Tống Y

Chương 201: Nhu tình dưới giếng khô




Bàng Vũ Cầm nói: “Không nên, nhỡ dưới đó có gì nguy hiểm thì sao?” Đỗ Văn Hạo tiếp tục buộc đai lưng, nói: “Đây là giếng khô đã nhiều năm rồi thì còn nguy hiểm gì? Dưới giếng khô không có thức ăn rắn rết coi như chết đói từ lâu rồi. Không có gì nguy hiểm cả”.
Bàng Cảnh Huy nói: “Văn Hạo, hay là để một bộ khoái xuống dưới đó dò xét”.
“Con muốn tự mình xuống đó tìm Thanh Đại tỷ. Thanh Đại tỷ vì con mà đang đêm tới Kiều gia thám thính, tỷ ấy gặp chuyện không may, con nhất định phải tự tìm. Con có thể chăm sóc tốt cho tỷ ấy. Yên tâm! Đưa đèn lồng cho con. Con xuống đây!” Đầu dây thừng đã buộc chặt, Đỗ Văn Hạo mang mặt nạ phòng độc, buộc một cái khác vào thắt lưng.
Mọi người thấy Đỗ Văn Hạo rất kiên quyết nên không ai nói gì nữa.
Đổng bộ khoái rút ra một thanh chủy thủ đưa cho Đỗ Văn Hạo mang theo phòng trường hợp gặp dã thú. Đỗ Văn Hạo cười lắc đầu: “Nếu như thật sự có dã thú, thanh chủy thủ này làm được gì? Có hay không cũng thế thôi. Nếu như Thanh Đại tỷ ở dưới đó, muốn cứu tỷ ấy lên phải lúc đó có thêm thanh chủy thủ ở thắt lưng sẽ rất phiền hà, không cẩn thận sẽ đả thương chính mình. Được rồi, ta xuống thôi, nếu có nguy hiểm ta sẽ gọi mọi người”.
Đỗ Văn Hạo cầm một cái đèn lồng. Mấy bộ khoái và dân đinh cầm đầu dây còn lại từ từ thả Đỗ Văn Hạo xuống giếng.
Dưới ánh sáng lờ mờ của cây đèn lồng, Đỗ Văn Hạo cố gắng hạ xuống dưới, mặc dù hắn đã xuống khá sâu, ngẩng đầu cũng không nhìn thấy bên trên, phía dưới giếng vẫn tối om không nhìn thấy gì cả.
Càng đi xuống bên dưới càng lạnh, một luồng khí lạnh thổi lên làm Đỗ Văn Hạo run cả người. Xuống thêm một đoạn nữa Đỗ Văn Hạo giật nẩy mình, theo ánh sáng đèn lồng hắn nhìn thấy có dấu vết xước ở thành đá.
Dấu vết rất mới khẳng định xuất hiện không lâu. Đỗ Văn Hạo thò tay ra sờ thì thấy xung quanh bờ vết xước đó rất nhẵn giống như vết đâm của binh khí.
Đị xuống thêm một đoạn nữa thình lình Đỗ Văn Hạo thấy một lưỡi đoản kiếm gẫy cắm trong vách đá.
“Thanh Đại tỷ!” Tim Đỗ Văn Hạo đập loạn lên hắn nhận ra đây là lưỡi thanh đoản kiếm của Lâm Thanh Đại. Hắn cúi đầu xuống bên dưới gọi to: “Thanh Đại tỷ!”.
Vẫn không thấy tiếng trả lời, Đỗ Văn Hạo cảm thấy như lửa đốt, hai mắt hắn mở to nhìn xuống phía dưới lúc này đã nhìn thấy lờ mờ.
Đột nhiên Đỗ Văn Hạo thấy lòng chấn động. Hắn thấy dưới đáy giếng một người nằm không nhúc nhích. Y phục đen bó sát người, cái khăn trùm đầu màu đen, đúng là trang phục của Lâm Thanh Đại.
Đỗ Văn Hạo luống cuống gọi ầm ĩ: “Thanh Đại tỷ!”.
