Tống Y

Chương 358: Ruộng nước hoang vu




Đỗ Văn Hạo nghe báo cáo của Hồng bộ đầu xong thì lập tức kéo bọn họ tới Đồng La thôn, vào nhà Triệu thợ mộc kia. Tại đây bọn Đỗ Văn Hạo đã hỏi hết tất cả người nhà của Triệu thợ mộc, nhưng tất cả đều nói không biết gì. Bởi vì Triệu thợ mộc thường xuyên đi khắp các thôn xóm không chỉ ở châu này mà cả các châu huyện khác để hành nghề. Hơn nữa sự đi lại của người này cũng không cố định, không ai biết lúc nào đi và đi đâu.
Đỗ Văn Hạo cũng từ chỗ ở của Triệu thợ mộc tìm kiếm và lấy được một ít vân tay. Sau khi đối chiếu và loại trừ vân tay của những người nhà, cũng xác định được vân tay của Triệu thợ mộc. Nhưng là, sau khi so sánh với dấu vân tay trên chiếc khăn lụa thì không phải là của cùng một người. Điều này chứng minh rõ ràng vân tay trên khăn lụa không phải là của Triệu thợ mộc.
Đây liệu có phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên không? Người lấy trộm sừ đầu (cuốc) kỳ thật cũng không phải hung thủ? Đầu mối chẳng lẽ đến đây đã bị cắt đứt?
Đỗ Văn Hạo không phải dễ dàng gì mà buông tha người này. Đây dù sao cũng là một đầu mối rất quan trọng. Vì vậy, Đỗ Văn Hạo quyết định sai Hoàng tri châu phái ra nhiều bộ khoái, tạo đãi bí mật tìm kiếm bằng được Triệu thợ mộc ở khắp các khu vực lân cận, một khi phát hiện thì lập tức thẩm vấn và quay về báo cáo.
Tin tức này ít nhất cũng mở ra một điểm rất trọng yếu, đó là rất có thể đây là một băng nhóm tội phạm chứ không phải một hung thủ đơn lẻ!
Sau khi trở về thành, Tôn huyện úy sai người tới bẩm báo với Đỗ Văn Hạo là việc phái người điều tra kẻ mua sắm cưa và vải dầu chưa có phát hiện gì.
Điều này đối với Đỗ Văn Hạo cũng không có gì là ngoài ý muốn. Nguyên hắn cho rằng hung thủ tạm thời mua sắm một số dụng cụ về để sử dụng làm hung khí thực hiện phân thây. Nhưng bây giờ căn cứ vào thông tin mới được lão bà kia cung cấp thì có thể phán đoán theo một phương hướng khác. Rất có thể đây là một nhóm tội phạm, và trong đó có kẻ làm nghề mộc, rất sẵn đồ nghề, đương nhiên không cần thiết phải đi mua sắm gì cả. Hơn nữa vải dầu lại là một loại rất phổ biến, không có gì đặc thù cả, việc tìm kiếm được chứng cứ từ cái này thực sự không dễ.
Tất cả mọi hy vọng bây giờ Đỗ Văn Hạo mang ký thác lên chuyện vân tay. Dù sao đi chăng nữa thì những đối tượng nghi phạm đã được xác định và khoanh vùng ở phạm vi nhất định, lại đã lấy được vân tay của kẻ phạm tội, Đỗ Văn Hạo tự tin có thể rất nhanh tìm được hung phạm.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, ngày hôm sau Hoàng tri châu căn cứ vào danh sách đăng ký mua sắm mê dược của Đỗ Văn Hạo, đã có được vân tay của tất cả những người thực hiện việc trao đổi mua bán trong vòng năm ngày kể từ khi Hàn chưởng quỹ mất tích.
Đỗ Văn Hạo có được những vân tay này thì coi như là chí bảo, lập tức mang vào phòng đóng kín cửa, tự mình ngồi đối chiếu. Sau hơn một canh giờ, rốt cuộc cũng đã có kết quả. Đỗ Văn Hạo vô cùng hưng phấn, gọi Hoàng tri châu tới, đưa vân tay nói với hắn: “Người này chính là kẻ đã sát hại Hàn chưởng quỹ và Đàm Thẩm. Chắc chắn không sai được. Nhưng hắn còn có đồng bọn nữa, lập tức bắt người này tiến hành thẩm vấn cho ta!”
Hoàng tri châu tiếp nhận vân tay từ Đỗ Văn Hạo, nhìn vào thông tin thì thấy người này là một lang trung hương thôn, sống tại một sơn thôn cách thành chừng hơn mười dặm. Lúc trước cũng đã từng ngồi nghe một buổi giảng bài. Căn cứ vào các công hàm chứng minh của thôn thì người này đã từng mua sắm mê dược. Lúc này nghe Đỗ Văn Hạo nói người này chính là hung phạm thì mặc dù có chút bán tín bán nghi nhưng Hoàng tri châu tuyệt nhiên không dám ho he hỏi han thêm câu nào, làm sao Đỗ Văn Hạo biết được, mà chỉ lập tức đáp ứng rồi vội vã đi ra. Tiếp đó Hoàng tri châu đích thân dẫn theo Tôn huyện úy, Hồng bộ đầu và những bộ khoái khác ra khỏi thành đi bắt người.
