Tống Y

Chương 188: Xanh xanh cây cỏ ven sông




Sau vài ngày, Bồ gia cũng không vì sinh hạ được hài tử mà vui mừng. Bồ lão hán cả ngày trốn ở trong nhà nhất định không chịu ra ngoài, cả ngày thở ngắn than dài. Bồ lão thái thì lạnh lùng cười nhạt, mà Bồ Lĩnh thì ôn nhu an ủi thê tử không nên quá lo lắng.
Nhưng mà, Tô Hỉ Chi đã mơ hồ cảm nhận được ‘sơn vũ dục lai’ sắp tới, trốn trong phòng, ôm nữ nhi như ve sầu mùa đông.
Tối hôm nay, hai người hầu gái già vào phòng Tô Hỉ Chi, lạnh lùng nói với nàng: “Thiếu nãi nãi, lão thái thái muốn xem tôn nữ, giao nàng cho chúng ta!”
Tô Hỉ Chi theo tiềm thức mà ôm sát nữ nhi vào lòng: “Không!” Mặc dù ngoài miệng cự tuyệt nhưng Tô Hỉ Chi cũng biết, nàng không thể không đồng ý và cũng không có năng lực chống lại, hai người hầu dùng sức cướp đứa bé trong lòng Tô Hỉ Chi, đi ra khỏi phòng.
Tô Hỉ Chi gào khóc lảo đảo xuống giường đuổi theo. Người hầu gái chăm sóc nàng vội vàng tiến lên dìu đỡ nàng: “Thiếu nãi nãi, không thể được, trong thời gian ở cữ phải tránh gió!”
Tô Hỉ Chi nghe vậy dừng lại, hai người hầu gái già đã ôm nhi nữ đi xa, nàng trở về phòng ngồi ở đầu giường như người mất hồn, hai mắt trống rỗng ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa, mở miệng nói không ra lời.
Một khoảng thời gian khá dài, Đỗ Văn Hạo ngày nào cũng gặp cùng một giấc mộng, trong mộng hắn xuất hiện trong một sơn cốc. Trong cốc có khe nước, có hoa cỏ, gió nhẹ nhàng thổi bên tai, dường như hắn còn có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa. Hắn ngồi ở dưới một cái đình nghỉ mát trong núi. Một thân một mình, xa xa có nữ tử đi thuyền qua lại, mặc y phục màu trắng đứng ở đầu thuyền, gió nhẹ nhàng phất qua mành trúc. Trôi giạt từ từ, nữ tử trên thuyền nhìn chỉ trong gang tấc nhưng phảng phất như xa ngàn vạn dặm. Truyện Tống Y
Cây cỏ xanh ngắt, bạch lộ vi sương. Mái tóc đen nhánh của nữ tử này như thác nước, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện hình ảnh phản chiếu dưới nước của cô gái chính là mình. Lúc này, Đỗ Văn Hạo đã tỉnh giấc.
Sau khi tỉnh lại hắn rất thất vọng, bởi vì hắn không nhớ một chút gì về tướng mạo của người trong mộng, dường như cách một tầng sa mỏng, xa xưa mà quỷ mị.
Sáng sớm ngày hôm nay, Đỗ Văn Hạo bừng tỉnh từ trong mộng, khi tỉnh lại ngoài trời cũng đã sáng. Bàng Vũ Cầm nằm bên người phát ra hơi thở nhẹ nhàng đều đặn, khóe miệng còn đọng nụ cười, chắc là mộng thấy điều gì vui sướng, một tay vẫn giống như trước khi ngủ, ôm chặt lấy cánh tay Đỗ Văn Hạo, giống như sợ tình lang đi mất. Truyện Tống Y
Mỗi lần tỉnh mộng Đỗ Văn Hạo đều không thể ngủ được nữa, lần này cũng vậy. Hắn sợ mình trằn trọc làm cho thê tử tỉnh giấc, nên nhẹ nhàng cẩn thận đưa bàn tay Bàng Vũ Cầm vào trong chăn, sau đó xuống giường khoác áo ấm vào đi ra cửa.
