Tống Y

Chương 357: Sừ đầu




Tất cả những người nhà của các phạm nhân, không kể già trẻ lớn bé đều cảm thấy vô cùng may mắn với kết quả phán xử mới này. Mặc dù người nhà mình đã bị phán xử mắc vào một trong mười trọng tội hàng đầu, tương lai bị xử tử cả nhà hiển hiện trước mắt, vậy mà lại được Đề hình đại nhân miễn cho cả nhà vô tội, không ai bị liên lụy dính dáng gì nữa. Chuyện này quả thật là văn sở văn vị, không biết dùng bút nào để miêu tả, chỉ biết rằng nhà phạm nhân nào cũng từ trên đến dưới đối với Đỗ Văn Hạo cảm kích chỉ thiếu nước lập điện thờ nữa thôi.
Đỗ Văn Hạo hỏi Lâm Thanh Đại: “Lần này ta xử lý chuyện này, tỷ cảm thấy thế nào?”
Lâm Thanh Đại cười nói: “Rất tốt, không có một điểm nào đáng phàn nàn cả, khả năng làm quan của đệ càng ngày càng tốt. Bất quá ta cảm giác được kiểu gì rồi đệ cũng phải báo cáo tất cả những sự tình xảy ra ở đây về triều đình, để cho những người ở đó biết đệ đang làm việc, chứ không phải là du sơn ngoạn thủy. Kể cả việc đệ dọc đường đi bồi tiếp các y giả, hội chẩn các khuyết điểm, nghi nan tạp chứng, tất tất đều phải báo cáo về.”
“Đúng vậy, nhiều hay ít thì cũng phải báo cáo về. Mà không báo cáo thì thôi, đã báo cáo thì thà rằng viết cho đầy đủ một chút, cũng tỏ ra không phải viết lấy lệ, trốn tránh gì cả. Nhưng là, tấu chương, báo cáo kiểu này thì ai viết được đây? Ta thật sự không có khả năng này.”
“Ta cũng không biết viết, hay là đệ tuyển thêm một sư gia đi. Dù gì bây giờ đệ cũng đã là một Đề hình quan rồi, vị trí tại triều đình cũng đã được coi là vào tầng lớp cao quý. Tấu chương làm ra không thể coi thường được. Mặc kệ ngươi có làm được chuyện tày đình gì, nhưng nếu tấu chương viết không tốt, không biểu hiện ra được những công lao của đệ thì không thể khiến Hoàng Thượng và triều đình biết và hiểu được. Từ góc độ làm quan mà nói, cũng chẳng khác gì làm không công cả.”
Đỗ Văn Hạo gật gù: “Tỷ nói rất có đạo lý, thật ra không chỉ có vấn đề về tấu chương, chuyện định hình án phạt cũng khiến ta vô cùng đau đầu. Nếu là phá án, điều tra thì ta còn có thể làm được, nhưng để phán án thì thực sự ta không hiểu rõ lắm về luật pháp của triều đình.”
“Chính vì vậy, đệ càng nên nhanh tìm một sư gia.” Lâm Thanh Đại suy nghĩ một chút, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Hay là, đệ nói với Trữ công công giới thiệu giúp một người đi. Ông ta cả ngày ở bên cạnh Hoàng Thượng, nhất định biết rõ người nào viết tấu chương giỏi và người nào hiểu ý Hoàng Thượng nữa. Trữ công công lại có quan hệ và thấu hiểu khá nhiều với các đại thần khác nên lại càng có nhiều thuận lợi.”
“Chủ ý này thật sự là hay! Rất hay!” Đỗ Văn Hạo vỗ tay khen, “để ta lập tức viết một phong thư, cấp bách gửi cho Trữ công công, nhờ ông ta hỗ trợ xem xét.”
Đỗ Văn Hạo nói xong liền lấy bút mực viết một phong thư, dùng cơ chế gửi quân tình khẩn cấp để chuyển phong thư này một cách nhanh nhất về Trữ công công.
