Đỗ Văn Hạo vẫn đến chỗ làm việc như mọi khi, nhưng người đi cùng thị sát là Lý Hàng phát hiện ra Đô Chỉ Huy hôm nay có vẻ thất thần, bồn chồn bất an, đứng ngồi không yên, không chú ý đến xung quanh.
Tuy hai mắt của Đỗ Văn Hạo vẫn chăm chú nhìn binh sĩ luyện tập, nhưng thực chất trong lòng của hắn đang nghĩ vẩn vơ lung tung, lúc thì hắn cau mày lại, lúc lại mỉm cười ngu ngơ.
Khi thủ hạ của Đỗ Văn Hạo lên bẩm báo cho hắn, thì hắn cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mãi phải đến khi tên thủ hạ nhắc lại lần hai thì hắn mới giật mình tỉnh lại.
Vậy nhưng những chỉ thị của hắn đưa cho thủ hạ lại lung ta lung tung, không ăn nhập với chủ đề gì cả.
Đến buổi trưa, Đỗ Văn Hạo quay trở lại tiền điện để xử lý một số công vụ của Nha Môn.
Đúng lúc này, binh sĩ đến bẩm báo nói rằng Tể Tướng Vương Giai đến thăm.
Đỗ Văn Hạo khi nghe thấy có Tể Tướng đến chơi thì chiếc bút trong tay của hắn rơi luôn xuống đất, thần trí trở nên hốt hoảng lo lắng vô cùng, hắn vội vã đứng dậy rồi lại ngồi xuống bộ dạng vô cùng bất an, nhưng cũng không thể để Tể Tướng đứng chờ mình mãi được, bất đắc dĩ hắn mới cho người đi mời Vương Giai vào trong.
Đỗ Văn Hạo lúc này đã quần áo chỉnh tề, cố gắng chấn tĩnh bước vào trong phòng khách.
Khi vào trong này thì hắn đã trông thấy Vương Giai đã ngồi ở đó tự bao giờ, Vương Giai vừa trông thấy Đỗ Văn Hạo bước vào thì đã vội vã đứng dậy cúi người chắp tay nói: "Đỗ Tướng Quân!" Đỗ Văn Hạo lúc này mới để ý thấy bộ dạng của Vương Giai, ông ta tươi cười vui vẻ, không có vẻ gì là muốn đến đây hỏi tội hắn cả, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn đôi chút, nghĩ tới ông lão này sẽ trở thành bố vợ tương lai của mình, Đỗ Văn Hạo cũng tiến lên phía trước cúi người thi lễ.
Hai người sau màn chào hỏi liền ngồi xuống, Đỗ Văn Hạo lúc này mới đưa mắt để ý kỹ tướng mạo của Vương Giai, ông lão này thực sự diện mạo chẳng có gì đặc biệt cả, da mặt thì quắt queo lại như quả quýt, trông xấu xí vô cùng, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bất giác nhớ tới Vương Nhuận Tuyết, thì cảm thấy hết sức khó hiểu.
Vương Nhuận Tuyết xinh đẹp tuyệt trần, vậy sao mà Vương Giai lại xấu đau xấu đớn như vậy? Xem ra, đúng là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong được.
Đỗ Văn Hạo lại thấy Vương Giai cứ nhìn mình cười, thì cũng chỉ biết cười khan đáp lại, nhất thời không biết nên nói chuyện gì với ông ta nữa.
