Tống Y

Chương 490: Khả nhân




Đỗ Văn Hạo mở to mắt, thấy thằng ngốc đang đứng bên giường mình, nhìn ra ngoài trời đã sáng.Đỗ Văn Hạo ngồi dậy, phát hiện ra mình đang ở trong thư phòng, nghĩ đến chuyện tối qua thấy mình uống nhiều, quay về thế nào cũng chẳng biết nữa, hắn vươn vai hỏi thằng ngốc: “Đều chuẩn bị hết rồi chứ?”“Đều đã chuẩn bị hết rồi ạ, bà năm nói chúng ta ăn xong bữa sáng là có thể đưa Đỗ trưởng cự ra ngoài thành rồi”Hoắc Hương bưng nước vào giúp Đỗ Văn Hạo rửa mặt thay quần áo xong, Đỗ Văn Hạo ra phòng ăn nhưng không thấy Kha Nghiêu, trong lòng thấy khó chịu, tối qua chắc hẳn uống cũng nhiều, cứ để nó ngủ thêm vậy, thế là không đến chào tạm biệt.Cả nhà tiễn Đỗ Văn Hạo, Lâm Thanh Đại, thằng ngốc và gia quyến của nó ra cửa, thấy cả bọn lên xe rồi mới lưu luyến đi vào nhà.Vừa mới ra khỏi thành, Đỗ Văn Hạo thấy một chiếc xe ngựa dừng lại ngoài thành, hắn thấy quen quen nhưng không nhớ ra nổi, trên xe có 1 người bước xuống, định thần nhìn thì ra là Dương Quang dẫn theo một người phụ nữ mặt đầy chàm.Lâm Thanh Đại: “Đây chắc chắn là mẹ La Tứ”Dương Quang đi đến trước xe, vén rèm xe cung kính nói: “Đỗ lão gia, thực ngại quá, đã dừng xe lão gia lại”Đỗ Văn Hạo ra khỏi xe, Dương Quang nói nhỏ: “Thật lòng đã hết cách rồi mới dùng đến hạ sách này, chỉ mong Đỗ lão gia đừng trách tội tiểu nhân”Đỗ Văn Hạo xuống xe, Dương Quang nói tiếp: “Bệnh tiện nội đến Vương thần y cũng bó tay, tiểu nhân biết y thuật của Đỗ lão gia cao minh đứng dưới mái nhà sao lại không dám cúi đầu, không dám cầu xin gì lão gia. Được biết hôm nay lão gia đưa Đỗ trưởng cự ra khỏi thành nên mới đợi ở đây, xin lão gia bắt mạch cho xem có thuốc nào chữa không”Đỗ Văn Hạo cuối cùng đã hiểu: “Thế này đi, ta đợi ngươi ở trạm nghỉ mười dặm, đã không muốn cho người ta biết, hơn nữa đây cũng không phải là chỗ để khám bệnh”Dương Quang cảm kích cúi người cảm tạ Đỗ Văn Hạo, sau đó đưa mẹ La Tứ đi trước.Đỗ Văn Hạo lên xe, cuộc nói chuyện vừa nãy Lâm Thanh Đại nghe hết, nàng hỏi: “Tên Dương Quang này thật thú vị, không muốn đắc tội với Dương Duệ nhưng lại muốn chữa bệnh cho bà vợ này, chuyện gì tốt là muốn làm hết”Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ta thấy hắn cả ngày hắn bị La Tứ hành hạ, cũng chẳng còn cách nào khác”Đến trạm nghỉ mười dặm thì đã thấy Dương Quang đợi ở đó, trong trạm còn có nhiều hoa quả và điểm tâm, quả là suy nghĩ chu đáo.Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại gọi Đỗ Tam và phu nhân ông ấy xuống ăn nghỉ, còn mình thì đến nói chuyện với Dương Quang.La Tứ sợ hãi đến gần chào hỏi Đỗ Văn Hạo: “Tứ nương chào Đỗ lão gia”Đỗ Văn Hạo thấy Tứ nương sắc mặt xanh xao, mội nhạt tếch không đỏ, cả người giống như củ cải trắng vậy.Đỗ Văn Hạo ra hiệu cho Tứ nương ngồi xuống, vừa bắt mạch vừa nói: “Không biết cảm thấy chỗ ào không được khỏe?”