Đỗ Văn Hạo ngồi ở trong trướng, chậm rãi đợi chờ. Không tới một canh giờ sau, bọn Hoàng tri châu đã trở về, áp giải theo ba người.
Hoàng tri châu vội bẩm báo với Đỗ Văn Hạo: “Bẩm Đề hình đại nhân, người thật sự là liệu sự như thần, quả thật người này chính là hung thủ giết chết Hàn chưởng quỹ cùng Đàm thẩm.”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cười nói: “Bọn họ đã nhận tội rồi sao?”
“Dạ đúng vậy, bọn họ đã nhận tội ngay khi ty chức chạy tới nhà. Lúc đó bọn họ đang ở trong nhà bàn bạc kế hoạch cho mục tiêu kế tiếp. Khi lục soát trong nhà thì phát hiện có ngọc bội tùy thân của Đàm chưởng quỹ, vòng cổ và một số trang sức của Đàm thẩm. Ty chức thậm chí còn không phải hạ lệnh động hình, ba người này đã ngay lập tức thú nhận tội trạng.”
Đỗ Văn Hạo nói: “Mang bọn họ lên đây, bản quan muốn đích thân thẩm vấn.”
Hoàng tri châu vội vàng sai Hồng bộ đầu mang ba nghi phạm áp giải lên, bắt quỳ xuống dập đầu trước Đỗ Văn Hạo. Ba người này ngoại trừ lang trung và Triệu thợ mộc còn có một đồng bọn là tiểu nhị của một cửa hàng trong thành. Lúc được đưa lên, Đỗ Văn Hạo nhìn qua thì nhận thấy cả ba người này đều không bị bức cung. Điều này chứng tỏ Hoàng tri châu nói bọn họ tự nguyện nhận tội là có cơ sở. Hắn nhìn vẻ mặt cả ba người này thì nhận thấy đây cũng không phải là những người không sợ chết, vẻ mặt bọn họ vẫn có gì đó lo sợ. Điểm này quả thực khiến Đỗ Văn Hạo dở khóc dở cười ở trong lòng.
Bản thân hắn khi nghiền ngẫm về vụ án này, nghĩ lại thi thể Hàn chưởng quỹ bị phân thây làm nhiều phần thì không thể tránh khỏi liên tưởng tới những vụ giết người hàng loạt trên thế giới mà báo chí thỉnh thoảng vẫn đăng. Hắn thậm chí đã từng cho rằng đây rất có thể cũng là một kẻ biến thái, giết người chỉ vì những yêu thích bệnh hoạn của mình. Đương nhiên đây chỉ là những suy nghĩ thoáng qua do đôi khi hắn bị ảnh hưởng một chút mà thôi. Thực ra Đỗ Văn Hạo vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng ở thời đại này lại có thể sinh ra một loại tội phạm mang đậm tính chất dã man như vậy.
Đỗ Văn Hạo cũng tiến hành thẩm vấn ba người. Trước hết hắn cho từng người một vào thẩm vấn để lấy lời khai của từng phạm nhân một, đảm bảo những người khác không ảnh hưởng tới từng hung thủ. Sau khi thẩm vấn một hồi, cả ba người đều cúi đầu nhận tội.
Nguyên lai lang trung của hương thôn này lúc trước sau khi nghe xong khóa giảng của Đỗ Văn Hạo, trong đó có giảng giải về mê dược. Hắn biết được rằng mê dược có khả năng làm người khác ngủ say, mất khả năng kiểm soát thân thể thì trong lòng liền sinh ra ý nghĩ xấu. Hắn cùng với tên thợ mộc nọ và tên tiểu nhị là ba người bạn thân của nhau. Khi có ý tưởng làm chuyện xấu dựa trên mê dược, hắn bàn với hai tên kia, thì được ủng hộ nhiệt tình của cả hai tên, liền bắt tay vào lên kế hoạch.
Ba người thương lượng kỹ càng rồi quyết định sẽ bắt đầu bằng việc để tiểu nhị lựa chọn đối tượng ra tay. Biết được Hàn chưởng quỹ là người có tiền, tên tiểu nhị kia đã quyết định đưa vào tầm ngắm. Triệu thợ mộc thì ra mặt thuê hai gian phòng của Đàm thẩm. Tiểu nhị biết Hàn chưởng quỹ hay tới cửa hàng thu tiền, giờ giấc rất chính xác và đều đặn nên sắp xếp kế hoạch hạ thủ. Bọn chúng chờ sẵn ở một đoạn đường mà nhất định Hàn chưởng quỹ sẽ đi qua sau khi đi thu tiền về, lừa gạt nói là có việc này muốn bàn làm ăn, mời Hàn chưởng quỹ và tiểu nhị của ông ta tới phòng thuê của Đàm thẩm. Tại đó chúng cho mê dược vào trà khiến Hàn chưởng quỹ và người tiểu nhị bị hôn mê bất tỉnh.
