Tống Y

Chương 255: Tiểu Hoàng Tử bị bệnh nghiêm trọng!




Lại thái giám không ngờ Trần Mỹ Nhân lại muốn giết người diệt khẩu, mặc dù Phó Hạc bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, nhưng vẫn không khai ra Trần Mỹ Nhân mới là người đứng sau mọi việc. Lại thái giám cứ tưởng Phó Hạc mồm miệng kín kẽ như vậy, thì nghĩ rằng Trần Mỹ Nhân sẽ tha cho cái mạng già của ông ta, hơn nữa Phó Hạc lại rất nghe lời, phục vụ Trần Mỹ Nhân hết mình, vậy mà cuối cùng cũng không thoát khỏi cái chết đang cận kề.
Lại thái giám lúc này vẫn hơi lưỡng lự vì câu nói ẩn ý của Trần Mỹ Nhân, lão ta vẫn chưa thấu hiểu cho lắm, nên quyết định hỏi cho rõ ràng, nghĩ vậy bèn e dè lên tiếng: “Vậy ý của nương nương là….?”
Trần Mỹ Nhân quay đầu lại nhìn Lại thái giám một cái.
Lại thái giám cảm nhận được trong ánh mắt của Trần Mỹ Nhân tràn đầy sát khí, lập tức hiểu ngay ra vấn đề, lão ta không hề đoán sai chút nào, bất giác cúi đầu sợ hãi.
“Hừm! Ngươi không nỡ xuống tay phải không?” Trần Mỹ Nhân rít lên.
“Dạ! Không không! Tính mạng của nô tài là do nương nương ban cho, nô tài làm việc cho nương nương dù chết cũng không dám từ chối!”
“Ừm, đi đi, nhớ làm ăn cho nó gọn gàng sạch sẽ vào, dù sao lão ta cũng làm cho bổn cung rất nhiều việc rồi, để lão ta ra đi nhanh gọn, đỡ phải chịu nhiều đau đớn!”
“Tuân chỉ!”
“Và còn cái tên Thái Y Viện Viện Phán Đỗ Văn Hạo nữa, tên này chuyên gây chuyện rắc rối, phá bĩnh ta, đúng là một tên rất đáng ghét, ngươi nhân tiện tiễn luôn hắn lên đường cho ta. Phải ghi nhớ là làm cho tự nhiên một chút, tốt nhất là giống như một tai nạn vậy! Như thế mọi người mới không nghi ngờ chú ý. Hiểu chưa? ”
“Vâng, thưa nương nương! Xin nương nương cứ yên tâm, lão nô sẽ làm rất gọn gàng, sạch sẽ!”
Khi Lại thái giám chuẩn bị rời đi, thì Trần Mỹ Nhân lại hỏi: “Em gái của ngươi sắp lấy chồng, đồ đạc cưới xin ngươi đã sắm sửa xong chưa?”
“Bẩm nương nương! Lần trước nương nương đưa cho ít ngân lượng cũng đã đủ cho nó lo liệu rồi ạ!”
Trần Mỹ Nhân nở ra một nụ cười thân thiệt, dịu dàng nói: “Chờ ngươi làm xong cho ta việc này rồi, bổn cung cho sẽ tặng cho em gái ngươi mấy đồ trang sức nữa, con gái mà, cả đời cũng chỉ có một ngày đó là quan trọng, đẹp đẽ nhất nên cũng phải làm cho nó có thể diện một chút!”
Lại thái giám nghe vậy vội vã cúi người tạ ơn.
Đỗ Văn Hạo cũng đã lâu lắm rồi không được ở nhà quây quần với Bàng Vũ Cầm, vì hắn gần đây tuân lệnh Thái Hoàng Thái Hậu đi điều tra Trần Mỹ Nhân nên rất bận, hắn rất lấy làm hối hận vì đã vào cung hành y, hoặc nếu hắn có thuật phân thân thì tốt biết mấy, như vậy hắn có thể vừa làm nhiệm vụ của Thái Hoàng Thái Hậu giao phó, lại vừa được ở nhà vui vẻ với mọi người.
Hôm nay, Đỗ Văn Hạo cũng chẳng có chuyện gì phải vào trong cung cả, nên hắn ở nhà ăn bữa trưa với mọi người trong nhà.
Bàng Vũ Cầm dĩ nhiên sẽ đích thân xuống bếp làm mấy món hắn thích, Đỗ Văn Hạo cũng *** ton đòi xuống bếp giúp đỡ nàng, nhưng Bàng Vũ Cầm nói đàn ông con trai mà xuống bếp thì sẽ chẳng có tiền đồ gì cả, nên đẩy hắn ra không cho hắn vào trong bếp.
Bàng Vũ Cầm nói chỉ cần Liên Nhi vào trong giúp đỡ là được rồi. Liên Nhi tay nghề rất khéo léo, nghệ thuật nấu ăn cũng không tồi, nên có Liên Nhi giúp đỡ Đỗ Văn Hạo càng không có cớ để chui vào bếp cùng nữa, hắn đành lầm lũi bước ra ngoài.
Mấy ngày gần đây, Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu hai người được Đỗ Văn Hạo chỉ dạy thêm cho mấy kiến thức của y học hiện đại, nên đều có tiến bộ rõ rệt, còn về phụ khoa thì Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đều có thể giải quyết được những ca bệnh thông thường, cộng thêm Tiền Bất Thu biết Đỗ Văn Hạo dạo gần đây cũng bận, nên cũng hay dành thời gian rỗi đến Ngũ Vị Đường xem giúp mấy bệnh tạp chứng khó chữa, thế nên ngoại trừ việc phải phẫu thuật ra, mọi việc đều không cần Đỗ Văn Hạo phải ra tay. Nhưng mấy hôm nay, không hiểu tại sao Tiền Bất Thu lại không đến nữa, chẳng biết ông ta có việc bận gì.