“Tháng trước do gia phụ qua đời phải về quê chịu tang nhưn lại không biết mình đang có thai, có thể do quá mệt mỏi, lúc về thì đữa trẻ trong bụng đã không còn, thân thể không được sạch sẽ, đã gần 10 ngày rồi, sắc mặt biến thành nhợt nhạt, đã tìm rất nhiều lang trung đều nói, hu hu hu…” Nói rồi do quá đau lòng mà Tứ nương bật khóc.Lâm Thanh Đại an ủi: “Ngươi đừng đau lòng quá, nói lại các triệu chứng cho lão gia nghe xem để lão gia chẩn bệnh”Tứ nương nghe vậy bèn cố kìm nước mặt nghẹn ngào nói: “Nhưng không thể trách Tiểu Thúy đó được, cố ý để ta đuổi nó mới bị chảy máu, sau đó lang trung khám nói hạ nguyên thiếu dùng a giao điều âm bổ máu, ăn nhiều rồi, nhưng thứ đó đắt lắm, sắp không ăn nổi nữa rồi”“Chỉ ăn a giao thôi sao?”Tứ nương nhớ lại rồi nói tiếp: “Về sau Vương thần y cho thêm vị gì đó cũng không rõ nhưng không có tác dụng gì cả, tuy đã ngừng đau nhưng vẫn âm ỉ không dứt hẳn”Dương Quang đưa đơn thuốc Vương thần y kê cho Đỗ Văn Hạo xem.Đỗ Văn Hạo buông tay chẩn mạch ra nói: “Không cần xem, ta biết ông ta kê cho ngươi thuốc gì rồi, theo như mạc thì đứa trẻ trong bụng vẫn chưa ra hết”Câu nói đó khiến Dương Quang và La Tứ nương tròn mắt ra, đặc biệt Tứ nương còn đứng bật dậy.“Đỗ…Đỗ lão gia, lão gia vừa nói..gì cơ? Trong bụng tôi vẫn có đứa trẻ!? Lão gia không đùa đấy chứ?”Đỗ Văn Hạo cười nhìn La Tứ: “Ngươi lần đầu tiên mang thai ư?”“Vâng”Lâm Thanh Đại: “Thảo nào” Dương Quang: “Nhưng ít nhât chúng tôi đã tìm đến ba lang trung rồi, đều nói là không có, sao lại?”Đỗ Văn Hạo: “May là họ chưa kê đơn phá thai cho ngươi, đều cho là khí huyết không đủ do đứa trẻ đã ra hết, không sao, ta kê đơn cho ngươi, ngươi về uống theo đơn này, uống hết 3 thang là không thấy đau âm ỉ và máu nữa”La Tứ vẫn bán tin bán nghi nhìn Đỗ Văn Hạo, Lâm Thanh Đại lấy giấy bút, Đỗ Văn Hạo kê đơn rồi đưa cho Tứ nương: “Đơn này gồm bốn loại thuốc, đương quy, bạch thược, sinh địa, xuyên vu, công dụng bổ máu và ổn định tử cung, hơn nữa có thêm cam thảo và bạch phương có thể giảm đau. Đặc điểm của đơn thuốc này là ngưng hiện tượng xuất huyết, động thai… Nếu không tin có thể về hỏi Vương trưởng cự”Dươn Quang vội cười trừ: “Lão gia nói gì vậy, làm gì có chuyện không tin, may là tìm lão gia chữa cho, vậy lão gia xem đứa trẻ trong bụng có…dù gì cũng đã uống rất nhiều loại thuốc rồi”Đỗ Văn Hạo: “Không có gì phải lo, đều chỉ là thuốc nhuận âm bổ máu giảm đau cầm máu, không phải lo lắng gì cả”Tứ nương: “Lão gia chưa xem mấy đơn thuốc họ kê sao mà biết họ kê cho tiểu nhân thuốc gì? Hơn nữa người mang thai có phải sẽ không bị ra kinh nữa sao?”Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Từ khí sắc, bệnh chứng, và mạch của ngươi là biết, xuất huyết chẳng qua là hiện tượng động thai, và cũng chưa chắc đã không xuất huyết, thôi, chịu khó uống thuốc, tuyệt đối không được nóng giận, phải dưỡng thai, nên kiêng hết chuyện vợ chồng”Dương Quang mừng ra mặt, hắn biết Đỗ Vân Phàm không phải người thường, người ta có thể chữa được bệnh cho Dương Thiên Hộ, trước đó Vương thần y nói Dương Thiên Hộ trúng độc quá nặng không thể chữa được, nhưng người ta chỉ cần một tháng là chữa khỏi, vì vậy hắn tin người này không lừa mình.Dương Quang cảm kích quỳ xuống dập đầu cảm tạ: “Đa tạ ơn cứu mạng của Đỗ lão gia, nếu không có ngài e rằng…”“Thôi, hai người về đi, nơi đây hút gió không thể ở lại lâu kẻo nhiễm lạnh, đây là lúc quan trọng, người Tứ nương đang yếu, người nóng, rất dễ ốm đấy”La Tứ nương vội vâng vâng dạ dạ.Mọi người ăn uống một lúc, Dương Quang tự mình dìu Đỗ Văn Hạo lên xe, khi chiếc xe khuất bóng thì hắn mới đỡ vợ lên xe, hai người hỉ hửng ra về.Quả nhiên 9 tháng sau Tứ nương sinh hạ được một cô con gái, nhưng đó là chuyện về sau để sau hãy nói.Nửa tháng sau, Đỗ Văn Hạo từ biệt Đỗ Tam tại một huyện Viễn Sơn xa xôi, từ đây, hai người xa cách ngàn trùng.Huyện Viễn Sơn vốn là thì trấn của Đại Lý, do nơi đây khi hậu tốt, đông ấm hạ mát, tuy cách Tú Sơn không phải quá xa nhưng ấm áp hơn nhiều, vì vậy nơi đây rất thích hợp cho việc cho trồng cây thuốc, quanh năm bốn mùa đều có cây thuốc, vì vậy huyện Viễn Sơn còn được mệnh danh là Dược Hương.Ba người Đỗ Văn Hạo ở trọ tại một quán trọ trong thành quan sát việc buôn bán của các chợ thuốc trong thành, chợ này mở vào đầu tháng, mở nửa tháng, đa dạng chất lượng, giá cả cũng rất khác nhau, may là Lâm Thanh Đại có mua thuốc, nên đi hết một vòng mà không có ai nhận ra là cô gái này thăm dò giá thuốc, chỉ còn hai ngày nữa là mùng một, nghe đâu lần nào mở chợ cũng vô cùng náo nhiệt, ba người Đỗ Văn Hạo nóng lòng chờ đợi đến ngày họp chợ.Từ khi ra khỏi nhà cho đến nay, Đỗ Văn Hạo vẫn chưa mở hai bức thư Dương Thiên Hộ đưa cho, hắn không biết bên trong viết gì, nhưng không biết tại sao hắn không tò mò muốn biết, thế là hai bức thư đó vẫn ngủ yên trong hành lý.Hôm đó, ba người bọn họ ra ngoài ăn cơm, đến quán rượu nghe những người bàn bên đang bàn chuyện, nói là tiểu thiếp của huyện lệnh vô cùng xinh đẹp, nhưng nửa năm nay mắc phải chứng bệnh quái lạ, bệnh gì thì không ai biết, vì vậy nhân dịp họp chợ này muốn tìm người tài, nếu chữa được chứng bệnh vô sinh của tiểu thiếp thì huyện lệnh sẽ có trọng thưởng.Mấy người đó còn bốc phét đến mức người của Thái y viện trong kinh thành đến mà không chữa được, Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại nghe mà không nói gì, nhìn nhau cười, sai thằng ngốc đi nghe ngóng trước xem chính xác như thế nào, sau đó quay về quán trọ đến bàn sau.Thằng ngốc chẳng mấy chốc quay lại kể lại Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại nghe.Vốn là gần đây, huyện lệnh họ Hà tên Trâm có chín vị phu nhân, trong đó yêu nhất người tiểu thiếp có tên Khả Nhân, Khả Nhân là người Hàng Châu, nhỏ huyện lệnh hơn 30 tuổi, trước là con gái nhà giàu, về sau gia đình sau sút thì đúng lúc đó gặp huyện lệnh, huyện lệnh này yêu Khả Nhân từ cái nhìn đầu tiên, nói là tiểu thiếp này đến 18 tuổi mới có kinh, sức khỏe không được tốt, gần nửa năm nay, trước khi có kinh khoảng mười ngày đúng là có mời Lưu thái y của Thái Y viện Đại Lý đến khám, nghe đâu là danh y phụ khoa.