Trong khi bọn chúng tiến hành phân thây, mặc dù đã dùng nước cẩn thận súc rửa trong quá trình thực hiện, nhưng vẫn bị Đàm thẩm ngửi được mùi máu tươi. Thế nhưng có đánh chết lúc đó Đàm thẩm cũng không đoán được rằng họ đang mổ “người” mà khi nhìn thấy nước thải từ phòng trọ chảy ra có màu đỏ của máu và có mùi tanh, Đàm thẩm chỉ nghĩ rằng bọn họ ở nhà mình giết gà, muốn đuổi đi không cho thuê nữa. Bọn họ lo lắng không tìm được địa điểm nào tốt hơn liền đem ngọc ban chỉ mới cướp được của Hàn chưởng quỹ cấp cho Đàm thẩm để đổi lấy điều kiện được phép giết gà ở sân vườn phía sau.
Bởi vì thi thể của Hàn chưởng quỹ và Tiểu nhị của ông ta là hai mục tiêu quá lớn, ba người bọn họ không dám vận chuyển một lần ra khỏi thành để chôn, cho nên phân biệt đưa từng người đi một. Hàn chưởng quỹ là người cần phải được xử lý trước tiên, chúng tiến hành phân thây rồi mang đi chôn. Sau khi xử lý xong thi thể của Hàn chưởng quỹ, chúng tiến hành phân thây thi thể của người tiểu nhị, trong lúc đang thực hiện công việc thì Đàm thẩm ngửi thấy mùi máu tươi, chạy lại xem xét thì phát hiện bọn họ đang phân thây người, sợ hãi chạy trốn thoát về được tới phòng. Nhưng lại bị ba người kia truy đuổi vào tận trong phòng, sau khi chế trụ thì thực hiện cưỡng dâm, tiếp đó lang trung dùng khăn lụa nhét vào miệng nàng bức cho ngẹn thở đến chết. Bởi vậy mà để lại dấu vân tay.
Ba người trước tiên đem thi thể của tiểu nhị vận chuyển ra khỏi thành, chôn tại một chỗ khác. Lúc trở về thành, phát hiện tại cổng thành bắt đầu có sự tra xét không bình thường, nghiêm ngặt hơn đối với những người ra vào. Ba người lúc đó không biết là do Hàn phu nhân dùng tiền nhờ quan coi cổng thành tra xét tìm trượng phu của mình, còn tưởng rằng hành vi của bọn họ đã bị bại lộ, không có dũng khí đi vào thành. Bởi vậy cả ba tên đã quay đầu chạy trốn, trốn vào trong núi ở mười mấy ngày.
Hai ngày trước khi bị bắt, bọn họ thám thính thấy chưa có động tĩnh gì là bị bại lộ thì mới yên tâm từ trên núi trở về. Chúng cũng không thèm quay về xử lý xác của Đàm thẩm nữa. Đúng lúc đang chuẩn bị để phân chia của cải cướp được thì bị Hoàng tri châu và người của nha môn tới bắt.
Chi tiết lấy trộm sừ đầu (cuốc) ở nhà bà lão nông dân khiến tên thợ mộc họ Triệu bị nhận ra là do khi chúng tiến hành chôn giấu xác của người tiểu nhị. Căn bản bị thiếu cuốc, ở vùng này đi mua thì dễ bị phát hiện, Triệu thợ mộc biết bà lão kia ở một mình, dễ vào lấy trộm nên cả bọn mới nảy ra ý định đó.
Ba người sau khi khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội thì cũng chỉ rõ nơi chôn giấu thi thể của tiểu nhị của Hàn chưởng quỹ. Căn cứ lời khai này, những tạo đãi đã tìm thấy thi thể của người tiểu nhị kia cũng không xa so với khu vực xác Hàn chưởng quỹ được chôn là mấy.
Sau khi phá án này gọn ghẽ đâu ra đấy, Đỗ Văn Hạo lúc này mới quyết định tiếp tục hành trình của mình.
Hoàng tri châu vì cảm tạ sự khoan hồng độ lượng của Đỗ Văn Hạo đã tổ chức một buổi tiệc rượu vô cùng thịnh soạn để tiễn đưa. Mị Nhi cảm kích Đỗ Văn Hạo miễn giảm án ở tù cho nàng, lại giảm án cho tất cả những người của Vạn Xuân Uyển nên đã vì Đỗ Văn Hạo ca một khúc thật hay. Quả nhiên danh bất hư truyền, lời ca không thể chê vào đâu được.