Thái độ của Vương Giai thì vẫn rất bình thản, ông ta thấy Đỗ Văn Hạo chỉ biết nhìn mình cười gượng như vậy, liền chắp tay lên nói: "Đỗ Tướng Quân! Hôm nay lão phu đến đây là vì chuyện của tiểu nữ!" Đỗ Văn Hạo nghe Vương Giai bỗng nhiên nói như vậy, thì đầu của hắn hốt nhiên như một quả tạ ngàn cân bổ vào kêu boong lên một tiếng vang trời, hắn lo lắng sợ hãi hai tay bấu chặt vào thành ghế trong lòng không ngừng kêu khổ, lẽ nào Vương Giai hôm nay đến đây là muốn hỏi tội mình thật sao? Ông ấy lẽ nào muốn ép mình lấy con gái ông ấy làm vợ? Nếu mà như vậy thì mình nên từ chối ra sao đây? Bảo mình bỏ Bàng Vũ Cầm thì không đời nào, vậy nhưng ông lão này cũng có phải là hạng vừa đâu, e rằng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình! Đỗ Văn Hạo trong lòng kinh hãi, vội vã chắp tay lắp bắp nói: "Cái này! Tể Tướng đại nhân...Hạ quan...Ty chức muốn giải thích tình hình lúc đó, cái này...cái này...!" Vương Giai nghe vậy liền mỉm cười nói: "Lão phu đa tạ Đỗ tướng quân đã ưu ái! Lệnh phu nhân hôm nay đã đích thân đến cầu thân, thật là ngại quá...!" Đỗ Văn Hạo nghe xong thì sững người sửng sốt, hóa ra ông ta hôm nay đến đây không phải là muốn hỏi tội mình, thấy vậy thái độ của hắn thay đổi một trăm tám mươi độ, nét mặt tươi tỉnh, vui vẻ vô cùng: "Cái này...ha...ha...ha...ty chức thật là thật là lỗ mãng, mạo muội quá, thực là..." "Làm gì có chuyện đó...!" Vương Giai vuốt vuốt chòm râu bạc của mình mỉm cười nói: "Tiểu nữ của lão phu từ bé đã ngang ngược, ương bướng, còn mẫu thân của nó thì lại mất sớm, lão phu nuông chiều nó quá, về sau mong tướng quân chú ý quản giáo nó giúp lão phu...!" Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mừng húm, đến cả giọng nói của hắn cũng run lên vì sung sướng: "Đại...đại...đại...nhân...nhân...đại nhân đã đồng ý rồi hả?" Vương Giai nghe xong liền gật gật đầu mỉm cười, sau đó lại thắc mắc nói: "Tôn phu nhân sáng sớm ngày hôm nay đến cầu thân thì lão phu đã đồng ý ngay tức khắc, sau đó nhận sính lễ, làm dạm ngõ...v...v...mọi việc cũng đã hoàn tất hết cả rồi, bây giờ chỉ còn mỗi việc đón dâu thành thân nữa thôi, lẽ nào Đỗ tướng quân lại không biết chút gì hay sao?" "Cái này...ha ha...cái này là do ty chức suốt ngày ở trong doanh trại quân đội, chưa kịp về nhà, chính vì vậy mà mọi việc đều do Cầm Nhi làm hết thay cho ty chức, ha...ha...ha...ty chức...à không bây giờ nên xưng là tiểu tế mới đúng! Tiểu tế xin ra mãi nhạc phụ đại nhân!" Đỗ Văn Hạo nói xong liền đứng luôn dậy cúi người thi lễ.
Vương Giai thấy vậy bèn đứng dậy đưa tay đỡ lấy Đỗ Văn Hạo vui vẻ nói: "Hiền tế không cần phải đa lễ!" Đỗ Văn Hạo nghe Vương Giai gọi mình là hiền tế, thì trong lòng vui sướng không sao kể siết, hắn bây giờ biết rằng Vương Giai khi trước thậm chí còn gọi Bàng Vũ Cầm là tôn phu nhân, như vậy đồng nghĩa với việc ông ta đã đồng ý với chế độ Bình Thê (có nghĩa là hai người cùng là vợ chính thất của hắn!) Đỗ Văn Hạo mừng như mở cờ trong bụng, cả ngày hôm nay hắn thấp thỏm lo âu chính là lo sợ Vương Giai không đồng ý cái chuyện Bình Thê này, bây giờ đã định như vậy rồi thì thiên hạ đệ nhất mỹ nữ đã là vợ của mình rồi ha ha ha.
Đỗ Văn Hạo nghĩ tới đây mà sướng đến độ không biết dùng lời lẽ nào có thể miêu tả được nữa.
Hai người sau đó lại quay lại chỗ ngồi, Đỗ Văn Hạo khó khăn lắm mới kiềm chế được sự vui sướng ở trong lòng của mình lại, liền cúi người chắp tay nói: "Nhạc phụ đại nhân! Hôn sự này nên làm ra sao, mong nhạc phụ đại nhân chỉ dạy!" Vương Giai nghe vậy liền vuốt vuốt chòm râu nói: "Sáng sớm ngày hôm nay tôn phu nhân cũng đã định sẵn ngày giờ rồi, lão phu cho rằng hiện giờ mọi người trong triều đều đang để tang Thái Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng, trong triều bây giờ ra lệnh cấm ăn chơi, uống rượu bừa bãi, chính vì vậy mà mới để hôn sự định kéo dài đến khi mãn hạn tang lễ cái đã! Không biết ý của hiền tế ra sao?" "Ồ! Cái này thì là lẽ đương nhiên rồi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của nhạc phụ đại nhân hết!" Đỗ Văn Hạo vui mừng nói.
