Tống Y

Chương 333: Bơi thuyền dưới trăng




Kha Nghiêu nói cho cùng cũng chỉ là một cô gái mới lớn, nên ăn uống cũng vô cùng nhỏ nhẹ, nàng cũng chỉ ăn hết nửa bát cháo là ngừng. Sau khi nghe Đỗ Văn Hạo than vãn như vậy, bèn ngồi thẳng người dậy nói: “Đỗ đại ca! Huynh nói như vậy thì chẳng khác nào coi muội là người ngoài rồi, trên suốt dọc đường đi huynh là người đã chăm sóc cho tất cả mọi người, bây giờ huynh bị bệnh thì muội lẽ dĩ nhiên sẽ chăm sóc lại cho huynh, đây cũng là một cơ hội tốt để cho huynh được hưởng thụ cảm giác được người khác phục vụ nữa mà, ha ha! Huynh còn khách khí cái nỗi gì cơ chứ?”
Đỗ Văn Hạo nghe Kha Nghiêu nói vậy thì chỉ biết mỉm cười lắc đầu, sau đó cố gắng ăn nốt nửa bát cháo còn lại. Sau khi ăn xong hắn lại nhắm mắt lại dưỡng thần. Kha Nghiêu thấy vậy bèn lên tiếng nói: “Đỗ đại ca! Vừa mới ăn no xong không được ngủ luôn như vậy! Hay là chúng ta đi dạo trong chùa ngắm cảnh một chút nhé!”
Đỗ Văn Hạo sau khi ăn xong bát cháo kia cũng thấy tinh thần sảng khoái hơn trước rất nhiều, mặc dù có chút buồn ngủ, nhưng nghe Kha Nghiêu khuyên mình như vậy, cũng mỉm cười gật đầu đồng ý.
Nói xong, hai người bèn đứng dậy đi ra bên ngoài khu viện dành cho thực khách của chùa. Mấy người hội Lý Phố thực ra cũng được sắp xếp nơi ở bên ngoài khu viện này, nên sau khi trông thấy Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu bước ra, liền vội vã tiến đến nghênh đón, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đưa tay lên khoát một cái rồi nói: “Ta không sao đâu! Mấy người cũng không cần phải đi theo ta như vậy! Ta và Kha Nghiêu muốn đi dạo trong này một chút thôi, rất nhanh sẽ quay lại, xin đừng lo lắng cho ta quá như thế!”
Tình hình bốn bề nơi đây thì Lý Phố cũng đã dò la kỹ càng rồi, xung quanh chốn này không có một gia đình nào sống cả, cảnh vật vô cùng yên tĩnh, nên sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói như vậy, thì Lý Phố cũng hiểu là hắn và Kha Nghiêu đang muốn nói chuyện riêng với nhau, bây giờ mà ông ta đòi đi theo, chẳng khác nào làm một ngọn đèn đường khó chịu cản trở hai người, nên rất tự nhiên cúi đầu tuân mệnh, sau đó Lý Phố liền lui ra không làm phiền thêm Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu nữa.
Hôm nay trăng sáng vằng vặc, hai người Kha Nghiêu và Đỗ Văn Hạo liền bước ra khỏi cổng chùa, tiến về phía chân núi bước tới.
Kha Nghiêu lúc này vô cùng tự nhiên nắm lấy cánh tay của Đỗ Văn Hạo, tựa như là đang dìu đỡ hắn vậy, nhưng nếu để ý kỹ thì ta lại thấy hành động này của nàng như một thiếu nữ đang dựa vào cánh tay chắc nịch của người đàn ông của mình vậy.
Chính vì thế mà, Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, nhưng hắn cũng không đành lòng hất tay của Kha Nghiêu ra, nên cứ để mặc cho nàng dìu đỡ mình như vậy, trông hai người bây giờ chẳng khác gì một cặp tình nhân đêm hôm hẹn hò đi chơi vậy.
Hai người cứ như vậy thầm lặng bước lên trên núi, đi được một lúc đến trước một gốc cây tùng cao tuổi, nơi đây mặt đất bằng phẳng, đỡ dốc hơn đoạn đường lên núi vừa rồi, và có một hòn đá phẳng khá to được đặt tại đây. Hai người thấy vậy liền bước tới bên tảng đá, cùng ngoái đầu ngước lên phía trên trông vào bầu trời cao rộng trên đầu của mình.
Bầu trời lúc này trăng sáng, sao vàng lấp lánh, tạo cho người ta có một cảm giác mình trở nên vô cùng nhỏ bé dưới vòm trời sâu rộng. Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì cảm thấy trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rộng lớn, rười rượi vô cùng, hắn liền ngâm lên một bài thơ: “Minh nguyệt kỷ thì hữu? Bả tửu vấn thanh thiên, bất chi thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên?” (Ánh nguyệt bao giờ có? Đưa rượu hỏi trời xanh, không biết cung đình nơi Thượng Giới, bây giờ là năm nao?)