Sau khi rời thành Hành Châu, Đỗ Văn Hạo tiếp tục đi tuần về phía Nam.
Một ngày nọ, bọn họ đi tới địa giới của Quế Lâm, vùng sơn thủy giáp phủ Tĩnh Giang. Lúc này thời tiết cũng đã vào cuối thu.
Nguyên tưởng rằng thời điểm này ứng với khoảng thời gian chẳng có gì đáng xem nhất trong năm, ai ngờ dọc đường đi bọn người Đỗ Văn Hạo liên tục gặp được những cảnh tượng non xanh, nước biếc, phong cảnh đẹp đẽ thơ mộng vô cùng. Các nàng Bàng Vũ Cầm thấy vậy thì rất vui vẻ, thoải mái, trên đoạn đường tới Tĩnh Giang có một chỗ phong cảnh rất tuyệt hảo, Kha Nghiêu đề nghị mọi người dừng lại tại đây hai ngày. Dù sao cũng không có gì vội vàng, Đỗ Văn Hạo liền đồng ý. Mọi người tìm một khách điếm nhỏ trong trấn để nghỉ lại.
Trong suốt hai ngày sau đó, bọn họ sáng dậy sớm đi ra mãi tới chiều muộn mới về. Suốt ngày thưởng thức phong cảnh khôn cùng của thiên nhiên, lúc thì ngắm cảnh, khi thì buông câu nơi bờ sông, bơi thuyền trên sông, hết sức thích ý.
Buổi sáng hôm nay, bọn Đỗ Văn Hạo ngồi ăn trong khách điếm. Sau đó thu thập hành lý đang muốn rời đi thì đột nhiên chưởng quỹ của khách điếm vội vã lật đật chạy tới tìm Đỗ Văn Hạo nói là dưới lầu có rất nhiều người, đều là sai dịch của quan phủ, nói là đến cung thỉnh Đề hình đại lão gia.
“Đỗ… Đỗ… Đỗ đại lão gia, thảo dân đáng chết, thảo dân đáng muôn chết. Xin đại lão gia lượng thứ, nếu thảo dân biết Đại lão gia chính là Đề hình đại nhân thì dù có đánh chết cả nhà thảo dân cũng không dám nhận tiền của ngài đâu ạ…” Chưởng quỹ này là một nam trung niên, sau khi biết Đỗ Văn Hạo chính là Đề hình quan thì sợ hãi quỳ mọp xuống xin thứ tội.
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, không biết ai là người biết được hành tung của mình, chẳng lẽ tri phủ Hành châu phái người báo cho tri phủ Tĩnh Giang phủ biết sao? Nếu không phải như vậy thì đột nhiên tại sao lại có rất nhiều sai dịch tới cửa khách điếm đón mình như vậy? Đỗ Văn Hạo cười đỡ chưởng quỹ dậy nói: “Không phải lo ngại gì, ở trọ ăn cơm thì phải trả tiền, đó là thiên kinh địa nghĩa, có nơi nào định ra luật quan thì không phải trả tiền đâu.”
Đỗ Văn Hạo đi xuống lầu, ra đến cửa quả nhiên nhìn thấy phía ngoài có vài đội nhân mã đứng rất chỉnh tề. Cầm đầu là một lão giả mặc quan bào tri phủ. Lão giả này vừa nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi ra vội vàng cười tủm tỉm bước tới hoan nghênh, khom người thi lễ: “Tĩnh Giang phủ tri phủ Liêu Quý Binh tham kiến Đề hình Đỗ đại nhân. Ty chức không biết đại nhân đại giá quang lâm, không tiếp đón cẩn thận từ xa, kính mong Đề hình đại nhân thứ tội.”
Đỗ Văn Hạo trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên nói: “Liêu đại nhân làm sao biết được ta là Đề hình quan? Hơn nữa lại có thể biết được ta đang trú ngụ nơi đây?”
Liêu Quý Binh vội khom người trả lời: “Dạ bẩm Đề hình đại nhân, thật không dám giấu diếm, ty chức được biết Đề hình đại nhân đi tuần thú, khẳng định sẽ qua Tĩnh Giang nên đã bố trí người tìm hiểu. Khi nhận được tin đại nhân đã vào tới địa bàn mình phụ trách thì vội vàng chạy tới đây.”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Đại nhân thật sự là dụng tâm lương khổ rồi.”
“Không, không dám, thực sự không có gì là vất vả cả. Đây đơn giản chỉ là nhiệm vụ của ty chức phải làm mà thôi. Hơn nữa, ty chức cũng đã hạ lệnh cho bảy hạt huyện tri huyện chờ đợi đón đại nhân ở ngoài thành Tĩnh Giang. Dọc theo đường đi đều có thôn trang của dân chúng sinh sống, nếu sử dụng xe ngựa tới tận đây thì sợ kinh động tới người dân cho nên ty chức mới mạo muội không cho phép họ tới tận đây.”
