Tống Y

Chương 176: Hồng sa (*)




*(Sa: bệnh cấp tính như thổ tả, say nắng; Hồng sa: Trên da thịt nổi lên những nốt màu đỏ)
Tiền Bất Thu lúc này mới rảnh để hỏi Đỗ Văn Hạo: "Sư phụ, phẫu thuật cho Vi tiểu thư không có vấn đề gì chứ?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ai bảo ngươi là ta phẫu thuật cho Vi tiểu thư?"
Tiền Bất Thu ngạc nhiên: "Sư phụ tối nay không phải là phẫu thuật cho Vi tiểu thư sao?"
"Đương nhiên không phải rồi, là phẫu thuật cho một người bị chứng sỏi mật và một người bị loét dạ dày. Mấy ngày trước thì chẳng có ai phẫu thuật, hôm nay liên tục có tới hai người, nghe nói ta có thể mổ bụng liệu thương, họ đau bụng quá không chịu được, uống thuốc cũng vô hiệu nên được đưa tới chỗ ta. Phẫu thuật rất thành công, đã an bài lưu viện để quan sát trị liệu rồi."
"Vậy còn Vi tiểu thư thì sao? Vẫn chưa làm phẫu thuật à?"
"Chưa, cô ta sống chết cũng không chịu, ta chỉ có thể dùng thuốc dể trị liệu mà thôi, may mà bệnh của cô ta cũng không quá nghiêm trọng, ta điều chỉnh thuốc hai lần, lại thêm châm cứu, không ngờ cũng đã có hiệu quả. Tà nhiệt giảm bớt, bụng cũng đỡ đau, đại tiện cũng thông rồi. Cho nên ta sau khi tùy chứng để điều phối dược phương, tiếp tục cho dùng thuốc để trị liệu. Lần này hi vọng có thể không cần phẫu thuật mà vẫn chữa khỏi bệnh cho cô ta, để tránh người ta tương lai không làm được hoàng hậu thì lại trách ta."
Tiền Bất Thu không hiểu, hỏi: "Tương lai làm hoàng hậu?"
"Ha ha, ngươi không biết ư, vậy thì ta cũng không thể nói linh tinh. Dù thế nào thì trước mắt, bệnh của cô ta không có gì nguy hiểm, lúc cao hứng còn ríu ra ríu rít như chim sẻ, không ngừng nói cám ơn.”
Tiền Bất Thu cười nói: "Sư phụ dụng phương thật là điêu luyện, hơn nữa lại can đảm cẩn trọng xuất kỳ chế thắng, khiến người ta phải khen ngợi không thôi."
"Biết làm sao bây giờ, ta muốn làm phẫu thuật nhưng Vi tiểu thư lại thà chết cũng không chịu. Ta bị bức không còn cách nào khác, mới xuất ra được cái gọi là kỳ chiêu này. Ha ha!"
Hai người đều một đêm chưa ngủ nên nói vài câu rồi cáo từ ai về nhà nấy.
Đỗ Văn Hạo quay về ngủ một giấc cho tới tận trưa hôm sau mới bò dậy ăn cơm.
Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi mừng khấp khởi nói với Đỗ Văn Hạo rằng sáng sớm này bọn họ đi dạy học, án chiếu theo sự an bài của Đỗ Văn Hạo, hai nàng không giảng lý thuyết (mà cũng không dám giảng bởi vì hai người họ đều không hiểu nhiều), trực tiếp an bài dạy mẫu và cho thực tập.
Cũng may là vừa hướng dẫn đỡ đẻ xong một lượt thì nhận được tin báo, nói rằng ở gần nha môn có một sản phụ trở dạ, mời bà đỡ đến đỡ đẻ.
Hai nàng lập tức dẫn bà đỡ trong lớp đến nhà đó! Đây là cơ hội để hai nàng làm mẫu đỡ đẻ. Hai nàng nghiêm cẩn thực hiện các thao tác diệt trừ vi khuẩn để tiến hành đỡ đẻ, đặc biệt là đối với việc xử lý cuống rốn và khâu lại sản đạo (đường thai nhi từ trong bụng mẹ chui ra ngoài).
