Tống Y

Chương 492: Bắt gian




Đỗ Văn Hạo đặt sách xuống nói: “Đã bảo là đừng đến làm phiền ta cơ mà!”
Vừa lớn giọng hắn vừa ra mở cửa, một người đàn ông khoảng 50 tuổi, sắc mặt hồng hào, người thấp hơn hắn một chút, trông rất có phong thái, đang đứng ở bậc cửa nhìn mình cười.“Xin hỏi tiên sinh có phải Đỗ Vân Phàm Đỗ lang trung không?”
người đó vừa nói vừa bước vào phòng dù chưa được sự đồng ý của Đỗ Văn Hạo, người đó đến gần lò sưởi ngồi.Đỗ Văn Hạo nghĩ, ở Viễn Sơn này ngoài Khả Nhân và Giang mẫu ra còn có ai biết hắn nữa đâu, người đến ắt hẳn là Giang Hoài Viễn, hắn đã nói với Giang mẫu rồi, Giang mẫu ắt cũng nói với Giang Hoài Viễn, quan hệ giữa hắn với Dương Duệ như vậy, sẽ không vì Lâm Thanh Đại đi cùng mẹ hắn vài ngày mà thay đổi suy nghĩ, người làm ăn xưa nay tính toán rạch ròi, hơn nữa chắc cái tên này cũng trái ngược với vóc dáng hắn?Người đó thấy Đỗ Văn Hạo vẫn ngơ ngác nhìn mình thì vẫy tay với hắn nói: “Ra đây ngồi đi, trời lạnh thế này mà mở cửa vậy thì hơi ấm bay hết ra ngoài mất”
“Ta vẫn chưa nói với ông ta chính là Đỗ Vân Phàm”
Đỗ Văn Hạo đóng cửa lại gần lò sưởi ngồi đối diện với người khách lạ.Người đó cười thích thú: “Ha ha ha, Khả Nhân đã nói qua về tuổi tác và ngoại hình của cậu, thậm chí còn miêu tả đẹp như thần tiên vậy, hơn nữa cả quán trọ đều là người đi mua thuốc, ngoài cậu ra làm gì còn ai ở lại trong quán lúc này để đọc sách đâu chứ, vì vậy ta mới tìm được cậu, cậu nói xem có đúng không?”
Khả Nhân? Cuối cùng thì Đỗ Văn Hạo đã hiểu ra, người này chính là huyện lệnh đại nhân!Đỗ Văn Hạo chắp tay xin lỗi: “Tại hạ Đỗ Vân Phàm bái kiến tri huyện đại lão gia!”
Đỗ Văn Hạo thần thái không chống đối, càng không run rẩy quỳ xuống, điều này không khỏi khiến người đó nhìn lên, hắn làm sao biết được Đỗ Văn Hạo trước kia là trấn quốc công của Đại Tống, sao có thể coi hắn ra gì, nhưng nhập ra tùy tục, vì vậy hắn mới chắp tay chào hỏi.Người đó vuốt vuốt râu nói: “Ha ha, đâu cần đa lễ, bản huyện rất vui, Khả Nhân nói ngày càng đỡ hơn, không thể vong ân bội nghĩa được, sau khi uống hết 4 thang thuốc sắc mặt cô ấy đã tốt hơn, tinh thần cũng đã khá hơn rất nhiều, cậu nói xem ta nên cảm ơn cậu thế nào rồi, chẳng nhẽ hành lễ cảm tạ với cậu sao? Mau ngồi xuống, cậu cao thế kia, cứ đứng vậy bản huyện phải nghểnh cổ lên nói chuyện mỏi lắm, ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện.Đỗ Văn Hạo mỉm cười xếp áo ngồi xuống: “Đại lão gia làm sao biết tôi nhất định sẽ ở trong quán trọ cơ chứ?”
Hà Trâm đáp: “Cậu đến từ Tú Sơn, mà dược liệu ở Tú Sơn bao năm qua do Dương gia độc quyền bán, cậu nói xem cậu không ở quán trọ thì có thể làm gì được?”
Đỗ Văn Hạo cười: “Đại lão gia quả liệu việc như thần”
“Tôi có thể giúp gì cậu không?”
Đỗ Văn Hạo nghĩ nếu ông thực sự muốn giúp thì đâu cần mở miệng hỏi ta, hôm nay ngươi vui nên mới nói có thể giúp ta mà thôi.Đang nghĩ thì có người gõ cửa, Đỗ Văn Hạo nghĩ hôm nay quả là ngày bận rộn, hắn đứng dậy mở cửa: “Bát phu nhân!?”
Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên thốt lên.Hà Trâm nghe Đỗ Văn Hạo thốt lên như vậy thì vội quay đầu ra cửa nhìn: “Con a hoàn của nàng hư quá, đã bảo nàng đừng đi theo mà, nàng lo ta bắt nạt ân nhân của nàng sao, mau về đi, bên ngoài lạnh lắm, có ai đi theo nàng không? Nàng ngồi kiệu đến hay ngồi xe vậy?”
Khả Nhân mỉm cười đi vào, Đỗ Văn Hạo đóng cửa lại, Hà Trâm kéo nàng vào nơi khuất gió ngồi, Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng đã tin những tin đồn nghe được.
Nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau thật khiến người ta cảm động, dường như trong phòng không có Đỗ Văn Hạo vậy.“Thiếp mang cả Phùng Tật Tật và Triệu Tật Tật đến, bọn thiếp ngồi xe đến, còn đội cả khăn nữa, bọn họ đang đợi dưới kia, thiếp thấy tốt nhất nên đến xem, phu quân lúc nào cũng vác bộ mặt của đại nhân nha môn, sợ phu quân dọa Đỗ lang trung sợ quá, người ta lại nghĩ chúng ta không chu đáo”
Hà Trâm trỏ vào mũi nói: “Nàng nói vậy thì để ta hỏi Đỗ lang trung xem cậu ấy có bị ta dọa cho sợ chết khiếp không?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Không có đâu, đại lão gia vô cùng thân thiện gần gũi”
Khả Nhân giờ mới biết Đỗ Văn Hạo vẫn còn đứng vội nói: “Ân nhân mau ngồi xuống đi, từ hôm đó vẫn muốn lão gia đến cảm tạ lang trung, nhưng ai dè có phiên chợ, lão gia tôi bận quá, nghe lão gia nói là tiên sinh đang đau đầu vì việc không mua được dược liệu nên muốn đến xem thế nào”
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống đáp: “Đa tạ đại lão gia và bát phu nhân nhớ đến, thực ra tôi cũng có chút khổ tâm, nhưng vì Giang trưởng cự với Dương Duệ quận Tú Sơn đã có gia ước, e rằng…”
Khả Nhân thấy Hà Trâm ngồi im không nói, nên lấy tay huých vào tay hắn nhẹ nhàng nói: “Lão gia nói đi, trước khi đi lão gia đã hứa với Khả Nhân những gì?”
Hà Trâm cười nói: “Nàng thật là, ta đâu có nói là không giúp, chỉ là đang nghĩ xem giúp thế nào thôi, vấn đề là ta không có quan hệ gì thân thiết với tên Giang trưởng cự đó, nếu ta ép thì hắn cũng sẽ thả cho thôi, nhưng sợ là sợ giúp được 1 lần mà không giúp được cả đời, ta sẽ phải có ngày cáo lão về quê, ta đi rồi về sau Đỗ lang trung làm thế nào?”
Đỗ Văn Hạo: “Đại lão gia nghĩ thật chu đáo, tại hạ cũng nghĩ vậy, mấy ngày nay thiếp thất của tại hạ đi leo núi cũng Giang mẫu mà cũng chưa có tiến triển gì, tại hạ hiện vẫn chưa biết nên làm thế nào”
Hà Trâm nghe vậy vỗ tay nói: “Sao ta lại quên mất, Giang Hoài Viễn nối tiếng là người con hiếu thảo, hai người tìm Giang mẫu nói…nói cái đó, sau đó ta nói thêm vào nữa chắc chắn hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều”
Khả Nhân: “Nhưng nếu Giang trưởng cự muốn giúp ân nhân thì cũng không thể, mười ngày trôi qua rồi, còn 5 ngày nữa sẽ đóng cửa chợ mà vẫn chưa có phản ứng gì cả, có phải là không muốn giúp không?”
Hà Trâm nghĩ nghĩ rồi nói: “Như vậy rốt cuộc là còn có cách nào khác sao?”
Khả Nhân: “Thiếp nghe nói tên đó đang cầu có con trai, mấy thê thiếp của hắn đều sinh con gái, chính vì vậy mà hắn đắm chìm trong tửu sắc và lầu xanh, nếu ân nhân có cách gì giúp hắn thì chắc chắn sẽ thành công”
Hà Trâm: “Cách này rất hay, nhưng không kịp đâu”
Khả Nhân lại nói: “Hay chúng ta bí mật sai những thương nhân nơi khác mua nhiều một chút rồi bán lại cho ân nhân?”
