Tôn Hòa và phu nhân đi vào phòng con gái, thấy a hoàn của nó không có đó, đoán là đã đi bốc thuốc rồi.Lạc Kì nằm bất động trên giường, thần sắc mê man.Tôn Hòa đến bên giường ngồi xuống cầm tay con gái, thấy cánh tay nhỏ gầy lạnh ngắt mà không khỏi đau lòng, Lạc Kì mở mắt thấy cha thì chỉ cười nhưng không nói gì.“Con ngoan, mẹ con nói hết rồi, con muốn uống thuốc Đỗ Vân Phàm kê cho đúng khống? hay chúng ta tìm lang trung khác cho con?”
Lạc Kì lắc đầu: “Không cần đâu, hai người tin con thì con cũng nên tin người ta”
Tôn Hòa cúi đầu không muốn để con nhìn thấy mình rơi nước mắt, hồi lâu mới nói nhỏ: “Xin lỗi Lạc Kì”
Lạc Kì biết cha đau lòng, yếu ớt đưa một cánh tay lên lau nước mắt trên má Tôn Hòa nói: “Cha, cha đừng đau lòng quá, nếu con uống thang thuốc của Đỗ lang trung chưa chắc đã khỏi, thì chỉ có thể nói là con gái sống đến tuổi này mà thôi, không ai oán trách gì cha, cha cũng đừng đi gây rắc rối cho người ta”
Tôn Hòa gật đầu nói: “Cái này con yên tâm, tối nay cha mẹ sẽ thức cùng con, nói chuyện với con, chúng ta lâu lắm rồi chưa nói chuyện”
“Cha, con gái còn có một thỉnh cầu”
Tôn Hòa nói: “Con không nói ta cũng biêt rồi, lúc nãy ta đã lệnh xuống thả tiên sinh trong đại lao rồi, còn đưa cho chút bạc nữa, con đừng lo”
Lạc Kì thở phào: “Nếu sớm biết Đỗ lang tủng thì tốt quá”
Phu nhân nói: “Đúng vậy, đúng rồi, sao lão gia tìm được Đỗ lang trung vậy?”
Tôn Hòa nói: “Ta đến chỗ tên Dương Duệ, tên đó có thể coi là khôn lỏi, chắc hắn đoán ra phần nào nên thoái thác là tọa đường đại phu không có đó, thế là nói có Đỗ Vân Phàm ở cửa tiệm Ngũ Vị Đường mới mở rất được, thế là ta đến đó”
Lạc Kì dù rất yếu nhưng vẫn cố gượng dậy nói: “Cái tên Dương Duệ này đúng là biết cách làm người, nếu con sống thì hắn sẽ nói là công của hắn, nếu con có làm sao thì có lẽ hắn sẽ mượn cớ này loại trừ Đỗ tiên sinh, hắn có thể mượn đao giết người, đúng là một âm mưu hoàn hảo”
Phu nhân nói: “Được rồi, con gái đừng nói nữa, ta đi xem a hoàn bốc thuốc đã về chưa, con nghỉ đi, cha sẽ ở đây với con”
Sáng sớm hôm sau khi trời vừa sáng, cửa Vân Phàm sơn trang có tiếng đập cửa đinh tai nhức óc vang lên, tên canh cửa vội dậy, nghe thấy người ngoài cửa hét lớn: “Mở cửa, mau mở cửa!”
Tên người hầu mở cửa ra thấy hai sai dịch đứng trước cửa, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, hắn dè dặt hỏi: “Hai vị quan gia, mới sáng sớm hai vị đến tìm ai ạ?”
Một người tiến lên trước mặt đanh lại nói: “Mau đi gọi Đỗ lão gia của các người ra đây, nói là xe ngựa đang đợi ngoài cửa rồi để đưa ông ấy đến nha huyện với chúng ta một chuyến, trời sắp sập rồi!”
Tên đó sợ quá không dám chậm trễ chạy vào trong nhà chuyển lời cho sai dịch, ngời trong nhà nghe vậy bèn đi hỏi mới biết Đỗ Văn Hạo đếm qua ở chỗ nhị phu nhân bèn chạy lại bên đó gọi.Đỗ Văn Hạo vẫn đang say giấc nồng, Vương Nhuận Tuyết lại nghe thấy có người gọi trước nên gọi Đỗ Văn Hạo dậy còn mình thì ra hỏi xem có chuyện gì trước, người hầu nói rồi Nhược Vũ và Nhược Vân lại để giúp rửa mặt thay quần áo.“Tướng công, có phải tiểu thư nhà đó không qua được không? Hay là gọi cả Tiền Bất Thu và Diệu Thủ đi cùng?”
