Nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy xong cả hai người Tuyết Phi Nhi và Kha Nghiêu đều thở hắt ra.
Kha Nghiêu sau đó liền quay sang Tuyết Phi Nhi mặt câng câng lên nói: “Phi Nhi tỷ vừa rồi may mắn đấy, chẳng qua muội lúc nãy do hồi hộp quá nên quên thôi, nếu không hả...
.hề hề! Ván tiếp theo muội sẽ thắng cho mà xem!”
Tuyết Phi Nhi nghe vậy cười lạnh nói: “Nghe Đỗ đại ca nói hết cả ra rồi mới nói, thế thì ai mà chả biết, có giỏi thì thắng ta thêm một ván nữa xem nào!”
Kha Nghiêu nghe vậy liền quay sang Đỗ Văn Hạo hất hàm nói: “Đỗ đại ca! Huynh mau ra câu hỏi nhanh lên...
Đỗ Văn Hạo đang định mở miệng ra nói, thì đột nhiên Anh Tử chạy vào trong thông báo: “Thưa thiếu gia! Có Bàng đại lão gia và Kinh Thành Phủ Doãn Thái đại lão gia đến thăm! Bọn họ đang ngồi chờ trong hoa phòng đó ạ!”
Vị Bàng đại lão gia này không phải ai khác mà chính là phụ thân của Bàng Vũ Cầm, nhạc phụ của Đồ Văn Hạo, Bàng Cảnh Huy, chức đến Thôi Quan của Phủ Khai Phong.
Còn vị Kinh Thành Phủ Doãn Thái đại nhân thì Đỗ Văn Hạo chưa từng nghe nói hai người này có qua lại với nhau bao giờ cả, bây giờ cả hai đột nhiên đến thăm hắn, làm cho hắn không biết là có chuyện gì, nên vội vã mặc quan bào chạy ra hoa phòng nghênh đón.
Khi vừa bước vào trong phòng thì Đỗ Văn Hạo đã trông thấy một gánh quà đặt ở trong góc tường, Bàng Cảnh Huy và Thái Phủ Doãn đang ngồi uống trà trò chuyện với nhau, khi thấy Đỗ Văn Hạo đi vào, cả hai vội vã đứng đậy thi lễ.
Đỗ Văn Hạo cũng vội vã bước tới trước mặt Bàng Cảnh Huy cúi người hành lễ: “Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân!”
Bàng Cảnh Huy thấy vậy liền mỉm cười vuốt râu gật gật đầu, sau đó ông tránh người sang một bên đưa tay lên giới thiệu Thái Phủ Doãn cho Đỗ Văn Hạo biết: “Hiền tế! Vị này là Thái Kinh, là Phủ Doãn Kinh Thành của chúng ta, Thái đại nhân!”
Thái Kinh? Sao cái tên này nghe quen quá vậy.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ rất nhanh, ngay lập tức hắn nhớ tới nhân vật Thái Kinh trong bộ truyện tiểu thuyết nổi tiếng , Thái Kinh trong bộ tiểu thuyết này chính là người có liên quan đến quà sinh nhật Sinh Thần Cương, sau đó bị hội Tiêu Cái cướp mất giữa dọc đường.
Nếu đây đúng là ông ta, thì Thái Kinh là một nhân vật gian tà khét tiếng ngang với lão Cao cầu đáng ghét kia.
Vậy nhưng, bây giờ trông ông ta mới khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, mũi cao miệng rộng, tướng mạo đường đường chẳng có gì giống với bộ dạng của một gã gian thần cả, nên Đỗ Văn Hạo nhất thời cùng không biết được vị Thái Kinh trước mặt hắn đây có phải là nhân vật Thái Kinh trong truyện hay không nữa.
Nhưng, nghĩ đi nghĩ lại người giống tên người cũng nhiều, hắn cũng không nhớ tên tự và tên hiệu của gã Thái Kinh trong kia là gì nữa, nên bây giờ Đỗ Văn Hạo cũng khó mà phân biệt được.
Còn Thái Kinh trông thấy Đỗ Văn Hạo cứ đứng nhìn mình không nói câu gì, hơn nữa gương mặt của hắn lúc thì sa sầm lại, lúc thì lắc đầu nguầy nguậy, nên không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa, vì vậy mà vội vã chạy đến cúi người thi lễ nói: “Hạ quan tham kiến Đỗ đại nhân!”
