Tống Y

Chương 424: Ưu thế không ưu thế




Quan quân luật gao giọng đáp: “Kẻ tham ô thành tội, 10 thất trở lên, phạt 100 trượng và 1 năm bổng lộc”
Đỗ Văn Hạo đi hết tử bất ngờ này đến bất ngờ khác : “Đến tham ô mà cũng không bị tử hình sao? Luật kiểu gì vậy?”
“Khởi bẩm tướng quân, tham ô không bị, nhưng nhận hối lộ thì bị, một thước 100 trượng, 1 thất thêm một bậc, 15 thất treo cổ”
“Thế còn được, Quách chỉ huy sứ, ngươi tự ý cho quân binh hồi dịch, theo luật phạt trăm trượng, thêm vào đó mạo nhận quân số ăn bớt trợ cấp, tổng cộng hai trăm trượng, xem ra xương sống ngươi toi rồi, còn nội tạng thì đừng mong còn nguyên vẹn, ngươi tự lo liệu xem nên nói hay không?”
Quách Sách run lẩy bẩy không nói.Đỗ Văn Hạo đảo mắt nói: “Quách chỉ huy sứ, bản quan biết ngươi có chỗ khó, số binh sĩ bị khai khống này, và số trợ cấp tham ô, mỗi tội 100 trượng, hai tội cộng lại, dù gì cũng không sống nổi, không biết thí tốt giữ xe, chết không chịu nói, người khác liệu có lo cho người nhà của ngươi không, ngươi nói xem đúng không?”
Quách Sách rùng mình, chầm chậm ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo, trong lòng kinh ngạc vì sự sắc sảo trong đôi mắt của vị tướng quân trẻ tuổi, đây chính là bàn tính lớn trong lòng hắn.Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu ngươi nói ra nội tình thì ta có thể bảo bọn họ nhẹ tay, cho ngươi con đường sống”
Ánh mắt chỉ huy sứ lóe lên một tia vui mừng: “Đại tướng quân nói thật chứ ạ?”
“Quân đội không có lời nói đùa!”
“Vâng! Tì chức tin tướng quân, tì chức nói”
Quách Sách than dài: “Khi tại được điều đến đây, chỉ huy sứ tiền nhiệm đã đưa cho danh sách bị thiếu này rồi, thiếu hơn 150 người, nhưng cũng không báo lên trên để bổ sung, vẫn nhận trợ cấp theo sĩ số 500 người, số còn dư được chia làm 3 phần, một phàn cho Đại nhân quân bộ đô chỉ huy sứ, một phần chia cho anh em toàn quân doanh.
Phần còn lại lại được chia làm 3 phần, tại hạ và phó chỉ huy sứ 1 phần, các đô đầu, đội đầu được chia một phần, chia theo đầu người”
“Ha ha, thật công bằng, khai khống quân số, tham ô trợ cấp, to gan! Các ngươi không biết sợ vương pháp sao?”
Quách Sách cúi đầu nói: “Tì chức biết chuyện này sớm muộn gì cũng bị lộ, hơn nữa mọi người đều làm thế, không đến mức một mình bản thân mình chịu, không ngờ lại như thế này”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên: “Ngươi nói gì? Mọi người đều làm như vậy sao? Vậy là ý gì? Ngươi nói các quân doanh khác cũng như vậy sao?Quách Sách gật đầu nói: “Đại tướng quân nếu không tin có thể tự mình đi điều tra xác thực, có quân doanh còn khai không nhiều hơn bên tì chức! Mấy chục năm nay đều như vậy!”
Đỗ Văn Hạo thấy đầu óc lùng bùng, 1 số chuyện rõ thật không thể nghĩ thông, trong phút chốc đã thông suốt rồi! Tại sao đội quân Tống xưa nay tập trung nhiều ưu thế vậy, tại sao bao nhiêu lần giao đấu với quân Tây Hạ lần nào cũng thua, thì ra ưu thế của quân Tống chỉ là ưu thế ảo về quân số, còn thực tế, thậm chí còn không đủ sĩ số, con số ảo về sĩ số thiếu quá trầm trọng, số lượng thực sự không hề hơn quân Tây Hạ.Nhưng ngay sau đó hắn lại thấy không ổn, bản thân hắn vừa tiếp xúc với quân đội, chuyện như vậy chẳng nhẽ hoàng thượng không biết sao? Hơn nữa, lần trước mình dẫn năm nghìn cấm quân Tây chinh, rõ ràng là năm nghìn, không hề thiếu ai, như vậy là sao?Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn đội trưởng thân binh hộ vệ Hứa Văn Cường hỏi; “Phải như vậy không?”
Hứa Văn Cường gật đầu: “Đại tướng quân, nói chung là như vậy”
“Vậy tại sao lần trước ta dẫn quân Tây chinh, năm nghìn người không thiếu ai?”
