Bọn Đỗ Văn Hạo bàng hoàng, lại nói thêm: “Chính là dùng thuốc súng để chế … loại vũ khí đó”
Quân khi giám lườm quân khi thiếu giám sau lưng, tên thiếu giám đo ấp úng nói: “Dạ dạ, ở Tây tác phường có”
“Ừ, có là được rồi, đợi ta đi xem Đong tác phường rồi mới đến Tây tác phường”
Sau khi xem xét xong Cung nỏ viện, hắn đến Đông tác phường, ở đây chế tạo cung nỏ và các binh khí nhẹ cùng các đồ dùng đi kèm khác, Đỗ Văn Hạo lại tiến hành kiểm tra 1 lần nữa, ít nhất 30% số đó là sản phẩm không đảm bảo.Trong đầu hắn đã có kế hoạch, liền không vặn vẹo tên quân khí giám khù khờ kia nữa.Tây tác phường là nơi chế tạo khí giới lớn, các sản phẩm không đạt chất lượng ở đây tuy ít hơn, nhưng cũng phải đến 20%.Đỗ Văn Hạo xem xét toàn bộ tác phòng, rồi hỏi thiếu giám kia: “Hỏa thương thì sao? Không phải ngươi nói Tây tác phòng có sao? Ở đâu?”
Thiếu giám vội quỳ xuống, mở một chiếc rương , lấy quả cầu bằng đất nung ra: “Chính là đây, tướng quân, cái này gọi đùa là Độc dược yên cầu (bom khói độc), bên trong là thuốc súng, đốt dây dẫn, rồi ném vào trận địa của địch, hoặc trong lúc phòng thủ có thể chôn dưới thành, sau khi nổ sẽ nhả ra khói độc, làm quân địch đổ máu mũi, thậm chí trúng độc mà chết!”
Bom khí độc? Đỗ Văn Hạo xoay đi xoay lại hiếu kì xem: “có thể thử không?”
“Vâng! Mời tướng quân qua bên này”
quân khi giám dẫn Đỗ Văn Hạo đến khu thử nghiệm đằng hậu viện, đặt vài lồng gà ra đất, sau đó nèm 1 lựu đạn vào đó, quả nhiên nổ thật, nhả ra khói mịt mù, mấy con gà trong lồng bắt dầu lảo đảo, được một lúc thì ngã khụy.
có điều, khói tan rất nhanh mấy con gà ngã ra lại dần tỉnh lại, đứng lên bình thường.Đỗ Văn Hạo hỏi quân khi giám: “Thế này là thế nào?”
Quân khí giám mặt đỏ lựng, cũng không biết tại làm sao, hắn luống cuống quay sang nhìn thiếu giám bên cạnh.Thiếu giám cũng rất khó xử, rụt rè nói: “Bình thường … phải nổ mấy cái rồi mới … mới có hiệu quả, có cần thử thêm vài quả nữa không ạ?”
Đỗ Văn Hạo cười nhạt: “Đối phó với mấy con gà còn khó khăn như vậy, vậy với người to gấp mấy lần gà, rồi chiến trường là nơi rộng lớn như vậy, hiệu quả có thể lớn đến đâu đây? Các ngươi hi vọng kẻ địch sẽ nằm yên đó đợi các ngươi ném lựu đạn khói độc à?”
Tên thiếu giám đỏ lựng mặt nói: “Loại này chỉ có thể làm đổ máu mũi, tiêu hao khả năng tấn công, nhưng không thể làm người chết ngay được”
“Cách trộn thuốc như thế nào?”
“Bên trong là lưu huỳnh 15 lạng, thảo ô đầu 5 lạng, diễm tiêu một cân tư, ba đậu 5 lạng, lang độc 5 lạng, đồng dầu 2 lạng rưỡi, tiểu dầu 2 lạng rưỡi, mạt than củi 2 lạng rưỡi, lệ thanh 2 lạng rưỡi, thạch tín 2 lạng, sáp ong 1 lạng, trúc như 1 lạng mốt, nấm 1 lạng mốt.
Bên ngoài giấy dùng 12 lạng rưỡi, ma bì 2 lạng, lệ thanh 2 lạng rưỡi, sáp ong 2 lạng rưỡi, hoàng đan 1 lạng mốt, muội than nửa cân, trộn vào dán bên ngoài.”
