Đỗ Văn Hạo nói: “Sĩ binh sương quân có thể cắt giảm theo nguyên tắc cắt giảm và chính sách, việc tính theo tuổi giống như quân quan, tính theo năm phục dịch.
Về chính sách có thể có hai cách xử lí, một là mở nhiều tác phường, tiến hành sản xuất, có thể vào tác phường làm công nhân, tuy không có trợ cấp nhưng lại có lương.
Số khác giải giáp về vườn, triều đình ban cho chính sách ưu đãi.
Người đi khai hoang lập địa thì sẽ miễn thuế, hơn nữa triều đình có thể cho vay tiền để làm.”
“Vay?”
Cao Thao Thao ngạc nhiên hỏi“Ừ, giống như cho vay mạ vậy, do công ty cổ phần đứng ra, sau này chúng ta có thể mở ngân hàng để cho vay, nhưng đợi chế độ công ty ra đời đã”
“Được”
Cao Thao Thao cũng không hỏi nhiều, tránh lan man công chuyện, tiếp tục câu hỏi vừa nãy: “Ta thấy kế hoạch của ngươi rất mới lạ mà lại hợp lí, nhưng ta muốn biết, công việc ban đầu của sương quân do ai phụ trách?”
“Cái này cần phải phân tích công việc của sương quân, lúc nãy đã nói rồi, tráng thành quân, kiều đạo quân có thể hợp nhất thành đội công trình.
Mà trang phát quân trở thành quân hậu cần, với tác viện quân thì chuyển toàn bộ thành công nhân công trường”
“Binh công trường?”
“Chính là đại khí sở, ta chuyên thi sát đại khí sở, ta không bằng lòng với hiện trạng ở đó, nhất định phải thay đổi”
“Thay đổi thế nào?”
“Đầu tiên cần xây dựng lòng tôn trọng với nhân tài và tri thức, triều ta rất coi trọng bậc văn nhân mặc khách, nhưng lại coi nhẹ nhân tài kĩ thuật.
Ta đã tận mắt chứng kiến một nhân tài kĩ thuật cao cấp bị đòn roi rât thảm hại.
Người đó phát minh ra một loại cung nỏ gọi là “Thần tí cung”
, có thể bắn xa hơn nhiều so với loại quân ta hiện đang sử dụng, nhẹ nhàng dễ di chuyển! nhưng vì tranh đấu phúc lợi cho một thờ rèn mà bị quan quân đánh cho rất thảm.
Điều đó đã chứng minh sự thiếu tôn trọng vủa triều ta với họ”
“Ngươi nói đúng, nên trân trọng những nhân tài kĩ thuật, có cách gì hay không ngươi nói ta nghe đi”
Đỗ Văn Hạo vui mừng nói: “Nên tập hợp những nhân tài kĩ thuật trong các lĩnh vực quân sự, kinh tế, và các ngành khác nữa lại, thành lập một sở nghiên cứu, độc lập với quân sở khí, trực thuộc triều đình quản lí.
Những người này sẽ làm giàu cho giang sơn, nên có đãi ngộ tốt và đảm bảo an toàn, đồng thời phải có sự tôn vinh chí cao”
“Tốt, ta đồng ý, cái sở này, ngươi lo nhé, ta sẽ đề bạt”
Đỗ Văn Hạo giờ đã kiêm quá nhiều chức vụ rồi, nhưng chức vụ này không thể từ chối được, hắn gật đầu đồng ý: “Được, ta sẽ đảm nhận.
Thầy dạy toán của hoàng thượng là Thẩm Khoát, do thất bại trong tác chiến Tây Hạ, nay đang ở địa phương vẻ bản đồ.
Nghe đâu công việc đã tương đối.
Con người này là kì tài, ta nghĩ nên điều người này về kinh thành, đảm nhiệm cục phán (phó sở trưởng) sở nghiên cứu khoa học”
“Không vấn đề gì, ngay ngày mai ta sẽ hạ chỉ triệu ông ta về kinh, cụ thể thế nào ngươi quyết”
“Ngoài ra cần nâng cao đãi ngộ với thợ rèn ở sở quân khí, công việc của họ nặng nhọc, nên giảm đi chút ít, và cho họ quyền tự do nhất định, cần phải quan tâm đến họ nhiều hơn thì họ mới có thể hết sức cống hiến cho đất nước được”
“Được, cứ làm vậy đi”
, Cao Thao Thao nghĩ gì đó lại nói tiếp, “Ta chỉ lo người bên hậu cần lo vận chuyển quá ít, sợ không đủ người”
Sương quân sau khi cải biên, tuy chỉ còn khoảng 7 vạn người, nhưng lúc cao điểm quân số cũng chỉ là 10 vạn, vì vậy thế là đủ cho phục vụ quân dịch bình thường rồi.
Nếu phát động chiến dịch quy mô lớn, khi không đủ có thể điều động dân phu, bách tính cũng có cơ hội kiếm thêm tiền.