Vị Thái Kinh này là Khai Phong Phủ Kinh Thành Phủ Doãn, quan chức là tòng tam phẩm.
Đỗ Văn Hạo là Đề Điểm Các Lộ Hình Ngục Công Sự Đề Hình Quan, quan chức vốn là chính tam phẩm, nhưng vì hắn tự động lạm dụng binh quyền, sau còn có kết giao với Bạch Liên Giáo, chính vì vậy mà Tống Thân Tông rất khó chịu với hắn,nên hạ cấp của hắn xuống còn tòng tứ phẩm, chức cấp kém hơn hẳn Thái Kinh một cấp.
Nhưng vì Đỗ Văn Hạo được ban tặng Tử Y Kim Ngư nên quan chức của hắn là chính tam phẩm, vì vậy mà Thái Kinh mới tự xưng mình là hạ quan.
Đỗ Văn Hạo thấy Thái Kinh cúi người thi lễ với mình thì sực tỉnh lại cúi cười đáp lễ, sau đó cung kính mời hai người ngồi xuống.
Anh Tử lúc này cũng đã dùng chiếc khay nạm vàng bưng trà lên mời, sau đó nàng cúi người lui ra cho ba người ngồi trò chuyện với nhau.
Thái Kinh lúc này quay sang Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: “Nghe nói Đỗ đại nhân là người trượng nghĩa khinh tài, tính cách hào phóng hơn người, thích cứu giúp người nghèo, giúp đỡ kẻ khó, hạ quan cứ nghĩ rằng trong phủ đệ của đại nhân hẳn phải chất cả núi vàng mới có những hành động như vậy.
Thế mà không ngờ hôm nay đến quý phủ, thấy nơi đâ đơn giản, thô sơ, người ở cũng chẳng có mấy người.
Lúc nãy nghe Bàng đại nhân nói các vị phu nhân của Đỗ đại nhân lại là những người hiền thục, hiểu biết, chăm chỉ chịu khó, trong nhà có mỗi một đứa nha hoàn là Anh Tử, lại là người bên nhà gái qua.
Đại nhân là người chức cao vọng trọng, là cánh tay mặt của Thánh Thượng, vậy mà không ngờ lại có cuộc sống giản dị như vậy, thật làm hạ quan khâm phục vô cùng, xem ra hạ quan làm quan lâu năm vẫn không bằng được một góc của đại nhân, thật vô cùng hổ thẹn!”
Đỗ Văn Hạo nghe Thái Kinh nói vậy mới ngẩn người ra.
hắn đưa mắt ra nhìn xung quanh, quả nhiên dinh phủ của hắn cũng đơn sơ, mộc mạc thật, nhất là mấy đứa người hầu, chủ yếu là bản thân hắn cũng không coi mình là một đại lão gia, cũng không có thói quen có người hầu bên cạnh, ngay cả đến chuyện đi nhà xí mà cũng cần người hầu đi theo thì hắn không thể chịu nổi.
Còn Bàng Vũ cầm thì cũng chẳng qua là một tiểu thư cùng lắm cùng chi cần một người hầu.
Liên Nhi, Phi Nhi, Thanh Đại thì càng không nói làm gì, bọn họ chẳng cần đến người hầu, vì ai cũng tự chăm sóc được cho bản thân mình.
Một đại gia đình như hắn trông ra cũng chẳng giống một gia đình giàu có gì cả, có rất nhiều việc bản thân hắn còn đích thân làm hết, chính vì vậy mà hắn cũng chẳng mua đứa người ở nào cả.
Bây giờ nghe Thái Kinh nói vậy, liền mỉm cười chắp tay nói: “Thái đại nhân đến thăm bổn phủ, không phải là để nói mấy thứ này khen ta đấy chứ?" Thái Kinh nghe vậy sững người, sau đó ông ta lại bật cười ha hả nói: “Đỗ đại nhân thật là vui tính, vui tính quá..
,ha,.ha.ha...!”
Nói xong ông ta liền liếc mắt sang Bàng Cảnh Huy ra hiệu.