Người nọ vẫn không nhúc nhích.
Sau khi xuống tới đáy giếng, Đỗ Văn Hạo bỏ đèn lồng xuống, hắn ôm cổ người đó, xé khăn đen che mặt, quả nhiên đó là Lâm Thanh Đại.
Đỗ Văn Hạo vui mừng hắn ôm lay gọi nàng nhưng Lâm Thanh Đại vẫn không tỉnh.
Hắn đưa tay bắt mạch ở cổ tay nàng, thấy mạch vẫn đập, để ngón tay lên mũi, vẫn thấy hơi thở. Đỗ Văn Hạo vui mừng khôn xiết, chỉ tay, chân, thân thể nàng lạnh giá, thân nhiệt rất thấp.
Sau khi sơ bộ kiểm tra, hắn phát hiện sau lưng Lâm Thanh Đại có một vết thương. Máu chảy ra ướt đẫm lưng, áo dính chặt vào vết thương nên nhất thời Đỗ Văn Hạo không biết vết thương của nàng là do gai cào trong lúc bỏ chạy hay bị thương khi ngã xuống giếng.
Vết thương ở lưng máu chảy nhiều làm Lâm Thanh Đại mất sức nhưng nàng lại không có cách nào cầm máu. Đáng nhẽ rất nguy hiểm, nhưng may mắn khi hôn mê Lâm Thanh Đại nằm ngửa, vết thương bị ép chặt xuống nên máu ngừng chảy. Mặc dù nàng mất máu không nhiều nhưng không khí ở đây ẩm thấp, đã bị hôn mê, không nghe được tiếng mọi người gọi ở bên trên.
Đỗ Văn Hạo vội cởi y bào của mình ra, quấn quanh người Lâm Thanh Đại rồi hắn ôm chặt nàng vào người. Hắn rút cây châm cài đầu của nàng, châm vào mười huyệt đạo ở mười đầu ngón tay. Bởi vì tâm trạng căng thẳng nên Đỗ Văn Hạo thở hổn hển.
Từ bên trên thoáng truyền xuống tiếng của Bàng Vũ Cầm: “Tướng công, chàng sao rồi?”
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu hô to: “Ta không sao. Thanh Đại tỷ ở dưới này, bị ngất, ta đang cấp cứu”.
Ở bên trên đám người Bàng Vũ Cầm nghe loáng thoáng như Lâm Thanh Đại bị ngất, không khí rất khẩn trương nhưng chỉ có một sợi dây thừng. Một đầu buộc vào người Đỗ Văn Hạo bây giờ muốn cho người xuống hỗ trợ cũng không có cách nào cả. Bàng Cảnh Huy vội bảo bộ khoái đi tìm dây thừng nhưng ở chỗ này không sao tìm ra dây thừng.
Dưới đáy giếng cạn, sau khi Đỗ Văn Hạo dùng châm đâm vào các huyệt đạo của Lâm Thanh Đại nàng hồi tỉnh dần.
Đỗ Văn Hạo mừng rỡ như điên hắn bất chấp ôm nàng vào lòng gào thét, xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Cuối cùng Lâm Thanh Đại cũng tỉnh lại, nàng từ từ mở mắt ra, cẩn thận quan sát rồi nàng khẽ hỏi: “Văn Hạo, là ngươi à?”
“Là ta! Thanh Đại tỷ. Ơn trời đã tìm được tỷ” Đỗ Văn Hạo vui mừng như điên, gần như phát khóc.
Lâm Thanh Đại nhìn Đỗ Văn Hạo, mắt lộ vẻ vui mừng rồi nàng lại nhắm mắt lại. Nàng tựa hẳn vào lòng hắn, yếu ớt nói: “Lạnh quá, lạnh quá”.
