Văn Hạo gật đầu, tỏ vẻ muốn phối hợp.
Lưu Dương biết mình đã chiếm được sự tín nhiệm của Văn Hạo, điều này khiến hắn vừa vui vẻ lại vừa đau lòng.
Đứa nhỏ này thiếu hụt tình cảm, nhất là Văn Hạo hoàn toàn khác với những đứa trẻ mồ côi hận đời, Văn Hạo hiểu chuyện nghe lời, tự mình cố gắng tự lập, thước đo trong lòng rất chính xác chỉ điểm cho cậu ta không ngừng tiến về phía trước, nếu không phải vận mệnh bao thăng trầm thì nhất định cậu ta đã có thành tưu cao hơn bây giờ. Đặc biệt là người tên Cung Trình kia, đúng, sau khi nói chuyện với nhau, Văn Hạo đã không che giấu tên người đó, cho nên Lưu Dương đã biết đến đối phương là ai. Điều này khiến Lưu Dương khá kinh ngạc, không ngờ rằng trong giới thể thao đơn thuần này lại có một người có tồn tại ác liệt như vậy, đặc biệt là khi đối phương còn là một vô địch thế giới.
Hiện thực đã dạy Lưu Dương một khóa học, người tốt và kẻ xấu trên đời này đều giống nhau trong mắt vua, hoặc là nên nói tiêu chuẩn đối tốt xấu của vua hoàn toàn khác với con người, Văn Hạo cũng dành cho Cung Trình cơ hội, thậm chí là rất nhiều. Nói chung, Cung Trình lần lượt xây dựng lên địa vị thống trị của mình trong thế giới tinh thần của Văn Hạo, rồi lại liên tiếp vứt bỏ cậu rời đi, dẫn đến Văn Hạo có cảm quan vặn vẹo đối với kẻ mạnh, giống như Diệp Thư Văn, cũng bất giác giống như mình, chỉ cần xây dựng một hình tượng mạnh mẽ trong lòng hắn thì cũng rất dễ dàng thu được sự tin cậy của hắn.
Thế nhưng hiện tại, Lưu Dương đến dạy Văn Hạo cách nhìn thẳng vào chính mình.
“Bây giờ em thấy khổ chứ?” – Lưu Dương hỏi.
Văn Hạo lắc đầu.
“Trước kia thì sao?”
“Lúc cha mẹ vừa qua đời thì khổ sở, nhưng sau đó em biết bơi lội có thể giúp em thì đã không.”
“Vậy em thấy bơi lội khổ chứ?”
“…” – Văn Hạo nghiêm túc suy tư một chút, gật đầu: “Thật sự rất mệt mỏi.”
“Vậy sao còn tiếp tục nó?”
“Vì nó là lối thoát của em.” – Văn Hạo nói.
Lưu Dương gật đầu, nhanh chóng viết lên vở mình, sau đó hỏi: “Em yêu Cung Trình chứ?”
“… Yêu.”
“Sao yêu cậu ta?”
“Cậu ta…” – Văn Hạo nghĩ rồi nói: “Lúc tốt thì rất tốt với em, cậu ta biết em thiếu cái gì, cậu ta sẽ kiên nhẫn ở bên em, em ở cùng cậu ta, quả thật rất vui vẻ. Bọn em có cãi vã, có đánh nhau, nhưng sau khi đánh xong thì cậu ta sẽ xin lỗi… Tuy em biết đó là quán tính, nó rất khó sửa đổi nhưng em nhất định phải nói rõ, em cũng không phải vẫn luôn bị động chịu đòn, có lúc cậu ta đánh em còn thảm hơn là em, nhưng cậu ta vẫn biết nói xin lỗi.”
“Bởi vì đó đều là do cậu ta ra tay trước.” – Vẻ mặt Lưu Dương như thấy máu: “Anh cảm thấy cậu ta cũng cần một bác sĩ tâm lý, mà vấn đề của cậu ta chúng ta không thể giải quyết, trước nói về em, em luôn ở phía dưới sao? Cân nhắc qua phản công chưa?”
Văn Hạo sửng sốt.
