Tống Y

Chương 392: Chức trách




Thái Xác lúc này đứng bên Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói vài câu lấy lòng với hắn: “Lần trước Đỗ tướng quân phụng chỉ của Hoàng Thái Hậu, chỉ dùng một bàn rượu nhạt thôi mà đã đập tan được âm mưu làm loạn của hai tên Đô Chỉ Huy Sứ, ổn định được đại cục, giúp cho Hoàng Thái Hậu có thêm thời gian suy nghĩ chín chắn hơn về việc chọn ai lên ngôi Hoàng Đế! Công lao to lớn của tướng quân chắc chắn sẽ được vang danh sử sách đó!”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy Thái Xác bỗng nhiên lại khen ngợi, vuốt đuôi mình như vậy bất giác đưa con mắt hiếu kỳ lên nhìn ông ta một lượt, hắn không ngờ rằng hắn vừa tước hết binh quyền của bọn họ, lại còn trừng trị một trận như vậy, thế mà Thái Xác lại đi vuốt đuôi nịnh hót hắn như bây giờ, thậm chí lại còn đem mình ra so sánh với Triệu Khuông Dận (Triệu Khuông Dận khi mới lên ngôi Tống Thái Tổ đã bày một bàn tiệc rượu mời những người có công trong việc khai sáng ra nhà Tống đến.
rồi tước hết binh quyền trong tay bọn họ.
nhằm tránh khỏi bọn họ cậy quyền cậy thế mà uy hiếp đến ngôi vua), phải công nhận đầu óc của Thái Xác vô cùng linh hoạt, lòng dạ nham hiểm sâu sắc khó dò, chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung ông ta.
Chả trách gì mà ông ta leo được lên cái chức Tể Tướng này.
Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo liền chắp tay đáp: “Thật không dám! Có chỗ nào đắc tội mong đại nhân lượng thứ cho!”
“Đỗ tướng quân quá lời rồi! Tướng quân mới đúng là người tài hiện nay trong thiên hạ!”
Thái Xác nói xong lại cúi người chắp tay thấp giọng thì thào: “Thực ra thì, Ung Vương vô cùng khâm phục và hâm mộ Đỗ tướng quân, hơn nữa Ung Vương là một người rất trọng trí nghĩa, không bao giờ nuốt lời cả.
lần trước Ung Vương hứa hẹn với tướng quân cái chức Xu Mật Viện Phó Sứ.
thực ra là chỉ cái chức Đồng Tri Xu Mật Viện, chứ không phải là chức Thiêm Thư Xu Mật Viện, Đỗ tướng quân cứ an tâm.
Ung Vương nói lời là giữ lấy lời, lão phu có thể lấy cái đầu trên cổ của mình ra đảm bảo!”
Đồng Tri Xu Mật Viện và Thiêm Thư Xu Mật Viện cũng là Xu Mật Viện Phó Sử, nhưng địa vị lại hoàn toàn khác nhau.
Đồng Tri Xu Mật Viện là Phó Sử thường vụ, còn Thiêm Thư Xu Mật Viện chỉ là một Phó Sử thông thường.
Đồng Tri chức lên chính nhị phẩm, còn Thiêm Thư thì là tòng nhị phẩm.
Lúc trước Ung Vương không hề nói rõ cho Đỗ Văn Hạo biết hắn sẽ làm Phó Sứ nào, nên Đỗ Văn Hạo cứ tưởng hắn là Thiêm Thư Xu Mật Viện, bây giờ Thái Xác đã xác nhận lại cho hắn tin này, đó là hắn thực chất được Ung Vương hứa hẹn lên làm chức Đồng Tri Xu Mật Viện.
Đỗ Văn Hạo làm gì mà không hiểu được dụng ý của Thái Xác, nên cũng làm ra bộ kinh ngạc mừng rỡ, sau đó lại cúi người tạ ơn nói: “Đa tạ! Đa tạ Ung Vương! Đa tạ Tể Tướng đại nhân!”
Thái Xác để ý thấy Đỗ Văn Hạo là vui mừng thật sự, không hề có chút gì là đóng kịch cả, tựa hồ như hắn rất mong mỏi được lên làm chức đó lắm vậy, nên bất giác trong lòng cảm thấy vui mừng khôn tả, Thái Xác thầm nghĩ người trẻ tuổi đúng là trẻ người non dạ, mới có tý thế mà đã vui mừng như bắt được vàng rồi, ha ha ha.
