khi cho thuốc phải chẩn bệnh là vậy.
(Chỗ này tác giả có đôi lời bàn thêm. Lịch sử thế giới đã chứng kiến không ít lần dịch hạch chuột - thử dịch - bùng phát trên quy mô lớn, cướp đi sinh mạng của mấy chục triệu người ở khắp châu Âu. Trung Quốc mặc dù cũng đã từng bùng phát dịch hạch từ chuột này nhưng số tử vong thấp hơn rất nhiều so với châu Âu và các quốc gia khác, nguyên nhân chính yếu nằm ở khả năng phòng dịch của Trung Y.
Trung Y vốn đã nhận thức được sự nguy hiểm của thử dịch này từ rất lâu rồi. Hoàng đế nội kinh cùng nhiều y thư khác cũng có đề cập tới khá nhiều phương pháp điều trị cũng như phòng ngừa dịch bệnh này. Điều này cũng đồng nghĩa với việc các y giả của Trung Quốc từ xa xưa đã có những nhận thức nhất định về dịch hạch. Tuy nhiên, do Trung Y có đặc điểm là "biện chứng luận trì", tức là trước tiên sẽ xem thể trạng người bệnh thuộc "chứng" gì, tiếp đó mới xem căn bệnh đó thuộc chủng loại "chứng" nào, cuối cùng mới căn cứ hai điều đó để cho phương thuốc điều trị. Điểm này khác với Tây y, xác định chứng bệnh rồi cho phương thuốc điều trị. Cách điều trị của Trung Y có thể nói là "dĩ bất biến, ứng vạn biến", cho dù là bệnh tật thiên biến vạn hóa đều luôn có biện pháp ứng phó. Cho nên, việc Trung Y nổi danh với câu trên đời không có chứng bệnh gì là không thể cứu cũng không nằm ngoài đạo lý trên.
Trung Y nhiều khi không trị được bệnh đa phần không phải ở bản thân Trung Y mà do y thuật của các đại phu không tinh. Đương nhiên ở đây còn một nguyên nhân quan trọng nữa đó là tính chất trừu tượng của việc biện chứng trong Trung Y. Vẫn nói là phương pháp chẩn bệnh của trường phái y học này khó chuẩn xác bởi nó không lượng hóa được các tính chất của bệnh tật, điều này cũng khiến cho việc học Trung Y khó, trở nên tinh thuần còn khó hơn.
Có học giả đã từng nói: Học Tây Y đến hai mươi tuổi sẽ có thể trị được rất nhiều bệnh nhưng học Trung Y bốn mươi tuổi mà đối với nhiều bệnh cũng chưa chắc biết trị như thế nào).
Lâm Thanh Đại nói: "Ngươi hiện giờ rất bận rộn ở đây, hay là cứ để chúng ta động viên các đại phu trong thành tới chẩn giúp ngươi xem sao? Được tới đâu hay tới đó!"
Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: "Cách này được, cứ như vậy đi. Ngươi về đề nghị Trang tri huyện sai nha môn Y quan cục Khâu bác sĩ tổ chức toàn bộ đại phu trong thành lại, chia làm hai tiểu đội, phân ra trong và ngoài thành xem bệnh cho mọi người. Trước khi cho thuốc phải chẩn bệnh đã, trong thành hiện có khá nhiều đại phu kinh nghiệm phong phú, hy vọng có thể giúp được phần nào."
"Khâu bác sĩ? Ta sợ giờ này hắn đang sợ vỡ mật, trốn biệt ở nhà không dám ra ngoài. Hay là gọi Hàm Đầu đi, dù sao hắn cũng là đệ tử của Tiền thần y uy tín khắp thành."
"Tổ chức y liệu đội không chỉ nhờ vào uy tín mà còn cần tài lực từ nha môn quan phủ nữa!"
Thang trợ giáo ở bên cạnh cũng lên tiếng: "Đỗ y quan, để ta! Ta làm việc này được."
