Đức phi dùng thuốc xong, cảm giác ngược lại càng trầm vây, không có hứng thú và cũng không buồn ăn uống gì. Mồ hôi toán ra đầm đìa, các cung nữ liên tục lau khô, nhưng cứ lau hết lại đổ ra tiếp. Tinh thần và thể xác của Đức phi ngày một thêm uể oải.
Đỗ Văn Hạo cũng không kém gì, hắn quả thực muốn phát điên lên rồi. Từ khi xuyên việt tới đây, chưa bao giờ hắn gặp một ca bệnh khó đối phó như vậy. Hắn đã vắt óc suy nghĩ nát cả đầu tất cả các phương pháp đông tây kim cổ, cả hiện đại lẫn cổ đại, tra cứu, lật tung cả tàng thư các lên. Cứ phát hiện ra được một điểm gì mới hắn lại lập tức nghiên cứu, điều chỉnh, kê đơn, nhưng lần nào cũng như lần nào, không có bất cứ một hiệu quả gì.
Ngày hôm nay, Đỗ Văn Hạo lại cùng rất nhiều thái y trong Thái y viện thương nghị. Sau khi thương lượng kỹ lưỡng, lại một lần nữa thay đổi phương thuốc, đích thân Đỗ Văn Hạo mang đến Thánh Thụy cung cho Đức phi uống.
Đức phi đã từ lâu không rời khỏi giường, cung nữ thiếp thân phải giúp nàng hơi nhổm người dậy để uống thuốc, uống xong lại lấy một cái gối cao kê sau người để nàng tựa vào đầu giường. Đang muốn nói chuyện thì đột nhiên ngoài cửa có người lớn tiếng: “Hoàng Hậu nương nương giá lâm!”
Đỗ Văn Hạo vừa nghe thái giám kêu to như vậy liền vội vào đứng dậy, chưa kịp ra tới cửa nghênh đón thì Hoàng Hậu đã vào đến nơi, trên mặt lộ ý cười tươi, Đỗ Văn Hạo vội vàng khom người thi lễ. Mỗi lần nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Hoàng Hậu, trái tim Đỗ Văn Hạo đều như muốn nhảy loạn lên, trong đầu hắn cũng loạn xì ngầu trăm thứ ý nghĩ, nhưng đa phần là lo lắng và sợ hãi, đến mức cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn nàng. Có lẽ hắn sợ không phải là sợ người khác, mà chính là sợ bản thân mình, sợ mình không thoát khỏi vòng mê muội của sắc đẹp chết người kia. Lần này cũng vậy, hắn chỉ có cúi đầu đứng thẳng.
Hoàng Hậu làm bộ như không thấy hắn, nhìn thấy Đức phi trên giường giãy dụa như muốn đứng dậy chào liền vội vàng tiến đến đỡ lấy, ân cần mà nói: “Muội muội thân thể không khỏe, không cần đa lễ. Hai tỷ muội ta đâu phải câu nệ như vậy? Miễn lễ, miễn lễ, mau nằm xuống nói chuyện đi.”
Cung nữ bên cạnh nhanh chóng mang tới một cái ghế cho Hoàng Hậu ngồi xuống cạnh giường rồi khép nép đứng bên hầu hạ.
Lúc này Hoàng Hậu mới quay đầu lại nhìn Đỗ Văn Hạo liếc mắt một cái. “Đỗ đại nhân ngươi nhìn thấy bổn cung sao không hành lễ? Dù cho ngươi là ai đi nữa, đừng nghĩ rằng mình chữa tốt bệnh của bổn cung mà trước mặt bổn cung có thể kiêu ngạo!”
Đỗ Văn Hạo biết lời này của Hoàng Hậu không nặng, không nhẹ, không thực là mắng hắn. Lời này đương nhiên chỉ tính là một câu nói đùa mà thôi, bất quá Hoàng Hậu nương nương có thể nói giỡn, nhưng chính mình lại không thể cho rằng nàng ta nói giỡn, mà cũng không thể nói giỡn lại được. Thế nên hắn làm bộ vô cùng sợ hãi, vội vàng cúi người hành lễ: “Vi thần không dám, vi thần không dám, tham kiến nương nương, xin nương nương tha tội.”
“Ừ, vừa rồi thấy ngươi nhìn thấy bổn cung mà bộ dáng không được đúng lắm, không phải sao?”