Tuy là hắn biết tình hình bây giờ bắt buộc phải như vậy, nhưng bắt hắn phải ngồi chờ một thời gian nữa mới được rước thiên hạ đệ nhất mỹ nhân về, bất giác cảm thấy bồn chồn, nhộn nhạo vô cùng.
Vương Giai thở dài nói: "Theo như lý mà nói thì đám lễ này đã cử hành được gần cả tháng nay rồi, cũng nên đưa Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu vào trong lăng mộ được rồi, vậy nhưng Hoàng Thái Hậu đến tận bây giờ vẫn chẳng tỏ thái độ gì cả, lẽ nào Hoàng Thái Hậu muốn định xong việc kế vị rồi mới lo việc này hay sao? Vì mỗi cái chuyện kế vị này thôi mà bây giờ hai bè phái ở trong cung đấu đá nhau suốt như vậy, nếu như Hoàng Thái Hậu vẫn cứ chần chừ như thế này, e rằng ba bốn tháng sau chắc vẫn không có kết quả gì cả!" Đỗ Văn Hạo nghe đến đây thì giật thót cả tim, quả nhiên Vương Giai đã nhắc tới vấn đề kế vị hiện nay, vừa mới nghe ông ta nhắc tới vấn đề này, hắn đã lựa lời thở dài nói: "Đúng vậy! Hoàng Thái Hậu nên hạ quyết tâm càng sớm càng tốt, một nước không thể nào một ngày không có chủ được! Định được sớm ngày nào, trăm họ được hưởng phúc ngày đó!" "Đúng là như vậy, Ung Vương cũng nên biết rằng lục Hoàng Tử lên kế vị mới là chính đáng, mới là đúng đắn và chính thống nhất, vậy nhưng ông ta lại cứ muốn nhảy ra tranh giành, Ung Vương mà cũng đòi đem mình ra so sánh với Tống Thái Tông Hoàng Đế hay sao? Khi Thái Tông Hoàng Đế kế vị thì là do lúc đó tình hình bất đắc dĩ! Còn bây giờ nếu để chuyện đó xảy ra thì sẽ loạn hết ngôi thứ, loạn hết kỷ cương, chỉ cần nó xảy ra lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, vậy về sau ai chịu trách nhiệm! Việc này vô cùng quan trọng, không biết ý của hiền tế ra sao?" Vương Giai lắc lắc đầu nói.
Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên là ủng hộ lục Hoàng Tử kế vị rồi, hắn bây giờ đã thấu hiểu được bản tính nham hiểm của Ung Vương, nếu mà bây giờ mà để cho Ung Vương kế vị, thì bản thân hắn chắc chắn sẽ là người đầu tiên làm phản mất.
Theo tình hình hiện giờ thì hắn vẫn chưa được phép hé lộ suy nghĩ của hắn, nhưng giờ đây hắn phải bày tỏ thái độ ủng hộ lục Hoàng Tử cho Vương Giai biết, nếu không thì ông ta đời nào chịu để cho cô con gái xinh đẹp như tiên của ông ấy về làm vợ mình được cơ chứ.
Chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo sau khi nghe Vương Giai nói thế thì cố tình ra vẻ khó xử nói: "Thực tình thì tiểu tế cũng khá có cảm tình với Ung Vương, nghĩ tới cái hôm tiểu tế dùng đao bắt nhị vị Vương Gia làm con tin, lại còn chẳng may làm bị thương Tào Vương, thế mà nhị vị Vương Gia đều không oán trách gì cả! Đặc biệt là Ung Vương, khí chất phi phàm độ lượng của ông ấy làm cho tiểu tế khâm phục vô cùng! Tiểu tế thiết nghĩ chỉ cẩn có ông ta, thì Đại Tống của ta nhất định sẽ hùng mạnh hơn bao giờ hết, chỉ có ông ấy giang sơn Đại Tống của chúng ta mới trở nên vững vàng được!" Đỗ Văn Hạo vừa mới dứt lời xong liền lén lút đưa mắt lên nhìn Vương Giai, thì thấy sắc mặt của ông ta sa sầm, sắc đanh cả lại, mấy lần định lên tiếng cắt ngang lời của mình, nhưng rồi lại thôi.