“Không cần gọi bọn họ làm gì, nàng đi cùng ta à được rồi, giúp ta mang hộp thuốc đi”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài cũng với Đỗ Văn Hạo.Vẫn chưa đến phòng Lạc Kì đã nghe thấy trong phòng có tiếng khóc thê lương, Đỗ Văn Hạo không khỏi rảo bước nhanh hơn.Vào phòng thì thấy phòng toàn người là người, Đỗ Văn Hạo chau mày nhìn ra Tôn Hòa trong đám đông đó, ông ta đang khóc lóc thảm thiết.
“Đỗ lang trung đến rồi!”
a hoàn của phu nhân thấy Đỗ Văn Hạo bèn lên tiếng thông báo cho chủ nhân.Mọi người lúc này mới thấy Đỗ Văn Hạo lại gần bền giường, thấy trên đất toàn máu, còn Lạc Kì thì nằm trên giường mắt nhắm chặt.Đỗ Văn Hạo lạ gần lấy tay bắt thử mạch, hơi thở rất yếu, hắn quay ra nói với Tôn Hòa: “Cho tiểu thư chút không khí đi, mọi người đều chen vào đây thì bí chết mất”
Tôn Hòa giờ mới giật mình nói: “Chúng bay ra ngoài đi, đừng để ảnh hưởng đến việc tiên sinh khám bệnh, ra ngoài chờ cho ta”
Mọi người lập tức ngừng khóc từng người lục tục ra ngoài.Đỗ Văn Hạo bảo Vương Nhuận Tuyết lấy kim châm cứu trong hộp thuốc ra, sau đó châm vào chân huyệt nhân trung, sau đó bảo a hoàn rút gối của Lạc Kì ra, được một lúc thì thấy Lạc Kì ậm ừ gì đó rồi mở to hai mắt.Đỗ Văn Hạo rút châm ra đưa cho Vương Nhuận Tuyết nói: “Tiểu thư không thoải mái ở đâu?”
Lạc Kì nói một cách khó khăn: “Chỉ cảm thấy người như bị rỗng ra, lạnh nữa!”
Đỗ Văn Hạo bảo người mang lò sưởi đến nhưng không dùng lửa vì sợ quá nóng, sau đó nói: “Còn gì nữa không?”
Lạc Kì lắc đầu rồi dần dần nhắm mắt lại.Phu nhân nói: “Làm chúng tôi sợ phát khiếp, chúng tôi cho tiểu nữ uống thuốc theo chỉ dẫn của tiên sinh, mới uống được hai lần thì cơ thể nó đã ra rất nhiều thứ đen đen mà tanh, ra không ngừng cho đến trời sáng thì đỏ dần, tiểu nữ nói bụng không trướng không đau nữa.
Chúng tôi đang mừng thì ai de tiểu nữ lại ngất đi, gọi thế nào cũng không tỉnh”
Đỗ Văn Hạo thở phào, cười nói: “Đó là vì tiểu thư vốn yếu ớt, hàn độc trong cơ thể bị thải ra nên mới cảm thấy cơ thể trống rỗng, vì huyết độc bị thải ra rồi nên không thể uống được bài thuốc này nữa”
Tôn Hòa: “Tiên sinh nói vậy tức là con gái tôi qua khỏi rồi phải không?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười gật đầu.Tôn Hòa không kìm được muốn khóc òa lên mà sợ làm Lạc Kì tỉnh bèn hạy đến góc tường giọt ngắn giọt dài, mãi lúc sai mới nghẹn ngào nói: “Vậy tiên sinh nói là con bé sẽ không chết chứ?”
“Cửa ải khó nhất đã qua rồi, nhưng sức khỏe tiểu thư rất yếu, không được quá vui mừng hay quá đau buồn, chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng, vì vậy khôi phục thế nào phải xem sự chăm sóc của mọi người ra sao”
Tôn Hòa vô cùng cảm kích luôn miệng dạ vâng.Đỗ Văn Hạo bắt mạch cho Lạc Kì xong chưa kịp nói gì thì Tôn Hòa đã chuẩn bị sẵn giấy mực, thậm chỉ còn đích thân xắn tay áo lên mài mực cho Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo nói: “Đại lão gia xem ra rất yêu thương lệnh ái, điều này khiến tôi vô cùng cảm động”
Tôn Hòa: “Ta tuy tam thê tứ thiếp, nhưng trong mấy đứa con, ngoài con trai trưởng ra chỉ còn có Lạc Kì, nó xinh đẹp thông minh mà lại lương thiện, tất nhiên ta thương nó nhất.”