Hà Trâm cười: “Nàng thật là! Như vậy Giang Hoài Viễn nhất định sẽ biết, đến lúc đó những thương nhân đó nhất định sẽ bị tuyệt đường làm ăn, ai cũng không dám làm chuyện này đâu”
Khả Nhân sốt ruột hỏi: “Vậy phải làm thế nào đây? Cách này không được cách kia cũng không được, làm người ta bực chết đi được”
Hà Trâm an ủi: “Đừng nóng đừng nóng! Không phải chúng ta đang nghĩ cách đó sao?”
Đỗ Văn Hạo: “Phu nhân đừng nóng, đại lão gia cũng đang nghĩ cách mà, có cơ hội là lão gia sẽ tận dụng mà”
Hà Trâm giống như được Đỗ Văn Hạo gợi ý cho vậy, hắn nói: “Đỗ lang trung, tiên sinh có biết phương thuốc có thể giúp sinh con chứ?”
“Phương thuốc đó có biết, nhưng còn phải tùy người”
“Chỉ cần biết là được rồi, chúng ta không đi tìm tên Giang trưởng cự đó, hắn là người hiếu thuận như vậy ắt biết vô hậu là 1 trong 1 đạo lý bất hiếu”
Khả Nhân: “Ý lão gia là chúng ta trực tiếp nói với Giang mẫu?”
Đỗ Văn Hạo ngồi cạnh im không nói, những điều này thực ra hắn cũng nghĩ đến nhưng hắn không muốn tự mình nghĩ ra, hắn biết bọn họ là người thông minh, làm gì cần mình gợi ý, để họ tự nói ra tốt hơn.Hà Trâm: “Vẫn là Khả Nhân của ta thông minh, nhưng không nên để Đỗ tiên sinh nói, như vậy quá lộ liễu sẽ phản tác dụng”
Đỗ Văn Hạo cười thầm, tên huyện lệnh thái gia này nói nhiều quá, nghe thì có vẻ logic làm việc cẩn trọng nhưng thật ra toàn lo lắng thừa, thảo nào bị phụ nữ dắt mũi là phải.Khả Nhân: “Lão gia, vậy mau nói xem chúng ta nên làm thế nào đi”
Đang nghĩ thì ngoài cửa có tiếng gì đó lao nhao: “Phu nhân, phu nhân không thể lên đó, lão gia không có trên đấy đâu”
Đó là giọng của tiểu nhị quán trọ.“Ta lại muốn xem cái đồ tranh thủ lão gia không có nhà dám ra ngoài gặp người đàn ông khác, cô ta ở phòng nào?”
Đỗ Văn Hạo nghĩ không biết phu nhân nào lại đến quán trọ đánh ghen đây.Lúc này Khả Nhân và Hà Trâm có thì thầm gì đó, Hà Trâm ban đầu rất tức giận, sau đó thì cười, Đỗ Văn Hạo chưa kịp hiểu gì thì Hà Trâm trốn ra sau rèm giường.Gần như ngay lúc đó, cánh cửa bị mở tung ra, bên ngoài có một phụ nữ khoảng ngoài 40, theo sau còn có hai người đàn bà trông khá ‘chợ búa’.Người đàn bà đó chống nạnh cười lớn: “Ta đã nói là bình thường ngươi không ra ngoài bao giờ, từ khi nghe nói trong phòng ngươi xuất hiện hai người đàn ông thì ngươi ngày càng khỏe ra, ta thấy người không phải mắc bệnh điên mà mắc phải bệnh ngoại tình thì đúng hơn?”
“Khả Nhân chào nhị phu nhân”
Người đàn bà đó nhìn Đỗ Văn Hạo, đầu tiên thì giật mình, sau đó cười lớn: “Ngươi được lắm, tên này đúng là mặt mũi rất tuấn tú”
Đỗ Văn Hạo điềm nhiên nói: “Phu nhân sáng nay dậy đã súc miệng chưa?”
Người đàn bà đó giận dữ: “To gan! Dám nói lời hỗn xược với ta sao! Người đâu, mau trói hai tên dâm phu dâm phụ lại cho ta!”
Rồi có 4 tên thanh niên xông lên.Đỗ Văn Hạo đã hiểu tại sao lúc nãy Hà Trâm lại trốn đi, nghĩ nhị phu nhân này hôm nay thảm rồi, dù gì hai người họ muốn xem kịch hay, vậy thì mình chẳng có lí do gì để không diễn cùng cả.
