Chiều tối, theo thông lệ, Anh Tử mang Tiểu Khả ra ngoài cho nó chạy nhảy chơi đùa coi như là giãn gân giãn cốt. Mặc dù Tiểu Khả ngày thường đối với mọi người đều rất hiền lành nhưng dù sao nó cũng là một con hổ, không ai dám cho nó chạy lung tung, cũng không ai dám trêu đùa nó quá đáng cả. Trong nhà cũng chỉ có Anh Tử và Đỗ Văn Hạo là hai người Tiểu Khả quen thuộc, có thể tiếp xúc với nó thân thiết hơn một chút.
Cơm tối xong, một số hạ nhân cũng làm xong các công việc cuối cùng trong ngày. Mấy người tụ tập ở sân nhàn nhã tán chuyện. Lần trước Dư Đậu bị đau bụng được Đỗ Văn Hạo khéo léo chữa trị tốt khiến mọi người vô cùng bội phục y thuật của hắn. Hơn nữa bản thân Dư Đậu đã có thái độ khác hẳn, khi nấu cơm luôn lấy khẩu vị của Đỗ Văn Hạo làm chủ. Tất cả những món gì Đỗ Văn Hạo thích ăn hắn đều cố gắng làm nhiều, làm thật ngon. Hắn cũng không ngừng hỏi thăm xem Đỗ Văn Hạo ăn uống thế nào, cảm giác có ngon không.
Đỗ Văn Hạo ăn cơm cảm thấy vui vẻ, ăn được nhiều đương nhiên khiến Bàng Vũ Cầm cao hứng. Thái độ của mọi người đối với Dư Đậu theo đó cũng tốt hơn rất nhiều. Tuy vậy, bản chất của Dư Đậu có vẻ không sửa được, cảm giác như hắn sống mà không gây chuyện thì không chịu được. Cho nên, thỉnh thoảng hắn vẫn cứ trêu người này, chọc người kia, mặc dù mức độ nhẹ nhàng vui vẻ hơn rất nhiều. Thế nhưng, lần này hắn lại gặp xui xẻo, trêu ai không trêu lại chọc vào Tiểu Khả.
Đỗ Văn Hạo, Bàng Vũ Cầm, Lâm Thanh Đại và cả Tuyết Phi Nhi đều đang ngồi trong lương đình tại hậu viện. Khí trời đầu hạ đã có chút nóng bức, trong lương đình lúc này rất mát mẻ, không ai muốn buồn bực ngồi trong phòng của mình chịu nóng.
Dư Đậu từ phía sau đi ra, một tay cầm củ cà rốt mới rửa sạch sẽ, thỉnh thoảng cho lên mồm gặm gặm, bộ dáng rất tiêu sái, hả hê. Lúc hắn đi vào cũng là lúc Anh Tử đưa Tiểu Khả đi tới.
“Ê, Anh Tử, ngươi mang đệ đệ đi tản bộ à?”
“Phi! Ta chỉ biết ngươi là miệng chó không nôn ra răng ngà, ngươi tốt nhất là tránh xa ta ra, đừng để ta cáu lên lại làm cho Tiểu Khả cắn ngươi một cái.” Anh Tử vừa nói vừa kéo kéo Tiểu Khả lại ngồi lên lan can hồ nước.
“Cáp!! Thật là sợ a”
Nói xong Dư Đậu cố ý làm ra một bộ dáng hết sức sợ hãi, rồi lại cười ha ha, cầm nửa củ cà rốt trong tay đưa vào mồm mút mút: “Tiểu lão hổ, ta biết ngươi là một con hổ giấy mà, ồ, không không không, đích thị là một con cọp hòa thượng thích ăn củ cải, đúng không?”
Mấy người xung quanh nghe vậy ồ lên cười vui vẻ.
Dư Đậu thấy mọi người cao hứng thì lại cảm thấy có chút kích thích, đặt mông ngồi lên lan can, giơ giơ củ cà rốt nói: “Tiểu Khả, cố học nói hai tiếng Dương Khiếu, ta sẽ cho ngươi củ cà rốt này”.
