Tống Y

Chương 483: Mỗi người một tâm sự




Dương Duệ cười, nhổm dậy nói: “Xem nàng nói gì kìa, chỉ là một chiếc vòng, ở quận Tú Sơn này chỉ cần Mị Nhi nàng thích, Dương Duệ ta sẽ tìm đủ cách để lấy cho nàng để làm vui lòng người đẹp!”
Mị Nhi nghe thấy câu này liền rạng rỡ mặt mày, Dươg Duệ tiếp: “Được rồi, thật lòng ta chưa muốn rời nơi đây chút nào, nhưng phiền cái hôm nay có chuyện phải làm, không thể chiều em được, rảnh ta sẽ đến tìm em sau”
Mị Nhi chỉ nghe, cất chiếc vòng xuống dưới gối, rồi mặc quần áo cho Dương Duệ, Dương Duệ nhìn thấy cử chỉ đó của Mị Nhi thì hắn nhếch mép lên cười như chế giễu gì vậy.Thu dọn mọi thứ xong, Mị Nhi tiễn Dương Duệ xuống thuyền, thấy Dương Quang và đoàn tùy tùng đã đợi sẵn.“Dương gia, đừng quên đến thăm Mị Nhi, Mị Nhi sẽ nhớ ngài lắm đó”
Mị Nhi đứng trước kiệu, nhìn Dương Duệ đi vào trong, nói với vẻ nghẹn ngào đáng thương.Dương Duệ thò đầu ra nói: “Nhất định rồi, có khi mai đến nữa ấy chứ?”
Nói rồi vừa xoa tay Mị Nhi, vừa đưa mắt ra hiệu cho Dương Quang.“Khởi kiệu”
Dương Quang nói.Kiệu được đưa đi, Mị Nhi vẫn nhìn cho đến khi chiếc kiệu khuất bóng.“Tiểu thư, tay Dương Duệ này thật hào phóng!”
Cô a hoàn Linh Nhi đứng sát sau Mị Nhi nói.Mị Nhi cười nhạt: “Đều là loại làng chơi vô tình, ngươi tưởng rằng ta dễ dãi đến thế sao?”
“Tiểu thư không tin một người đàn ông nào, ngộ nhỡ hắn thật lòng thì sao”
“Thật lòng? Thế giới này bây giờ có cái gì là thật? Đến ngân lượng còn có lúc thiếu lượng nữa là!”
“Nhưng…”
“Được rồi, không nhưng nhị gì nữa, để xem, không đầy 3 ngày hắn sẽ nói hắn muốn ta làm cho hắn chuyện gì”
Linh Nhi: “Tiểu thư thông minh thật, có điều, Dương Duệ đến tìm tiểu thư là có chuyện thật sao?”
Mị Nhi chỉ thở dài, phát hiện ra mình ăn mặc không ổn lắm bèn quay lại thuyền, nói vọng lại: “Ai biết được, hắn là người giàu nhất quận này, hắn cho thì ta nhận, còn về chuyện gì đó, làm được ta sẽ làm, không làm được ta trả lại cho hắn là xong”
Vừa đi vừa nói, hai người đã lên đến thuyền, trở về phòng mình.“Dương Quang, cô ta còn đứng đó không?”
Dương Duệ nói từ trong kiệu ra.Dương Quang đáp: “Dạ, tôi vẫn đang nhìn trộm ạ, ả vẫn đứng đó nhìn chúng ta, có phải có ý với ngài rồi không”
Dương Duệ hừ một tiếng: “Thích ta? Ta thấy thích bạc của ta thì đúng hơn, cô ta vẫn đứng đấy chứng tỏ có lòng, làm ăn tốt biết đối xử với khách, những người vừa đi đã quay đi thì làm sao làm ăn lâu dài được? Ngươi có biết tại sao thuyền hoa của cô ta làm ăn tốt vậy không?”
“Không phải chứ, cứ cho là đắt hơn các thuyền hoa khác, không phải hơn một chút mà hơn rất nhiều, nhưng ngài xem Lão Bảo xinh như vậy, mười mấy cô nương bên cạnh cũng rất nhiệt tình, đến pha trà làm điểm tâm cũng ngon.