Mấy ngày hôm nay, nha môn bộ khoái và dân tráng xung quanh liên tục làm việc nhiệt tình và năng suất hơn trước rất nhiều. Nguyên lai Hoàng tri châu may mắn thoát khỏi vụ việc khó khăn với Vạn Xuân Uyển lúc trước thì đã biết thân biết phận, không để ý ngày đêm, tự mình có mặt tại hiện trường để đốc thúc mọi người làm việc.
Mấy ngày nay trời vẫn liên tục mưa, gió mạnh vần vũ không ngớt. Sau khi vào thu, trời chuyển lạnh rất nhanh, Đỗ Văn Hạo cũng không muốn đi ra ngoài du ngoạn, liền ở tại Hành châu cùng các y giả khác hội chẩn về các nghi nan hỗ tạp chứng. Ngẫu nhiên gặp được một trường hợp liên quan tới vấn đề hình ngục của nha môn.
Ngày hôm đó, Hoàng tri châu mang theo Tôn huyện úy, hai người tỏ ra rất kích động tới khách điếm Hành Châu gặp Đỗ Văn Hạo bẩm báo có phát hiện trọng đại. Ở ngoài thành hơn mười dặm, tại rìa một cái ao khá kín trong núi, đã phát hiện và đào được một xác chết.
Đỗ Văn Hạo mừng rỡ, vội mang theo đám người Lý Phổ, Lâm Thanh Đại đi theo bọn Hoàng tri châu, lên xe ra khỏi thành, hướng thẳng tới nơi sơn ao.
Hồng bộ đầu mang theo rất nhiều bộ khoái đã tiến hành vây chặt xung quanh khu vực. Đây chính là một cái ao nhỏ, giống như một vùng trũng nằm giữa sườn núi. Các phần của xác chết được vải dầu bao kín, có một bao vải dầu đã được mở ra, lộ một cánh tay trắng bệch.
Đỗ Văn Hạo hỏi Hồng bộ đầu: “Hãy kể lại cho ta làm thế nào các ngươi phát hiện ra xác chết này?”
Hồng bộ đầu trên mặt lộ ra vài nét đắc ý, ôm quyền chắp tay nói: “Hồi bẩm Đề hình đại nhân, vùng này chúng ta cũng đã tuần tra qua vài lần, cũng không có phát hiện gì, nơi này thực sự rất bí mật, nếu không chú ý kỹ sẽ không phát hiện ra. Ta đã nghĩ, nếu mình là hung thủ thì sẽ phải tìm một nơi thật kín đáo để chôn dấu thi thể. Cho nên ta đã hạ lệnh cho mọi người tìm xung quanh khu vực này thật kỹ, lật từng bụi cây ngọn cỏ lên để tìm. Một hồi chúng ta phát hiện chỗ đất này có nhiều biểu hiện lạ. Mặc dù cũng nằm ở rìa ao nhưng nó có vẻ khô hơn những vùng đất khác, cây cỏ nơi đây cũng có nhiều điểm khác biệt kỳ quái. Cẩn thận quan sát, chúng ta thấy rằng những cây cỏ nơi đây phát triển có chút loạn so với khu vực khác, có nhiều cây đã chết. Ta liền hạ lệnh cho thuộc hạ đào thử, đào được đại khái khoảng ba bốn thước thì phát hiện được cái xác chết kia.”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mừng rỡ khen: “Rất thông minh! Những chỗ đất mới đào xới thì thổ địa xốp hơn, dễ dàng ngấm nước xuống dưới, hơn nữa thảm cỏ khẳng định sinh trưởng cũng khác những chỗ khác. Ngươi quan sát tinh tế lại cẩn thận, rất xứng đáng là một bộ đầu ưu tú.”
“Đa tạ Đề hình đại nhân khích lệ, nếu không có đại nhân chỉ điểm, khai sáng, chúng ta thật sự không biết phá án này như thế nào.”
Lúc này mưa cũng đã tạnh, Đỗ Văn Hạo cẩn thận nhìn kỹ phần cánh tay hở ra khỏi vải dầu, đặc biệt là chỗ xương bị cắt. Đỗ Văn Hạo nhìn thấy vết cắt rất thô tháo nhưng gọn gàng liền chỉ vào và quay sang hỏi Hồng bộ đầu: “Ngươi xem, vết cắt này do công cụ gì tạo thành?”