Mực mài xong, Đỗ Văn Hạo đến bàn viết đơn thuốc rồi nói: “Bài thuốc lần này đều là bồi bổ giải độc, cần dùng thường xuyên cho đến khi khỏi hoàn toàn, không được sơ ý để nhiễm lạnh”
Tôn Hòa hứa lên hứa xuống rồi nhận lấy đơn thuốc.Đỗ Văn Hạo: “Ăn uống nên thanh đạm, tránh thức ăn gây lạnh”
Tôn Hòa bảo người bảo người mang lên một cái khay, trên đó là ba trăm hai mươi lạng bạc trắng.“Tiên sinh nhất định phải nhận”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười: “Tiền khám chữa không nhiều như vậy đâu, tri huyện đại nhân tuy là quan phụ mẫu nhưng bổng lộc hàng năm cũng khong nhiều, tiền không phải từ trên trời rơi xuống, nha môn nhiều người nhiều việc cần chi tiêu, theo thông lệ, tiền khám chữa nhiều nhất là 5 lạng thôi”
Phu nhân lại gần nói: “Đây là Lạc Kì dặn chúng tôi làm, nói là cho dù tiểu nữ sống hay chết nhất định không được ít hơn số này,số lễ này cũng giống như các lang trung khác, chỉ nói là không thể cứu thì cũng tránh được bản thân mình áy náy.
Nhưng tiên sinh còn cứu được tiểu nữ nhà chúng tôi, chỉ điểm này thôi chúng tôi phải đáp tạ tiên sinh mới phải”
Đỗ Văn Hạo nói: “Đây là điều người hành y nên làm, vì vậy đợi tiểu thư khỏe lại hãy nói”
“Tiên sinh đừng từ chối nữa, đợi Lạc Kì khỏi chúng tôi còn có hậu tạ nữa”
Đỗ Văn Hạo có phần khó xử, thấy cô nương xinh đẹp bên cạnh dh đang xách hộp thuốc đoán là thê thiếp của Đỗ Văn Hạo bèn lại gần dí vào tay Vương Nhuận Tuyết nói: “Phu nhân hãy nhận lấy đi, đây là điều tiên sinh đang được hưởng mà”
Vương Nhuận Tuyết cười đáp: “Phu nhân, tôi không nhận thay tướng công được, có thù lao thì cũng đâu cần nhiều thế này”
Tôn Hòa thấy Đỗ Văn Hạo và phu nhân kiên quyết không nhận trong lòng thầm thán phục con người trẻ tuổi này, hắn nghĩ mộ lúc rồi nói: “Vậy được, như đã nói từ trước, chữa được sẽ trả gấp mười lần tiền khám chữa, chúng tôi sẽ trả 50 lang bạc, tiên sinh không thể từ chối mãi chứ?”
Đỗ Văn Hạo cười rồi quay gật đầu với Vương Nhuận Tuyết, Vương Nhuận Tuyết lúc này mới lấy 50 lạng bạc từ khay ra.Trước đó đã hẹn với Dương Duệ là một tháng, thực ra đã sớm đến hạn rồi.
Thứ nhất nhà Vương trưởng cự đột ngột có chuyện về quê trước Tết mới về, thứ hai Dương Duệ từ đêm Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu thành thân không cẩn thận rơi xuống sông, nếu không phải người canh phu nhắc là nước nông thì hắn đã chết vì hoảng loạn rồi, hoặc bị đông cóng dưới sông rồi.Nhưng bị kích thích như vậy hắn quên béng chuyện trước kia, chỉ nhớ là hôm đó là ngày thành thân của Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu, mỗi lần đến đây chỉ có cảm giác bị bỡn cợt.
Hắn hận cái người Đỗ Vân Phàm đến xương tủy, hận đến mức chỉ muốn dùng rìu băm vằm người đàn ông đã cướp đi người con gái hắn yêu thương.Hôm đó hắn thấy trời đẹp, trong người vô cùng thoải mái, thế là muốn ra ngoài đi loanh quanh, từ năm ngoái rơi xuống sông hắn cảm thấy bất lực với chuyện nam nữ, mỗi lần có hứng qua đi rất nhanh, nhưng cũng ngại loanh quanh ở mấy phố thanh lâu, nếu mấy người đàn bà kia nói ra thì có phải mất mặt lắm không?Nhưng đêm qua hắn mơ thấy Mị Nhi, đương nhiên người hắn mơ thấy là Mị Xảo, nhưng hắn vẫn cho rằng đó là Mị Nhi, thế là lại nổi hứng chăn gối, hắn nghĩ rằng không phải chỗ nào cơ thể mình không ổn mà là mấy người phụ nữ bên mình không làm hắn thấy có hứng.
