Người nọ mỉm cười, phảng phất lộ ra hàm răng trắng: "Đỗ chưởng quỹ, Dung Viên của ta đã mở cạnh nhà ông từ lâu, chẳng lẽ ông không biết sao?"
Đỗ tam cười ngượng ngùng nói: "Tiểu nhân trước nay chỉ biết chưởng quỹ nhà này là họ Lý, không biết là họ Dương" Nói xong Đỗ tam quay về chỗ ngồi của mình.
'Chào các vị. Kẻ hèn này họ Dương, tên chỉ một chữ Duệ, là chưởng quỹ của tửu lâu này".
Đỗ Văn Hạo đứng dậy thi lễ, Dương Duệ cũng hoàn lễ.
"Ta thấy mấy vị là người lạ mặt. Nhất định là lần đầu tiên tới quận Tú Sơn. Không hiểu các vị là khách qua đường, hay tới ở nhà họ hàng?"
Đỗ Văn Hạo đang định trả lời thì Đỗ tam đã chắp tay nói: "Thiếu đông gia, đã quên giới thiệu. Vị này chính là bà con xa của tiểu nhân. Lần này chạy tới đây chính là muốn ở cùng chỗ tiểu nhân".
Đỗ Văn Hạo cố không để lộ sắc mặt nhưng hắn thầm nghĩ: không hiểu vì sao Đỗ tam này lại đột nhiên nói mấy người hắn là bà con xa tới ở nhờ?
Dương Duệ cười, hắn gọi tiểu nhị dẫn đường lúc trước vào nói: "Các vị khách quý này là người nhà của Đỗ chưởng quỹ từ xa tới quận Tú Sơn. Chúng ta nhất định phải tận tình khoản đãi những món ăn ngon nhất. Hãy đi nói với nhà bếp mang những món ăn ngon nhất của chúng ta lên đây".
Đỗ tam vội vàng đứng dậy từ chối: "Thiếu đông gia, ngài thật sự quá khách khí. Hơn nữa còn rất nhiều thời gian. Sau này cháu của tiểu nhân không đi đâu nữa. Khách sạn của tiểu nhân chuẩn bị sửa sang lại thành một y quán nên sau này còn rất nhiều thời gian".
Dương Duệ nghe Đỗ tam nói vậy sa sầm mặt nhưng chỉ trong nháy mắt gương mặt hắn lại thay đổi, tươi cười trở lại.
"Ồ, thì ra là vậy. Ha ha, hay. Thái Đăng, ngươi còn ở trong này làm gì nữa, còn không mau xuống nhà bếp chuẩn bị món ăn cho Đỗ chưởng quỹ và gia quyến của cháu. Được, Đỗ chưởng quỹ, ông không nên khách khí nữa. Bữa tiệc này ta muốn tẩy trần cho cháu của ông. Sau này mọi người gặp nhau thì là bằng hữu. Được, các vị cứ ngồi, kẻ hèn này còn có chuyện, không thể phụng bồi" Nói xong Dương Duệ cúi người, lùi lại mấy bước rồi quay người nhẹ nhàng đi ra cửa.
Vương Nhuận Tuyết nói: "Thoạt nhìn phong cách của người này không giống với tuổi tác. Hẳn là một người rất thông minh, chững chạc. Đỗ chưởng quỹ, không biết có thể mạo muội hỏi một câu không?"
Sắc mặt Đỗ tam hiện lên sự lo lắng, ông ta vung tay ra hiệu, ý bảo Vương Nhuận Tuyết cứ nói.
Vương Nhuận Tuyết đưa mắt nhìn Liên nhi, Liên nhi hiểu ý đi ra ngoài đóng cửa lại.Vương Nhuận Tuyết hỏi nhỏ: "Thiếu đông gia kia là người thế nào? Hình như hắn có hứng thú với khách sạn của ngài".
Đỗ tam không trả lời câu hỏi của Vương Nhuận Tuyết. Ông ta đứng dậy, đi tới ngồi cạnh Đỗ Văn Hạo, cúi đầu thật sâu bái lạy hắn. Đỗ Văn Hạo vô cùng hoảng hốt, hắn vội vàng giơ tay đỡ Đỗ tam đứng dậy.
