Tống Y

Chương 367: Mồ hôi trộm




Liêu Quý Binh nghe vậy lại nở một nụ cười, rồi chắp tay nói: “Mời Đỗ đại nhân lên xe ạ!” Sau đó ông ta liền chạy tới dìu Đỗ Văn Hạo lên xe.
Đỗ Văn Hạo quay lại leo lên xe ngựa tiếp tục cuộc hành trình của mình, Kha Nghiêu lúc này mở chiếc rèm che trên xe ra, đưa mắt ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Cái ông Liêu Quý Binh này đúng là nghĩa nặng tình sâu một cách thái quá, đã tiễn người ta hơn mười dặm đường rồi mà vẫn không chịu thôi! Lẽ nào ông ta muốn tiễn chúng ta đến biên giới của Tĩnh Giang Phủ thật hay sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền mỉm cười nói: “Cái này gọi là Túy ông say chẳng say vì rượu!”
Kha Nghiêu nhăn mặt hỏi: “Huynh nói vậy là có ý gì thế?"
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì chỉ mỉm cười chứ không đáp lại.
Kha Nghiêu thấy mọi người trong này cũng chẳng có ai đáp trả lại câu nói của mình, liền quay sang Đỗ Văn Hạo trợn mắt nhìn hắn một cái. Đỗ Văn Hạo thấy vậy chỉ cười khan lên một tiếng, rồi nhắm hai mắt lại không nói câu gì. Kha Nghiêu thấy vậy liền lân la mò tới chỗ ở ngay giữa Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm rồi ngồi xuống. Sau đó nàng lấy ngón tay chọc chọc vào eo của Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo liền mở mắt ra rồi nheo mắt liếc nhìn nàng ta một cái, thì thấy bộ dạng của Kha Nghiêu đang te tởn khúm núm cười nịnh với mình. Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nhe răng cười, rồi lại nhắm mắt lại, khi vừa mới nhắm mắt lại, thì hắn lại bị Kha Nghiêu chọc liên tiếp vào eo. Đỗ Văn Hạo kêu ối lên một tiếng rồi nói: “Con tiểu nha đầu này! Muội say rượu cả tối hôm qua đến tận bây giờ vẫn chưa tỉnh hả? Cứ chọc chọc cái gì thế, để ta ngủ chút chứ!”
“Hứ! Ai bảo huynh không chịu để ý đến muội nữa! Huynh nói đi! Huynh nói Liêu Tri Phủ cái gì mà túy ông say chẳng say vì rượu là có nghĩa gì vậy hả?” Kha Nghiêu nũng nịu nói.
“Muội tự nghĩ đi!” Đỗ Văn Hạo ngán ngẩm nói.
“Muội không nghĩ! Muội thích nghe huynh nói cơ!” Kha Nghiêu dùng dằng nói.
Bàng Vũ Cầm ngồi bên cạnh thấy vậy liền nói chen vào: “Kha Nghiêu! Muội để cho Đỗ đại ca của muội nghỉ một chút đi, tối hôm qua huynh ấy cả đêm không chợp mắt lấy một cái đâu đấy! Muội không trông thấy hai mắt Đỗ đại ca của muội đỏ ngầu lên thế kia hay sao?”
Kha Nghiêu nghe vậy liền cong môi hứ lên một tiếng, sau đó lại xích đến sát người Đỗ Văn Hạo, ghé miệng vào tai của hắn, thầm thì nói: “Huynh, nói mau! Đêm hôm qua huynh làm cái gì hả?”
“Nhớ muội chứ còn làm gì nữa! Thế đã được chưa hả?” Đỗ Văn Hạo không hề mở mắt ra trả lời câu hỏi của Kha Nghiêu, chỉ buông thõng một câu bông đùa.
“Thôi đi!” Kha Nghiêu đánh nhẹ vào người của Đỗ Văn Hạo một cái rồi nói: “Huynh còn lâu mới nhớ đến muội! Muội biết rồi! Huynh đang suy nghĩ xem cái ông quan Liêu Quý Binh này rốt cuộc là có bí mật gì không thể nói cho ai biết, đúng không hả?”
“Ố!” Đỗ Văn Hạo hai mắt vẫn nhắm lại dưỡng thần nói: “Muội sao mà biết hay vậy?”
“Cái này thì muội cũng không biết chắc lắm! Đêm ngày hôm qua Tạ đại phu đem theo người nhà đến tìm huynh, mọi người ở trong phòng bàn tán xì xào xôn xao cả nửa ngày trời liền! Tiếp sau đó huynh lại cho gọi Thẩm sư gia đến, hai người lại tiếp tục xì xì xào xào thêm nửa ngày nữa! Muội nghe thấy huynh và ông ấy có mấy lần nhắc tới cái tên của cái ông Liêu Quý Binh kia, sau đó huynh liền quyết định sáng sớm ngày hôm sau rời khỏi Tĩnh Giang Phủ! Đây không phải là vì Liêu Quý Binh mà huynh mới làm vậy, thì là cái gì!”