Mà Mị Nhi mới là người có thể làm cho hắn có hứng, nghĩ đến đây Dương Duệ thấy không thể đợi hơn được nữa.Mới sáng sớm hắn đã cưỡi ngựa một mình đến Mị Nhi Kiều, nhưng đến bò thì không thấy thuyền tấp vào bờ, hắn đành giữa ban ngày ban mặt gào thét, làm những người qua đường chú ý, thậm chí có người xì xào.“Người đàn ông này có phải si mê quá không?! Sao giữa ban ngày ban mặt lại đứng dười thuyền hoa tìm các cô nương chứ?”
“Ông nói nhỏ thôi, đó là thiếu đông gia của tiệm thuốc Dương gia đó, nghe đâu trăng hoa lắm”
“Không phải sao? Nếu không phải trăng hoa sao mới sớm ra đã đến đây tìm gái thế này!”
Nghe thấy tiếng xì xào Dương Duệ liên quay đầu lạ nhưng không thấy ai nói gì, cũng chẳng buồn lí lẽ gì, lúc này mấy người trên thuyền nghe thấy tiếng gào hét đã thò đầu ra xem.“Ai đó? Đang ban ngày đấy!”
“Ta, Dương đại gia của ngươi đây! Mau hạ ván xuống để ta đến với Mị Nhi cô nương”
Người trên thuyền đó thấy Dương Duệ bèn nói với người giúp việc bên cạnh chạy đi gọi Mị Nhi, sau đó hắn thả ván xuống cho Dương Duệ lên.“Dương gia, sao sớm vậy? Mị Nhi cô nương của chúng tôi vẫn chưa dậy mà? Lão gia hay là lên phòng khách uống chút trà ăn chút điểm tâm đã?”
tên giúp việc nói.Dương Duệ cười dâm đãng: “Ta đến chỗ ngươi đâu để uống trà ăn điểm tâm! Cái ta cần chính là cô ta năm trên giường đó! Ha ha ha!”
Nói rồi đi thẳng lên thuyền.Tên đó chạy theo Dương Duệ lắp bắp: “Cái gì cơ!”
Dương Duệ đến cửa phòng Mị Nhi đang định đi vào thì thấy ở phòng khác cách xa đó Mị Nhi mặc một chiếc áo lụa mỏng tang đang dựa vào cửa gọi mình!“Dương gia.
Em ở đây này! Mau lại đây!”
Nói rồi quay ngoắt người biến mất.“Còn chơi trốn tìm với ta sao, xem ta hôm nay trừng trị nàng thế nào”
Dương Duệ đã hứng tình lắm rồi, chỉ muốn nhanh nhanh được vui vẻ với Mị Nhi mà thôi.Dương Duệ đi đến cửa quả nhiên có người con gái đang nắm trên giường thế là hắn đóng cửa lại vừa tiến lại gần vừa cởi quần áo: “Xem lão gia hôm nay trừng trị ngươi thế nào!”
Dĩ nhiên người đang nằm trên giường đó là Mị Xảo.Mị Xảo thấy Dương Duệ nóng lòng vậy thì cười thích thú, đây là lần đầu tiên Mị Xảo tiếp khách trong phòng mình, Mị Xảo thích tiền, biết cách làm cho đàn ông yêu mình, đặc biệt là những người đàn ông không tiếc tiền vì mình, giống như người đang thèm khát vồ lấy mình bây giờ.Nhưng lần này Mị Xảo thấy Dương Duệ không giống như hai lần trước, hắn xuống rất nhanh.
Cuối cùng hắn ngồi dậy thở gấp.Mị Xảo thấy Dương Duệ mặt đẫm mồ hôi, rõ ràng là rất mệt mỏi, Mị Xảo sát lại gần lấy tay xoa xoa lưng Dương Duệ nói: “Dương gia, ngài nắm xuống nghỉ chút đi, để Mị Nhi hầu hạ ngài”
Dương Duệ nằm xuống mặc cho Mị Xảo nghịch ngợm trên người mình, nhưng hắn bây giờ chẳng có phản ứng gì, hắn chỉ cảm thấy như có nọc rắn đang chạy lên khiến hắn đau đầu.Dương Duệ lảo đảo đi ra từ Mị Nhi Kiều, trong đầu hắn ong ong: mình sao thế này? Trước kia chỉ cần nghĩ đến là hắn có thể rồi, bây giờ một chút phản ứng cũng không có, không phải hắn không muốn nghĩ mà là không nghĩ đến nổi.Dương Duệ càng nghĩ càng sợ, hắn phi ngựa như bay về tiệm thuốc của mình.Mị Nhi thấy Dương Duệ đi rồi mới đến phòng Mị Xảo, thấy Mị Xảo đang ngồi chải lại đầu tóc.“Tỉ tỉ đến rồi!”