Đỗ Văn Hạo hiếm lắm mới có một hôm nhàn rỗi như hôm nay, cũng chẳng muốn làm cái gì, mà cơm canh thì cũng phải đợi thêm một lúc nữa mới được ăn, thế nên hắn liền đi lòng vòng, loanh quanh trong nhà, vòng quanh thế nào lại đi đến phòng của Lâm Thanh Đại.
Lâm Thanh Đại đang ngồi trước cổng, ngay chỗ ban công thêu thùa, trông thấy Đỗ Văn Hạo đi đến thì mừng rỡ, dừng tay bước tới nghênh đón hắn: “Văn Hạo, sao hôm nay đệ có thời gian rảnh rỗi đến thăm tỷ vậy?”
“Đệ nhớ tỷ quá!” Đỗ Văn Hạo cũng đã lâu lắm rồi không ngồi nói chuyện với vị tỷ tỷ xinh đẹp này của mình, trong lòng hắn đột nhiên cũng cảm thấy xốn xang, rạo rực.
Lâm Thanh Đại trợn mắt nhìn hắn: “Chỉ được cái mồm mép tép nhẩy!” Tuy nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào, ấm áp vô cùng.
Đỗ Văn Hạo chen lên thấp giọng đáp: “Tỷ tỷ! Chúng mình vào trong phòng một chút được không?”
“Định làm gì?” Lâm Thanh Đại thẹn đỏ cả mặt, nàng thực ra cũng biết ý đồ của Đỗ Văn Hạo, nhưng vẫn cứ hỏi vậy thôi.
“Đệ muốn hôn tỷ!”
“Đáng ghét!” Lâm Thanh Đại đưa mắt ra nhìn sang hai bên: “Gia nhân đều ở trong vườn đó, để người ta trông thấy không hay chút nào!”
“Tại đệ nhớ tỷ quá mà!”
“Đứng đây nói chuyện cũng hay mà!” Lâm Thanh Đại dịu dàng dỗ dành Đỗ Văn Hạo: “Chờ cho tỷ hết hạn tang, đệ đưa quà cưới đến, lúc đó cho đệ tha hồ hôn được không?”
“Ừm!” Đỗ Văn Hạo nghe Lâm Thanh Đại ngọt ngào với mình như vậy, thấy mình mà cứ đòi hỏi nữa thành ra quá đáng, nên cũng chỉ gật gật đầu đồng ý. Sau khi để Lâm Thanh Đại ngồi xuống chiếc ghế ở đó, Đỗ Văn Hạo cũng lấy một cái ghế nhỏ ngồi ngay cạnh nàng, hắn ngước đầu lên ngắm Lâm Thanh Đại nói: “Thanh Đại tỷ! Trông sắc mặt của tỷ mấy ngày nay hình như không được tốt lắm, có phải tỷ nghỉ ngơi không đủ không?”
Lâm Thanh Đại mỉm cười gật đầu đáp: “Có thể là do tỷ đã có tuổi rồi, ngủ mãi mà chẳng ngon giấc được, chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ làm tỷ tỉnh dậy, thế là mắt của tỷ cứ mở thao láo đến tận sáng.”
“Có tuổi cái nỗi gì cơ chứ? Mất ngủ? Sao tỷ không nói sớm! Để đệ bắt mạch cho tỷ xem nào!”
Đỗ Văn Hạo đưa tay ra bắt lấy tay của Lâm Thanh Đại, nhưng nàng rất nhanh rụt tay lại, đỏ mặt e thẹn nói: “Đừng có động tay động chân như vậy nữa được không? Bệnh của tỷ không phải là bệnh thông thường, uống thuốc cũng không khỏi được đâu!”
“Sao cơ? Không phải bệnh thông thường? Vậy thì là bệnh gì cơ chứ?”
“Tâm bệnh!” Lâm Thanh Đại xoa xoa lên ngực của mình: “Là bệnh chỗ này này, tại đệ hết cả đó!”
Đỗ Văn Hạo mừng rỡ nói: “Thì ra là do nhớ đệ quá nên thành bệnh sao? Vậy để đệ xoa cho tỷ!” Nói xong Đỗ Văn Hạo bèn vươn tay mình ra chộp vào bộ ngực xốp mềm của Lâm Thanh Đại.
“Muốn chết hả!” Lâm Thanh Đại đưa tay lên bắt lấy tay của Đỗ Văn Hạo bẻ ngược một cái, cánh tay của Đỗ Văn Hạo bị nàng vặn ngược lại, ngã nằm luôn xuống đất, không động đậy được nữa, Đỗ Văn Hạo chỉ biết kêu lên đau đớn: “Ối cha mẹ ơi! Đau quá!”
Lâm Thanh Đại thấy vậy vội vã thả tay của hắn ra, đỡ hắn đứng dậy, đỏ mặt nói: “Đau lắm phải không?”
Đỗ Văn Hạo đứng dậy, xoay xoay cổ tay của mình, khuôn mặt của hắn vẫn phụng phịu, giận dỗi: “Dĩ nhiên là đau rồi! Đau chết đi được! Sao tỷ lại nỡ lòng nào bẻ tay đệ đau như vậy!”