Vậy nhưng, Thái Xác không hề biết được cho dù Đỗ Văn Hạo làm quan chưa lâu, nhưng lại có con cáo già Thẩm Thăng Bình làm tham mưu, trong lúc còn là Đề Hình Quan đi tầm y, Thẩm Thăng Bình đã dạy cho hắn không biết bao nhiêu chiêu bài cũng với các thủ đoạn khi làm quan.
Đỗ Văn Hạo cũng đã thực hành nhiều lần, có nhiều tâm đắc, cộng thêm hắn rất tự tin trong việc đánh đổ Ung Vương, chính vì vậy mà Thái Xác không hề nhìn ra được bất kỳ sơ hở nào của hắn cả.
Thái Xác vô cùng đắc ý, vuốt vuốt chòm râu của mình mỉm cười nói: “Đỗ tướng quân! Gặp được cơ ngộ lớn như thế này, e rằng không phải người nào cũng gặp được đâu, có người có khi cả đời cũng không gặp được nữa ấy chứ! Tướng quân phải nắm chắc cơ hội này mới được! Chỉ cần nắm bắt được nó rồi thì thăng quan phát tài không cần phải nói! Còn nếu không nắm bắt được thì e rằng sẽ ân hận cả đời đấy!”
“Vâng, vâng! Thái Tể Tướng nói đúng lắm, không sai chút nào! Ha ha ha!”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười vui vẻ đáp lại một cách chân thành, sau đó lại còn cúi người tạ ơn lần nữa.
Thái Xác thấy vậy thì ngay lập tức chuyển luôn sang chuyện khác, cứ như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra vậy: “Không biết Đỗ tướng quân tìm Ninh công công có chuyện gì vậy hả?”
Đỗ Văn Hạo trong bụng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ lâu rồi, nên khi mới nghe Thái Xác nói vậy liền đáp: “Ty chức tìm ông ta có chút việc mọn! Lần trước ty chức có nhờ Ninh công công đem về trong cung một ít Đông Trùng Hạ Thảo, nhưng dường như Hoàng Thượng chưa kịp dùng hết thì đã băng hà rồi.
Loại thuốc này rất bổ với những người có thể chất yếu đuối! Hôm nay, Hoàng Thái Hậu vì lo lắng nhiều việc, thân thể suy nhược chính vì vậy mà ty chức muốn vào trong này lấy một ít về bồi bổ cho Hoàng Thái Hậu! ”
Thái Xác nghe xong thì chợt hiểu ra vấn đề, ông ta liền gật gật đầu nói: “Thì ra là vậy, vậy thì chúng ta phải mau mau đi tìm Ninh công công mới được!”
Sau một hồi tìm kiếm, hai người mới tìm thấy Ninh công công đang ngồi ở bên cạnh linh điện của Hoàng Thượng tay đốt hương, miệng lảm nhảm cúng tế.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền tiến lại gần Ninh công công rồi nói: “Công công đừng quá đau buồn...!”
Ninh công công nghe thấy có tiếng nói liền từ từ ngước đầu lên nhìn hai mắt của ông lúc này ướt nhòe, nhìn một hồi lâu Ninh công công mới nhận ra Đỗ Văn Hạo, ông liền vội vã đứng dậy nói: “Thì ra là Đỗ tướng quân! Tướng quân tìm lão nô có việc gì vậy ?”
“Có chuyện gấp muốn gặp công công một lát.
chúng ta ra đằng kia nói chuyện một chút nhé, được không?”
Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói.
Ninh công công nghe xong liền gật gật đầu.
Sau đó đi theo chân Đỗ Văn Hạo ra bên ngoài.
Thấy hai người Đỗ Văn Hạo và Ninh công công có chuyện muốn bàn riêng với nhau.
Thái Xác lúc này cũng cảm thấy không tiện khi đi theo để nghe ngóng, vì vậy ông ta không đi theo nữa.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận dòm trước ngó sau một hồi mới cúi người thấp giọng nói: “Ninh công công! Nghe nói lúc Hoàng Thượng băng hà, thì vừa vặn là lúc Ngụy Triển trực ban, nhưng Ngụy Triển lại uống rượu say làm lỡ việc cứu chữa Hoàng Thượng, còn Thái Y khác thì lại đến muộn không kịp cứu chữa, chính vì vậy mà Hoàng Thượng mới băng hà.