Kha Nghiêu nghe xong, thì hai mắt trợn to lên kinh ngạc, sau đó nàng liền đưa tay lên vỗ tán thưởng liên hồi nói: “Trời ơi! Thơ huynh làm hay quá, muội không ngờ huynh lại có thể làm thơ hay như vậy đấy! Huynh vậy mà không đi thi thật quả là đáng tiếc cho tài năng của huynh đó! Nhưng mà nếu mà huynh dấn thân vào con đường làm quan, thì thế gian này sẽ mất đi một vị thần y hiếm có! Trên thế gian này, những người văn hay chữ tốt, hay những vị tướng tài cao thao lược toàn tài, muội thấy đều dễ kiếm! Chỉ có mỗi một thần y tài giỏi như huynh thì chẳng kiếm ở đâu ra được cả!”
“Tài vuốt đuôi của muội bây giờ đã thành thần rồi đấy!” Đỗ Văn Hạo cười lên ha hả nói.
“Hi hi! Đỗ đại ca! Suốt dọc đường lên núi này muội không thấy đại ca nói câu nào cả! Có phải huynh đang nhớ đến Bàng Vũ Cầm tỷ tỷ, Lâm Thanh Đại và hai vị phu nhân nữa của mình không vậy?”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì hơi sững người một chút, nói thật lòng thì đúng là vừa rồi hắn bỗng nhiên thấy nhớ mấy vị phu nhân của mình da diết, chính vì vậy mà lúc nãy hắn mới ngâm lên mấy câu thơ đại ý nói lên một nỗi buồn xa cách như vậy. Bây giờ bỗng nhiên bị Kha Nghiêu hỏi trúng tim đen như vậy, nên Đỗ Văn Hạo cũng không muốn nói thật, mà hắn cũng không muốn nói dối, chỉ hỏi ngược lại Kha Nghiêu rằng: “Vậy còn muội thì sao? Muội đang nghĩ cái gì vậy?”
“Muội hả? Muội nghĩ rằng một đêm trăng thanh sáng vời vợi như thế này, muội chỉ muốn ở bên cạnh người mình yêu nhất! Nếu đúng như vậy thì thật là tuyệt biết bao!” Kha Nghiêu cúi đầu e thẹn nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền ngoái đầu lại ngắm nhìn Kha Ngiêu, dưới ánh trắng Kha Nghiêu hiện lên vô cùng đẹp đẽ. Khuôn mặt của nàng mịn màng, đôi môi nhỏ mọng như cánh anh đào, dáng người mỏng manh như cành liễu mùa thu, đôi lông mày tựa như tranh sơn thủy, mềm mại nhẹ nhàng, uốn lượn trong làn sương khói, như mờ ảo, như nhân ảnh. Một vẻ đẹp như tiên giáng trần làm cho Đỗ Văn Hạo thầm khen trong lòng, con nhóc này đẹp quá!
Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên đưa mắt lên nhìn mình chăm chú như vậy, bất giác trong lòng cũng run lên bần bật, nhưng hai mắt của nàng không hề có ý trốn chạy đôi tia lửa điện của Đỗ Văn Hạo, mà ngược lại nàng còn tinh nghịch nhìn thẳng vào đó, đôi lông mày lá liễu của nàng như có một sức hút kỳ lạ cứ bám lấy ánh mắt của đối phương ngó tới, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, tựa như vừa mỉm cười vừa nói: “Huynh nhìn muội làm gì vậy? Lẽ nào huynh đã thích muội rồi sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì bật cười ha hả, trêu trọc nói: “Con nhóc con này! Bắt đầu có tư tưởng ăn dưa bở, rồi tưởng bở rồi đó hả?”
Kha Nghiêu nghe xong thì sững người một lúc, thần sắc trở nên u buồn, giọng nói não nề đáp: “Nếu như không phải muội đã từng ở cái nơi nhơ bẩn như vậy, thì có lẽ huynh đã thích muội rồi, có đúng không?”
Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên cũng biết Kha Nghiêu đã từng là gái nơi lầu xanh kỹ viện, tuy nàng chưa từng bán thân cho khách bao giờ, nhưng đây cũng là điểm yếu tâm lý, cũng là căn bệnh không thể xóa nhòa trong trái tim nàng. Đỗ Văn Hạo không ngờ một câu nói bông đùa của hắn thôi đã động chạm đến vết thương lòng của Kha Nghiêu, hắn định lên tiếng giải thích, thì không ngờ Kha Nghiêu đã đưa ngón trỏ lên trên miệng, ra hiệu cho hắn không cần nói nữa. Từ trong đôi mắt sâu thẳm của nàng hiện lên một nỗi niềm khó tả, nàng nhẹ nhàng nói với hắn: “Đỗ đại ca! Huynh không cần phải giải thích gì nữa cả, muội cũng không phải là đứa ngốc, huynh càng nói thì muội càng cảm thấy muội trở nên bẩn thỉu hơn bao giờ hết!” Kha Nghiêu nói xong, liền bỏ cánh tay đang đỡ vào tay của Đỗ Văn Hạo ra, sau đó thở dài một tiếng nói: “Đi thôi! Đêm cũng xuống rồi, chúng ta nên về uống thuốc rồi nghỉ ngơi thôi!” Nói xong Kha Nghiêu liền bước một bước chân thật dài lên trước.
Đỗ Văn Hạo muốn giải thích, nhưng hắn lại cảm thấy không phải, có lẽ Kha Nghiêu nói đúng, càng giải thích càng rắc rối, chính vì thế mà hắn cứ giả vờ nghe không hiểu gì hết, chỉ cúi đầu lầm lũi bước theo sau chân nàng.