“Ai bảo tay chân của đệ cứ quờ quạng linh tinh chứ! Thật chẳng có tý quy củ nào cả!” Lâm Thanh Đại thấp giọng trả lời, rồi lại nhìn sang hai bên, nhẹ nhàng nói: “Cho tỷ xin lỗi nhé! Tỷ không cố tình làm đệ đau như vậy đâu!”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười: “Thực ra cũng có đau lắm đâu! Đệ biết tỷ ra tay rất có chừng mực, he he. Đúng rồi! Thế võ công này của tỷ tỷ có tên là gì mà lợi hại như vậy?”
“Phân Cân Thác Cốt Thủ!”
Đỗ Văn Hạo há hốc mồm ngạc nhiên, đây không phải tuyệt chiêu của Lục sư phụ của Quách Tĩnh trong Giang Nam Thất Quái trong bộ tiểu thuyết lừng danh Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung đó sao? Đỗ Văn Hạo nghĩ, lẽ nào mình đúng là đi xuyên vào trong tiểu thuyết của Kim Dung rồi ư? Nhưng chỉ một thoáng suy nghĩ, hắn đã giải thích được hiện tượng này, thực ra cái chiêu Phân Cân Thác Cốt Thủ này cũng giống với mấy chiêu Cầm Nã Thủ của võ thuật hiện đại. Nghĩ đến đây, Đỗ Văn Hạo lại nhớ đến cảnh hắn lăn lộn vật nhau với Võ Tiệp Trữ, hắn vừa phải cố hết sức, lại còn phải mạo hiểm tính mạnh của mình mới thắng được nàng ta. Nếu như lúc đó hắn biết mấy chiêu Cầm Nã Thủ này thì mọi chuyện đã đơn giản hơn rất nhiều rồi, tuy rằng hắn được Thái Hoàng Thái Hậu tặng cho bộ áo Nhuyễn Vi Giáp để phòng thân, nhưng hắn lại thiếu những chiêu thức dùng để tấn công, về sau hắn làm việc cho Thái Hoàng Thái Hậu còn gặp nhiều chuyện nguy hiểm hơn nữa, nên biết thêm mấy chiêu tấn công đối với hắn là vô cùng cần thiết, thế nên Đỗ Văn Hạo nghĩ hắn biết thêm vài thế võ nữa cũng không hề thừa chút nào.
Đỗ Văn Hạo biết so với tuổi đời của hắn bây giờ mà mới bắt đầu học võ thì đúng là không thích hợp nữa, mà hắn cũng chẳng có thời gian rảnh nhiều đến mức đó, thế nên hắn quyết định chỉ học mấy thế phòng thân, học mấy chiêu Cầm Nã Thủ là thích hợp nhất với tình hình của hắn hiện này, nghĩ vậy bèn nói: “Thanh Đại tỷ! Tỷ dậy đệ chiêu Phân Cân Thác Cốt Thủ này được không?”
“Đệ bây giờ làm quan đến chính lục phẩm rồi, lại cũng chẳng phải hiệp khách hành tẩu giang hồ, học mấy cái này để làm gì cơ chứ?”
“Để đệ phòng thân thôi! Nhỡ đệ gặp người xấu mà lúc đó không có tỷ ở bên cạnh, đệ biết chút võ công cũng tốt hơn chứ đúng không?”
“Đệ nói phải lắm! Được, để tỷ dậy cho đệ! Phân Cân Thác Cốt Thủ chiêu thức rất là phức tạp, mà đệ lại chỉ học mấy chiêu để phòng thân thôi, thế nên tỷ nghĩ đệ không cần học hết toàn bộ chiêu thức, để tỷ chọn ra mấy chiêu đơn giản nhưng hiệu quả để dậy cho đệ là được rồi, hơn nữa đệ cũng rành các huyệt vị trên cơ thể của người, học mấy chiêu này là hợp lý và hữu hiệu nhất!”
“Tốt quá! Đúng rồi, Thái Hoàng Thái Hậu còn ban tặng cho đệ một bộ áo giáp đao thương bất nhập, không những vậy nó còn có thể châm kim phản kích đối phương, phòng vệ rất là hữu hiệu! Thế nên Thanh Đại tỷ cứ dựa vào điều kiện đó mà chọn chiêu dạy cho đệ!”
Lâm Thanh Đại nghe thấy vậy vô cùng hiếu kỳ, bèn bảo Đỗ Văn Hạo đem cho nàng xem hiệu quả của bộ áo giáp như thế nào, quả nhiên đúng như Đỗ Văn Hạo nói, Lâm Thanh Đại mừng rỡ: “Đây đúng là một vật báu hiếm có! Có chiếc bảo bối này, thì đệ có rất nhiều lợi thế, để tỷ nghĩ xem nên dạy đệ chiêu gì đã!”
Lâm Thanh Đại bản chất vốn thông minh, dựa theo kỹ thuật châm cứu rất có căn bản của Đỗ Văn Hạo, cộng thêm đặc điểm của bộ áo Nhuyễn Vi Giáp, rất nhanh nàng đã chọn được một số chiêu thức đơn giản, nhưng rất thực dụng để dạy cho Đỗ Văn Hạo.