Lâm Thanh Đại nằm ở nơi lạnh giá này một ngày một đêm, nhiệt độ cơ thể nàng hạ xuống gần tới mức nguy hiểm tới tính mạng. Đỗ Văn Hạo biết việc khẩn cấp phải làm là khôi phục nhiệt độ cơ thể ciủa nàng, tạo thuận lợi cứu chữa cho nàng. Hắn lấy y bào quấn quanh người nàng. Dùng thân thể mình sưởi ấm cho nàng.
Lâm Thanh Đại đã tỉnh táo, không khí ở dưới đáy giếng binh thường, Đỗ Văn Hạo liền bỏ mặt nạ phòng độc xuống. Hắn áp mặt mình vào mặt Lâm Thanh Đại, tận dụng mọi khả năng khôi phục nhiệt độ cơ thể cho nàng.
Thân thể hai người kề sát bên nhau làm cho cả người Lâm Thanh Đại như cứng lại, chân tay luống cuống. Dựa vào bộ ngực khỏe khoắn của Đỗ Văn Hạo làm cho nàng nảy sinh một cảm giác an toàn từ trước đến nay chưa hề có. Lúc này nàng yếu ớt vô cùng sau cơn sợ hãi và hôn mê một ngày một đêm. Nàng nằm cuộn mình trong lòng Đỗ Văn Hạo thút thít khóc: “Ta, ta sợ. Ta nhìn thấy rất nhiều quỷ không đầu, còn có dã lang… Ta liều mạng bỏ chạy rồi ngã xuống đây”.
Đỗ Văn Hạo thấy ngày thường Lâm Thanh Đại mạnh mẽ, cứng cỏi, bây giờ nàng tủi thân khóc như một đứa trẻ. Hắn thương cảm, ôm chặt nàng an ủi: “Đừng sợ! Tỷ nhìn thấy quỷ không đầu và dã lang, tất cả đều do lão đạo giả thần giả quỷ hù dọa. Chúng ta đã điều tra rõ ràng và bắt được bọn chúng ở bên trên rồi. Quỷ không đầu là do bọn chúng mặc hắc bào trùm đầu, dùng gậy trúc chống trên đầu”.
Lâm Thanh Đại nín khóc cười thẹn thùng nói: “Thảo nào ta ném ám khí trúng vai mà hắn không phản ứng gì. Ta, ta nhát quá”.
“Không thể trách tỷ. Khi tỷ ngồi trên cây ven hồ quan sát, từ dưới đáy hồ bốc lên một loại khí lạ. Tỷ hít phải loại khí này ảnh hưởng tới sự xét đoán của tỷ, nên tỷ nhìn thấy cái nửa hư nửa thật đó là ảo giác. Ta biết loại khí này rất nguy hiểm. Nếu người nào hít vào không chịu được, chân tay co quắp, còn không thể đi lại được, rất yếu ớt”.
Lâm Thanh Đại bị Đỗ Văn Hạo ôm chặt, cơ thể đông cứng của nàng ấm dần lên. Sau khi hai người nói mấy câu, nhiệt độ cơ thể nàng bắt đầu tăng lên. Lâm Thanh Đại bắt đầu cảm nhận được hơi thở nam nhân nóng rực của Đỗ Văn Hạo. Tâm trạng nàng dần dần bấn loạn.
Mặc dù Lâm Thanh Đại đã được gả cho người, trượng phu nàng chết ngay trong đêm tân hôn. Nàng trở thành một tiểu quả phụ băng thanh ngọc khiết. Đây là lần đầu tiên nàng bị một nam nhân ôm chặt, phản ứng sinh lý làm cho hơi thở nàng trở nên dồn dập.
Đỗ Văn Hạo tự trách mình quá tò mò. Lâm Thanh Đại vì sự tò mò của hắn mà đang đêm thám thính ngôi nhà quỷ để đến nỗi gặp nguy hiểm. Trong lòng hắn chỉ nghĩ tới chuyện làm thế nào để Lâm Thanh Đại chóng hồi phục, vì thế hắn không ngừng nói chuyện với nàng để duy trì ý thức của nàng: “Thanh Đại tỷ, sau khi tỷ mất tích bọn ta rất lo lắng cho tỷ”.