Đúng lúc này đột nhiên có một bóng đen phóng vụt qua mặt của hai người nhanh như một tia chớp, Kha Nghiêu giật mình kêu á lên một tiếng, rồi sau đó ngã ngược về phía sau. Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nhanh tay đỡ lấy thân hình của nàng, hắn cũng cảm thấy lo lắng vô cùng, nếu như nơi đây gặp phải dã thú mà bên mình không có vũ khí thì rất là nguy hiểm. Hắn vội vã đưa mắt lên nhìn vào trong bóng tối, cố gắng dò xét bóng đen vừa vụt qua mặt đó là gì, bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng rắc vang lên. Đỗ Văn Hạo đưa mắt lên nhìn trên cây, dưới ánh trăng sáng lúc này hắn mới để ý thấy nơi đó có một con mèo đen khổng lồ đang đứng, đưa con mắt to sáng xanh như ngọc chăm chú nhìn về phía hai người.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mèo khổng lồ dù có to đến mấy cũng chỉ bằng con cún Vàng nhà Triệu Tam, dĩ nhiên là cũng chẳng dám tấn công người, nên hắn liền mỉm cười nói: “Đừng sợ! Chẳng qua đó chỉ là một con mèo đi ăn đêm mà thôi!”
Kha Nghiêu lúc này cũng trông thấy rõ con mèo đen đó, do vậy nàng cũng cảm thấy an tâm, đưa tay vỗ vỗ vào ngực mình thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng lúc này nàng lại phát hiện ra là cơ thể của nàng đang được Đỗ Văn Hạo ôm gọn lấy. Gương mặt thanh tú của nàng bất giác trở nên nóng hổi, nàng vội vã cố lách mình ra khỏi vòng tay của hắn, khi nàng càng cố lách mình như vậy, thì nàng lại càng đứng không vững, chính vì thế mà Kha Nghiêu lại một lần nữa suýt ngã xuống lần thứ hai.
Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên cũng chỉ muốn đỡ nàng, chứ không hề có ý khác, nên thấy nàng lại có vẻ đứng không vững suýt ngã thêm lần nữa như vậy, hắn lại đưa tay ra nắm chắc hơn, kéo giật thân hình liễu yếu đào tơ của Kha Nghiêu ngược hẳn về phía hắn.
Lúc này thân thể mềm yếu, nhỏ nhẹ của Kha Nghiêu chẳng khác gì một cánh én ép chặt sát lấy thân hình của Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo lúc này mới cảm thấy động tác của hắn có phần quá đà, định đẩy Kha Nghiêu ra ngoài, nhưng lại cảm thấy có phần không phải, vì nói cho cùng thì Kha Nghiêu cũng là cô gái có lòng tự trọng, làm như vậy chẳng khác nào lại chê nàng dơ bẩn. Bài học lúc nãy hắn cũng đã biết, bây giờ chỉ cần hắn hành động quá lố một chút thôi, là cũng đủ làm cho Kha Nghiêu nghĩ ngợi không ngừng rồi.
Chương 333 Bơi thuyền dưới trăng! (2)
Thế là Kha Nghiêu cứ như vậy nép người mình vào trong lòng Đỗ Văn Hạo, nàng cảm thấy tuy động tác của hắn có phần thô bạo, nhưng lại biết hắn lo nàng ngã nên mới làm như vậy, chính vì thế mà cơ thể nàng cũng run lên không ngừng, nàng cố gắng đứng vững rồi tách người khỏi Đỗ Văn Hạo, lấy hết cảm đảm nhìn thẳng vào mắt của hắn nói: “Đỗ đại ca! Lẽ nào huynh lại chê muội hay sao?”
“Con nhóc con này! Không được nói những câu như vậy! Con mắt nào của muội trông thấy ta chê bai muội rồi hả?” Đỗ Văn Hạo đáp lại.
Kha Nghiêu vẫn ngẩng khuôn mặt thanh tú của mình lên, trông vào Đỗ Văn Hạo, nấc nghẹn nói: “Huynh thật sự là không chê muội xuất thân từ chốn nhơ bẩn chứ?”
Ánh mắt của Đỗ Văn Hạo vô cùng kiên định nhìn thẳng vào trong mắt của Kha Nghiêu, gật đầu nói: “Đây cũng không phải là do lỗi của muội, tại sao ta lại phải chê muội cơ chứ?”
“Thật không?” Kha Nghiêu nói xong lại áp thân hình của mình vào trong lòng của Đỗ Văn Hạo, vui mừng khôn xiết nói: “Vậy huynh....”
Đỗ Văn Hạo cũng đã đoán ra được Kha Nghiêu đang định nói gì, nên đành vội vã cướp lấy lời nàng, chuyển sang đề tài khác để nói chuyện: “Hôm nay sao mà ta mệt quá, trời lại có mây đen kéo đến rồi kìa, e rằng chỉ một một lúc nữa thôi là sẽ che mất ánh trăng, đến lúc đó trời sẽ rất tối, sợ rằng chúng ta không có đèn đi xuống dưới núi sẽ vô cùng nguy hiểm, hay là chúng ta về trước vậy!”