Đương nhiên khi có chiến tranh toàn diện, chỉ dựa vào đội quân chính quy thì không đủ, khi đó cần tổng động viên chiến tranh, số lương quân hậu cần cũng phải tăng theo nhu cầu, đó là ngoại lệ”
Cao Thao Thao cười nói: “Ý ta không phải như vậy, trước kia cá nha môn sai khiến sương quân quen rồi, một khi bị cắt giảm họ sẽ phản đối dữ lắm, cả các cấp quân quan nữa, điều này ngươi tính đến chưa?”
“Đương nhiên là đã từng nghĩ đến, ta và các chỉ huy sứ khi bàn đã tính cả rồi.
Mọi người cho rằng khi cải cách nhất định sẽ động chạm đến quyền lợi của 1 số người, những lợi ích này là phi pháp, không nên có.
Ví dụ, nha môn sử dụng sương quân, nhưng họ đâu có chi quân phí, sương quân do triều đình nuôi, họ dựa vào gì mà sai khiến? Còn các quan quân thì khỏi nói.
Vì vậy về mặt lí luận, chúng ta làm vậy là đúng”
“Nói là vậy, nhưng … ““Cái này không cần lo lắng, Thao Thao , theo như ta biết, khi tiên đế cắt giảm một nửa sĩ số sương quân, tuy có người phản đối nhưng so kiên quyết nên cuối cùng cũng hoàn thành việc giảm biên, chưa nói đến khi đó cắt giảm tiên đế không chi một hào nào.
Lần này chúng ta đã tính đến các trở ngại, thực hiện chế độ tốt, chỉ còn phía nha môn thì bọn họ không có quyền phản đối.
Ngoài ra chúng ta làm dần dần, các bước rõ ràng, sự phản đối sẽ bị phân tán, trở lực sẽ nhỏ đi rất nhiều, có thành công hay không chỉ còn phụ thuộc vào quyết tâm của chúng ta, đừng có nghĩ tởi nghĩ lui, như vậy rất dễ thất bại”
Cao Thao Thao bật cười, đánh hắn một cái: “Ngươi đang bảo ta nhu nhược không quyết đoán đúng không?”
Đỗ Văn Hạo nâng mặt Thái Hoàng Thái Hậu lên: “Thao Thao, nay nàng đang trên đỉnh cao của quyền lực, bách tính đang trông cậy vào nàng, dõi theo nàng, nàng muốn nước giàu binh mạnh thì phải dùng chính sách cứng rắn, nhớ, cường quyền là chân lí”
“Ừm, ta nghe ngươi!”
Cao Thao Thao ôn hòa độ lượng, không giỏi mưu lược, nhưng lại bị bánh xe lịch sử đưa lên đỉnh cao quyền lực, ban đầu chỉ muốn đợi con trai lớn lên thì giao lại toàn bộ quyền lực, nhưng phẫn nộ khi Đỗ Văn Hạo liệt kê những chiến bại của quân Tống, để cho Đỗ Văn Hạo cải cách quâ đội.
Đợi sau khi Đỗ Văn Hạo có được kế sách, bà ta cũng không biết có khả thi không, chỉ dựa vào cảm tính, tin Đỗ Văn Hạo “Chuyện gì cũng nghe Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo nâng ly: “Nào! Vì một Thái Hoàng Thái Hậu sắt đá, cạn”
Cao Thao Thao cười nâng ly lên, học Đỗ Văn Hạo cạch một cái: “Được, cũng vì một đại tướng quân sắt đá”
“Vậy chúng ta không phải trở thành một đôi sắt đã sao?”
Cao Thao Thao hơi đỏ mặt, rồi hôn vào mặt hắn: “Mong đời đời kiếp kiếp được như ngày hôm nay!”
Hai người uống cạn ly rượu.Đỗ Văn Hạo nói: “Ta nói tiếp, vấn đề thứ hai là địa vị của quân nhân và quân đội.
Mọi người đều biết, địa vị quân nhân trong triều ta rất thấp, đối với võ tướng trong triều, trong 60 cấp bậc, cao nhất là Thái Úy cũng chỉ là quan Nhị phẩm, thấp hơn hai bậc so với quan văn.
Hai vị quan cấp bậc khác nhau, khi gặp mắt, quan võ phải cung kính nhường nhịn hành lễ, họ đâu có can tâm? Điều đó đã tạo nên sự phân biệt giữa hai chức quan, như vậy làm sao mà xây dựng được quân đội vững mạnh?”
Cao Thao Thao nghĩ ngợi rồi nói: “Quan niệm của mọi người về quân nhân không tệ đến thế chứ?”