Mị Xảo đứng dậy chào hỏi lấy lệ.Mị Nhi ra hiệu cho Mị Xảo ngồi xuống hỏi: “Hắn hỏi em chưa?”
Mị Xảo lắc đầu: “Không ạ! Em cũng cảm thấy kì lạ, sao chẳng hỏi gì đã đi rồi”
Mị Nhi nói: “Không hỏi cũng tốt.
Đúng rồi, sao hôm nay không ở lại?”
Mị Xảo cười tinh ranh ghé vào tai Mị Nhi nói nhỏ vài câu, Mị Nhi kinh ngạc nhìn Mị Xảo, Mị Xảo cười nói: “Em thấy hắn ủ rũ yếu ớt, nhưng lúc về không quên cho em hai mươi lạng bạc”
Mị Nhi biết Mị Xảo là người đã từng phải chịu khổ cực, nàng cũng chưa viết khế ước bán thân với cô gái này, vì vậy Mị Nhi có thể đi.
Ban đầu ngày nào cô cũng nghĩ đến chuyện ra đi, nhưng Mị Nhi gần đây phát hiện ra cô ấy không nói những câu này nữa.
ngày nào trước khi đi ngủ Mị Xảo cũng phải mở chiếc hộp đựng bạc trang sức mà khách cho để đếm rồi mới yên tâm ngủ được.
thậm chí nếu có khách cho nhiều hơn thì cô nhất định không từ chối, nàng biết Mị Xảo này là người rất yêu tiền, người như thế này không thể coi thường được.Mị Nhi nói: “Tối nay ta ra ngoài có chuyện phải ra ngoài một chuyến, chỗ này phải dựa vào em hết đấy”
Hôm nay là một trăm ngày con trai Đỗ Văn Hạo, Mị Nhi không ngờ Đỗ gia cũng gởi cả thiếp cho mình.Thời gian trôi thật là nhanh, thoắt cái đã đến Tú Sơn được 4 tháng rồi, người đang ông mà Mị Nhi ngày nhớ đêm mong, bản thân lại không dám đi gặp.
Mỗi lần nhìn thấy Đỗ Văn Hạo, ánh mắt đó nhìn bản thân mình khiến Mị Nhi khó chịu.
Đó là ánh mắt có cũng được không cũng được.
Có lúc rõ ràng mình thấy người ta cười với mình nhưng khi mình cười lại thì ra là cười với người sau mìh, lúc đó trái tim Mị Nhi như vỡ vụn.Mị Nhi mở tủ quần áo thấy không có một bộ nào vừa ý, Linh Nhi thấy Mị Nhi vứt một đống quần áo ra giường mà vẫn chưa tìm được bộ nào phù hợp cho tiệc tối bèn lấy một chiếc áo màu trắng ngà, còn quần là màu ngó sen nói: “Tiểu thư, bộ này đi, Đỗ lão gia rất thích những màu tươi tắn mà”
Mị Nhi cười u ám: “Ta làm gì có bộ nào không tươi đâu? Nhưng người ta đã nói là thích chưa?”
Linh Nhi nghĩ rồi chọn một bộ màu xanh nước hồ nói: “Hay bộ này đi tiểu thư, lần trước đại phu nhân nói bộ này rất nhã nhặn lịch sự mà”
Mị Nhi nhìn rồi nói: “Bộ này không đẹp, trăm ngày Thiên Tề thiếu gia cần mặc cho vui vẻ một chút”
Linh Nhi lại chọn một bộ màu hoa mẫu đơn có viền trắng lên nói: “Tiểu thư, bộ này thế nào?”
Mị Nhi: “Không được, không ổn, quá hở hang, người ta sẽ cười nhạo ta mất, ta hay mặc bộ này tiếp khách mà”
Lần này thì Linh Nhi cũng hết cách bèn nói: “Hãy còn sớm, hay để em đưa tiểu thư lên phố mua bộ gì đó tạm vậy?”
