“Tuyệt đối không được!”
Đỗ Văn Hạo rũ hai tay áo, hằn giọng nói, “ta lần này xuất chinh thảo phạt, là đại nguyên soái, ta không có quyền giao tính mạng của hơn 5 nghin binh sĩ cho ông làm loạn được! chiến thuật chậm chắc được hội nghị tể chấp quyết định, được Thái Hoàng Thái Hậu ngự chuẩn, toàn quân phải phục tùng! Tuyệt đối không được thay đổi! ta nói lời khó nghe trước, nếu ai vi phạm, đến lúc đó đừng trách ta không nể mặt làm theo quân pháp!”
Triều Tống coi trọng “tướng tòng trung ngự”
, kế hoạch tác chiến trọng đại sau khi được hội nghị tể chấp xem xét, trình lên Hoàng Thượng chuẩn tấu, rồi giao cho chủ soái quán triệt làm theo.
Đây là thông lệ, chuyện Lã Công Trứ muốn đứng lên tự mình quyết định kế hoạch tác chiến, rõ ràng là không khả thi, vì vậy, hắn dù có tức đến đâu cũng không dám đấu tranh đến cùng.Đỗ Văn Hạo thấy hắn không ho he gì nữa cũng kiềm chế tức giận lại, ôn tồn nói: “Lúc nãy tôi đã giải thích rõ kế hoạch tác chiến rồi, đây chỉ là suy nghĩ, chúng ta ra chiến tuyến, phải căn cứ vào tình hình thực tế mà hành động.
Nhưng bất kì thay đổi chiến thuật nào cũng phải xoay quanh chiến thuật này, tuyệt đối không được chia nhỏ mạo hiểm tấn công, cũng không cho phép truy đuổi địch.
Kẻ vi phạm, dù có công vẫn bị xử theo quân pháp! Đây là kỉ luật thép! Các doanh các quân chỉ huy sứ phạm phải điều này, bản tướng sẽ dùng bảo kiểm do Hoàng Thái Hậu ban cho để xử trảm! Quân lệnh như sơn, kính mong 3 vị hiểu cho!”
Khúc Trân và Lý Hiến đều cúi người tuân mệnh, chỉ có Lã Công Trứ không có phản ứng gì, vẫn ngồi đó có vẻ ấm ức.Đỗ Văn Hạo đã nói rất rõ ràng, thấy ông ta như vậy cũng yên tâm phần nào, bèn nói với Khúc Trân: “Khúc tướng quân, Thái Hoàng Thái Hậu đã giao cho ngài quyền phản đối kế hoạch tác chiến, nếu ngài thấy có gì không ổn, phải kiên quyết thực hiện nhiệm vụ của mình, báo để tôi sửa đổi.
Không sợ đắc tội với tôi, ngài phải làm người tốt, đừng để hàng ngàn binh sĩ đổ máu vô nghĩa! Rõ chưa?”
“Mạt tướng tuân mệnh!”
Khúc Trân cung kính chắp tay đáp.Lã Công Trứ biết mấy câu đó là nhằm vào mình, mặt đanh lại không nói gì.Đỗ Văn Hạo nhìn Lý Hiến nãy giờ im lặng: “Lý tướng quân, ngài có ý kiến gì không?”
Lý Hiến cười trừ nói: “Đây là quyết định của Tể chấp, Thái Hoàng Thái Hậu đã ngự chuẩn rồi, tôi dĩ nhiên phải tuân theo.
Nhưng Lã đại nhân nói không phải không có lý, khi lâm trận, bất kì điều gì cũng có thể xảy ra, quá câu nệ kế hoạch tác chiến rất dễ bỏ lỡ thời cơ”
Đỗ Văn Hạo khoát tay nói: “Cho dù là thời cơ cũng tuyệt đối không nên tham công to mà mạo hiểm! nhất định phải quán triệt kế hoạch.
Còn về binh lực cụ thể, khi địch đến sẽ ứng chiến thế nào, chúng ta có thể quyết định theo tình hình.