“Chính thế!” Đức phi nương nương vẫn rất mệt mỏi nhưng thấy Hoàng Hậu nửa đùa nửa thật trách Đỗ Văn Hạo thì cũng không chịu được, tự nhiên phì cười tinh nghịch.
“Ồ? Giờ ta mới nghĩ ra, không ngờ trên đời này lại có người bệnh mà Đỗ đại nhân không thể chữa trị được sao?” Hoàng Hậu cố tình làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, quay lại nhìn Đức phi nói: “Bổn cung nghe nói khuyết điểm của muội muội tái phát trầm trọng hơn, mới tới đây xem một cái. Vốn định tới thăm từ lâu rồi nhưng thân thể bổn cung dạo này cũng không được khỏe. Đúng rồi, may là gặp được thần y Đỗ đại phu đây, vừa rồi nhờ có thần y, chỉ động tay nhất chân một cái, cho ta đơn thuốc uống mười ngày đã thấy tiến triển rất nhiều, nghe nói muội muội tỉnh thân (về thăm thân) do ngả bệnh mà trở về, nên vội vàng tới thăm.”
Đức phi hiển nhiên cũng hiểu được chứng bệnh tế nhị của Hoàng Hậu, chính nó đã khiến cho Vạn tuế gia không muốn tới với Hoàng Hậu nữa. Tâm lý nàng không khỏi nảy sinh chút đồng bệnh tương liên, khó nhọc lên tiếng: “Cảm ơn tỷ tỷ! Chúc mừng tỷ tỷ đã lành bệnh.”
“Nếu thật sự dễ dàng như vậy, cứ đương nhiên mà lành hết bệnh thì chẳng còn gì để nói cả.”
Hoàng Hậu nói lời này thì ý nhị quay sang nhìn Đỗ Văn Hạo, rồi tủm tỉm cười nói: “Quan trọng phải xem Đỗ đại nhân có chịu chữa trị dứt điểm chứng bệnh này cho bổn cung hay không thôi?”
Đỗ Văn Hạo vội vàng khom người nói: “Vi thần không dám, vi thần không dám. Vi thần nguyện đem toàn lực chữa trị thật tốt chứng bệnh của nương nương.”
Nói gì thì nói, mình chưa chữa dứt điểm cho người ta mà đã được ban tặng phẩm giá trị đến như vậy, khác gì ứng trước tiền chữa bệnh đâu? Nhưng là, chữa tốt một chút được tặng ảnh, liệu có phải khi chữa dứt điểm thì tặng người không nhỉ? (Mịa thằng cu này, ăn giày ăn cả bít tất đây mà)
Đức phi cũng nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ xin hãy yên tâm, y thuật Đỗ tiên sinh rất cao minh, nhất định có thể chữa trị dứt điểm cho tỷ tỷ.”
“Có đúng vậy không? Y thuật hắn rất cao minh sao? Vậy sao còn không chữa trị tốt cho muội muội? Nhìn bộ dáng này của muội muội, thật là đáng thương mà. Thử hỏi nếu Hoàng Thượng nhìn thấy, người còn muốn đau lòng đến đâu?”
Hoàng Hậu nói chuyện với Đức phi cảm giác như không có gì để che giấu. Nàng nghĩ đến đâu nói đến đó, cũng không để ý rằng việc này có chút động chạm tới tâm tư của Đức phi. Nghe mấy câu của Hoàng Hậu, trong lòng Đức phi càng thêm chua xót, thêm phần tự thương tiếc cho bản thân mình. Nàng nghĩ tới việc cho dù bệnh tật có được chữa khỏi đi chăng nữa, chẳng biết khi đó Hoàng Thượng có thèm đoái hoài đến nàng hay không. Căn bản vấn đề không phải nằm ở bệnh tật. Bất chợt hai khóe mắt nàng hiện lên hai giọt nước long lanh, chầm chậm lăn xuống theo hai má.
Hoàng Hậu thấy vậy vội vàng dùng khăn tay, nhẹ nhàng lau cho Đức phi: “Ôi chao, muội muội, ngươi đừng có buồn rầu như vậy. Tỷ tỷ ta chỉ nói đùa một chút thôi, ngươi đừng có để ý. Ngươi cũng biết tính ta vậy, đối với tỷ muội thân thiết, ta vẫn bộc trực như vậy, nghĩ sao nói thế, lần này thật xin lỗi mà, khiến muội muội thương tâm rồi. Kỳ thật Đỗ đại nhân y thuật rất cao, chứng băng lậu của ta bao nhiêu năm tất cả các thần y giỏi nhất trong thiên hạ đều bó tay, vậy mà hắn cũng chỉ nhìn qua một cái đã khiến ta hết chảy máy rồi. Chứng bệnh của muội muội cũng không phải là kỳ chứng gì, nhất định Đỗ đại nhân sẽ chữa được. Muội muội yên tâm đi.