Không biết sự việc có phải như vậy không?”
Ninh công công nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hình như là vậy! Không biết Đỗ tướng quân tại sao tự nhiên lại hỏi đến chuyện này vậy?”
Đỗ Văn Hạo và Ninh công công có giao tình khá là mật thiết, biết Ninh công công cũng là người kín mồm kín miệng, chính vì vậy mà hắn liền thấp giọng đem sự thật ra nói cho ông ta nghe: “Không dám giấu gì công công! tiểu đệ và Thái Y Thừa Ngụy Triển là anh em bằng hữu khá tốt của nhau, khi tiểu đệ mới chân ướt chân ráo vào Thái Y Viện thì ông ta hết mực giúp đỡ cho tiểu đệ! Lần này Ngụy Triển chẳng may bị tội nhốt trong ngục tối, nghe nói là sắp bị chém đầu nữa! Thực ra hôm qua vợ và mẫu thân của Ngụy Triển có đến tìm tiểu đệ, rồi tiết lộ cho tiểu đệ một tin vô cùng quan trọng, làm cho tiểu đệ không thể không chú ý được, chính vì vậy mà hôm nay đến tìm công công!”
“ố! Không biết là tin gì mà quan trọng như vậy?”
Ninh công công hỏi.
“Mẫu thân cũng với phu nhân của Ngụy Triển đã thề với tiểu đệ rằng Ngụy Triển từ trước đến giờ sức khỏe khá yếu.
nên đã cai rượu từ nhiều năm nay rồi.
Chính vì vậy mà ông ta không thể nào vì say rượu mà làm lỡ việc cứu chữa cho Hoàng Thượng được! Chắc chắn là có người vu khống cho ông ta.
Vì thế nên mà hai người đó mới tìm đến tiểu đệ để kêu oan!”
Đỗ Văn Hạo nói.
Ninh công công nghe xong thì sững người kinh hãi.
Ông ta đưa mắt sang hai bên dò xét một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Có thật là như vậy không hả?”
Đỗ Văn Hạo đáp: “Tiểu đệ chỉ nghe hai người đó nói với tiểu đệ vậy thôi! Chính vì vậy mà tiểu đệ mới chạy đến đây để tìm công công! Thực ra tiểu đệ vẫn chưa xác nhận xem nó là thật hay giả nữa! Vậy nhưng, xem bộ dạng của người đó thì dường như không phải là đóng kịch, hơn nữa Hoàng Thượng băng hà vốn có rất nhiều điều bí ẩn.
Chúng ta cũng phải quan tâm và điều tra một chút mới không cảm thấy cắn rứt lương tâm với Hoàng Thượng! Tiểu đệ nói vậy có đúng không hả công công?”
Ninh công công nghe xong thì gật gù nói: “Đỗ lão đệ nói chí lý lắm! Lão nô thực ra là đã có ý nghi ngờ từ trước rồi.
Theo lý mà nói thì người trực ban tuyệt đối không được phép uống rượu, và cũng không được phép rời Hoàng Thượng nửa bước! Vậy thì tại sao khi Hoàng Thượng băng hà Ngụy Thái Y lại năm say khướt trong căn nhà nhỏ ở trong Ngự Hoa Viên, mặc cho người ta lay lắc thế nào cũng không tỉnh! Cái này rốt cuộc là ai đã làm cho Ngụy Thái Y bị như vậy thì chúng ta phải điều tra cho rõ ràng mới được! ”
“Ngụy Thái Y vẫn chưa nhận tội?”
“Vừa nãy thì không thừa nhận tội kêu khóc van xin nói mình bị oan.
Ông ta nói rằng mình không uống rượu kết quả là ông ta bị giao cho Ngự Sử Đài.
dưới cực hình đau đớn thì làm sao mà chịu nổi cơ chứ? Thế là ngay tối ngày hôm đó Ngụy Triển đã tự nhận hết tội, nhận mình uống rượu làm hỏng việc lớn! Nhưng vì ông ta khai nhiều lời khai khác nhau quá.