Tiêu tiền ở đây cũng thấy đáng”
“Đúng vậy, đến một quản gia cũng nghĩ như vậy, thì những ông chủ có tiền của quận này là càng không tiếc tiền cho mấy cô nương đấy! Ta nói cho ngươi biết, không thể coi thường mấy cô nương này, họ không đơn giản đâu”
“Cũng phải! đúng rồi thiếu gia, chuyện ngài định nhờ cô ấy thế nào rồi?”
“Tuy nói rằng không có kĩ nữ nào không ham tiền, nhưng cô ả này khác, ta định dùng tiền mua chuộc, nhưng phát hiện ra không có tác dụng gì, vì vậy, nghĩ lại thì thấy vẫn còn thời gian, tốt nhất nên từ từ”
“Vậy ngài tặng chiếc còng tay chưa?”
“Tặng rồi, lần đầu tiên ta gặp một người phụ nữ mà khi ta tặng quà lại giả vờ vui vẻ”
“Giả vờ vui vẻ? Món quà đắt như vậy, hay cô ày không biết nhìn hàng?”
“Không phải, mà có khi đoán ra được mục đích của ta, ta nhìn ra sự do dự trong mắt cô ta”
Dương Quang vẫn không hiểu, hắn gãi gãi đầu: “Thiếu gia, ngìa càng nói tôi càng không hiểu.
Thôi, tặng đã tặng rồi, cô ta cũng không từ chối, vậy là có hi vọng rồi”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Dạ, theo dặn dò của thiếu gia, chúng ta đi đón Đỗ Tam, Đỗ trưởng cự phải không ạ?”
Dương Duệ nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, ngươi đưa ta đến Sơn Trang Vân Phàm trước, còn Đỗ Tam ngươi đi đón là được rồi, đón rồi đưa đến chỗ hẹn là được, tuyệt đối không được có sai xót, biết chưa?”
Dương Quang dạ rồi nói với phu kiệu: “Quay lại, về sơn trang Vân Phàm”
Sơn trang Vân PhàmDương Duệ ngồi trong phòng của Đỗ Văn Hạo, lư hương đang tỏa hương ngào ngạt.“Dương công tử hôm nay hạ cố đến đây không biết vì chuyện gì?”
“Thật ngại quá, muộn thế này còn đến quấy rầy Đỗ công tử, nhưng Dương mỗ có tâm sự, không nói ra không được!”
Dương Duệ nói với vẻ đau khổ.Đỗ Văn Hạo đưa tay ra hiệu mời Dương Duệ uống trà, còn mình ngồi đợi hắn nói tiếp.“Vẫn là chuyện lần trước ta nói có liên quan đến Kha Nghiêu”
Dương Duệ vào thẳng đề luôn.Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên biết hắn không đến vì ông ngoại mình, dù gì mấy ngày nay Tiền Bất Thu và Diệm Diệu Thủ đều chăm sóc Dương Thiên Hộ, điều không ngờ là tên Dương Duệ này dai dẳng đến vậy.“Chuyện này có liên quan đến hạnh phúc của lệnh muội, từ nhỏ song thân sớm qua đời, lệnh muội đã bị kẻ làm bề trên như ta như ta chiều cho hư thân.
Tuy nói ta là huynh trưởng, nhưng chuyện của nó vẫn phải do nó quyết định, ta không làm chủ được”
“Tại hạ có phần không rõ, tại sao là hai anh hem ruột, công tử họ Đỗ, nhưng Kha Nghiêu lại…”
“Tiểu muội theo họ của mẫu thân, con gái nhà chúng tôi đều theo họ của mẫu thân, cha mẹ chúng tôi chỉ có hai người con, vì vậy mới…”
“Vậy không biết ý lệnh muội thế nào?”
“Trước đây ở tiệm thuốc nhà công tử, thái độ của nó công tử cũng thấy rồi đó, cái này…nó lớn rồi, ta cũng không thể ép nó thích một người được”
“Đỗ công tử, hay thế này, ta cũng không cần Kha Nghiêu cô nương phải nhận lời ta ngay, nhưng nếu cô ấy đồng ý lấy ta thì công tử phải đồng ý đấy”
“Được, ta sẽ chuyển lời của công tử cho nó, nhưng công tử không nên hi vọng quá nhiều, trong nhà công tử đã có mấy vị phu nhân và thiếp thất rồi.