Lưu Dương nói: “Văn Hạo, em vẫn luôn chưa từng phản kháng Cung Trình cùng với tư thế cơ thể, đó là vì em cảm thấy vốn nên là thế, hay là từ trước đến nay em chưa từng nghĩ qua?”
“…” – Nhất thời, Văn Hạo không có gì để nói.
Lưu Dương nói tới đề tài này, thấy Văn Hạo suy nghĩ sâu sắc, liền cho cậu một ít thời gian, sau đó mới nói: “Em sợ cậu ta.”
Văn Hạo không gật đầu cũng không lắc đầu, thế nhưng ánh mắt của cậu đã có đáp án, cậu biết rõ chính mình, quả thực sợ Cung Trình.
Lưu Dương nói: “Em sợ cậu ta. Cho nên em cho rằng sau khi chia tay chính là một loại giải thoát, bản năng em nói cho em biết mình phải chạy thật xa, nhưng mặc kệ chạy trốn bao nhiêu lần, em đều sợ cậu ta.”
“…”
“Căn nguyên đã rõ trong lòng em, mặc kệ em tự nói với mình là mặc kệ, lạnh lùng, buông tay. Thế nhưng dưới cái nhìn của anh, trên thực tế em rất không cam tâm. Nói cách khác, em vẫn chưa hoàn toàn đi ra.”
“…” – Văn Hạo nắm tay, biểu tình rất phức tạp.
“Anh có một đề nghị, em có thể nghe chút. Đương nhiên có làm hay không là chuyện của em, anh chỉ làm người đứng nhìn, chỉ cảm nhận được một ít tâm tình, anh không thể thay thế em làm những gì. Nhưng đồng ý với anh, cố gắng thử xem.”
“Vâng.” – Văn Hạo gật đầu.
“Nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với Cung Trình, đừng dùng phương thức gào thét, nghiêm túc nghe đối phương nói xin lỗi, điều đó sẽ làm em tốt hơn.”
Văn Hạo cắn môi dưới, biểu tình có chút thống khổ, một hồi lâu mới nói: “Tại sao?”
Lưu Dương biết vấn đề này cũng không phải hỏi mình, mà là nội tâm Văn Hạo đang giãy dụa, hắn đã nói rõ lý do nhưng lòng người là thứ khó dò nhất, có một số việc không làm được thì chính là không làm được.
Văn Hạo nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Dương: “Trạng thái tâm lý trong lòng em sẽ ảnh hưởng đến thành tích của em sao? Nếu như không có ảnh hưởng thì em thấy cứ như vậy là được rồi. Em rất khó hình dung cảm giác khi nhìn thấy Cung Trình, như anh nói vậy, em quả thật có sợ hãi, hơn nữa em chán ghét dáng vẻ thâm tình chân thành của cậu ta mỗi khi nhìn em, em thấy tâm tình rất phức tạp, em thật sự không muốn gặp lại cậu ta.”
“Phức tạp như thế nào?” – Lưu Dương nhìn sâu về phía Văn Hạo: “Chán ghét, ghê tởm, nhưng lại có loại mừng thầm đúng không? Gợn sóng trong lòng em lớn như vậy, em cho rằng mình có thể đi ra? Cho rằng thành tích của em sẽ không bị ảnh hưởng? Văn Hạo, đừng tự dối lòng mình, căn bản em quan tâm muốn chết, cậu ta quay lại theo đuổi khiến em khẳng định được giá trị của mình! Em chỉ dục cầm cố túng nâng giá trị bản thân mà thôi, em ước gì cậu ta quỳ liếm chân của em, nói cho em biết cậu ta rời đi em lại không ổn!”
“…” – Văn Hạo há miệng, á khẩu không trả lời được.
Cuối cùng Lưu Dương thở dài, biểu tình cùng ngữ khí đều nhu hòa xuống: “Không chỉ một mình em, tất cả người chịu qua tổn thường đều xuất hiện vấn đề trong lòng, vừa e ngại bi thương, vừa có loại chờ mong mừng thầm.”