Hôm nay thì nói là mình đi trộm rượu uống, ngày khác thì lại khai là không biết ai đã đặt rượu ở trong phòng để ông ta phát hiện ra rồi uống! Còn sau đó ông ta lại khai là mình tự đi mua rượu uống...!”
Ninh công công nói.
“Thật vậy sao?”
Đỗ Văn Hạo ngẫm nghĩ một lúc rồi trầm giọng hỏi: “Công công! Trước khi Hoàng Thượng băng hà thì công công có ở bên cạnh Hoàng Thượng không vậy?”
“Dĩ nhiên là có rồi.
Ngày hôm đó là ngày trực của lão nô mà!”
Ninh công công đáp.
“Khi đó Hoàng Thượng bị bệnh ở nơi nào? Phát bệnh ra sao? Triệu chứng như thế nào?”
Đỗ Văn Hạo nôn nóng hỏi.
“Ngay đêm đầu tiên Hoàng Thượng đến ngủ với Chu Đức Phi nương nương, sau đó trời sáng thì người tỉnh dậy rồi làm vệ sinh là dùng bữa sáng.
Chu Đức Phi nương nương nói Hoàng Thượng uống thuốc trước, bảo là Đỗ lão đệ đã dặn dò như vậy rồi,nên Hoàng Thượng phải dùng thang thuốc này.
Hoàng Thượng nghe vậy liên mỉm cười rất vui vẻ.
vì người biết trong dám phi tần ở trong cung thì duy chỉ có mỗi Chu Đức Phi nương nương là còn giục Hoàng Thượng uống thuốc, đốc thúc rất là nghiêm ngặt, sau đó Hoàng Thượng liền uống thuốc của Đỗ lão đệ đã kê cho! ”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền thở dài nói: “Trong các phi tần nơi hậu cung, thì chỉ có mỗi Đức Phi nương nương là có thể khuyên nhủ được Hoàng Thượng mà thôi! Các phi tần khác thì thường hay chiều theo ý của Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng không muốn uống thì cũng không ép người uống, như vậy thì chẳng khác gì là hại Hoàng Thượng cả!”
“Đúng vậy! Các phi tần trong hậu cung chỉ có mỗi Chu Đức Phi nương nương là đối xử với Hoàng Thượng đúng mực nhất! Sau khi Hoàng Thượng bãng hà thì nương nương khóc lóc thảm thiết, đến mấy đứa người hầu trông mà cũng cảm thấy xót xa thay cho nương nương!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gật đầu tán đồng, hắn bỗng nhiên nhớ ra là hắn đã quay về kinh thành khá lâu rồi mà cũng mới chỉ gặp Chu Đức Phi nương nương có mỗi một lần, mà lần đó lại chính là lần hắn vào bái kiến Hoàng Thái Hậu bắt gập Chu Đức Phi nương nương tại linh đường của Thái Hoàng Thái Hậu.
Hắn nhớ lúc đó trông nàng khô héo, bơ phờ, rệu rã lắm.
Chắc là nàng rất đau lòng vì cái chết của Hoàng Thượng, nên thần sắc mới trở nên khổ sở như vậy! Nói tới Chu Đức Phi nương nương thì Đỗ Văn Hạo mới sực nhớ ra nàng vốn là tỷ tỷ của hắn vậy nên sau khi bận bịu xong công việc trong quân đội xong cũng nên đi thăm Chu Đức Phi nương nương một chuyến mới được, mong rằng nàng đừng đau buồn quá mà hóa bệnh.
Cho dù con trai của Chu Đức Phi nương nương là lục Hoàng Tử rất có khả năng kế vị lên làm Hoàng Đế nhưng theo như quy định của Hoàng tộc Chu Đức Phi không phải là mẹ chính thống, chính vì vậy mà nàng không thể nhận được những sự đãi ngộ như Hoàng Thái Hậu.
Hơn nữa Chu Đức Phi nương nương cũng chẳng phải là người máu me gì với mấy cái công danh này, nên e rằng cũng chẳng mong chờ con mình lên làm vua cho lắm.
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy liền quay sang Ninh công công hỏi tiếp: “về sau thì sao? Hoàng Thượng bị làm sao?”