Nhìn mấy tên vừa xông vào tuy to xác nhưng di chuyển chậm chạm, rõ ràng là công phu còn thua cả mình, hắn dư sức đánh lại chúng, thế là đứng lên chắn cho Khả Nhân: “Được thôi, muốn đánh nhau hả? may quá, hôm nay ta đang ngứa ngáy chân tay đây!”
Nhị phu nhân thấy vậy càng giận dữ: “Xem đi xem đi, mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, mới có mấy ngày thôi mà bênh nhau gớm”
“Nhị phu nhân ăn nói cẩn thận chút, đây là ân nhân của ta”
“Ân nhân? Ân nhân gì chứ? Ân nhân cứu người khỏi người chồng già cỗi, lại còn có thể cả ngày uyên ương với ngươi nữa chứ?”
Đỗ Văn Hạo chau mày nói: “Phu nhân đường đường là phu nhân của huyện lệnh thái gia, sao lại có thể nói ra những lời bẩn thủi khiến người ta mất mặt như thế chứ?”
“Mất mặt gì chứ? Bao nhiêu năm nay trong lòng ông ta chỉ có con tiện nhân này, làm gì có ta? Nay hắn có chết cũng không ngờ người đàn bà hắn yêu nhất là gặp gỡ đàn ông sau lưng hắn! Khả Nhân ơi là Khả Nhân, người không ngờ ta sẽ bắt gặp đúng không? Các ngươi vào đây còn có thể làm gì được chứ! Mau bắt hai tên này về cho ta!”
Mấy tên đó xông lên.“Dừng tay!”
Hà Trâm sợ Đỗ Văn Hạo phải chịu thiệt bèn vội hét to.
Nhưng hắn chưa kịp nói hết thì Đỗ Văn Hạo đã ra tay.
4 tên đó lần lượt bị hạ gục, người đàn bà đó kinh hãi, không chỉ vì cách ra tay của Đỗ Văn Hạo, mà đáng sợ hơn là huyện lệnh thái gia, chồng của mình lại trốn sau rèm giường.
Như vậy mọi lời văng tục lúc nãy của bà ông ta đều nghe thấy hết.Hà Trâm mặt sắt đi ra, nhị phu nhân đã sợ đến mức chân tay run rẩy, miệng lắp bắp không biết nói gì.
Hà Trâm tiến một bước bà ta lùi một bước: “Lão…lão gia, sao…sao lão gia lại ở đây? Đúng rồi, có phải cũng được tin nên đến sớm trước thiếp một bước để bắt phải không?”
Nhị phu nhân chưa nói hết câu đã bị Hà Trâm bạt cho một cái rõ mạnh.“Ngươi, con tiện nhân này, thật to gan, dám xông vào phòng Đỗ lang trung làm xằng, bắt cái gì chứ, năm đó khi ta đón KHả Nhân về nhà cũng là ngươi gào khóc, ta không trách móc gì ngươi vì ngươi có công với Hà gia, sinh cho ta hai thằng con trai.
Nhưng hôm nay ta thấy ngươi không xứng làm mẹ Lục Nhi và Hiển Nhi, người đàn bà độc ác không chỉ chửi rủa người đàn ông của mình, lại còn ám hại thiếp thất của ta, giữ ngươi lạ làm gì, người đâu, trói lại bắt về phòng củi ở hậu viện đợi ta về sẽ hỏi sau”
Nhị phu nhân quỳ xuống dưới đất ra sức cầu xin: “Lão gia, nô gia biết sai rồi, nô gia bị tam phu nhân và tứ phu nhân thuyết phục là Khả Nhân và lang trung kia có quan hệ với nhau, vì sự thanh bạch của Hà gia nên mới…xin lão gia tha cho nô gia! Xin lão gia nể mặt nô gia đã sinh cho Hà gia hai con trai mà tha cho, cầu xin lão gia đấy”
Hà Trâm trừng mắt nhìn 4 tên vẫn nằm lăn trên đất: “Còn không ra tay!?”
Mấy tên đó vội nhịn đau bò dậy bắt nhị phu nhân, lúc nãy Đỗ Văn Hạo còn nhẹ tay nên bọn chúng không bị ảnh hưởng gì đến xương cốt, mấy tên đó kéo bà ta đi, tên ra cuối cùng còn không quên đóng cửa.Hà Trâm nói với Đỗ Văn Hạo: “Để ân nhân chê cười rồi”
Đỗ Văn Hạo nói: “Đại lão gia nói gì vậy, nhà nào cũng có điều khó nói của riêng mình, không sao đâu”
Hà Trâm thấy Khả Nhân không vui bèn nói: “Được rồi, đừng giận, ta nói ngồi lại, là nàng bảo ta trốn đi mà.