Ấn tượng của Đỗ Văn Hạo đối với Thang trợ giáo này khá tốt, hắn gật đầu: "Như thế đành để trợ giáo khổ cực một phen rồi! Xin nhớ kỹ, yêu cầu tất cả đại phu tham gia đều phải mặc y phục cách ly cùng mặt nạ phòng độc. Đại phu tuyệt đối không thể bị nhiễm bệnh, nếu không tất cả mọi người trong thành đều xong đời. Mặc khác, trở về báo với tri huyện đại nhân, đã xác minh Lưu Gia Loan quả thật xảy ra lệ dịch, đề nghị sai người khẩn cấp báo lên Phủ thành. Thỉnh cầu tiến hành phong tỏa chặt chẽ khu vực bệnh dịch, đề phòng tình hình phát triển xấu thêm một bước. Đồng thời, cũng thỉnh cầu tri huyện đại nhân điều thêm dược liệu, lều vải cùng các vật liệu phòng dịch khác; điều động Y quan y liệu đội đi vào nơi có dịch bệnh cứu giúp mọi người và tiến hành trừ độc luôn."
Đỗ Văn Hạo dù sao cũng chỉ là cấp dưới, Thang trợ giáo thực không muốn để hắn lãnh đạo mình. Tuy nhiên, Thang trợ giáo cũng biết rằng Đỗ Văn Hạo am hiểu thần kỹ của Hoa Đà, vốn đã có ý kính sợ, lại thêm Bàng huyện úy đã hứa gả con gái cho hắn, có vẻ rất coi trọng hắn. Như vậy rõ ràng Đỗ Văn Hạo này có hậu thuẫn không nhỏ. Hơn nữa, lúc này đây xử lý bệnh dịch là quan trọng nhất, vậy nên Thang trợ giáo cũng tỏ ra rất quyết đoán, trên mặt tràn đầy kính nể, lập tức chắp tay đáp ứng: "Được!"
Đỗ Văn Hạo lại quay sang Lâm Thanh Đại và Bàng Vũ Cầm nói: "Hiện giờ diễn biến bệnh dịch rất nghiêm trọng, trước hết chúng ta ở đây phải ổn định tình hình ở ngoài thành này. Nếu như những người ở đây chạy tán loạn đi khắp nơi thì cực kỳ nguy hiểm, mà để họ có thể an tâm ở lại chính là phải có dược liệu cùng chỗ ở tạm thời. Chuyện dược liệu Ngũ Vị đường chúng ta có thể làm được."
Lâm Thanh Đại gật đầu nói: "Được, vậy chúng ta sẽ tặng miễn phí dược liệu. Dù sao cũng là một cơ hội Ngũ Vị đường của chúng ta tăng thêm danh khí."
Bàng Vũ Cầm cũng gật đầu tán thành.
Đỗ Văn Hạo nói: "Không sai! Chữa bệnh cứu người, mở rộng danh khí, lợi mình lợi người, nhất cử lưỡng tiện. Cứ thống nhất như vậy đi! Thanh Đại tỷ, lúc nữa vào thành thử liên lạc các dược phô khác một chút, xem liệu bọn họ có nguyện ý tặng thuốc miễn phí không."
"Tốt, trừ Nhân Nghĩa đường của Hứa Tứ Hải khó nói được, các dược phô khác ta nghĩ sẽ đáp ứng thôi."
Đỗ Văn Hạo lúc này phi thân lên ngựa, hướng tới dân chúng xung quanh kêu lớn: "Mọi người xin hãy nghe, Ngũ Vị đường chúng ta đã quyết định sẽ tiến hành nghĩa chẩn (chẩn bệnh miễn phí) cho mọi người ở ngoài thành đồng thời tặng thuốc miễn phí. Cho nên mọi người không được hoảng sợ, kiên nhẫn chờ đợi! Dược liệu sẽ được đưa tới rất nhanh thôi."
Lời vừa nói xong, một trận hoan hô náo nhiệt nổi lên.
Đúng lúc này, trên thành lầu có người kêu lớn: "Huyện thái gia xin mời Đỗ tiên sinh qua điếu kiều vào thành! Những người khác chờ ở ngoài sông hộ thành, loạn động bắn chết không tha!"
Nghe thanh âm đúng là của Bàng Huyện úy!
Bàng Vũ Cầm hưng phấn kêu to: "Cha! Chúng con ở đây! mau mở cửa cho chúng con vào!"