Anh Tử cả giận nói: “Tên Dư Đậu kia, ngươi có phải đã quên trận đau vừa rồi?”
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy cũng cười nói: “Lá gan của Dư Đậu quả là lớn, ngay cả một con cọp cũng dám trêu. Chờ xui xẻo nhé!”
Tuyết Phi Nhi phe phẩy cái quạt khinh thường nói: “Tiểu Khả vô cùng hiền lành, nhìn sao chỉ giống như con mèo nhỏ, chẳng qua to lớn hơn một chút mà thôi.”
Lâm Thanh Đại thản nhiên nói: “Đừng có chủ quan, tiểu hổ thì vẫn là một con hổ, khinh thường no quá đáng sẽ khiến nó tức giận đó!”
Dư Đậu đưa củ cà rốt vào miệng cắn một cái. Cố ý ăn với bộ dạng rất ngon lành, cái đầu lắc lư, miệng thì nhai rau ráu, cứ chăm chăm nhìn trước mặt Tiểu Khả.Ti
Tiểu Khả hiển nhiên bị cái mặt béo béo của Dư Đậu lởn vởn trước mắt chọc giận, thân thể nằm sấp ánh mắt dõi theo hắn.
Dư Đậu lại tuyệt nhiên không phát hiện nguy hiểm, vẫn tiếp tục giơ giơ củ cà rốt trước mắt Tiểu Khả: “Muốn ăn sao? Muốn ăn thì gọi Dương Khiếu đi, ha ha…”
Tiếng cười của Dư Đậu chưa hết thì đột nhiên nghe một tiếng hổ gầm trầm thấp. Mọi người chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy thân thể Dư Đậu bay vèo xuống hồ nước, cả cái lưng to rơi xuống mặt nước văng tung tóe.
Đỗ Văn Hạo quát to một tiếng: “Không hay!”
Mọi người đồng thời nhìn thấy bốn người Đỗ Văn Hạo chạy vội tới bên hồ nước. Những người khác cũng đồng loạt chạy lại, cảnh trước mắt làm bọn họ sợ ngây người.
Chỉ thấy hai chân trước của Tiểu Khả đè lên hai vai Dư Đậu, miệng thì đang gắt gao cắn tay phải của hắn, củ cà rốt đã không còn trên tay, không biết ở trong miệng hay đã rơi vào hồ nước rồi. Khoảng nước xung quanh đó bị máu trên tay Dư Đậu chảy ra nhiễm đỏ một vùng.
Đỗ Văn Hạo hét lớn: “Tiểu Khả, buông Dư Đậu ra, buông ra!”
Lúc này cả Dư Đậu và Tiểu Khả cũng đã chìm vào trong hồ nước, không còn nghe thấy tiếng quát. Cả người và hổ vật lộn quay cuồng trên mặt nước, kèm với đó là tiếng kêu thảm thiết cuống quít của Dư Đậu. Anh Tử cũng vội vàng quát Tiểu Khả nhưng căn bản thân hình nó ở trong nước không nghe thấy gì cả.
Đỗ Văn Hạo xoay sang Lâm Thanh Đại nói: “Thanh Đại tỷ, giờ phải làm sao đây?”
Lâm Thanh Đại vung tay cuốn lấy một chiếc ghế ném vào trong hồ nước, nhìn kỹ một lượt rồi một tay nắm lan can, một chân bước xuống cái ghế, chân kia vẫn đứng trên bờ hồ. Tay còn lại của Lâm Thanh Đại nhanh chóng nắm tóc Dư Đậu kéo vào trong, sau đó nắm cổ tay hắn lôi qua lan can, ném xuống đất.
Anh Tử gấp giọng gọi: “Tiểu Khả! Mau nhả ra!”
Lúc này Tiểu Khả mới thả tay của Dư Đậu ra, thân thể rung mạnh lên mấy cái, bọt nước ào ào văng khắp nơi. Sau đó nó nhanh chóng chạy trốn ra phía sau Anh Tử.