Những chiêu thức đơn giản, thực dụng này cộng thêm với khả năng hiểu biết của Đỗ Văn Hạo về giải phẫu cơ thể người, nên hắn học một biết mười, rất nhanh đã nắm được yếu quyết, thành thục của các chiêu thức Phân Cân Thác Cốt Thủ mà Lâm Thanh Đại dạy cho hắn. Sau đó, Đỗ Văn Hạo cho gọi mấy người gia nhân trong nhà ra để hắn luyện tập thực chiến, quả nhiên hắn luyện tập rất có hiệu quả, sau khi đã học hết các chiêu thức, Đỗ Văn Hạo còn luyện tập đi, luyện tập lại làm nhiều lần để sử dụng cho thuần thục hơn nữa.
Trong lúc Đỗ Văn Hạo và mấy người gia nhân đang luyện tập cao hứng, thì Anh Tử chạy ra gọi hắn vào dùng bữa.
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại bèn đi vào đại sảnh ngồi vào chiếc bàn ăn, trên đó đã bầy biện đầy đủ các món ăn mà hắn ưa thích, Lâm Thanh Đại ngưỡng mộ chỉ vào mấy món ăn ngon ở trên bàn nói: “Vũ Cầm quả nhiên lợi hại, chỉ loáng một cái thôi mà đã đầy ắp một bàn ăn rồi, nhưng mà có nhiều món ăn như vậy mà Văn Hạo không uống một chút rượu, xem ra không hay chút nào đúng không?”
Đỗ Văn Hạo nuốt nước bọt cái ực, ngượng ngùng nói: “Đa tạ ý tốt của Thanh Đại tỷ, nhưng buổi chiều đệ còn bận việc trong cung, nên không uống rượu được!”
Liên Nhi gắp cho Đỗ Văn Hạo mấy món ăn, rồi cười đáp: “Lão gia gần đây bận quá, nên không uống cũng không sao, chờ lão gia hết bận rồi, Liên Nhi và phu nhân lại làm mấy món rồi cùng ngồi hầu lão gia mấy chén.”
Bàng Vũ Cầm chen vào: “Đúng đó, lão gia không uống, thì chúng ta uống một chút, đã lâu lắm không uống rồi, cũng thấy hơi thèm thèm!”
Đỗ Văn Hạo giả vờ trợn mắt nhìn Bàng Vũ Cầm một cái nói: “Này này, nàng muốn làm phu quân của nàng chết thèm sao? Phu quân của nàng không được uống, thì nàng đừng hòng được uống!”
Bàng Vũ Cầm nghe xong cũng phải bật cười: “Được rồi! Không uống nữa! Rượu ở nhà mình cũng chả có loại nào tốt cả. Đúng rồi! Ở nhà của thiếp, cha thiếp vẫn chôn một hũ Nữ Nhi Hồng, nói rằng hũ rượu đó rất ngon, nhưng tiếc rằng khi mới lấy tướng công, thì hũ rượu đó vẫn còn chôn nơi hậu viện ở quê cũ của thiếp ở huyện Đổng Đạt, cho đến giờ vẫn chưa lấy nó ra uống, kể cũng tiếc thật!”
Nghe đến Nữ Nhi Hồng, Đỗ Văn Hạo mới giật mình nhớ ra chuyện hắn mấy hôm trước ngồi uống rượu Nữ Nhi Hồng với Lâm Tiệp Trữ dưới gốc cây mai, nhưng khi mới vừa nhấm nháp với nàng, thì vì chuyện Võ Tiệp Trữ bị Phó Hạc hãm hại làm cho phát cuồng mà phải dang dở. Ngày hôm đó, trước khi Đỗ Văn Hạo vội đi khám chữa cho Võ Tiệp Trữ, Lâm Duyệt đã nói với theo hắn rằng: “Trước khi trời tối, ta ở đây chờ tiên sinh!” Nhưng hắn vì bận phải chữa trị cho Võ Tiệp Trữ, và đối phó với Trần Mỹ Nhân mà quên mất cuộc hẹn với Lâm Tiệp Trữ, nghĩ đến đây Đỗ Văn Hạo thấy mình thật có lỗi với Lâm Tiệp Trữ quá.
Do vậy, Đỗ Văn Hạo nghe xong Bàng Vũ Cầm nói đến Nữ Nhi Hồng thì im bặt không nói thêm câu nào nữa, chỉ lầm lũi và cơm vào miệng ăn, Bàng Vũ Cầm và những người khác thấy hắn đang nói cười vui vẻ đột nhiên im lặng lầm lì như vậy, nên tưởng hắn suy nghĩ chuyện trong cung nên không ai nói thêm câu nào nữa.
Sau khi ăn xong, Đỗ Văn Hạo tắm rửa sạch sẽ lên kiệu vào trong hậu cung.
Đỗ Văn Hạo phụng chỉ khám bệnh nơi hậu cung, nếu như hắn muốn khám thì sẽ có rất nhiều việc đang chờ hắn, nhưng hiện tại hắn không muốn, trong đầu óc của hắn bây giờ chỉ toàn là mấy hũ Nữ Nhi Hồng mà thôi! Tuy rằng mới nhấp nhấp vài ngụm, mà bây giờ nghĩ lại vẫn thấy nước bọt túa ra như suối vậy.
Thế nhưng, bây giờ hắn có muốn không làm việc cũng không được, bởi vì khi hắn vừa mới vào cổng của Hoàng Cung thì đã thấy tên thái giám của Trần Mỹ Nhân đứng đợi ở đó mời hắn đến cung Thiên Nhan chữa bệnh cho Trần Mỹ Nhân.
