Phùng phu nhân đang muốn phản bác thì Cổ đại nhân liền nói: "Hay quá, lão phu biết y thuật của Đỗ tiên sinh rất cao, đã tới rồi thì khám thử đi. Ta theo các người, đợi Đỗ tiên sinh khám cho Phùng Triết xong rồi, ta lại đưa Đỗ tiên sinh đi cũng không muộn!"
Phùng phu nhân vốn không muốn để Đỗ Văn Hạo khám bệnh cho Phùng Triết, nếu khám thì há chẳng phải là lộ hết sao, nhưng lại không dám nói nửa chữ không với Cổ đại nhân. Đừng nói là mình, ngay cả Phùng Viễn Chinh cũng không dám. Đến cả Vương gia cũng phải nhường Cổ đại nhân ba phần. Nghĩ đi nghĩ lại, Phùng phu nhân chỉ đành mời Cổ đại nhận cùng tới viện tử của Phùng Triết.
Phùng phu nhân nhân lúc không ai để ý, vội vàng bảo quản gia đi gọi Phùng Viễn Chinh về.
Đỗ Văn Hạo trên đường cũng không nói chuyện gì với Cổ đại nhân, chỉ cắm đầu mà đi, còn Tôn Hòa thì rụt rè đi sau Cổ đại nhân, thỉnh thoảng lại nói vài ba câu không có gì quan trọng, không lâu sau thì tới trước cửa phòng của Phùng Triết.
"Xin Cổ đại nhân dừng bước, chúng ta vào là được rồi." Phùng phu nhân cười nói.
Cổ đại nhân bảo: "Đã không có bệnh gì thì ta vào xem cũng có ngại chi đâu."
Phùng phu nhân mặt lộ ra vẻ khó xử.
Đỗ Văn Hạo nói: "Đại nhân hay là ngồi uống trà ở phòng khách đi, bất kể là có bệnh hay không, ngài không vào vẫn là tốt nhất."
Đỗ Văn Hạo ngay cả một câu lễ phép cũng không nói, vị Cổ đại nhân đó cũng không tức giận, cười ha ha đồng ý. Phùng phu nhân vội vàng nói: "Vậy thì phiền Đỗ tiên sinh và Tôn đại nhân rồi." Nói xong tự mình dẫn Cổ đại nhân tới phòng khách ở kế bên.
Cổ đại nhân nói: "Thằng nhãi đó nếu còn dám mắng chửi thì cứ gọi ta, thật đúng là phản rồi."
Tôn Hòa thấy có người chống lưng, tất nhiên là khí thế đầy đủ, vội vàng gật đầu, khom mình cung tống Cổ đại nhân. Tôn Hòa nói: "Tiên sinh đúng là khá thật, ngay cả Cổ đại nhân cũng biết uy danh của ngươi."
Đỗ Văn Hạo hờ hững nói: "Uy danh cái gì chứ, ta không quen lão."
Bước vào phòng, Phùng Triết đang nằm trên giường, mắt nhắm tịt, nha hoàn ở bên cạnh thấy Tôn Hòa và Đỗ Văn Hạo lại tới, phía sau còn có Lâm Thanh Đại xách hòm thuốc, vội vàng gọi một tiếng tam thiếu gia.
Phùng Triết mở mắt, ngây người, tức giận nói: "Các ngươi sao lại tới nữa?"
Lúc này Phùng phu nhân tiến vào, ghé vào tai Phùng Triết thì thầm mấy câu, Phùng Triết ngạc nhiên nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, vùng vẫy ngồi dậy, nói: "Được rồi, ngươi không cần phải khám cho ta, ta nói rõ cho ngươi biết, ta đã mắc bệnh, hơn nữa còn không phải là bệnh bình thường, là..., dẫu sao thì ngươi cũng không trị được đâu!"
Đỗ Văn Hạo cười nhạt: "Ngươi nói không sai, từ khí sắc của ngươi có thể thấy, bệnh này của ngươi, e rằng rất khó chữa."
Phùng Triết hơi có chút kinh ngạc: "Xe ra ngươi thật sự đã biết rồi, mà đã biết rồi thì mời các người về đi, ta không cần ai khám bệnh cho ta cả, ta biết có khám cũng không chữa được. Thái y của thái y viện đều nói rồi, ta là người sắp chết, không cần phải lao sư động chúng làm gì."
Tôn Hòa nói: "Bệnh gì vậy?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu ta đoán không nhầm, chắc là bệnh hoa liễu!"
Phùng Triết cúi đầu xuống.
"Bệnh hoa liễu ư?"
"Hoa liễu" vốn là chỉ nơi du lãm dạo chơi. Lý Bạch thời đường có thơ: "Tích tại Trường An túy hoa liễu. Ngũ hầu thất quý đồng bôi tửu" chính là có ý tứ này. Vì nơi du lãm thường là chốn thanh lâu, thế là, "tầm hoa vấn liễu" liền trở thành danh từ chỉ việc chơi gái.
Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói: "Đúng vậy, hơn nữa còn tới thời kỳ cuối rồi!"
Phùng Triết buồn bã nói: "Ta biết, không ai có thể trị khỏi bệnh này cho ta được, các người đi đi!"