“Con quỷ ranh mãnh này!” Đỗ Văn Hạo mở mắt ra, mỉm cười nói: “Thôi không nói mấy chuyện này nữa! Ngủ một chút đi, đêm nay còn có nhiều việc để làm đấy!”
Kha Nghiêu ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì vậy Đỗ đại ca?”
“Đến lúc đó muội sẽ biết thôi! Nếu muội không muốn ngủ thì đi ra chỗ khác mà chơi, để yên cho ta ngủ chứ!” Đỗ Văn Hạo nói.
“Hứ!” Kha Nghiêu lại trợn mắt lên lườm Đỗ Văn Hạo một cái, sau đó lại lồm cồm bò đến bên mình Lâm Thanh Đại ngồi xuống.
Liên Nhi ngồi bên cạnh thấy Kha Nghiêu đã quay lại chỗ của mình, liền đưa hai tay áp vào má của mình, làm động tác khuyên Kha Nghiêu nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng Kha Nghiêu không chịu, nàng vén một góc rèm xe lên nhìn ra bên ngoài, thì thấy Liêu Quý Binh đang an nhàn cưỡi ngựa, đi lẽo đẽo theo sau chiếc xe của mình. Kha Nghiêu thấy vậy liền nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý, sau đó nàng buông rèm xuống, đầu áp vào vai của Lâm Thanh Đại, nhắm mắt ngủ.
Lâm Thanh Đại lúc này vẫn nhắm mắt dưỡng thần, thấy Kha Nghiêu nép vào mình ngủ như vậy, liền nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Sao vậy? Muội không ngủ được hả?”
Kha Nghiêu nghe vậy, liền ài lên một tiếng rõ dài, sau đó liền nhắm hai mắt lại nói: “Mọi người ai cũng ngủ hết cả rồi, muội cũng muốn ngủ với mọi người!”
Lâm Thanh Đại nghe vậy liền đưa tay lên, vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ nhắn của Kha Nghiêu ru nàng ngủ, quả nhiên không lâu sau nàng đã nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ đều đều hắt ra từ Kha Nghiêu, Đỗ Văn Hạo lúc này mới mở mắt ra nhìn, thì thấy Lâm Thanh Đại đang nhìn mình, hai người bất giác cùng nhìn nhau mỉm cười.
Đến khi trời chập choạng tối, đoàn xe mới chịu dừng lại, Lý Phổ lúc này liền tiến tới mở chiếc rèm che phía cửa xe lên nói: “Đại nhân! Chúng ta đến biên giới của Liễu Châu và Tĩnh Giang Phủ rồi đó ạ! ”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đứng đậy bước xuống dưới xe, khi vừa mới bước xuống thì hắn đã thấy Liêu Quý Binh đã đứng ở trước đầu xe rồi, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền vươn vai, mỉm cười nói với ông ta: “Liêu đại nhân vất vả quá! Không ngờ đại nhân lại tiễn ta ra tận đến ngoài này!”
Liêu Quý Binh nghe vậy liền chắp tay lên mỉm cười đáp: “Đỗ đại nhân hôm qua ngủ không được tốt, nên trên đường ngủ bù như vậy là nên lắm! Hạ quan tiễn đại nhân ra đến đây thôi, không dám tiễn xa thêm nữa!” Nói xong Liêu Quý Binh liền đưa tay vẫy gọi bọn sai địch tiến lại gần đây, Đỗ Văn Hạo quay lại nhìn, thì thấv bốn người bọn chúng đang khệ nệ ôm một thùng gỗ to đặt xuống trước mặt của hắn.
Liêu Quý Binh lúc này liền chỉ vào chiếc thùng gỗ nói: “Đỗ đại nhân! Đây là một chút tấm lòng mọn của các quan viên ở Tĩnh Giang Phủ, gọi là... Mong Đỗ đại nhân nhận lấy cho bọn hạ quan được mừng! Cái này gọi là quà nhẹ mà nghĩa tình sâu nặng! Mong đại nhân đừng từ chối tấm thịnh tình của bọn hạ quan!”
Đỗ Văn Hạo liền nói: “Trong chiếc thùng gỗ này có cái gì vậy hả?”
Lúc này thì Kha Nghiêu cũng đã tỉnh dậy, nàng nhảy xuống xe, sau đó liền tiến tới nhẹ nhàng vỗ vỗ lên chiếc thùng gỗ, rồi nói với Liêu Quý Binh: “Liêu đại nhân! Lẽ nào đại nhân mang hết gia sản ra tặng Đỗ đại ca của tiểu nữ hay sao vậy?”