Vậy nhưng ông vẫn vô cùng kích động, kích động đến nỗi râu tóc như muốn dựng ngược cả lên, Đỗ Văn Văn Hạo thấy vậy thì bất giác mỉm cười, hắn trở mặt nhanh như lật bàn tay: "Lời nói ban nãy của nhạc phụ đại nhân chẳng khác nào tiếng sét đánh bên tai của tiểu tế cả! Bây giờ tiểu tế mới phát hiện ra tiểu tế quả là con người có cái nhìn vô cùng thiển cận, tiểu tế chỉ đế ý đến nhân phẩm của ông ta, mà bỏ qua truyền thống tổ tống ông cha ta để lại, may mà có nhạc phụ đại nhân có con mắt tinh đời nhắc nhở cho tiểu tế, làm tiểu tế hiểu được ra vấn đề! Lục Hoàng Tử lên kế vị ngôi vua mới là đúng đắn nhất, mới là đường đường chính chính nhất, cho dù Ung Vương có tài giỏi thao lược đến đâu, thiết nghĩ cũng chỉ nên làm người phò tá, giúp đỡ cho lục Hoàng Tử trị vì đất nước thôi, chứ kế vị thì thật không xứng đáng chút nào cả!" Vương Giai nghe xong thì vỗ đùi cái đét một tiếng ngửa mặt lên trời cười ha hả sung sướng, ông ta vuốt vuốt chòm râu của mình, không giấu nổi niềm vui nói: "Hiền tế quả nhiên là người hiểu biết! Tốt lắm! Quá tốt rồi! Nếu như câu nói này để cho Hoàng Thái Hậu nghe được thì quả nhiên là rất tuyệt! Ha ha ha!" Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì lập tức đứng thẳng người dậy, cúi người cung kính thi lễ nói: "Tiểu tế bây giờ sẽ vào trong cung ngay lập tức để bẩm báo với Hoàng Thái Hậu, cho người sớm định đoạt chuyện nối ngôi này, để lục Hoàng Tử lên kế vị làm Hoàng Đế!" "Được! Được lắm!" Vương Giai vui sướng luôn miệng khen hay, ông ta xúc động hai tay không ngừng xoa xoa vào nhau nói: "Hôn lễ của hiền tế ta sẽ định vào khoảng một tháng sau khi làm lễ xây mộ cho Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu, hiền tế thấy sao hả?" Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì vui mừng khôn tả, cúi người đáp: "Tất cả đều nghe theo sự sắp đặt của nhạc phụ đại nhân hết ạ!" Hai người sau đó lại ngồi bàn bạc cụ thể các việc hôn lễ ra sao, xong xuôi đâu đấy thì Vương Giai mới cáo từ ra về.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền ra tận cổng tiễn đưa nhạc phụ tương lai của hắn, sau khi ông ta lên kiệu rời hẳn đi rồi hắn mới cười sung sướng đi vào bên trong.
Đỗ Văn Hạo vui sướng đi lòng vòng trong doanh trại của mình mấy vòng liền, hắn nhất thời không biết làm thế nào bây giờ nữa, hắn nghĩ bây giờ có nên đi vào tiếp kiến Hoàng Thái Hậu nói chuyện này ra hay không, gặp Hoàng Thái Hậu rồi thì nên nói kiểu gì, việc này là vô cùng hệ trọng phải nghĩ cho kỹ rồi mới đi gặp Hoàng Thái Hậu nói chuyện được.
Nếu mà chưa có chuẩn bị trước thì mở miệng ra khen Hoàng Thái Hậu mà không có lý do nào xác đáng thì mình sẽ có nguy cơ bị phiền phức to.
Bởi vì, Đỗ Văn Hạo biết được Hoàng Thái Hậu hiện giờ rất muốn Ung Vương lên nối ngôi, nhưng bà vẫn chưa có đủ lý do để đưa Ung Vương lên mà thôi.
Đang trong lúc Đỗ Văn Hạo vắt óc nên nghĩ xem giải quyết ra sao, thì thị vệ của hắn đã vào thông báo là có hai bà lão muốn đến gặp hắn, một người là mẹ của Thái Y Ngụy Triển, còn một người là vợ của ông ta.
Đỗ Văn Hạo nghe tên thị vệ nói vậy liền chạy ra ngoài mời hai người vào trong tiếp đãi.