Đỗ Văn Hạo: “Đã hỏi ra là mắc bệnh gì chưa?”“Cụ thể không rõ, nghe đâu người con gái này mỗi khi đến tháng lại có ảo giác, lúc khóc lúc cười, người ở đây nói do huyện lệnh làm nhiều điều ác nên mới mắc bệnh này, còn có người nói là các thê thiếp khác nhờ thầy mo Tây Vực đến làm bùa hay hạ độc gì đó”Lâm Thanh Đại: “Nói vậy là giống một trường hợp trước kia Văn Hạo từng chữa khi ở kinh thành, cụ thể thì ta cũng quên rồi, nhưng lúc đó Văn Hạo có nói chứng ảo giác chẳng qua là do áp lực tinh thần gây ra, chỉ cần dùng đơn kê an thần định khí là được, sao bao nhiêu người vậy mà vẫn chưa chữa khỏi vậy?”Thằng ngốc: “Tiểu nhân cũng nghĩ vậy, nhưng nghe người ta đồn, khi Lưu thái y khám xong còn không dám kê đơn, nói là cô gái này mắc phải trọng bệnh, cả thế gian này chỉ có một người chữa được bệnh đó nhưng người đó đã qua đời rồi”Đỗ Văn Hạo cười lớn: “Thái y thật thích giả ma giả quỷ, ta lại không tin chuyện đó, dù gì cũng còn một ngày nữa mới mở chợ, chúng ta đi bon chen chút xem sao?”Lâm Thanh Đại: “Thiếp thấy được đó”Thằng ngốc vội nói: “Lão gia chúng ta không thể tùy tiện đi được, nghe nói huyện lệnh này có một quy định, nếu không chữa được bệnh cho tiểu thiếp thì về sau không cho mua bán gì ở huyện này nữa”Lâm Thanh Đại: “Cái quy định gì vậy! thật quá đáng!”Đỗ Văn Hạo: “Vậy nếu chữa được thì sao?”“Điều đó không thấy nói đến”Đỗ Văn Hạo đứng dậy: “Quả là lão cáo già, ta lại muốn đi xem thế nào đây, cùng lắm là chúng ta không mua thuốc ở đây nữa, ta muốn xem tiểu thiếp của hắn mắc phải quái bệnh gì”Lâm Thanh Đại: “Được, để thiếp đi lấy hộp thuốc rồi chúng ta đi”Thằng ngốc cười ha ha nói: “Tiểu nhân biết ngay là hai người sẽ đi mà, nên đã nói trước với người của phủ huyện lệnh rồi”Đỗ Văn Hạo: “Xem ra ngươi thông minh đó chứ, ngươi còn biết đường rồi sao?”Thằng ngốc vênh mặt: “Không xa đâu ạ, chính là cuối con đường này”Ba người ra khỏi quán trọ thì có chủ quán trọ đón đường, đó là một người đàn ông khoảng hơn 40 nhìn tinh anh: “Đỗ trưởng cự đi đâu đấy?”“Nghe nói tiểu thiếp của huyện lệnh mắc bệnh, dù gì chúng tôi cũng đang nhàn rỗi nên muốn đi xem thế nào”Vị chủ quán trọ như hơi nhếch mép, giống như mỉa mai vậy: “Đỗ trưởng cự hẳn biết quy định của huyện lệnh?”Đỗ Văn Hạo cũng không để ý đến thái độ của ông ta mỉm cười đáp: “Vậy thì sao?”“Tôi khuyên ngài tốt nhất không nên đi, kẻo lại thiệt thân”Đỗ Văn Hạo cười: “Đa tạ trưởng cự nhắc nhở, nếu thực sự không chữa được thì về sau tôi không mua bán thuốc nữa là xong”Ông chủ quán trọ khẽ than: “Vậy chúc Đỗ trưởng cự may mắn! Nếu ngài chữa được bệnh đó thì tôi xin cho các vị trọ miễn phí, ngài thấy được không?”