Bàng Cảnh Huy trông vậy hiểu ý, liền quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Thái đại nhân sớm đã nghe nói y thuật của hiền tế như thần, nên rất muốn kết giao với con, nhưng vì công việc của cả con và ông ấy đều bận rộn, nên chưa có dịp gặp mặt.
Sau đó, con lại bị điều đi Nhã Châu, tiếp sau đó lại tứ phương tầm y, rồi lại làm Đề Điểm Hình Ngục, mãi mới về đến kinh thành.
Chính vì vậy mà hôm nay ta mới dẫn Thái đại nhân đến đây giới thiệu cho con biết.
Ông ấy cũng nghe nói tửu lượng của con hơn người, mà Thái đại nhân cũng là người rất thích uống rượu, nên rất muốn cùng được chung vài ly với con, không say không về.
Nhưng vì bây giờ Thánh Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu vừa mới băng hà, cho dù trong triều, không cấm ai được phép uống rượu, nhưng vì âu cũng là chuyện buồn của trăm họ, nên chúng ta hôm nay lấy trà thay rượu, cùng hàn huyên với nhau vài câu.”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy vội vã chắp tay nói: “Thái đại nhân khách khí quá!”
Thái Kinh nghe vậy liền đưa tay lên vuốt chòm râu đen nhánh dưới cằm của mình mỉm cười nói: “Lời của Bàng đại nhân vừa nói, đúng là ý nghĩ của hạ quan, đại nhân y thuật như thần, còn bổn quan lại không hiểu biết gì về y thuật; nên không dám đến đây múa rìu qua mắt thợ.
Vậy nhưng, hạ quan là Kinh Thành Phủ Doãn, cho dù đầu óc có ngu muội, hành động có chậm chạp cũng không dám phụ lòng kỳ vọng của Hoàng Thượng, nên dù có gan óc lầy đất cũng quyết làm tròn bổn phận của mình.
Hạ quan nghe nói Đỗ đại nhân có sách lược cai trị quốc gia vô cùng độc đáo, nên hôm nay đến tham kiến, một là mong muốn được Đồ đại nhân không chê hạ quan ngu muội mà chỉ dạy cho hạ quan, hai là muốn học hỏi đại nhân về đạo làm quan thế nào cho phải!”
Không chờ cho Đỗ Văn Hạo kịp lên tiếng trả lời.
Bàng Cảnh Huy đã chắp tay lên nói: “Thái đại nhân và tiểu tế cứ ngồi đây đàm đạo với nhau, tại hạ xin phép vào trong kia thăm nom con gái của mình một chút, tại hạ cũng đã một năm nay chưa gặp mặt nó rồi!”
Thái Kinh nghe vậy chắp tay lên đáp lễ nói: “Vâng...vâng! Bàng đại nhân cứ việc tự nhiên!”
Bàng Cảnh Huy nghe xong liền đứng dậy cáo từ, bước ra khỏi cửa, sau đó thuận tay khép cửa lại cho Đỗ Văn Hạo và Thái Kinh tiện bề nói chuyện Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì sững người lại, hắn hiểu ngay rằng vị Kinh Thành Phủ Doãn Thái Kinh này hẳn có chuyện muốn nói riêng với hắn, nghĩ vậy liền mỉm cười quay sang Thái Kinh nói: “Thái đại nhân! Lần này đại nhân đến đây chắc không chỉ hỏi mỗi chuyện cái đạo làm quan ra sao đúng không?-’ Thái Kinh nghe vậy liền mỉm cười thấp giọng đáp: “Đồ đại nhân...e hèm..chúng ta nói chuyện riêng với nhau thế này, không cần phải khách khí làm gì, thôi thì cứ việc xưng huynh đệ cho nó tiện, không biết Vân Phàm huynh nghĩ sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cúi đầu đáp: “Như vậy cũng được, không biết tên tự của Thái đại nhân....!”
“Nguvên Trường...!”
Thái Kinh đáp “Hả? Vân Trường? Triệu Vân Trường...?”
Đỗ Văn Hạo nghe câu được câu không, kinh ngạc hỏi lại.
