Tống Y

Chương 478: Không có chuyện không trèo lên điện tam bảo




Đỗ Văn Hạo đứng trước cửa, Dương Quang nhìn thấy, hắn vội vàng bỏ bầu rượu xuống, sửa sang y phục, cung kính thi lễ nói: "Đỗ lão gia, ngài để tiểu nhân chờ quá lâu rồi đó".
Đỗ Văn Hạo đi tới ngồi xuống một chiếc ghế trước mặt Dương Quang. Dương Quang cười nịnh nọt, hắn rót một chén trà cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo hờ hững nhìn chén trà trên mặt bàn nói: "Hôm nay Đỗ mỗ rất bận rộn, cũng rất mệt mỏi. Không hiểu Dương quản gia tìm Đỗ mỗ có chuyện gì vậy?"
Dương Quang tìm một cái ghế dài rồi hắn ngồi ngay ngắn, đối diện với Đỗ Văn Hạo. Hắn cười nói: "Ngài xem, ta vốn muốn tìm Đỗ chưởng quỹ, thúc thúc của ngài nhưng ông ta biết tiểu nhân tìm vì chuyện của khách sạn này nên không muốn gặp tiểu nhân vì vậy tiểu nhân mới tới tìm ngài để xem ngài có thể nói tốt mấy câu với Đỗ chưởng quỹ. Sau này mọi chuyện ổn thoả, tiểu nhân sẽ hậu tạ".
Đỗ Văn Hạo cười nhạt, vỗ vỗ bụi trên quần áo, có lẽ là bụi từ trên mái nhà rơi xuống. Đỗ Văn Hạo chỉ vào bụi mù nói với Dương Quang: "Dương quản gia có biết loại vật này khác với những vật khác như nào không? Đó là nặng nhẹ có ảnh hưởng khác nhau, chỉ cần vỗ là có thể bay vào tai nhưng nếu bụi mù nặng, nó đơn giản sẽ dính vào quần áo, đen sì mà không tẩy rửa được. Nhưng nếu nó nhẹ thì chưa chắc đã rơi xuống được nên mới nói lực độ rất quan trọng".
Dương Quang rất hồ đồ khi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy. Hắn thầm nghĩ tại sao Đỗ Văn Hạo lại giả bộ hồ đồ như vậy nhưng lại không thể nóng giận nên chỉ biết ngượng ngùng nói: "Ngài xem chuyện tiểu nhân vừa mới cầu ngài đó".
Đỗ Văn Hạo nâng chung trà lên nhấp một ngụm, lắc đầu. Dương Quang nói: "Ngài ngàn vạn lần không nên từ chối tiểu nhân như vậy. Tiểu nhân quay về sao có thể ăn nói với Thiếu đông gia?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta nói là trà này không có gì đặc biệt. Đại khái là có một số người lấy bã chè đã dùng phơi khô lừa chúng ta. Đó là lý do trà này không có hương vị gì cả".
Nghe vậy Dương Quang mới thở phào một hơi nói: "Đỗ lão gia quả thực thích nói giỡn. Suýt chút nữa ngài hù doạ chết tiểu nhân'.
Đỗ Văn Hạo nhìn Dương Quang dưới ánh đèn một lúc lâu rồi hỏi: "Không phải ngươi là quản gia của Dương Thiên hộ sao? Tại sao lại lén lút làm việc cho Dương Duệ. Ngươi không sợ Dương Thiên hộ biết sao?"
Dương Quang nghe vậy bực bội nói: "Tại sao Đỗ lão gia lại nói như vậy? Dương Thiên hộ chính là ông ngoại của Dương Duệ, tiểu nhân không giúp thì còn giúp ai?"