Hồng bộ đầu nhéo nhéo cái mũi, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát: “Ừm, giống như là bị cưa vậy. Nếu là đao khảm thì vết thương sẽ không thô tháo và gọn gàng như thế được.”
“Đúng vậy. Hơn nữa cứ nhìn vào đường đi của vết cắt thì thấy nó rất có lựa chọn. Điều này thể hiện rõ kẻ giết người kia nhất định có hiểu biết về cấu tạo cơ thể người ở mức độ nào đó.” Đỗ Văn Hạo vừa cẩn thận gỡ một bao vải dầu khác ra để xem. Bao này là một cái bắp đùi, ngoài ra không có gì khác. Lại mở các bao khác ra thì lần lượt phát hiện được các phần thân thể, tứ chi, ngay cả đầu lâu cũng có ở đây.
Bởi vì thây người này bị chôn sâu dưới đất nên tốc độ phân hủy so với ở trên không khí chậm hơn nhiều. Từ vẻ bên ngoài có thể nhận ra đây là thi thể của một nam trung niên. Nhưng là, bởi vì đã qua hơn một tháng, đầu lâu đã bắt đầu vào giai đoạn bị phân hủy mạnh nên không thể nhận dạng được khuôn mặt này nữa rồi.
Đỗ Văn Hạo trước hết sai Hồng bộ đầu phái người đi mời Hàn phu nhân và những người liên quan tới để nhận dạng thi thể. Sau đó hắn nhìn quanh bốn phía nói: “Người chết ở trên người không có phát hiện quần áo, dưới tình huống bình thường, khi hung thủ giấu diếm thi thể nhất định đã mang trang phục xử lý để tránh người khác nhận dạng được, hắn có thể thiêu hủy hoặc giấu ở đâu đó. Chính vì vậy ở phụ cận có thể phát hiện những dấu vết này, mọi người mau tiến hành tiếm kiếm cẩn thận xem sao.”
Tất cả bộ khoái, dân tráng liền xếp thành một hàng dài, đồng loạt tiến ra từng bước từng bước để tìm kiếm.
Nơi này cách cự thành không xa, rất nhanh Hà phu nhân cùng mấy người nhà đã có mặt với ánh mắt vô cùng khẩn trương.
Thi thể đã bị phân hủy ít nhiều, nhìn từ khía cạnh tướng mạo thì rất khó để nhận diện, nhưng là dù sao cũng là nét mặt dáng người còn đó. Hàn phu nhân cẩn thận phân biệt một lúc thì liền gào khóc thảm thiết. Vừa khóc vừa nói đây chính là trượng phu của mình Hàn chưởng quỹ. Đỗ Văn Hạo hỏi nàng có gì để chứng minh không. Nàng ta nói ngoài những nét mơ hồ về hình thể và tướng mạo, trên đùi thi thể này giống Hàn chưởng quỹ là đều có một vết sẹo nhỏ, dài khoảng một tất. Trên ngực trái, lệch một chút ở phía trên trái tim có một khối bớt màu đen. Chính vì vậy hoàn toàn có thể kết luận người chết đây chính là trượng phu của nàng.
Đang lúc những nàng này khóc lóc thảm thiết thì Hồng bộ đầu vội vã chạy tới. Hồng bộ đầu bẩm báo cách đây không xa phát hiện dấu vết của một bãi lửa nhỏ. Khi lật mấy hòn đá trên đống lửa tàn đó ra thì phát hiện có chút quần áo đã bị thiêu hủy hơn phân nửa.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì vội vàng đứng dậy chạy theo Hồng bộ đầu tới khu vực phát hiện quần áo. Từ những tàn tích còn lại của trang phục, mặc dù không còn trọn vẹn nhưng vẫn còn thể nhận dạng được về màu sắc và kiểu dáng. So với những gì Hàn phu nhân miêu tả khi Hàn chưởng quỹ mất tích mặc như thế nào thì quần áo này hoàn toàn ăn khớp.