Ta lo với tính cách của tiểu muội ta mà gả vào Dương gia thì sẽ không hòa thuận được với mọi người, ta chỉ có mộ tiểu muội, xin hãy hiểu cho ta ích kỉ”
“Cũng giống như người ta, ai cũng có tam thê tứ thiếp, ta không thể vì…”
“Ý công tử là sao ta không hiểu? Nhưng chuyện này ta là huynh trưởng nói không tính, lúc trước ở nhà cũng thế này, vì không thích một mối ta nhắm cho mà nó đã bỏ nàh đi, công tử xem, haix!”
“Được, chuyện này không nóng vội được, dù gì thời gian vẫn còn dài”
“Vâng, dù gì chúng tôi cũng ta ổn định ở đây, từ từ hãy tính”
“Đúng vậy, Dương mỗ cũng không phải người không biết giữ lời, ta đã giao ông ngoại cho công tử, ta cũng cho người đi đón Đỗ trưởng cự rồi, công tử xem nên trực tiếp đưa về chỗ công tử hay đưa về phòng trọ khách Vân Phàm?”
Nghe vậy là Đỗ Văn Hạo biết Đỗ Tam vẫn an toàn, liền vui vẻ nói: “Nếu đúng vậy thì hãy đưa về phòng trọ trước, rồi ta sẽ đi thăm sau”
Hai người đang nói thì có người gõ cửa.Đỗ Văn Hạo đứng dậy mở cửa, thấy Kha Nhiêu liền ra hiệu cho nàng tránh đi, ai ngờ Dương Duệ mắt cú vọ đã kịp chạy ra chào hỏi “Kha cô nương”
Kha Nghiêu nhìn thây Dương Duệ mới biết tại sao Đỗ Văn Hạo ra hiệu với mình, cô bèn cười nói: “Ta đang bảo nửa đêm canh ba ai còn ở trong thư phòng của huynh ta chưa chịu đi, thì ra là Dương công tử, không biết là có chuyện gì đây?”
“Dương công tử đến là vì chuyện đưa thúc thúc về”
“Chủ yếu là nhung nhớ cô nương nên muốn đến thăm”
“Không cần công tử thăm hỏi gì cả, hia người nói chuyện đi, muội về phòng trước”
Nói rồi nàng hằm hằm quay điDương Duệ nhanh chân chặn Kha Nghiêu lại: “Cô nương mai có rảnh không?”
“Không!”
Kha Nghiêu đáp dứt khoát.“Là thế này, để cảm ơn Đỗ công tử và Kha Nghiêu cô nương đã tận tình với ông ngoại tại hạ, tại hạ muốn nhân danh chủ nhà, ngày mai có bữa tiệc nhỏ khoản đãi hai vị”
Dương Duệ thật trọng phát ngôn, chỉ sợ nhỡ lời Kha Nghiêu lại bỏ đi.Kha Nghiêu nhìn Đỗ Văn Hạo, nghĩ ngợi gì đó rồi đáp: “Được thôi, nhưng chăm sóc ông ngoại không chỉ là công của hai huynh muội ta, mấy vị tẩu tẩu và đồ đệ của huynh ta đều nên được mời đúng không?”
Dương Diệu vội đáp: “Không vấn đề gì, đương nhiên là được, vậy nhé.
Ngày mai Dương mỗ đợi các vị, vậy ta không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa, cáo từ!”
nói rồi sợ Kha Nghiêu đổi ý nên hắn về vội.“Muội…”
“Đừng hỏi muội tại sao, mai đi khắc biết, muội buồn ngủ rồi!”
Nói rồi Kha Nghiêu vươn vai rồi quay đầu đi về phòng.“Con nha đầu này, không biết định giở trò quỷ gì nữa!”
Đỗ Văn Hạo nhìn theo bóng dáng Kha Nghiêu lẩm bẩm.Dương gia phủ.