Thái Kinh nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền cười ha hả nói: “Ngu huynh sao mà so bì được với Phụ Quốc An Bang, một trong ngũ hổ tướng Thường Sơn Triệu Tử Long! Ngu huynh tên tự là Nguyên Trường, chữ Nguyên trong Tết Nguyên Đán, còn chữ Trường trong chữ Trường Kỵ...!”
“ồ vậy sao? Thành thật xin lỗi huynh...ha ha ha....tại tiểu đệ nghe không rõ, mong Nguyên Trường huynh thứ lỗi!”
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói.
“Không sao...không sao...! Ngu huynh hơn tiểu đệ mấy tuổi, bây giờ chúng ta cứ xưng nhau là huynh đệ cho nó thân mật, ngu huynh thực chất tài mọn cũng không hơn tiểu đệ là mấy, vậy nhưng tiểu đệ đã khiêm tốn như vậy, thì ngu huynh cũng xin đắc tội, tự xưng mình là huynh trưởng vậy! Chúng ta về sau cứ gọi như vậy.
Vân Phàm tiểu đệ không trách gì ngu huynh chứ?”
Thái Kinh niềm nở nói.
Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy vô cùng kỳ quặc, vị Kinh Thành Phủ Doãn Thái Kinh này vừa gặp mặt mình đã định người sang bắt quàng làm họ rồi, mặc dù hắn cũng chẳng có gì là sang cả, vì thế nên Đỗ Văn Hạo nhất thời cũng không biết dụng ý của Thái Kinh là gì, liền lên giọng nói: “Nguvên Trường huynh khách khí rồi, chúng ta cứ xưng huynh đệ như vậy cũng tốt!”
“Ha ha...ha..! Hiền đệ quả nhiên là người sảng khoái, phóng khoáng! Chả trách gì mà Ung Vương Gia lại xem trọng hiền đệ như vậy!”
Thái Kinh vui vẻ nói.
“Ung Vương Gia?”
Đồ Văn Hạo nghe đến đây thì cảm thấy mình như bị điện giật, toàn thân bất giác run lên một cái.
Dùng đao uy hiếp bắt giam hai vị Vương Gia làm con tin, cái tội này cũng đủ để tru di cửu tộc rồi, cho dù mấy ngày hôm nay không thấy có động tĩnh gì, nhưng trong lòng Đỗ Văn Hạo vẫn thấp thỏm bất an vô cùng.
Bây giờ, vị Kinh Thành Phủ Doãn Thái Kinh này đột nhiên nhắc đến Ung Vương Gia, làm cho Đỗ Văn Hạo sợ đến toát mồ hôi hột.
Thái Kinh dường như biết được chuyện này, nên ông ta liền mỉm cười đầy vẻ thần bí, đưa tay vỗ vỗ vào vai của Đỗ Văn Hạo nói: “Hiền đệ không cần phải lo lắng quá như vậy đâu! Vương Gia rất xem trọng hiền đệ đó, dĩ nhiên những hiểu nhầm ngày trước, Vương Gia cũng chỉ mún cười rồi cho qua chuyện luôn, không để bụng gì cả đâu!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì cười khan lên hai tiếng, nhưng hắn không hề đáp lại câu nói của Thái Kinh, hắn biết bây giờ mà hắn lên tiếng thì đồng nghĩa với chấp nhận.
Thái Kinh nói xong liền đưa tách trà lên miệng, nhấp một ngụm sau đó nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi nói tiếp: “Hiền đệ nhậm chức Đề Điểm Các Lộ Đề Hình Hình Ngục, lại tứ phương tầm y đã gần một năm không quay về kinh thành rồi.
trong một năm trở lại đây kinh thành xảy ra rất nhiều chuyện, e rằng hiền đệ cũng không biết rõ phải không?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gật đầu đáp: “Đúng vậy!”
“Nếu đã như vậy, thì hiền đệ cứ việc ngồi nghe ngu huynh kể lại cho hiền đệ nghe!”
Tài ăn nói của Thái Kinh vô cùng tốt, chỉ loáng một cái thôi ông ta đã đem những chuyện xảy ra trong kinh thành trong vòng một năm trở lại đây lần lượt kể hết cho Đỗ Văn Hạo nghe.
Những sự việc này đại để đều có liên quan tới Ung Vương, cứ trong hai ba câu nói là có Ung Vương thế này, Ung Vương thế kia.