Hai người phụ nữ này sau khi vào gặp Đỗ Văn Hạo thì quỳ xuống dập đầu cầu xin, Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội vã chạy đến nâng hai người đứng dậy, nhưng hai người nhất quyết không chịu chỉ một mực ôm mặt khóc lóc: "Đỗ tướng quân! Cầu xin tướng quân cứu con trai của lão phụ với...!" Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đáp: "Lão phu nhân, mời lão phu nhân đứng dậy trước đã, có chuyện gì cứ từ từ bình tĩnh mà nói!" Lão phu nhân kia vẫn không chịu đứng dậy chỉ ôm mặt gào khóc, người phụ nữ trung niên quỳ ngay cạnh bà ta lúc này cũng nước mắt ngắn nước mắt dài nói: "Đỗ tướng quân! Mấy người đó nói phu quân của tôi vì say rượu mà làm lỡ mất chuyện cấp cứu chữa bệnh cho Hoàng Thượng, vậy nhưng phu quân của tôi vì sức khỏe không được tốt, đã nhiều năm nay không uống rượu rồi, tại sao lại vì chuyện say rượu mà làm lỡ việc cứu chữa cho Hoàng Thượng cơ chứ! Trong này chắc chắn là có uẩn khúc, mong đại nhân đèn trời soi sét!" Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng vô cùng khó xử nói: "Bản thân bổn quan chẳng qua cũng chỉ là Tam Nha Đô Chỉ Huy Sứ mà thôi! Chức cũng chỉ là Đề Điểm Các Lộ Hình Ngục, bổn quan cũng chẳng có quyền hành gì đi quản mấy chuyện ngục tốt trong kinh thành cả! Mấy người muốn cứu Ngụy Thái Y thì cũng nên đến Nha Môn của Khai Phong Phủ, hoặc là tìm đến Đại Lý Tự, Hình Bộ, Ngự Sử Đài mà kêu oan! Những bộ sở này đều có trống kêu oan hết, hai người cứ đến đó mà gióng trống kêu oan!" Người phụ nữ kia nghe vậy liền dập đầu xuống đất kêu lên cồm cộp nói: "Đều đến tìm hết cả rồi! Những nơi mà tướng quân vừa nói bọn tôi đều đã đến tìm hết cả rồi, nhưng tất cả bọn họ chẳng cần nghe chúng tôi nói gì cả, không nói không rằng đuổi thẳng chúng tôi ra ngoài! Khi chúng tôi đến Ngự Sử Đài đánh trống kêu oan, thì còn bị bọn sai dịch ở đó ra đánh cho một trận nữa, hu hu...hu...hu!" "Thật là quá quắt lắm!" Đỗ Văn Hạo tức giận nói: "Nhưng mời nhị vị cứ đứng dậy nói chuyện cái đã!" Lão phu nhân nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy vẫn một mực không chịu đứng dậy, lại không ngừng dập đầu xuống đất nói: "Đỗ tướng quân! Mấy hôm trước lão phụ nghe nói bọn chúng sắp đưa con trai ta ra ngoài kia chặt đầu để răn đe dân chúng rồi! Ta và con dâu của ta không còn cách nào khác là đến đây! Nghe nói Đỗ tướng quân là người trượng nghĩa, lại là Đề Điểm Các Lộ Hình Ngục, lại đã từng là người trong Thái Y với Ngụy Triển con trai ta nữa! Ta không còn cách nào nữa rồi, mong Đỗ đại nhân ra tay nghĩa hiệp! Con trai của ta thực là oan ức lắm! Mong Đỗ đại nhân cứu mạng con trai ta!" Lão phu nhân nói xong lại dập đầu xuống đất cầu xin.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy không còn cách nào khác, đành phải tiến tới bên người của lão phu nhân đỡ lấy hai tay của bà ta nói: "Lão phu nhân! Mời lão phu nhân đứng dậy, có chuyện gì chúng ta từ từ nói! Lão phu nhân cứ quỳ như vậy, thì bổn quan thật sự không biết phải làm sao!" Lão phu nhân nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy mới bắt đầu thôi kêu khóc, bà được con dâu của mình đỡ dậy, khó khăn lắm mới nhấc được người dậy thì lại ôm lấy hai tay của Đỗ Văn Hạo nước mắt không biết từ đâu lại tuôn ra như suối, kêu khóc thảm thiết.
