Tống Y

Chương 236: Nương nương tỉnh thân




Đức phi chào hỏi mấy câu rồi nói Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, sai người mang tới một bầu rượu ngon. Hai người cũng khách sáo được vài câu thì mấy người hầu đều được cho lui ra ngoài, chỉ để lại một lão thái giám.
Sau khi rượu được rót ra, Đức phi cười hỏi: “Đỗ đại nhân đã thành thân chưa vậy?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì nghĩ thầm phụ nữ ai cũng như con gà vậy sao? Cứ gặp là chỉ thích hỏi chuyện riêng của nhà người ta, toàn chuyện nhàm chán. Thế nhưng trên mặt hắn lại không biểu lộ một chút chán nản nào, vô cùng cung kính trả lời: “Hồi nương nương, vi thần đã thành thân rồi ạ!”
“Đã nạp thiếp chưa?”
“Vi thần cũng không có ý định nạp thiếp!”
“Ồ?” Đức phi có chút kinh ngạc, nhưng sau đó kín đáo quay sang hướng khác che dấu một hơi thở dài sâu kín.
Phàm là dân chúng bình thường trong thiên hạ hay đến những quan viên phú hộ giàu có, ai cũng đều mong muốn được cảm giác con cháu đầy đàn, trong nhà lúc nào cũng đông vui. Ngay cả những người nông dân nghèo khổ, nếu có điều kiện, ai là không muốn có thêm một vài người phụ nữ, vừa thêm vui cửa vui nhà, cũng là vừa có người giúp đỡ công việc đồng áng?
Đức phi nâng chén rượu uống một ngụm to, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Đỗ Văn Hạo thấy dung nhan Đức phi đỏ hồng lên giống như nước mật đào tươi mới, điểm xuyết thêm chút phấn hồng nhàn nhạt, đôi mắt phượng có chút long lanh, vô cùng xinh đẹp, không khỏi có chút thất thần. Khóe miệng người không cười mà như đang cười, Đỗ Văn Hạo vội vàng dẫn dắt sự chú ý của nàng: “Bẩm nương nương, vi thần nghe Lý Thái y của Thái y viện nói người bị chứng ho khan, vậy người cũng nên để ý một chút tới thân thể ngàn vàng của mình. Ban ngày cũng nên đi ra ngoài cho cơ thể, tinh thần sảng khoái hơn.”
“Không phải mấy người trong Thái y viện các ngươi vẫn nói là ta không được ra ngoài lúc hoa nở đó sao? Bởi phấn hoa đối với chứng ho khan của ta cũng không tốt?”
Đỗ Văn Hạo cười nhẹ đáp: “Kỳ thật chủ yếu nên cẩn thận vào mùa xuân, bây giờ thì không có gì đáng ngại.”
Đức phi buồn bã cười, thở dài: “Một thân thể tốt thì có thể làm được gì đây?”
“Có một thân thể tốt không phải là có tất cả sao?”
“Sẽ có tất cả?”
“Đương nhiên! Hoàng thượng nhiều năm như vậy không đến Thánh Thụy cung, nói vậy chính là lo lắng cho thân thể của nương nương bất an. Khi Hoàng thượng biết nương nương thân thể mạnh khỏe, mới có thể đến sủng ái nương nương được.”
“Ngươi nói dối mà không biết xấu hổ sao?”
“Là vi thần nói thật lòng!” Dù sao hắn cũng không có hoàn toàn nói dối, Hoàng Thượng không đến chắc chắn ít nhiều cũng có dính dáng đến chuyện quý thể của nương nương không tốt.
“Ngươi thì biết gì!” Đức phi cũng thôi không thèm hơn thua với Đỗ Văn Hạo, giơ cái chén trên bàn lên nói: “Đỗ đại nhân, tới đi, không nói mấy chuyện phiền lòng này nữa, chúng ta uống rượu.”
Mấy chén Quỳnh tương trôi vào đến dạ dày Đỗ Văn Hạo phát hiện chính mình có chút xem thường loại rượu này. Thế nhưng điều khiến hắn ngoài ý muốn lại là Đức phi dường như không coi đây là rượu, nàng uống muốn nhiều hơn hắn vậy mà trên mặt cũng như thái độ không có biểu hiện gì khác biệt cả.