Nay có giận mấy nàng cũng phải nhịn, nàng mới khỏe lên được có mấy ngày, không thể thế này biết chưa?”
Nói rồi quay ra cười với Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo hiểu ý nói: “Lão gia nói phải đấy, phu nhân nên chịu khó nghỉ ngơi, tức giận sẽ hại đến sức khỏe, chẳng nhẽ phu nhân đã quên những gì tại hạ đã nói sao?”
Khả Nhân dĩ nhiên không quên, thấy đến cả Đỗ Văn Hạo cũng an ủi mình, biết là hôm nay nhị phu nhân sẽ không được yên ổn, nghĩ đến đây Khả Nhân mới vui lên được, ba người lại ngồi xuống nói chuyện tiếp.Khả Nhân đột nhiên nghĩ ra: “Đúng rồi, lão gia có nhớ là chị gái ruột của nhị phu nhân có phải là thê thiếp của Giang Hoài Viễn không?”
“Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ ra chứ? Thật đúng là tình cờ, ta có cách rồi”
Khả Nhân nói: “Hãy để nhị phu nhân đi nói với chị gái, nói là nghe đâu Đỗ lang trung có phương thuốc giúp sinh con trai.
Chị gái bà ấy ắt cũng muốn được có danh trong Giang gia, nhưng vì Giang gia có quy định là người trong nhà ốm chỉ được khám chữa mua thuốc tại hiệu thuốc của nhà.
Như vậy bà chị này không dám đi tìm Giang Hoài Viễn, nhưng nhất định sẽ đi cầu xin Giang mẫu.
Mà cứ cho bà ấy không nghĩ đến thì nhị phu nhân của chúng ta sẽ giúp bà ấy nghĩ ra.
Chuyện về sau chắc không còn khó nữa”
Hà Trâm nói: “Nhưng nếu phương thuốc kia của Đỗ lang trung không có hiệu quả thì sao?”
“Lão gia, ông lúc nào cũng vậy, đừng có chần chừ như vậy chứ, để ân nhân bắt mạch là biết chứ sao, hơn nữa thiếp tin y thuật của ân nhân cao minh, không có gì có thể làm khó tiên sinh đây”
Hà Trâm đành gật đầu nói: “Được rồi, đều nghe theo kế hoạch của nàng vậy, nhân cơ hội này để ta nói chuyện với bà ấy, chúng ta về thôi”
Nói xong thì Hà Trâm kéo tay Khả Nhân đứng dậy.Đỗ Văn Hạo cũng đứng dậy: “Chuyện của tại hạ đã khiến hai người quá mệt mỏi rồi, tại hạ thật không biết nên cảm tạ thế nào”
Khả Nhân mỉm cười đáp: “Ân nhân khách khí rồi, nếu không có ân nhân thì ta đã bị nhiều người bức cho chết rồi, may là có ân nhân”
càng nói thì càng nghẹn ngào.Hà Trâm vỗ nhẹ vai Khả Nhân: “Được rồi, sao chưa nói hết đã khóc thế kia?”
“Vì đến lão gia cũng không tin là thiếp bị bọn họ ép ra đến nông nỗi này, còn tin là thiếp bị điên nữa”
Hà Trâm ngại có Đỗ Văn Hạo không dám làm mất giá thân phận huyện lệnh thái gia của mình, chỉ an ủi: “Được được, đều do ta không tốt, về sau ta không thế nữa được chưa? Đi thôi, chúng ta còn phải cho người đàn bà kia vài bài học nữa”
“Vâng”
Đỗ Văn Hạo tiễn hai người ra đến cửa quán trọ thì mây người làm trong quán đều cũng kính cúi chào, đại loại đã biết người phụ nữ đến đánh ghen là ai thì cũng đoán ra được lão gia và thiếu phụ này là ai.Hà Trâm ngồi xe đi trước, Khả Nhân cùng hai vú nuôi ngồi xe theo sau.Hà Trâm thò đầu ra nói với Đỗ Văn Hạo: “Cậu an tâm ở lại trong quán trọ đi, ta đã dặn dò người trong quán và trả tiền ăn ở cho mọi người rồi, không cần để tâm, hãy đợi tin tốt của ta, ta đi dây”
Đỗ Văn Hạo nói: “Làm phiền đại lão gia rồi”
Hà Trâm xua xua tay, Đỗ Văn Hạo nhìn hai chiếc xe rời đi rồi mới quay vào quán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.