Đỗ Văn Hạo liền đỡ lão phu nhân dậy ngồi lên ghế, sau đó hỏi dò tình hình của Ngụy Triển bây giờ ra sao, nhưng hai người này nói đi nói lại lòng vòng mãi mà vẫn không biết mình đang nói cái gì, ngoài ra bọn họ chỉ khăng khăng rằng Ngụy Triển không hề uống rượu làm lỡ chuyện cấp cứu Hoàng Thượng, chính vì vậy mà Ngụy Triển bị oan ức.
Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên biết chuyện này quan hệ trọng đại ra sao, chính vì vậy mà ngay cả Đại Lý Tự, Bộ Hình, Ngự Sử Đài, và cả Khai Phong Phủ cũng không dám nhúng tay vào quản, bản thân hắn thì cũng chỉ là Đề Điểm Các Lộ Hình Ngục Đề Hình Quan, nhưng hắn lại không có quyền hành gì ở kinh thành này cả, hắn lại càng không đủ tư cách để quản những vụ án liên quan đến hoàng thân quốc thích thế này.
Vậy nhưng hai người phụ nữ này vẫn cứ khăng khăng rằng Ngụy Triển không có tội, nếu mà như vậy thì vụ án này có rất nhiều vấn đề.
Rốt cuộc là nên giải quyết ra sao đây? Mình có nên quản hay không? Đỗ Văn Hạo ngẫm nghĩ đắn đo.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy vô cùng khó xử, Thẩm sư gia đã dạy hắn đạo làm quan, và điều đầu tiên khi làm quan đó chính là nan đắc hồ đồ, đừng tự cho mình là thông minh tài giỏi, mà kể cả có thông minh tài giỏi thế nào đi chăng nữa cũng phải hồ đồ mới được! Đó mới là thông minh! Điệu bộ làm quan phải có, hô hào khẩu hiệu làm quan phải làm, có liên quan đến những việc có tính nguy hiểm thì phải tránh! Nếu theo đúng như đường lối này mà đi thì vụ án của Ngụy Triển mình tuyệt đối không được dây vào, chỉ cần giả ngây giả ngô là xong, dù sao mình cũng có liên quan gì với Ngụy Triển đâu, cái thân mình còn chưa lo xong, lo cho ông thì ta có mà...
Vậy nhưng, nghĩ đi nghĩ lại thì Đỗ Văn Hạo lại cảm thấy hắn không được phép như vậy, từ nhỏ cha mẹ hắn đã dạy cho hắn những đạo đức của người trong ngành y, nói cho hắn biết rằng bổn phận của hắn chính là cứu người, giúp người.
Đối mặt với vụ án này của Ngụy Triển, hắn thấy ông ta đúng là có vẻ như là hàm oan, nếu như hắn có năng lực xử lý mà bắt hắn phải làm ngơ, thì hắn chắc chắn là không thể làm ngơ được.
Nhưng trong những năm tháng làm quan lại đây, chỉ vì hắn hành động lỗ mãng mà tự gây cho mình bao nhiêu là phiền toái, vụ án của Ngụy Triển lại còn có liên quan đến cái chết của Hoàng Thượng, chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo tự nhủ mình nên âm thầm lén lút điều tra trước, rồi mới làm sáng tỏ vụ việc sau.
Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên là không dám nói gì trước mặt hai người phụ nữ này rồi, hắn chỉ nói Hoàng ân to lớn, tuyệt đối không thể tha cho kẻ ác, và dĩ nhiên là người tốt chắc chắn cũng sẽ không bị hàm oan.
Còn bản thân hắn sẽ phản ánh ý kiến của hai người lên cho phía trên xem xét cho.
Sau khi hắn nói toàn những điều trống rỗng, hứa hon hão huyền xong hắn liền lên tiếng khuyên nhủ hai người ra về.
Đỗ Văn Hạo lúc này thấy mình cũng không gấp gáp vào trong cung nữa, mẫu thân và phu nhân của Ngụy Triển đến tìm hắn có chuyện như vậy làm cho hắn nảy sinh một suy nghĩ.
Đỗ Văn Hạo mới về đến kinh thành, thì bỗng nhiên Hoàng Thượng qua đời, hắn thấy việc này vô cùng trùng hợp.
Bởi trước khi hắn đi, hắn đã kiểm tra lại toàn bộ tình hình sức khỏe của Hoàng Thượng rồi, mặc dù Hoàng Thượng có bệnh thận mãn tính, nhưng nếu cứ uống thuốc mà hắn đã kê cho, cộng thêm với Đông Trùng Hạ Thảo thì chắc chắn bệnh tình sẽ không bị xấu đi đến như vậy, và càng không vì thế mà qua đời.