Đỗ Văn Hạo cười không đáp, chắp tay đáp lễ rồi cùng Lâm Thanh Đại, thằng ngốc rời khỏi quán trọ.Lâm Thanh Đại: “Đúng là xem thường người khác!”Đỗ Văn Hạo cười: “Chúng ta ở trọ, có người trả tiền nàng còn phàn nàn gì nữa chứ?”Thằng ngốc: “Đúng vậy, buổi tối về chúng ta cứ gọi những món đắt nhất mà ăn”Lâm Thanh Đại bật cười: “Nơi này thứ đắt nhất cũng được có mấy tiền, sớm biết cá cược với bọn họ thì bảo người ta bán quán trọ đi rồi đưa ngân lượng cho chúng ta”Đỗ Văn Hạo: “Nàng cũng thật tàn nhẫn!”Lâm Thanh Đại: “Thì sao? Ghét nhất là những hạng coi thường người khác đó”Đỗ Văn Hạo khuyên: “Nói hay lắm, vậy tối quay về chúng ta sẽ đánh bạc với họ, đừng tức giận nữa kẻo hại sức khỏe”Lâm Thanh Đại nghe vậy mới hạ hỏa được chút ít.Đến trước nha huyện, thằng ngốc đi trước thông báo, tên lính đó đã từng gặp thẳng ngốc, thấy hắn quả nhiên đi theo hai người đó, tuy nghi ngờ nhưng vẫn đi thông báo.Không lâu thì có một người trông như thầy giáo đi ra, nhìn hai người có vẻ không được thoải mái lắm, mép lại có cái nốt ruồi to tướng, lại còn có sợi râu mọc ra nữa chứ.Người đó đến gần nhìn Đỗ Văn Hạo từ đầu đến chân rồi nói: “Trong hai người ai là lang trung?”Đỗ Văn Hạo: “Cả hai ta”“Hừ, còn trẻ như vậy mà dám đến chữa bệnh cho bát phu nhân của ta sao, thật không biết trời cao đất dày gì cả, người thì biết gì chứ?”Đỗ Văn Hạo: “Chẳng nhẽ khám bệnh cho bát phu nhân của ngươi còn quy định tuổi tác? Ta có hiểu biết gì là chuyện của ta, nếu ngươi thấy tuổi ta không đủ thì chúng ta đi, nhưng làm lỡ chuyện chữa bệnh cho bát phu nhân thì ngươi gánh nổi không?”“Ái dà, còn dám uy hiếp ta cơ à?”Lâm Thanh Đại cắt ngang lời tên có râu này: “Chúng ta tin, dù gì chúng ta cũng không bắt buộc phải đi vào, cũng không có tiền thưởng gì cả, nhưng ta nghe đâu vị phu nhân đó rất đáng thương nên động lòng muốn đến xem có làm được gì không, ngươi không cho vào thì thôi, bọn ta đi”Nói xong ba người Đỗ Văn Hạo quay người bỏ đi, tên kia thấy ghê, ngộ nhỡ huyện lệnh biết được thì tiêu, thế là gọi ba người lại: “Đứng lại! Đừng nói là ta không cảnh báo trước, đến thái y cũng bó tay không dám kê đơn, các người cẩn thận không nuốt trôi được đâu”Đỗ Văn Hạo nhìn tên đó rồi nói: “Dẫn đường đi”Tên râu đen này chưa từng thấy ai ngông cuồng như vậy nhưng cũng không dám mạo phạm gì, thầm nghĩ, lát nữa ta sẽ cho các ngươi biết tay, thế là dẫn ba người vào trong.Đến cửa một gian phòng thì dừng lại, căn phòng treo rèm rất dầy, đây là chuyện hiếm thấy ở một thành thị phía Nam.Một a hoàn bước ra nói nhỏ: “Lang trung đã đến chưa?”Tên râu đen chỉ chỉ vào ba người Đỗ Văn Hạo đằng sau hắn, a hoàn đó nhìn rồi nói: “Chỉ cho lang trung vào thôi, những người khác ở ngoài đợi”Do trước đó Đỗ Văn Hạo nói cả hắn và Lâm Thanh Đại là lang trung nên chỉ có thằng ngốc phải ở ngoài“Nếu hai ngươi xem không chuẩn đừng có kê đơn, tránh…” tên râu đen nói.Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nói: “Hay ngươi vào đi?”Tên đó lập tức im bặt.Vào trong thì thấy có một gian nội thất, a hoàn ra hiệu cho hai người ngồi xuống, sai người chuẩn bị trà nước rồi đi vào nội thất bẩm báo.“Bà tám, lang trung đến rồi”Một giọng nói yếu ớt cất lên: “Là ai? Tên gì?”A hoàn lại đi ra, Lâm Thanh Đại: “Đỗ Vân Phàm, Đỗ Thanh”Đỗ Văn Hạo quay sang Lâm Thanh Đại, Lâm Thanh Đại chỉ cười.“Bà tám mời hai vị vào, ai vào trước mời thay giầy” nói rồi a hoàn lấy ra hai đôi giầy.Lâm Thanh Đại không ngờ Khả Nhân lại có sở thích lại người này, bản thân không thích đi giầy người khác đang do dự thì Đỗ Văn Hạo lên tiếng: “Xin bẩm lại với phu nhân ngươi là em trai ta mắc chứng yêu sạch sẽ quá đà không thích đi giầy của người khác”Tiểu a hoàn có vẻ khó xử, bên trong có tiếng vọng ra: “Thôi, mời vào đi”Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đi vào, căn phòng rất rộng, bài trí trang nhã, không hề giống phòng tiểu thiếp của một huyện lệnh nhỏ bé, thậm chí còn cả giá sách và bàn viết, còn có một số bức thư họa được bài trí khéo léo nữa”Trên chiếc tràng kỉ phủ mềm màu hồng có một phụ nữ mặc chiếc áo đồng màu, gương mặt nhợt nhạt, yếu đến nỗi tưởng như gió có thể thổi bay được, nhưng vẫn nhìn ra được cốt cách đài các.“Đây là bát phu nhân của chúng tôi” a hoàn nói.Người phụ nữ đó lên tiếng: “Gọi là Khả Nhân là được rồi” Khả Nhân không ngờ có hai thanh niên tuấn tú có vẻ còn trẻ hơn mình, nhất thời không biết phải làm thế nào, gương mặt như đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại, chỉ dám nhìn a hoàn.A hoàn lấy bàn và ghế ra đặt cạnh tràng kỉ: “Hai vị ai bắt mạch cho bát phu nhân ạ?”Đỗ Văn Hạo ngồi xuống trước, Khả Nhân duỗi tay ra đặt trên tấm nệm bắt mạch, cúi đầu không nói không rằng.“Phu nhân mắc chứng bệnh này bao lâu rồi?” Đỗ Văn Hạo phát hiện ra mạch có vẫn đề.“Nửa năm rồi” Khả Nhân đáp.“Cụ thể là thấy không thoải mái ở đâu?”“Mỗi lần đến tháng đều sớm hơn chu k씓Trước mấy ngày?”“Khoảng mười ngày gì đó”“Mỗi lần như vậy thân thể có khó chịu không?”“Chỉ có thích uống nước hơn mọi khi thôi, hơn nữa bụng đau lưng đau, giống như phải lao động nặng nhọc vậy”“Phu nhân tháng này đến chưa?”“Hết được khoảng mười ngày rồi”Đỗ Văn Hạo bảo Khả Nhân cho xem lưỡi, thấy mặt lưỡi trắng mà cuống lưỡi lại hơi đỏ, nhất định do huyết hư mà nóng trong: “Phu nhân có thể nói mấy thàng nay màu sắc có thay đổi đúng không?”Khả Nhân thấy ngại, thứ nhất trước mặt bây giờ là một mĩ nam, thứ hai à lang trung xưa nay chưa hỏi kĩ đến thế bao giờ.“Cái này…”Đỗ Văn Hạo thấy Khả Nhân do dự bèn nói: “Phu nhân chỉ cần nói là màu có nhạt đi hay sẫm hơn, trong đó có huyết đông hay không là được”“Không thay đổi, cũng không có huyết đông”Đỗ Văn Hạo lại hỏi: “Tâm trạng thế nào?”