Đỗ Văn Hạo đứng dậy, mệt mỏi vặn lưng. Dương Quang vội vàng đứng dậy hỏi: "Đỗ lão gia, ngài xem chuyện của tiểu nhân nói với ngài?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Hay ngươi hãy đi tìm Đỗ chưởng quỹ đi. Ngươi hãy nghĩ xem. Nếu như ta nói tốt cho ngươi vậy thì ta sẽ đi đâu để mở dược đường đây? Hơn nữa không phải Dương Duệ đã có một tiệm bán thuốc lớn nhất quận Tú Sơn này sao? Tại sao hắn lại còn muốn mua khách sạn này, không để cho người ta con đường sống nữa vậy?"
Dương Quang thầm tức giận khi nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy nhưng hắn nghĩ tới việc trước khi tới đay Thiếu đông gia đã dặn đi dặn lại là không được nổi nóng. Nghĩ vậy Dương Quang vội vàng cấu vào đùi mình một cái, hắn cố mỉm cười nhưng lại trông vô cùng khó coi.
"Đỗ lão gia, ngài hãy nghĩ xem ở quận Tú Sơn này nếu không có lời của Thiếu đông gia nhà chúng ta, cửa hàng của ngài sớm muộn gì cũng phải đóng cửa. Ngài hãy lưu lại ấn tượng tốt với Thiếu đông gia, giúp thiếu đông gia mua lại khách sạn này sau đó thiếu đông gia sẽ tìm mua giúp ngài một cửa hàng mặt tiền khác. Thiếu đông gia chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi ngài".
Đỗ Văn Hạo đi ra cửa, đột nhiên hắn đứng lại, quay đầu nhìn gương mặt nịnh nọt của Dương Quang nói: "Tốt lắm. Thế nhưng ngươi hãy nói cho ta biết ở quận Tú Sơn này có rất nhiều cửa hàng nhưng vì sao Thiếu đông gia lại coi trọng khách sạn của Đỗ chưởng quỹ, à, cũng chính là thúc thúc của ta vậy?"
Dương Quang có vẻ khó xử, do dự. Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi quên đi. Ta cũng mệt mỏi rồi. Ngươi không muốn nói thì thôi. Ta muốn nói chuyện giúp ngươi nhưng ngay cả lời nói thật cũng không được nghe. Ta không có tâm trạng giúp nữa" Nói xong hắn phất tay áo đi lên lầu.
Dương Quang nhìn thấy Đỗ Văn Hạo bỏ đi thật, hắn cắn răng đuổi theo rồi đứng chắn trước mặt Đỗ Văn Hạo.
"Đỗ lão gia, có phải nếu tiểu nhân nói thật với ngài, ngài sẽ nói tốt với Đỗ chưởng quỹ giúp tiểu nhân sao?"
Đỗ Văn Hạo chỉ gật đầu, không nói câu nào.
Dương Quang chỉ vào một cái bàn bên cạnh. Trong khi đó Lâm Thanh Đại và Kha Nghiêu ngồi uống trà không để ý tới hai người.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, Dương Quang đi tới, hắn ghé sát vào người Đỗ Văn Hạo, thì thào: "Khách sạn Vân Phàm này có một chuyện xưa. Nói ra thì rất dài nhưng nói thực cũng không có gì ấn tượng. Đỗ lão gia sẽ không thích nghe đâu".
Đỗ Văn Hạo nói: "Không nên nóng nảy vậy. Ta rất thích nghe chuyện xưa" Nói xong Đỗ Văn Hạo gọi Triệu tứ mang tới một bình trà mới và một ít bánh ngọt.
Dương Quang nghe vậy thì biết Đỗ Văn Hạo chuẩn bị để nghe hắn kể lại chuyện xưa. Dương Quang thầm thở dài. Đỗ Văn Hạo này quả thật là người không dễ đối phó. Một khi đã đồng ý với người ta, hiển nhiên chỉ còn cách bịa chuyện ra nói. Thế nhưng quận Tú Sơn này không lớn lắm. Nếu như bản thân hắn không nói sau này Đỗ Văn Hạo nghe được từ miệng người khác. Khi đó Đỗ Văn Hạo sẽ biết hắn bịa chuyện, chẳng phải sẽ không hay sao? Hơn nữa hắn có cảm giác Đỗ Văn Hạo rất quen thuộc, ra dáng là người có địa vị. Mặc dù Dương Quang hắn không biết lai lịch của Đỗ Văn Hạo nhưng tốt nhất cũng không nên đắc tội với người này.