"Đỗ chưởng quỹ, ngài làm gì vậy. Ngài làm vậy không phải làm tổn thọ vãn bối sao?"
"Đỗ lão gia, vừa rồi Đỗ tam bất đắc dĩ mới dùng ngài làm tấm mộc ngăn cản. Thật sự rất xin lỗi".
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Thì ra là vì vấn đề này. Đỗ chưởng quỹ không nên quá để tâm. Ngài họ Đỗ, ta cũng họ Đỗ. Nói không chừng hai chúng ta chính là bà con xa thất lạc đã nhiều năm" Đỗ Văn Hạo vốn chỉ định nói đùa một câu để an ủi Đỗ tam, ai ngờ Đỗ tam nghe vậy càng thương tâm, bật khóc. Lần này Đỗ Văn Hạo thực sự luống cuống.
Bàng Vũ Cầm đi tới bên Đỗ Văn Hạo, nàng nhỏ nhẹ nói: "Hay là bon thiếp về trước?" Nói xong nàng nhìn Đỗ tam vẫn đang đau lòng nằm phủ phục. Ở đây có nhiều nữ nhân vậy, nàng chỉ e lát nữa ông ta sẽ xấu hổ.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát. Hắn cảm thấy như vậy không ổn lắm. Dương Duệ này là một người rất khôn khéo. Nhất định hắn đã cho người quan sát bọn họ. Nếu bây giờ để mấy người Bàng Vũ Cầm đi ra, Dương Duệ nhất định sẽ nghi ngờ.
Đỗ Văn Hạo lắc đầu. Lúc này bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện của tiểu nhị. Đỗ Văn Hạo ra hiệu cho Bàng Vũ Cầm quay về vị trí của mình. Hắn chờ khi tiểu nhị đi vào phòng mới cố ý nói: "Đại bá, bá đừng đau thương nữa. Tuy cháu có về trễ một chút nhưng là đã về rồi. Bá cứ làm vậy thì gia quyến của cháu sẽ không biết làm gì cho phải".
Tiểu nhị đặt mâm thức ăn lên bàn, ánh mắt len lén liếc nhìn Đỗ tam một cái, không nói gì rồi lui ra ngoài.
Đỗ tam ngồi thẳng người. Ông ta thấy tiểu nhị đã đi ra cửa, cảm kích nhìn Đỗ Văn Hạo, chấm ngón tay vào chén rượu sau đó viết chữ "cám ơn" lên mặt bàn rồi ông ta cầm chén rượu đứng dậy nói: "Nào, chúng ta lâu ngày mới gặp nha. Cạn chén" Nói xong ông ta ngửa cổ uống cạn chén rượu của mình.
Mọi người ngầm hiểu nên không ai nói gì. Tất cả đều làm giống như những người tha hương gặp lại cố tri, nâng chén rượu của mình lên uống. Bất chợt ngay lúc đó có một bóng người loé lên bên ngoài cửa sổ. Lâm Thanh Đại đang định đuổi theo, Đỗ Văn Hạo đưa mắt nhìn nàng, nàng đành phải ngồi xuống.
Khi rời khỏi Dung Viên, không những mọi người được ăn một bữa không phải trả tiền mà nhà bếp còn gói một ít bánh khai vị và bánh táo cho Bàng Vũ Cầm. Ban đầu mấy người Đỗ Văn Hạo từ chối nhưng khi nhìn thấy mấy người nhà bếp chỉ chực khóc thì hiểu Dương Duệ đã căn dặn trước nên không muốn làm khó bọn họ nữa, đã nhận lấy. Khi mọi người đi ra phố, trăng non đầu tháng đã mọc ở phía chân trời. Trời không có gió nên dù mọi người có uống chút rượu nhưng vẫn không thấy lạnh. Đỗ Văn Hạo đề nghị mọi người đi dạo một lát.