Liêu Quý Binh ngượng ngùng cười đáp: “Kha cô nương chê cười bổn quan rồi! Tĩnh Giang Phủ bị thiên tai, nên không có gì tốt để tặng cho Đỗ đại nhân cả!”
Kha Nghiêu nghe xong liền tiến tới mở chiếc hòm gỗ ra, thì thấy bên trong có một ít tơ lụa được đệm phía dưới thùng, còn bên trên thì toàn là những đĩnh bạc trắng ngần, lấp lánh, xem ra số lượng cũng khá nhiều, Kha Nghiêu liền mỉm cười nói: “Ha! Tiểu nữ cứ tưởng Liêu đại nhân là một người tiết kiệm, chắt chiu, vậy mà lại có bao nhiêu là bạc như thế này! Lẽ nào đây đều là mồ hôi nước mắt của dân chúng?”
Liêu Quý Binh nghe vậy thì cười khổ nói: “Kha cô nương quá lời rồi! Nhữngthứ này đều là do các Hương Thân, địa chủ, đại phu trong bảy huyện của Tĩnh Giang Phủ nhờ hạ quan dâng tặng cho Đỗ đại nhân, cùng với các vị phu nhân của người, và cả Kha cô nương nữa! Đỗ đại nhân vì dân chúng của Tĩnh Giang Phủ hao tâm khổ tứ, chữa bệnh cứu nạn, truyền thụ y thuật, công lao ân đức to lớn vô cùng! Tất cả mọi người trong Tĩnh Giang Phủ này đều vô cùng yêu quý và kính trọng Đỗ đại nhân! Chính vì vậy mà...
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền chắp tay lên nói: “Nếu Liêu đại nhân và dân chúng trong Phủ có tấm lòng thành như vậy, mà ta không nhận thì chẳng khác nào là khinh mạn Liêu Tri Phủ cùng với dân chúng nơi đây! Thôi thì bổn quan nhận lấy vậy!”
Kha Nghiêu nghe vậy ngạc nhiên khôn cùng, Liêu Quý Binh thì mừng rỡ ra mặt, vội vàng kêu bốn tên sai dịch mau mau khiêng thùng gỗ lên xe của Đỗ Văn Hạo, rồi theo chân của hắn tiễn thêm một đoạn đường nữa.
Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi được rồi! Liêu đại nhân tiễn bổn quan đến đây là được rồi! Đại nhân cứ quay về đi, nhân tiện gửi lời cảm ơn của ta đến Trương đại nhân cùng với những người khác, nói là ta đã làm phiền mọi người nhiều lắm rồi! Hẹn ngày gặp lại!”
Mọi người trên xe ngựa lúc này đều lần lượt xuống xe đến nói lời chia tay với Liêu Quý Binh, sau đó lại lần lượt lên xe ra đi. Liêu Quý Binh dõi mắt nhìn theo đoàn xe của Đỗ Văn Hạo đi vào địa phận của Liễu Châu xong rồi mới lên ngựa quay về.
“Bẩm đại nhân! Có cần cho người bám theo theo dõi không ạ?” Trương Thiên Ninh lúc này không biết ở đâu xuất hiện tiến đến bên cạnh Liêu Quý Binh thì thầm nói.
Liêu Quý Binh nghe vậy thì cười lạnh một tiếng đáp: “Không cần đâu! Ông ta dường như cũng chẳng có phát hiện gì mới mẻ cả! Nếu như ông ấy không nhận tiền của chúng ta, thì đúng là ta sẽ cho người đi theo dõi, nhưng bây giờ ông ấy đã nhận rồi! Hứ! Chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu nhân khát tiền mà thôi!”
Trương Thiên Ninh nghe vậy liền gật gật đầu nói: “Đúng vậy đó! Khi trước bọn họ ra vẻ làm mình làm mẩy, đi dò la tin tức của chúng ta, chẳng qua cũng chỉ muốn ám chỉ cho chúng ta biết, để chúng ta biết điều cống nạp ít tiền cho bọn họ mà thôi! Khi hạ quan trông thấy ông ta nhìn thùng bạch ngân đó, thì mắt cứ như sắp rơi xuống đất đến nơi vậy!”
“Khà khà! Làm gì có người nào có thù gì với ngân lượng cơ chứ? Trên đời này làm quan là vì cái gì, vì ngân lượng chứ vì cái gì nữa!” Liêu Quý Binh đắc chí nói.
Trương Thiên Ninh nghe vậy liền xum xoe nói chêm vào: “Đại nhân nói không sai chút nào! Hạ quan công nhận đại nhân quả là có con mắt tinh đời!”
“Sau khi quay về! Ngươi đem mấy người làm loạn trong mấy ngày gần đây ra thăm hỏi bọn chúng một phen, không được để thoát đứa nào đâu đấy! Ta phải cho chúng biết ai mới là quan phụ mẫu, là cha mẹ của chúng ở cái đất Tĩnh Giang Phủ này mới được!” Liêu Quý Binh hằn học nói.