“Chu Đức Phi nương nương thường phải khuyên Hoàng Thượng uống thuốc rất lâu Hoàng Thượng mới chịu đồng ý, và lần này cũng vậy, Chu Đức Phi nương nương phí không biết bao nhiều là công sức mới dỗ dành được Hoàng Thượng uống thuốc, rồi nương nương liền cho gọi đầu bếp trong Dược Phòng bưng thuốc lên cho Hoàng Thượng, đó chính là vị thuốc Đông Trùng Hạ Thảo do Đỗ lão đệ gửi về cho Hoàng Thượng.
Sau khi dùng thuốc xong, thì mọi người liền dùng bữa, trong lúc Hoàng Thượng và Chu Đức Phi nương nương đang ăn thì Hoàng Thượng đột nhiên ôm lấy ngực của mình nói tim của người đập loạn xạ, có cảm giác vô cùng hồi hộp bất an! Tiếp sau đó Hoàng Thượng liền lảo đảo đứng đậy đến cả bát đũa ở trên bàn cũng bị hất văng tung tóe!”
Ninh công công tỉ mỉ kể lại sự tình.
“Chờ chút!”
Đỗ Văn Hạo vội vã cắt lời của Ninh công công nói: “Hoàng Thượng khi đó cụ thể cảm thấy trong người như thế nào? Công công có thể nói rõ cho tiểu đệ nghe được không?’’ Ninh công công nghe vậy liền ngửa đầu lên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Lão nô chỉ nhớ khi đó Hoàng Thượng ôm lấy ngực của mình nói cảm thấy tim đập rộn ràng, lo lắng, bất an! À....
Đúng rồi.
Hoàng Thượng còn cảm thấy chóng mặt, đứng cũng không vững sau đó liền ngã vật trên chiếc sạp mềm!”
“Hồi hộp bất an, lại cảm thấy chóng mặt....?”
Đỗ Văn Hạo cau mày lại suy ngẫm, hai triệu chứng này rất giống với các hiện tượng trúng độc, không thể nào có cách lý giải khác được.
Đỗ Văn Hạo lại hỏi cặn kẽ hơn tình hình lúc đó.
Ninh công công thì lại không nhớ rõ hơn được nữa vì tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn.
Ninh công công cũng chẳng phải là thầy thuốc cũng chẳng nghi ngờ trong đồ ăn, hay thuốc uống là có vấn đề, ngẫm nghĩ một hồi lâu Ninh công công liền thấp giọng nói: “Đỗ lão đệ! Lẽ nào trong này có vấn đề gì hay sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đáp: “Theo tình hình trước mắt thì đúng là tiểu đệ vẫn chưa thể tìm ra được chứng cứ cụ thể chứng minh là có người đã giở trò! Vậy nhưng, công công lẽ nào không cảm thấy trong chuyện này nó có vấn đề gì hay sao?”
“Theo như Đỗ lão đệ nói, thì lão nô cũng thấy trong chuyện này đúng là có một cái gì đó vô cùng khó hiểu và kỳ quái! Vậy nhưng, lão nô lại là một người ngoài ngành, không hiểu gì về những cái Hình Ngục điều tra như Đỗ lão đệ, rốt cuộc là Ngụy Triển có bị oan hay không, và câu chuyện cuối cũng là như thế nào? Nên điều tra ra sao? Lão nô không thể nào biết được, không biết ý của Đỗ lão đệ ?”
Ninh công công lắc lắc đầu nói.
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy liền im lặng ngẫm nghĩ một hồi, rồi lên tiếng đáp: “Đúng vậy! Trong chuyện này có quá nhiều điểm nghi ngờ, đúng là phải điều tra cho rõ ràng mới được!”
Ninh công công nghe vậy liền nhòm trước ngó sau, thấy không có ai ở gần đây liền thấp giọng nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ lão đệ! Hoàng Thượng đối xử với lão đệ quả thật là vô cùng tốt! Nếu như Hoàng Thượng băng hà mà có nhiều điểm nghi vấn.
Hoặc có thể lão nô suy nghĩ có phần nghiêm trọng hơn nữa là có người đang đứng trong bóng tối bày trò hãm hại Hoàng Thượng, lại còn cố ý chuốc rượu Ngụy Thái Y say mèm làm cho ông ta không thể đến kịp để cứu chữa cho Hoàng Thượng được, thì kẻ đó tội đáng muôn chết! Chuyện này mà lão đệ không điều tra cho rõ ràng, thì rất có lỗi với Hoàng Thượng đó biết không?”