Tôi chỉ có 1 yêu cầu, có thể đợi quân địch tiến sâu vào mới đánh, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể tấn công đột ngột! Tốc độ tiến thoái của chiến trại phải phù hợp, phải cẩn trọng, không được hỗn loạn! đó chính là tinh thần chính của chiến thuật này! Ngài là giám quân, cũng phải có trách nhiệm giám sát việc thực hiện chiến thuật”
Lý Hiến cười khan, chắp tay đáp: “Tại hạ đã rõ”
Đỗ Văn Hạo lại nói: “Lần này đến Thiểm Tây có 5 vạn binh mã, nhớ, là sĩ sỗ thực, rất nhiều đội thiếu binh trầm trọng, nếu điều binh theo danh sách thì sẽ không có đủ 5 vạn người, như vậy sẽ không phát huy hết ưu thế về binh lực của quân ta”
Đỗ Văn Hạo nhìn Lã Công Trứ giờ vẫn đang tức tối, lạnh nhạt hỏi 1 câu: “Lã đại nhân, ông nghe rõ những gì bản quan vừa nói chưa?”
Đỗ Văn Hạo trong lần Tây chinh này là đại nguyên soái, lại là tể chấp, Lã Công Trứ phải phục tùng hắn, ông ta đành chắp tay đáp: “nghe rõ rồi ạ”
“Vậy thì tốt, mọi người lui về chuẩn bị để nhanh chóng xuất phát”
3 người lúc này mới cáo từ ra về.Đợi 3 người đi khỏi, Đỗ Văn Hạo cũng về nhà, mang theo quà, hộ vệ đến Dương phủ bái kiến.Cao Thao Thao ban cho hắn phủ chỗ ngay gần Dương phủ, phía bên kia là phủ tể tướng Vương Quế, Đỗ Văn Hạo đến cửa phủ đệ của mình trước, ngắm nhìn một chút, quả là rất hoành tráng, đúng là một trong 3 phủ đệ lớn nhất, và cũng là lớn nhất trong 3 phủ.
Dù gì ban đầu cũng là định xây cho vương gia ở.
Bên trong kiến trúc chính đã xong, chỉ còn trang trí và nội thất nữa là xong.Đỗ Văn Hạo chưa kịp nhìn kĩ, thúc ngựa đến cửa Dương phủ.Phủ đệ này tuy nhỏ hơn của hắn, nhưng vẫn là ngôi nhà lớn danh tiếng trong kinh thành.Đỗ Văn Hạo đưa giấy xin bái kiến, rất nhanh, cửa phủ mở rộng, một ông lão tóc bạc phơ, đi cùng có hai người hầu đỡ đón ở cửa.
Giới thiệu qua loa, Đỗ Văn Hạo mới biết đó là con trai trưởng của Dương Diêm Thiệu Dương Truyền Vĩnh.Trước đó, để tránh gây chuyện cười vì những hư cấu qua điện ảnh sách bảo, Đỗ Văn Hạo đã tìm hiểu tình hình thực tế nhà họ Dương, được biết trong tiểu thuyết thì Dương Diêm Thiệu là con trai thứ 6 trong 7 người con trai của Dương Kế Nghiệp, trên thực tế lại là con cả.
Sau khi Dương Kế Nghiệp chết trận đã được Hoàng Thượng truy phong Thái Úy, chức Thái Úy thời Tống là đứng đầu trong 60 bậc quan võ! Dương Truyền Vĩnh này là anh ruột của Dương Văn Quảng, là con trai cả trong nhà, kế tục huân vị của ông nội Dương Kế Nghiệp.Đỗ Văn Hạo thân đứng đầu Tam Nha, đích thân đến phủ bái kiến, nên Dương Truyền Vĩnh ra đón.Dương Truyền Vĩnh đưa Đỗ Văn Hạo vào chính đường, ngồi theo địa vị chủ khách, sau vài câu xã giao thông thường, Đỗ Văn Hạo nói: “Dương Thái Úy có lẽ đã nghe qua, Thái Hoàng Thái Hậu hạ chỉ tôi nhậm chức chiêu thảo sứ Tây chinh Tây Hạ, nhưng tôi cầm binh chưa lâu, thực sự có phần lo lắng.