Hứa Văn Cường cười hì hì đáp: “Tướng quân không biết kiểm kê từng người thì làm thế nào mà biết có thiếu hay không? Đều là nghe kẻ dưới báo cáo sĩ số, thiếu là thiếu.
Có điều đội của họ hơi thái quá thôi.
Vì khi tiên đế còn tại vị đã từng bổ sung đối với quân doanh thiếu, đội quân mà chúng ta dẫn đi xuất chinh khi đó là đã được bổ sung cách đó không lâu, vì vậy sĩ số mới chưa được báo cáo, nhưng việc thiếu người cũng không quá nghiêm trọng.”
“Thực tế là thiếu bao nhiêu?”
“Cái này tì chức cũng không rõ, lúc đó hai quân, có tất cả năm nghìn người, tì chức chỉ biết lúc đó doanh chúng ta chỉ thiếu có mười mấy người”
“Ngươi là doanh chỉ huy, cũng ăn tiền trợ cấp thiếu quân số như bọn chúng sao?”
Hứa Văn Cường có vẻ ngại, quỳ một gối xuống chắp tay đáp: “Xin đại tướng quân thứ lỗi, tì chức sai rồi, có điều, đây là cách làm thông dụng trong quân ngũ, trên tì chức còn có quân đô chỉ huy sứ, tì chức mà không làm theo lệ thì sớm đã bị đào thải rồi.
Nhưng đại tướng quân có thể điều tra, toàn bộ số tiền trợ cấp dư ra được dùng để bổ sung quân phí và gia quyến binh sĩ bị thương vong ngoài quy chế.
Những việc này đều có chứng cứ, mạt tướng không hề có chuyện tham ô bỏ túi riêng!”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Ta tin ngươi, ngươi đi theo ta chinh chiến ở Tây Vực, tận mắt nhìn thấy sự trung thành của ngươi, tuyệt đối không vì chút lợi nhỏ mà quên đại nghĩa.
Đứng dậy đi”
“Đa tạ đại tướng quân”
Hứa Văn Cường đứng dậy về lại vị trí cũ.Đỗ Văn Hạo lại hỏi từng đô chỉ huy sứ của các quân Tam Nha, bọn họ đều thừa nhận chuyện nhận tiền và khai khống sĩ số, nhưng số lượng khác nhau, cách thức tiêu khác nhau, đa số là trưng dụng bổ sung quân phí, có sổ sách để đối chiếu, chỉ có số ít là tư lợi thôi.Nghe vậy, tuy chỉ là tăng phúc lợi cho quân binh, nhưng cũng có thể chấp nhận được.Tuy đây là hiện tượng phổ biến, cái được gọi là phép vua thua lệ làng, chỉ có thể thay đổi từ chế độ, không thể trách phạt quá nặng một cá nhân nào được, như vậy thì không công bằng.
Đỗ Văn Hạo thở dài, nói với Quách Sách và Nghiêm Bỉnh lúc này vẫn còn quỳ dưới kia: “Được rồi, hai ngươi cứ đứng lên đã!”
Đợi hai người đó đứng dậy, Đỗ Văn Hạo nhìn quanh tướng lĩnh cao cấp của Tam Nha, trầm giọng nói: “Một phần lớn tướng sĩ bị điều đi làm ăn, hiện tượng thiếu sĩ số quá nghiêm trọng, vấn đề khai không lĩnh khống trợ cấp quá nổi cộm.
Quân đội thiếu rèn luyện, khả năng chiến đấu bị giảm sút đáng kể.
Quân đội như vậy thì thắng trận sao được? Nhất định phải chấn chỉnh! Đây là nhiệm vụ mà Hoàng Thái Hậu giao cho ta, cũng là trách nhiệm của bản tướng.
Nhưng giải quyết vấn đề này như thế nào cần sự đồng tâm hiệp lực của tất cả mọi người.
còn làm như thế nào thì các ngươi cho cái đầu của ta suy nghĩ đã, cho các ngươi ba ngày, viết lại những đề đạt của các ngươi rồi trình lên ta.
3 ngày sau ta sẽ triệu tập hội nghị chỉ huy sứ các quân để thảo luận các vấn đề đó.
Nghe rõ chưa?”
“Mạt tướng tuân lệnh!”
các tướng lĩnh quỳ xuống đáp, nghe ra thì chưa có tinh thần lắm, rất hiển nhiên, ban đầu Tống Thần Tông quyết tâm chỉnh đốn quân đội, hiệu quả vẫn chưa được như ý, bọn họ nghi ngờ đại tướng quân trẻ tuổi này, đó là chuyện dễ hiểu.Đỗ Văn Hạo tất nhiên nghe ra điểm này, trong lòng thấy không vui, tiếp tục thị sát trạm tiếp theo.Trạm thứ hai là quân doanh sương quân, kiều đạo quân của huyện nàyDo bọn họ đi thị sát đột xuất, vì vậy khi một hàng người cưỡi ngựa đến cửa doanh phòng, lại không thấy có binh sĩ gác cửa.