Do lúc mở lớp, Trang Huýnh Mưu đã tự mình dặn dò các bà đỡ rằng sau khi tốt nghiệp, nếu ai không biết phương pháp đỡ đẻ mới thì sẽ không cho phép tham gia công tác đỡ đẻ. Cho nên những bà đỡ này rất chú ý học hỏi.
Đỗ Văn Hạo nghe hai nàng kể lại cũng rất cao hứng, có lần làm mẫu đỡ đẻ thực tế này, các bà đỡ sẽ được cảm nhận một cách trực tiếp, khi học cũng sẽ cảm thấy vào nhanh hơn.
Buổi chiều, Đỗ Văn Hạo tới bệnh phòng phục chẩn. Bệnh tình của hai bệnh nhân hôm qua được phẫu thuật đã dần ổn định, nhờ tích lũy được nhiều kinh nghiệm, Đỗ Văn Hạo hiện tại khai triển phẫu thuật cho bệnh đau bụng cấp đã vô cùng thuần thục. Người nhà của bệnh nhân rất vui mừng vì có thể gặp được một thần y thiện trường Hoa Đà thần kỹ, đối với Đỗ Văn Hạo có thể nói là cảm kích bất tận.
Đại tiểu thư của Vi gia cũng như vậy, buổi chiều tiếp tục phục dụng thuốc, bệnh chứng đã thuyên giảm thêm một bước, bụng đau cũng đã ở mức có thể chịu đựng được, thái độ đối với Đỗ Văn Hạo cũng biến thành ôn hòa hơn hơn. Chỉ là thân thể củaVi phu nhân có chút không khỏe, nghĩ chắc là ngồi quá lâu, nên cũng không quá để ý.
Đỗ Văn Hạo không muốn có quan hệ gì với họ, cho nên không nói gì nhiều với hai mẹ con. Sau khi hỏi tình hình bệnh tình của Vi tiểu thư thì liền rời khỏi bệnh phòng, tới tiền đường bắt đầu chẩn bệnh.
Nhưng hắn vừa khám được cho mấy người thì lại có người mời hắn xuất chẩn khám bệnh, lần này phải tới một thôn quê ở ngoài thành. Mỗi lần xuất chẩn như thế này Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đạ đều đi cùng. Ba người cầm hòm xuất chẩn, lên xe trâu rồi cùng người nhà của bệnh nhân đi ra ngoài thành.
Thời gian của lần xuất chẩn này khá dài, cho tới tận gần tối vẫn chưa trở về.
Lúc trời tối, Tuyết Phi Nhi từ bệnh phòng ở hậu đường chạy ra hỏi Hàm Đầu: "Ca ca? Ca ca của ta về chưa?"
Hàm Đầu cười nói: "Sao? Nhớ sư tổ của ta à? Hắc hắc!"
"Đáng ghét!" Tuyết Phi Nhi giận dỗi nói: "Ca ca của ta về chưa? Có chuyện gấp đó!"
"Bọn họ ra ngoài xuất chẩn vẫn chưa về, có chuyện gì vậy? Bệnh tình của bệnh nhân nặng trở lại hả?"
"Không! Ối trời, sao xuất chẩn lâu như vậy mà vẫn chưa về, hai người các ngươi mau theo ta đi, Vi phu nhân đột nhiên phát bệnh rồi!”
Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu đều giật nảy mình, vội vàng đi theo Tuyết Phi Nhi tới phòng bệnh ở hậu đường.
Chỉ thấy Vi phu nhân đang nằm trên chiếc giường đặt cạnh giường của Vi tiểu thư, hai mắt nhìn lên trời. Bọn họ bước vào mà Vi phu nhân vẫn không biết gì. Vi tiểu thư thì đang dựa vào đầu giường khóc hu hu, thị nữ ở bên cạnh cũng vô cùng lo lắng.
Hàm Đầu vội vàng ấn nhân trung cho Vi phu nhân, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Mẹ ta... Mẹ ta sáng nay nói đau người. Chúng ta cho rằng bà ấy vì mấy ngày nay ngồi qua lâu nên mệt mỏi, bảo bà nằm xuống nghỉ ngơi thì bà không chịu. Tới buổi chiều thì càng đau hơn nên ta sai người mời các ngươi tới, nhưng mẹ ta nói là Đỗ đại phu đã xuất chẩn rồi, muốn đợi Đỗ đại phu về rồi để cho Đỗ đại phu khám, ta thấy cũng đúng nên đành đợi. Không ngờ vừa rồi mẹ ta nói nhức đầu, đứng dậy đi được hai bước thì ngã xuống. Hu hu!"