Lo phụ hoàng ân, tôi tự nhỏ đã được nghe về những tấm gương của Dương gia, trong lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, nay mạo muội đến đây, xin Thái Úy chỉ giáo cho về đạo cầm quân, để tỏ thành ý, xin Thái Úy nhận của tôi một lễ”
Dương Truyền Vĩnh run run đứng dậy đáp lễ: “Không dám, đại tướng quân quá khen rồi”
.
Sau khi ngồi xuống, vuốt vuốt bộ râu trắng muốt trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không dám giấu ngài, lão tuy người nhà họ Dương, thừa kế huân vị, nhưng từ nhỏ từ thích thơ từ ca phú, không biết chút gì về binh nghiệp, đều là do vợ chồng Văn Quảng cả.
Tuy đại tướng quân đã không ngịa ngần hỏi, tiếc là tam đệ sớm đã qua đời, nhưng em dâu thì vẫn còn sống, để lão sia người mời bà ấy tới đây.
Bà ấy theo Văn Quảng chinh chiến nhiều năm, hiểu rất rõ về binh nghiệp.”
Đỗ Văn Hạo đáp: “Như vậy thì còn gì bằng!”
Dương Truyền Vĩnh dặn dò quản gia, không lâu sau trở lại cùng với một phụ nữ trung niên, đầu tóc búi gọn, ăn mặc tao nhã, gương mặt thanh thoát, mắt sáng ngời.
người phụ nữ đó tiền đến gần hành lễ: “Thiếp Mộ Dung Quế Anh, xin bái kiến đại tướng quân!”
Đỗ Văn Hạo kinh ngạc vui mừng thốt lên: “Mục Quế Anh? Phu nhân là Mục Quế Anh?”
Mục Quế Anh đáp: “Vâng, Mục Quế Anh là tên tự Hán, cho phu quân đặt cho thiếp, thiếp là người dân tộc Tiên Bi, họ kép Mộ Dung”
Mục Quế Anh trong Dương gia tướng là vợ của Dương Tông Bảo, nhưng trong lịch sử lại không có nhân vật này, chỉ là hư cấu, những chuyện liên quan đến Dương Tông Bảo kì thực là nói về Dương Văn Quảng và phu nhân của ông, sử cũ có ghi: “Dương Văn Quảng lấy Mộ Dung thị, thiện chiến”
Đỗ Văn Hạo mừng rỡ nói: “Quải soái Mục Quế Anh, thì ra phu nhân vẫn còn sống? Ôi, thất lễ, tôi vui quá nên nói sai, xin phu nhân thứ tội.
Tại hạ nghe danh phu nhân đã lâu, nghe nói phu nhân rất thiện chiến, năm đó khi đang đánh trận đã bắt được phu quân phải không?”
Mục Quế Anh mỉm cười nói: “Tướng quân quả là biết nhiều mà nhớ lâu, đến cả chuyện đó cũng biết”
Mục Quế Anh là vọng tộc Tiên Bi, từ nhỏ đã luyện binh đao, được dnah sư chỉ dạy.
Năm đó Dương Văn Quảng Tây chinh Tây Hạ, bộ lạc mà gia tộc Mục Quế Anh sinh sống lúc đó bị lệ thuộc Tây Hạ, cũng hiệp đồng chống lại quân Tống, lúc lâm trận gặp Dương Văn Quảng đã nảy sinh tình cảm, Mục Quế Anh bắt sống được Dương Văn Quảng, đã thổ lộ tại sơn trại, Mục Quế Anh đã dẫn bộ lạc quy thuận Dương Văn Quảng, về sau cùng với Dương Văn Quảng chinh chiến nhiều nơi, cho đến khi phu quân trọng bệnh qua đời.Đỗ Văn Hạo nghe được chuyện này từ sách bình Dương gia, không ngờ có chuyện này thật, vội vàng chắp tay nói: “Có thể được phu nhân chỉ giáo là niềm vinh hạnh của tại hạ”
“Đại tướng quân khách khí rồi, tướng quân lãnh binh lấy ít thắng nhiều, đánh bại quân Thổ Phạn, vốn đã là người giỏi cầm quân rồi, nếu không làm gì có chiến công hiển hách như vậy.