"Đỗ lão gia, chuyện khác tiểu nhân không nói. Tiểu nhân chỉ kể cho ngài nghe. Ông chủ trước kia của khách sạn Vân Phàm không phải là họ Đỗ mà là họ Dương, cũng chính là lão gia của tiểu nhân, và là ông ngoại của Thiếu đông gia".
Đỗ Văn Hạo hỏi: "Vậy tại sao sau này lại vào tay thúc thúc của ta?"
Ngay lúc này Đỗ Văn Hạo chợt nhận ra mình nói rối cũng rất lợi hại. Hắn vốn không có thân thuộc gì với Đỗ tam nhưng không hiểu sao lại gọi như vậy, hơn nữa còn rất trơn tru.Dương Quang thở dài nói: "Đỗ tam này vốn chính là quản gia của Dương nhị gia, cũng chính là…'.
Đỗ Văn Hạo cắt ngang lời hắn: "Ta biết, ngươi không cần ba hoa giải thích mối quan hệ của bọn họ. Nếu ta không biết ta sẽ hỏi ngươi'.
Dương Quang đành phải tiếp tục nói: "Đỗ tam chính là chưởng quỹ khách sạn này của Dương nhị gia, đi theo Dương nhị gia hai mươi mấy năm sau đó Dương nhị gia trước một ngày bị chết cháy không rõ nguyên nhân đã tới tìm lão gia của tiểu nhân nói là bản thân mình không người nối rõi nên muốn giao khách sạn này cho Đỗ tam. Khi đó lão gia của tiểu nhân không đồng ý".
Nghe vậy Đỗ Văn Hạo đã hiểu một chút: "Nói như vậy ngày hôm sau Dương nhị gia chết không rõ nguyên nhân. Vậy ông ấy chết ở đâu?"
Dương Quang chỉ xuống bàn. Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi: "Thì ra là vậy sao? Khách sạn Vân Phàm được xây dựng lại sao?"
Dương Quang gật đầu nói: "Đúng vậy. Là do Đỗ tam bỏ tiền ra xây dựng lại mặc dù không còn to như trước kia, cũng không tốt như trước kia nhưng Đỗ tam nói ông ta không thể giao tâm huyết cả đời này cho chúng ta. Đây vốn là sản nghiệp của Dương gia chúng ta nhưng vì Thiếu đông gia thấy Đỗ tam đã dùng chính tiền của mình để tu sửa, thứ hai khi Dương nhị gia còn sống đã rất tận tâm và trung thành nên mới đợi nhiều năm như vậy".
Đỗ Văn Hạo nói: "Đã nhiều năm như vậy, tại sao bây giờ lại muốn thu hồi lại?"
Dương Quang nói: "Nói thật tiểu nhân cũng không biết rõ nhưng Thiếu đông gia của tiểu nhân không phải muốn cưỡng ép mà chỉ muốn mua lại. Đây vốn là sản nghiệp của Dương gia, Thiếu đông gia bỏ tiền ra mua lại sản nghiệp của mình. Ngài xem Thiếu đông gia của tiểu nhân là người tốt thế nào".
Đỗ Văn Hạo cười cười, hắn vỗ bụi bánh bám trên tay mình sau đó đứng dậy níi: "Thôi được rồi. Nếu là như vậy, ta sẽ cố gắng hết sức. Thế nhưng không phải hôm qua ngươi bảo Vương chưởng quỹ gọi thúc thúc của ta sang thương lượng sao? Không có kết quả sao?"
