Đỗ Văn Hạo cười nói: “Tướng quân đừng nghĩ Đỗ mỗ là kẻ không hiểu biết. Phương thuốc này ta chế ra, nếu bán cho ngài thì đương nhiên ta cũng có thể bán cho địch quân, các người không lo lắng sao? Môt khi bán phương thuốc cho các người thì ta khó có thể giữ được mạng của mình. Dù các người không giết ta thì cũng sẽ tống ta vào ngục suốt đời. Ta chắc chắn không chịu nổi điều này, vì thế các người không biết cách điều chế thì mới chịu bảo vệ sự an toàn của ta”.
Cao tướng quân nhìn Đỗ Văn Hạo đầy ẩn ý. Hồi lâu sau ông ta cười nói: “Tiên sinh là người thật thà, tính tình thẳng thắn, nghĩ nào nói thế đủ thấy tiên sinh là người có thể tin cậy được”.
Đỗ Văn Hạo chợt nhớ Lâm Thanh Đại đã từng nói có nhiều người theo dõi Ngũ Vị đường, chính hắn cũng đã từng có cảm giác đó. Bây giờ hắn nghe Cao tướng quân nói mới hiểu mọi chuyện thì ra chính ông ta đã phái người giám sát hắn. Hắn bật cười gượng gạo rồi nói: “Ta không thật thà, đáng tin cậy ư? Người của tướng quân luôn theo sát ta và người của Ngũ Vị đường. chạy trốn cũng không thoát, bỏ đi cũng không đi được thế thì chỉ còn cách hợp tác với tướng quân thôi”.
Cao tướng quân sửng sốt rồi ông ta cười nói: “Tiên sinh rất cảnh giác, ha, ha, đúng là chúng ta phái người bảo vệ tiên sinh. Tiên sinh chính là nhân tố quyết định để đại quân ta đánh bại Tây Hạ. Chúng ta sao có thể để xảy ra bất cứ điều gì cho tiên sinh được?”
“Thôi được chúng ta cứ nói thẳng mọi chuyện ra đi. Ta muốn biết vì sao tướng quân không cưỡng ép để lấy cách điều chế phương thuốc của ta?”.
Cao tướng quân cuống cuồng nói: “Tiên sinh nói quá lời. Chúng ta không thể đối đãi với tiên sinh như vậy. Trong tương lai, đại quân của ta dùng trang bị của tiên sinh đánh bại Tây Hạ, tiên sinh là người lập công đầu. Người chính là công thần của Đại Tống. Đến lúc luận công ban thưởng, chắc chắn sẽ có tiên sinh. Chúng ta sao dám đối xử như vậy với tiên sinh chứ?”
“Vậy các người cũng nên giam lỏng ta để tránh ta tiết lộ bí mật. Các ngươi không sợ địch nhân biết được đến bắt cóc ta, hoặc ta tham tài, bí mật bán cho địch nhân để bọn chúng dùng biện pháp này quay lại đối phó với Đại Tống ta ư?”
Cao tướng quân cười, khẽ nói: “Tiên sinh nói không sai. Thật ra lần này bản tướng quân tới đây còn có một nhiệm vụ đó là hộ tống tiên sinh tới kinh thành để bảo vệ an toàn cho tiên sinh”.
“Hừ, các người định giam lỏng ta?”
“Không dám. Dù thế nào chúng ta cũng không làm thế với tiên sinh. Xin tiên sinh cứ yên tâm. Nhưng có ba điều yêu cầu với tiên sinh: Thứ nhất, tiên sinh phải che giấu tung tích, lặng lẽ đi tới kinh thành. Thứ hai, tiên sinh không được rời khỏi kinh thành, còn lại tiên sinh có thể tự do đi lại, vẫn có thể tọa đường chẩn bệnh, hành y cứu người. Thứ ba, chúng ta sẽ phái một đội nhân mã tới bảo vệ tiên sinh”.