Đức phi đột nhiên có chút bất an, hỏi: “Đình này vốn là bổn cung cho sửa, cũng do bổn cung đặt tên. Đỗ đại nhân có biết tại sao ta lại gọi nó là Vãn Quân đình không?”
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, một kẻ ngu cũng biết ý tứ trong đó, không phải hy vọng có thể lưu lại vạn tuế gia sao? Nhưng dù sao thì cả cái Thánh Thụy cung to đùng vậy cũng có giữ được Hoàng Thượng đâu? Nói ra có khi khiến người khác giận dữ, không vui. Vậy nên lựa chọn của hắn sẽ là giả ngu, người ta vẫn nói hồ đồ mới là cảnh giới cao nhất của người làm quan. Vẻ mặt hắn trở nên mờ mịt, lắc đầu nói: “Vi thần xấu hổ, thật sự không biết!”
“Ai chẳng biết Vãn Quân đình chính là giữ lại Hoàng Thượng, ngươi thật không biết sao? Ha ha, Đỗ đại nhân, ngươi thật là giảo hoạt, hay là ngươi sợ bổn cung thương tâm? Dù sao thì ngươi rất có tư cách làm quan, tâm tư vô cùng kín đáo! Hảo, hảo, hảo!”
Bị người khác nói toạc ra tâm tư của mình, Đỗ Văn Hạo có chút xấu hổ, vội lấp liếm: “Làm sao thế được, nương nương? Vi thần thật sự là không biết mà. Có phải Hoàng Thượng thực sự đã từng tới Vãn Quân đình?”
“Đúng vậy, đó cũng là lần cuối cùng Hoàng Thượng tới Thánh Thụy cung của ta.” Đức phi buồn bã trả lời, tâm tình lại trở nên trầm lắng, có chút hoài niệm.
Đỗ Văn Hạo không dám cắt ngang dòng suy tưởng của Đức phi, thu hồi ánh mắt, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm nhỏ. Lát sau, có lẽ nhờ một chút hơi rượu, mới lên tiếng: “Nương nương, kỳ thật phụ nữ ở nơi đây vẫn là tốt hơn nhiều so với hoa mẫu đơn ở trong vườn.”
Đức phi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn nghi hoặc: “Có ý tứ gì?”
“Nương nương, phụ nữ cũng giống như hoa mẫu đơn, có lúc này lúc kia. Hoa mẫu đơn thì qua thời điểm đẹp nhất, sẽ trở nên tàn tạ, phụ nữ cũng vậy thôi, lúc này có thể xinh đẹp nhất thiên hạ, nhưng được bao lâu? Rồi cũng đến lúc cô đơn tịch mịch mà thôi.”
“Ngươi lại muốn châm chọc bổn cung?”
“Không, không, vi thần không dám, nương nương, xin đừng hiểu lầm. Nương nương chưa từng nghe truyền thuyết về mẫu đơn và Vương mẫu nương nương sao?”
Đức phi cau mày: “Truyền thuyết gì?”
“Truyện kể rằng, ở trên thiên đình, một ngày nọ Vương mẫu nương nương mở hội bàn đào, sau một hồi uống rượu vào cao hứng, mới hạ lệnh cho các vị tiên hoa trong vòng một đêm tất cả đều phải nở rộ. Tất cả các loài hoa đều đáp ứng, nở rộ trong đêm, duy chỉ có mẫu đơn là không tuân theo mệnh lệnh. Vương mẫu nương nương vô cùng giận dữ, hạ lệnh đốt toàn bộ khu vườn mẫu đơn. Tuy nhiên, khi đốt, do không lưu ý, một mầm mẫu đơn đã rơi xuống hạ giới, lạc đúng vào trong thành Lạc Dương. Từ đó về sau, người dân thành Lạc Dương ai ai cũng yêu thích và trồng mẫu đơn, đây cũng trở thành nơi sản sinh ra những loại mẫu đơn đẹp nhất thiên hạ.”