Nàng đang đeo mặt nạ phòng độc, thanh âm không xuyên ra ngoài được nhiều, hơn nữa ở phía dưới đang náo loạn nên ở trên thành không nghe thấy gì.
Đỗ Văn Hạo nói: "Các ngươi hãy lập tức đi vào thành, mình ta ở bên ngoài chữa bệnh cứu người."
Bàng Vũ Cầm vội la lên: "Không, muốn vào thì mọi người cùng vào!"
"Không được! Cả trăm, ngàn người bệnh hiện ở đây, nếu ta đi bọn họ sẽ mất hết hy vọng! Ta nhất định phải ở lại để ổn định tâm tình bọn họ!"
"Ta cũng muốn ở lại! Ta muốn ở cùng một chỗ với ngươi!"
Những lời này nếu là vào lúc bình thường, Bàng Vũ Cầm đánh chết cũng không dám nói, nhưng lúc này là thời điểm sinh tử, nàng cảm giác sinh mạng con người trở nên yếu ớt, mắt thấy người khỏe mạnh bình thường đương nhiên có thể lăn ngay ra chết, trong tâm cực kỳ kích động, giờ thấy người trong lòng nhất định lưu lại nên không kìm được mà thốt ra lời này.
Đỗ Văn Hạo trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cầm lấy tay nàng nắm thật chặt: "Vậy cũng được! ngươi ở lại với ta! Những người khác mau đi đi! Nhanh chóng mang dược liệu và y liệu đội tới đây! Chúng ta chờ!"
Lâm Thanh Đại hơi chần chờ, nhìn hai người một cái rồi hướng sang hai đại hán lúc trước: "Để ta trước tiên phế hai người này đã, không cho bọn họ tổn thương các ngươi!"
Hai đại hán nghe vậy đều quỳ xuống dập đầu: "Cô nương! xin cô nương tha mạng!"
Thanh Đại không nói lời nào, lẳng lặng tiến tới trước mặt, nghe rắc rắc vài cái, mấy cánh tay của cả hai người kia đều đã biến dạng.
Xem chừng cả cánh tay bị cụt kia cũng đã trật khớp hết rồi, không thể hành hung gì được nữa.
Hai người này trong tình thế cấp bách dùng mạng mình để bức người, nhiều khả năng mẫu thân bọn họ bệnh tình thực sự nghiêm trọng, xem ra cũng là những người con có hiếu. Đỗ Văn Hạo nói: "Mẫu thân các ngươi ở đâu? Để ta qua xem một chút."
Hai đại hán kia nghĩ không ra bọn họ đối đãi với Đỗ Văn Hạo như vậy mà Đỗ Văn Hạo không những không đáp trả mà còn nguyện ý giúp cứu trị mẫu thân, cảm kích rơi nước mắt cuống quýt tạ ơn rồi hai tay buông thõng đưa Đỗ Văn Hạo tới chỗ mẫu thân.
Lão phụ này nằm trên một cánh cửa, tóc đã bạc nhiều, hiện giờ đang bất tỉnh nhân sự.
Đỗ Văn Hạo dùng kim châm một lúc, rất nhanh lão phụ đã tỉnh dậy.
Đỗ Văn Hạo nói: "Hiện giờ dược liệu chưa tới, đợi lát nữa có thì lập tức cho mẫu thân các ngươi dùng."
Hai đại hán cảm kích không thôi, quỳ xuống dập đầu đông đông cảm tạ.
Đúng lúc này, cửa thành chợt mở, từ trong lao ra hai nhóm bộ khoái tay lăm lăm cung tên, đều mặc y phục cách ly, đầu đội mặt nạ phòng độc, nửa ngồi nửa quỳ thành hai hàng trước cửa thành, cung tên giương sẵn hướng về phía đám đông. Ngay sau đó có thêm mẫy người mặc y phục cách ly cùng mặt nạ phòng độc, tay cầm đơn đao chạy lên phía trước. Một tráng hán vung đơn đao sáng loáng, tiếng kêu xé gió úng khí phát ra: "Những người không phận sự mau tản ra! Đỗ tiên sinh ở đâu?"
Nghe thanh âm đúng là Lôi bộ đầu.
Mọi người đều tránh ra nhường đường, đám người Đỗ Văn Hạo dắt ngựa đi tới đầu cầu: "Là Lôi bộ đầu sao? Tại hạ ở đây!"