Phùng phu nhân vội vàng nói: "Triết nhi, con nói linh tinh gì đó, Đỗ tiên sinh y thuật cao minh, vạn nhất là Thái y viện chẩn trị sai cũng chưa biết chừng."
Phùng Triết nói: "Được, vậy ta cũng muốn được kiến thức một chút xe thần y rốt cuộc là như thế nào, khám cho ta đi." Nói xong liền đặt tay lên gối xem mạch.
Tôn Hòa nói: "Tiên sinh, vậy người cứ khám thử cho Triết nhi đi, ta tin lời ngươi nói mà."
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, trước tiên là xem mạch, xem lưỡi, kế đó là vấn chẩn, cuối cùng bèn hỏi: "Đại khái là khoảng bao lâu rồi?"
Phùng Triết cười khổ một tiếng, nói: "Nói ra thì dài lắm, đã hơn một năm rồi."
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy là ngươi mắc bệnh trước Tôn tiểu thư?"
Phùng Triết gật đầu.
Đỗ Văn Hạo quay lai nói với Phùng phu nhân: "Xin phu nhân tránh đi một chút, ta phải xem tình huống của hạ thân của công tử."
Phùng phu nhân và Lâm Thanh Đại đều lui xuống, Đỗ Văn Hạo thấy Tôn Hòa vẫn đứng đó, biết rằng vạn nhất là thời kỳ cuối, người bình thường nhìn thấy khó tránh khỏi buồn nôn, liền nói: "Đại nhân hay là cũng ra ngoài đi."
Tôn Hòa nói: "Ta xem ngươi khám bệnh, tiên sinh không phải lo lắng cho ta, ta đã nghe hắn nói rồi, cái gì tanh hôi, cái gì thối nát, trong lòng sớm đã có chuẩn bị rồi, không cần phải để ý đến ta."
Đỗ Văn Hạo chỉ đành theo ý của Tôn Hòa, bảo người đóng cửa lại.
Phùng Triết cởi áo, chỉ thấy nửa người bên trên, đại bộ phận da thịt đều lở loét, tỏa ra mùi hôi, trên áo còn có một số chỗ dính da thịt, Phùng Triết nhíu mày, khó nhọc cởi tất cả quần áo. Có chỗ lở loét hình thành sau khi bị phù thũng nhiễm trùng cứng lại rồi phá ra, Đỗ Văn Hạo nhìn chăm chú, cục bộ đã hình thành dấu vết hình thận hoặc là hình móng ngựa đặc dị rồi.
Đỗ Văn Hạo thầm hô bất diệu, lại nhìn hạ thân của hắn, đột nhiên nghe thấy sau người vang lên tiếng ọe ọe, Tôn Hòa đã không nhịn được mà nôn ra rồi.
Phùng Triết lạnh lùng nói: "Tôn bá phụ hay là ra ngoài đi, không có mấy ai thấy ta như thế này mà còn bình tĩnh được đâu, lần trước ngay cả thái y của Thái y viện nhìn thấy còn buồn nôn, hôm nay vẫn là Đỗ tiên sinh bình tĩnh nhất, có điều ngài tốt nhất là ra ngoài đi."
Tôn Hòa lật đật mở cửa chạy ra ngoài, nha hoàn ở ngoài cửa vội vàng đóng cửa lại.
Đỗ Văn Hạo bảo Phùng Triết mặc lại quần áo, Phùng Triết đã không còn khí lực nữa rồi, chỉ ngồi xuống giường thở hổn hển.
Đỗ Văn Hạo chỉ đành bảo hắn nằm xuống rồi đắp chăn lên cho hắn.
Đỗ Văn Hạo nói: "Lần đầu phát hiện có điều dị thường, vì sao không lập tức tìm đại phu tới khám?"
Phùng Triết nói: "Nghe thấy những lời này của Đỗ tiên sinh, ha ha, chứng tỏ là ta thật sự không sống được bao lâu nữa rồi. Lúc ban đầu, chỉ cảm thấy nửa thân dưới đau đau, kế đó thì xuất hiện chấm đỏ, mụn nhọt vỡ ra, liền tìm đại phu tới khám, nói là bệnh da liễu, không có gì đáng ngại, kê mấy thang thảo dược bảo vừa uống vừa tắm, cuối cùng không thấy đỡ, ngược lại còn nghiêm trọng hơn."
Đỗ Văn Hạo nói: "Thái y của Thái y viện đó tới khi nào?"
Phùng Triết nói: "Hai tháng trước, lúc đó đã lan lên nửa thân trên rồi, trên da xuất hiện những khối lốm đốm như đóa hoa vậy, còn có rất nhiều da vụn, một đêm ngồi dậy, giường toàn là da vụn trắng bóng, còn có chấm đỏ, vết lở loét. Ta nói vậy, Đỗ tiên sinh không thấy buồn nôn chứ?"
Đỗ Văn Hạo lắc đầu, nói: "Đúng là nên khám sớm một chút, người của Thái y viện nói thế nào?"
Phùng Triết nói: "Độc tố đã xâm nhập vào huyết dịch và xương tủy rồi, không thuốc nào cứu được."
Đỗ Văn Hạo nói: "Thế là các người nghĩ ra cách xung hỉ."
Phùng Triết buồn bã nói: "Đúng vậy, đó là cách cuối cùng."