“Với những cố sự, chuyện xưa bổn cung cũng có chút hứng thú, nhưng là, ngươi tự dưng nói ra chuyện này, không phải là muốn khuyên bảo bổn cung điều gì sao?”
“Nương nương, sủng nhục bất kinh, khứ lưu vô ý, đây mới là nhân sinh cảnh giới cao nhất!”
Đức phi chấn động toàn thân, dừng lại nhìn hắn một hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Người khác chỉ biết giúp ta nghĩ biện pháp làm thế nào để lấy lòng Hoàng Thượng, trọng lấy được thánh ân, duy chỉ có ngươi, lại đi khuyên ta cam chịu cảnh lạnh lùng!”
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, ta không có biện pháp gì giúp ngươi lấy được thánh ân nên không thể làm gì khác hơn là khuyên ngươi nhận mệnh mà thôi. Là một cung nữ thất sủng, không nghĩ được biện pháp gì, liệu có thể không chấp nhận vận mệnh được sao? Buồn bực như vậy, hắn chắp tay nói tiếp: “Nương nương, chuyện thường nó vẫn xảy ra như vậy, nhiều khi càng tận lực đi cầu thì càng không được, ngoảnh mặt lơ đãng nhiều khi cơ hội lại tự tìm đến. Tất cả mọi việc đều có duyên số. Nương nương nếu chính mình không coi trọng mình thì sẽ có ai coi trọng nương nương đây?”
Thân thể Đức phi khẽ run lên, buồn bã nói: “Đúng vậy, suy nghĩ nhiều liệu có ích gì đây? Hay là trước hết lo lắng cho bản thân mình thật tốt đã.”
Đức phi đứng dậy, chậm rãi đi tới đình nhìn vào trong vườn mẫu đơn. Đỗ Văn Hạo cũng không quấy rầy, hắn biết lúc này nàng ta muốn suy nghĩ một chút.
Một lát sau, Đức phi xoay người lại, nhẹ nhàng nói: “Đỗ đại nhân, xem ra hôm nay cho ngươi tới đây xem bệnh cho ta là rất đúng.”
Đỗ Văn Hạo đột nhiên phát giác nàng ta đã không biết vô tình hay hữu ý thay đổi cách xưng hô là “ta” chứ không phải cái gì mà “bổn cung” này nọ cứng nhắc kia nữa. Điều này dù sao cũng đại diện cho việc nàng đã coi trọng mình hơn rất nhiều, thậm chí coi mình là người thân cận. Chính mình cũng không nên quá câu nệ nữa. Nghĩ vậy hắn liền đứng dậy, khom lưng cười nói: “Bệnh tình của nương nương, kỳ thật chính bản thân nương nương cũng biết, chính là do tâm kết. Như lời vi thần nói, tâm kết cần được giải khai hết. Buông xuống hết thảy, sẽ là bầu trời rộng rãi, là biển cả vô biên.”
Đức phi thở dài: “Buông? Tâm kết nếu có thể nói buông xuống một cách đơn giản như vậy thì đâu còn gọi là tâm kết nữa đây?”
Quay trở lại ghế ngồi, bưng một chén rượu uống một hơi cạn sạch, Đức phi tiếp: “Mười năm trước, khi ta mới tiến cung, có một lần, Hoàng Thượng cho chúng ta theo hầu người tại thư phòng xem tấu chương. Hôm đó có một tấu chương khiến người vô cùng cao hứng, liền kêu mang rượu và thức ăn tới, dùng tại thư phòng luôn. Người uống khá nhiều, nhanh chóng ngà ngà say.”
Đỗ Văn Hạo lờ mờ đoán Đức phi đang kể lại thời gian mình sắp được sủng ái.
Đức phi nói tiếp: “Ta đứng ở một góc hầu hạ người dùng rượu, đột nhiên người nhìn ta rồi phá lên cười.” Đức phi nói đến đây trên mặt lộ ra nét hạnh phúc rạng ngời khiến cho ai nhìn thấy cũng phải động tâm.