"Đỗ tiên sinh, ta vâng mệnh Huyện úy đại nhân, đặc biệt tới đón ngươi vào thành. Đi nhanh đi!"
Đỗ Văn Hạo đem chủ ý mình và Bàng Vũ Cầm ở lại nói cho Lôi bộ đầu.
Lôi bộ đầu hơi trầm ngâm một lúc rồi nói: "Thôi được, vậy để những người kia vào, ta và các huynh đệ ở đây bảo vệ ngươi cùng Tam tiểu thư ở ngoài thành cứu người. Lâm chưởng quỹ, Thang trợ giáo các người mau vào thành."
Thấy đã có người bảo vệ cho Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm, đám người Lâm Thanh Đại cũng yên tâm hơn, bước nhanh vào thành. Cung thủ cũng ngay lập tức rút lui, cửa thành nhanh chóng được đóng lại.
Những người ngoài thành thấy Đỗ Văn Hạo không đi, lưu lại chữa bệnh cho mọi người, vừa mừng vừa sợ lại vừa cảm kích không thôi, không ít người quỳ xuống cầu khẩn Đỗ Văn Hạo chữa bệnh cho người thân của mình.
Đỗ Văn Hạo lại nói thêm một lần nữa, yêu cầu mọi người chia làm hai nhóm, tách xa những người bị bệnh. Lôi bộ đầu cùng các bộ khoái la hét vung đao nhưng hiện ở đây rất nhiều người, ai cũng kêu loạn lên không muốn tách người thân của mình ra nên cũng chưa có động tĩnh gì.
Hai đại hán bị kéo trệch khớp tay chạy tới quỳ trước mặt Đỗ Văn Hạo: "Đỗ tiên sinh, huynh đệ chúng ta nguyện ý theo sự điều khiển của người, xin giúp chúng ta nối xương lại, chúng ta sẽ phụ trách việc tách người."
Đỗ Văn Hạo bây giờ đã có Lôi bộ đầu cùng bọn bộ khoái bảo vệ, mà mình cũng vừa cứu mẫu thân bọn họ nên không sợ hai người này gây chuyện, nghe họ nói vậy liền cao hứng tiến tới giúp nắn lại khớp cánh tay cho hai người.
Hai đại hán này thân cao hơn hai thước, tiếng quát xé gió như chuông đồng: "Đỗ đại phu có lệnh! Mọi người chi làm hai nhóm, có bệnh lưu lại xung quanh đống lửa, không có bệnh rời xa một trăm trượng! Ai không nghe đừng trách lão tử nắm tay không có mắt!"
Nói xong thì chạy vào giữa đám đông, vừa túm vừa đẩy, không ít người chống đối ăn liền mấy cú đấm cú đá. Nhờ vậy rất nhanh mọi người đã tản ra thành hai nhóm, tất cả những người bệnh đều được tập trung ở quanh đống lửa, những người khác đứng cách xa trăm trượng cũng chia nhau nhặt củi nhóm lên một đống lửa nữa.
Đỗ Văn Hạo lại nói với những người bệnh tình nhẹ một chút, yêu cầu họ tới bên rãnh sông hộ thành đem những thi thể kia lên tụ tập lại một chỗ chất củi đốt đi. Lại nói tất cả những ai tham gia vận chuyển tử thi lúc nữa sẽ được ưu tiên trị liệu. Cái này quả nhiên tích cực, hầu hết những người có thể đi lại được đều đứng lên, hợp nhau đưa các thi thể kia ra ngoài một trăm trượng, chất thêm ít củi đốt thành một đám cháy lớn.
Đỗ Văn Hạo chỉ thị hai đại hán kia dẫn mấy người đi chặt một ít bụi gai mang tới quây thành một tường rào cách ba trượng xung quanh đám người bệnh. Hai tráng hán cùng một số người tình nguyện được giao nhiệm vụ canh gác, tuyệt đối nghiêm cấm đi lại tùy tiện, không ai được phép tiến vào khu trị liệu. Thực ra ngoài việc sốt ruột lo lắng cho người thân, mấy người ở ngoài cũng không ai có hứng thú tiến vào khu vực này.