Đỗ Văn Hạo hận không được xông lên đánh cho cái đồ thối tha lở loét này một trận, nhưng hắn cả người trên dưới thật sự là không có chỗ nào lành lặn cả, đặc biệt là nửa thân dưới, giống như là trái sầu riêng nhũn toét vậy, thê thảm vô cùng, hắn còn có thể ra mặt, còn có thể đứng dậy đã là kỳ tích rồi.
Ngoài cửa có người nói: "Đỗ tiên sinh, lão gia nhà chúng ta về rồi, xin hỏi ngài khám xong chưa?"
Đỗ Văn Hạo liền bảo người đẩy cửa, một luồng không khí trong lành ùa vào, hắn không khỏi cố hít sâu một hơi.
Phùng Viễn Chinh sầm mặt bước vào, thấy quần áo của Phùng Triết đều đặt ở dưới đất thì đã hiểu tất cả, đứng ở ngoài cửa là Cổ đại nhân và Tôn Hòa, sắc mặt của Tôn Hòa thì trắng bệch đại khái là mới vừa cãi cọ với Phùng Viễn Chinh, sắc mặt làm sao mà tốt cho được.
"Đỗ tiên sinh cho rằng bệnh này của con trai ta còn cứu được không?" Trong ngữ khí của Phùng Viễn Chinh lộ khát vọng.
Đỗ Văn Hạo buồn bã lắc đầu, bệnh này đã lan tới toàn thân và cơ quan nội tạng rồi, khó mà dùng thuốc thang để trị được, bèn đứng dậy nói: "Nếu sớm hơn hai tháng thì ta có lẽ còn có biện pháp, chỉ là hiện tại quả thực đã muộn rồi, rất xin lỗi!"
Phùng Viễn Chinh khóe miệng co giật mấy cái, mặt mày tang tóc nói: "Ai cũng nói ngươi là thần y, thì ra cũng có bệnh mà ngươi không trị được."
Đỗ Văn Hạo cười nhạt, nói: "Cho dù đúng là thần y, vậy cũng phải là người nằm trong phạm vi mà thần y có thể cứu được. Cho dù là người y thuật cao minh như thế nào sợ rằng cũng không thể cứu nổi một người sắp chết."
Phùng Viễn Chinh giận dữ nói: "Cái gì mà người sắp chết, ngươi nói xem, tiên sinh đoán mệnh đã nói rồi, nếu tìm được một nữ tử có ngày sinh tháng đẻ đều hợp, Triết nhi nhà ta sẽ không chết."
Đỗ Văn Hạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Thế là ngươi tìm tiểu thư của Tôn gia để xung hỉ?"
Phùng Viễn Chinh lập tức xông tới trước mặt Đỗ Văn Hạo như phát điên, Lâm Thanh Đại cản trước mặt, lạnh lùng nói: "Công tử nhà các ngươi bản thân không kiểm điểm lại bản thân vì chuyên đi tới các nơi bản thỉu, nhiễm phải bệnh lậu mang về nhà, không ngờ còn phát điên trước mặt lão gia nhà ta, ta thấy ngươi cũng bệnh rồi."
Phùng Viễn Chinh định đẩy Lâm Thanh Đại ra, đột nhiên nghe thấy Cổ đại nhân quát: "Đủ rồi! Nếu sớm đưa nhi tử của ngươi tới chỗ của Đỗ tiên sinh thì có lẽ còn cứu được, người ta là đại phu chứ không phải là thần tiên, dừng tay lại cho lão phu, hỗn trướng, không ngờ lại định động thủ với một phu nhân, thật là mất mặt quá!"
Phùng Viễn Chinh thấy Cổ đại nhân nói vậy, chỉ đành bỏ tay xuống, cúi đầu phiền muộn đứng ở đó.
Cổ đại nhân nói: "Đỗ tiên sinh ra ngoài đi, ta cảm thấy mùi vị bên trong không được hay lắm, đã khám xong rồi thì chúng ta đi thôi."
Đột nhiên, Phùng phu nhân quỳ xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo, khóc lóc van càu: "Xin tiên sinh cứu lấy Triết nhi nhà ta, nó mới vừa hai mươi tuổi mà, cầu xin ngài."
Đỗ Văn Hạo nói: "Phùng phu nhân, không phải là ta thấy chết không cứu, quả thực là muộn rồi, hắn đã bị độc xâm nhập vào ngũ tạng, quả thực là không thể chữa trị được."
Phùng phu nhân nghe thấy những lời này liền khóc rống lên.
Đỗ Văn Hạo bước ra khỏi phòng, Phùng Viễn Chinh đuổi theo, nắm lấy tay áo Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo cho rằng hắn lại muốn phát điên, nhưng thấy tất cả nộ khí vừa rồi của hắn đều biến mất sạch, chỉ còn lại vẻ ánh mắt thất thần bất lực của một lão nhân tóc trắng xóa.
"Tiên sinh, vô luận là như thế nào cũng đừng giống như người của Thái y viện, ngay cả thuốc cũng không kê cho Triết nhi của ta mà đã bỏ đi. Cầu xin ngài, cho dù là kéo dài được mạng sống của nó thêm một ngày, chúng ta cũng cảm kích bất tận."
Đỗ Văn Hạo khó xử, hiện giờ có dùng thuốc hay không cũng đều vô dụng rồi, y giả không chữa kẻ phải chết.