Hả? Biến mất khỏi nhân gian? Đỗ Văn Hạo thầm cười trong lòng, nhưng nghĩ lại hắn thấy có gì đó không hợp lý. Hắn lạnh lùng nói: “Không phải vậy. Các người rõ ràng không cần mạo hiểm như thế. Cứ giam lỏng ta là an toàn nhất. Chắc chắn ở đây còn có nguyên nhân khác, cứ nói thẳng ra đi”.
Cao tướng quân cười nói: “Tiên sinh rất sáng suốt, chúng ta cứ thẳng thắn với nhau nhé. Tiên sinh có đồ đệ nào gọi là Tiền Bất Thu không?”
Đỗ Văn Hạo không biết hắn nói thế là có mục đích gì, gật đầu nói: “Đúng, tháng trước ông ta đi tới kinh thành để chữa bệnh cho hài tử của đại công chúa”.
“Thế đúng rồi. Tiên sinh vẫn chưa biết gì ư? Đồ đệ của tiên sinh rất lợi hại. Ông ta chữa khỏi bệnh cho nữ nhi của đại công chúa. Hoàng thượng rất tán thưởng y học của ông ta. Ngay sau đó, cửu hoàng tử, Nghi quốc công bị bệnh nặng, thái y không chữa được. Đồ đệ Tiền Bất Thu của tiên sinh đã dùng Hoàng phố thang chữa khỏi bệnh. Phải biết rằng các hoàng tử trước cửu hoàng tử tất cả đều đã không may qua đời. Bây giờ trong số chín hoàng tử chỉ còn duy nhất cửu hoàng tử là người nối ngôi. Đồ đệ của tiên sinh có công cứu Thái tử điện hạ. Công lao to lớn. ha, ha, cho nên Hoàng thượng đã phong ông ta chức thái y thừa của thái y viện, ban thưởng tử y kim bài”.
“Đúng vậy sao?” Đỗ Văn Hạo vui mừng hỏi. Điều này hắn đã biết trước do đọc sử y, nhưng lúc này nghe xong hắn lại thấy rất vui mừng thay cho Tiền Bất Thu.
“Đúng thế. Chuyện này Vương an phủ sứ đại nhân cũng đã biết rồi. Trước khi bản tướng quân đến đây, Vương đại nhân cũng đã triệu tập mọi người thương nghị về vấn đề này. Có người đề nghị với Vương đại nhân giam lỏng tiên sinh. Hắn đã bị Vương đại nhân bạt tai. Vương đại nhân còn nói tiên sinh là đại công thần của Đại Tống nhất định phải lấy lễ mời tiên sinh. Ai dám có hành vi bất kính với tiên sinh Vương đại nhân sẽ xử theo quân pháp”.
Đỗ Văn Hạo đã rõ thì ra bọn họ không dám bắt giữ hắn, dùng gia hình bức cung, cũng không dám giam lỏng bởi vì đồ đệ của hắn đã cứu mạng của cửu hoàng tử. Bọn họ sợ nếu đắc tội với hắn thì một khi cửu hoàng tử lên làm hoàng thượng thì sẽ bắt tội bọn họ. Hắn cũng biết loại việc này chỉ để trong lòng, không được nói ra làm đối phương xấu hổ, hắn cười nói: “Ta đã hiểu, cách làm trang bị và điều chế thuốc ta sẽ không bán, nhưng ta sẽ bán thuốc và trang bị cách ly cho các ngài, bao nhiêu cũng được”.
“Chúng ta đồng ý với tiên sinh. Giá cả sẽ làm tiên sinh hài lòng” Dừng một lát rồi Cao tướng quân nói khẽ: “Nhưng vì sự an toàn của tiên sinh. Chúng ta bắt buộc phải mời tiên sinh bí mật chuyển tới kinh thành” Nói tới đây Cao tướng quân rất sợ Đỗ Văn Hạo cự tuyệt, ông ta nhìn hắn vẻ lo lắng.
Không ngờ Đỗ Văn Hạo hào hứng nói: “Được, tướng quân nói xem ta nên làm thế nào?”