Tuy rằng có đủ chứng cứ chứng minh Trần Mỹ Nhân là người đứng đằng sau sai khiến Phó Hạc, Trần Bà âm mưu hãm hại Võ Tiệp Trữ, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu lại không đi sâu vào điều tra, nên vị thế của Trần Mỹ Nhân vẫn như xưa, tuy rằng hiện nay bệnh tình của nàng ta cũng chẳng có gì đáng ngại nữa, nhưng nàng vẫn độc chiếm Đỗ Văn Hạo, bắt hắn phải xoa bóp, hầu chuyện nàng.
Khi Đỗ Văn Hạo đến chữa bệnh cho Trần Mỹ Nhân, thì hắn cứ ngỡ rằng nàng ta sẽ chất vấn hắn những chuyện có liên quan đến vụ án của Võ Tiệp Trữ, nhưng hắn đã lầm, Trần Mỹ Nhân tuyệt nhiên không hề đề cập đến chuyện đó một chút nào, dù chỉ một từ, một chữ, cứ như là không hề biết đến có chuyện đó xảy ra vậy. Trần Mỹ Nhân chỉ nói với hắn mấy chuyện vớ vẩn linh tinh không có chủ đích nào cả.
Đỗ Văn Hạo bây giờ muốn rời khỏi đây cũng không xong, bèn phải âm thầm chịu đựng hầu chuyện với Trần Mỹ Nhân, cho đến khi có một tên thái giám vào thông báo, bẩm báo rằng Hoàng Thượng vừa thương lượng, giải quyết xong một chuyện quân cơ đại sự, và hôm nay sẽ đến cung Thiên Nhan nghỉ ngơi. Trần Mỹ Nhân nghe xong mừng rỡ, bật người nhỏm dậy trang điểm, rồi khoát tay ra hiệu cho Đỗ Văn Hạo, bảo hắn ra về.
Khi Đỗ Văn Hạo rời khỏi cung Thiên Nhan, thì trời cũng đã chập choạng tối, chỉ cách thời gian Hoàng Cung đóng cửa có nửa canh giờ nữa. Bây giờ mà ngồi uống rượu thì chắc là không kịp nữa rồi, nhưng hắn lại nghĩ đến gốc mai của Cung Nguyệt Thanh, nhớ đến hương vị thơm ngon đậm đà của chén rượu Nữ Nhi Hồng, nhớ đến vẻ đẹp thanh tao, thuần khiết, trang nhã như nàng tiên trên Quảng Hàn Cung của Lâm Tiệp Trữ. Thế nên Đỗ Văn Hạo quyết định đến thăm cung Nguyệt Thanh một chuyến xem sao, lần trước dời đi vội vã như vậy, vẫn chưa có cơ hội quay lại nơi đó.
Khi Đỗ Văn Hạo vừa ra khỏi cung Thiên Nhan thì đã thấy viên thái giám đang đứng ngoài cửa mỉm cười với hắn nói: “Đỗ đại nhân bây giờ về đấy à? Đúng rồi, có một cung nữ của cung Nguyệt Thanh đang chờ đại nhân đó.”
“Cung Nguyệt Thanh?” Đỗ Văn Hạo sửng sốt, hắn đang muốn đến đó thăm Lâm Tiệp Trữ, vậy mà nàng đã phái người đến đây chờ hắn rồi, hắn vội hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Nói là, he he, có bệnh gì gì đó, nhất định phải mời đại nhân đến đó khám bệnh. Vì lúc trước Trần Mỹ Nhân đã ra lệnh cho lão nô rằng, khi Đỗ đại nhân đang chữa trị cho nương nương thì không ai được phép quấy rầy cả, ngay cả Hoàng Thượng cũng nói như vậy, thế nên lão nô không dám vào thông báo với đại nhân!”
Đỗ Văn Hạo cả giận nói: “Ngươi thì biết cái gì! Bệnh của nương nương các ngươi đã khỏi từ lâu rồi! Cung nữ kia giờ đang ở đâu?”
“Đang ngồi chờ ở hoa phòng.”
“Mau đưa ta đi!”
Khi Đỗ Văn Hạo vừa đi đến hoa phòng của Thiên Nhan Cung thì đã thấy một cung nữ đang đi đi lại lại nơi đó, hai mắt đỏ hoe, chứng tỏ rằng cung nữ đó vừa khóc xong, cung nữ này không phải là ai xa lạ mà chính là thị tỳ thân cận nhất của Lâm Tiệp Trữ, tên là Tuyết Liên. Tuyết Liên trông thấy Đỗ Văn Hạo đi đến, mừng quá chạy vội đến, chưa kịp nói câu gì mà nước mắt đã trực trào ra ngoài: “Đỗ đại nhân! Hu hu hu!”
“Sao thế? Có chuyện gì xẩy ra vậy?”
“Tiểu Hoàng Tử bị bệnh rất nghiêm trọng! Nương nương đang lo lắng, sốt ruột lắm, nhưng bọn họ không chịu vào thông báo cho đại nhân gì cả! Hu hu hu”
Lâm Tiệp Trữ có hai người con trai với Tống Thần Tông, Khuất Nhi được một tuổi, mới chập chững biết đi, Đỗ Văn Hạo nghe thấy tiểu Hoàng Tử bị bệnh, mà hắn thì cũng không biết gì về khoa nhi, nên cũng lo lắng vô cùng: “Sao không ra Thái Y Viện tìm đồ đệ Tiền Bất Thu của ta? Ông ta là chuyên gia chữa bệnh cho trẻ nhỏ đó!”
“Dạ đi rồi! Nhưng Tiền đại nhân hôm qua đã bị Trần Mỹ Nhân sai ra khỏi thành chữa bệnh cho một đứa trẻ là bà con của Trần nương nương!”