Cưỡi thẳng ngựa xông vào, một quân doanh lớn thế này mà ảm đạm, chỉ có một vài người đang ngồi tránh nắng dưới bóng cây ở góc tường xa xa.Đỗ Văn Hạo thúc ngựa đi vào, nhìn rõ mấy binh sĩ tóc đã bạc phơ, còn cả lưng xuống, đang ngồi trên các phiến đá uống trà nói chuyện phiếm.
Thấy bọn Đỗ Văn Hạo đi vào, tuy không biết, nhưng thấy Đỗ Văn Hạo mặc trang phục võ tướng bằng nhung nhị phẩm, chắc cũng là tướng quân cao cấp, bọn họ đều sợ hãi, lẩy bẩy đứng dậy hành lễ: “Tham kiến chư vị tướng quân”
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Chỉ huy sứ của các ngươi đâu?”
“Chỉ huy sứ đại nhân …, chỉ huy sứ đại nhân đâu rồi?”
ông già quay đầu hỏi những lão binh tốt bên cạnh.Một người trong trẻ nhất đám đó trả lời: “Đi huyện nha bàn chuyện dọn dẹp lòng sông rồi ạ”
“Đúng đúng!”
mấy ông già cùng gật đầu.Đỗ Văn Hạo chau mày: “Phó chỉ huy sứ? Các bộ đầu đâu, đô đầu đâu?”
Mấy lão già chụm đầu lại với nhau rồi đáp: “Phó chỉ huy sứ đã lãnh hai đô binh hồi dịch lâu rồi, khoảng mười ngày nửa tháng nữa sẽ quay về, 3 đô còn lại, có 1 đô đi nạo vét lòng sông, 1 đô đi sửa kênh mương, còn 1 đô đi công tác trên Nha môn”
Đỗ Văn Hạo giở khóc giở cười: “Đi công tác trên Nha môn? Nha môn không phải có nha dịch rồi sao! Lại còn kêu binh lên làm gì?”
“Ha ha, tướng quân nói rất đúng, có điều lão gia trên Nha môn nói bận quá, vì vậy kêu lên tạm dùng, việc này được gọi luôn phiên, không có kết thúc luôn.
Tiền Hồi tử phủ doãn phủ Khai Phong đến còn điều 3 đô người ngựa đến hầu hạ nữa cơ”
Đỗ Văn Hạo nhìn thao trường cỏ mọc rậm rạp, thậm chí có nhiều vật lạ, hỏi: “Các ngươi bình thường không luyện tập sao?”
Ông lão binh đó cười trừ: “Tướng quân, người ngựa quân doanh chúng tôi bận chuyện này chuyện kia, đến thời gian tập hợp còn không có, thao luyện sao được? hơn nữa, sương quân tạp dịch, chúng tôi đều ra trận thì cấm quân dùng làm gì?”
Lão binh này tuy đã già, nhưng dám lên tiếng trả lời, Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Quân doanh các ngươi có bao nhiêu người? Ý ta là con số thực tế ấy”
Lão binh đó không có ý giấu giếm: “Tổng số biên chế 500, thực tế là 300 có lẻ”
“Vậy số 200 kia có lãnh trợ cấp không?”
Lão binh liếc Đỗ Văn Hạo một cái, rồi quay đầu nhìn mấy người bạn phía sau, thấy bọn họ đều thản nhiên bèn đáp: “Dạ có lĩnh, đều là phần của đương quan ạ”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Đa tạ các vị cao niên trượng nghĩa đã thẳng thắn nói chuyện”
Rời sương quân binh doanh, Đỗ Văn Hạo lại đi thị sát kiểu cưỡi ngựa xem hoa mấy doanh phòng cấm quân xung quanh, kết quả cũng không khác là bao.Trời đã nhá nhem tối, hắn lòng nặng trĩu về kinh.Về đến nhà, hắn rầu rĩ nằm lên giường, Anh Tử gọi hắn ăn cơm hắn cũng không màng.Bàng Vũ Cầm đến, ngồi xuống bên hắn nói: “Tướng công, có chuyện gì không vui sao?”
“Ừ”
“Có thể nói ra được không? Nói ra cùng nghĩ cách, có lẽ sẽ giải quyết được”
“Có nói nàng cũng không hiểu!”
Đỗ Văn Hạo vừa dứt lời liền hối hận, ngẩng đầu nhìn Bàng Vũ Cầm, quả nhiên thần sắc thay đổi, vội vàng sửa lỗi, hắn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng kể chuyện hôm nay đi thi sát rồi nói: “Quân đội Đại Tống ta như vậy, ta là người đứng đầu Tam Nha, trong lòng không vui chút nào, lại không biết phải giải quyết từ đâu.
Sắp tới cần giao tranh với Tây Hạ, trong tay không có một chút binh lực nào, vì vậy cảm thấy rất khó chịu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.