Đặc biệt là tình hình phát bệnh của Hoàng Thượng vô cùng nhanh chóng, đến cả Thái Y cũng không đến kịp để cứu chữa cho Hoàng Thượng, căn bệnh phát tác quá nhanh, nhanh hơn mức bình thường và trở thành khác thường.
Khoảng cách giữa Thái Y Viện và Tẩm Cung của Hoàng Thượng cũng không xa, nếu như chạy nhanh thì tầm khoảng mười lăm hai mươi phút là tới nơi rồi, vậy tại sao Thái Y vẫn đến chậm một bước? Theo lý thông thường thì suy thận mãn tính không thể nào làm người ta bị đột tử như vậy được! Nhưng cũng không thể nào đảm bảo được là trong người Hoàng Thượng không có những căn bệnh khác làm cho bị đột tử, hơn nữa con người ta thường cũng có lúc bị đột tử một cách vô cùng bất ngờ, ngay cả xác nghiệm tử thi cũng không tìm ra được nguyên do ại sao.
Trong tim, não, huyết quản của con người ta có rất nhiều trường hợp dẫn đến đột tử bất ngờ, nếu mà đứng trên phương diện này mà xét, thì đột tử cũng chẳng có gì là kỳ lạ cả.
Chính vì tồn tại những khả năng như vậy mà Đỗ Văn Hạo không tìm hiểu nghiên cứu sâu thêm, nhưng sau khi nghe mẫu thân và phu nhân của Ngụy Triển vào trong này than khóc như vậy, hắn liền nghi ngờ về cái chết của Hoàng Thượng.
Lẽ nào cái chết của Hoàng Thượng có uẩn khúc gì? Đỗ Văn Hạo nhấc tách trà lên nhấp một ngụm rồi ngẫm nghĩ một lúc, nhưng cứ ngồi ngẫm nghĩ như vậy thì chẳng bao giờ tìm được đáp án nào cả, nhất định phải tìm được các tài liệu có liên quan thì mới có thể phán đoán được.
Sau một hồi suy xét, Đỗ Văn Hạo bây giờ quyết định không đi tìm Hoàng Thái Hậu nữa, cho dù bây giờ quan hệ giữa hắn và Hoàng Thái Hậu là tình nhân với nhau, nhưng chuyện này có liên quan đến chuyện giang sơn xã tắc và kế vị ngôi báu, quan hệ người tình e rằng cũng chẳng làm cho Hoàng Thái Hậu có thể thay đổi được quyết định của mình.
Chính vì vậy mà lúc này khi không nắm chắc phần thắng trong tay, thì mình tuyệt đối không nên mở miệng ra thuyết phục Hoàng Thái Hậu chỉ định lục Hoàng Tử lên kế thừa ngôi báu.
Dù sao thì việc đính hôn với Vương Giai cũng đã hòm hòm hết cả rồi, có sáu lễ thì mình cũng đã hoàn thành xong bốn lễ rồi, bây giờ còn mỗi việc chọn ngày thành thân, và rước dâu về thế là xong.
Hơn nữa, mình cũng đã quan hệ với Vương Nhuận Tuyết rồi, cũng chẳng lo gì nàng từ chối mình nữa, sớm muộn gì mà mình chẳng rước nàng về làm vợ.
Chỉ tiếc mỗi một điều là không rước nàng về sớm hơn được thôi.
Đỗ Văn Hạo bây giờ cảm thấy nhiệm vụ đầu tiên của hắn là đi điều tra cái chết của Hoàng Thượng trước, nghĩ vậy hắn liền cho người chuẩn bị kiệu đi vào trong cung tìm Ninh công công.
Ninh công công là thái giám thân tín bên cạnh Hoàng Thượng, khi Hoàng Thượng băng hà thì ông luôn ngồi hầu bên linh cữu của Hoàng Thượng.
Trước linh đường của Hoàng Thượng, bây giờ có hai vị trong bốn vị đại thần chấp chính phụ trách làm tang lễ là Thái Xác và Vương Giai, còn hai vị chấp chính đại thần khác chính là Ung Vương và Tào Vương đang bị Hoàng Thái Hậu giam lỏng trong tẩm cung của mình, chờ cho Hoàng Thái Hậu xác nhận ai là người kế vị xong rồi mới thả hai người đó ra, chính vì vậy mà hiện giờ cũng chỉ có mỗi hai vị tể tướng lo liệu hết việc tang lễ.