“Cái gì? Sao lại có thể trùng hợp được như vậy chứ?” Đỗ Văn Hạo bất giác ngước mắt lên nhìn cung Thiên Nhan này một cái, rồi lại hỏi: “Vậy những Thái Y khác của Thái Y Viện đâu cả rồi?”
“Dạ tìm rồi! Cũng có đến mấy người rồi, nhưng vẫn không chữa khỏi được.”
“Nương nương đang sốt ruột vô cùng, nên mới cho nô tỳ đến đây tìm đại nhân!”
“Tìm ta cũng không giải quyết được vấn đề gì cả! Ta không biết chữa bệnh cho trẻ nhỏ!” Đỗ Văn Hạo đau khổ trả lời.
“Cái này, nô tỳ cũng đã nghe mấy người ở Thái Y Viện nói qua rồi, nhưng mà nương nương muốn đại nhân nghĩ cách triệu hồi Tiền đại nhân quay về!”
“Việc này lẽ nào ngươi cứ đứng đây chờ đợi ta đồng ý nữa sao? Ngươi trực tiếp sai người đi gọi ông ta về không được ư? Bệnh của Hoàng Tử quan trọng hơn bệnh của người bà con của Trần Mỹ Nhân rất nhiều lần đó.”
“Nô tỳ biết! Nhưng nô tỳ không biết nơi ở của người bà con của Trần Mỹ Nhân nương nương ở đâu, thì nô tỳ biết đi đâu mà tìm cơ chứ! Bọn nô tỳ đã cố gắng dò hỏi rồi, nhưng mấy người ở đây đều trả lời là không biết, lại bảo đây đang là giờ nghỉ ngơi của Trần Mỹ Nhân nương nương nên phải chờ vào bẩm báo, thế là nô tỳ cứ đứng đây chờ suốt từ nãy đến giờ!”. “Mẹ kiếp!” Đỗ Văn Hạo nghe cung nữ Tuyết Liên nói như vậy bèn chửi thầm trong bụng, hắn định đi vào trong cung Thiên Nhan hỏi Trần Mỹ Nhân, nhưng mới đi được vài bước hắn liền đứng lại suy nghĩ, Trần Mỹ Nhân tại sao lại phải nói cho hắn biết người bà con của nàng ở đâu cơ chứ? Nàng ta bây giờ chỉ mong cho Tiền Bất Thu cứ chết dí ở chỗ đó ấy chứ!
Nghĩ vậy hắn bèn quay sang nói với cung nữ Tuyết Liên: “Hoàng Thượng đâu? Đã bẩm báo với Hoàng Thượng chưa?”
“Ban sáng nô tỳ đã qua chỗ của Hoàng Thượng rồi, nhưng Hoàng Thượng phải thương lượng, thảo luận, bàn bạc việc quân cơ đại sự nên nô tỳ không được phép vào làm phiền, do vậy nô tỳ đã cho người đứng sẵn ở đó chờ Hoàng Thượng rồi!”
“Chỉ cần Hoàng Thượng bàn bạc xong xuôi đâu đấy là sẽ vào bẩm báo!”
“Ừm! Vậy thì Hoàng Thượng sẽ nhanh chóng nhận được cái tin này thôi, vì cuộc họp bàn cũng đã kết thúc rồi, bây giờ Hoàng Thượng sắp đến Thiên Nhan cung rồi đó.” Đỗ Văn Hạo nghĩ đến chuyện Hoàng Thượng mà biết việc Hoàng Tử bị bệnh nặng như vậy, ắt sẽ cho gọi hết các Thái Y đến khám bệnh, nếu như Hoàng Thượng hỏi đến bệnh tình của Hoàng Tử ra sao, mà hắn không biết tý gì, thì cũng nguy hiểm vô cùng. Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo quay sang nói với cung nữ Tuyết Liên: “Đi! Về Nguyệt Thanh Cung nhanh lên!”
Cho dù sở trường của Đỗ Văn Hạo không phải là nhi khoa, nhưng trong mấy thời gian gần đây, hắn liên tục chữa khỏi bao nhiêu là bệnh nan y khó chữa, do vậy hắn cũng có đôi chút tự tin. Cung nữ Tuyết Liên thì vừa dẫn đường cho hắn về Nguyệt Thanh cung vừa nước mắt nước mũi dầm dề, có vẻ lo lắng vô cùng.
Trong khu vườn nơi tẩm cung Nguyệt Thanh của Lâm Tiệp Trữ nương nương, có mấy vị Thái Y của khoa nhi của Thái Y Viện đang đứng ở đó, dù sao đây cũng là Hoàng Tử bị bệnh, nên các Thái Y vô cùng coi trọng, không ai dám bỏ thời gian của mình ra đi chữa trị các bệnh nhân khác. Nhưng, các vị Thái Y này cũng chỉ biết cúi đầu thở dài, im lặng không nói câu nào, hiển nhiên bọn họ cũng đang không có cách nào để chữa trị được cho Hoàng Tử cả.
Đỗ Văn Hạo bước nhanh đến, nghe thấy tiếng khóc của Lâm Tiệp Trữ nương nương vọng ra từ trong phòng: “Ôi! Hài nhi của ta! Con tỉnh dậy đi! Hu hu hu”
Đỗ Văn Hạo sửng sốt, thất kinh lẽ nào Hoàng Tử đã…? Nghĩ vậy hắn vội vã bước lên bậc, vừa bước lên thì hắn đã nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của một đứa bé vọng lên, tiếng khóc đó như tiếng của con mèo con đang rên rỉ vậy. Lúc này, Đỗ Văn Hạo mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, Hoàng Tử vẫn còn sống!