“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội muội không có ý trách cứ gì tỷ tỷ, muội hiểu mà. Chỉ là chứng bệnh này, muội cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa, nếu Đỗ đại nhân mà bó tay thì chẳng biết còn ai có thể giúp muội nữa đây.”
“Được rồi, được rồi, đừng nói gì nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi. Cứ yên tâm là được.”
Hai người đang ngồi thủ thỉ an ủi lẫn nhau thì có một cung nữ chạy từ ngoài cửa vào nói rằng có Trần mỹ nhân tới thăm.
Tâm lý Đỗ Văn Hạo chợt nhảy lên một cái, hắn chưa từng nhìn thấy Trần Mỹ nhân bao giờ, cũng không biết bộ dáng nàng ta như thế nào. Nhưng là, có thể vượt qua hàng ngàn người khác để được Hoàng Thượng sủng ái thì nhất định không phải là tầm thường. Nhìn được một lần thì cũng thỏa chí tò mò. Nhưng là, nữ nhân gia người ta ngồi nói chuyện với nhau, mình ở đây không phải là bất lịch sự sao? Nói gì đi nữa cũng không tiện. Tốt nhất lúc này nhân tiện Trần Mỹ nhân kia chưa tiến vào cần phải đứng dậy cáo từ thật nhanh.
Thấy Đỗ Văn Hạo đứng dậy xin lui ra ngoài, Hoàng Hậu lạnh lùng đáp: “Đỗ đại nhân, ngươi không cần phải đi. Phải biết rằng một người nếu gặp dã thú ở trong địa phương của nó, đa phần muốn chạy trối chết cũng không thoát được, vậy nên tốt nhất là đối mặt với nó, xem nó là hạng dã thú hung ác bực nào, có khi lại tốt hơn! Đúng không? Muội muội?”
Đức phi làm sao dám nói không, vội vàng gật đầu hưởng ứng.
Trong lòng Đỗ Văn Hạo cười khổ, ngươi là Hoàng Hậu, nói gì đi nữa thì người kia cũng chỉ là một Mỹ nhân, ngay cả phi tử còn chưa tới, cấp bậc so với ngươi thua kém biết bao nhiêu? Ngươi hiển nhiên không sợ người ta, nhưng là, ta đây chỉ là một tên đại phu lục phẩm hèn kém, so với người ta chẳng khác gì một con kiến. Người ta đủ khả năng đối phó với ngươi cùng tất cả các phi tần khác, Thái hoàng Thái hậu còn phải bó tay chưa tìm được biện pháp gì. Ta đây mà nhỡ mồm nói câu gì đó, không phải bị giẫm cho bẹp ruột sao?
Chỉ là, giờ Hoàng Hậu chính mồm nói ra mình không được đi, mình sao có lựa chọn đây? Giờ chỉ biết tận lực kiếm chỗ nào đó mà trốn kỹ, cấm có nói năng linh tinh, đừng để người ta để ý mà thôi.
Đang nghĩ vậy thì từ xa truyền đến một tiếng cười lanh lảnh nhưng lại trong vắt đầy quyến rũ.
Tiếng cười này nghe thật sự hấp dẫn, nó không to nhưng dường như ai cũng có thể nghe rõ.
Chỉ chốc lát, một nữ tử xinh đẹp xuất hiện ở cửa, quần đào màu đỏ thẫm, áo cũng tươi rói cùng một màu, trong tay cầm một chiếc khăn lụa hồng, khua khua trong không trung, nhìn rất vui vẻ, trẻ trung tràn đầy sức sống. Với bộ dáng hết sức đáng yêu kia, người đang tức giận nhất nhìn thấy nàng chắc cũng phải vui lên vài phần. Đây đúng là người được Hoàng Thượng sủng ái nhất – Mỹ nhân Trần Thị.