Trương Thiên Ninh nghe vậy liền đáp: “Tuân lệnh đại nhân!”
Liêu Quý Binh hất cương ngựa lên, kéo ngược nó lại, con ngựa của ông ta hí vang lên một tiếng, sau đó liền phi như bay về phía Tĩnh Giang Phủ, những tên sai dịch cũng lục đục chạy theo chân của ông ta.
Đỗ Văn Hạo lúc này cùng với đoàn người vẫn chầm chậm tiến vào địa phận của Liễu Châu.
Trên xe, Kha Nghiêu giờ đây có vẻ gì đó ấm ức, ngồi ngoảnh mặt ra phía bên ngoài cửa xe, môi mím lại, trông có vẻ rất không cam chịu.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền cười nói: “Muội làm sao vậy? Khi trước ta vẫn thấy muội vui vẻ lắm cơ mà, sao bây giờ lại ấm ức cái gì thế?”
“Hứ!” Kha Nghiêu ngoảnh mặt lại, hướng về phía Đỗ Văn Hạo căm hận nói: “Đỗ đại ca! Đại ca lẽ nào không biết đại ca cầm tiền của người ta như vậy, chẳng khác nào để người ta nắm được đằng chuôi hay sao? Cái ông Liêu Quý Binh đó là người muôn mặt, huynh lại còn nhận tiền hối lộ của ông ta! Muội không ngờ... .không ngờ huynh lại là một tham quan!”
Lâm Thanh Đại ngồi gần đó nghe vậy, liền lên tiếng nhắc nhở: “Kha Nghiêu! Muội không được phép dùng cái giọng đó ra nói Đỗ đại ca của muội như vậy!”
Đỗ Văn Hạo lúc này chỉ mỉm cười nói: “Chúng ta đã đến đó ăn ngủ ở nhà người ta mấy hôm rồi cầm tiền của người ta cũng chẳng lo sợ gì đúng không?”
Kha Nghiêu tức đến tái hết cả mặt lại, nàng xông thẳng đến bên Đỗ Văn Hạo phẫn nộ nói: “Đỗ đại ca! Suốt trên đường đi, huynh dạy học, truyền thụ y học, tiền thu về có thể chất thành núi, ăn cả mấy đời cũng không hết rồi! Vậy mà huynh còn thèm thuồng cái hòm tiền của Liêu Quý Binh hay sao hả?”
Lâm Thanh Đại lúc này mói mỉm cười giải thích nói: “Kha Nghiêu! Đỗ đại ca của muội mới là túy ông say chăng say vì rượu đó, lẽ nào muội không hiểu hay sao hả con bé ngốc nghếch này?”
“Cái gì mà say không phải vì rượu cơ chứ!” Khanh Nghiêu nghệt mặt ra nói.
“Đỗ đại ca của muội đã dự trù hết tất cả mọi việc rồi, huynh ấy rất tự tin! Lúc trước không phải nói là, trên đường đi để tất cả mọi người nghỉ ngơi, tối nay có việc làm hay sao? Nhận tiền của Liêu Quý Binh, chẳng qua chỉ là muốn che mắt ông ta làm cho ông ta tưởng chúng ta chỉ là một bọn quan tham lam, tiểu nhân mà thôi! Khi ông ta thấy chúng ta nhận tiền rồi, đương nhiên sẽ yên tâm ra về, lúc đó chúng ta mới rảnh tay mà hành động được!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền liếc sang Lâm Thanh Đại nói: “Thanh Đại! Nàng đúng là một người thông minh! Xem ra muốn giở trò gì trước mặt muội phải vô cùng cẩn thận mới đuợc!”
“Ha ha! Chàng sợ chưa hả?” Lâm Thanh Đại cũng mỉm cười đáp lại.
“Thanh Đại! Nàng là Gia Cát Lượng của ta! Cái ta cần chính là cái đầu thông minh tuyệt đỉnh của nàng đó!” Đỗ Văn Hạo phỉnh nịnh nói.
“Chàng nói đi! Chàng muốn thiếp làm gì đây?” Lâm Thanh Đại nói.
“Nàng không việc gì phải vội như vậy cả!” Đỗ Văn Hạo thần bí nói: “Chúng ta đến phía trước kia tìm một cái nhà nghỉ tạm trú cái đã! Xong rồi tối nay ta và Thanh Đại cùng vói Thẩm sư gia sẽ âm thầm quay lại Tĩnh Giang Phủ, để điều tra cho rõ ràng!”
“Vậy còn bọn muội thì làm gì đây?” Kha Nghiêu đượm vẻ không vui nói: “Muội cũng muốn đi!"