Cổ đại nhân thấy Đỗ Văn Hạo mặt mày khó xử, bèn nói: "Phùng đại nhân, ngươi cớ gì mà phải khổ thế, ngươi không phải là ép người ta sao? Đỗ tiên sinh đã nói là không chữa được, vậy thì kê thuốc làm gì nữa?"
Phùng Viễn Chinh nói: "Vậy Triết nhi còn có thể kiên trì được tới ngày thành thân không?"
Đỗ Văn Hạo nghe thấy vậy, nộ khí một mực áp chế xuống lại bốc lên, hắn chỉ vào mũi Phùng Viễn Chinh, lớn tiếng mắng: "Ngươi là loại người gì vậy, đã đưa con gái ruột của mình lên giường với một thằng ngốc để được thăng liền ba cấp, hiện giờ vì nhi tử của mình, lại muốn hại một nữ tử khác à? Tim của ngươi rốt cuộc là dài đến thế nào vậy, ta cũng muốn dùng dao mổ ra xem."
Phùng Viễn Chinh ngây người, hắn không ngờ một đại phu lại dám nói chuyện với mình như vậy, một chưởng đánh tới, Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng bắt lấy, nắm chặt quyền đâu của Phùng Viễn Chinh, cười lạnh nói: "Sao, nói không lại thì muốn đánh người à?"
Cổ đại nhân nói: "Chuyện gì vậy, ta không ngờ lại không biết còn có chuyện đổi con gái mình lấy quan chức. Phùng Viễn Chinh, thế là thế nào, ngươi nói rõ cho lão phu nghe đi."
Phùng Viễn Chinh có sức rút tay lại, phát hiện bên trên có năm dấu ngón tay, hắn vội vàng bước tới trước mặt Cổ đại nhân, khom mình nói: "Đại nhân chớ có nghe tên lưu manh đầu đường xó chợ này nói bậy."
Cổ đại nhân sầm mặt, chỉ vào Đỗ Văn Hạo, nói: "Ngươi nói hắn?"
Phùng Viễn Chinh chưa nhìn ra manh mối, chỉ gật đầu đồng ý.
Cổ đại nhân hừ một tiếng, nói: "Ngươi biết tên lưu manh đầu đường xó chợ mà ngươi nói là gì của lão phu không?"
Phùng Viễn Chinh vội vã chạy về, vẫn chưa kịp nghe ngóng rõ tình hình, nghe Cổ đại nhân nói vậy, trong đầu lập tức suy nghĩ thật nhanh, Đỗ Văn Hạo này chẳng qua là đại phu, là một người làm ăn, Cổ Tiếu Thiên một thân chinh chiến thuộc giới võ phu, Cổ gia của bọn họ trước giờ đều ở trên lưng ngựa đánh thiên hạ, hiện giờ là tay phải tay trái của hoàng thượng. Trong ngũ đại gia tộc, chỉ có Đoạn gia là trội hơn Cổ gia, nhưng tên Đỗ Vân Phàm này có quan hệ với Cổ Tiếu Thiên từ lúc nào vậy?
Phùng Viễn Chinh không dám vọng ngôn, chỉ ngượng ngùng nói: "Tiểu nhân không biết."
Cổ Tiếu Thiên nói: "Hắn là ân nhân của ta, là quý khách của lão phu, giờ thì ngươi biết rồi chứ?"
Phùng Viễn Chinh toát mồ hôi, thầm nghĩ: con mẹ nó, đúng là xui xẻo, không những không giấu được chuyện con mình mắc bệnh, không ngờ còn đắc tội với người của Cổ Tiếu Thiên, thật đúng là xui xẻo tới cực điểm, mình tuy nói là có Vương đại nhân chống lưng, nhưng Cổ Tiếu Thiên này trước giờ nói chuyện, làm việc đều rất kiểu việc ta ta làm, có lúc thậm chí còn dám ở trên triều đình cãi vã với hoàng thượng, nào có coi Vương đại nhân, Vương Chí Hiểu ra gì. Huống chi, hiện tại tôn nữ của Cổ Tiếu Thiên vào cung đã được phong làm quý phi, Cổ gia ba đời hiệu trung với hoàng thượng, Vương gia làm sao mà sánh bằng?
Phùng Viễn Chinh vội vàng quỳ xuống dập đầu xin lỗi Cổ Tiếu Thiên.
Cổ Tiếu Thiên nói: "Ngươi nên xin lỗi ân nhân của ta mới đúng."
Phùng Viễn Chinh lại dập đầu với Đỗ Văn Hạo.
Tôn Hòa thầm nghĩ, thì ra Đỗ Vân Phàm này đúng là chân nhân bất lộ tướng, may mà bình thường mình đối với hắn cung kính có thừa, nếu không thì phiền phức to rồi. Lại thêm Cổ Tiếu Thiên nói Đỗ Văn Hạo là ân nhân của mình, thầm nghĩ mình lần này nhất định là có thể không sợ trời không sợ đất rồi, bèn phẫn hận nói: "Hay cho Phùng Viễn Chinh, năm đó chính là ta tiến cử ngươi làm tri huyện, ngươi vừa rồi vểnh râu trừng mắt với ta, nói cái gì là Tôn gia chúng ta với cao. Hừ, thì ra là như vậy. Tôn Hòa ta mắt mù rồi, không ngờ lại tin rằng ngươi là người tri ân tất báo, ai ngờ, nếu không phải là hôm nay tận mắt nhìn thấy, nữ nhi của ta há chẳng phải là rơi vào miệng cọp ư, ngươi đúng là đáng chết!"