Lâm Thanh Đại nỉ non nói: “Vậy còn ngươi? Có lo lắng cho ta không?”
“Ta? Đương nhiên ta cũng lo lắng mất ăn mất ngủ”.
“Thật sao?”
“Ừ. Ngày đầu tiên ta tới huyện thành, tỷ là nữ nhân đầu tiên lưu lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng ta. Lúc đó người nhà bệnh nhân mang người chết tới Ngũ Vị đường nói lý. Tỷ đã trượng nghĩa giải cứu vị đại phu đó thoát khỏi rắc rối. Lúc đó ta rất ngưỡng mộ tỷ. Sau đó tỷ lại nhận ta ở lại. Ta lại biết một mình tỷ phải chèo chống Ngũ Vị đường nên càng đồng cảm với tỷ”.
“Ta không muốn ngươi đồng cảm với ta” Khuôn mặt trắng mị của Lâm Thanh Đại khẽ quay nghiêng, nàng thở nhẹ rồi êm ái nói: “Ta biết ngươi cũng lo lắng cho ta. Ta đã thỏa mãn rồi”.
Lâm Thanh Đại e thẹn nói mấy câu đó làm Đỗ Văn Hạo không khỏi rung động. Hắn thấy khuôn mặt của nàng ngay sát miệng mình, không nhịn được hôn lên đôi môi thơm nồng của nàng.
Thân thể Lâm Thanh Đại khẽ run lên, tiềm thức nàng muốn giãy ra nhưng nàng bị Đỗ Văn Hạo hôn chặt lấy như hít môi nàng vào trong cổ họng hắn. Hắn luồn lưỡi vào khiêu khích cái lưỡi thơm tho của nàng. Nàng dùng đầu lưỡi ngăn lại thì bị hắn ngậm chặt lấy. Dục hỏa trong người bị đánh thức nàng mạnh bạo ôm hắn cùng hắn trao đổi nụ hôn dài hồn nhiên như chẳng để ý tới hiện tại.
Bàn tay của Đỗ Văn Hạo thừa dịp chạm vào bộ ngực sữa của nàng. Dù còn cách một lần áo nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự mềm mại, đầy đặn, co dãn. Đỗ Văn Hạo ôn nhu vuốt ve làm toàn thân Lâm Thanh Đại mềm nhũn, nàng khẽ phát ra tiếng kêu ngây ngất lòng người.
Lần đầu tiên nàng tiếp xúc với chuyện nam, nữ cùng với một nam nhân nàng ngưỡng mộ đã lâu. Nàng không có phản ứng gì nữa. Bàn tay ma quỷ của Đỗ Văn Hạo vuốt ve khắp mình ngọc của nàng.
Đột nhiên Lâm Thanh Đại kêu lên đau đớn. Thì ra Đỗ Văn Hạo chạm phải vết thương ở lưng nàng, Đỗ Văn Hạo nhớ tới thương tích trên người Lâm Thanh Đại cần chữa trị, những người bên trên đang mong chờ tin hai người. Bây giờ không phải là lúc âu yếm, tình cảm với nhau. Hắn dứt khoát buông lưỡi nàng ra. Hắn khẽ hôn nàng rồi khẽ nói: “Thanh Đại tỷ. Chúng ta lên thôi. Tỷ cần phải trị thương”.
Lâm Thanh Đại cúi đầu, khẽ ừ một tiếng nàng lén liếc mắt nhìn hắn, mặt đỏ bừng rồi nàng lại cúi đầu thân thể mềm mại của nàng tựa hẳn vào lòng hắn, không biết nói gì.
Đỗ Văn Hạo dìu nàng đứng dậy, hắn để nàng dựa sát vào người hắn. Trước tiên hắn giúp nàng sửa sang lại trang phục, tháo dây thừng quấn quanh cả eo nàng và hắn. Sau đó hắn ôm chặt nàng khẽ nói: “Chúng ta lên được chưa?”
“Ừ” Lâm Thanh Đại khẽ đáp. Trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện nỗi buồn vô cớ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.