Lâm Thanh Đại thấy vậy liền lên tiếng khuyên nhủ: “Người mà đi đông quá sẽ rất dễ bị phát hiện, muội và Vũ Cầm, Liên Nhi với Phi Nhi cứ ngoan ngoãn ở lại tại nhà nghỉ chờ tin tức của ta và Văn Hạo là được rồi! ”
Kha Nghiêu nghe vậy thì vùng vằng nói: “Muội không chịu đâu! Muội muốn đi cùng cơ! Chuyện hay như thế này muội không chịu ngồi ngoài đâu, muội cũng biết võ đấy!”
Lâm Thanh Đại nghe vậy thì bật cười nói: “Võ của muội cũng gọi là võ à?”
“Dĩ nhiên rồi!” Kha Nghiêu nói xong liền đưa cánh tay bé nhỏ của mình lên múa một đường: “So với Thanh Đại tỷ thì dĩ nhiên là muội không bằng rồi, chứ so với Tuyết Phi Nhi tỷ thì… Kha Nghiêu nói đến đây liền liếc mắt nhìn về phía Tuyết Phi Nhi, thì thấy Phi Nhi cũng đang nhìn mình cười khinh khinh, nên vội vã nói: “Dĩ nhiên là cũng không thể nào bằng rồi, nhưng mà muội vẫn đủ sức đối phó với hai ba gã đại hán đấy!’
:
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Chúng ta cũng có phải đi đánh nhau đâu mà cần phải biết võ, nếu mà cần đánh nhau thì ta đã gọi hội mấy người của Lý Phố đi rồi cần gì phải nhờ đến người khác làm gì cho mệt! Cái chính là người đông thì rất dễ bị bại lộ, muội hiểu chưa hả?”
“Muội gầy như thế này, ban tối có ai trông thấy đâu cơ chứ!’- Kha Nghiêu cong môi lên nói.
Mọi ngưỡi nghe Kha Nghiêu nói vậy, không nhịn được đều cười ồ lên vui vẻ.
Kha Nghiêu lúc này lại chạy đến bên Đỗ Văn Hạo ôm lấy cánh tay của hắn nũng nịu nói: “Đỗ đại ca! Huynh cho muội đi cùng với mà! Trong lúc Thanh Đại tỷ đi thám thính, thì còn có muội ở bên cạnh bảo vệ huynh chứ!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cảm thấy nực cười, bèn nói: “Muội hả? Thôi cho huynh xin! Có muội đi cùng ta lại phải bảo vệ muội cũng nên!”
“Thôi cho muội đi đi mà!’- Cánh tay khẳng khiu của Kha Nghiêu bấu chặt lấy tay cùa Đỗ Văn Hạo, lắc đi lắc lại năn nỉ nói.
Bàng Vũ Cầm thấy vậy liền mỉm cười nói: ‘Tướng công! Hay là cứ để cho Kha Nghiêu đi theo chàng đi! Muội ấy cũng là người thông minh, hơn nữa cũng biết chút ít võ vẽ, những lúc cần thiết có khi lại cần đến Kha Nghiêu không biết chừng! Hơn nữa Kha Nghiêu mà đã quyết định việc gì rồị thì có cho mười con bò đến níu kéo, muội ấy cũng không chịu buông tha cho chàng đâu! Chàng mà không đồng ý cho Kha Nghiêu đi, đêm nay thế nào cũng hành hạ chàng cả đêm cho mà xem!"
Kha Nghiêu nghe vậy liền hứ lên một tiếng nói: “Vũ Cầm tỷ đừng có nói mười con bò, cho dù đến cả trăm con bò cũng không kéo được muội dứt khỏi đây đâu!”
:
Mọi người lại được một dịp cười lăn cười bò.
Đỗ Văn Hạo đành xuống nước nói: “Thôi vậy! Cho muội đi cùng cũng được, nhưng muội bắt buộc phải nghe theo sự sắp đặt của ta đấy, cấm tuyệt đối không được gây rắc rối nghe chưa hả?”
“Vâng! Muội biết rồi!’' Kha Nghiêu lè lưỡi, thụt cổ vui vẻ gật gật đầu một cách ngoan ngoãn nói: “Lần quay lại này, chúng ta phải điều tra cái gì đây hả Đỗ đại ca!”
Đỗ Vưn Hạo vén rèm xe lên, chỉ về phía đồng ruộng ở bên ngoài nói: “Muội nhìn xem! Muội phát hiện ra cái gì chưa vậy?"
Lúc nãy mải mê nói chuyện, nên không ai chú ý đến tình hình bên ngoài cả. Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên yêu cầu mọi người như vậy, nên tất cả đều đưa mắt nhìn bên ngoài.
“Ý?" Kha Nghiêu kinh ngạc kêu lên: “Mảnh đất kia còn chất đầy rơm rạ lên làm gì thế kia! Lẽ nào đây là chỗ lúa mà bọn họ thu hoạch được hay sao?”