Mọi người đi trên đường phố chính theo hướng đông, đi theo ánh trăng. Chuyện xảy ra lúc trước làm tâm trạng mọi người không thấy vui vẻ. Cũng may nhà bếp của Dung Viên làm món ăn rất ngon, nên tâm trạng của mọi người mới đỡ ít nhiều.
Khi đi hết đường phố chính, cách đó không xa mơ hồ vang lên tiếng cổ nhạc. Đỗ tam giải thích đó là thuyền hoa trên sông đang đi ngang qua. Tiếng cổ nhạc này từ xa tiến tới gần, dần dần trở nên rõ ràng.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ: không phải Mị nhi muốn mua một thuyền hoa làm lão bản sao? Nếu nàng mở một thanh lâu ở đây, nhất định việc làm ăn hoàn toàn không tệ chút nào.
Trong lúc Đỗ Văn Hạo đang suy nghĩ thì một chiếc thuyền hoa chậm rãi trôi theo dòng nước tiến lại gần. Trên thuyền hoa treo rất nhiều đèn lồng, bóng người lượn qua lượn lại. Trên thuyền hoa chỗ nào cũng là người. Đôi khi còn nghe thấy tiếng cười đưa tình của nữ nhân.
Bàng Vũ Cầm cau mày nói: "Tướng công, hay là chúng ta đi chỗ khác đi? Thiếp không muốn con của chúng ta ở trong bụng ở gần những thứ dơ bẩn này".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Được, vậy chúng ta đi" Nói xong hắn quay người bước đi.
"Ca, hãy nhìn xem nam nhân ngồi trên đầu thuyền kia có phải là Dương Duệ của Dung Viên lúc nãy không?" Đột nhiên Kha Nghiêu chỉ vào thuyền hoa nói với Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo quay đầu lại, chăm chú nhìn. Hắn thấy Bàng Vũ Cầm không hài lòng, lại sợ nàng tức giận vì vậy không thể làm gì khác là cười mấy câu rồi bảo mọi người đi theo một hướng khác.
"Đỗ chưởng quỹ, ngài nói xem Dương Duệ đó có phải là thương nhân lớn nhất ở quận Tú Sơn không?"
"Đúng vậy. Dương gia là thế lực lớn nhất ở quận Tú Sơn. Không ai dám trêu chọc vào Dương gia. Ta còn nghe nói những người bán dược liệu ở Lâm huyện chỉ đồng ý bán dược liệu cho Dương gia. Sau đó những y quán, dược phổ ở quận Tú Sơn không thể không tới mua dược liệu của Dương gia vì vậy lợi nhuận càng lúc càng ít nên những người hành nghề thuốc cũng càng ít".
"Dương gia đó quả thực quá bá đạo" Kha Nghiêu tức giận, bất bình nói.
"Lúc trước ta thấy Đỗ chưởng quỹ nói chuẩn bị chuyển khách sạn của mình cho tướng công của ta mở y quán, ta thấy Dương Duệ đó sa sầm mặt. Xem ra hắn không muốn có người cướp món lợi của mình" Vương Nhuận Tuyết nói lên suy nghĩ của mình.
Lâm Thanh Đại nói: "Vấn đề mấu chốt bây giờ. Khi đó trong tình thế cấp bách Đỗ chưởng quỹ đã lấy cớ như vậy, nhất định Dương Duệ sẽ chờ xem. Sau này ngài sẽ làm thế nào để khoả lấp lời nói dối đó?"
Đỗ tam buồn rầu thở dài, không nói gì.
Đỗ Văn Hạo nói: "Đỗ chưởng quỹ, Nếu Dương Duệ đã hỏi mua, không phải là cướp đoạt, ngài cứ bán cho hắn là được".
"Tuyệt đối không được. Đỗ tam ta dù có phải châm lửa đốt khách sạn cũng nhất định không bán cho Dương Duệ" Đỗ tam kích động nói.