Đỗ Văn Hạo len lén đưa mắt trộm nhìn, tim hắn như muốn nhảy lên, mồm thì khô đắng (sao không phải là nuốt nước bọt ừng ực nhỉ). Trần Thị này quả nhiên vô cùng xứng đáng với hai chữ Mỹ nhân với tất cả ý nghĩa đẹp đẽ nhất của hai từ này. Chỉ là, nàng và Hoàng Hậu nương nương có chút bất đồng, hai người đều đẹp, rất rất đẹp, nhưng một người thì mang vẻ đẹp thánh thiện, cao sang, một người thì phải nói mị, tràn đầy mị hoặc nhưng lại vô cùng đáng yêu. Từ bộ dáng, ánh mắt, vẻ mặt, mỗi cái nhấc chân nhấc tay đều khiến cho nam nhân đối diện trào lên cảm giác muốn yêu thương. Một hàm răng trắng muốt như ngọc, tề chỉnh không một tì vết, hai má lúm đồng tiền khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm đáng yêu. Mỗi âm thanh cử chỉ của nàng đều muốn ngấm vào xương tủy của người đối diện. Đỗ Văn Hạo lúc này chợt cảm giác mấy khớp xương của mình đang phản đối, chỉ muốn khụy xuống.
Mị Nhi cô nương của Xuân lâu Đổng Đạt huyện kia (nhắc tới mới nhớ, chẳng biết bao giờ cu Hạo mới được sực em này) đã được coi là người có mị lực vô cùng lớn, nhưng mà lúc này so với Trần Mỹ nhân trước mặt thì Mị Nhi chỉ giống như một đại hán thô lỗ không hơn không kém. Khó trách Hoàng Thượng lại mê mẩn nàng ta đến vậy.
“Đức phi tỷ tỷ, nghe nói tỷ bị bệnh, muội muội đến thăm tỷ đây!” Trần Mỹ nhân mỗi bước đi là các bộ phận từ thắt lưng trở xuống đều uốn lượn nhún nhảy theo nhịp, trái phải vài cái đã tới gần giường. Nhưng đột nhiên nàng ta chững lại, đưa một tay bịt mũi, tay kia phẩy phẩy liên tục cái khăn tay. Trong miệng phát ra tiếng lúng búng do đang bịt mũi: “Ôi chao, có phải tỷ tỷ đại tiểu tiện không khống chế được, nên ra hết cả giường rồi phải không? Mấy tên cẩu nô tài này, không biết yêu quý tỷ tỷ của ta, không biết phải phục vụ thế nào cho tốt? Ngày khác ta gọi Hoàng Thượng đánh gãy hết mấy cái chân chó của các ngươi!”
Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Nên cắt đứt chân của mấy tên cẩu nô tài mà ngay cả quy củ cơ bản trong cung cũng không hiểu!”
Trần Mỹ nhân phảng phất như lúc này mới nhìn thấy Hoàng Hậu, tỏ ra vô cùng lễ phép, ôi chao kêu lên một tiếng, yêu kiều đi đến thi lễ: “Nguyên lai là Hoàng Hậu tỷ tỷ cũng ở đây!”
“Ai là tỷ tỷ của ngươi? Không biết lớn nhỏ gì cả!”
Trần Mỹ nhân ở trong cung có cấp bậc khá thấp. Tại thời Tống, đầu tiên là Hoàng phi, tiếp đến là Chiêu nghi, Tiệp hảo, sau đó mới đến Mỹ nhân. Dựa theo thứ bậc thê thiếp trong nhân gian, Hoàng Hậu chính là chánh thê của Hoàng Thượng, Hoàng phi là thị thiếp, cứ như vậy thì Mỹ nhân cũng chỉ giống như một nha hoàn được sủng ái mà thôi. Nói cách khác, cũng chỉ lớn hơn danh phận của một cung nữ một chút, khi gặp Hoàng Hậu nương nương, Mỹ nhân phải quỳ xuống bái kiến.
Trần Mỹ nhân nghe lời Hoàng Hậu nói, trên mặt không có chút biểu hiện gì gọi là thay đổi, sắc mặt vẫn đầy mị hoặc, chợt thở dài nói: “Ai da, Hoàng Hậu nương nương thứ tội, thân thể của ta gần đây xương cốt có chút không tốt, cũng không biết có phải vì phục vụ Hoàng Thượng quá nhiều không. Gần đây Hoàng Thượng cũng đã miễn cho ta khi thấy người cũng không phải hành đại lễ. Hoàn lại xin hai vị nương nương thứ tội mà miễn cho ta! Nếu nương nương không tin, có thể tìm Hoàng Thượng để hỏi!” Dứt lời cũng chỉ tiếp tục khom người thi lễ.