"Buổi sáng vẫn khỏe sao giờ lại thành thế này!" Hàm Đầu vội vàng ngồi xuống cạnh giường. Câm cổ tay Vi phu nhân rồi ngưng thần bắt mạch, sau đó thì lập tức giật nảy mình. Vi phu nhân không ngờ lại không có mạch!
Hàm Đầu nhịn không được, lẩm bẩm nói: "Đúng là quái sự! Mấy ngày trước phát hiện Mị Nhi không có mạch, sao hiện tại Vi phu nhân cũng không có mạch?"
Diêm Diệu Thu nghe vậy cũng giật nảy mình, thấp giọng nói: "Đừng gấp, để ta xem nào!"
Diêm Diệu Thủ sau khi bắt mạch cũng hít một hơi lạnh, ngay cả một chút mạch đập cũng không cảm thấy được, nghĩ ngợi một chút rồi lại sờ Thái Hề huyệt của Vi phu nhân, cảm thấy được mạch đập rất mạnh, trong lòng vui mừng, nói: "Không phải là không có mạch, mà là mạch ở cổ tay quá yếu, không cảm thấy được, mạch Thái Hề không chỉ rõ ràng, hơn nữa còn đập rất mạnh. Ngươi sờ mà xem!"
Hàm Đầu sờ huyệt Thái hề của Vi phu nhân, quả nhiên là như vậy.
Diêm Diệu Thủ nói: "Sư đệ, mạch tượng của Vi phu nhân kỳ lạ quá, ngươi thấy thế nào?"
Hàm Đầm thực sự có chút đau đầu, cố gắng rà soát lại tất cả những kiến tức liên quan đến mạch tượng, nhưng cũng không tìm thấy gì liên quan đến hiện tượng cổ tay thì không có mạch, còn huyệt Thái Hề thì mạch lại đập rất mạnh.
Tuyết Phi Nhi nói: "Các ngươi xem này, nhịp tim của Vi phu nhân đập nhanh quá!"
Hai người ghé vào ngực của Vi phu nhân, quả nhiên nghe thấy tim đập thình thịch.
Thấy chứng tượng này, Hàm Đầu vui mừng nói: "Ta biết rồi, đây là chứng hồng sa! Cầm ba mũi kim châm cứu tới đây.”
Tuyết Phi Nhi vội vàng cầm ba mũi kim dùng để chích máu đến, sau khi Hàm Đầu sát trùng thì châm vào huyệt Ủy Trung, Xích Trạch của Vi phu nhân, khi rút ra thì máu đen cũng ứa ra, trong chốc lát, nửa lớn cổ tay đều là máu màu đỏ sậm.
Sau khi lau sạch máu, thần trí của Vi phu nhân cũng tỉnh táo lại được chút ít, rên lên một tiếng: "Con à..."
Vi tiểu thư vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ôm bụng nhào tới, nói: "Mẹ! Mẹ cảm thấy thế nào rồi?"
Vi phu nhân mơ mơ màng màng nhìn nữ nhi: "Mẹ khó chịu lắm!"
"Mẹ đừng lo, Hàm đại phu đang trị bệnh cho mẹ, chích ra rất nhiều máu đen thì mẹ mới tỉnh lại đó. Hàm đại phu là đồ tôn của Đỗ tiên sinh, là đồ đệ của Thái y viện Thái y thừa Tiền Ất Tiền đại nhân, y thuật rất khá."
Vi nhân miễn cưỡng mỉm cười, quay đầu lại nói với Hàm Đầu: "Đa tạ Hàm đại phu."
Hàm Đầu được Vi tiểu thư khen ngợi thì có chút xấu hổ, nói: "Phu nhân, chứng hồng sa này là nguy chứng. Không thể xem thường, phải dùng Sài cát giải cơ thang và tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, không thể loạn động. Đợi tới buổi tối, sẽ có những nốt màu tím đỏ trên cơ thể, lúc đó uống thêm một thang, ngủ một giấc thật ngon là sẽ bình thường trở lại."