Đỗ Văn Hạo nghe mà mỉa mai: “Cái này chỉ khiến người ta khó chịu mà thôi, còn việc là đổ máu cam đúng là khoa trương, chứ đừng nói là giết người”
Có điều cách nghĩ này đã nhắc nhở hắn, rộm nghĩ với những kiến thức hóa học của mình, chế độc khí không thành vấn đề, quan trọng là chết tạo trên quy mô lớn, làm thế nào để nén khí, làm thế nào để phát ra, dẫn nổ thế nào, hàng loạt vấn đề kĩ thuật như thế nào, lại còn phải thí nghiệm nhiều lần nữa chứNhưng nói chung, chiến tranh xưa nay, khi các loiaj vũ khí mới xuất hiện, chỉ có thể thắng thế giai đoạn đầu, sau đó quân địch học được thì ưu thế không còn nữa.
khi nước Tống chế tạo được thuốc nổ, nước Kim đã học làm được rất nhanh, trong chiến tranh hiện đại, nước Đức chế tạo ra bom nổ chậm đầu tiên, đến sau chiến tranh thế giới thứ hai thì hầu hêt các quốc gia đã học và sử dụng đươck kĩ thuật bom nổ chậm.
Các hiện tượng làm theo vũ khí của đối phương trong xã hội đương đại quá nhiều, đến thứ như bom nguyên tử mà còn được làm theo rất nhanh, chứ đừng nói là nhưng trang thiết bị đơn giản.Mao chủ tịch nói rất hay, cái quyết định thành bại trong chiến tranh là con người, chứ không phải vũ khí mới.
Câu nói này càng đúng với những vũ khí thời cổ đại..
Vì vậy, mình cần chế tác ra những vũ khí mới, nhưng chủ yếu là con người, cần phải tạo ra một đội quân tinh nhuệ mới đúng.Đỗ Văn Hạo lại nói: “Còn có loại vũ khí gì nữa, lấy ra biểu diễn ta xem”
Quân khí giám vâng vâng dạ dạ, biểu diến loại tên có đầu dây để trói người, hầu như là loại có tính đốt cháy, còn hiệu quả đều không được như ý muốn.Đỗ Văn Hạo xem hết các loại vũ khí, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của Hỏa thương, hắn cảm thấy rất kì lạ: “Không phái còn có hỏa thương sao? Ở đâu vậy?”
“Chỉ có thế thôi ạ, khoong còn gì nữa”
quân khí giám sợ hãi đáp, hắn không hiểu hỏa thương mà Đỗ Văn Hạo nói đến là gì.Đỗ Văn Hạo lấy giấy vẽ minh họa một cơ phát thương: “Chính là cái có hình dáng thế này, cho thuốc súng vào mà bắn”
Tên thiếu giám đó ấp úng: “Cái này … tì chức chưa từng nhìn thấy ạ!”
Quân đội Bắc Tống đã bắt đầu biết đưa thuốc súng vào trong chế tạo vũ khí rồi, nhưng hỏa thương phải vài chục năm sau, trong chiến tranh với Kim, mới xuất hiện, ban đầu là làm bằng trúc, sau khi nhét thuốc súng vào thì đốt bắn vào kẻ địch.Vì vậy thời điếm này chưa xuất hiện hỏa thương.Đỗ Văn Hạo nghi ngờ, đến quân khí mà còn chưa có, thì có nghĩa quân đội chưa được trang bị loại vũ khí này.Sáng chế hỏa thương, pháo!Đỗ Văn Hạo bị kích động, đáng tiếc, bản thân không nhớ chút nào về cấu tạo súng, nhưng lại biết chút về súng lục và súng đánh bộ vì chúng đơn giản hơn, có thể vừa chế tạo vừa thí nghiệm.
Còn pháo, nhưng lo là kĩ thuật của Bắc Tống không theo kịp được.
Hơn nữa, quan trọng hơn là mình không biết chế tạo đạn, chính xác hơn là ngòi đạn, cũng không biết chế tạo thuốc súng không khói như thế nào.
Đương nhiên càng không biết cách châm ngòi, pháo phát minh ra chỉ có thể bắn ra thuốc súng đen, công hiệu giảm rất nhiều, hoặc chỉ có thể bắn ra đạn lõi sắt, lõi đá, nếu để lại tấn công thành hay chỗ đông người thì cũng không tồi.Đỗ Văn Hạo thấy hối hận, hồi ĐH chỉ nghiên cứu súng đạn làm thương, hiểu hết những vết thương do súng đạn gây ra, nhưng lại không biết gfi về cacah chế tạo súng, thật hảm hại! xem ra, vẫn phải sáng chế súng với yêu cầu thấp thôi, nếu không được thì làm súng mồi lửa cũng được.Thấy bên hỏa khí trống rỗng, Đỗ Văn Hạo rất vui, nếu thành lập một đội hỏa thương thì tốt quá, lại phát minh được ra pháo, bí mật lắp đặt trước, thành lập một sư đoàn bí mật, đến trận chiến quan trọng thì đem ra dùng, giáng cho địch 1 đòn chí mạng mới có được hiệu quả cao!Hắn giữ sắc mặt thật tốt rồi nóiĐến kho vũ khí Đông tác phường, ở đây có các loại súng ống, Đỗ Văn Hạo kiểm tra trọng lượng, rồi kiểu dáng, đều cảm thấy bình thường, không có gì mới lạ cả.Hắn cầm một khẩu hoa thương lên, thử một chút, cảm thấy cần phải luyện võ công, bản thân đâu có phải là đối thủ của mấy tay khỏ luyện từ nhỏ được, phải là kì tích mới được, nhất thời không nghĩ ra ý nào hay.