“Xí!” Tuyết Phi Nhi cười lạnh một tiếng lên rồi nói: “Cái này mà vẫn còn phải hỏi sao hả? Muội đưa mắt ra nhìn xa hơn một chút đi, kia kìa, ở bên kia kìa, trong đồng ruộng vẫn còn những chỗ trồng lúa vẫn chưa kịp thu hoạch kìa! ”
Tất cả mọi người đều dõi theo cánh tay chỉ của Tuyết Phi Nhi, quả nhiên cách đó không xa những mọng lúa chín vàng, nặng trĩu đang cong người phất phơ theo làn gió, làm cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Kha Nghiêu lúc này mới trợn mắt lên nói: “Cái này thì đúng là kỳ lạ thật đấy, không phải là đang bị thiên tai hay sao? Sao chỗ này vẫn còn trồng lúa, còn bên kia thì toàn bỏ hoang vậy nhỉ?"
Đỗ Văn Hạo lúc này mới cất giọng lạnh lùng nói: “Đây chính là cái mà chúng ta phải điều tra cho rõ ràng, ngoài ra vẫn còn một số việc còn phải làm rõ hơn nữa! Suốt dọc đường đi ta đã để ý thấy Trương Tri Huyện lần mò theo sau chúng ta, và Liêu Quý Binh, hừm, bọn chúng cứ theo sát chúng ta như là theo dõi vậy! Chính vì vậy mà chúng ta chẳng điều tra được điều gì cả, vì dân chúng đều phải tránh mặt bọn chúng, có mặt bọn chúng ở đấy thì ai dám nói gì! Hy vọng là lần quay về bí mật này ta sẽ điều tra rõ hết ngọn nghành, chân tuớng!’
“Chân tướng gi cơ?”
“Đêm hôm qua, Tạ đại phu đến tìm ta nói là có vài chuyện quan trọng muốn bàn với ta, và việc ông ta nói đó làm ta vô cùng kinh ngạc, sau đó ta tìm đến Thẩm sư gia thương lượng, thấy việc này ta bắt buộc phải quản mới xong! Không chỉ vì dân chúng của cả Phủ Tĩnh Giang, mà đấy còn là cơ hội để cho ta thể hiện lòng trung thành với tổ quốc! Lần này ta sẽ phải làm cho ra trò mới được! Thẩm sư gia và ta đã vạch ra một kế hoạch vô cùng chu toàn, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm, đảm bảo sẽ không có vấn đề nào phát sinh cả!”
“Kế hoạch gì vậy hả Đỗ đại ca?" Kha Nghiêu ngây người hỏi.
“Ta nói cho muội biết, muội có thề giữ bí mật được không?” Đỗ Văn Hạo nghiêm túc hỏi.
“Dạ được!" Kha Nghiêu nhanh nhẩu đáp.
“Ta cũng bảo mật được!" Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.
“Hả?”- Kha Nghiêu trợn mắt lên tức giận, hóa ra là Đỗ Văn Hạo cố tình trọc ghẹo nàng, Kha Nghiêu ngúng nguẩy nói: “Đáng ghét! Huynh không nói thì thôi!”
Trời đã bắt đầu tối, đoàn người của Đỗ Văn Hạo liền vào một cái trấn nhỏ, thuê nhà trọ.
Sau khi dùng bữa xong, Đỗ Văn Hạo liền phái Lý Phố đem theo mấy đứa hộ vệ mặc bộ đồ nhẹ ra ngoài đồng ruộng thăm dò tình hình thu hoạch ra sao.
Anh Tử lúc này đã pha cho Đỗ Văn Hạo một tách trà, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền hỏi: “Khi ăn cơm, ta thấy Hàm Đầu cứ ngây người ra, không biết nó bị làm sao thế nhỉ?”
Anh Tử nói: “Dạ! Không biết! Có lẽ là bị bệnh cũng nên!”
“Bị bệnh? Thế tại sao nó không tìm đến Diệu Thủ hay là Bất Thu xem cho?” Đỗ Văn Hạo cau mày nói.
“Dạ xem qua rồi ah! Diệu Thủ khám cho, sau đó có kê một ít thuốc, nhưng cũng không thấy đỡ hơn chút nào, anh ta nói không có chuyện gì to tát cả, chính vì vậy mà không nhờ đến Tiền Thái Y!” Anh Tử đáp.
“Gọi nó lên đây để ta xem cho, ta cũng đang rảnh rỗi!” Đỗ Văn Hạo đưa tay ra hiệu nói.
“Thưa vâng!”
Không lâu sau, Anh Tử liền dẫn Hàm Đầu đi tới, vừa đi vừa trách móc Hàm Đầu: “Huynh thật là! To đầu như thế này rồi mà chẳng biết tự chăm lo cho bản thân gì cả? Lại còn để người ta phải lo lắng cho huynh!"