Hoàng Hậu vô cùng tức giận trước thái độ ngạo mạn này, nhưng là biết không làm gì được nàng ta, hừ một tiếng: “Ngươi tới đây làm chi?”
“Ta đến để thăm Đức Ngũ Mạch nương, nghe nói người bị bệnh, mà giờ ngày một nặng. Mới đây có người mang đến cống cho Hoàng Thượng rất nhiều tiên quả, những người triều cống nói rằng tiên quả này có tác dụng tăng tuổi thọ, có thể trường sinh bất lão. Mọi người cũng biết, ta may mắn được Hoàng Thượng yêu quý, có gì ngon, quý đều ban cho ta dùng. Chỉ là lần này có rất nhiều tiên quả, chính Hoàng Thượng cũng nói thứ này rất tốt cho thân thể, mà ta chắc cũng ăn không hết! Cho nên ta mang tới đây biếu Đức phi nương nương, mời Đức phi dùng thử, hy vọng có thể mang lại chút hiệu quả cho cơ thể nương nương!” Nói rồi quay lại đằng sau vẫy vẫy tay, tiểu thái giám theo hầu vội vàng mang hai rổ hoa quả tiến vào, đặt lên bàn rồi khom người lui ra.
Trần Mỹ nhân lúc nào cũng ở bên Hoàng Thượng, đồ ngon vật quý, trân châu dị bảo cái gì cũng được Hoàng Thượng ban tặng đầu tiên. Nàng vốn dĩ không có hảo ý gì với những Hoàng Hậu cùng phi tần khác, nhưng là gần đây nghe thấy Đức phi nương nương bị bệnh, không hiểu sao lại thay đổi thái độ.
Hoàng Hậu lạnh lùng quay sang Đức phi nói: “Muội muội không cần để ý tới nàng ta! Tiểu nhân có quyền có thế thường cậy này cậy nọ! Mới vừa rồi ta nghe An công công nói muội muội thích ăn Lệ chi (vải), ta đã sai người mang tới cho muội một chút. Được rồi, Đỗ đại nhân, Đức phi hiện đang bệnh, liệu có thể ăn Lệ chi không?”
Không đợi Đỗ Văn Hạo lên tiếng, Trần Mỹ nhân đã lạnh như băng quay đầu sang phía hắn nói: “Ngươi là ai? Vì sao dám ở đây nghe lén hai vị nương nương cùng bổn cung nói chuyện? Người đâu! Mang hắn ra ngoài đánh gãy chân cho ta!”
Mấy tên tiểu thái giám đi theo Trần Thị nghe vậy dạ ran chạy vào trong phòng, đang muốn lôi kéo Đỗ Văn Hạo thì Hoàng Hậu nương nương quát to lên một tiếng: “Dừng tay!” Nói rồi đứng dậy tiến tới mấy tên thái giám nọ, bốp bốp mỗi tên ăn hai cái tát nảy đom đóm mắt, lỗ mũi cũng chảy máu lênh láng, kêu la thảm thiết. (Ặc, bà này ở thời hiện đại mà cho vào đội bóng chuyền thì chẳng mấy mà thành sao)
Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Mỹ nhân rốt cục cũng chuyển sang vẻ lạnh lùng: “Hoàng Hậu nương nương, bọn họ dù sao cũng là người trong tẩm cung của ta, đánh chó phải ngó mặt chủ, nương nương có gì không hài lòng cứ nói với ta, ta về sẽ trách phạt bọn họ, cớ sao lại động thủ đánh người như vậy?”
Hoàng Hậu tức giận quay mạnh người sang phía Trần Mỹ nhân, cặp mắt long lên tức giận: “Ngươi nói là bổn cung giáo hóa bọn chúng không được đúng không?”
“Không dám, chỉ là ta cảm thấy cái tên Đỗ đại nhân này có chút không phải, tại sao lén lén lút lút đứng ở một góc nghe trộm chúng ta nói chuyện. Cho nên mới sai người giáo huấn hắn một phen, thật không biết là người của Hoàng Hậu, coi như là ta mạo muội đi!”