Thiếp còn phải học tập tướng quân nhiều”
Đỗ Văn Hạo lắc đầu đáp: “Không giấu gì phu nhân, trận đó tại hạ dùng mưu hạ độc, để quân địch tiêu chảy mới giành được phần thắng đó”
Mục Quế Anh cười tán thưởng: “Biết mình biết ta, tránh được mũi nhọn, kế hạ độc, đây mới là bản lĩnh.
Nếu quyết chiến tới cùng thì chắc gì đã có người kính phục”
“Nghe phu nhân nói vậy, tại hạ cũng có phần kính phục chính bản thân mình”
Nói rồi hai người ngồi xuống, Đỗ Văn Hạo hỏi về những chiến tích chinh phạt Tây Hạ năm xưa, đặc biệt là đặc điểm tác chiến của quân Tây Hạ.Nói loanh quanh một hồi mới trở về mục địch chính Đỗ Văn Hạo đến bái kiến hôm nay: “Thái Hoàng Thái Hậu rất không bằng lòng với hiện trạng của quân ta hiện nay, hạ lệnh cho tại hạ chỉnh đốn, nhưng tại hạ chưa cầm quân lâu, không hiểu biết nhiều về quân đội.
Quân Tống ta ồn tại quá nhiều vấn đề thâm căn cố đế, nhưng không biết ngọn nguồng thế nào.
Vì vậy mới đến đây xin thỉnh giáo.
Theo ý kiến phu nhân, quân ta hiện nay đang có những vấn đề gì? Nên giải quyết thế nào?”
Mục Quế Anh lại không khách khí nữa, suy nghĩ rồi mới nói: “Vấn đề của quân ta, thiếp và phu quân từng chính chiến nhiều năm, cũng có biết đến, nay tướng quân đã hỏi thì thiếp xin nêu ra một số chuyện sau”
Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: “Hạo mỗ xin rửa tai cung kính lắng nghe”
Mục Quế Anh thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm của mình với phu quân về quân Tống trong chiến tranh, tất cả đều nói cho Đỗ Văn Hạo hết.Thật đúng là nghe quân tử nói bằng mười năm đọc sách, Đỗ Văn Hạo sau khi nghe Mục Quế Anh nói xong đã thống suốt hơn rất nhiều.
Mục Quế Anh không chỉ nói về những thiếu sót bên ngoài của quân tình, mà còn phân tích kĩ càng nguyên nhân nội tại, và nêu ra cả biện pháp chỉnh đốn.Đến trưa, Dương gia bày tiệc khoản đãi, Đỗ Văn Hạo vẫn muốn xin chỉ giáo thêm một số vấn đề nữa, vào bàn tiệc rồi vẫn tiếp tục bàn luận với Mục Quế Anh.Đỗ Văn Hạo kính rượu Mục Quế Anh: “Dương phu nhân, Hạo mỗ vẫn còn có chuyện nghĩ chưa ra, phu nhân liệu có thể lại khoác bào quải soái xuất chinh Tây Hạ không?”
Mục Quế Anh mặc nhiên lắc đầu: “Đa tại đại tướng quân tin tưởng, trước kia khi phu quân còn sống, thiếp theo phu quân chinh chiến là đủ rồi, bây giờ chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, xin tướng quân hiểu cho”
Đỗ Văn Hạo nghĩ cũng thấy đúng, lại nói: “Thương pháo Dương gia lợi hại vô cùng, không biết phu nhân có biết không? Có điều, phu nhân có thể bắt sống Dương gia tướng, công phu chắc hơn hẳn mọi người, đâu cần phải học thương pháp Dương gia”
“Dương gia thương pháp quả là có chỗ hơn người, phu quân đã truyền dạy hết thương pháp cho thiếp rồi”
“Vậy sao? Đáng tiếc, nếu tại hạ muốn học thưng pháp thì tốt rồi, tại hạ tuy thiếp thất võ công rất mạnh, nhưng binh đao công phu không ổn lắm.