Bên ngoài cổng của tẩm cung, hai đứa cung nữ trông thấy Đỗ Văn Hạo thì mừng rỡ vô cùng, một đứa vội chạy đến cúi người nghênh đón hắn: “Đỗ Văn Hạo Đỗ đại nhân đã đến rồi!” Đứa cung nữ còn lại cũng vội vã vén rèm cửa lên, mời Đỗ Văn Hạo đi vào phía trong.
Trong phòng của Hoàng Tử lúc này cũng vô cùng bừa bộn, có hai vị Thái Y có kinh nghiệm lâu năm tại khoa nhi của Thái Y Viện tóc tai bạc phơ đang ngồi ở đó, hai người mặt mày ủ rũ, đứng dậy thở dài một tiếng ai oán, Lâm Tiệp Trữ ngồi ngay gần đó khóc lóc như mưa, vội vàng ôm lấy Hoàng Tử, thút thít không thôi. Nhưng khi Lâm Tiệp Trữ vừa nghe thấy có Đỗ Văn Hạo đi đến, đứng thẳng luôn người dậy, ôm lấy Hoàng Tử xông thẳng ra ngoài, cũng vừa vặn Đỗ Văn Hạo đang vào trong phòng, hai người đụng luôn đầu vào nhau.
Lâm Tiệp Trữ nói không thành câu, nấc nghẹn: “Vân Phàm! Hoàng Tử không xong rồi! Hu hu hu hu!”
Lần đầu tiên nghe người khác gọi tên tự của mình, Đỗ Văn Hạo vẫn chưa quen cho lắm, chỉ thuận tay đỡ lấy Hoàng Tử xem xét: “Đưa cho vi thần xem nào!”
Lâm Tiệp Trữ từ từ trao Hoàng Tử vào tay của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo ôm lấy Hoàng Tử đưa đến bên giường, nhẹ nhàng đặt xuống, rồi cởi quần áo Hoàng Tử ra để kiểm tra, sau đó quay sang hỏi Lâm Tiệp Trữ: “Nương nương! Hoàng Tử rốt cuộc là bị sao vậy?”
“Buổi chiều hôm trước, Hoàng Tử đột nhiên quấy kêu rằng bị đau bụng, cứ từng cơn từng cơn đau dồn đến, sau đó thì cảm thấy buồn nôn, và bắt đầu nôn ra. Ta vội gọi mấy vị Thái Y của Thái Y Viện đến, sau khi xem xét đã kê xong đơn thuốc để uống, nhưng sau khi uống thuốc xong thì thấy hoàn toàn không có tác dụng nào cả. Hoàng Tử đêm hôm đó hơi thở yếu ớt, đến sáng ngày hôm qua thì sắc mặt trở nên trắng bệch, không ăn thứ gì cả, lại hay ra mồ hôi lạnh. Ta lại cho người đi mời Thái Y đến khám, nhưng đều không chữa trị được cho Hoàng Tử, ta lo lắng, sốt ruột quá thì chợt nhớ đến Tiền Bất Thu, nhưng khi ta đến tìm ông ta thì Thái Y Viện nói là ông ta đã đi chữa bệnh cho người bà con của Trần Mỹ Nhân rồi, ta cũng không biết người bà con của Trần Mỹ Nhân ở đâu nữa, muốn vào tìm hỏi Trần Mỹ Nhân cũng không được, ta không biết phải làm thế nào nữa!”
“Cái này vi thần cũng đã nghe Tuyết Liên nói rồi! Xin nương nương đừng lo lắng quá, để vi thần khám xem triệu chứng của Hoàng Tử thế nào đã.”
“Ồ! Vậy nhanh lên! Hoàng Tử cứ khóc như vậy, khóc được một lúc lại quấy, cả đêm nôn mửa không ngủ được chút nào, và còn ra mồ hôi nữa, à đúng rồi, Hoàng Tử còn đại tiện ra máu nữa!”
Đỗ Văn Hạo trầm lắng đáp: “Đại tiện ra máu? Thế nó như thế nào?”
“Nó ở đâu? Đưa cho vi thần xem xem!”
Một cung nữ đứng gần đó đáp: “Nô tỳ đã đem đổ đi rồi!”
Lâm Tiệp Trữ cuống cuồng hỏi lại: “Ai da! Bây giờ phải làm sao đây!”
“Nương nương đừng lo, để vi thần kiểm tra trước cái đã” Đỗ Văn Hạo đã cởi bỏ hết quần áo trên người của tiểu Hoàng Tử ra, rồi đặt tay mình lên bụng dò xét, bụng của Hoàng Tử trương lên như trống, rất nhanh tay của Đỗ Văn Hạo dừng lại vùng giữa phía bên trái của bụng, tỉ mỉ sờ nắn, thì thấy nơi đó như có vật gì nổi cộm lên! Đôi mắt của Đỗ Văn Hạo sáng hẳn lên, nhè nhẹ ấn vào cái vật đó, Hoàng Tử đột nhiên khóc rống lên.
Đỗ Văn Hạo ngay tức khắc dùng nước rửa kỹ bàn tay của mình, rồi nhấc hai chân của Hoàng Tử lên, sau đó đưa ngón tay của mình đút thẳng vào lỗ hậu môn của Hoàng Tử, xong sau đó từ từ rút ra, thì thấy trên ngón tay có dính máu, bất giác gật gật đầu.