Lúc này a hoàn đứng bên cạnh ho khan, dường như ra hiệu cho Đỗ Văn Hạo là đã hỏi vẫn đề không nên hỏi.Đỗ Văn Hạo thấy Khả Nhân sầm mặt xuống thật bèn nói: “Người làm nghề y phải vọng văn vấn thiết, chỉ xem mạch thì sao mà biết được mạch lạ do đâu?”A hoàn: “Vậy lang trung tốt người ta vẫn nói đến không phải là chỉ bắt mạch là biết sao, người sao có thể…ngươi không làm thế được”Đỗ Văn Hạo nhìn a hoàn nói: “Ta xem bệnh cho phu nhân các người, ngươi đứng đó lải nhải gì?”“Nhưng…”Khả Nhân nhìn a hoàn nói: “Cái đồ không biết phép tắc, còn không mau lui xuống”A hoàn vội vàng ra khỏi cửa. Khả Nhân thấy Đỗ Văn Hạo nói có lý, mấy lang trung trước, thậm chí cả Lưu thái y cũng chỉ hỏi sơ sơ vài câu rồi lắc đầu bỏ đi, nay người đến tuy còn trẻ nhưng trông có vẻ rất có trách nhiệm, nghĩ lại rồi nói: “Nói thật, tâm trạng vô cùng không tốt, muốn bộc phát ra, nhìn thấy ai cũng chỉ muốn trút giận”Đỗ Văn Hạo cười nói: “Vậy đến tháng cảm giác thế nào?”“Ra được là ổn, đặc biệt khi hết thì như không còn chuyện gì nữa”“Phu nhân có con chưa?”“Có một con trai”“Nhìn thấy nó có bực tức không?”Kha Nhân nghĩ nghĩ rồi mỉm cười đáp: “Không, nó mới 3 tuổi, sao ta lại tức giận với nó được?”Đỗ Văn Hạo đã có tính toán, xem ra trước đó Lâm Thanh Đại nói hoàn toàn có lý, nhưng vẫn chưa biết chính xác là chứng gì, nhưng có điều áp lực quá lớn, hơn nữa nóng trong nên mới bực tức với người khác, khi ở bên người thân không sao, có thể nói người phụ nữ này không bị điên.Đỗ Văn Hạo ra hiệu cho Lâm Thanh Đại lấy giấy bút.“Ta đã chuẩn bị hết rồi, bệnh của ta còn có thuốc chữa không?”Đỗ Văn Hạo bật cười, Khả Nhân thấy người đàn ông này cười rất đẹp, bản thân không có số tìm được một người đàn ông đồng trang lứa. Tuy huyện lệnh sủng ái một mình mình, nhưng vẫn có cảm giác tiếc nuối, nên không kiềm được chốc chốc lại nhìn Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo biết Khả Nhân đang nhìn mình, thậm chí còn nhìn chằm chằm nhưng không để ý nói: “Phu nhân nghiêm trọng quá rồi, nhưng vẫn cần an dưỡng, qua mùa xuân sẽ hồi phục”Khả Nhân lấy làm kinh ngạc: “Hả! Nhưng những lang trung khác đều nói ta hết thuốc chữa rồi mà, sao ngươi lại…có phải ngươi an ủi ta không?”Đỗ Văn Hạo viết xong đơn thuốc đưa cho Khả Nhân nói: “Nếu là an ủi mà có thể làm cho phu nhân phục hồi thì cần gì phải uống thuốc đắng”Khả Nhân đỏ mặt, cảm thấy lang trung này rất biết cách nịnh người bệnh.Khả Nhân nhìn đơn thuốc nói: “Ta tuy không phải người hành y, nhưng bệnh lâu cũng thành y, cũng xem hiểu một số đơn thuốc, thuốc tiên sinh kê cho ta dường như giống như thuốc điều kinh thông thường, ai cũng nói bệnh của ta nghiêm trọng lắm rồi, thuốc này liệu có hiệu quả không?”Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Phu nhân nói không sai, đây chỉ là thuốc điều kinh bình thường, đơn này có hai phần, phần trên là dùng nước đun, phần dưới là bột tam thất tam tiền dùng chung với canh. Phu nhân cần kiên trì dùng 28 ngày, đến tháng sau, trước khi đến tháng 10 ngày thì lại uống, kể cả đến tháng rồi vẫn uống không được dừng lại, 3 tháng sau nhất định sẽ khỏi”Khả Nhân do dự mãi mới nói: “Để tiên sinh thăm bệnh nhất định là tin tiên sinh rồi, nhưng chứng ‘điên’ của tôi thì trong đơn không có, cái này…”“Đơn thuốc chính là con trai phu nhân”Khả Nhân không hiểu mắt tròn mắt dẹt nhìn Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo cười nói: “Khi sắp đến tháng thì hãy ở cùng đứa trẻ nhiều vào, hai mẹ con hãy ăn với nhau bữa cơm phu nhân hãy thử xem”“Ý tiên sinh là không cần uống thuốc?”