“Ngươi nói cái gì?” Hoàng Hậu chỉ vào mũi Trần Mỹ nhân: “Ngươi muốn ám chỉ rằng hắn là nam nhân của ta sao? Phi! Nhìn cho rõ ràng đi, vị này chí là Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân, là Thái y viện Viện phán, theo ý chỉ của Thái hoàng Thái hậu và Hoàng Thượng thị y hậu cung, đây là theo ý chỉ làm việc! Ngươi có tư cách gì chưa hỏi han sau trước mà đã cho tiểu nhân đánh gãy chân hắn? Nói cho ngươi biết, cho dù Hoàng Thượng vô cùng sủng ái ngươi, nhưng là Thái hoàng Thái hậu cũng đang cho người đi xác minh sự tình, không để cho ngươi giương oai tác quái khắp nơi nữa!”
Trần Mỹ nhân vẫn cười lạnh, phảng phất không coi mấy lời dọa nạt của Hoàng Hậu vào đâu, vẻ mặt hớn hở nhìn Đỗ Văn Hạo: “Ôi chao! Ta thật sự là có mắt không tròng, nguyên lai là Đỗ Văn Hạo Đỗ Thái y hả, thật là có lỗi có lỗi, là ta sai rồi. Vạn tuế gia cùng Thái hoàng Thái hậu cũng rất hay nhắc tới ngài, không ngớt khen ngài là thần y Hoa Đà tái thế, là đệ nhất đại phu đương thời. Ngay cả chứng bệnh của Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu nương nương, bao nhiên năm nay đám Thái y vô dụng biết hưởng mà không biết báo ân của Thái y viện kia không trị được, vậy mà ngài có thể trị. Ôi chao, thật là thất kính, thất kính! Ta đây xin bồi tội với Đỗ đại nhân!”
Dứt lời Trần Mỹ nhân khom người thi lễ với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo kể từ khi Trần Mỹ nhân này tiến vào, đã bị nàng ta dẫn dắt cảm xúc thay đổi trắng đen, đen trắng không ngừng. Mới nhìn thì hắn nghĩ nàng ta là người xinh đẹp như vậy, ít nhất thì tâm tình cũng sẽ không đến nỗi nào, ai ngờ mở miệng ra lại chua ngoa đanh đá như vậy, lại còn xém chút nữa biến hắn thành đại phu cụt chân nữa chứ. Giờ đột nhiên lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, thành khẩn xin lỗi cùng hắn. Thật đúng là không thể chủ quan với mấy nữ nhân trong hậu cung này. Nhưng là dù gì người ta cũng là thân phận sủng nữ của Hoàng Thượng, mình không thể có chút không phải phép được, nên cũng vội vàng khom người hoàn lễ: “Nương nương xin đừng nói vậy. Chỉ là ty chức chưa có cơ hội gặp qua người. Xin ra mắt nương nương!”
Trần Mỹ nhân còn không tính là Hoàng phi gì đó, nên hai người cũng không phải theo lễ quân thần, Đỗ Văn Hạo trước mặt nàng ta không cần phải xưng vi thần.
Trần Mỹ nhân lắc lắc cái eo thon, yểu điệu đi tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo, ngọt ngào nói: “Đỗ đại nhân, ngươi hay là ngồi xuống đi? Ôi chao, không có ghế hả? Thiệt là, Đức phi nương nương à, Đỗ đại nhân tới đây là để xem khuyết điểm của tỷ tỷ, ít nhất tỷ cũng phải đối đáp tử tế với đại nhân một chút chứ, đơn giản là một chỗ ngồi tử tế thôi mà. Sao lại để lão nhân gia phải đứng thế này? Nếu là Đỗ đại phu đến khám cho ta, chắc chắn sẽ hầu hạ ngài như tổ tông! Hì hì, ôi … hì hì!”
Đỗ Văn Hạo vôi vàng khom người nói: “Không dám, không dám, ty chức làm sao dám ngồi trước mặt các nương nương cơ chứ?”
“Lời này của ngươi không đúng rồi!”
Lúc này Đức phi đột nhiên ho khan vài tiếng mãnh liệt, Hoàng Hậu cũng vội vàng đỡ rồi vuốt ve ngực nàng một hồi lâu mới dừng lại được.