Hàm Đầu kê thuốc rồi đưa tới dược quỹ để lấy thuốc.
Tới buổi tối, quả nhiên người phu nhân nổi lên những nốt màu hồng và màu tím, nhưng lại rất tỉnh táo, giọng yếu ớt kêu đói.
Vi tiểu thư vội vàng bảo người hầu tới tiệm cháo nổi danh nhất kinh thành mua một bát cháo nóng về cho mẫu thân ăn.
Lúc canh một, Vi phu nhân đột nhiên trong người bứt rứt, tay múa lung tung trên không, thần trí cũng bắt đầu biến thành mê man, sau đó thì bắt đầu nói linh tinh.
Lúc này người hầu mới trở nên kinh hoàng, vội vàng chạy đi gọi Hàm Đầu.
Hàm Đầu cũng không biết vì sao bệnh tình của Vi phu nhân đột nhiên lại trở thành trầm trọng. Hắn nhắm mắt nhớ lại những ghi chép trong y điển, nhưng không có gì có thể giải đáp bệnh chứng này. Diêm Diệu Thủ chủ công ngoại khoa, đối với triệu chứng này thì càng không có biện pháp.
Vi tiểu thư lo lắng đến phát khóc, vào lúc mọi người đang bàng hoàng không biết phải làm sao thì ngoài cửa vang lên tiếp bước chân dồn dập, tiếng bước chân rất quen thuộc, Tuyết Phi Nhi lập tức vui mừng hét lên: "Ca ca của ta về rồi! May quá!"
Chỉ thấy Đỗ Văn Hạo dẫn Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại bước vào. Tuyết Phi Nhi vội vàng nói: "Ca ca, Vi phu nhân bệnh tình nguy cập lắm!"
"Ta nghe Ngô Thông nói rồi, hiện tại thế nào?"
"Hàm Đầu đại phu nói bệnh của Vi phu nhân là hồng sa. Vốn đã trị gần khỏi rồi, Vi phu nhân thậm chí còn có thể ăn cháo nóng, không ngờ đột nhiên bệnh tình lại có chuyển biến xấu.”
Đỗ Văn Hạo nhíu mày, bước tới nhìn triệu chứng của Vi phu nhân, sau đó quay đầu lại nói với Hàm Đầu: "Ngươi đã biết là hồng sa, vì sao còn cho bệnh nhân ăn cháo? Ngươi không biết bệnh hồng sa kỵ nhất là chính là rượu nóng, canh nóng sao? Cho bà ta ăn cháo nóng khác gì đổ dầu vào lửa?"
Hàm Đầu rất ủy khuất, nói: "Đồ tôn…, đồ tôn không biết bọn họ cho bà ta ăn cháo nóng."
Vi tiểu thư vội vàng nói: "Ta không biết là bệnh của mẹ ta thì không thể ăn cháo, thấy bà kêu đói nên bảo người hầu đi mua cháo. Hàm đại phu bọn họ không biết, Đỗ đại phu, ngài đừng trách Hàm đại phu. Ngài mau cứu mẹ ta đi. Cầu xin ngài đó!"
Đỗ Văn Hạo nói với Hàm Đầu: "Bệnh này ngươi đã phụ trách chữa trị, vậy thì phụ trách chẩn sát đến cùng đi, ngươi cho rằng nên dùng phương thuốc nào để cứu chữa?"
Hàm Đầu lúc trước không biết vì sao Vi phu nhân lại đột nhiên xuất hiện tình trạng này, cho nên thúc thủ vô sách. Hiện tại đã biết thì tự nhiên biết phải dùng phương thuốc nào, vội vàng nói: "Trước tiên dùng canh mạch nha, sau đó buổi đêm cho dùng Tê giác địa hoàng thang để giải nhiệt."
"Rất tốt, mau kê đơn đi."
Sau khi được uống thuốc, Vi phu nhân rất nhanh liền bình tĩnh lại, thần trí cũng dần dần khôi phục lại sự tỉnh táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.