“Công công nói chí phải! Tiểu đệ cũng muốn điều tra việc này lắm đấy chứ! Vậy nhưng chức quyền của tiểu đệ không được phép quản vụ án này...!”
Đỗ Văn Hạo nói xong liền liếc mắt nhìn Ninh công công dò xét.
Ninh công công nghe vậy liền nói: “Đỗ lão đệ nói cũng hơi bị quá đáng rồi đấy! Đỗ lão đệ đã từng được Hoàng Thượng đích thân khâm điểm lên chức Đề điểm Các Lộ Hình Ngục Đề Hình Quan, cho dù các nơi do lão đệ quản trong đó không bao gồm kinh thành, nhưng lại không hề nhắc tới là không được phép điều tra các vụ án trong kinh thành.
Chính vì vậy cũng không thể nói là lão đệ đã làm trái với pháp luật được! Hơn nữa, lão đệ cho dù không nhậm chức Đề Điểm Các Lộ Hình Ngục Đề Hình Quan đi chăng nữa, thì lão đệ vẫn còn là một Ngự Y ở trong triều! Thủ hạ của lão đệ gây ra chuyện tày trời như vậy, thì lão đệ đĩ nhiên phải có trách nhiệm điều tra cho rõ ràng chứ! Cái này có quan hệ rất lớn với Hoàng Thượng đó!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền chắp tay lên nói: “Công công trách cứ tiểu đệ đáng lắm! Nghe những lời công công vừa nói tiểu đệ bỗng nhiên thấy mình thật là ngu dại, tiểu đệ đã hiểu rồi.
Tiểu đệ khi trước đã quá để ý đến việc phạm pháp mà không dám làm gì! Chuyện lớn tày trời như thế này cho dù tiểu đệ không được phép can dự vào, nhưng tiểu đệ nhất quyết vẫn phải nhúng tay vào.
Chứ đừng nói đây lại là chức trách của tiểu đệ! Tiểu đệ bây giờ sẽ lập tức bắt tay vào điều tra ngay! ”
“Được như vậy thì tốt quá rồi! Nếu như Đỗ lão đệ có chỗ nào cần dùng đến lão nô thì cứ việc nói với lão nô một tiếng, lão nô rất vui lòng được giúp đỡ!”
Ninh công công cũng không hỏi thêm hắn nên điều tra ra sao, đối với những chuyện như thế này thì biết càng ít càng tốt.
“Cái này thì chắc chắn rồi, tiểu đệ xin được phép cáo từ!”
Đỗ Văn Hạo nói xong liền chắp tay thi lễ.
Đỗ Văn Hạo sau khi ra khỏi nơi đó liền chạy thẳng đến tẩm cung bầy linh đường của Thái Hoàng Thái Hậu, hắn bây giờ phải tìm đến Chu Đức Phi nương nương, khi đó Đức Phi nương nương là người ở ngay bên cạnh Hoàng Thượng, nên nàng chắc chắn sẽ biết rất nhiều chuyện.
Hắn không ngồi kiệu đi đến đây, bởi vì hai nơi này cách nhau cũng không xa lắm, hắn cũng nhân tiện trên đường đi bộ đến đây nghĩ nên điều tra vụ án này ra sao.
Trời lúc này cũng đã tối.
Màn đêm đầu hè bắt đầu buông xuống mảnh đất khô cứng ở phía bắc này, những ngọn gió hiu hiu thổi vào cánh cửa sổ làm cho cánh cửa kêu lên kẽo kẹt.
Những nụ hoa chớm nở rơi rớt trên thềm như cúi đầu đau thương, gió đêm theo những hạt mưa rơi tí tách lên trên những mầm hoa, chúng như những giọt nước mắt chảy đêm hè vắng, lách tách đến chạnh lòng.
Khi Đỗ Văn Hạo đến tẩm cung thì thật thật không may cho hắn là có mấy vị phu nhân của các công tôn đại thân đang đến tế lễ và thăm nom các vị phi tần, bọn họ đang ngồi nói chuyện với nhau.
Tiêu công công vốn lúc đầu định vào bẩm báo cho Hoàng Thái Hậu biết, nhưng Đỗ Văn Hạo liền ngăn lại rồi sau đó hắn đi vào trong hoa phòng ngồi đợi.