Hoàng Hậu lạnh lùng nói trong lúc vẫn nhìn Đức phi: “Ngươi nếu thích mở mồm đùa nghịch thì ra ngoài tự nói một mình đi. Ngươi không thấy Đức phi nương nương đang rất mệt mỏi sao? Nhìn bộ dạng nương nương thế này mà ngươi không hiểu là như thế nào? Ta nghĩ giờ cũng không còn gì nói với ngươi nữa, ngươi nên lui ra đi.”
Trần Mỹ nhân lại không lộ vẻ tức giận, cũng không thèm đáp lại lời của Hoàng Hậu, chỉ quay người ngoắc tay gọi một tên thái giám vào. Tên này mang theo một chiếc hộp gấm, đưa cho Trần Mỹ nhân rồi lui ra. Trần Mỹ nhân nhận lấy, mang tới đặt trên giường, cạnh Đức phi, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, đây là một củ nhân sâm lâu năm, cũng là của vạn tuế gia ban cho ta. Ta trước nay vẫn giữ bên mình, chưa có dùng đến, vừa hay đúng lúc tỷ tỷ sức khỏe không tốt, ta mang đến tặng tỷ tỷ. Tỷ phải hiểu là Hoàng Thượng và chúng ta luôn lo lắng cho bệnh tình của tỷ tỷ. Rất mong tỷ tỷ chuyên tâm giữ gìn thân thể ngàn vàng. Sau này nếu cần cái gì cứ cho người tới tìm Hoàng Thượng, hoặc tới tìm ta cũng được. Nhất định chúng ta sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để cung cấp cho tỷ tỷ. Thôi ta đi a!”
Trần Mỹ nhân trong lúc nói vẫn nhẹ nhàng lấy tay xoa xoa cái trán đầy mồ hôi của Đức phi. Sau đó nàng ta lui ra phía sau hai bước, hướng sang Hoàng Hậu thi lễ, lại không quên ban tặng cho Đỗ Văn Hạo một cái liếc mắt đầy ý vị trước khi lúc lắc cái mông rời đi.
Chờ cho Trần Mỹ nhân đi khuất hẳn, lúc này Hoàng Hậu mới thở hắt ra nói: “Thật đúng là xui xẻo mà! Vốn đang vui vẻ nói chuyện với muội muội, tự dưng ở đâu chui ra một con súc sinh, làm ta tức muốn chết mà. Mặc kệ nó đi, muội muội phải tận tình dưỡng sức, hai ngày nữa ta sẽ trở lại thăm muội. Đỗ đại nhân, bệnh tình muội muội của ta giao hết cho ngươi đó.”
Dứt lời nàng đứng lên mang theo đám người hầu rời đi.
Gian phòng bây giờ mới yên tĩnh trở lại, Đức phi thở hổn hển nói: “Văn Hạo, bỏ cái gối cho ta, ta muốn nằm nghỉ một chút.”
“Vâng, Liễu Nhi tỷ tỷ.”
Đỗ Văn Hạo tiến lại đầu giường nhẹ nhàng gỡ bỏ cái gối đầu đi, hai tay chậm rãi nâng vai nàng đặt nằm thẳng xuống giường.
Đức phi thở dài nhẹ nhõm, xoay qua Trữ công công nói: “Ngươi mang củ nhân sâm kia ném đi cho ta, cả hai rổ hoa quả nữa!”
Trữ công công không hề tỏ ra ngạc nhiên, vâng mệnh mang hộp gấm và hai rổ hoa quả rời đi.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì, nói nhẹ với Đức phi: “Tỷ tỷ nghỉ ngơi một chút đi, Văn Hạo xin lui xuống trước.”
“Không, giờ ta không muốn ngủ, vừa rồi đệ đệ châm một hồi, lại còn uống thuốc, rồi lại còn mệt óc với con mụ Trần Mỹ nhân kia nữa, ta làm sao mà ngủ đây? Đệ đệ cứ ở lại đây với ta một lúc nữa.”
“Vậy hay là tỷ tỷ ăn chút gì nhé?”
Đức phi lắc đầu nói: “Giờ cái gì ta cũng không muốn ăn. Thôi đệ đệ cứ ở đây với ta, chờ khi nào ta ngủ hẳn thì hãy rời đi.”
“Vâng!” Đỗ Văn Hạo đàng hoàng cầm ghế ngồi bên giường. Suy nghĩ một chút rồi lại cầm cổ tay nàng chẩn mạch, phát giác mạch tượng như có như không. Tình hình xem có vẻ xấu đi, chỉ sợ sắp đến giai đoạn nguy hiểm, ảnh hưởng đến tính mạng.