Cổ Tiếu Thiên nói: "Thôi bỏ đi, ta quay về tự nhiên sẽ điều tra một cách rõ ràng, nếu thật sự là Phùng Viễn Chinh ngươi dùng con gái ruột để đổi lấy chức vụ hộ bộ hữu tào phó sứ hiện tại. Vậy thì ta sẽ tấu lên hoàng thượng, dạng người này làm sao mà dùng được, há chẳng phải là di họa cho triều đình xã tắc ư?"
Phùng Viễn Chinh nghe thấy nhìn câu này, cả người xụi lơ trên mặt đất, mặt không còn chút huyết sắc, ánh mắt ngốc trệ.
Cổ Tiếu Thiên lại không thèm để ý, nói với Đỗ Văn Hạo: "Đi nào, hiền chất, đi theo ta, ở chỗ này khó chịu lắm."
Đỗ Văn Hạo nói: "Cổ đại nhân sao lại tới Phùng gia vậy?"
Cổ Tiếu Thiên nói: "Ha ha, may mà tới đấy, hôm qua lúc nghị sự trên triều đường, Vương đại nhân nói là Phùng gia có một đồ vật thú vị, bảo ta tới xem, ai ngờ ta tới, Phùng Viễn Chinh lại không có nhà, đang định đi thì gặp các ngươi."
Phùng Viễn Chinh lúc này mới hồi thần, nói: "Xinh Cổ đại nhân lưu bước, ta đem đồ vật đó tự mình tặng cho đại nhân."
Cổ Tiếu Thiên cười nói: "Không cần đâu, ngươi cứ giữ lại cho mình đi."
Phùng Viễn Chinh nói: "Cổ đại nhân đã tới rồi, sao không vào xem một chút."
Phùng phu nhân vội vàng từ trong phòng cầm hộp gấm ra đưa co Phùng Viễn Chinh, Phùng Viễn Chinh nơm nớp lo sự dùng hai tay dâng lên.
Cổ Tiếu Thiên lại không thèm nhận, nói: "Lúc trước đưa cho ta xem thì ta có lẽ còn muốn xem, có điều hiện tại đưa cho ta xem thì lại có hiềm nghi hối lộ. Phùng Viễn Chinh à, ta lúc tước đã từng nói với Vương Chí Hiểu Vương đại nhân rồi. Con người của ngươi quá tinh minh, dạng người giống như ngươi, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, ta sợ nhất là dạng người này. May mà ở hiện trường có nhiều người nhìn, Cổ Tiếu Thiên ta không hề nhận đồ vật của ngươi." Nói xong liền xua xua tay, bảo: "Đi nào hiền chất, chúng ta đi thôi."
Tôn Hòa thấy Cổ Tiếu Thiên không gọi mình, không biết là nên đi hay là nên ở lại, mặt đầy vẻ khó xử.
Đỗ Văn Hạo nói: "Tôn đại nhân, hôn sự này chắc chắn là không thành rồi, ngài còn không đi cùng chúng ta ư?"
Cổ Tiếu Thiên cũng nói: "Đúng rồi, đúng rồi, đi theo lão phu nào."
Tôn Hòa tất nhiên là cao hứng, cũng muốn trước khi mình về hưu có thể tới xem phủ đệ của quan cư nhất phẩm binh bộ thượng thư rốt cuộc là trông như thế nào, thế là vội vàng bảo người thu thập đồ của mình và Đỗ Văn Hạo, theo Cổ Tiếu Thiên ra khỏi cửa của Phùng gia.
Bước ra khỏi cửa của Phùng gia, chỉ thấy ở trước cửa đỗ một chiếc xe ngựa hoa lệ, có bốn con ngựa kéo, thân xe cũng rất lớn.
Đỗ Văn Hạo nói: "Cổ đại nhân, ta vốn là một đại phu nhỏ bé không đáng kể, thực sự là không muốn quen biết hoàng thân quốc thích, quan to hiển quý gì cả, hay là chia tay ở đây đi."
Cổ Tiếu Thiên ngây người, tiếp đó là bật cười, vỗ mạnh một cái vào vai của Đỗ Văn Hạo, nói: "Hiền chất là đang giận lão phu, phải không?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Không dám, ở đâu ra mà tức giận?"
Cổ Tiếu Thiên thở dài một hơi, nói: "Lão phu biết, Hoa Lạc chắc chắn đã nói với ngươi rằng nó không thể vào được cửa nhà, bị lão phu đuổi ra ngoài, thế là ngươi cảm thấy lão phu rất quá đáng."
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, nói: "Đây là chuyện của nhà các người, có liên quan gì đến một thảo dân như ta đâu, cáo từ!" Nói xong liền quay người định đi.
"Đỗ Văn Hạo, ngươi đứng lại cho lão phu!" Cổ Tiếu Thiên lớn tiếng hô.
Tôn Hòa vội vàng bước lên giữ Đỗ Văn Hạo lại, nói khẽ: "Ái chà, Đỗ tiên sinh của ta ơi, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không đấy?"