“Ừm!” Kha Nghiêu ngước mắt lên gật đầu đồng ý, sau đó nàng vẫn cứ ôm chặt lấy cánh tay của Đỗ Văn Hạo, dò dẫm từng bước dìu hắn xuống núi, hình bóng của hai người, một thấp một cao từ từ đi về phía Báo Quốc Tự.
Nửa đêm, một trận sấm sét vang lên dữ dội, xé toạc sự yên tĩnh của màn đêm làm cho Đỗ Văn Hạo đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc, cánh cửa sổ căn phòng của hắn cũng bị gió thổi va đập vào thành cửa vang lên dữ dội, gió từ đó lùa vào trong phòng làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy lành lạnh, trong phòng lúc này chỉ có một mình hắn, nên hắn đành phải tự mình mò dậy đi ra đóng cánh cửa sổ vào cho đỡ gió, đột nhiên hắn phát hiện ra có một bóng hình đang đứng ở ngay chỗ cửa sổ của mình.
Tiếp theo sau đó là một giọng nói run run kèm theo tiếng khóc thút thít của một người con gái: “Là...Là muội....muội đây....!”
Đỗ Văn Hạo giật mình dương mắt lên nhìn cho kỹ, thì hắn phát hiện ra người đó không phải ai khác mà chính là Kha Nghiêu, nàng lúc này cũng chỉ mặc một chiếc váy mỏng tang, đang đứng run cầm cầm ngay trước cửa sổ của hắn, trông tội nghiệp vô cùng.
Vừa vặn lúc này, bầu trời bỗng lóe sáng lên, tiếp theo sau đó là một tiếng sấm ầm lên dữ dội, Kha Nghiêu giật mình kêu á lên một tiếng thất thanh, rồi sau đó hai tay ôm đầu quỳ luôn xuống dưới đất.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì cười nói: “Muội bị làm sao vậy? Sợ tiếng sấm à?”
“Vâng! Muội không dám nằm ngủ một mình trong đêm mưa sấm sét như thế này đâu! Huynh có thể để cho muội ngồi ở trong phòng của huynh đêm nay được không?” Kha Nghiêu lấm lét nói.
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cũng cảm thấy khó xử, trong phòng bây giờ cũng chỉ có hắn và nàng, một nam một nữ như vậy cũng cảm thấy bất tiện, hắn đang trong lúc rầu rĩ không biết làm thế nào cho phải, thì Kha Nghiêu cũng đã trông thấy sự chần chừ của hắn, nàng liền đứng dậy, ủ rũ chầm chậm lê từng bước chân quay lại phía căn phòng của mình.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền vội lên tiếng nói: “Này! Chờ chút! Hay là muội vào phòng ta một chút cũng được!”
Kha Nghiêu nghe xong thì mừng húm, quay luôn người lại chạy nhanh về phía cửa phòng của Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo lúc này cũng vừa vặn mở cửa ra, Kha Nghiêu liền luồn người lẩn vào nhanh như một con trạch, sau đó rất nhanh quay người lại đóng cửa thay cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo lúc này liền quay người đi đến chiếc bàn tròn trong phòng ngồi xuống nói: “Thôi được rồi! Ta lúc này cũng không ngủ nghê gì được nữa rồi! Chúng ta đêm nay có lẽ sẽ ngồi ngắm trời mưa qua ánh đèn le lét, để tận hương vị mưa đêm cách trở này vậy! Muội thấy thế có được không?”
Kha Nghiêu lúc này được vào trong này, bên cạnh có người bớt sợ đi rất nhiều, nên sau khi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền gật gật đầu đồng ý, nhưng nàng vẫn không dám ngồi ở chiếc ở đặt bên cạnh cửa sổ, chính vì thế mà nàng tự ý cầm lấy chiếc ghế đó bưng đến thành giường của Đỗ Văn Hạo, sau đó nàng liền quay sang hắn nói: “Đỗ đại ca! Thân thể của huynh cũng không được khỏe, muội chỉ cần có huynh nằm ở bên cạnh là muội không cảm thấy sợ nữa rồi, chúng ta ngồi ở đây cũng có thể tận hưởng được vị mưa đêm cách trở cũng được mà nhỉ!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nói: “Ta thấy ngay cả bây giờ có nằm xuống thì chưa chắc đã ngủ được đâu, chính vì thế mà chúng ta tốt nhất là cứ ngồi như thế này cho thoải mái, nhưng mà ta không ngồi ở giường nữa đâu, ta ngồi ở ghế này cũng được rồi!”
Kha Nghiêu nghe vậy thì vẫn ương ngạnh nói: “Đỗ đại ca....! Huynh nhất định phải lên giường nằm mới được, nếu mà huynh cứ ngồi như muội cả đêm như vậy, thì muội không bằng tự quay về phòng mình được rồi....!” Nói xong nàng liền đứng luôn dậy quay người ra về.
Đỗ Văn Hạo biết mình không thể nào nói lại được với con bé con ương ngạnh này, nên thấy Kha Nghiêu đứng dậy thì hắn liền xuề xòa đứng dậy tiến về phía giường mình dựa lựng vào đầu giường mà ngồi xuống.
Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo đã ngoan ngoãn làm theo lời mình, nàng liền kéo tấm chăn lên đắp cho hắn, còn mình thì lặng lẽ ngồi bên chiếc ghế bên cạnh hắn, đôi mắt nàng thi thoảng lại ngóng ra phía cửa sổ, trông nàng vô cùng bất an.