Bởi vậy, không còn gì để nghi ngờ kết luận người chết này chính là Hàn chưởng quỹ của Hành Sơn Nhàn Vân khách điếm.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận nghiên cứu kỹ bề ngoài của thi thể, muốn tìm cho ra nguyên nhân tử vong của người này, nhưng là, người chết ngoại trừ những vết lở loét của da thịt bên ngoài, những đường cắt trên xương thì không có dấu vết gì khác rõ ràng cả. Các chỗ khớp xương đều có vết nứt gãy, nhưng cơ bản đều do việc phân thây gây ra. Đỗ Văn Hạo cũng đã cẩn thận kiểm tra các cơ xương nơi cổ, xem có dấu hiệu bị chẹn cổ, nghẹt thở mà chết hay không. Tuy nhiên, cũng không có gì chắc chắn để khẳng định bởi mặc dù không có vết thương lạ ở cổ nhưng nếu dùng vải lông mềm hoặc dùng chăn chùm kín một hồi lâu thì vẫn là chết ngạt.
Đỗ Văn Hạo lại kiểm tra thêm trên mặt mũi của người chết, không hề phát hiện dấu hiệu của chết ngạt như bầm tím, niêm màng mũi bị xuất huyết. Đương nhiên, như vậy cũng chưa đủ để khẳng định người này không phải chết vì ngạt thở. Hắn quyết định tiến thêm một bước nữa – giải phẫu. Nhất định phải mổ tử thi ra, nhìn từ nội tạng xem có thay đổi hay dấu hiệu gì không. Kiểu gì thì muốn phá án, trước hết phải tìm được nguyên nhân tử vong đã.
Đỗ Văn Hạo để Hoàng tri châu, Tôn huyện úy và cả Hồng bộ đầu tới một chỗ riêng lập một nhóm cùng nghiên cứu phá giải vụ án. Ba người này không có kinh nghiệm, đặc biệt là những kinh nghiệm trong việc phá án. Đỗ Văn Hạo đương nhiên biết rằng hy vọng họ có thể đưa ra các ý kiến đóng góp hợp lý thì rất khó. Vậy nên chỉ có thể dựa vào chủ ý của chính mình mà thôi.
Do đó hắn để ba người kia bàn bạc với nhau, còn việc phân tích ở đây thì mình hắn làm.
Việc cho ba người kia bàn bạc chẳng qua cũng chỉ là để họ cảm thấy mình cũng có ích mà thôi. Trên thực tế mọi phân tích cũng như quyết định về hướng đi của việc điều tra đều do Đỗ Văn Hạo vạch trước và khéo léo hướng mọi người theo.
Phương hướng phá án vốn dĩ Đỗ Văn Hạo đã định trước khá kỹ lưỡng rồi. Hắn phân phó Hồng bộ đầu dẫn các bộ khoái tiến vào các thôn xóm ở phụ cận tiến hành điều tra xem có kẻ nào đáng nghi ngờ hay không. Đỗ Văn Hạo sai Tôn huyện úy dẫn người vào thành điều tra tất cả các cửa hàng, tra hỏi xem khi người chết bị mất tích, có ai đi mua một số dụng cụ giết người đáng nghi ngờ hay không, đặc biệt là mua cưa. Những người này cũng được yêu cầu phải tìm ra nơi bán những tấm vải dầu cuốn tử thi kia.
Sau khi bố trí đâu vào đấy, Đỗ Văn Hạo sai mọi người đem những phần thi thể này bao gói kỹ lại, vận chuyển trở về nha môn để chính mình sẽ đích thân khám nghiệm thi thể.
Sau khi trở về tới trong thành, Đỗ Văn Hạo sai các tạo đãi tìm một căn phòng trống, có ánh sáng nhiều đồng thời thoáng gió. Tiếp đó mới sai mang thi thể nạn nhân vào đặt trong đó, bắt đầu tiến hành khám nghiệm.
Việc kiểm tra tứ chi được tiến hành rất nhanh, bởi thực ra những bộ phận này cũng không có gì đặc biệt. Đỗ Văn Hạo tập trung tinh lực vào phần đầu và các bộ vị ở phần trên cơ thể. Sau khi vạch da đầu ra, trong hộp sọ không phát hiện những vết máu tụ bầm, hay các vết nứt gãy xương. Do đó có thể sơ bộ kết luận đầu không bị thương.
Bắt đầu tới phần thân thể. Đỗ Văn Hạo dùng dao mổ bộ vị cổ họng ra để kiểm tra, nhận thấy không có dấu hiệu tổn thương, không phát hiện xương gãy.