“Thông thường nói tới, vấn đề thế này cũng không khó giải quyết, chỉ cần có đầy đủ không gian và thời gian, sẽ dần dần nhạt xuống, đương nhiên, hoàn toàn biến mất là không thể nào, thế nhưng rung động tâm tình lại giảm bớt.”
“Đáng tiếc, đối với em mà nói, phương thức này không có tác dụng. Trong cuộc sống em và Cung Trình nhất định sẽ gặp nhau, chủ yếu nhất là cậu ta theo đuổi quá mãnh liệt, đã hoàn toàn quấy nhiễu được điều chỉnh bản thân của em. Trừ phi em nguyện ý rời khỏi cái vòng này, nói cách khác là rời đội quốc gia, rời Bắc Kinh, rời cuộc sống quen thuộc, chỉ cần cho em thêm ít thời gian, không uống thuốc cũng khỏi bệnh.”
“Em có thể rời đi sao? Giờ em không thể rời đi, nhất là Olympic sắp tới, vấn đề trong lòng em mới là trọng yếu nhất. Nếu em muốn đột phá thêm, phương diện đối cứng trong thời gian ngắn nhất định là không thể, chỉ có thể từ trong lòng. Em nhất định phải nhìn thẳng vào cái vấn đề này.”
“Nói chuyện với cậu ta đi, một lần không được thì lần hai, nghe cậu ta nói gì, dụng tâm hỏi câu trả lời của mình, đến cùng là em muốn cái gì.”
“…” – Văn Hạo trầm mặc nghe xong, khàn khàn hỏi: “Cậu ta muốn quay lại với em, em không thể đồng ý.”
“Sao không thử xem?”
“!?”
“Trước khi quay lại ước pháp tam chương: Không lăng nhăng, không động thủ, có chuyện gì thì phải nói cho rõ, cho cậu ta cơ hội cuối cũng cho chính mình cơ hội.”
Văn Hạo lắc đầu: “Em sẽ không quay lại với cậu ta, trong lòng em đã có người khác.”
Lưu Dương kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói như thế nào. Tình cảm Văn Hạo đối Cung Trình quá mức cường liệt và khắc sâu, hắn không tin dưới tình huống như vậy, Văn Hạo sẽ còn yêu người khác.
…
Đến cuối tháng tư, trong nước có ‘thi đấu toàn quốc’ xem như là thi đấu cấp lớn trong nước cũng chính là thi đấu chọn lựa tư cách tham gia Olympic. Văn Hạo và Lưu Lãng đạt hai giải á và quán trong giải đấu bơi tự do cự ly dài, dễ dàng lấy được tư cách tham gia đại hội thể thao.
Khi nắm được tư cách tham gia đại hội thể thao, toàn bộ thi đấu vận hội còn chưa qua nửa, Văn Hạo ở lại, quyết định đi xem các hạng mục khác. Lúc ăn cơm, cậu gặp Trâu Thị Minh đang bê khay thức ăn lượn một vòng, lúc trở về thì trong tay cầm bốn vé xem thi đấu quyền anh.
Giá bốn vé không rẻ, nhất thời còn chưa tìm được người đi cùng, gọi Lưu Lãng, Lưu Lãng gọi thêm hai đồng đội cũng kết thúc thi đấu đi cùng, cả lũ kéo nhau đi xem thi đấu quyền anh vào lúc tối.
Trâu Thị Minh cho vé chính là thi đấu tối hôm nay của gã, bắt đầu từ tám giờ tối, lần lượt là 49 kg, 52 kg, 56 kg, 60 kg và 64 kg. Truyện Điền Văn
Quyền anh là vận động phái nam yêu thích, bên trong tràng quán chật ních khán giả, mỗi khi tuyển thủ đánh ra một quyền đẹp thì tiếng reo hò trong quán đều nhấc lên đỉnh, đúng là náo nhiệt hơn nhiều so với thi đấu bơi lội.
Má trái Trâu Thị Minh bị đánh sưng vù, thế nhưng gã nắm được quán quân 49kg. Văn Hạo bấm tay, huýt sáo vang dội.
Thật ra thi đấu quyền anh, đẹp mắt nhất vẫn là thi đấu cho trọng lượng, đôi khi còn xuất hiện cảnh ‘một quyền KO’, đó mới gọi là nhiệt huyết sôi trào.