Đỗ Văn Hạo tán thành nói: “Liêu đại nhân thật là chu đáo, thật là một quan phụ mẫu quan tâm tới con dân. Chúng ta bây giờ xuất phát, khỏi để bọn họ phải chờ lâu.”
Liêu Quý Binh vội vàng đáp ứng: “Vâng, vậy ty chức xin đi trước dẫn đường.” Lão nói xong thì chờ cho bọn Đỗ Văn Hạo lên xe hết mới cúi người lui lại phía sau mấy bước, sau đó lên xe ngựa đi trước dẫn đường.
Ngồi ở xe ngựa phía sau xe của Liêu Quý Binh, Kha Nghiêu cười nói: “Xem ra đây là một tri phủ yêu dân hết mực. Đổi lại nếu là người khác chỉ sợ không nghĩ cẩn thận chu đáo được như vậy.”
Bàng Vũ Cầm cũng lên tiếng phụ họa: “Ta cũng cảm thấy như vậy, đây đúng là một quan phủ tốt.”
Đỗ Văn Hạo không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.
Phủ Tĩnh Giang này được coi là một vùng dân cư đông đúc và giàu có của khu vực Nghiễm Tây. Trước đây khi ở kinh thành, Đỗ Văn Hạo cũng chỉ nghe Hoàng Thượng và Hoàng Thái Hậu thường hay nhắc tới phương này, cho nên hắn cố tình tới đây để tìm hiểu thêm một chút. Tĩnh Giang phủ gồm có tất cả bảy huyện, hai mươi ba hương, năm mươi bảy thôn. Đây rõ ràng không phải là một địa phương nhỏ bé gì. Đỗ Văn Hạo mới gặp Liêu tri phủ này thực cũng chỉ thấy lão là một người từng trải và lão luyện, nói chính xác là như vậy. Lão không tỏ ra quá vồn vã, quá nịnh nọt, nhưng cũng không hề tỏ ra quá hời hợt. Tất cả tạo cho người ta một cảm giác chân thật, nhưng cũng vì điểm chân thật này mà những người đa nghi một chút sẽ không sớm kết luận đây là một vị quan tốt.
Xe ngựa cứ như vậy rong ruổi trên đường chừng khoảng một canh giờ thì phía trước mặt bắt đầu thấp thoáng xuất hiện một đội nhân mã đứng không xa. Đội nhân mã này vốn đang nghỉ ngơi bên đường, người nằm, người ngồi, cũng có người tranh thủ chợp mắt một chút, nhưng vừa nghe thấy tiếng vó ngựa đưa lại, tất cả đều vội vàng bật dậy, sửa sang lại quần áo, chờ cho xe Liêu Quý Binh đi qua một lúc, đến lượt xe của bọn Đỗ Văn Hạo mới khom mình cúi chào.
Đi qua đám người này, mấy người Bàng Vũ Cầm nhìn thấy Liêu Quý Binh đã xuống xe tự bao giờ, đứng trước hai hàng chỉnh tề toàn các quan viên địa phương xếp ở hai bên đường khom đứng chờ.
Bàng Vũ Cầm ngồi ở trong xe, nàng nhìn thấy Đỗ Văn Hạo xuống xe thì vén cửa sổ lên nhìn ra ngoài một chút. Lát sau nàng quay lại nhỏ giọng với Lâm Thanh Đại: “Xem ra tất cả những người này đều đã đứng đợi một thời gian khá dài, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ mệt mỏi. Ta thực sự không thích nhũng nhiễu dân chúng như thế này. Triệu tập tất cả bảy huyện lệnh cùng với bao nhiêu hương thôn dân chúng như thế này không phải là đại động can qua quá sao? Thật sự không cần thiết như vậy mà…”
Kha Nghiêu lên tiếng: “Chúng ta cứ chờ xem, khẳng định ca ca sẽ giáo huấn cho Liêu tri phủ một trận vì chuyện này.”
Quả nhiên, ở phía ngoài xe, sau khi nghe xong giới thiệu một lượt, Đỗ Văn Hạo thản nhiên quay sang Liêu tri phủ nói: “Làm cho rất nhiều người đứng chờ ở đây, chắc chắn là chủ ý của Liêu đại nhân rồi đúng không?”
Liêu Quý Binh không hề trả lời ngay câu hỏi của Đỗ Văn Hạo mà ngay lập tức một tri huyện ở bên cạnh cất giọng với vẻ mặt đầy ủy khuất: “Đỗ đại nhân, ngài hiểu lầm tri phủ đại nhân rồi. Liêu đại nhân không hề muốn mọi người chúng ta làm như vậy. Lúc đầu đại nhân cấm chúng ta đến, nhưng trùng hợp tin tức Đề hình đại nhân giá lâm cũng truyền tới các huyện nha. Ngay cả các hương thôn cũng biết tin tức này, mọi người ai cũng nóng lòng được gặp mặt Đề hình đại nhân. Chính vì vậy mà mặc dù biết Liêu đại nhân sẽ không vui nhưng chúng ta vẫn cực lực yêu cầu được ra đây để đón đại nhân. Các người nói xem có phải như vậy không?”