Hàm Đầu nghe vậy liền lầu bầunói: “Ta đã nói rồi, ta không có bệnh mà!”
“Huynh nói lung tung gì thế! Ngô Thông đã nói cho muội biết hết rồi, nói là huynh mỗi sáng tỉnh dậy, mồ hôi chảy khắp đầu, khắp trán, ướt cứ như vừa mới gội đầu ấy! Huynh cũng là một người làm trong hiệu thuốc, vậy mà cũng không biết mình mắc bệnh hay sao hả?”
“Cũng chỉ là bị ra mồ hôi vớ vẩn thôi mà! Làm gì mà quan trọng vậy?" Hàm Đầu hậm hực nói.
Anh Tử lúc này vừa bước tới cửa phòng của Đỗ Văn Hạo, thì nghe Hàm Đầu phản bác mình như vậy, liền tức khí dừng chân lại, tay chống nạnh chỉ vào mũi của Hàm Đầu mà nói: “Ai nói là không quan trọng hả? Muội nghe mấy vị phu nhân khi đọc sách y học có nói rằng: “Ngũ tạng hóa dịch, tâm là mồ hôi!” Rồi lại nói dịch của tâm là mồ hôi, huynh ngày nào cũng ra mồ hôi như vậy, chắc chắn là bị bệnh tim rồi! Hứ! Có khi là do huynh hay suy nghĩ bậy bạ, nên mới bị như vậy đúng không?"
Đỗ Văn Hạo ngồi ở trong phòng nghe thấy Anh Tử nói như vậy, thì cười lên ha hả, mở cửa ra nói: “Thật không ngờ, Anh Tử lại thông hiểu về y thuật đến như vậy! Không sai, máu trong tim bắt nguồn từ dịch mồ hôi, cái này còn gọi là Tâm Hãn Đồng Nguyên, mồ hôi là dịch của tim, một khi mồ hôi ra nhiều quá, thì dịch sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, ảnh hưởng đến tim, làm cho người ta hay hồi hộp, lo lắng! Nếu không để ý chữa trị điều dưỡng, thì dễ dẫn đến vô số các bệnh tim khác! Thôi, vào đây nhanh lên!”
Hàm Đầu nghe xong chỉ biết cười trừ hềnh hệch, sau đó liền theo chân Đỗ Văn Hạo bước vào trong phòng, khi vào bên trong rồi thì Hàm Đầu cũng không dám ngồi xuống ghế, mà chỉ đứng ở một bên chờ Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền trừng mắt lên nói: “Còn đứng đó làm gì hả? Lẽ nào ngươi bắt ta phải đứng dậy bắt mạch cho ngươi hay sao?”
“Vâng! Thưa lão gia!” Hàm Đầu vội vã cúi người chạy đến bên chiếc ghế ngồi xuống, tay đặt lên bàn uống trà chờ đợi.
Đỗ Văn Hạo cũng không vội vã bắt mạch, mà chỉ hỏi: “Ngươi nói tình hình bệnh trạng của ngươi trước đi đã, có gì khó chịu cứ việc nói ra!”
“Dạ! Không...không có gì là khó chịu ạ!” - Hàm Đầu ấp úng nói.
Anh Tử đứng ở bên canh nghe vậy, liền trừng mẳt nói: “Còn nói là không có gì? Huynh không nghe thấy thiếu gia nói gì sao hả? Dấu nợ thì nghèo, dấu bệnh thì chết! Huynh muốn chết hả?”
Hàm Đầu nghe vậy gãi đầu gãi tai nói: “Dạ! Chỉ là khi con đi ngủ thì hay bị ra mồ hôi, có những lúc thì đầu hơi choáng, toàn thân mất sức!"
“Bắt đầu từ khi nào vậy?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
“Dạ một hai tháng nay rồi ạ!” Hàm Đầu đáp.
“Ồ? Vậy thì là lúc ở núi Nga Mi Sơn là ngươi đã bị rồi hả?”Đỗ Văn Hạo hỏi.
“Vâng!”
“Ngươi nói xem bệnh tình của ngươi tiến triển ra sao cho ta nghe!” Đỗ Văn Hạo trầm ngâm.
“Vâng! Khi đó, trời nóng quá, con lại béo, nên có phần không chịu nổi nóng, thế là con liền ra ngoài sân hóng mát, kết quả ngủ quên lúc nào không hay, khi con tỉnh dậy, thì thấy mồ hôi đầm đìa, đặc biệt là mặt và ngực, và cả lưng nữa! Con khi đó cứ tưởng trời nóng quá nên mới như vậy, cũng không chú ý gì nhiều thêm! Lúc sau con liền đi tắm nước mát, lúc này thì trời cũng đã mát rồi, con liền quay về phòng ngủ tiếp, kết quả là khi tỉnh dậy, lại thấy người đầy mồ hôi! Từ đó trở đi, con ngày nào cũng như ngày nào, tỉnh dậy một cái là mồ hôi đầy mình!”