Mới chỉ đầu mùa hè cho nên thời tiết cũng không quá nóng, còn có vài con chim nhỏ bay trên đỉnh đầu. Ríu rít đậu ở cành cây cách đó không xa. Có người tới gần thì lại bay đi. Truyện Tống Y
Đã lâu rồi không có được không khí buổi sáng tươi mát như vậy, phảng phất như kèm theo những hương vị ngọt ngào làm cho người ta vô cùng sảng khoái.
Xã hội đô thị hiện đại làm sao có được điền viên ý cảnh như thế này chứ?
Đỗ Văn Hạo cảm khái từ từ bước ra đình viện, dọc theo khe nước ngọt đi ra cuối khe, xuyên thành hướng về bờ sông nhỏ cách đó không xa đi tới.
Ngoài hoàng thành là một con sông hộ thành đẹp mà tĩnh mịch. Do sức người đào và dẫn nước sông từ bên ngoài tạo thành. Con sông này chảy qua cách Ngũ Vị đường bọn họ không xa, nơi này lòng sông rộng rãi. Bởi vì còn chưa tới mùa lũ nên mực nước sông không cao, bờ sông mọc đầy cây cỏ tản mác ra mùi hương ao đầm. Ở đây một mảnh nhỏ lau sậy mọc lên. Bốn phía không có người nào. Truyện Tống Y
Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo đi tới vùng lau sậy bên bờ sông, nhớ tới Bàng Vũ Cầm thích cắm cỏ lau vào bình hoa đặt ở trong phòng, đại bộ phận phụ nữ đều như vậy, dường như niên đại nào cũng vậy, chỉ cần có hoa có cỏ, có nữ nhân thì phong cảnh đều tràn ngập ý thơ.
Đang muốn quay trở về. Đột nhiên, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng quát, thanh âm thanh thúy, hẳn là một nữ tử, chỉ là khoảng cách hơi xa.
Hắn ngạc nhiên, là ai? Sớm như vậy đã đến chỗ này làm gì vậy?
Rẽ vùng lau sậy rậm rạp, đưa mắt nhìn ra, mơ hồ thấy phía xa xa có một nữ tử đang cầm một thanh trường kiếm đứng trên một khối đá ở bờ sông đang múa kiếm.
Thấy anh tư mạnh mẽ của cô gái kia, trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi thầm khen một câu, “Trung Hoa nhi nữ đa kỳ chí, bất ái hồng trang ái vũ trang!”
Bởi vì cách quá xa nên không thấy rõ được tướng mạo cô gái kia. Hơn nữa, nhìn lén người ta luyện võ là không đúng cho nên hắn cũng không nhìn kỹ, vội vàng rẽ lau sậy xoay người quay trở về.
Trở lại hiệu thuốc, cửa đã mở, Ngốc Béo bẩm báo rằng có một lão thái thái trong nhà một viên ngoại đột nhiên bất tỉnh, lão thái thái này từ trước đến giờ vẫn dùng thuốc của Đỗ Văn Hạo, vừa rồi viên ngoại cho người đến mời. Đỗ Văn Hạo liền mang theo Ngốc Béo đi tới đó.
Đỗ Văn Hạo cùng Ngốc Béo còn chưa đi vào nhà viên ngoại nọ đã nghe thấy âm thanh khóc gào hỗn loạn trong viện. Đỗ Văn Hạo trong lòng căng thẳng. Lúc này có người đi ra đón bọn họ, Đỗ Văn Hạo cũng chẳng để tâm đến nữa, nhảy từ trên xe xuống, nhanh chóng chạy vào trong viện.
Ngốc Béo dò xét nhìn vào trong viện, thấp giọng nói: “Tiên sinh, xem tình hình như vậy, chúng ta chắc là không cần đi vào nữa”.