Khi dùng dao mở phần ngực, bụng ra, Đỗ Văn Hạo phát hiện nội tạng được bảo trì đầy đủ, sự phân hủy của khu vực này cũng chưa bắt đầu vào giai đoạn mạnh. Sau khi kiểm tra cẩn thận, Đỗ Văn Hạo thấy nội tạng không có dấu hiệu bị tổn thương bởi ngoại lực, cũng không có dấu hiệu của bệnh nặng.
Đỗ Văn Hạo tiến thêm một bước tìm kiếm chứng cứ từ bên trọng của các cơ quan nội tạng, ví dụ như các dấu vết của hiện tượng ứ huyết, xuất huyết trong phổi, gan, tim. Hắn đã kiểm tra rất kỹ từng bộ phận, từng cơ quan một nhưng đều thất vọng. Căn bản Đỗ Văn Hạo không tìm thấy chứng cứ gì cho thấy nguyên nhân cụ thể của cái chết là gì.
Điều này khiến cho Đỗ Văn Hạo vô cùng đau đầu, hắn cũng cảm thấy khá ngạc nhiên. Vậy làm sao Hàn chưởng quỹ lại bị chết? Chẳng lẽ hung thủ có thể dùng cách thần không biết quỷ không hay để giết người và che dấu được cả con mắt của pháp y?
Chẳng lẽ là hạ độc?
Thủ đoạn hạ độc ở thời cổ đại này về căn bản đều là thông qua ăn uống để đưa chất độc vào cơ thể. Chính vì vậy, dạ dày sẽ là nơi tập trung các bằng chứng rõ ràng nhất. Đỗ Văn Hạo nghĩ xem kiểm chứng điều này bằng cách nào. Ở thời hiện đại, đơn giản cứ lấy dịch dạ dày đem đi xét nghiệm là xong. Nhưng ở đây, thực ra lại đơn giản hơn nhiều, đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Kiếm sinh vật khác cho thử. Sở dĩ điều này có thể được chấp nhận bởi các yêu cầu về chứng cứ ở thời cổ đại này cũng không khắt khe như thời hiện đại.
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy rồi sai tạo đãi đi mua một con heo sống về, tốt nhất là đang đói. Tiếp đó hắn sai lấy những thứ trong dạ dày của tử thi mang cho con heo đó ăn.
Đám người Hoàng tri châu cũng đứng ở bên cạnh quan sát. Trước khi tiến hành, Đỗ Văn Hạo đã giải thích rõ ràng mục đích thí nghiệm này cho mọi người, tất cả đều kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
Con heo kia lúc trước đã bị bỏ đói nên thấy đồ ăn là ngay lập tức sục mõm vào. Thế nhưng sau khi tợp tợp được mấy miếng, nó phát ra tiếng kêu lầm bầm rồi hét váng cả phòng, đầu thì liên tục lắc lắc ra chiều rất hoảng loạn. Rất nhanh sau đó nó lăn quay ra nền đất, bốn chân co quắp không nhúc nhích chút nào nữa.
Hoàng tri châu kinh sợ hô lớn: “Quả nhiên là có người đã hạ độc Hàn chưởng quỹ.”
Đỗ Văn Hạo nhìn con heo đang nằm co quắp trên mặt đất, lắc đầu nói: “Không nên vội kết luận như vậy, con heo này còn chưa chết.”
“Chưa chết?” Hoàng tri châu nghe vậy thì cẩn thận tiến lại gần hơn một chút để nhìn. Quả nhiên con heo mặc dù không nhúc nhích gì, thân thể trong trạng thái co quắp nhưng bụng vẫn còn không ngừng phập phồng, đưa tay lại gần mũi thì vẫn cảm nhận được hơi thở không ngừng ra vào.
Hoàng tri châu hết sức kinh ngạc: “Sao lại có thể như vậy được? Rõ ràng thức ăn này có độc, nhưng nó nằm trên mặt đất không nhúc nhích mà lại không chết?”
Đỗ Văn Hạo không trả lời những nghi vấn này của Hoàng tri châu, thay vào đó hắn vuốt cằm, sắc mặt âm trầm, đăm chiêu suy nghĩ.