Cổ Tiếu Thiên bước lên trước, đẩy Tôn Hòa ra, nói với Đỗ Văn Hạo: "Nghe nói ngươi thích uống rượu, chỗ lão phu có rất nhiều rượu ngon mà ngươi chưa được uống, có đi không?" Bộ dạng lúc nói giống như là đang mơi một đưa trẻ con ba tuổi vậy.
Đỗ Văn Hạo nói: "Không đi!"
Cổ Tiếu Thiên dở khóc dở cười, nhìn xung quanh, nói: "Dẫu sao đứng ở đây cũng không tiện lắm, trước tiên lên xe đã, đằng nào thì các ngươi hôm nay cũng không có chỗ để đi, không bằng lão phu dẫn các ngươi đi tìm một khách sạn đã rồi tính?"
Lâm Thanh Đại nói: "Ối chà, nhắc tới mới nhớ, xe ngựa chúng ta vẫn ở Phùng gia."
Cổ Tiếu Thiên nói: "Không cần, chốc nữa ta lấy xe ngựa về cho các ngươi sau, tốt nhất đừng quay về, cứ sống ở kinh thành đi, bằng vào bản sự của hiền chất còn sợ không tìm được việc chắc, đúng, tới Thái y viện đi, đúng rồi, tới Thái y viện là tốt nhất."
Đỗ Văn Hạo nói: "Không cần, Thanh Đại nàng quay lại dắt xe ngựa của chúng ta đi, bọn ta đợi ở đây. Xin Cổ đại nhân quay về đi, Tôn đại nhân hay tới kinh thành, chắc tìm một khách sạn cũng không phải là chuyện khó."
Tôn Hòa vội vàng nói: "Cổ đại nhân ngàn vạn lần đừng phật ý, Đỗ tiên sinh chính là như vậy đó, không sợ quyền quý, lúc ở quận Tú Sơn cũng vậy."
Cổ Tiếu Thiên nói: "Quận Tú Sơn thì có quyền quý gì chứ?"
Đỗ Văn Hạo cười trộm, Tôn Hòa có chút xấu hổ, vốn muốn nói Đỗ Văn Hạo cũng giống như mình, không ngờ lại bị Cổ Tiếu Thiên nói cho nghẹn lời, đứng ở đó lúng túng vô cùng.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, mình chẳng qua là nhìn không vừa mắt với những gì mà Cổ Tiếu Thiên này đã làm với Cổ Hoa Lạc và ba hài tử, nhưng cũng không muốn để Tôn Hòa quá khó sử, người ta vốn là vì mình nên mới nói vậy, thế là bèn nói: "Được rồi, vậy Thanh Đại không cần quay lại nữa, chúng ta cùng ngồi trên xe ngựa của binh bộ thượng thư."
Lâm Thanh Đại biết Đỗ Văn Hạo là giận lão đầu này quá tuyệt tình, không ngờ lại đuổi cô nhi quả mẫu ra khỏi nhà, nhưng không ngờ Cổ Tiếu Thiên này lại không hề tức giận, thật sự là quái lạ.
Lên xe rồi, Cổ Tiếu Thiên nói với xa phu: "Trước tiên về phủ đã, Đỗ tiên sinh nhất định là đói rồi? À, nữ tử này là ai?"
Đỗ Văn Hạo dở khóc dở cười, đúng là hạng vũ phu, đi theo mình mãi mà bây giờ mới phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Thanh Đại, liền nói: "Là phu nhân của ta, Lâm Thanh Đại."
Cổ Tiếu Thiên cười nói: "Ha ha, ta nghe Tử nhi nhắc tới rồi, chính là tẩu tẩu của nó, đúng không?"
Lâm Thanh Đại mỉm cười, coi như là thừa nhận.
Đỗ Văn Hạo nói: "Cổ đại nhân trí nhớ còn tốt thật, không ngờ còn nhớ tới Tử nhi."
Lâm Thanh Đại dùng tay khều khều Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo lại không thèm để ý.
Cổ Tiếu Thiên nhìn Tôn Hòa, đại khái là không muốn để hắn biết chuyện này, liền thay đổi đề tài, nói: "Mệt rồi, lão phu nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đây." Nói xong liền nhắm mắt lại.
Đỗ Văn Hạo bảo: "Không phải là trước tiên đi tìm khách sạn ư?"
Cổ Tiếu Thiên lầm bầm: "Trước tiên đi ăn đã, lão phu đói rồi, ngươi cũng đói rồi, Thanh Đại cũng đói rồi." Nhưng lại không nhắc tới Tôn Hòa.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, chúng ta và ông thân thiết như vậy à, trực tiếp gọi Thanh Đại Thanh Đại, đúng là không biết xấu hổ.
Tôn Hòa đại khái là ở bên cạnh lúng túng khó xử, liền nói: "Đỗ tiên sinh, ta còn có chuyện phải làm, hay là ta xuống đây, khi nào về khách sạn ngươi tới tìm ta là được rồi."
Cổ Tiếu Thiên nghe thấy vậy, mắt vẫn không mở ra, nói: "Dừng xe, có người muốn xuống xe kìa."
Xe ngựa lập tức dừng lại, Tôn Hòa nói: "Cổ đại nhân, thật là xin lỗi, ti chức cáo từ." Sau đó đánh mắt ra hiệu cho Đỗ Văn Hạo rồi vội vàng xuống xe.