Sau khi rửa sạch ngón tay của mình, Đỗ Văn Hạo lại xem xét kỹ lưỡng lưỡi của Hoàng Tử, thì phát hiện ra lưỡi của Hoàng Tử lấm tấm các đốm vàng nhơn nhớt, mạch nhu, nhanh, trong lòng Đỗ Văn Hạo giờ đây đã hiểu ra vấn đề rồi.
Thông qua vấn chẩn các hiện tượng bệnh tình của Hoàng Tử cộng với bắt mạch, xem lưỡi, mà đặc biệt là đám máu đỏ bám trên ngón tay của Đỗ Văn Hạo, thì hắn đoán chắc rằng bệnh của thập tam Hoàng Tử là một loại bệnh rất thông thường xảy ra với trẻ nhỏ, nó có tên là bệnh “lồng ruột”
Bệnh lồng ruột là một hiện tượng bệnh thông thường rất hay xảy ra với trẻ nhỏ. Lồng ruột xảy ra khi một đoạn ruột lồng vào một đoạn kế cận, làm phương hại tính chất toàn vẹn mạch máu của ruột bị thương tổn. Hiện tượng này rất giống với chiếc ống nhòm có thể thu ra rút vào được vậy. Bệnh này thường là nguyên nhân gây ra tắc nghẽn đường ruột ở trẻ nhỏ, nhất là trẻ trong vòng hai tuổi đổ lại.
Trong quá trình chữa trị bệnh này ở thời kỳ hiện đại, các bác sĩ hay sử dụng phương pháp thông hơi, phương pháp này có thể chữa trị được hầu hết chứng lồng ruột, mà không cần phải động dao phẫu thuật. Thế nhưng, phương pháp này lại cần một bộ máy thông hơi y tế chuyên dụng, cùng phối hợp với cách chụp X quang mới đảm bảo an toàn tuyệt đối. Trong tay của Đỗ Văn Hạo hiện giờ làm gì có những thiết bị đó, cho dù bây giờ hắn có thể tạm thời chế tạo ra được một cái ống bơm hơi, nhưng do từ khi Hoàng Tử phát bệnh cho tới giờ, cũng đã xấp xỉ bốn mươi tám giờ đồng hồ rồi, thời gian tốt nhất để bơm thông hơi cũng đã qua rồi, nên cũng chẳng sử dụng phương pháp này được nữa.
Nếu căn bệnh lồng ruột này không được phát hiện và cứu chữa kịp thời sớm, thì chỉ cần bệnh phát tác sẽ vô cùng nguy hiểm, ví dụ như: Bệnh sẽ làm cho ruột bị hoại thư, những vết thủng ở ruột sẽ làm viêm màng mỡ ở bụng ….v …v...Sau này, thậm chí sẽ có thể đe dọa đến tính mạng!
Đỗ Văn Hạo bèn quay sang hỏi hai lão Thái Y đứng cạnh đó: “Hai người đại nhân biện chứng ra sao?”
Hai lão Thái Y đều cùng nhìn nhau một cái, rồi một người có vẻ lớn tuổi hơn cúi mình đáp: “Bẩm Đỗ đại nhân! Bọn lão phu đã kiểm tra xong cho thập tam Hoàng Tử, thấy bụng chướng khó chịu, trong người bị thấp nhiệt xâm nhập cơ thể tích tụ, ngưng trệ, dẫn đến kết quả là khí đồng âm không thông được, cộng thêm nôn mửa là do khí trong cơ thể bị nén, chức năng tỳ vị, dạ dày bị đẩy lên thất thường. Đại tiện ra máu là do thấp nhiệt kết tụ nơi hạ tiêu, làm tổn thương mạch máu của ruột, nên mới có hiện tượng như vậy. Mạch tượng và lưỡi của Hoàng Tử đều có biểu hiện của thấp nhiệt. Bọn lão phu sau khi thương lượng xong chẩn đoán bệnh của Hoàng Tử chính là ruột bị tắc nghẽn dẫn đến thấp nhiệt.”
Lão Thái Y vừa đề cập đến ruột bị tắc nghẽn, thì trong đó có bao gồm cả căn bệnh lồng ruột của Hoàng Tử, do vậy các Thái Y chẩn đoán bệnh là hoàn toàn chính xác, điều này cũng trùng với ý của Đỗ Văn Hạo, hắn thấy vậy bèn hỏi tiếp: “Vậy đại nhân đã kê thuốc gì rồi? Có kết quả ra sao?”
Lão Thái Y lớn tuổi chọc chọc vào người lão Thái Y đứng bên cạnh, lão Thái Y đó liền ho khan lên một tiếng, chắp tay đáp: “Ty chức kê các phương thuốc đều chủ yếu tập trung vào hóa giải thấp nhiệt, thông lục phủ, phá tích tụ. Phương thuốc đó chính là Đại Thừa Khí Thang, vì Hoàng Tử bị trương bụng nên cho thêm vào Sao Lai Đằng Tử, cộng thêm với Trắc Phách Diệp để làm mát, và cầm máu, ty chức còn cho thêm Bạc Thược vào để giảm đau nữa. Ngay đêm hôm trước chữa trị cho Hoàng Tử cho đến ngày hôm nay, tổng cộng kê cho Hoàng Tử bốn đơn thuốc rồi, nhưng đều không có kết quả gì cả.”
Nói xong, hai lão Thái Y già đều tỏ vẻ ái ngại, và xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.