“Hoàng Thượng ngoắc tay bảo ta tới bên, hỏi ta có cách nào giúp người vui vẻ hơn không. Lúc đó ta còn nhỏ, cũng không có sợ hãi gì, liền nói là ta biết đá chăn (nguyên văn là chiên tử). Ngươi biết không, sở trường của ta chính là đá chăn đó? Mỗi lần ta có thể đá sáu bảy cái liền mà không bị rơi xuống đất. Vạn tuế gia nghe vậy thì cao hứng, gọi tiểu thái giá mang chăn tới cho ta đá. Sau đó Hoàng Thượng vô cùng vui vẻ nhìn ta đùa nghịch với cái chăn. Người uống rất nhiều, sau đó nhìn vào mắt ta, nói rằng ta có hai tròng mắt rất đẹp. Tối hôm đó ta lưu lại trong phòng của Hoàng Thượng.”
Đỗ Văn Hạo biết đây chính là thời điểm mấu chốt mà một con chim sẻ sẽ trở thành phượng hoàng. (Hic, nghĩ cũng lạ, mấy em này khi đó toàn 13-14 tuổi, nhiều em chưa dậy thì, ặc, ko dám tưởng tượng, mịa, lão này rơi vào thời đại của cu Hạo thì vào tù mọt gông)
“Từ đó về sau, Vạn tuế gia thường xuyên bảo ta vào thư phòng hầu hạ người xem tấu chương sau đó đá chăn cho người uống rượu giải sầu. Có nhiều lần người ta hứng cũng làm cho ta thị tẩm ngay ở trong thư phòng (ý là thịt ngay tại trận đó). Một năm sau ta sinh hạ được một Hoàng tử, được sắc phong tài nhân, rồi tiệp trữ, đến Đức phi. Hết thảy mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp đến khi họ Trần hồ ly kia đột nhiên xuất hiện khiến Hoàng thượng quên ta!”
Đỗ Văn Hạo biết con hồ ly họ Trần kia chính là Trần mỹ nhân. Nghe lời này hắn cũng thấy ghê răng, cố ý chuyển đề tài, chỉ lên trời nói: “Nương nương, con người chung quy không ai tránh được những chuyện không muốn. Nếu như con người cũng được như những đám mây kia, tùy tâm sở dục, tự do tự tại, thì thật là tốt biết bao!”
Đức phi đưa mắt nhìn về đám mây theo hướng tay Đỗ Văn Hạo, thở dài một tiếng: “Đám mây kia cũng có gì là tốt đâu? Suốt đời phiêu du theo gió, đến một mái ấm gia đình cũng không có!”
“Nương nương nhớ nhà sao? Nhà nương nương ở đâu vậy?” Hỏi lời này Đỗ Văn Hạo đột nhiên thấy trên cổ mình có cái đầu gà.
Cũng may nương nương không thèm để ý đến cái ngu ngốc của hắn: “Ta ở ngoại thành phủ Khai Phong thôi.”
“Như vậy là rất gần mà, đã bao lâu rồi nương nương chưa về thăm nhà?”
Đức phi một tay nâng má thơm mát, một tay cầm chén rượu đùa nghịch, một hồi lâu mới nói: “Đã nhiều năm rồi, bổn cung cũng không nhớ mình tiến cung năm nào, cũng chưa từng trở về thăm song thân.”
“Vậy sao nương nương không quay về xem một chút?”
Hai mắt Đức phi chợt sáng lên trong chớp mắt rồi lại trầm xuống, nói: “Ta rất muốn về nhưng chắc chắn Hoàng Thượng không đồng ý”.
“Nếu Hoàng Thượng đồng ý thì sao?” Đỗ Văn Hạo cảm thấy nàng rất đáng thương, ỷ vào rượu có chút hưng phấn.
Đức phi nghe hắn nói vậy cũng không giận dữ, chỉ đưa mắt nhìn hắn nói: “Ngươi có biện pháp khiến Hoàng Thượng cho phép ta xuất cung về thăm thân sao?”
“Vi thần đương nhiên không có bản lãnh đó, thậm chí đến nay vi thần còn chưa từng thấy dung nhan của Hoàng Thượng. Bất quá vi thần nghĩ có thể thông qua Thái hoàng Thái hậu.”