Hai người cứ thế ngồi nói chuyện với nhau được một lúc, thì Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ vô cùng, hắn liền đưa miệng lên ngáp một cái dài, vừa văn lúc này thì Kha Nghiêu cũng có một hành động y chang hắn, cả hai người trông thấy vậy đều bật cười thông cảm với nhau.
Kha Nghiêu nói: “Đỗ đại ca! Huynh cứ ngủ trước đi, muội ngồi dựa vào ghế ngủ cũng được, chỉ cần có huynh ở bên cạnh, thì muội cũng sẽ không thấy sợ hãi gì nữa cả!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong liền gật đầu đồng ý, sau đó hắn liền nhắm luôn mắt lại, hắn đúng là buồn ngủ và mệt mỏi quá sức, chính vì thế mà không lâu sau tiếng ngáy nhè nhẹ của hắn đã vang lên đều đều.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Đỗ Văn Hạo vừa bừng tỉnh dậy, mở mắt ra thì Bàng Vũ Cầm, Lâm Thanh Đại, Tuyết Phi Nhi cùng với Liên Nhi đã đứng ở trong phòng ngủ của hắn tự bao giờ. Đỗ Văn Hạo giật mình cái thót, hắn chỉ e rằng Kha Nghiêu lúc này mà hiện diện trong lúc này thì mọi người chắc chắn sẽ hiểu lầm hắn. Nhưng, khi hắn đảo mắt ra khắp nơi tìm kiếm thì hắn cũng chẳng thấy bóng dáng của Kha Nghiêu đâu cả, không biết nàng đã rời đi từ lúc nào nữa.
Bàng Vũ Cầm lúc này đã ngồi lên trên thành giường của hắn, mỉm cười nói: “Tướng công! Chàng tỉnh rồi hả? Chàng hôm qua ngủ ở nơi này có quen không?”
“Khá tốt! Khá quen, ta ngủ ngon lắm!” Đỗ Văn Hạo cố làm ra vẻ trấn tĩnh hỏi lại: “Thế còn Kha Nghiêu đâu? Ngày hôm qua may mà có nó chăm sóc cho ta đó!”
Vừa vặn lúc này thì cánh cửa phòng ngủ của Đỗ Văn Hạo kêu lên ken két, Kha Nghiêu đã tiến vào bên trong phòng, miệng cười hớn hở nói: “Đỗ đại ca! Huynh đừng khách khí với tiểu muội của mình như thế chứ! Tiểu muội chăm chóc cho huynh trưởng của mình là lẽ đương nhiên mà!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy liền quay đầu lại nhìn Kha Nghiêu, sau đó mỉm cười nói: “Muội thật là vất vả quá, nhưng bây giờ bọn ta cũng đã đến đây rồi! Muội có thể đi về nghỉ ngơi một chút được rồi đấy!”
Kha Nghiêu vốn là một cô bé băng tuyết thông minh, nên khi nghe Bàng Vũ Cầm nói vậy, cũng hiểu hết ngầm ý bên trong của câu nói. Bây giờ bốn vị phu nhân của Đỗ Văn Hạo đã đến đây rồi, không cần đến một cô nhóc người ngoài như nàng phải lao tâm khổ tứ nữa, nàng có thể tự nhiên mà về được rồi. Nhưng, Kha Nghiêu vẫn quay sang Bàng Vũ Cầm mỉm cười đáp lại: “Tối đêm hôm qua trăng đẹp quá! Muội và Đỗ đại ca cùng tản bộ ngắm trăng, tiếc quá! Đáng lẽ người cần tản bộ cùng Đỗ đại ca phải là mấy vị tỷ tỷ đây mới đúng chứ!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy bèn nói: “Theo như ta thấy thì tình hình sức khỏe của tướng công vẫn còn phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày mới được, còn chuyện lên núi thưởng ngoạn có lẽ để về sau rồi tính tiếp vậy! Lúc nãy ta cũng nói với Phương Trượng nơi đây rồi, ngôi chùa này cũng khá tốt, phòng ốc đủ cho tất cả chúng ta cùng ở, chính vì thế mà chúng ta tạm thời cứ ở đây mấy ngày, chờ cho tình hình sức khỏe của tướng công hoàn toàn lành lặn, rồi sau đó lên núi du lãm cũng không muộn, dù sao thì chúng ta cũng chẳng việc gì phải vội cả, đúng không?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền vỗ tay tán thưởng nói: “Ta thấy chủ ý này rất tốt! Nghe Phương Trượng nói, ở gần đây có một cái hồ rất đẹp, nước xanh như ngọc, hình dáng uốn lượn đẹp như trăng khuyết, hay là ngày mai chúng ta đến đó xem sao!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy thì nói với một giọng tiếc rẻ: “Tướng công à! E rằng việc này không thể làm được!”
“Tại sao vậy?” Đỗ Văn Hạo hỏi.
“Ngày hôm qua có người đưa đến chỗ chúng ta không chỉ có một người sản phụ mà thôi! Tất cả mọi người đều nghe nói bọn thiếp tiếp đẻ quá tốt, nên các sản phụ ở tứ phương bát hướng đều xôn sao muốn đến để nhờ bọn thiếp đỡ đẻ cho! Trong đó có mấy người đang sắp trong tình trạng lâm bồn nữa chứ!” Bàng Vũ Cầm nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền phá lên cười nói: “Ha ha ha! Đúng là tuyệt vời! Xem ra mấy nàng rất được dân chúng tin yêu thì phải! Có khi còn được tin tưởng hơn cả vị tướng công của các nàng nữa ấy chứ!”