Cao tướng quân vui mừng, xen lẫn nét sợ hãi hỏi lại hắn: “Tiên sinh đồng ý rồi đúng không?”
Sao lại không đồng ý chứ? Bây giờ ta còn nắm giữ phương thuốc trừ độc cùng cách chế tạo mặt nạ phòng độc thì đúng là kẻ ngu. Một khi các ngươi sử dụng bệnh dịch hạch tấn công địch nhân. Địch nhân tất sẽ nghĩ đến việc bắt giữ ta để tìm thuốc phòng dịch. Ta không tìm sự bảo vệ của các ngươi thì còn biết làm gì bây giờ? Cứ ở Huyện thành chờ bọn chúng tới bắt ta ư?
“Thật tốt quá. Tiên sinh yên tâm. Chúng ta cam đoan bảo vệ an toàn cho tiên sinh”.
“Các người đã chuẩn bị để ta đi như thế nào?”
“Chúng ta đã sắp đặt một kế hoạch, tạo ra một vụ hỗn loạn rồi tiên sinh sẽ bị giết, Ngũ vị đường cũng sẽ bị hỏa hoạn thiêu cháy. Cùng lúc đó chúng ta sẽ phái người hộ tống tiên sinh tới kinh thành. Ở kinh thành chúng ta đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho tiên sinh. Tiên sinh chỉ việc mang theo trang phục cá nhân, mọi tổn thất của tiên sinh chúng ta sẽ bồi thường cho tiên sinh”.
Cao tướng quân vỗ vỗ tay, lát sau từ ngoài một hộ vệ tiến vào, trong tay người đó cầm một cái rương nhỏ. Hắn khom người đặt cái rương lên bàn, đi thụt lùi mấy bước rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Cao tướng quân mở chiếc rương ra rồi đẩy đến trước mặt Đỗ Văn Hạo: “Đây là giao tử, trị giá sáu vạn quán. Tiên sinh có thể đổi ra bạc trắng ở bất cứ hiệu buôn tiền nào ở kinh thành”.
Đỗ Văn Hạo học lịch sử nên biết được “giao tử” là tiền giấy thời Bắc Tống, cũng là loại tiền giấy đầu tiên trên thế giới, lấy quán làm đơn vị. Thời kỳ Tống Nhân Tông có hai loại giấy bạc là năm quán và mười quán, giá trị tương đương với bạc trắng. Sáu vạn quán này cũng chính là sáu vạn lạng bạc trắng, tương đương với sáu mươi triệu nhân dân tệ.
Lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo nhìn thấy nhiều tiền như thế, hắn kinh hãi kêu lên: “Đây là …….?”
“Một vạn dùng để mua kim sang dược của tiên sinh, bốn vạn còn lại là để mua y phục phòng dịch, mặt nạ phòng độc và thuốc nước tẩy trùng. Một vạn còn lại là bồi thường cho tổn thất của Ngũ Vị đường. Bản tướng quân biết lần này Ngũ Vị đường của tiên sinh bán y phục phòng dịch lời mấy ngàn nhưng một văn tiền ở Ngũ Vị đường cũng không thể mang đi nếu không mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy. Ở kinh thành bản tướng quân đã sắp xếp chỗ ở cùng nơi mở dược đường mới cho tiên sinh. Đó là ở phía đông hoàng thành, phố Điềm Thủy, dược đường của tiên sinh ở phía sau doanh trại của Ngự lâm quân kiêu kỵ binh. Khi tình hình khẩn cấp, tiên sinh có thể rút vào quân doanh, bảo vệ an toàn cho tiên sinh”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Kế hoạch rất chu đáo”.