“Lão gia, ngài về rồi, tôi còn tưởng ngài về bên lão thái gia, đêm nay không về nữa chứ”
Dương Tuyền, quản gia nhà Dương Duệ thấy Dương Duệ bước vào cửa lớn liền chạy từ trong ra đon đả đón, còn khoác thêm 1 chiếc áo khoác da dê dày, cúi người vui vẻ chào hỏi.Dươg Duệ ậm ừ, thấy vài phòng hậu viện vẫn sáng đèn, hắn bèn chau mày hỏi: “Bọn họ chưa ngủ sao?”
Dương Tuyền “dạ”
với giọng thấp nhất có thể, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Dương Duệ.“Cho người chuẩn bị cái gì để ăn và nước ấm đi”
“Lão gia, ngài muốn đặt ở phòng phu nhân nào?”
“Không cần, mang thẳng đến thư phòng cho ta”
“Vâng, lão gia”
Dương Duệ đi thẳng về thư phòng, trong nội viện vẫn có 1 a hoàn đã âm thầm chạy đi báo tin.“Phu nhân, bà hai, bà ba, bà sáu, đừng chơi nữa, lão gia về rồi!”
“Ông ấy không phải lại đến phòng bà bảy đấy chứ?”
một phụ nữ trạc tuổi Dương Duệ lạnh nhạt nói, mắt không rời khỏi con bài“Không ạ, lão gia về thẳng thư phòng, lại còn bảo Dương Tuyền chuẩn bị đồ ăn và nước ấm mang đến thư phòng nữa”
“Đại tỉ, hay chúng ta không chơi nữa, để lão gia nhìn thấy không hay đâu”
một cô gái tầm 18 tuổi sợ sệt nhìn người phụ nữ vừa hỏi nói.“Em à, không phải hôm nay đến lượt em hầu hạ lão gia sao?”
người con gái trang điểm đẹp ngồi bên trái nói.“Không, không phải em, hôm qua mới là em nhưng lão gia không về”
Cô gái đó bĩu môi đáp.“Hừ, ta nghe tiểu Tam nói, tối nay lão gia đến một thuyền hoa mới mở tên là Mị Nhi kiều gì đó, vào đó khoảng 2 canh giờ gì đó, sau đó ra khỏi thành”
Đại phu nhân nói.“Nghe đâu lão Bảo ở đó khéo lắm!”
“Khéo thì có tác dụng gì chứ, chỉ là giá bán hoa mà thôi”
“Được rôi, được rồi, không nói nữa, có chơi tiếp không?“Thôi, không muốn chơi nữa, lát nữa Dương Tuyền cũng vào nói”
“Ừ, đi ngủ đi, ta cũng buồn ngủ rồi, hôm qua chơi cả đêm cũng chỉ thắng được các em vài ván, lãng phí thời gian, đi ngủ!”
Đại phu nhân đứng dậy, ba vị thiếp thất cũng đành thôi, lần lượt ra về.Hôm sau.Khi cả nhà đang ăn sáng thì Đỗ Văn Hạo nói chuyện Dương Duệ mời với mọi người.“Tướng công, thiếp không đi đâu, dạo này đi lại khó khăn, ở nhà an sưỡng cho lành”
Bàng Vũ Cầm nói.“Lão gia, chân thiếp cũng không được ổn lắm, thiếp cũng không đi, được không?”
Liên Nhi nhẹ nhàng hỏi.“Thiếp…”
Vương Nhuận Tuyết chưa nói dứt lời thì Kha Nghiêu đã ngắt lời: “Tẩu cũng không đi sao? Như vậy thì chán lắm!”
Vương Nhuận Tuyết cắn môi: “Không phải, nhà khách cha tẩu dạo này rất nậm, vì vậy…”
Kha Nghiêu không vui rồi, nàng năn nỉ: “Chỉ mất có một ngày thôi, đi đi, mọi người đều không đi, thì còn vui gì nữa?”
Bàng Vũ Cầm trêu: “Nàng đi xem nhà chồng, chúng ta đi làm gì cho vướng chân chứ?”
Mọi người rộ lên cười, Kha Nghiêu liền đỏ mặt, giật giật tay áo Đỗ Văn Hạo: “Huynh xem mọi người nói gì kìa!”