Tuyết Phi Nhi nghe vậy thì cười tít cả mắt lại nói: “Tướng công nói vậy quá đúng rồi, cho dù người nào có mắc bệnh đến thế nào đi chăng nữa, thì cũng không bao giờ hệ trọng, hay quan trọng hơn việc sinh em bé cả!”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Câu này Phi Nhi nói phải lắm! Vậy thì thôi vậy, mấy người các nàng cứ bận việc của mình đi, ta cứ ở tạm đây để chờ các nàng cũng được mà!”
Chương 333 Bơi thuyền dưới trăng! (3)
Bàng Vũ Cầm nghe thấy Đỗ Văn Hạo đã rất thông cảm cho tình cảnh của mấy vị phu nhân của mình thì trong lòng rất lấy làm vui, nàng nhoẻn miệng cười nói: “Nơi đây phong cảnh tao nhã, tĩnh lặng, cũng rất thích hợp với việc điều dưỡng cơ thể, thiếp cũng nghĩ chàng nên ở lại đây mấy ngày tĩnh dưỡng cho nó khỏe! Khi nãy thiếp cũng đã quyên tặng cho Phương Trượng hai mươi lượng bạc nữa rồi! Chàng cứ yên tâm, số tiền đó đủ để cho chàng ngủ nghỉ ở đây một thời gian rất dài!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì mừng rỡ ra mặt nói: “Vậy thì quá tốt rồi! Chờ chút nữa ta sẽ cùng Kha Nghiêu ra cái hồ đó chèo thuyền chơi!”
Bàng Vũ Cầm nghe xong thì nhếch môi lên mỉm cười có phần miễn cưỡng, sau đó nàng quay sang nhìn Kha Nghiêu một cái.
Gương mặt Kha Nghiêu lúc này cũng vụt qua một chút u buồn, nhưng rất nhanh cái u buồn đó đã biến đi không chút tàn tích, nàng mỉm cười đáp: “Đỗ đại ca! Muội cũng muốn học y, muội muốn giống với Bàng tỷ tỷ, làm một Nữ Y xuất chúng! Chính vì thế mà lúc nãy muội đã nói với Bàng tỷ tỷ rồi, muội sẽ quay về học cách đỡ đẻ do Bàng tỷ tỷ dạy! Bàng tỷ tỷ cũng nói đây là một cơ hội hiếm có, muội cũng không nên bỏ lỡ nó!”
Đỗ Văn Hạo lúc này liền quay sang nhìn Bàng Vũ Cầm, thì thấy nàng mỉm cười mà cứ như là không cười vậy, hắn đoán ngay ra được là Kha Nghiêu đúng là đã bàn chuyện với Bàng Vũ Cầm rồi. Đỗ Văn Hạo lại quay sang nhìn Tuyết Phi Nhi, Liên Nhi và Lâm Thanh Đại, thì thấy cả ba cứ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra vậy, hắn cố gắng cười gượng nói: “Mấy người các nàng không định cứ bỏ mặc ta một mình ở nơi này đấy chứ?”
Tuyết Phi Nhi nghe vậy thì bật cười khanh khách nói: “Làm gì có chuyện đó cơ chứ! Không phải là vẫn còn Lý Phố và mấy người hộ vệ của ông ta ở đây cùng với tướng công nữa hay sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe xong chỉ còn cách cười khổ không biết nên nói thế nào cả.
Bàng Vũ Cầm thấy vậy bèn nhoẻn miệng cười nói: “Ở cái nơi rừng sâu nước cả, núi non đèo cao này, thì bọn thiếp cũng đã thương lượng với nhau hết cả rồi! Tất cả đều nhất chí để Thanh Đại tỷ ở lại đây chăm sóc cho tướng công, kiêm luôn cái chức cận thân bảo tiêu, để bảo vệ cho chàng khỏi bất chắc! Nếu như có mãnh thú, hay cướp đường nào mà không có Thanh Đại tỷ ở bên cạnh thì chàng biết xử lý ra sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thì mừng húm, hắn liền đưa mắt sang liếc nhìn Lâm Thanh Đại một cái rồi cười hắc hắc nói: “Được quá đi chứ! Có Thanh Đại ở đây chèo thuyền chơi hồ với ta thì còn gì sung sướng hơn nữa chứ!”
Lâm Thanh Đại nghe xong thì chỉ mỉm cười gật đầu.
Lập thu đầu tháng tám, nước của vùng đất Thục (tên gọi khác của Tứ Xuyên) trong vắt, đầy đặn, mặt hồ Liên Tâm lúc này lăn tăn gợn sóng, sóng nước phẳng lặng, yên tĩnh.
Đêm khuya hiu hắt, bóng nguyệt mờ sóng sánh rọi trên mặt hồ, mùi hương của mấy gốc quế bên cạnh hồ tỏa hương thơm ngào ngạt.
Mặt hồ lúc này hắt lên ánh sáng bàng bạc vô cùng thơ mộng.