Văn Hạo tha thiết mong chờ xem hai trận, đợi mãi không thấy được cảnh mình muốn xem, ngược lại còn quá mót nên nói một tiếng với Lưu Lãng, đi wc.
Thi đấu đang tiến vào hồi gay cấn, rất ít người rời sân, trên đường đi wc rất yên tĩnh, Văn Hạo nghĩ tới ‘một quyền KO’, bước chân dưới chân càng cấp bách, mắt thấy sắp vào wc, một người liền đi ra từ trong phòng, hai người mặt đối mặt vừa nhìn, sửng sốt.
Là Cung Trình!!
Cung Trình mặc áo sơ mi xanh nhạt và quần bò dài, nhìn phối hợp đơn giản lại rất vừa vặn càng tôn lên vóc dáng cao lớn của hắn, tóc mái hơi dài che khuất lông mày được cắt sửa thành mái nghiêng rất lưu hành trong giới trẻ, thế nhưng tóc sau gáy cạo rất ngắn, tóc ngắn cứng lộ ra một loại khí chất kiêu căng khó thuần. Nhất là đôi mắt dưới tóc mái, ánh mắt ác liệt khi nhìn ai đó, con ngươi đen nhánh khiến cho người ta áp lực rất lớn.
Khoảng cách của cả hai thậm chí còn chưa tới 1m.
Phá vỡ khoảng cách an toàn làm cho Văn Hạo cảm thấy khó chịu, lui về sau một bước. Cung Trình không nhúc nhích, thế nhưng cũng không nói gì, hai người nhìn mặt nhau, vậy mà lại có cảnh yên tĩnh hiếm lạ.
Văn Hạo rất hồi hộp.
Sau lần đó, tần suất xuất hiện của Cung Trình ở trung tâm huấn luyện càng ít, đội đấu kiếm có kinh phí cao, thiết bị yêu cầu cũng không cao cho nên bọn họ phải tập huấn khắp nơi, căn bản không gặp người ở trung tâm huấn luyện.
Thời gian có thể thay đổi rất nhiều chuyện và suy nghĩ, ngay cả hận thù và tình yêu cũng biến thành mờ nhạt, gặp lại nhau sau một thời gian dài như vậy, Văn Hạo không dám nói lòng mình yên tĩnh như nước nhưng cũng miễn cưỡng có thể coi là bình tĩnh đối mặt.
Nhưng mà không được. Rất đáng tiếc, khoảng thời gian này bởi vì trị liệu tâm lý nên Văn Hạo không ngừng xé rách nội tâm của mình, từng lần từng lần biểu hiện ‘đã từng chình mình’ trước người khác, có vui sướng, có bi thương, có tình yêu, có cừu hận, tất cả tâm tình phức tạp đó như mới phát sinh ở ngày hôm qua.
Trong chớp mắt này, nhìn Cung Trình đối diện, bách vị tạp trần.
“Sao em tới đây? Đi cùng ai?” – Cung Trình mở lời trước, giọng điệu vẫn chất vấn như trước.
Văn Hạo vốn dựa theo thói quen mặc kệ, nhưng đột nhiên nhớ tới lời Lưu Dương. Lưu Dương nói họ nên nói chuyện, ôn hòa nhã nhặn, có thể giải quyết rất nhiều vấn đề. Vì vậy Văn Hạo đè xuống suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, nói: “Đi cùng đám Lưu lãng, có người cho phiếu.”
Cung Trình nhướng mày, rất bất ngờ trước thái độ Văn Hạo.
Có một thời gian dài trôi đi, mỗi lần cả hai gặp mặt chính là cãi vã hoặc là giả trầm mặc, mặc kệ hắn làm gì, Văn Hạo đều là một bộ dáng cự tuyệt, khí lực đầy người đều không có nơi sử dụng, hắn rất nôn nóng.
Cũng may nhiệm vụ trước Olympic liên tiếp đặt ra, Cung Trình không thể không thả chú ý vào thi đấu cho nên mới trấn an tốt tức giận của Văn Hạo.