Tể tướng Vương Giai khi trông thấy Đỗ Văn Hạo vào trong này, thì chỉ quay sang hắn mỉm cười một cái, chứ không tiến tới chào hỏi gì với hắn thêm nữa, chỉ có Thái Xác là bước tới thi lễ với hắn.
Thái Xác bây giờ trông thấy Đỗ Văn Hạo thì vô cùng khó xử, bản thân ông là Tể Tướng đương triều, người cầm đầu trong văn võ bá quan, cấp bậc cao hơn hẳn Đỗ Văn Hạo tận mấy cấp liền, ông vốn chẳng cần phải đi đến nghênh đón Đỗ Văn Hạo làm gì, mà chỉ cần đứng chờ Đỗ Văn Hạo ngoan ngoãn đến trước mặt ông thi lễ.
Vậy nhưng, tình hình hiện nay lại vô cùng khó nói, Thái Xác vốn ngày trước thuộc vào phe cải cách của Vương An Thạch, nếu như sau này lục Hoàng Tử kế vị, Hoàng Thái Hậu chắc chắn sẽ buông rèm chấp chính, mà Hoàng Thái Hậu lại đứng về phe bảo thủ, vậy thì chức vụ Tể Tướng của ông cũng sẽu têu tùng theo.
Ung Vương lại là người theo trường phái cải cách, chính vì vậy mà Thái Xác mới hết lòng ủng hộ Ung Vương như vậy, vì chỉ có Ung Vương mới bảo đảm được cái ghế Tể Tướng này của ông.
Vậy nhưng bây giờ cả hai Vương Gia là Ung Vương và Tào Vương đã bị giảm lỏng, còn lục Hoàng Tử có kế vị hay không thì đến giờ vẫn chưa biết được, bây giờ theo tình hình chính cục thì Đỗ Văn Hạo là người có lợi thế hơn hẳn Thái Xác, hắn không những nắm binh quyền trong tay, lại là người rất được lòng Hoàng Thái Hậu, chính vì vậy mà vì tiền đồ của mình nên Thái Xác mới cúi đầu trước Đỗ Văn Hạo như vậy.
Vì thế mà khi Đỗ Văn Hạo ngang nhiên bước vào, thì Thái Xác lại mỉm cười đon đả chạy ra chắp tay nghênh đón hắn: "Đỗ tướng quân đến rồi đó hả?" Đỗ Văn Hạo thấy vậy cũng chắp tay cúi người đáp lễ nói: "Vâng! Tể Tướng đại nhân vất vả quá, ty chức hôm nay đến tìm Ninh công công, không biết Ninh công công có ở đây không nữa?" "Có! Có chứ! Khi nãy lão phu trông thấy Ninh công công bước vào bên trong, dường như là đi ra phía sau thắp hương đốt giấy cái gì đấy...! Lão phu đi gọi ông ta giúp Đỗ tướng quân nhé?" Thái Xác cười nói.
Đỗ Văn Hạo nghe ông ta tự xưng mình là lão phu, thái độ vô cùng khiêm nhường, nên dĩ nhiên biết được trong bụng ông ta lúc này đang nghĩ cái gì, nên hắn cũng vội vã đáp lại một cách khách sáo: "Không không! Ty chức làm sao dám làm phiền Tể Tướng đại nhân được cơ chứ! Cứ để cho Ty Chức đi được rồi!" Đỗ Văn Hạo nói xong liền cúi người thi lễ vô cùng cung kính.
"Không sao, không sao! Nơi này có nhiều người qua lại, tướng quân cũng khó tìm ra Ninh công công, thế này vậy, để lão phu đưa tướng quân đi tìm được không?" Thái Xác vẫn khách khí nói.
"Ồ! Vậy thì phiền Tể Tướng đại nhân quá!" Đỗ Văn Hạo cúi người đáp.
Hai người sau đó cùng nhau đi ra phía sau, đi vòng qua những mảnh rèm tang trắng xóa giăng xung quanh phòng đến bên linh đường, trong linh đường lúc này người đến phúng viếng thắp hương khá đông, ánh sáng lại thiếu nên Đỗ Văn Hạo nhất thời không thấy Ninh công công ở đâu cả.