Tại hạ đang muốn tìm sư phụ về mảng này đây, còn sư phụ binh pháp nữa, tiện thì dạy binh pháp luôn, không biết Dương phu nhân có biết ai để tiến cử cho tại hạ không?”
Hắn rất hi vọng Mục Quế Anh nhận lời chỉ giáo binh pháp và công phu binh đao cho mình.Mục Quế Anh mỉm cười đáp: “Đâu cần phải tìm đâu xa, trong nhà tướng quân có đó”
“Ai vậy?”
“Là thiếp yêu mà đại tướng quân vừa đón về, thiên kim của Vương tể tướng, mĩ nhân đệ nhất kinh thành Vương Nhuận Tuyết!”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Phu nhân nói đùa gì vậy, Nhuận Tuyết là khuê nữ, nếu nàng ấy viết thư pháp đẹp hay vẽ tranh thi tại hạ còn tin.
Nhưng nói nàng ấy có công phu binh đao thì không tin nổi, chỉ sợ còn chưa từng học qua võ công”
Đỗ Văn Hạo nói chắc như đinh đóng cột, là vì hắn thấy nàng liễu yếu đào tơ như vậy thì múa thương sao được?Mục Quế Anh cười nói: “Tướng quân nếu không tin thì về hỏi sẽ biết”
Đỗ Văn Hạo thấy Mục Quế Anh không giống như đang nói đùa, bán tín bán nghi hỏi: “Nếu thực sự biết công phu thì sao?”
“Có lẽ tướng quân không biết, hai nhà chúng tôi có mối thâm giao lâu năm, lúc còn nhỏ cô ấy thường đến phủ chúng tôi chơi, thấy trẻ con trong phủ múa thương luyện võ cũng đòi học theo.
Ban đầu chỉ dạy cô ấy mấy chiêu để rèn luyện thân thể, ai ngờ cô ấy có tư chất, cái gì cũng chỉ nói đến lần thứ hai là đã lĩnh hội được rồi.
có lẽ cô ấy giống thiếp hồi nhỏ, khiến thiếp nhớ đến tuổi thơ của mình, vì vậy hai người rất hợp nhau, tuy chưa bái sư, nhưng thiếp đã truyền lại cho cô ấy toàn bộ bản lĩnh của thiếp, cô ấy đã học hết, chỉ cần chịu khó luyện tập thôi”
Đỗ Văn Hạo vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nhìn Mục Quế Anh, thầm nghĩ Mục Quế Anh trông cũng mảnh mai yếu ớt, đâu có giống con nhà võ, ai mà biết đây là anh hùng danh tiếng lừng lẫy? đúng là không thể phán xét theo vẻ bề ngoài, thì ra nhị phu nhân tương lai của mình lại là một nữ tướng, hơn nữa còn là học trò của Mục Quế Anh, chuyến đi này quả không vô ích!“Dương gia thương cũng truyền cho người ngoài sao?”
“Đương nhiên, thương pháp là để đánh giặc, phu quân trước kia cũng đã truyền dạy cho rất nhiều người, chỉ cần họ muốn học thì sẽ truyền thụ hết, không giấu giếm chút gì”
‘Thì ra là vậy! vậy binh pháp của Nhuận Tuyết thế nào?”
“Binh pháp thì khỏi nói, cô ấy tư chất thông minh, toàn bộ binh thư trong Dương phủ cô ấy đã thuộc lòng, thậm chí còn ghi nhớ cả những câu chuyện nhà binh mà chúng tôi hay bàn luận với nhau.