Tống Thần Tông cũng vô cùng xem trọng vị Vương đệ này của mình, ở trước mặt ai cũng khen ngợi Ung Vương, cứ như Ung Vương là người giỏi nhất thế gian này vậy.
Đỗ Văn Hạo nghe mà chỉ mỉm cười không nói, hắn chỉ im lặng lắng nghe Thái Kinh kể chuyện, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu được tại sao Thái Kinh lại đem chuyện của Ung Vương ra kể cho hắn để làm cái gì nữa.
Thái Kinh nói năng hăng say, mồm mép tép nhẩy, nước miếng tung bay tứ phía, nói một thôi một hồi, nói liền một canh giờ mới chịu ngừng lại, thở dài một cái: “Hoàng Thượng và Ung Vương Gia tình thân như thủ túc, vậy mà không ngờ Hoàng Thượng lại băng hà, quy tiên sớm như vậy! Ngay cả đến ý chỉ chỉ định ai lên kế vị cũng chưa kịp viết! Việc kế vị ngai vàng đại sự do vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa quyết định được!" Nói đến đây thì Thái Kinh mới nhướng mắt lên nhìn trộm Đồ Văn Hạo một cái.
Nhưng Đỗ Văn Hạo thì cứ ngây ra như khúc gỗ, chẳng có biểu hiện gì cả.
Tuy ngoài mặt như vậy, nhưng thực chất trong bụng của hắn bây giờ đang nổi phong ba bão táp, hắn hiểu ngay rằng vị Kinh Thành Phủ Doãn này hôm nay đến đây vì mục đích thuyết phục hắn.
Tất cả đều là vì tranh quvền kế vị, việc này là việc vô cùng nguy hiểm, nó chẳng khác gì hòn than nóng cả, không xử lý khéo léo thì bỏng tay như chơi, nếu không có đủ thế lực tuyệt đối không nên nhúng mũi vào chuyện này, tốt nhất là tránh càng xa càng tốt! Nếu như vẫn không tránh được thì tốt hơn hết là nên học tập Từ Thứ trong truyện Tam Quốc, cứ giả ngây giả ngô, không nói câu gì là tốt nhất.
Thái Kinh trông nét mặt của Đỗ Văn Hạo cũng không thể nào đoán ra được thái độ của hắn trong sự việc này ra sao, trong lòng cũng thấp thỏm, liền tiếp tục nói: “Các đại thần ở trong triều chỉ vì mỗi cái việc kế vị này mà đã điên hết cả đầu, làm rối tung rối mù hết mọi thứ trong cung lên rồi, thậm chí bọn họ suýt chút nữa động tay động chân đánh nhau nữa! Bây giờ chỉ có hai người có đủ tư cách kế vị, và Ung Vương Gia là người lựa chọn xứng đáng nhất, cũng là người được lòng các đại thần trong triều nhất.
Các trọng thần trong triều đều biết rằng Ung Vương Gia là người thông minh nhanh nhẹn, tính tình năng động khoáng đạt, là người rất được lòng của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng nghe Ung Vương Gia thích sưu tầm sách, thế là cho người đi tìm rất nhiều sách hiếm về tặng Ung Vương, hiền đệ xem, tình cảm của Hoàng Thượng dành cho Ung Vương có tốt không?”
Đỗ Văn Hạo nghe mà rung động cõi lòng, hắn liền lên tiếng hỏi: “Ung Vương Gia cũng thích sưu tầm sách cổ sao?”
Thái Kinh ban nãy nói hươu nói vượn, nói sông nói biển, nói tái nói hồi mà thấy Đỗ Văn Hạo trơ ra như khúc gỗ mục, nhưng khi nói đến chuyện sưu tẩm sách thì bỗng nhiên thấy hắn mở miệng, bất giác mừng rỡ, đưa tay lên vỗ bồm bộp vào thành ghế nói: “Đúng vậy đấy! Lẽ nào hiền đệ cũng thích sưu tầm sách?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cười lên hai tiếng nói: “Không....
không....tiểu đệ làm gì rảnh rỗi mà có mấy nhã hứng đó chứ, hàng ngày thời gian tiểu đệ xem bệnh còn chẳng có nữa là!”
“Cũng đúng!”