"Chẳng lẽ Đỗ chưởng quỹ có mối hận nào với Dương Duệ kia sao?" Kha Nghiêu hỏi.Đỗ Văn Hạo muốn ngăn cản nàng nhưng đã không kịp. Hắn thấy dưới ánh trăng, sắc mặt của Đỗ tam càng tái nhợt.
Đỗ Văn Hạo nói: "Đỗ chưởng quỹ, ngài tuyệt đối không nên để ý. Muội muội này của ta lúc nào cũng vậy, miệng ác nhưng lòng không ác".
Đỗ tam nói: "Thôi quên đi. ta không muốn đi nữa. Mọi người có quay về hay không? Nếu mọi người không muốn quay về, ta muốn quay về trước" Nói xong Đỗ tam quay người bước đi.
Chờ khi Đỗ tam bước đi xa, Kha Nghiêu nói: "Muội dám khẳng định Dương Duệ này nhất định đã có chuyện gì với Đỗ chưởng quỹ".
Lâm Thanh Đại bước tới vỗ vào vai Kha Nghiêu nói: "Điều đó là đương nhiên nhưng muội hỏi thẳng ra như vậy khiến người ta xấu hổ".
Kha Nghiêu làm mặt quỷ nói: "Vậy đáng lẽ mọi người phải nhắc nhở muội".
Đỗ Văn Hạo nói: "Muội nhanh mồm như vậy, ai kịp nhắc nhở muội đây hả? Đi thôi, chúng ta không quen đường. Cầm nhi đi nhiều sẽ mệt. Chúng ta hãy quay về khách sạn nghỉ ngơi. Được rồi, Thanh Đại, các nàng ra ngoài một ngày có thu được kết quả gì không?"
Lâm Thanh Đại đắc ý gật đầu nói: "Đã chấm được một cửa hàng mặt tiền, ngay gần khách sạn ở đông thành. Hơn nữa cửa hàng này trước kia cũng mở dược phổ. Sau này cũng đại khái như Đỗ chưởng quỹ nói vì làm ăn không tốt nên cũng đành phải đóng cửa. Có lẽ bọn họ nghĩ rằng bán cửa hàng lấy ít vốn làm ăn buôn bán nên đồng ý bán cho chúng ta. Giá cả cũng rất hợp lý. Thiếp cho rằng rất được. Văn Hạo, ngày mai chàng hãy đi xem một chút đi".
Liên nhi khẽ thở dài một tiếng. Tuyết Phi Nhi đi tới bên người Liên nhi hỏi: "Nghĩ gì vậy?'
Liên nhin kéo Tuyết Phi Nhi sang một bên nói nhỏ: "Phi Nhi, bọn họ chọn được cửa hàng rồi hả? Muội có thấy dáng vẻ ta đây là nhất thiên hạ của chưởng quỹ Dương cái gì Duệ đó không? Muội nghĩ lão gia bây giờ vẫn còn giống như trước sao? Hiện tại lão gia còn muốn mai danh ẩn tích, không thể gióng trống khua chiêng đối nghịch với bon họ được nữa. Bọn họ ở đây còn không làm ăn buôn bán được. Chúng ta có làm được không?"
Tuyết Phi Nhi nói: "Liên nhi, kỳ thật điều tỷ nghĩ cũng chính là điều muội nghĩ. Nhưng muội không muốn làm mất hứng của mọi người. Tỷ xem, Thanh Đại tỷ cà ngày nay vì chuyện này mà vất vả. Ai, sớm biết vậy không tới cái nơi quỷ quái này nữa".
"Hai người ở bên nhau thì thầm cái gì vậy?" Vương Nhuận Tuyết đi tới cười hỏi."Không có chuyện gì" Liên nhi luôn sợ nhất nhị phu nhân Vương Nhuận Tuyết. Dù Vương Nhuận Tuyết đối xử với các nàng rất tốt nhưng vì Vương Nhuận Tuyết xuất thân tiểu thư danh giá nên trong lòng Liên nhi vẫn thấy tự ti vì vậy mỗi lần nàng nói chuyện với Vương Nhuận Tuyết luôn thừa cung kính, không đủ thân mật.