Đỗ Văn Hạo đang định mở miệng thì xe đã lại lên đường. Cổ Tiếu Thiên nói: "Sắp tới rồi." Sau đó thì không nói gì nữa.
Đỗ Văn Hạo vén rèm xe, thấy Tôn Hòa đang đứng ở bên đường, đột nhiên cảm thấy thương lão già này.
"Ông lúc nào cũng bá đạo như vậy à?" Đỗ Văn Hạo nhìn Cổ Tiếu Thiên, hỏi.
Cổ Tiếu Thiên nói: "Ngươi muốn chọc cho lão phu giận rồi đuổi các ngươi xuống, để cùng đi với tên Tôn Hòa đó, đúng không? Ta không bị mắc lừa đâu, ngươi làm gì được ta?"
Đỗ Văn Hạo thấy Cổ Tiếu Thiên không mắc lừa, cũng cảm thấy chán nản, một lát sau thì xe ngựa dừng lại.
"Tới nói với bọn phu nhân rằng có Đỗ tiên sinh tới. Mau ra ngoài nghênh đón." Cổ Tiếu Thiên nói với xa phu.
Lâm Thanh Đại nói: "Cớ sao lại long trọng như vậy?"
Cổ Tiếu Thiên duỗi lưng, cười nói: "Không có lão gia nhà ngươi, ta làm sao còn có cơ hội gặp được nữ nhi của ta nữa. Ha ha, chúng ta cũng nên làm vậy mà."
Ba người xuống xe ngựa, đứng trước một cửa trạch viện lớn, rất nhanh liền thấy một đám người vội vã từ bên trong chạy ra, dẫn đầu là một lão phu nhân tóc đã bạc trắng, phía sau thì có nam có nữ, có già có trẻ.
"Cổ Tề thị dẫn già trẻ toàn gia tới bái kiến Đỗ tiên sinh."
Nói xong, mấy người đồng loạt quỳ xuống khấu đầu với Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo ngây người, vội vàng bước lên trước đỡ lão phu nhân dậy.
Lão phu nhân nhìn Đỗ Văn Hạo với ánh mắt hiền từ, mỉm cười nói: "Vừa rồi còn cùng ca ca của Hoa Lạc nói về ngài, ngài xem, nói tới là tới luôn."
Đỗ Văn Hạo nói: "Bái kiến phu nhân."
Lâm Thanh Đại cũng bước lên thi lễ.
Cổ Tiếu Thiên nói: "Đi thôi. Bà đừng nói nhiều làm gì, tên tiểu tử này không ngờ lại không chịu tới đây đấy, ta thiếu chút nữa thì phải gọi người trói hắn lại rồi lôi tới.”
Một phụ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi cười nói: "Cha luôn là vậy đó, chắc là khiến ân nhân phải sợ hãi rồi."
Cổ Tiếu Thiên nói: "Vậy thì ngươi sai rồi. Hắn không sợ lão phu một chút nào cả, lão phu vẫn chưa từng gặp ai không sợ ta. Ha ha ha, đi, vào trong rồi nói chuyện, bảo người chuẩn bị cơm đi, chúng ta đều đói rồi."
Mọi người đưa Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại tiến vào cửa lớn.
Cổ Tề thị đi ở phía sau, len lén hỏi Cổ Tiếu Thiên: "Lão gia sao lại tìm thấy Đỗ tiên sinh vậy?"
Cổ Tiếu Thiên nói: "Nói ra thì dài lắm, bà mau sai người lấy rượu ngon trong nhà ra đây, Hoa Lạc chẳng phải nói rằng Đỗ tiên sinh thích uống rượu ư? Bà không biết cách nói chuyện của tên tiểu tử này chẳng khác gì ta lúc còn trẻ cả, không ngờ lại phân cao thấp với ta đấy. Ta nghĩ chắc là hăn giận ta vì đã đuổi Hoa Lạc đi."
Cổ Tề thị: "Ha ha, ta còn cho rằng không có ai dám chọc giận lão gia ông cơ đấy."
Cổ Tiếu Thiên than khẽ: "Ài, bỏ đi, không nhắc tới Hoa Lạc nữa. Có điều ta cảm thấy Đỗ Vân Phàm này rất thú vị, ta thích hắn!"
Cổ Tề thị nói: "Người mà lão gia thích không nhiều đâu!"
Cổ Tiếu Thiên nói: "Đúng vậy!"
Bước vào đại sảnh, Cổ Tiếu Thiên giới thiệu Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại với người trong gia đình, gia đình này trên dưới mấy chục người Đỗ Văn Hạo làm sao mà nhớ được, có điều có chút không đành nhìn thấy sự nhiệt tình của người ta bị mình dội một gáo nước lạnh. Nói tức thì tức thật, nhưng Cổ Hoa Lạc người ta không nói gì, hoặc là cũng có oán khí, nhưng lại cũng thấu hiểu, dẫu sao thì gả cho Yến Dật là sự lựa chọn của mình, khác với nữ nhi của Dương thiên hộ, trong lòng chỉ có chút không thích lão già Cổ Tiếu Thiên "tuyệt tình" mà thôi, bởi vì lão quá coi trọng sĩ đồ và ánh mắt của người ngoài. Vốn là một chuyện tốt, cuối cùng Cổ Hoa Lạc lại không thể về nhà, cho nên có chút khinh thường không muốn quen vơi dạng người bợ đỡ này.