Những người khác đều gật gật đầu nói đúng như vậy.
Sắc mặt Đỗ Văn Hạo có chút hòa hoãn hơn: “Sau này tuyệt đối không được làm như vậy. Các ngươi làm thế này hưng sư động chúng khiến dân chúng biết sẽ tạo nên dư luận không hay.”
Liêu Quý Binh chắp tay nói: “Ty chức biết tội và xin đại nhân trách phạt. Loại chuyện này vốn ty chức không đồng ý, nhưng là thực sự lúc đó tâm tình mọi người đều rất thiết tha nên không thể không chấp nhận. Đỗ đại nhân xin lượng thứ, sau này ty chức nhất định sẽ không như vậy nữa. Có trách phạt xin cứ trách phạt mình ty chức.”
Đỗ Văn Hạo ừ một tiếng, nói: “Thôi bỏ qua đi, dù sao cũng đã làm rồi. Bây giờ chúng ta tiến vào thành thôi.”
Liêu Quý Binh vội nói: “Đỗ đại nhân, ty chức có một thỉnh cầu.”
“Nói đi.” Đỗ Văn Hạo tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
Liêu Quý Binh nói: “Vốn nên xin mời đại nhân vào thành từ cửa chính Nam, nhưng là hôm nay nhằm đúng vào ngày họp chợ cực kỳ lớn mười lăm năm mới có một lần. Tất cả dân chúng đều phải có mặt nên trong thành người đi lại rất đông đúc, chúng ta xe ngựa và người nhiều như vậy, ty chức thực có chút lo lắng. Chính vì vậy, kính mong đại nhân xét liệu có thể vào thành từ cửa Bắc không?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì lập tức tán thành, cười nói: “Có thể vì dân chúng mà lo lắng là một chuyện rất tốt. Sẽ làm theo lời ngươi. Tất cả chúng ta vào thành từ cửa Bắc.”
Liêu Quý Binh vội vàng nói lời cảm ơn: “Đỗ đại nhân yêu dân như con. Tệ chức xin thay mặt dân chúng phủ Tĩnh Giang cảm tạ đại ân đại đức của đại nhân.”
Đỗ Văn Hạo gật đầu qua loa rồi một lần nữa lên xe ngựa của mình. Kha Nghiêu lúc này mới nhỏ giọng nói: “Ca, ngươi nói xem có phải Liêu đại nhân này đang cố tình giả bộ cho ngươi xem không vậy?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ha ha, ngươi nha, có vẻ trong mắt ngươi có rất ít người tốt nhỉ?”
Lâm Thanh Đại làm vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Ánh mắt Kha Nghiêu của chúng ta đúng thật là tuệ nhãn nha, nếu không phải vậy vừa rồi tại sao Liêu đại nhân như thế nào cũng không dám nhìn kỹ thẳng vào mắt Kha Nghiêu đây?”
Kha Nghiêu sẵng giọng: “Tỷ tỷ chê cười ta! Ta không thèm nói nữa.”
Bàng Vũ Cầm cũng cười nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm giác Liêu tri phủ này có vẻ là một quan phụ mẫu tốt. Mặc kệ dù là thật tâm hay cố tình tỏ ra như vậy, ít nhất thì trong lúc hành động cũng có suy nghĩ một chút tới dân chúng, dân chúng như vậy là được may mắn nhiều rồi. Không có gì sai cả.”
Liên Nhi cũng xen vào: “Ta cũng nhìn thấy Liêu đại nhân này có vẻ gì đó rất gần gũi yêu dân, không có vẻ quan liêu gì cả.”
Tuyết Phi Nhi cười nói: “Ha ha, trước mắt ca ca thì hắn làm sao dám tỏ ra quan l gì đây?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Kỳ thật, phẩm hàm của tri phủ so với Đề hình quan cũng không cách xa nhau nhiều lắm đâu.”
Lâm Thanh Đại lên tiếng: “Nhưng ở đây lại khác nhiều. Căn bản chức Đề hình quan của ngươi không giống với các Đề hình quan thông thường khác, ngươi dù gì cũng là một đề điểm điều lộ hình ngục, hắn chỉ là một quan tri phủ, làm sao có thể so sánh được đây?”
Đỗ Văn Hạo không tranh cãi thêm mà cười vang: “Ha ha, rất ít khi thấy các người hăng hái tranh luận mấy chuyện này như vậy, ồ, hôm nay có gì khác thường sao?”
Kha Nghiêu hậm hực: “Đại khái đơn giản là bởi vì chúng ta thật sự có chút nhàn nhã, muốn tìm một vài chuyện gì đó để giải khuây thôi.”
“Vậy hả, tốt thôi. Các ngươi nói đi, tới Tĩnh Giang phủ muốn làm gì đây? Ta sẽ ủng hộ hết.”