Dương Quang cười gượng nói: "Đỗ tam này rất ngoan cố. Ông ta một mực nói sẽ giao lại khách sạn cho ngài. Hơn nữa ông ta còn nói nhị gia của bọn tiểu nhân trước khi chết giao khách sạn cho chính ông ta mà không phải là tạm thời giao cho ông ta quản lý vì vậy dù có chết ông ta cũng không giao lại. Thật sự không còn cách nào khác".
Đỗ Văn Hạo cảm thấy có gì kỳ quặc trong chuyện này. Dương Quang lảng tránh việc chính, nói cho hắn mấy chuyện mà ai ở quận Tú Sơn này cũng biết. Thế nhưng hắn lại thấy dường như Dương Quang không biết chuyện Đỗ chưởng quỹ đã biến mất.
"Tốt lắm. Ngươi cứ yên tâm. Bây giờ không còn sớm nữa, chờ khi thúc thúc của ta quay về, ta sẽ nói chuyện với thúc thúc".
Nghe xong quả nhiên Dương Quang thoáng giật mình, hắn nhìn ra hậu viện nói: "Sao? Đỗ tam vẫn chưa về sao? Trời đã tối lắm rồi mà. Ông ta luôn đóng cửa vào buổi tối, cũng chưa bao giờ ra ngoài vào buổi tối".
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Nói một cách chính xác là từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa quay về".
Nghe vậy Dương Quang trợn tròn mắt: "Quả thực hôm qua Đỗ tam có sang bên nhà Vương chưởng quỹ. Hơn nữa cũng đúng là tiểu nhân đã bảo Vương chưởng quỹ cho người sang tìm Đỗ tam nhưng vì hài lòng với nhau. Tiểu nhân và Đỗ tam chỉ nói chưa tới mười câu, Đỗ tam đã bỏ về sau đó tiểu nhân lại có phần say rượu nên cũng đi về nhà. Tại sao lại như vậy?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Tình hình cụ thể thế nào chúng ta còn chưa biết rõ. Đại khái chúng ta sẽ tới chỗ bằng hữu để tìm, khi tìm được thúc thúc ta sẽ nói với thúc thúc chuyện tối nay".
Trong mắt Dương Quang hiện lên vẻ kỳ quái nhưng hắn ngay lập tức trở lại bình thường, hắn chắp tay cáo từ.
Chờ khi Dương Quang rời hỏi khách sạn, Lâm Thanh Đại và Kha Nghiêu bước tới chỗ Đỗ Văn Hạo.
"Ca, hai người nói chuyện gì mà lâu vậy?" Kha Nghiêu hỏi.
"Đi, chúng ta lên lầu".
Ba người quay lên phòng của Lâm Thanh Đại. Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo có vẻ suy tư thì nói: "Đỗ chưởng quỹ thật sự đã xảy ra chuyện rồi sao?"
Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Bây giờ không còn thời gian cân nhắc nữa. Đỗ tam hai ngày nay không quay về, chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa".
Kha Nghiêu nói: "Hôm nay ở cửa hàng tơ lụa, muội nghe thấy tiểu nhị và lão nhân đó nói chuyện, muội cũng hiểu đã có chuyện gì đó xảy ra. Ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: "Thanh Đại, nàng có biết nhà của Dương Thiên hộ ở đâu không?"
Lập tức Lâm Thanh Đại hiểu ra. Nàng nói: "Dương Quang kia nhất định chưa đi xa. Thiếp sẽ lập tức đuổi theo, nhất định sẽ tìm được".
Kha Nghiêu nói: "Muội cùng đi với tỷ".
Đỗ Văn Hạo nói: "Không được hấp tấp. Trước đó ta đã nghe Đỗ tam kể về nơi ở của ông ta. Trước tiên hai người cần phải thay trang phục dạ hành. Đi, nhất định phải cẩn thận".Lâm Thanh Đại và Kha Nghiêu gật đầu. Đỗ Văn Hạo để hai nàng thay trang phục, hắn căn dặn hai người mấy câu rồi rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.