“Ừm! Vậy Diệu Thủ kê cho ngươi phưong thuốc gì hả?” Đỗ VănHạo hỏi.
“Dạ là Đương Lục Hoàng Thang! À, và có cả Sinh Mạch Tán nữa, sau đó cho thêm mấy vị thuốc chống ra mồ hôi nữa!” Hàm Đầu đáp.
“Thế kết quả ra sao?” Đỗ Văn Hạo hỏi.
“Dạ nói thật là con chẳng thấy tốt hơn tẹo nào! Hơn nữa lại càng thấy khó chịu hơn, mỗi lần tỉnh lại mồ hôi vẫn cứ chảy, ngay cả chiếc gối của con cũng đã ướt nhẹp hết cả!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gật gật đầu, phân phó Anh Tử đi gọi Diêm Diệu Thủ đến, rồi lại hỏi tiếp Hàm Đầu: “Thế ngươi ăn uống ra sao?”
“Dạ con không muốn ăn lắm ạ!’- Hàm Đầu ngây ngô đáp lại.
“Miệng của ngươi thì sao?”
“Dạ! Miệng của con cảm thấy đăng đắng, nhưng lại không muốn uống nước!"
“Đại tiểu tiện thế nào, bình thường chứ?”
“Dạ! Đại tiện còn được, chứ tiểu tiện thì nước có màu đỏ!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong gật gật đầu, sau đó lại bắt mạch, xem lưỡi cho Hàm Đầu, mọi việc xong xuôi đâu đấy rồi, hẳn lại nói: “Trong thời gian gần đây ngươi uống nhiều rượu lắm hả?”
“Vâng ạ! Suốt dọc đường đi đến đây, nơi nào cũng mời mọc ăn uống này nọ, nên con cũng nhờ ơn lão gia nhiều, nhờ có lão gia mà bọn con mới được tiếp đãi rượu thịt ê hề như vậy! Con mới đầu cũng không muốn uống, vậy nhưng người ta cứ mời nhiệt tình quá. Không uống không được!"
Đúng lúc này, thì Diêm Diệu Thủ đẩy cửa bước vào trong, cúi người chắp tay nói: “Sư tổ! Người cho gọi con?”
“Ừm! Hàm Đầu bị ra mồ hôi trộm, rồi nó đến tìm ngươi chữa bệnh, ngươi biện chứng ra sao hả?”Đỗ Văn Hạo quay sang Diêm Diệu Thủ hỏi.
Diêm Diệu Thủ vội vã chắp tay đáp: “Con biện chứng là Âm Hư nên mới dẫn đến mồ hôi trộm! Cái này gọi là Dương Hư thì ra mồ hôi tự nhiên, còn Âm Hư thì ra mồ hôi trộm....!”
Chưa kịp để cho Diêm Diệu Thủ kịp nói hết câu, Đỗ Văn Hạo liền cắt đứt câu nói của Diệu Thủ nói: “Vậy ngươi kê thuốc có hiệu quả không hả?”
Diêm Diệu Thủ ngượng ngùng cười miễn cưỡng đáp: “Cái này, con... thấy không có hiệu quả gì cả...!”
“Lẽ nào ngươi không nghĩ tại sao nó lại không có hiệu quả không?" Đỗ Văn Hạo cau mày nói.
“Dạ con có nghĩ qua rồi, nhưng con không biết là tại sao!" Diêm Diệu Thủ đáp.
“Vậy tại sao ngươi không đi hỏi sư phụ của ngươi hả? Hoặc là đến chỗ ta cũng được!” Giọng nói của Đỗ Văn Hạo có phần tức giận.
Diêm Diệu Thủ nghe vậy hoảng sợ, vội vã đáp: “Dạ! Mấy thời gian trước sư phụ và sư tổ đều bận các việc dạy học, vả lại bệnh của Hàm Đầu cũng không có gì nặng lắm, nên con không vội, chờ cho bận xong rồi mới phúc chẩn lại!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền lắc đầu nói: “Đây không phải là lý đo, thời gian không phải là nước ở trong khăn, muốn vắt ra là được! Người học y, khi gặp phải một bệnh khó chữa, thì phải tập trung tinh thần mà nghiên cứu biện pháp giải quyết, phải tìm cho ra vấn đề, hiểu nó phát sinh như thế nào! Nếu không hiểu thì phải hỏi, nếu không cái này không hiểu, cái kia cũng không hiểu, cứ như thế này thì cả đống vấn đề tồn đọng lại, như vậy thì sao mà thành tài được?”
Diêm Diệu Thủ bị Đỗ Văn Hạo sạc cho một trận, mặt ngượng đỏ tía tai, ấp úng đáp: “Vâng! Đa tạ sư tổ đã dạy bảo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.