Kha Nghiêu vừa nghe như vậy thì khuôn mặt lập tức trở nên tươi roi rói, hăng hái nghiêng nghiêng cái đầu suy nghĩ một chút: “Hay là chúng ta khai mở một Ngũ Vị đường tại Tĩnh Giang phủ có được không vậy?”
Lâm Thanh Đại phản đối: “Ngươi thật đúng là, muốn thường trú luôn ở đây sao?”
Kha Nghiêu cong môi: “Cũng không phải là như vậy, chỉ là ta cảm giác được cả ngày nếu không có việc gì làm thì chán chết.”
Đỗ Văn Hạo cười cười: “Thế không phải dọc đường đi chúng ta đã vui chơi rất nhiều đó sao? Bấy nhiêu vẫn chưa đủ cho nha đầu nhà ngươi hả?”
Kha Nghiêu sẵng giọng bật lại: “Chỉ có chơi vài ngày mà cũng nói? Chúng ta ở Hành Sơn suốt ngày chỉ có công với việc, ca lúc nào cũng chúi mũi vào mấy cái thây người hôi thối, có đi chơi đâu được đâu? Không phải là chẳng có gì làm đó sao? Khiến ta buồn muốn chết.”
Bàng Vũ Cầm cũng lên tiếng ủng hộ: “Kha Nghiêu nói vậy cũng có chút đạo lý, ta cũng cảm thấy ở như vậy có gì đó nhàm chán, chung quy có việc để làm vẫn tốt hơn.”
Đỗ Văn Hạo không có ý kiến phản bác: “Vậy các ngươi cứ hảo hảo suy nghĩ một chút đi. Dù sao chúng ta cũng không có gì phải vội vàng.”
Mọi người sau đó cũng vui vẻ cười đùa thêm một chút. Dù sao cũng chẳng dễ gì mà khơi lên được không khí rôm rả trong xe.
Đêm đó, Liêu Quý Binh tổ chức thiết yến ngay tại phủ đệ của mình để đón gió tẩy trần cho Đỗ Văn Hạo. Cả bảy tri huyện ở đó bồi tiếp.
Trong tiệc rượu, Đỗ Văn Hạo để ý đồ ăn ở đây cũng không phải là những món tinh sảo, phô trương. Đa phần các món ăn đều chỉ hơn mức bình dân một chút, trừ một vài món ăn mặn thịt cá ra thì còn lại là các món rau dưa thông thường. Tại phủ đệ của Liêu tri phủ, nhìn cách bài trí bên trong thì cũng khá giản dị. Kiến trúc khá cổ xưa, đồ đạc không có gì tính là quý giá, xem gia Liêu Quý Binh này có thể coi là một vị quan thanh liêm.
Đỗ Văn Hạo đầu tiên nghĩ rằng bọn Liêu Quý Binh sẽ sắp xếp cho bọn hắn ở một đại khách điếm hay đại tửu lâu sang trọng gì đó. Nhưng không nghĩ ra sau tiệc rượu cả bọn được dẫn tới ở một phủ đệ ở ngay trong nha môn. Đây thực ra giống như kiểu nơi tiếp đón khách của nha môn, khá giản dị, lại có sân liền với nha môn, cũng khá rộng rãi.
Đỗ Văn Hạo âm thầm gật đầu, đưa cả gia quyến vào trong sắp đặt nơi ở.
Bên trong về cơ bản đã đầy đủ tất cả mọi thứ, không cần phải mua thêm đồ vật trang trí gì. Cho nên vừa tới lúc hoàng hôn, Kha Nghiêu đã la hét om sòm đòi đi ra ngoài đi dạo phố. Nàng ta lôi kéo bằng được đòi Đỗ Văn Hạo phải đi cùng. Bàng Vũ Cầm cảm thấy Kha Nghiêu dọc đường đi đã rất buồn bã chán nản rồi, nên cũng mỉm cười đồng ý, khuyên nhủ Đỗ Văn Hạo đưa Kha Nghiêu đi ra ngoài dạo chơi. Mấy người Bàng Vũ Cầm ở lại thu thập nơi ở. Đỗ Văn Hạo thấy vậy cũng không nỡ từ chối, thay đổi thường phụ, cùng Kha Nghiêu đi ra từ phía cửa sau.
Chưa ra tới cửa thì hai người Đỗ Văn Hạo đã nghe tiếng quản gia bên Liêu phủ chạy lại: “Đỗ đại nhân, ngài muốn ra ngoài đi dạo sao?” Vừa nói vừa khom lưng cúi chào.
Kha Nghiêu cướp lời như sợ Đỗ Văn Hạo đổi ý không đi nữa: “Ta và ca ca có việc muốn ra ngoài một chút.”
“Dạ, hay là để tiểu nhân đi gọi lão gia. Dù sao thì đại nhân cũng không quen thuộc nơi đây, có một người dẫn đường sẽ tiện hơn nhiều.”
Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng từ chối: “Không cần phải khách khí như vậy, chúng ta chỉ là đi tản bộ mà thôi, đi tới đâu thì tính tới đó, Liêu đại nhân hôm nay đã bận rộn với chúng ta nhiều rồi, không cần làm phiền ngài nữa.”
Quản gia nghe vậy thì cũng không kiên trì thuyết phục nữa, chỉ dặn dò thêm mấy câu phải cẩn thận này nọ, giới thiệu qua loa một số điểm đáng chú ý trong thành rồi thì tiễn Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu đi ra.
Ra khỏi nha môn, đi một lúc vào trong thành thì hai người nhận thấy đường phố vô cùng đông đúc, người đi kẻ lại rất tấp nập huyên náo. Thế nhưng Kha Nghiêu đi dạo một hồi thì cảm thấy ở nơi đây quá đông đúc hỗn độn, không bằng hảo hảo chơi đùa ở vùng thôn quê. Thế là nàng ta liền lôi kéo bằng được Đỗ Văn Hạo đi ra khỏi thành, theo con đường nhỏ hướng tới bờ sông.
Không khí bên ngoài thành trong lành và thoáng đãng hơn trong thành rất nhiều. Trên đường đi Kha Nghiêu cầm một cọng cỏ trong tay, liên tục phe phẩy, nhảy nhót cười đùa. Đi được một lát, nàng quay sang nói với Đỗ Văn Hạo: “Ca, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một vị quan như Liêu tri phủ. Hắn an bài cho thượng quan của mình ở tại trong nha môn mà không dám chi tiền cho chúng ta ở một khách điếm sang trọng.”
Đỗ Văn Hạo cười đáp: Tiếp đãi thượng quan là sẽ tốn tiền, về lý thì nha môn không được chi mấy khoản này, tri phủ sẽ phải móc tiền túi của mình ra. Nhìn gia cảnh của hắn như vậy, gia quyến cùng hạ nhân đều là những người rất giản dị, ăn mặc sơ sài mộc mạc, chỉ sợ không đủ tiền để cho chúng ta ở ngoài.”
Kha Nghiêu cong môi: “Chúng ta hoàn toàn có thể dùng tiền túi của mình mà. Dọc đường không phải vẫn làm vậy sao?”
“Nhân gia người ta đã hảo hảo an bài rồi, chúng ta lại bỏ đi ra ngoài ở, không phải làm mất mặt người ta lắm sao?”
“Ồ, cái gì kia?” Đột nhiên đang nói chuyện thì Kha Nghiêu nhìn thấy cách đó không xa có một mảnh ruộng. Mảnh ruộng này nước vẫn ngập xâm xấp và khá trong nhưng lại không có trồng một loại hoa màu gì, chỉ có một vài loại cỏ mọc cao vút, xanh rì, phía trước lại có cắm một tấm mộc bài. Chạy tới nhìn thì thấy trên đó viết mấy chữ to: “Chỗ này muốn bán.”
Kha Nghiêu tỏ vẻ khó hiểu: “Ca, chỗ ruộng này trông rất tốt vì sao lại bị bỏ hoang vậy?”
Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy rất nghi hoặc. Vừa lúc đó có một phụ nhân dắt một con trâu đi qua gần đó, Kha Nghiêu vội vàng tiến lên hỏi: “Đại tỷ, tại sao các người lại bỏ hoang mảnh ruộng tốt như vậy? Lại còn mang bán nữa chứ.”
Phụ nhân tròn mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu mà không nói lời nào.
Kha Nghiêu thấy vậy thì vội vàng nói: “Chúng ta chỉ là tình cờ đi qua đây, vô tình nhìn thấy mảnh ruộng hoang này, thấy có chút kỳ quái thì thuận miệng hỏi thôi.”
Phụ nhân kia nghe vậy mới bớt ngạc nhiên một chút, nhưng cũng chỉ liếc nhìn họ thêm một cái rồi quay người đi, miệng thì lầu bầu: “Hạn hán, một chút nước mưa cũng không có, trồng gì đây?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì lại càng thấy kỳ quái: “Không đúng vậy, trong ruộng không phải vẫn có nước mưa kia sao?”
Người nữ nông phu kia chần chờ một chút, nhưng cũng không quay mặt lại, chỉ vừa đi vừa lầu bầu: “Đó là tháng trước mới có chút mưa.”
Kha Nghiêu vẫn chưa buông tha, bước tới gần hơn thắc mắc: “Nhưng dù vậy thì cũng không cần phải bán mà? Hơn nữa hiện nay chưa bán được, bỏ không như vậy thì năm sau lấy gì ăn?”
Phụ nhân có vẻ không thoải mái nhưng cũng không hề tỏ ra tức giận, nói: “Ta, ta không biết, các ngươi đi mà hỏi người khác đi.” Nói xong dắt trâu vội vàng bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.