Thái Kinh gật gù nói.
Sau đó ông ta lại liến thoắng nói: “Quan hệ giữa Hoàng Thượng và Ung Vương Gia thân mật vô cùng, ở với nhau lâu ngày Hoàng Thượng thường để cho Ung Vương Gia lo liệu mấy việc quốc gia đại sự nữa.
Ung Vương Gia lần nào cũng vậy, làm việc vô cùng cẩn trọng và chăm chỉ, rất được lòng Hoàng Thượng.
Chính vì vậy mà Ung Vương Gia rất hiểu nỗi lòng của Hoàng Thượng, nếu như Ung Vương Gia có thể kế vị làm Hoàng Đế thì ngu huynh, tin rằng giang sơn của Đại Tống nhất định sẽ huy hoàng như lúc Hoàng Thượng còn tại vị vậy.
Khi đó dân chúng trăm họ an cư lạc nghiệp, như vậy không phải đó chính là hồng phúc của trăm họ hay sao, ngu huynh nói vậy không biết hiền đệ nghĩ sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không nói câu gì.
Thái Kinh lại cầm tách trà lên nhấp thêm một ngụm nữa, rồi lại tiếp tục khả năng phun nước bọt của mình: ‘"Người thứ hai kế vị Hoàng Đế chính là lục Hoàng Tử.
Vậy nhưng, hiền đệ cũng biết rồi đấy, lục Hoàng Tử cũng không phải là con của Hoàng Hậu, chỉ vì ngũ vị Hoàng Tử khi trước chẳng may chết yểu, nên lục Hoàng Tử mới có ngày hôm nay, bây giờ Hoàng Tử cũng mới có chín tuổi, hiền đệ nghĩ xem để một đứa bé chín tuổi kế nghiệp ngôi vua, kế nghiệp làm sao nổi cơ chứ! Để đứa bé lên kế vị, không bằng để Ung Vương Gia lên kế vị thì nghe hợp lý hơn nhiều!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng chỉ mỉm cười không nói.
Thái Kinh lại tiếp tục với màn diễn thuyết của mình: “Triều đình hiện nay, các đại thần trong triều phân làm hai phe, đại bộ phận thì ủng hộ Ung Vương Gia, dĩ nhiên cũng có người ủng hộ lục Hoàng Tử.
Hai phe đều không ai nhường ai cả, bên lục Hoàng Tử thì dựa vào cái lẽ cha truyền con nối.
Vậy nhưng ai cũng biết được khi xưa Tống Thái Tông cũng là em lên kế vị thay cho anh trai mình là Tống Thái Tổ đó thôi! Đây cũng coi như là tiền lệ của tổ tông để lại!”
Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì đưa con mắt hiếu kỳ lên nhìn Thái Kinh một cái, bởi vì hắn cũng lần đầu tiên nghe Tống Thái Tông hóa ra là em trai của Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dẫn, hắn tự thầm trách mình kiến thức lịch sử quá kém, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ im lặng, không nói câu nào cả.
Thái Kinh vẫn coi như không, mặc kệ Đỗ Văn Hạo thái độ ra sao, ông vẫn cứ thao thao bất tuyệt: “Các vị đại thần trong triều đều mong Hoàng Thái Hậu đứng ra làm chủ, nói xem rốt cuộc ai làm chủ xã tắc.
Hai người suy cho cùng đều là ruột thịt với người, một người là con ruột, còn một người là cháu ruột.
Bây giờ trong cung, Hoàng thân quốc thích thì chỉ có mỗi Hoàng Thái Hậu là người có địa vị cao nhất, nên lẽ dĩ nhiên sẽ do Hoàng Thái Hậu làm chủ, vậy nhưng Hoàng Thái Hậu đến tận lúc này vẫn cứ im lặng, không đưa ra ý kiến gì, mà cứ lấy lý do niệm kinh siêu độ mà đóng cửa lẩn tránh trách nhiệm, bà đã đóng cửa siêu độ được sáu ngày rồi! Trong triều thì đang loạn hết cả lên, vậy mà Hoàng Thái Hậu vẫn....
Ái chà....Thật là...!”