Mị Nhi nghĩ cũng chỉ còn cách này bèn ra ngoài cũng Linh Nhi.…………….Đỗ Văn Hạo đưa thằng ngốc đến nha huyện, lần này Tôn Hòa đích thân ra cửa đón.“Tiên sinh thật đúng giờ, vừa đúng giờ ngọ là đến”
Tôn Hòa xem ra tâm trạng rất tốt.“Hôm nay là ngày khám lại, dĩ nhiên cần đến đúng giờ, tiểu thư đã đỡ hơn chưa?”
Tôn Hòa dẫn Đỗ Văn Hạo và thằng ngốc, thấy hai người người hầu trong nhà đều đứng lại chào hỏi.“Tinh thần tốt hơn nhiều nhiều, buổi sáng Dương Duệ của tiệm thuốc Dương gia đưa theo cả lang trung của tiệm đến nói là nhớ đến tiểu nữ nhưng ta đã đuổi đi rồi”
“Đại lão gia sao lại làm vậy?”
Tôn Hòa ngần ngại nói: “Lạc Kì nói đúng, hắn chỉ cho ta đến chỗ tiên sinh là có nguyên do.
Lang trung của tiệm không co bản lĩnh, sợ không chữa được thì ta trách tội, nên chỉ đến chỗ tiên sinh, còn hắn ngồi xem kịch”
“Thì ra là Dương lão gia bảo cho đại lão gia đến tìm tại hạ”
“Thôi, đừng nhắc đến hắn nữa, người làm ăn ai cũng vậy! nhưng ý ta không phải ám chỉ tiên sinh đâu”
“Tại hạ cũng đâu có thể coi là người làm ăn, việc làm ăn trong nhà đều do Thanh Đại lo liệu cả”
“Có phải là phu nhân lần trước đi cùng tiên sinh không?”
“Đó chính là nhị phu nhân của nhà tôi”
“Thì ra là nhị phu nhân”
Tôn Hòa nói với giọng đầy ngưỡng mộ: “Hiên thục mà lại vô cùng xinh đẹp, đúng là nghiêng nước nghiêng thành!”
Hai người đến phòng của Lạc Kì thì Tôn Hòa nói: “Đúng rồi, có chuyện này ta muốn thính giáo tiên sinh”
“Đại lão gia cứ nói”
“Mẹ già ta năm nay đã tám mươi, hơn hai mươi năm nay bị phong thấp, tứ chi đau nhức khó chịu, chủ yếu là hai cánh tay, mùa đông có đỡ hơn chút.
Mùa xuân đến thì đi đâu cũng cần có người dìu đỡ, đã khám chữa rất nhiều lang trung, lúc đầu mẹ ta còn chịu uống thuốc, nhưng về sau thì không chịu, nói thuốc đắng thà uống rượu còn hơn.
Tiên sinh xem tại sao lại như vậy?”
“Cái này cũng không khó, không cho lão phu nhân uống thuố cũng là cách chữa đó”
Tôn Hòa tò mò hỏi: “Sao lại như thế được?”
“Ngũ Vị đường chúng tôi có một loại rượu gạo tự ủ, chính là để chữa chứng phong thấp này, rất nhiều người uống và có phản ứng tốt.
Nếu lão phu nhân đã thích uống rượu vậy thì hãy thử một lần.
Để về tại hạ về tiệm bảo người mang tới”
Tôn Hòa vui mừng nói: “Còn có cách dùng rượu chữa bệnh sao? Tốt quá rồi, nhưng mà đúng rồi, có đắng không?”
“Không hề, loại rượu đó là giành cho những người không chịu uống thuốc, đều là thảo mộc, còn cho thêm đường, đại lão gia cứ yên tâm”
“Vậy ta sẽ sai quản gia đi lấy về, chúng ta hãy đến chỗ Lạc Kì trước, nó vẫn đang đợi tiên sinh đó”
Đến phòng Lạc Kì thấy Lạc Kì đang dựa lưng vào thành giường thêu thùa gì đó, thấy Đỗ Văn Hạo và cha đi vào bèn bỏ kim chỉ xuống bước ra khỏi giường.Đỗ Văn Hạo nói: “Tuyệt đối không được dậy, tiểu thư đang trong thời kì phục hồi, những thứ lễ tiết như thế không cần đâu”
Lạc Kì nghe lời ngoan ngoãn nằm xuống: “Ta thấy cha ta ra ngoài lâu vậy tưởng rằng tiên sinh hôm nay bận không đến cơ”
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, thằng ngốc lấy tấm nệm ra đặt lên bàn, Lạc Kì đặt tay lên nói: “Sáng nay ta nghe mẹ ta nói tiên sinh có một thiếu gia sắp được một trăm ngày, ta cũng không biết cái gì hay, nên có thêu một cái yếm, tiên sinh đừng chê quà mọn”
Đỗ Văn Hạo thấy cạnh người Lạc Kì quả nhiên có vật gì đó chưa thêu xong bèn nói: “Tiểu thư khách khí rồi, hôm nay chính là trăm ngày của hài nhi, tại hạ xin đa tạ tấm lòng của tiểu thư”
“Là hôm nay sao, tiên sinh vậy là không được rồi, cũng nên mời chúng tôi uống chén rượu mừng chứ!”