“Thái hoàng Thái hậu sẽ nghe lời ngươi sao?”
“Đương nhiên không có khả năng đó, nhưng dù sao cũng thử đề nghị xem. Nương nương rất nhớ song thân mình phải không?”
“Phụ thân ta mới mất năm vừa rồi.”
“Ồ, thực sự xin lỗi.”
“Không có gì. Ngươi nói như vậy, Thái hoàng Thái hậu cũng sẽ không để ý đâu.”
“Nếu vi thần nói, có thể Thái hoàng Thái hậu sẽ để ý. Vi thần tuân chỉ thị y hậu cung chính là chủ ý của Thái hoàng Thái hậu. Bệnh tình của nương nương chính bắt nguồn từ nguyên nhân sâu xa của việc nhớ thương thân nhân. Cách tốt nhất để trị bệnh chính là hồi hương để giải sầu. Biện pháp có tình có lý này rất có thể sẽ được Thái hoàng Thái hậu đồng ý. Chỉ cần Thái hoàng Thái hậu nói với Hoàng Thượng một câu là sẽ được ngay.”
“Nếu như vậy thì cứ làm thử đi!” Đức phi tỏ rõ sự hào hứng: “Ngươi giúp ta việc này thật là tốt, muốn ta tạ ơn ngươi thế nào đây?”
“Nương nương quá lời, hạnh phúc của nương nương chính là niềm vui của chúng thần rồi!”
Nói ra lời này, trong lòng Đỗ Văn Hạo không khỏi có chút mất tự nhiên, nhưng hắn chưa kịp đỏ tới mặt thì Đức phi đã cuống quít lên tiếng: “Ngươi yên tâm! Nếu ngươi thật sự giúp được ta việc này, ta sẽ không quên đâu!”
Nói chuyện thêm một hồi rồi Đỗ Văn Hạo rời Thánh Thụy cung, trực tiếp đi gặp Thái hoàng Thái hậu. Hắn nói rằng nguyên nhân bị bệnh của Đức phi chính là do năm trước phụ thân mới mất, nhớ thương mà thành tâm bệnh, tất nhiên cũng có thêm thắt “công lao” của Trần mỹ nhân kia. Nhưng nếu bây giờ Đức phi có thể được về thăm mẫu thân thì sẽ đỡ hơn rất nhiều. Thái hoàng Thái hậu nghe lời hắn thì cũng không thắc mắc nhiều, tự mình đi tìm Hoàng Thượng để nói chuyện. Hoàng Thượng đương nhiên vô cùng nghe lời Thái hoàng Thái hậu, lập tức ân chuẩn cho Đức phi về thăm nhà nửa tháng. Đương nhiên vì lý do Đức phi đang bị bệnh, thánh chỉ đồng thời lệnh Đỗ Văn Hạo đi theo thị y.
Thời kỳ này trong năm chính là lúc phong cảnh thiên nhiên thơ mộng nhất.
Đi ra khỏi thành là có thể nhìn thấy đường núi hai bên liễu rủ thướt tha, gió thổi phần phật khiến cho người ta có một cảm giác thư thái mà lại man mác.
“Đỗ đại nhân, ngươi có thấy gì không?” Đức phi vén màn xe nói với Đỗ Văn Hạo đi bên cạnh.
Đỗ Văn Hạo cưỡi một con ngựa trắng, đi bên cạnh xe của Đức phi, nghe lời hỏi này thì hạ thấp người hỏi lại: “Nương nương cảm giác được điều gì lạ sao?”
“Mùi liễu rủ! Lâu lắm rồi ta không ngửi lại cái mùi tai tái này.”
“Mùi liễu rủ?” Đỗ Văn Hạo dùng sức hấp hấp cái mũi, nghi hoặc nhìn ngó mọi nơi, cố gắng hướng về mấy cây liễu gần nhất nhưng không thể nào ngửi thấy cái gì gọi là mùi liễu rủ.