Cung Trình cẩn thận nhìn vẻ mặt Văn Hạo, biểu tình chàng trai nhìn qua rất bình tĩnh, giảm bớt đi rất nhiều gai nhọn. Không muốn phá hoại phần bình tĩnh này, Cung Trình cân nhắc dùng giọng nói ôn hòa nói: “Ở chỗ nào vậy? Có xem rõ không? Tôi ở chỗ khá cao.”
“Cũng được, hàng sáu, rất rõ.” – Văn Hạo đáp.
“Tối nay ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Xem xong thi đấu, có muốn cùng ăn khuya không?”
Đối với lời mời của Cung Trình, Văn Hạo trật lòng, luôn cảm thấy đối phương được voi đòi tiên, sau khi khẽ nhăn mày thì nhanh chóng che giấu xuống: “Không được, không muốn về trễ.”
Cung Trình không nhìn thấy biểu tình biến hóa của Văn Hạo, vẫn thích cuộc nói chuyện yên tĩnh thế này, trong mắt ẩn ẩn ý cười: “Vậy được, em muốn đi wc sao?”
Văn Hạo nhìn Cung Trình chếch tránh qua một bước, gật đầu, đi vào.
Trước khi kéo khóa quần, Văn Hạo liếc nhìn về phía cửa, xác nhận Cung Trình quả thật không tiến vào thì hơi mất tập trung.
Có lẽ Lưu Dương nói đúng, là do mình bài xích Cung Trình, dù đối phương xuất hiện trước mặt cũng không tiếp thụ nổi. Bây giờ Văn Hạo được Lưu Dương chỉ bảo, đã ý thức được vấn đề của mình, thái độ rõ ràng này căn bản không phải biểu hiện thoải mái mà là tự cho mà thôi.
Có lẽ nên nói chuyện, chí ít không muốn mâu thuẫn càng lúc càng tăng cao, chân chính đối mặt với Cung Trình…
Rửa tay xong đi ra ngoài, Cung Trình vẫn đứng ở đó không xa, tay đút trong túi quần, hiển nhiên là đang chờ Văn Hạo.
Văn Hạo âm thầm thở dài một hơi, không biết nên mở miệng thế nào, gần đây đều là mình trốn tránh đối mặt, đột nhiên thay đổi thái độ sẽ không quá đột ngột chứ?
“Chúng ta nói chuyện được chứ?”
Cung Trình lại nhìn Văn Hạo, con ngươi đen nhánh ánh mắt thâm thúy, còn có một tia cầu xin.
Văn Hạo lắc đầu.
Trong lòng Cung Trình cảm thấy nặng nề.
Văn Hạo nói: “Giờ thì không được, cậu vẫn chưa kết thúc thi đấu đúng không? Chờ cậu đấu xong, chúng ta gặp mặt lại.”
Đôi mắt Cung Trình bắn lên một thoáng hào quang rực rỡ: “Được! Một lời đã định. Tối mai là chung kết của tôi, vậy hẹn sáng kia nhé, ở bên ngoài được không? Tìm một quán cà phê.”
Văn Hạo gật đầu.
Cung Trình nhìn Văn Hạo, cẩn thận hỏi: “Trong tay tôi có vé xem thi đấu đấu kiếm, tối mai em có thể tới xem không? Không cần cổ vũ cho tôi, chỉ đến xem là được rồi.”
Văn Hạo không muốn thay đổi không khí bây giờ, chỉ bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Đến khi Cung Trình trở về chỗ ngồi, hai tuyển thủ quyền anh đang đánh đến hồi kịch liệt, từng cú đấm thấu thịt, thậm chí dưới ánh đèn có thể nhìn thấy tuyển thủ phe đỏ bị một quyền đánh lệch đầu, hộc ra máu. Dưới khán đài có người khen hay, cũng có người kêu đau một tiếng, nhất là có một số cô gái trực tiếp che mặt.
Thi đấu quyền anh rất tàn nhẫn.