Người bình thường đừng nói là vào phủ đệ của một đại viên nhất phẩm, cho dù là vào nha môn tri huyện thôi thì chân cũng run rẩy rồi, nhưng thấy Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại thản nhiên như không, không hề lộ ra một tia kinh ngạc nào, cũng không thể vẻ khiếp sợ, giống như là người làm ăn ở bên đường mở cửa hàng vậy. Người của Cổ gia tất nhiên không biết lai lịch của Đỗ Văn Hạo, cho rằng hắn chính là có loại ngạo khí như kiểu mặc kệ vương quyền phú quý, chẳng sợ hoàng thân quốc thích, ta chỉ là sống những ngày tháng bình thường của một bách tính, cũng chẳng cần quan hệ gì với các ngươi cả. Ai ai trong lòng cũng càng thêm bội phục Đỗ Văn Hạo.
Nói là cơm canh qua loa, nhưng thấy đầu bếp của Cổ gia phí mất một ngày thời gian mới làm xong, thức ăn đều vô cùng tinh trí, quả thực có một số loại rượu mà Đỗ Văn Hạo cũng chỉ nghe nói cũng chưa từng nhìn thấy. Đây dẫu sao cũng không phải là Đại Tống, rất nhiều thứ khác hẳn với Đại Tống, Đỗ Văn Hạo cũng không quan trọng, ăn nhiều nói ít, trên lễ số cũng đầy đủ, không giống như là người khác thấy Cổ Tiếu Thiên thì chỉ hận không được nằm bò dưới đất là liếm gót giày của lão. Nói chuyện tuy không nhiều, nhưng cũng không thấy một chút vẻ lấy lòng và siểm nịnh nào, bữa cơm cũng rất hài hòa, mọi người nói nói cười cười, cũng không hề lên mặt ra vẻ với Đỗ Văn Hạo, giống như là bằng hữu tương tụ, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Đại khái là uống hơi nhiều nên Đỗ Văn Hạo đã ngà ngà say, sau khi ăn xong, Cổ Tiếu Thiên dẫu sao thì tuổi tác cũng lớn rồi, nhất thời cao hứng nên cũng uống nhiều một chút, muốn đi nghỉ ngơi một lát, nhưng lại không nỡ để Đỗ Văn Hạo đi mất, liền bảo đại nhi tử của mình dẫn Đỗ Văn Hạo tới hoa viên uống trà, trừ đại nhi tử Cổ Nhất Phi của Cổ Tiếu Thiên đi cùng ra, những người khác đều lui xuống, Cổ phu nhân thì dẫn Lâm Thanh Đại và nữ quyến trong nhà tới một phòng khách yên tĩnh khác để nói chuyện.
"Đỗ tiên sinh vì sao không tới kinh thành tìm một công việc, hiện giờ binnh hoang mã loạn, làm sinh ý dẫu sao vẫn khá là nguy hiểm." Cổ Nhất Phi nói.
Cổ Nhất Phi này kỳ thực so với Đỗ Văn Hạo thì lớn hơn gần hai chục tuổi, tính tình trầm ổn, nói cũng không nhiều. Tính tình hành sự thập phần nho nhã, nhậm chức ở lễ bộ, trên người lại không có một chút mị tục chi khí như những người ở trong quan trường. Đỗ Văn Hạo rất thích tính cách của người này.
"Đa tạ Cổ đại nhân, tình tình của ta khá nhàn tản, nhãn rỗi cũng quen rồi, vả lại đi đâu mà không có chiến loạn chứ, cứ gặp sao yên vậy thôi." Đỗ Văn Hạo cười nói.
Cổ Nhất Phi than: "Hay cho câu gặp đâu yên đấy, ta tuy bất tài, nhưng cũng rất thích tính cách của ngươi, nếu nguyện ý, gọi ta một tiếng đại ca thì ta càng cao hứng hơn."
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy há chẳng phải là làm loạn bối phận ư?"
Cổ Nhất Phi đầu tiên hơi ngây ra, tiếp đó liền cười nói: "Ha ha, kể cũng đúng, Tử nhi gọi ngươi là ca ca, lại gọi ta là đại bá, có điều bảo ngươi gọi ta một tiếng đại bá thì ta cảm thấy rất xa lạ, cứ gọi ta là đại ca đi, trước tiên đừng tính Tử nhi gọi ngươi là gì, ngươi thấy thế nào?"
Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: "Ta là hạng áo vải, nào dám gọi đại nhân là đại ca, gọi đại nhân vẫn tốt hơn."
Cổ Nhất Phi nói với Đỗ Văn Hạo: "Cha ta nói ngươi có tính cách giống hệt ông ấy lúc còn trẻ. Trong ký ức của ta cha ta là một người rất bướng bỉnh, trước giờ nói một là một. Ta thấy hai người thật sự là có mấy phần tương tự."
Đỗ Văn Hạo lạnh lùng nói: "Ta đâu có giống với phụ thân của đại nhân, ta không vô tình như vậy."
Cổ Nhất Phi ngây người, rồi lập tức bật cười, hai người đi một lúc thì ngồi dưới một lương đình, vừa uống trà vừa nói chuyện.