Đỗ Văn Hạo trong lòng cảm thấy buồn bực vô cùng. Hắn rất khó chịu khi bất lực trước một vấn đề gì đó. Đưa mắt nhìn Đức phi thấy hai mày liễu của nàng cau lại, hiển nhiên đang phải chịu đau đớn do bệnh tật mang lại, hắn càng cảm thấy thương xót. Kỳ thật làm một phụ nữ ở trong cung rất khó, muốn có được một địa vị tốt lại càng khó hơn. Những phụ nữ ở hậu cung của Hoàng Thượng thật ra ai cũng vô cùng bận rộn với những tranh đấu cả công khai lẫn lén lút, đầu óc chẳng mấy khi được thanh thản. Nhất là với một người có xuất thân hèn kém giống như Đức phi, để leo lên được vị trí như ngày nay, hẳn đã trải qua không ít đắng cay tủi nhục, không ít chuyện phải hao tâm tổn tính.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên Đỗ Văn Hạo nghe tiếng Đức phi hoảng hốt phát ra âm thanh mệt mỏi: “Hoàng Thượng, Liễu Nhi rất mệt, rất nhớ Hoàng Thượng, người không đến thăm Liễu Nhi sao?” Lời này khiến hắn vô cùng chua xót trong lòng. Hắn lại càng đau lòng hơn vì mình không thể chữa trị tốt cho Đức phi được, thật là xấu hổ mà.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài chợt vang tới tiếng ồn ao, hiển nhiên có không ít người đang tiến tới. Môi cung nữ vội vàng chạy tới bẩm báo: “Nương nương, Hoàng Thượng tới!”
Tiếng kêu này đương nhiên không đánh thức được Đức phi. Nguyên lai nàng đã mê man được một lúc rồi.
Đỗ Văn Hạo vốn có ý muốn gọi Đức phi tỉnh dậy, nhưng là bây giờ Hoàng Thượng sắp tới, nếu làm vậy thì mất thời gian, hắn không muốn gặp Hoàng Thượng. Mà Hoàng Thượng cũng không có chỉ triệu kiến hắn nên bỏ đi cũng là ý hay. Giờ đang ở trong tẩm cung của Đức phi, nàng ta lại đang ngủ say, chỉ có hai người, để Hoàng Thượng nhìn thấy, chỉ sợ cả Thái hoàng Thái hậu cũng không cứu hắn nổi. Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách!
Đỗ Văn Hạo nghĩ rất nhanh, rồi vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Nhưng là vừa đi tới cửa liền nhìn thấy thị vệ trong bộ đồng phục màu vàng đã chỉnh tề xếp hai hàng ngay ngắn bên ngoài, nhìn ra xa một chút, mơ hồ còn thấy một cái chóp lọng vàng chóe đang di chuyển tới đây, khẳng định chính là đương kim hoàng thượng Tống Thần Tông!
Đỗ Văn Hạo quay đầu lại hướng cửa sổ, định chạy ra từ đó, nhưng không nghĩ tới thị vệ đã đứng tràn ngập khắp nơi, ra khỏi cửa sẽ bị bắt gặp ngay, vội vàng khép cửa lại.
Trữ công công biết Đỗ Văn Hạo sợ cái gì, vội vàng ngoắc ngoắc cánh tay ra hiệu cho Đỗ Văn Hạo chạy vào phòng ngủ của thiếp thân cung nữ: “Đại nhân tránh né tạm ở nơi đây đi!”
Đỗ Văn Hạo không nghĩ ngợi nhiều, cũng không khác gì một con chuột, lủi nhanh vào trong phòng phía sau. Mà cái phòng ngủ của cung nữ này lại không hề có cửa, chỉ là một bức màn mỏng, không che giấu hết người được. Đang loay hoay thì xoay người lại đã thấy mấy cung nữ vội vàng tiến ra cửa, bên tai tiếng ồn ào cũng đã đến, hắn không nghĩ được nhiều, giật ngay cánh cửa tủ quần áo ra chui vào trong đó.
Bên trong chỉ thấy xanh xanh đỏ đỏ, đều là quần áo của nữ nhân. Sau khi hắn đóng kỹ cánh cửa lại thì nhận thấy trong mũi tràn ngập một mùi thơm của nữ nhân.