Chỉ là cô ấy chưa từng chính thức ra trận, suy cho cùng cũng chỉ là lí thuyết, muốn biết thì chỉ có thực tế mới chứng minh được”
“Tốt quá rồi! sau này đi Tây chinh tôi nhất định sẽ mang theo cô ấy, để cô ấy trở thành một nữ anh hùng giống như phu nhân!”
“Tất nhiên!”
Sau khi tình cờ biết được chuyện này, Đỗ Văn Hạo mừng như mở cờ trong lòng, rời khỏi Dương phủ, hắn mượn rượu đến phủ tể tướng thăm phu nhân tương lai! Đến cửa lại dừng lại, chưa lên kiệu hao thì tân nương không được thấy mặt phu quân, hơn nữa giờ có nhiều chuyện gấp hơn phải giải quyết, Mục Quế Anh nói rất đúng, đợi lấy về rồi hỏi cũng được.Hắn đến Duệ Tư cung của Hoàng Thượng, hỏi nội thị thì biết Hoàng Thượng đang ở Tư Thiện Đường.Tư Thiện Đường là nơi Hoàng Thượng học tập, xem ra tiểu Hoàng đế rất chuyên cần, thậm chí còn không nghỉ trưa.Đỗ Văn Hạo vui vẻ đến Tư Thiện Đường, vừa đến cửa thì một nội thị phụ trách hầu hạ đã lớn tiếng nói: “Ay da! Đỗ đại tướng quân đến! Có phải ngài đến thăm Hoàng Thượng lên lớp phải không ạ? Hoàng Thượng đang ở bên trong đó ạ!”
Đỗ Văn Hạo trợn mắt nói: “Ngươi gào cái gì? Lỗ tai ta sắp bị người làm cho điếc rồi đấy!”
nói rồi xông thẳng vào, qua Thiên Tỉnh, đến phòng lớn hướng chính Bắc.Cửa lớn đang đóng, Đỗ Văn Hạo giật cửa ra, thấy 4 đứa trẻ trong phòng mỗi đứa một quyển sách, tập trung xem, thầy dạy Triệu đang ủ rũ ngồi đó, nhìn Đỗ Văn Hạo định nói lại thôi.
Đỗ Văn Hạo tiến lại gần Tống Triết Tông hỏi: “Hoàng Thường, người đang xem sách gì vậy?”
“Luận Tướng!”
“”
Hình như người cầm ngược sách rồi ạ!”
“Vậy sao? Hì hì”
Tống Triết Tông nhìn Đỗ Văn Hạo cười trừ rồi quay sách lại, “Trẫm vừa xem xong , đang chuẩn bị xem thì người đến, vì vậy cầm lộn … Ấy! sao lại ngược thế này? Trẫm lúc nãy đâu có cầm ngược!”
Tống Triết Tông lại lật lại xem.Đỗ Văn Hạo cười nói: “Hoàng Thượng, lúc nãy người đâu có đọc sách, đến sách cầm ngược hay không cũng không biết, thần chỉ muốn thử người thôi”
“Đỗ tiên sinh! Người dám trào lộng trẫm!?”
Đỗ Văn Hạo không để ý đến nó, đến gần thầy Triệu lúc này đang gà gật: “Hừ, lúc nãy ngươi không cầm ngược sách, nhưng mấy con dế dưới gầm bàn đang bò lên đó ”
“Hả”
Thầy Triệu vứt vội quyển sách cúi xuống xem, nhưng đâu có gìĐỗ Văn Hạo cười lớn nói: “Sau bữa trưa được nghỉ 1 giờ, đó là quy định, bây giờ chưa đến giờ học chiều, mầy người cứ chơi đi, ta cần thành tích học thật, chứ không phải trò giả tạo này, rõ chưa?”
Công công thở phào, vứt quyển sách trên tay xuống: “Đều là chủ ý của tiểu hoàng thượng!”
Tống Triết Tông xấu hổ nói: “Là trẫm sợ tiên sinh thấy trẫm chơi, nên bảo bọ họ đến”