“Cũng không mời khách, toàn là người nhà nên…”
“Như vậy không được, cha, mau bảo mẹ chuẩn bị hậu lễ để lát nữa qua bên Đỗ tiên sinh, chỉ tiếc là ta không đi được, nếu không ta rất muốn nhìn thấy thiểu gia đấy”
“Ngày tháng còn dài, tiểu thư hãy tĩnh dưỡng cho khỏe hãy nói”
“Tiên sinh hãy bắt mạch cho tiểu nữa, để ta đi dặn dò người chuẩn bị lễ”
Đỗ Văn Hạo đứng dậy nói: “Đại lão gia quá bộ đến hàn xa là vinh hạnh của tại hạ, không cần chuẩn bị lễ gì đâu, chỗ chúng tôi có câu lễ hậu quá hài nhi không cõng nổi đâu”
“Nhập gia tùy tục mà! Chỗ chúng tôi là ngược lại, càng náo nhiệt thì đứa trẻ sau này càng có phúc! Tiên sinh đừng từ chối nữa”
Nói rồi cười đi ra ngoài.Lạc Kì thấy cha ra ngoài rồi bèn nói nhỏ: “Tiên sinh, ta có chuyện này muốn nói”
“Tiểu thư, mời!”
“Tiên sinh có thể nói bệnh của ta nay rất nghiêm trọng không thể xuất giá không?”
“Tiểu thư sao lại yêu cầu vậy, tại hạ thấy tiểu thư hồi phục nhanh mà!”
Lạc Kì nghe vậy liền đỏ mặt nói nhỏ: “Ta nghe a hoàn nói người đó nhân cách không ổn, hơn nữa không cầu tiến, là người suốt ngày ăn chơi”
“Có câu này có thể hỏi tiểu thư không?”
“Tiên sinh nói đi”
“Có phải tiểu thư có ý trung nhân rồi phải không?”
Lạc Kì càng ngại hơn mãi mới mỉm cười gật đầu.“Có phải tiên sinh dạy học cho tiểu thư phải không?”
Lạc Kì xẩu hổ gật đầu.“Vậy tiểu thư định thế nào?”
“Ta cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu, nhưng được bao lâu thì biết chừng đó”
“Để tại hạ nói với lão gia không pahir cách lâu dài, tiểu thư không thể vin mãi vào cái cớ sức khỏe được, càng kéo dài càng không hay”
Lạc Kì khẽ thở dài: “Ta biết cha ta sao có thể đồng ý cho ta và Liễu tiên sinh cơ chứ? Nhà tiên sinh nghèo khó, song thân sớm qua đời, sao có tiền để đón ta về”
“Không pahir là người đọc sách thi được khoa cử có công danh là có thể đón được tiểu thư về sao?”
“Tiên sinh chắc không biết, ở Đại Lý chúng tôi những ngườ trúng khoa cử toàn người có tiền có thế, nhà nghèo thì sao có thể mơ tới chuyện này cơ chứ?”
Đang nói thì Tôn Hòa đi vào, hai người vội ngừng chủ đề đang bàn luận.Đỗ Văn Hạo: “Tiểu thư phục hồi rất khá, nhưng vì từ nhỏ sức khỏe không tốt nên có lẽ sẽ mất hiều thời gian hơn bình thường, thời gian này nên chú ý tĩnh dưỡng thì hơn”
“Cái này nàh ta cũng nghĩ đến rồi, nhưng nhà trai nghe nói tiểu nữ đang hồi phục hôm trước đã sai người sang nói là cuối năm nay muốn tiến hành chuyện của hai nhà rồi”
Đỗ Văn Hạo thấy Lạc Kì nước mắt chực trào ra bèn nói: “Từ xưa trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng là chuyện tốt, nhưng chuyện này không vội được,tiểu thư vẫn còn yếu như vậy, qua nhà chồng sẽ bị chối bỏ.