“Được rồi, người ta có ý mời mình, không nên phụ lòng người ta, thế này vậy, ngoài Bàng Vũ Cầm và Liên Nhi, ai cũng phải đi”
“Lão gia, thiếp không đi được không?”
Mộ Dung Ngọc Lan nãy giờ im lặng lên tiếng.“Nàng cũng đi đi, không nên ở lì mãi trong nhà, Bàng Vũ Cầm và Liên Nhi không tiện đi lại, nàng ở nhà làm gì chứ?”
Mộ Dung Ngọc Lan cắn môi nói: “Thiếp…Thiếp chỉ cảm thấy Thanh Đại tỉ và Nhuận Tuyết tỉ đều là người của chàng, nhưng ta…”
Kha Nghiêu hiểu ra bèn nói: “Không sao, muội nói tỉ cũng là…”
Nhưng Vương Nhuận Tuyết đã ngắt lời: “Thế này vậy, nói là em dì thiếp đi”
Đỗ Văn Hạo cảm kích nhìn Vương Nhuận Tuyết, ai mà biết Kha Nghiêu lại nói câu gì khiến cả nhà ngượng.Dùng xong bữa sáng, không ngờ Dương Duệ cho ngựa xe đến đón.Vương Nhuận Tuyết cười nói: “Dương công tử này thật chu đáo, chỉ sợ Kha Nghiêu không đi thôi, chàng xem hai người làm sao ngồi được trên ahi chiếc kiệu đây?”
Kha Nghiêu biết Vương Nhuận Tuyết true mình, cũng chẳng để ý làm gì nói là 3 người ngồi 1 kiệu cũng được, rồi kéo Lâm Thanh Đại và Đỗ Văn Hạo lên một trong hia chiếc kiệu.Vương Nhuận Tuyết thấy vậy mới true: “Liên Nhi, Ngọc Lan, hai người nói xem, nếu Dương Duệ lấy Kha Nghiêu của chúng ta thì có như vậy với Dương Quang không?”
Mộ Dung Ngọc Lan chỉ cười không nói, nhưng Liên Nhi lại nói: “Nhị phu nhân yên tâm, Kha Nghiêu chúng ta cũng dễ lấy chồng mà”
“Kha Nghiêu muốn lấy chồng?”
Dương gia.Dương Duệ dậy từ rất sớm, dặn dò Dương Tuyền chuẩn bị xe đi đón bọn Đỗ Văn Hạo, còn gọi cả Nhị phu nhân chuẩn bị tiệc rượu.“Lão gia, ngài nói khách quý là ai cơ, thiếp có biết không?”
“Đến rồi nàng khắc biết, mau đi làm việc của nàng đi, nhất định phải đón tiếp với quy cách cao nhất ở nhà ta”
“Vâng, thiếp hiểu rồi”
Nhị phu nhân của Dương Duệ đang định đi thì hắn gọi nàng lại.“Nhị Nhi, ta biết nhà này chỉ có nàng ngoan hiền hiểu chuyện nhất, vì vậy ta không giao cái nhà này cho Nguyệt Linh mà giao cho nàng, chỉ vất vả cho nàng thôi”
Long Nhị cười đáp: “Lão gia, hãy yên tâm, thiếp sẽ không làm chàng thất vọng đâu”
Dương Duệ ôm nàng vào lòng, người nàng như run lên.
“Sao thế, lạnh ư?”
“Không, không lạnh, vậy thiếp đi lo mọi việc đã”
Long Nhị vội thoát ra khỏi vòng tay của hắn ròi hớt hải đi ra khỏi thư phòng.Hắn chỉ biết nhìn theo bóng dáng nàng thở dài.“Tiểu thư, nghe quản gia nói hôm nay lão gia mời Đỗ công tử và gia quyến đến làm khách”
“Linh Nhi, ta đã bảo em bao lần rồi, vào đến cửa Dương phủ thì phải gọi ta là Nhị phu nhân, sao em vẫn gào tiểu thư tiểu thư mãi vậy, đại phu nhân mà nghe thấy là to chuyện đấy”
“Vâng, nhị phu nhân”
“Đi thôi, Dương Tuyền đã đón người về rồi, chúng ta cần nhanh tay lên”
Nói rồi hay người đi vào bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.