Đỗ Văn Hạo không có tâm tình dây dưa: “Xuống xe đi”. Thấy có người đeo khăn tang đi ra cửa. Khuôn mặt đau buồn nói: “Đỗ tiên sinh, ngài đã tới chậm, lão thái thái…”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy trong lòng cũng xót xa, nhân tiện nói: “Ôi! Bệnh không trị thì người hẳn phải chết. Chúng ta đi vào bái tế lão nhân gia thôi”.
“Đỗ tiên sinh, ta nghĩ chắc là không cần đâu. Trong nhà đang rất loạn. Lão gia cùng thiếu gia đang bận rộn rất nhiều công việc”.
Đỗ Văn Hạo nghe đối phương nói như vậy, hiển nhiên là có tình cảnh khó nói, đang muốn rời đi, thì Ngốc Béo nói: “Chúng ta chỉ vào bái tế một chút, cũng là chuyện bình thường, các ngươi cự tuyệt như vậy thì thật là không thích đáng?”
“Được rồi, Ngốc Béo, chúng ta đi thôi”. Đỗ Văn Hạo cắt đứt lời Ngốc Béo, thản nhiên nói: “Được rồi! Các ngươi trở về lo công việc đi. Chúng ta về!”
“Thật là xấu hổ, Đỗ tiên sinh, làm cho các ngài đến một chuyến mất công rồi.
Chờ người nọ khuất sau cánh của, Đỗ Văn Hạo than nhẹ một tiếng mang theo Ngốc Béo trở về. Truyện Tống Y
Ba ngày sau.
Mấy ngày này, Đỗ Văn Hạo vẫn như mấy hôm trước, giờ đây hắn đã có thói quen dậy sớm sau đó tản bộ trên bờ sông một lúc. Khi quay về thì hái ít cỏ lau cho thê tử, Bàng Vũ Cầm cũng rất vui.
Đỗ Văn Hạo cũng không biết tại sao mình lại muốn đến nơi này, khi hắn nhìn thấy nữ tử ngày đó đứng trên tảng đá cạnh bờ sông luyện võ, trong lòng hắn mơ hồ hiểu ra nguyên nhân gì đó. Chỉ là, nguyên nhân này lúc hắn cố suy nghĩ lại không ra.
Nhưng mà, mỗi sáng sớm hắn lại tới lại tới chỗ bờ sông lau sậy rậm rạp, ngồi ở trên tảng đá một lúc.
Giờ phút này. Phía chân trời có một viền vàng đột nhiên hiện lên, Đỗ Văn Hạo cũng không cảm thấy mát mẻ chút nào, xem ra hôm nay trời nắng to rồi. Truyện Tống Y
“Tiên sinh, ta đi khắp nơi tìm ngài, thì ra ngài chạy tới chỗ này!”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy tiểu nhị của hiệu thuốc, Ngô Thông.
Đỗ Văn Hạo thấy Ngô Thông thở hổn hển chạy tới. Trông thấy mình, liền đứng lại khom lưng thở hồng hộc vừa xoa ngực vừa đấm lưng, buồn cười vô cùng.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nhìn ngươi mệt mỏi như vậy, chắc hẳn có sự tình gì khẩn cấp tìm ta?”
Ngô Thông thở hổn hển mấy lần lấy hơi, nói: “Một người điên tới hiệu thuốc, hắn luôn miệng nói không thể không gặp ngài. Ta nói ngài còn chưa rời giường, nhưng hắn nói rằng phải nhanh chóng thức ngài dậy, lúc đầu thì ta còn không chịu. Sau đó hắn cứ một mực khăng khăng nói như vậy, lúc đi ta đi gọi ngài mới biết ngài không còn trong nhà, cho nên mới vội vã đi tìm”. Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo đã gặp qua nhiều người giả điên giả dại, miệng thì nói muốn xem bệnh, nhưng trên thực tế là muốn xem thực mình có bản lãnh hay không, tục ngữ nói rất đúng: người sợ nổi danh heo sợ béo, lời này quả thật không sai. (Heo béo thì bị thịt)
“Vậy tại sao ngươi biết ta ở bờ sông thế?”