Cổ tay Dư Đậu máu chảy lênh láng, Văn Hạo vội vàng cầm lấy cẩn thận xem xét một hồi, nhận thấy không thương tới xương cốt mới yên tâm cười nói: “Không sao! Ngươi giờ đã biết Tiểu Khả là một con cọp chứ không phải là một con mèo lớn. Không nghe lời khuyên của chúng ta, ngươi thế là vẫn còn may đó. Lần sau không cẩn thận nó sẽ cắn vào yết hầu ngươi, khi đó không có cách gì cứu được đâu!”
Bàng Vũ Cầm cau mày nói: “Dù sao thì Tiểu Khả cũng đã cắn người, hay là thả nó về trên núi? Nếu không, tương lai có người bị thương hối hận đã không kịp!”
Anh Tử thương yêu ôm Tiểu Khả vào lòng: “Không thể trách Tiểu Khả được, đều là do tên mập này không biết điều. Ngày thường Tiểu Khả đối với mọi người vô cùng nhu thuận, nếu không phải hắn khiêu khích quá đáng, nó sao có thể tức giận mà cắn người như vậy? Bình thường trong nhà nuôi chó cũng có lúc bị nó cắn người mà!”
Đỗ Văn Hạo lên tiếng: “Anh Tử không nên gấp gáp. Tiểu Khả giờ vẫn chưa biết tự tìm ăn, đưa về trên núi chỉ có chết. Hiện giờ tạm thời cứ lưu nó lại trong nhà, nhưng nhất định phải trông coi cẩn thận hơn, không để cho nó đả thương người. Nếu có một lần nữa, vô luận là có bị khiêu khích hay không đều sẽ dứt khoát tống khứ!”
Anh Tử trên mặt lộ vẻ cầu xin, gắt gao ôm tiểu hổ vào lòng.
Tiểu hổ liếm liếm đầu lưỡi, dáng vẻ đáng thương nhìn Anh Tử.
Anh Tử nhìn nó vậy đột nhiên cả giận nói: “Đều tại ngươi? Cắn tên mập đó làm chi? Quản ngươi chuyện gi? Cái này tốt lắm sao? Lần sau đưa ngươi về núi, chết đói đáng đời! Ô ô ô!”
Lúc này rốt cục Dư Đậu cũng trấn định tâm thần, ói ra một ít nước miếng rồi tỉnh dậy, mơ mơ màng màng mở mắt. Cái đầu tiên hắn nhìn đến là tay phải của mình, nhìn cổ tay máu me lênh láng thì khóc lớn lên khiến mọi người không biết phải làm sao.
Đỗ Văn Hạo nói: “Được rồi! Không phải ta vừa nói sao? Không có gì phải lo, chỉ là thương ngoài ra thôi, chỉ hơn một chút so với con chó nhỏ cắn mà thôi. Ai bảo ngươi khi không khi dễ nó? Tự tìm xui xẻo còn kêu khóc gì? Một nam nhi đại trượng phu khóc lóc cái gì hả, khiến mọi người chê cười?”
“Ô ô, ta khóc kệ ta. Ta là họ Dư, có phải cái bánh bao đâu mà con tiểu súc sinh kia ăn ta? Ô ô…”
Anh Tử hét lên: “Ngươi dám! Ngươi dám nói Tiểu Khả nữa ta liều mạng với ngươi”
Dư Đậu đương nhiên chỉ là làm nũng một chút, thấy bộ dáng Anh Tử như vậy sợ đến vỡ mật, không dám kêu khóc lung tung nữa.
Đêm khuya, Đỗ Văn Hạo đang ôm Bàng Vũ Cầm mơ màng ngủ thì chợt nghe ngoài trướng (màn- mịa, bọn này ngủ thiếp thân nha hoàn vẫn ở trong phòng, làm gì để nó nhìn thấy hết) tiếng khóc ô ô của Anh Tử: “Thiếu gia, thiếu gia!”
Đỗ Văn Hạo hoảng sợ vội vàng trở mình dậy hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tiểu Khả,… Tiểu Khả bị bệnh rồi!”
“Chuyện gì xảy ra?” Đỗ Văn Hạo vén màn lên nhô đầu ra hỏi.