Thái Kinh vừa nói đến đây thì Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng nói: “Hoàng Thái Hậu là người hiền lành nhân hậu, người cũng là người rất có chính kiến riêng của mình, yên tâm! Bà ắt sẽ có chủ ý riêng của bà!”
Thái Kinh nghe xong thì vỗ đùi đánh đét lên một cái rồi nói: “Đúng vậy đấy! Hiền đệ quả nhiên là một người thông minh biết nhiều hiểu rộng! Hoàng Thái Hậu đúng là một người nhân hậu, lương thiện, chính vì vậy mà chỉ e rằng có người ngồi bên cạnh xui đại Hoàng Thái Hậu mấy câu, làm cho Hoàng Thái Hậu chọn nhầm người thì e rằng đó là tai họa cho trăm họ! Giang sơn Đại Tống của chúng ta đang đứng trước một sự chọn lựa vô cùng hệ trọng, bây giờ cũng là lúc những người trung nghĩa như chúng ta phải đứng ra vì dân vì nước, không biết ý của hiền đệ ra sao?”
Thái Kinh nói đến đây liền liếc trộm Đỗ Văn Hạo một cái, nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn im lặng chẳng nói câu gì, mặt mũi vẫn đơ ra.
Thái Kinh thấy vậy liền dí sát mặt đến bên Đỗ Văn Hạo, thấp giọng nói: “Hiện giờ phải có người phân tích tình hình lợi hại cho Hoàng Thái Hậu biết, để cho Hoàng Thái Hậu biết được rằng con trai Ung Vương Gia của người mới là người xứng đáng ngồi lên ngai vàng đó nhất! Còn người đi khuyên Hoàng Thái Hậu thì không phải là ai khác, mà chính là hiền đệ đó!”
“Tiểu đệ ư?”
Đỗ Văn Hạo sững người một cái rồi đáp: “Tiểu đệ e rằng không đảm nhận nổi trách nhiệm này đâu, tiểu đệ chẳng qua chỉ là một viên Ngự Y quèn, ai cho phép can thiệp vào chuyện quốc gia đại sự cơ chứ! Hơn nữa Hoàng Thái Hậu còn lâu mới chịu nghe lời khuyên của một Thái Y, Nguyên Trường huynh đề cao tiểu đệ quá rồi đấy!”
“Hiền đệ đừng khiêm tốn làm gì nữa! Toàn bộ triều đình ai mà không biết hiền đệ là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thái Hậu cơ chứ? Hoàng Thái Hậu bị Trân Mỹ Nhân hãm hại, bị đau bụng đến hơn chục năm trời, khi lên cơn thì sống không bằng chết, chỉ vì tiểu đệ diệu thủ hồi xuân cứu chữa được cho Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu vì vậy mà vô cùng tán thưởng hiền đệ! Ngay cả chiếc Gối Như Ý Vân Long Phượng Tường, một kỷ vật của người và Tống Anh Tông còn tặng cả cho hiền đệ nữa là! Nếu như hiền đệ chịu khó đứng ra nói với Hoàng Thái Hậu vài câu, thì việc tất thành!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền bật cười nói: “Thái đại nhân hiểu nhầm rồi.
Hoàng Thái Hậu khen ngợi chẳng qua chỉ là khen ngợi tài y thuật của tiểu đệ mà thôi! Đó không đồng nghĩa với việc Hoàng Thái Hậu sẽ nghe lời của tiểu đệ! Trong mắt của Hoàng Thái Hậu thì tiểu đệ chẳng qua là một đại phu chữa bệnh thông thường, còn chuyện kế vị điều hành thiên hạ, thì Hoàng Thái Hậu sao lại đi nghe lời một gã đại phu quèn như tiểu đệ cơ chứ? Nếu như tiểu đệ mà cả gan góp ý này nọ trong truyện này, nhẹ thì bị chửi mắng, còn nặng thì bị chém đầu cũng không biết chừng!”
Thái Kinh nghe vậy liền nhoẻn miệng cười một cách thần bí, sau đó dướn người lên trước, tựa hồ như nằm hẳn lên chiếc bàn dí sát đến tận tai Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: “Có chuyện này e rằng hiền đệ vẫn chưa biết, đó là tối ngày hôm qua Hoàng Thái Hậu bỗng nhiên nhắc tới hiền đệ đó!”