Ngô Thông vừa cười vừa nói: “Là chưởng quỹ nói”.
Đỗ Văn Hạo sửng sốt nghĩ thầm: Lâm Thanh Đại tại sao lại biết mình ở bờ sông nhỉ?
“Đúng rồi! tiên sinh, chúng ta nhanh chóng trở về xem người kia thôi, ta cùng Ngốc Béo đã hỏi hắn nguyên nhân tới tìm ngài?”
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Hắn trả lời như thế nào?”
Ngô Thông ho nhẹ một tiếng, giả làm bộ dáng mục hạ vô nhân, cố gắng ưỡn ngực, ngửa đầu nói to: “Bằng vào các ngươi, còn chưa đủ tư cách đâu”.
Đỗ Văn Hạo cười, vỗ vai Ngô Thông, nói: “Được rồi! Chúng ta trở về xem hắn là dạng thần nhân gì, đi nào!”
Trong phòng khách ở tiền đường của Ngũ Vị đường.
Một nam tử trẻ tuổi ngồi ở trên ghế thái sư. Người này ước chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, trang phục tinh xảo hoa lệ, toàn thân toát ra vẻ thành thục, chững chạc. Con ngươi thâm thúy như bầu trời đêm, nhãn thần sáng như ánh trăng. Khuôn mặt góc cạnh phân minh, trên trán lộ ra một nét u oán khó hiểu, búi tóc chỉ dùng một dải lụa trắng thắt lại, Rất khó phân biệt hắn là nam hay là nữ. Khuôn mặt an tĩnh, hắn lẳng lặng ngồi, đôi mắt nhìn ra nơi nào đó bên ngoài, tựa như một tòa thạch điêu, không biết sống hay chết. Truyện Tống Y
Có sáu nam tử vóc người cao lớn cơ bắp đứng bên cạnh hắn, mấy người này cùng hắn sắc mặt không hề biến đổi. Giống như sáu cái cột ở một bên hộ vệ cho một nam tử anh tuấn .
Bàng Vũ Cầm ngồi ở chủ tọa. Diêm Diệu Thủ, Hàm Đầu, còn có Tuyết Phi Nhi cùng Lâm Thanh Đại ở ngồi ở hai bên.
Ngốc Béo đứng ở cửa lo lắng nhìn ra xa, đột nhiên kêu lớn: “Đã trở về. Tiên sinh đã trở về”.
Nam tử kia nghe vậy, hai con mắt lập tức sáng lên, từ ghế đứng lên, bước nhanh ra cửa.
Đỗ Văn Hạo thấy trong Ngũ Vị đường đi ra một nam nhân. Quần áo hoa thể, thân hình cao xấp xỉ bằng mình nhưng tướng mạo lại cực kỳ tuấn tú, thậm chí không bao nhiêu nữ nhân có thể so sánh cùng, nhưng mà làm cho Đỗ Văn Hạo khó hiểu là đối với nam nhân đang đi ra đón này làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác chán ghét.
“Ngài là Đỗ tiên sinh?” Người này nói chuyện hết sức lãnh ngạo.
Đỗ Văn Hạo thấy đối phương chắp tay hành lễ với mình, cũng đáp lễ lại: “Đúng là tại hạ!”
Nam nhân kia nhếch miệng cười lộ ra hai hàng răng trắng tinh sắp xếp đều đặn, điều này càng làm cho Đỗ Văn Hạo nghĩ người này là kẻ bất nam bất nữ, âm thì thịnh mà dương thì suy.
“Tiên sinh đã về rồi, tại hạ chờ tiên sinh đã lâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.