“Ta cũng không biết nữa, thiếu gia đi xem một chút đi! Ô ô”
Đỗ Văn Hạo không nói hai lời, xốc trướng lên rời giường. Bàng Vũ Cầm nói: “Tướng công, người gần đây còn muốn tra tư liệu về Thi chú, bề bộn rất nhiều công việc, thân thể mệt mỏi. Hơn nữa chàng không am hiểu thú y, hay là để hạ nhân đi mời bác sỹ thú y đi?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Hồ đồ! Đó là một con cọp, bác sỹ thú y nào dám chữa bệnh cho một con cọp đây? Hơn nữa cũng không muốn mọi người biết. Nàng cứ ngủ đi, không có việc gì đâu. Tiểu Khả dù sao cũng là một phần tử trong nhà chúng ta, ngày thường vẫn cùng chúng ta chơi đùa, nó vô cùng yêu quý chúng ta, giờ cũng nên đi xem một chút!”
“Vậy thiếp cũng đi!”
“Nàng đừng đi, có chuyện gì ta sẽ gọi!”
Đỗ Văn Hạo kiên quyết đẩy Bàng Vũ Cầm nằm trở lại, nhanh chóng mặc quần áo rồi theo Anh Tử sang phòng nàng, vừa đi vừa hỏi: “Anh Tử đừng có gấp, trước tiên nói cho ta nghe một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Canh hai, lúc ta đang ngủ thì nghe thấy Tiểu Khả kêu oa oa, liền trở dậy đưa cho nó củ cà rốt. Ai ngờ nựng kiểu gì nó cũng không ăn, trong miệng cứ nức nở gừ gừ không ngừng. Ánh mắt nó trở nên lờ đờ rất đáng thương nhìn chằm chằm vào ta, không phát ra thanh âm gì khác nữa, dáng vẻ như sắp chết, ô ô ô”
“Đừng có gấp, để ta trước tiên xem một chút. Mau đi mang hòm thuốc của ta lại đây.”
Anh Tử vội vàng chạy đi, Đỗ Văn Hạo đẩy cửa phòng Anh Tử, vừa vào thì nhìn thấy Lâm Thanh Đại đang ngồi xổm xoa xoa Tiểu Khả. Nàng mỉm cười: “Ngươi cũng tới?”
Đỗ Văn Hạo nhìn thấy dáng điệu thướt tha của Lâm Thanh Đại thì trống ngực bang bang đập loạn cả lên: “Ừ! Thanh Đại tỷ thấy Tiểu Khả sao rồi?”
“Thật sự không tốt, ngươi xem một chút đi.”
Đỗ Văn Hạo tiến đến ngồi xổm xuống, phát hiện miệng Tiểu Khả có bọt mép trào ra liền lấy cái khăn lau lau rồi đưa lên mũi ngửi. Một lát sau hắn không khỏi nhíu mày.
Lâm Thanh Đại thấy vậy đại kinh hỏi: “Như thế nào?”
“Tiểu Khả hình như vừa ăn phải độc gì đó!”
“Hả?” Choang một tiếng, Anh Tử vừa vào tới cửa, tay cầm hòm thuốc nghe thấy vậy buông ra chạy tới ôm Tiểu Khả khóc rống lên.
Lâm Thanh Đại khó hiểu: “Có độc gì đó sao? Không phải Anh Tử vừa nói cả ngày nay Tiểu Khả cũng chỉ ăn có một hai củ cà rốt thôi sao?”
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút đột nhiên đứng dậy nói: “Đi, chúng ta tới chỗ Dư Đậu xem sao!”
Lâm Thanh Đại nói: “Văn Hạo, ngươi nói bệnh của Tiểu Khả có liên quan tới Dư Đậu? Ta nghe hồ đồ không hiểu gì cả?”
“Phải đi mới biết được! Ta cũng chỉ là đoán thôi, chưa thể chắc chắn điều gì!”
Hai người vội vã đi tới cửa phòng Dư Đậu. Đỗ Văn Hạo đập cửa ầm ầm mà không thấy gì vội gọi hạ nhân tới phá cửa ra. Chỉ thấy Dư Đậu đã bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, khóe miệng cũng có bọt mép trào ra.