Bỗng lúc này có tiếng mái chèo va chạm vào làn nước yên tĩnh, xé rách khoảng không gian tĩnh lặng của mặt hồ. Một chiếc thuyền nhỏ từ từ bơi lại từ phía đông.
Trên mũi thuyền lúc này có ngồi một ông lão mặc một chiếc áo mỏng, cùng với một mỹ phụ trạc tuổi tứ tuần, trong lòng của người mỹ phụ này có ôm một cậu bé đang nhắm mắt ngủ ngon lành.
Trên mặt sông lúc này gió nhè nhẹ thổi làm cho không khí trở nên lành lạnh, người mỹ phụ kia thấy vậy bèn đưa tay lên xé một tấm vạt áo ở trên vai mình xuống, rồi đưa nó lên che chở cho đứa bé nằm trong lòng của mình. Hành động quan tậm bằng tình thương của người mẹ làm cho cảnh vật bỗng nhiên trở nên sống động, và đậm tình người.
Ông lão ngồi cạnh đó lúc này đã quay sang cái bàn đặt ở gần đó, nâng tách trà đặt trên đó lên nhấp một ngụm, rồi mỉm cười nói với người mỹ phụ: “Lâm Nhi đã ngủ rồi đúng không?”
Người mỹ phụ đó nghe vậy thì mỉm cười, cúi đầu xuống ngắm nhìn đứa bé đang nhắm tịt hai mắt, ngon giấc trong vòng tay của mình nói: “Ừm! Nó ngủ rồi!”
Ông lão kia nghe xong, liền từ từ đứng thẳng người dậy, đưa mắt lên nhìn ánh trăng bạc trên đỉnh đầu thở dài nói: “Ông trời cuối cùng cũng đã cho mưa xuống rồi! Mình xem này, mặt nước hồ cũng chỉ sau một trận mưa thôi mà đã đầy ắp như vậy rồi!” Giọng nói của ông lão trầm trầm, ánh mắt không giấu nổi niềm vui trong đó.
Người mỹ phụ kia nghe xong liền mỉm cười đỡ lời nói: “Mình nói đúng lắm! Cứ tưởng năm nay sẽ vào thu như vậy rồi, những trận mưa như vừa rồi cũng nên mưa thêm vài đợt nữa mới hay! Như thế thì những bông lúa của dân trồng trọt mới có thể tốt hơn được, nhưng mà mình ơi! Đêm khuya thế này rồi! Chúng ta cũng nên quay về thôi chứ! Lâm Nhi nếu mà bị nhiễm lạnh thì phiền phức lắm đó!”
Ông lão nghe vậy liền cúi đầu xuông nhìn vào mặt của cậu bé. Gương mặt của cậu bé dưới ánh trăng hiện lên vô cùng khôi ngô, tuấn tú, hai mắt cậu ta nhắm nghiền ôm lấy thân thể của người mỹ phụ kia thở ra đều đặn, nhè nhẹ xem chừng đang rất ngon giấc. Ông lão khẽ ừ lên một tiếng, rồi đứng thẳng người dậy tay cầm mái chèo, nhè nhẹ rẽ từng đợt nước, quay đầu lại phía bờ hồ.
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại lúc này đang ở trong một khóm trúc cách đó không xa, chiếc thuyền của hai người cũng vừa mới cập bến đến đây, và đang đậu an lành bên hồ nước, hai người cứ ngồi đó mà cùng thưởng trăng với nhau.
“Hắt xì....!”
Lâm Thanh Đại bỗng nhiên hắt xì lên một cái, vì nàng lúc này bận quần áo khá mỏng, nên một trận gió thổi đến cũng đủ làm cho nàng ngứa mũi, nên mới hắt xì lên như vậy.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy, bèn đưa tay ra ôm lấy Lâm Thanh Đại rồi kéo nàng vào lòng của mình, Lâm Thanh Đại thấy vậy liền luồn tay sang ôm lấy thân thể của hắn, cảm nhận thân nhiệt của hắn, nàng bỗng cảm thấy ấm lên rất nhiều, hai người cùng ngước lên nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.
“Đã muốn về hay chưa?” Đỗ Văn Hạo đưa mặt của mình áp vào vầng trán của Lâm Thanh Đại, nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Thanh Đại nghe vậy liền lắc lắc đầu, sau đó nàng ngước đầu ngẩng nhìn vầng trăng sáng treo trên đầu ngọn cậy, khung cảnh nơi đây thật đẹp, thi thoảng lại vang lên tiếng chim gù êm ái, và những tiếng lạo xạo của lá trúc đung đưa trong gió, vô cùng yên tĩnh, vô cùng thi vị.
“Vậy thì chúng ta ngồi thêm một lúc nữa vậy! Đã lâu lắm rồi ta chưa được ngồi cùng với nàng ở một nơi yên tĩnh, cùng nhau ngắm trăng nên thơ như vậy rồi!” Đỗ Văn Hạo trầm ngâm nói.
“Ừm! Văn Hạo, ngày trước chàng nói tứ phương tầm ý, chàng nói rằng chúng ta sẽ dừng chân ở đâu vậy?” Lâm Thanh Đại hỏi.