Cao tướng quân cười nói: “Bản tướng quân biết Lâm Thanh Đại võ công cao cường, đủ để bảo vê cho sự an toàn của tiên sinh nhưng cẩn trọng vẫn hơn, có một số việc mà phận nữ lưu của nàng không thể can dự vào cho nên bản tướng cử hai người đến làm hộ vệ cho tiên sinh, chỉ huy đội hộ vệ, ở dược đường giả làm tiểu nhị hoặc gia nhân, cam đoan sẽ bảo vệ an toàn cho các người. Hai người này võ công rất cao cường, cả hai được chọn ra từ ngàn người của đội hộ vệ. Mặt khác bản tướng quân cũng cử đến cho tiên sinh một người quản gia rất thạo việc, người này rất quen thuộc với các dược đường và nha môn ở kinh thành, ông ta sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho tiên sinh. Để ta gọi vào gặp mặt tiên sinh”.
Cao tướng quân vỗ vỗ tay, lát sau ba người tiến vào bên trong. Một trung niên nhân có vẻ mặt tươi cười, một lão hán người khô gầy, một phụ nhân trung niên. Cả ba khom người thi lễ với Cao tướng quân.
Cao tướng quân trước tiên giới thiệu Đỗ Văn Hạo, sau đó ông ta chỉ vào vị trung niên trông béo tốt nói: “Vị này là Cổ Vượng Long sẽ là quản gia cho người, giúp người giải quyết các công việc kinh doanh” Hắn lại chỉ tay vào lão giả và phụ nhân nọ nói: “Hai vị này là Hô Duyên Trung và Cửu nương là hộ vệ thân tín của tiên sinh.
Hai người phải tận tâm bảo vệ sự an toàn tuyệt đối của Đỗ tiên sinh và những người khác trong Ngũ Vị đường. Hãy nhớ ký lời của An phủ sứ đại nhân, nếu có chuyện gì hãy mang đầu tới gặp đại nhân”.
“Dạ. Thuộc hạ ghi nhớ”.
Ba người cúi đầu thi lễ với Đỗ Văn Hạo.
Vị quản gia trung niên nhìn rất hòa nhã, giống như người đã từng trải trong công việc kinh doanh. Lão giả cùng phụ nhân nọ lại không có gì ấn tượng, không giống như cao thủ võ công. Vấn đề là bề ngoài càng bình thường thì bên trong lại tiềm ẩn võ học kinh người nên Đỗ Văn Hạo vội khom người đáp lễ.
Đỗ Văn Hạo hỏi Cao tướng quân: “Ta có thể mang theo người của Ngũ Vị đường không?”
“Lâm chưởng quỹ cũng biết cách điều chế nên nàng ta phải đi cùng tiên sinh, còn những người khác không ai được đi theo. Càng ít người biết tung tích của tiên sinh càng tốt”.
Đỗ Văn Hạo nghĩ tới Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi. Lúc trước hắn không nhận ra nhưng giờ sắp ra đi hắn phát hiện trái tim mình đã in sâu hình bóng của nhị nữ. Bây giờ phải rời bỏ các nàng hắn thực không nỡ. Hắn lại càng không nỡ rời bỏ Anh Tử, nàng đã quan tâm chăm sóc hắn rất chu đáo. Hắn buột miệng nói ra: “Ta muốn mang theo ba nữ nhân. Một người là hôn thê của ta, một người đang học y thuật của ta, người còn lại là nha hoàn thân tín. Nếu các nàng không đi, ta cũng không đi”.
Cao tướng quân bất đắc dĩ phải suy nghĩ một lát rồi ông ta khẽ nói: “Được, có thể mang các nàng theo nhưng từ nay về sau các nàng không được có liên lạc gì với gia đình. Tiên sinh cũng phải giữ bí mật cho các nàng, không được tiết lộ bất cứ điều gì của kế hoạch tác chiến cho các nàng”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Được. ta biết rồi. Tới kinh thành ta có thể liên lạc với đồ đệ Tiền Bất Thu không?”
“Vì sự an toàn tuyệt đối của tiên sinh, trước mắt thì không được, địch quân biết được quan hệ của hai người, chúng sẽ giám sát ông ta, qua đó tìm ra tiên sinh”.
“Ta hiểu. Thôi quên đi, dù sao thì ông ta cũng là thái y thừa của Hoàng cung, ra ngoài cũng khó khăn. Dù sao không gặp vẫn hơn”.