Tại hạ nói thế này mong lão gia suy xét cho”
“Làm gì có, tiên sinh nghĩ cho tiểu nữ nhà ta ta biết, tiên sinh đã nói vậy thì để ta qua nói với nhà kia một tiếng để trì hoãn thời gian”
Lạc Kì cảm kích nhìn Đỗ Văn Hạo.“Vẫn uống theo đơn trước kia, tạm thời không cho thêm hay bớt dược vị nào cả”
“Moi chuyện xin nghe theo tiên sinh”
Đỗ Văn Hạo dặn dò Lạc Kì vài câu rồi theo Tôn Hòa ra ngoài.Đỗ Văn Hạo và thằng ngốc về nhà đã thấy Bàng mẫu, Bàng Cảnh Huy, Tống trưởng cự, Trang Đồng Mưu đến, trong nàh vô cùng náo nhiệt, lần lượt lại gần chúc mừng Đỗ Văn Hạo.Vương Nhuận Tuyết đợi mọi người chúc xong mới gọi Đỗ Văn Hạo lại nói: “Lúc nãy quan sai nha huyện đến mang theo hai cái hộp này bảo là chúc mừng Thiên Tề, tướng công không có nhà thiếp cũng không dám nhận, nhưng hai quan sai đó nhất định để lại rồi chạy đi.
Sau đó thiếp đưa cho đại phu nhân, mở ra ai cũng bất ngờ, là hai trăm năm mươi lạng bạc trắng.
Tướng công xem chuyện này thế nào?”
Đỗ Văn Hạo không ngờ sau khi từ chối một trăm lạng bạc kia còn có vật quý hơn, xem ra Tôn Hòa thật sự chiều cô con gái, nếu thật như vậy thì chuyện của Lạc Kì có hi vọng rồi.Vương Nhuận Tuyết thấy nghe xong Đỗ Văn Hạo nghĩ đi đâu nên nói: “Tướng công hay chúng ta trả lại?”
Đỗ Văn Hạo nghĩ ra một cách: “Không vội, nàng đi hỏi thăm xem Đại Lý này có nói về quyên quan không?”
“ Sao, tướng công lại muốn làm quan à?”
Đỗ Văn Hạo bật cười: “Sao lại thế? Ta sao? Đại Lý nhỏ thế ày có thể cho ta chức quan to đến đâu? Hơn nữa ta cũng không muốn đi con đường sĩ đồ, là có chuyện cần đến.
Nàng chỉ cần cho người đi hỏi thôi, về ta sẽ nói cho nàng biết”
Lúc đó thì Kha Nghiêu đến nói: “Văn Hạo, lúc nãy người của nha huyện đến lấy loại rượu chữa phòng thấp, nhưng có mấy loại liền, hỏi ra thì cho người già dùng, thiếp sợ ngọt quá không tốt nên đã cho loại ngâm với bí đao rồi.
Lão gia thấy được không?”
“Ta nghĩ nàng chắc chắn biết loại nào, hiểu ta chỉ có Kha Nghiêu, giỏi lắm”
“Trước mặt nhị phu nhân mà nói vậy cẩn thận tỉ ấy nổi giận bây giờ”
“Ta mà có giận thì chỉ giận canh hàng ngày ta lần mò trong bếp nấu cho muội mà muội toàn quên không uông thôi”
“Vậy muội đi uống đây! Đừng giận nha!”
Nói rồi Kha Nghiêu chạy biến đi.“Nàng lúc nào cũng cẩn thận, về sau nếu nàng có thai thì không biết cái nhà này sẽ ra sao”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy có phần ngại nói: “Thiếp á! Còn sớm mà! Đừng vội đừng vội!”
Đỗ Văn Hạo kéo Vương Nhuận Tuyết vào một góc hành lang, tranh thủ không ai chú ý hôn Vương Nhuận Tuyết một cái: “Còn sớm gì nữa! Tối nay ta sẽ đến chỗ nàng!”
Vương Nhuận Tuyết sợ có người nhìn thấy bèn đẩy Đỗ Văn Hạo ra đỏ mặt nói: “Tướng công, cẩn thận có người nhìn thấy”
Trong mấy thê thiếp của Đỗ Văn Hạo thì Vương Nhuận Tuyết có thể nói là ‘chính thống’ nhất, chắc do từ nhỏ được giáo dụng khác mọi người, thành thân lâu như vậy rồi, mỗi lần Đỗ Văn Hạo đến chỗ Vương Nhuận Tuyết đều phải tắt đèn, hơn nữa chưa từng cười đùa với Đỗ Văn Hạo trước mặt người khác.