Mọi người cũng không ai lên tiếng, sợ kinh động tới Đỗ Văn Hạo. Chờ đợi thêm một nửa canh giờ nữa nhưng con heo vẫn không có biểu hiện gì khác thường.
Đỗ Văn Hạo lúc này trầm giọng nói: “Mang một chén nước muối lại đây.”
Nước muối rất nhanh được mang tới, Đỗ Văn Hạo sai cạy miệng con heo ra, đổ chén nước này vao. Sau thời gian uống cạn một chén trà, con heo kia bắt đầu lầm bầm nhúc nhích, thêm một đoạn thời gian ngắn nữa, nó đã loạng choạng lật người dậy, quỳ hai chân trước cố gắng dần dần đứng lên được, sau đó là đi lòng vòng hừ hừ không hiểu việc gì vừa xảy ra.
Tất cả những người có mặt ở đây đều trợn tròn mắt không hiểu tại sao (giống như con heo kia ). Đồng loạt không ai bảo ai đưa mắt nhìn về phía Đỗ Văn Hạo.
Sắc mặt Đỗ Văn Hạo trở nên vô cùng khó coi, trầm giọng nói: “Hàn chưởng quỹ không phải bị hạ độc mà chết, mà là bị người dùng thuốc mê khiến cho ngủ say, sau đó trực tiếp đoạn cổ phân thây tươi sống!”
Tất cả mọi người nghe được như vậy thì đều sợ ngây người, Hoàng tri châu lắp bắp nói: “Đại nhân, cái này…, vậy loại thuốc mê này chính là có trong thức ăn cho con heo kia, và chính đại nhân lấy từ trong người nạn nhân ra phải không?”
“Đúng vậy.” Đỗ Văn Hạo cười khổ, vỗ vỗ ót nói: “Hung thủ không biết bằng cách nào lại có thể có được loại thuốc mê này? Ai da, ta lo lắng nhất là chuyện này không chỉ dừng lại ở đây. Loại thuốc mê này đích xác được phối chế từ một số loại dược thảo. Những người không cảnh giác, chẳng may lúc ngủ say vô tình bị rơi vào tay tặc nhân thì thật là hậu quả khôn lường.”
“Đại nhân, loại thuốc mê này rõ ràng chỉ giới hạn trong giới y giả mới được phép mua bán trao đổi và sử dụng, chẳng lẽ hung thủ là người hành y?” Hoàng tri châu hỏi.
“Hoàn toàn có loại khả năng này. Hơn thế nữa, việc phân thây cũng có nhiều điểm đáng lưu ý. Ta để ý các bộ vị bị phân thân rất rõ ràng, thể hiện hung thủ nhất định có kiến thức không ít về giải phẫu. Cùng với việc sử dụng thuốc mê này thì gần như chắc chắn có thể khẳng định hung thủ là người biết y thuật. Đáng tiếc là quy định của Đại Tống ta không yêu cầu y giả phải đăng ký với nha môn. Đơn giản nếu người bệnh tin tưởng, có khả năng chữa bệnh là có thể hành nghề. Do đó, hung thủ hoàn toàn có thể xưng là y giả, từ một nơi nào đó mua sắm mê dược, không loại trừ khả năng hắn mua được từ những người buôn dược. Chúng ta thực sự rất khó khăn để tìm hiểu được vấn đề này. Hơn nữa cũng không nghĩ rằng việc quản lý lỏng lẻo lại có thể gây nên hậu quả nghiêm trọng đến như vậy.” Đỗ Văn Hạo thở dài một tiếng: “Ôi! Xem ra cần phải nghĩ đến việc có quy định nghiêm ngặt hơn với chế độ hành y.”
Hoàng tri châu nói: “Đúng vậy, lang băm giết người tính đến nay nhiều không sao kể xiết. Chính xác cần phải có quy định nghiêm khắc, khảo sát chặt chẽ trước khi có thể hành y.”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Chuyện này phải đưa vào trong các chương trình nghị sự, nhưng không phải cứ nói một lần là xong, cần phải có những bước đi cụ thể, dần dần. Mà thôi, để sau này nói tiếp, việc lúc này là tập trung phá án thì hơn.”