Phụ nữ lúc nào cũng muốn yên vị, Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy bèn nói: “Nếu như nàng muốn dừng nghỉ ở chỗ nào thì nghỉ ở chỗ đó thôi! Ta đã nói rồi, hãy làm gì mà mình muốn, đừng để sau này phải hối hận!”
Lâm Thanh Đại nghe xong thì mỉm cười, đưa tay của mình lên đặt vào trong lòng bàn tay của Đỗ Văn Hạo nói: “Nơi này tuyệt lắm, chúng ta cứ ở đây một thời gian nhé!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn quay sang Lâm Thanh Đại nói: “Được thôi! Chỉ cần nàng muốn, thì ta sẽ chiều nàng hết!”
Lâm Thanh Đại nghe vậy thì thầm mở cờ trong bụng, tuy Gia Châu chẳng phải là một nơi sung túc, giàu có gì cả. Nhưng, những người dân nơi đây lại vô cùng chân thật, chất phác, phong cảnh lại hữu tình, tuy nó không mang nét phồn hoa đô thị, nhưng lại rất phù hợp với việc ăn ở, bởi nơi đây vô cùng bình dị, và yên bình.
“Vậy thì tốt rồi! Khi nào quay về thiếp sẽ nói với Bàng Vũ Cầm để thương lượng chuyện này! Thiếp đã chán cái cảnh ngủ ở nhà nghỉ, ăn những món mà mình không thích, ngủ ở nơi mà mình cảm thấy khó chịu lắm rồi! Thiếp vốn đã sớm có ý định định cư tại đây rồi! Chúng ta sẽ dựng một khu trạch viện ở bên hồ này, và sống ở đây!”
Đỗ Văn Hạo nghe Lâm Thanh Đại nói vậy, bất giác rung động đưa tay lên ôm chặt lấy nàng vào trong lòng, sau đó hắn lại đưa tay lên vén tóc của nàng nói: “Thanh Đại! Lẽ nào nàng không muốn tiếp tục du hành nữa hay sao?”
Lâm Thanh Đại lúc này đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp của mình đáp: “Ngao du tứ bể không thể nào sánh được với cảnh gia đình đầm ấm sống ở bên nhau!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì nhoẻn miệng cười đầy ngụ ý, thực ra hắn biết nàng không muốn tiếp tục ngao du bôn tẩu giang hồ như vậy nữa, nhưng nàng lại không muốn trực tiếp nói với hắn là nàng không muốn đi nữa, đó là vì nàng không nỡ rời xa hắn, có lẽ chính vì như vậy mà mới có những cảnh tượng anh hùng mỹ nhân ngao du chân trời góc biển như trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung chứ.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy vẫn không kìm nổi lòng nói: “Chúng ta vẫn phải tiếp tục ngao du! Hoàng Thượng đã ra ý chỉ cho chúng ta tứ phương tầm y, vì thế mà chúng ta cũng không thể ở lì mãi một chỗ như thế này được!”
Lâm Thanh Đại nghe xong liền nghiêng mặt liếc Đỗ Văn Hạo một cái, sau đó nàng liền trườn người lên gần vào mặt hắn, đặt đôi môi của mình lên má của hắn, hôn nhẹ một cái rồi dịu dàng nói: “Vậy thì chúng ta cùng đi vậy! Được cùng chàng bôn tẩu giang hồ, cũng là một niềm vui của thiếp! Thanh Đại vô cùng nguyện ý được đồng hành với tướng công!”
Đỗ Văn Hạo bất giác bị sắc đẹp như tiên giáng trần của Lâm Thanh Đại làm cho rung động, cả thân thể của hắn dường như tan chảy hết cả ra, hắn vội vã ôm ghì lấy nàng, rồi hôn lên đôi môi mọng nước đáng yêu của nàng. Lồng ngực của Đỗ Văn Hạo lúc này hừng hực lửa cháy, tay chân của hắn trở nên cứng ngắc, toàn thân như bốc lửa, người hắn nóng lên rần rật, hắn từ từ đặt Thanh Đại xuống thềm cỏ xanh, sau đó lấy thân hình của mình đè hẳn lên trên.
Lâm Thanh Đại chưa từng cảm thấy Đỗ Văn Hạo có những phản ứng mãnh liệt như vậy, chính vì thế mà nàng cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả, nhưng sau khi hai tay của nàng chạm vào những bắp thịt săn chắc của Đỗ Văn Hạo, cũng không thể cưỡng nổi ngọn lửa bùng bùng bốc lên trong người. Lâm Thanh Đại cứ thể há miệng để mặc ngọn lưỡi của Đỗ Văn Hạo dấn sâu vào bên trong mà làm càn làm bậy.
Hai tay của Đỗ Văn Hạo lúc này bắt đầu từ từ, chầm chậm nhẹ nhàng cởi nút buộc trên váy áo của Lâm Thanh Đại.
“Văn Hạo! Đừng làm vậy!” Lâm Thanh Đại cố gắng lấy lại bình tĩnh nói.
Nhưng lúc này, Đỗ Văn Hạo đã không thể nào kiềm chế được bản thân mình nữa, hắn không nói không rằng, nhẹ nhàng trút sạch xiêm y của Lâm Thanh Đại ra, rồi quăng nó vứt hẳn sang một bên, sau đó chèn ép thân hình của hắn lên ngọc thể của nàng, ngọn lửa trong người hắn lúc này càng lúc bốc lên càng cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.