“Đúng vậy, thuốc có 3 phần là độc, càng tránh được càng tốt, hơn nữa phu nhân không hề bị điên”Khả Nhân lần đầu tiên nghe có lang trung nói mình không bị điên, lại còn nói không cần uống thuốc, nửa năm nay phụ nữ trong phủ đều cười nhạo mình nói là báo ứng gì đó, không có ai nói chuyện với mình. Không ngời người đàn ông trước mặt mình lại noi nhẹ nhàng rằng mình không có bệnh. Tuy vui nhưng Khả Nhân vẫn có phần không tin.“Tôi còn ở lạ đây mười ngày nửa tháng nữa, lúc đi chắc phu nhân đã uống hết 7 thang rồi, hơn nữa cũng đã đến tháng của tháng sau, chúng ta đợi xem thế nào, phu nhân thấy sao?”Khả Nhân nhìn gương mặt thành thật của Đỗ Văn Hạo suy nghĩ rồi cuối cùng cũng gật đầu, đứng dậy tiễn Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại ra cửa nói: “Ta không ra cửa tiến hai vị nữa, không biết hai vị trọ ở đâu?”Đỗ Văn Hạo nói tên quán trọ rồi nói: “Hôm nay trời rất đẹp, phu nhân nên ra ngoài dạo”Khả Nhân cười miễn cưỡng: “Không muốn đi lại trong phủ, không muốn nhìn thấy một số thứ không muốn nhìn”“Vậy ta ngoài cùng con trai đi, vừa tốt cho sức khỏe vừa tốt cho tâm trạng”Khả Nhân cảm ơn, lúc này tên râu đen đi tới, thấy hai lang trung và bát phu nhân cười nói đi ra vô cùng kinh ngạc.“Phu nhân, hai vị lang trung nói thế nào?”Khả Nhân đưa đơn thuốc cho râu đen mỉm cười đáp: “Mau đi bốc thuốc đi, rất tốt, khi nào ông chủ quay về thì bảo qua đây, nói là ngày mai ta muốn ra ngoài chơi, bảo ông chủ đưa ta đi”“Nhưng…”Khả Nhân trợn mắt: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, nói lắm thế”Râu đen lui vội, Khả Nhân nói: “Đa tạ hai vị, đợi lão gia về tôi sẽ bảo lão gia qua cảm ơn hai vị”“Phu nhân khách khí rồi, hãy nhớ lấy 1 câu của tôi, đừng quá để ý đến người khác nói gì, xác là của bản thân mình, vui vẻ cũng là của mình”Khả Nhân không phản ứng kịp với câu nói ‘hiện đại’ như vậy, đợi 3 người Đỗ Văn Hạo đi mới giãn hai hàng lông mày ra, mỉm cười lẩm bẩm: “Co dù vị lang trung này có không chữa khỏi bệnh cho ta, nhưng ta lại hiểu rằng, ta bệnh càng nặng thì một số người càng vui mừng, sao ta lại mắc lừa họ cơ chứ?” Nói rồi Khả Nhân rảo bước về phòng.Trên đường về quán trọ.Lâm Thanh Đại: “Không biết huyện lệnh là người thế nào, nhưng phu nhân rõ ràng không phải là người khiến người ta ghét bỏ được”Đỗ Văn Hạo có phần đồng cảm: “Ta thấy tình cảm giữa họ rất tốt, lão huyện lệnh đó chắc cũng là người có chút học thức”Thằng ngốc: “Lão gia, cuối cùng vị phu nhân đó mắc phải bệnh gì ạ?”“Là quái bệnh chung của phụ nữ”Thằng ngốc ngơ ngác nhìn Đỗ Văn Hạo.Lâm Thanh Đại: “Chỉ là có một số phụ nữ nghi hoặc bản thân, bình thường thì không sao, nhưng lâu ngày thì sinh bệnh thôi”Thằng ngốc như đã hiểu nhưng không dám nói, chỉ ngẩn ra cười theo sau Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại, ba người tìm chỗ ăn cơm.Lúc ăn thằng ngốc nói: “Cái nhà huyện lệnh đó thất keo kiệt, không cho tiền khám bệnh thì thôi, lại còn không có tiền xe cộ ăn uống, thế làm sao mà sống được chứ”“Chúng ta không kì kèo những việc này, ta nghĩ ngày mai sẽ đi gặp một trưởng cự họ Giang”“Dương Thiên Hộ không phải đưa cho chàng sao? Tại sao không xem?”“Không muốn xem, chỉ là mấy lời tạm biệt, đọc làm gì chứ?”“Văn Hạo, chàng nói tuy có lý đấy nhưng thiếp vẫn rất hiếu kì,chàng không đọc thiếp tò mò lắm”Đỗ Văn Hạo chịu Lâm Thanh Đại bèn bảo thằng ngốc mở cái túi hay mang theo gười ra lấy bức thư màu trắng cho Lâm Thanh Đại.“Người ta viết cho chàng mà, thiếp xem làm gì?”“Thì như nhau mà, hơn nữa Dương Thiên Hộ là người trọng tình, ta chữa bệnh cho ông ta, hơn nửa chắc chắn là cảm ơn này nó, không cần xem”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.