Đức phi lườm lườm hắn trách móc: “Cái mũi của ngươi đúng là hỏng rồi. Ai da, nhìn kìa, có cái thủy xa (guồng nước)”
Ánh mắt nàng lúc này nhìn cái gì cũng thấy vô cùng thân thiết, cho dù là một thân cây, một nông phu, một con chó nhỏ hay một cái guồng nước cũng khiến nàng cảm thán.
Đỗ Văn Hạo tràn ngập thương xót nhìn Đức phi nhưng nàng lại không nhìn hắn, đưa mắt nhìn ra xa với vẻ háo hức như của đứa trẻ mới lần đầu được đi chơi.
Đột nhiên Đức phi hỏi: “Đỗ đại nhân, nhìn bộ dáng ngươi thì có vẻ nhỏ tuổi hơn ta?”
Như thế nào mà đang thưởng thức phong cảnh đột nhiên quay ra hỏi tuổi? Đỗ Văn Hạo cung kính hạ thấp người đáp: “Hồi bẩm nương nương, vi thần đích xác nhỏ tuổi hơn nương nương. Vi thần giờ mới ngoài hai mươi tuổi thôi ạ! Nương nương nhìn bên ngoài trẻ hơn tuổi rất nhiều, vi thần chỉ đoán nương nương ngoài hai tám tuổi thôi.”
Đức phi che miệng cười khúc khích: “Hai tám? Ta nhìn già vậy sao?”
“Nương nương xin đừng trêu đùa vi thần.”
“Ai trêu đùa ngươi? Xem bộ dáng ngươi kìa? Ngươi cũng không kém ta mấy đâu, từ sau này cứ gọi ta là tỷ tỷ được rồi.”
Chết ta mất thôi. Đỗ Văn Hạo thiếu chút nữa ngã cả người xuống ngựa, vất vả lắm mới ổn định được thân hình.
Đức phi thấy vậy thì che miệng cười ha hả: “Nhìn ngươi kìa, ha ha. Chúng ta xưng hô như vậy cũng chỉ khi có hai người thôi, ta vốn cảm thấy có duyên với ngươi mới nguyện ý nhận ngươi làm đệ đệ, thật không có ý dọa ngươi sợ đến như vậy. Mà thôi, nếu ngươi sợ thì quên chuyện này đi.”
Đỗ Văn Hạo vội vàng phân bua, giọng có chút lắp bắp: “Không, không…, không phải vậy, ta, thần, vi thần chỉ là không dám với cao.” Hắn nghĩ thầm nếu để Hoàng Thượng biết hắn nhận nữ nhân của lão làm tỷ tỷ, chỉ sợ cái miệng không còn để mà kêu tỷ tỷ nữa thôi. Tốt nhất là tránh đi mấy cái phiền toái này.
Đỗ Văn Hạo tới cái xã hội này nói lâu thì cũng chưa phải là lâu, mà nói ngắn thì cũng không phải ngắn. Nhìn chung cũng đủ cho hắn tiếp nhận được những thứ cơ bản để thích nghi với xã hội phong kiến cổ hủ này. Có lẽ những cái gì gọi là lễ nghi phép tắc cung đình hắn biết thì biết không ít, nhưng mà để hắn làm theo một cách trôi chảy, ví như chúc tụng, quỳ lạy rồi thưa bẩm này nọ, thì thực là có chút gượng gạo. Nhưng là, hắn vẫn luôn quán triệt một quan điểm rất rõ ràng, mấy thứ liên quan tới Hoàng Thượng thì tốt nhất là kính nhi viễn chi, tránh được càng xa càng tốt.
Đức phi thở dài nói: “Ngươi nói gì mà với cao? Ta bất quá chỉ là một cung nữ đáng thương bị bỏ rơi mà thôi, trong cung hiện còn mấy người coi trọng ta nữa đây? Hết lần này tới lần khác ngươi nguyện ý bầu bạn uống rượu tâm sự cùng ta, sau đó lại mạo hiểm đi cầu Thái hoàng Thái hậu cho ta về thăm nhà. Kỳ thật trong lòng ta vô cùng cảm kích. Nếu ngươi không nguyện ý gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta cũng không ép.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.