Tiêu công công thấy vậy cũng bước theo cũng hắn vào ngồi bên trong.
Gió bên ngoài tiếp tục nổi lên, những chiếc rèm màu tím khẽ phất phơ trong gió.
trong ánh đèn leo lét, yếu ớt, lay lắt như bóng dáng của một cô gái đang bay người uốn lượn, đêm xuống càng lúc càng nhanh ánh đèn phất lên bóng hình của rặng trúc bên ngoài đung đưa hiu quạnh, xa xa còn vãng văng tiếng chó sủa khi đêm về.
Tiêu công công ngồi bên cạnh Đỗ Văn Hạo lúc này có lẽ vì mấy ngày nay vất vả mệt nhọc, dường như không có thời gian để ngủ nghỉ, chính vì vậy mà chả mấy chốc ông đã nằm bẹp lên bàn ngáy lên đều đều.
Đỗ Văn Hạo ở trong hoàn cảnh này cũng cảm thấy không thể nào cưỡng lại được cơn buồn ngủ đang kéo về ầm ầm.
Đột nhiên có một tiếng động vang lên kêu loảng xoảng làm cho Đỗ Văn Hạo kinh hãi giật mình tỉnh dậy.
Đứa cung nữ thấy Đỗ Văn Hạo đột nhiên ngồi thẳng người dậy như vậy, sợ quá quỳ luôn xuống đất đập đầu van xin: “Nô tỳ đáng chết mong tướng quân xá tội! nô tỳ chẳng qua là sợ đại nhân bị lạnh, nên định choàng lên cho đại nhân một chiếc áo giữ ấm, nhưng ai ngờ nô tỳ chẳng may làm rơi tách trà đặt trên bàn làm tướng quân tỉnh giấc, nô tỳ thật đáng chết! ”
Đỗ Văn Hạo lúc này mới để ý thấy trên người mình đã có thêm một chiếc áo khoác, sau đó lại nhìn vào đứa cung nữ đang run lên vì sợ hãi.
Hắn liền ngáp dài lên một tiếng rồi hỏi: “Bây giờ là canh mấy rồi?”
“Dạ bẩm tướng quân, cũng vừa mới đến canh một ạ!”
Đứa nô tỳ sợ hãi đáp.
Tiêu công công cũng nghe thấy tiếng động nên cũng bừng tỉnh dậy, khi ông ngóc đầu lên thì Đỗ Văn Hạo đã đưa tay ra ý cho đứa nô tỳ lui ra bên ngoài, sau đó hắn liền vỗ vỗ vào vai của Tiêu công công mỉm cười nói: “Công công bị sao mà lại ngủ gà ngủ gật vậy?”
Tiêu công công nghe vậy liền mỉm cười rồi rót cho Đỗ Văn Hạo một tách trà đặc nói: “Đúng là có tuổi rồi có khác, ngày trước lão nô thức mấy đêm liền cũng chẳng nhằm nhò gì cả! Ài!”
Đỗ Văn Hạo cũng chẳng muốn nhắc lại chuyện cũ chút nào, vì nói cho cũng thì Tiêu công công mới là người đau lòng nhất.
Thái Hoàng Thái Hậu khuất núi rồi thì ông ta cứ như người mất hồn vậy.
Cái cảm giác này cũng giống như cái lúc Trần Mỹ Nhân bị bệnh, Liên Nhi khi đó bồn chồn lo lắng cứ như xé nát ruột gan của nàng ra vậy, chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo rất thấu hiểu tình cảm giữa Tiêu công công và Thái Hoàng Thái Hậu.
Nên không để cho Tiêu công công kịp ôn nghèo kể khổ, hắn đã nhanh miệng chuyển sang chủ đề khác: “À đúng rồi! Chờ sau khi việc tang lễ này kết thúc thì tiểu đệ mời công công đến nhà chơi một chuyến được không nhỉ?”
“Tiểu đệ sẽ gọi Liên Nhi làm mấy món mà công công thích ăn, đến lúc đó công công đừng có mà chối từ đó!”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói.
Tiêu công công nghe vậy liền đáp: “Được thôi! Lão nô bây giờ cũng nhàn rỗi lắm ha ha! Bây giờ lão nô phải đi xem Chu Đức Phi nương nương đã bận việc xong chưa cái đã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.