“Xấu hay không,nhìn đãi ngộ là biết liền, cấp bậc thấp hơn, còn đi lính thì bị đánh dấu, khắc phan hiều trên mặt, đương nhiên là để tránh đào ngũ, nhưng quy định này đã đặt binh sĩ vào tình trạng khó xử! Muốn biết, chỉ có nô tỳ và người trong phủ quan phạm tội mới bị khắc chữ, như vậy và binh sĩ như nhau? Trên thực tế, binh sĩ trong sương quân cũng tương đương với tộ phạm.
Đi lính bảo vệ tổ quốc là một việc vinh quang, lại trở thành một nghề đáng xấu hổ.
Chỉ điều này thôi đã đủ thấy địa vị của quân nhân rồi! Quân nhân là vị quốc gia, đổ máu mất mạng, mà địa vị thấp thế thì ai dám hi sinh cho giang sơn nữa? làm sao mà tuyển được binh sĩ tốt đây?”
Cao Thao Thao ngớ ra: “Trọng văn khinh võ, lấy ăn trị võ, hậu quả nghiêm trọng như vậy sao?”
“Đúng vậy, đây là sự đánh giá thấp đối với quân nhân, ảnh hưởng trực tiếp đến sức chiến đấu, mà cách nghĩ này đã dẫn đến sự không tín nhiệm đối với võ tướng, nghĩ đỉ mọi cách để cân bằng.
biểu hiện rõ nhất ở chỗ, ‘quan văn cầm quân’, ‘phân quyền’, tướng tòng trung ngự’.
việc này làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu của quân ta”
“Ta đã biết tác hại của việc quan văn cầm quân, còn hai điểm sau?”
“Phân quyền là chia nhiều đội quân ra cho các tướng lĩnh quản lí, như vậy sẽ khó tạo phản, nhưng lại gây phân binh.
Đáng nhẽ ra binh lực của ta hơn hẳn Đại Liễu và Tây Hạ, nhưng khi lâm trận lại chia làm nhiều ngả, làm giảm khả năng chiến thắng”
“Ta hiểu rồi, thế còn tướng òng trung ngự?”
“Bày mưu tính kế cách chiến trường nghìn dặm mà vẫn thắng chỉ là điều lí tưởng, thực tế không bao giờ làm được, chiến trường thiên biến vạn hóa, mà hoàng cung và chiến trường cách nhau quá xa, quan văn làm sao có thể dự đoán được tình hình, làm sao mà bày mưu tính kế? chỉ là khắc thuyền tìm kiếm, sao mà thắng được.
Còn về quan văn cầm quân ra tiền tuyến, bọn họ đương nhiên hoan nghênh tướng tòng trung ngự, vì bọn họ vốn không hiểu việc quân, chấp hành theo mệnh lệnh của bề trên, bại trận bản thân cũng không bị trách tội, vì bản thân không trực tiếp chỉ huy.
Không may thay, đa phần quan binh đều là vật hi sinh của kiểu cầm quân này”
Câu này của Đỗ Văn Hạo có phần khó nghe, làm cho Thái Hoàng Thái Hậu giật mình, bà ta cúi đầu nói: “Như vậy thì phải thay đổi, theo ngươi nên làm thế nào?”
“Thay đổi trên hai phương diện: 1 mặt nâng cao địa vị của quân đội và quân nhân, lập tức bỏ lệ thích tự, để nhân cách của quân nhân được coi trọng, nâng cấp bậc của quan võ để đạt tới sự cân bằng, quảng bá rộng rãi các chiến tích và sự hi sinh của quân nhân, xây dựng hình ảnh anh hùng, tuyên truyền tinh thần thượng võ và quan niệm tòng quân là vinh quang trong đời sống nhân dân, để quân nhân tình nguyện hi sinh cho giang sơn.
Chỉ có sự tôn trọng của xã hội mới làm tăng sức chiến đấu cho quân đội”
“Nói hay lắm! Nên như vậy! Ta hoàn toàn đồng ý, quân nhân hi sinh tính mạng vì tổ quốc, cống hiến không nhỏ, không thể xem nhẹ! Còn mặt nữa?”
“Hủy bỏ chế độ tường tòng trung ngự và quan văn cầm quân, giao phó cho quan võ, đã nghi thì đừng dùng, mà đã dùng thi không nghi”
“Ồ, tướng tòng trung ngự còn dễ, nhưng quan văn cầm quân thì hơi khó.
Vì đây là căn bệnh thâm căn cố đế của triều ta rồi”
Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng vậy, việc này cần có thời gian, theo như ta thấy nên tăng quyền quyết đoán cho phó soái, không được phó soái chủ động tác chiến, cố gắng đừng để bại trận đã, thông qua đó khuyến khích chiến tích của các binh sĩ, công khai trừng phạt những văn thần bại chiến, để mọi người đều cảm thấy niềm vui của thắng trận, nhận định khả năng của võ tướng”
“Ta hoàn toàn đồng ý”
nói đến đây thì Cao Thao Thao dừng lại: “Nhưng liệu có xảy ra chuyện quân nhân Nam Bắc triều chuyên chính không?