Hoàng tri châu cười bồi nói: “Đại nhân đã có biện pháp gì chưa vậy?”
“Biện pháp thì đương nhiên có. Trước hết cứ tập trung ở Hành châu đã. Tại các châu huyện khác cũng có bán nhiều mê dược, nhưng là, hung thủ chắc chắn sẽ không mua mê dược từ các châu khác mang tới Hành Sơn để giết người. Do vậy ta cho rằng hung thủ rất có thể mua các loại mê dược ngay tại Hành Sơn này để phục vụ gây án. Chúng ta hãy tiến hành tra hỏi tất cả những người mua bán mê dược tại đây một lượt đã.”
“Đại nhân có thể biết được tất cả những người này sao?”
“Đúng vậy! Cũng may là ta đã có những lo lắng về loại sự việc này, nên trước đây đã quy định mọi người mua bán các loại mê dược, kể từ người buôn, người mua tới người sử dụng hay cửa hàng kinh doanh, tiệm thuốc, kể cả các cá nhân, đều phải cung cấp cho thôn bản hoặc cơ quan quản lý ở địa phương mình giấy đảm bảo, chứng minh thân phận chân thật của mình.”
Hoàng tri châu vỗ tay nói: “Đúng là Đề hình đại nhân mưu tính sâu xa, lo xa nghĩ rộng. Hung phạm như vậy coi như cá trong lưới rồi, giờ chỉ cần vung tay nhấc chân là có thể bắt được thôi.”
Đỗ Văn Hạo cười khổ lắc đầu: “Không đơn giản như ngươi nghĩ vậy đâu. Tất cả những người đăng ký mua bán mê dược tại hành châu, bao gồm cả những người đại diện của các châu huyện khác tới kinh doanh buôn bán tại đây, tính ra cũng vài trăm tới cả ngàn người, phân tán khắp nơi. Việc tra xét không những rất khó khăn mà còn có thể đả thảo kinh xà. Mặt khác, mỗi y giả khi được phép mua mê dược này về đều có khả năng sẽ bán lại hoặc nhượng cho người khác sử dụng. Cái này vô cùng khó quản lý.”
Hoàng tri châu gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu là như thế thì thật sự khó làm rồi.”
Tâm lý của Đỗ Văn Hạo tuy vậy nhưng cũng không lo lắn nhiều, hắn vẫn còn một chiêu sát thủ cuối cùng nữa, đó chính là so sánh vân tay!
Xem xét những mảnh xương vỡ phát hiện ở sân vườn hậu viện của Đàm Thẩm gia có rất nhiều điểm tương đồng so với những vết cắt vỡ trên người Hàn chưởng quỹ. Gần như chắc chắn có thể khẳng định rằng hung thủ giết Hàn chưởng quỹ và hung thủ giết người của Đàm thẩm gia chính là một! Chính vì vậy, nếu lấy vây tay từ chiếc khăn lụa nhét trong cổ họng Đàm thẩm ra thì đó chính là dấu vân tay của hung thủ đã giết Hàn chưởng quỹ. Nếu xác định được tất cả những người mua sắm mê dược, tiến hành so sánh vân tay thì khả năng phát hiện hung thủ là rất lớn.
Nghĩ vậy nên Đỗ Văn Hạo vung tay lên, trầm giọng nói: “Khó cũng phải làm! Trước tiên ngươi tìm một cái cớ, lấy bằng được dấu vân tay của tất cả những người mua sắm mê dược cho ta.”
“Dạ vâng!” Hoàng tri châu đáp ứng. Hắn lặng im suy nghĩ một chút thật cẩn thận rồi hỏi: “Đề hình đại nhân muốn lấy dấu vân tay của những người này làm gì?”
Đỗ Văn Hạo nghiêng nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Hoàng tri châu một cái. Hắn không nghĩ thời đại này lại hiểu được tầm quan trọng của dấu vân tay trong trinh thám phá án. Thực tế bây giờ nói ra không ai tin tưởng, hơn nữa còn khiến cho các loại tội phạm khác có sự cảnh giác, ảnh hưởng tới việc phá án sau này.