Hơn nữa, cũng không thích chuyện binh đao, việc này cần suy nghĩ thật kĩ, tiện tay cầm một lan ngân thương làm vì.Hắn căn cứ vào số vũ khí cần cho chuyến xuất chinh Tây Hạ lần này, làm một danh sách đưa cho quân giám khí, sau đó rời khỏi quân khí sở, cùng đám hộ vệ đến khu mật viện truyền ý chỉ của Hoàng Thái Hậu lấy binh phù lệnh tiễn, rồi lại đến bộ hộ phát lương thảo.Xong công chuyện thì đã xế trưa.Đỗ Văn Hạo sai người đi thông báo cho tổng chi huy tiền địch trong lần xuất chinh này Bộ Thử Lã Công Trứ, phó tổng chỉ huy là Đại tướng bộ thử Khúc Trân, và giám quân tuyên khánh sử Lý Hiến đến họp tại Tam Nha, bàn luận chuyện xuất binh, được biết 3 người bị Hoàng Thái Hậu gọi vào cung rồi.Đỗ Văn Hạo biết, Cao Thao Thao chắc chắn muốn dặn dò bọn họ quán triệt chiến lược của mình, và dặn dò phó soái không được chấp hành phương án tác chiến mà bà không đồng ý, bắt buộc phải báo cáo để bà quyết định quân pháp mới.
hắn cũng kiên nhẫn chờ đợi, ăn bữa trưa tạ Tam Nha, gọi tất cả quân bộ chỉ huy sở lại, một đội người ngựa đến doanh trại quân số 1 của bộ binh Quảng Đức huyện Dương Vũ ngoài thủ phủ Khai Phong kinh thành để thị sát.Doanh đội số 1 doanh đội Quảng Đức huyện Dương Vũ.Chỉ huy doanh trại Quách Sách đang ở thương khố dọn dẹp, hồi dịch sắp xếp của quân chỉ quân sai rất nặng, bây giờ sắp đến tháng chín rồi, mà chỉ tiêu mới hoàn thành một nửa, nếu cứ với tốc độ này thì đến cuối năm không đạt nổi chỉ tiêu mất, đến lúc đó, …Nghĩ đến đây mà lòng hắn nóng như lửa đốt, nghĩ phải nhất định hoàn thành nhiệm vụ, nhưng binh lựa của quân doanh mới có 500 người, bây giờ không có đến một nửa có mặt tại đây! Thật không ổn, phải tăng binh sĩ tham gia Hồi dịch, mong sao lúc này đừng có chuyện gì phải động đến binh đao!Đang suy nghĩ xem cử những ai tham gia hồi dịch thì tên gác cửa trại hồng hộc chạy vào thông báo, quỳ một gối xuống bẩm: “Cấp báo, Tam Nha đến kiểm tra, Đỗ tướng quân cùng các quan binh đến bản doanh thị sát!”
“Cái gì?”
Quách Sách không dám tin vào tai mình, lúc này mà lại có người đến kiểm tra, đây chẳng phải tin gì hay ho, đúng là sợ gì thì cái đó đến, hắn gọi tất cả ra đón người trước đã.Trước cửa doanh trại, thấy có mấy chục người đến kiểm tra, ai ai sắc mặt cũng tái mét.Chưa nghe mấy lời sáo rỗng, Đỗ Văn Hạo liền mở cửa nói: “Bản quan muốn gặp toàn bộ binh sĩ nói chuyện, xem các huynh đệ luyện tập thế nào, tập hợp mọi người đến thao trường ngay”
Quách Sách sợ hãi nói: “Đại tướng quân, chư vị tướng quân, hãy đến đại trướng ngồi nghỉ, tì chức lập tức đi ra lệnh chuẩn bị tiệc rượu, dùng bữa xong rồi mới gặp các binh sĩ nói chuyện, như vậy được không ạ?”