Hoàng tri châu thấy Đỗ Văn Hạo không nói gì nhưng lại trừng mắt nhìn mình một cái thì sợ đến run bắn cả người, vội vàng cười bồi nói: “Ty chức mạo muội, xin đại nhân thứ lỗi. Ty chức sẽ lập tức đi an bài việc lấy vân tay.”
“Phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước, không cần phải tiến hành ngay lập tức với toàn bộ mọi người. Trước hết ngươi sắp xếp những đối tượng này thày các nhóm riêng biệt. Từ mức độ hủ bại của thi thể có thể phán đoán, thời gian Hàn chưởng quỹ bị tử vong đại khái sau lúc hắn mất tích vài ngày. Cho nên, ban đầu hãy tập trung vào những người mua sắm mê dược tại thời điểm năm ngày sau kể từ khi Hàn chưởng quỹ mất tích. Những đối tượng trước và sau thời điểm này tạm thời chưa đụng đến.” Đỗ Văn Hạo nhắc nhở Hoàng tri châu thêm.
“Vâng, ty chức đã hiểu, sẽ lập tức đi an bài.”
“Chờ một chút! Phải nhớ kỹ, điều tra phải được tiến hành bí mật, các ngươi cứ âm thầm mà làm, không được gọi người ta tới tra hỏi. Tốt nhất phái vài người, đóng giả là linh y, tìm những người này thương lượng việc mua sắm mê dược. Bởi vì lúc trước ta đã quy định mê dược chỉ có thể do chính bản thân y giả sử dụng, nghiêm cấm việc mua bán, chuyển nhượng lại cho những người khác. Cho nên, chỉ cần có ai đó tự tiện bán ra cũng đủ để xếp vào nhóm hiềm nghi rồi. Ngược lại cũng từ đó có lý do để điều tra những người này, đồng thời phát hiện các mánh khóe của họ.”
Hoàng tri châu thốt lên khen ngợi từ đáy lòng: “Đề hình đại nhân đối với vấn đề trinh thám phá án quả thật kinh nghiệm phong phú hơn người. Khó trách Hoàng Thượng khâm điểm ngài làm Đề hình các lộ hình ngục.”
Đỗ Văn Hạo không để ý tới lời khen này. Nghe giọng Hoàng tri châu thì có vẻ là thật lòng, nhưng ai mà biết được kinh nghiệm vuốt mông ngựa của những kẻ làm quan lõi đời này cao thâm đến đâu. Hắn chỉ nói: “Giết người phân thây, đây là vụ án vô cùng trọng đại, nhất định phải nhanh chóng tập trung phá bằng được án này.”
“Vâng! Ty chức nhất định sẽ đích thân đốc thúc tham gia phá án, nhất định sẽ đem thủ phạm ra chịu tội trước công lý.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Hồng bộ đầu vội vã chạy tới bẩm báo. Theo hắn nói, tại một tiểu thôn phụ cận nơi tìm thấy thi thể Hàn chưởng quỹ, sau khi cho người đến điều tra thì có một bà lão nông phụ cho biết. Mấy ngày trước, vào thời điểm Hàn chưởng quỹ mất tích, một đêm nọ có mấy người lẻn vào để trộm đồ vật. Khi đó bà lão đang ở trong nhà, nghe tiếng chó sủa mới ra xem, nhưng đến nơi thì mấy người kia chạy mất rồi. Khi bà quay lại kiểm tra đồ vật thì phát hiện có hai thanh sừ đầu (cái cuốc) để trong sân đã bị lấy mất.
Đỗ Văn Hạo vội vàng hỏi Hồng bộ đầu xem bà lão có thấy rõ tướng mạo mấy người ăn trộm đó không thì Hồng bộ đầu nói rằng bà lão không nhìn rõ. Tuy nhiên, trong mấy người đó, bà lão thấy bóng lưng một người rất giống một gã thợ mộc họ Triệu ở Đồng La thôn. Bọn người của Hồng bộ đầu cũng đã chạy tới Đồng La thôn tìm Triệu thợ mộc. Đến nơi thì được biết rằng gã thợ mộc này đã rời đi khỏi thôn từ nửa tháng trước, cả nhà không ai biết hắn đi nơi nào và đang ở đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.