Thi Dương ngồi bên trái Cung Trình hô hay, thi đấu trên sàn đều hưng phấn, cuộc tranh tài này quá đặc sắc! Không uổng chuyến này! Nhưng mà, quay đầu lại, hắn lại nhìn thấy Cung Trình rõ ràng là đang treo ngược cành cây, ánh mắt xác định ở một chỗ hư vô, khóe môi nhếch lên thành nụ cười khiếp người.
“Ê!” – Thi Dương đụng đụng cánh tay Cung Trình: “Làm gì thế? Xem thi đấu đi!”
Cung Trình trì độn phục hồi tinh thần, hướng về phía Thi Dương lộ ra nụ cười nhu hòa nồng tình.
Thi Dương nhe răng trợn mắt, lông tơ dựng đứng. Đoàn người đột nhiên rít gào kêu lên, Thi Dương không kịp hỏi kỹ, vội vàng nhìn về phía trường đấu, hóa ra phe đỏ bị một quyền đánh xuống đất, đã hôn mê. “Giỏi! Đánh hay!” – Thi Dương khàn cả giọng rống to.
Lúc này Cung Trình mới hoàn toàn hoàn hồn, nhớ tới biểu hiện vừa nãy của mình, ở trong đám người náo nhiệt, lau mặt một cái, tự cười giễu.
Tối hôm sau là chung kết đấu kiếm của Cung Trình, theo lý mà nói cúp vàng này đã là vật trong túi họ, nhưng vừa nghĩ tới Văn Hạo sẽ tới xem mình thi đấu, Cung Trình không khỏi sốt sắng lên.
Trước khi vào sân, Cung Trình luôn nghĩ, Văn Hạo sẽ tới không? Hay là không tới đây?
Cho nên vừa mới vào sân đấu, đầu tiên Cung Trình nhìn về phía vé ngồi bên cạnh cửa sổ mà mình đưa, bên trong ánh sáng mờ mờ nhìn thấy một chàng trai trắng trẻo tao nhã.
“Thình thịch! Thình thịch!” – Trái tim Cung Trình sắp nhảy ra ngoài.
Rất nhanh, thi đấu bắt đầu.
Ba giây đồng hồ, Cung Trình bị đánh trúng, phe đỏ một điểm!
Một vòng mới bắt đầu.
Năm giây sau, Cung Trình bị đánh trúng, phe đỏ một điểm!
Lại một vòng mới bắt đầu.
Ba giây đồng hồ sau, Cung Trình bị đánh trúng, phe đỏ mở màn ba điểm!
Dưới đài khán giả ồ lên, đều ghé đầu bắt đầu bàn tán, huấn luyện viên Cung Trình cũng ngồi không yên đứng bật dậy từ chỗ ngồi.
Cung Trình giơ tay lên, ra hiệu tạm dừng.
Hắn trở về vị trí, lấy mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt đầy mồ hôi, tóc dài nhỏ cuốn thành sợi hơi chặn mắt. Hắn cầm khăn lau lau mặt, cuối cùng liếc nhìn về phía Văn Hạo, hít sâu một hơn, lại đeo mặt nạ.
Ra hiệu trọng tài, tiếp tục tranh tài.
Sau năm phút, Cung Trình một hơi lấy lại sáu điểm.
Trong sân vang lên tiếng vỗ tay.
Trước khi bắt đầu trận thứ bảy, Cung Trình giống như khoe khoang liếc nhìn về phía Văn Hạo, tuy không thấy người nhưng biết Văn Hạo nhất định đã trông thấy phản kích xinh đẹp của mình.
Nhất thời, trong lòng cực kỳ đắc ý!
Sau khi bắt đầu lấy lại được ba điểm đầu, vẫn như trước làm phe tấn công dẫn trước, nhưng đối phương phòng thủ thành công và đồng thời phản kích, ‘bốp’ một tiếng vang lên, lấy lại được một điểm!
Cung Trình hít sâu vào một hơi, biết mình phân thần.
Thi đấu sau đó vì Cung Trình ý thức được vấn đề của mình, trở nên thuận lợi hơn, rất nhanh nắm được quán quân thi đấu toàn quốc, và ‘vé tham gia’ Olympic năm nay.
Trong sân vang lên tiếng vỗ tay, tay trái ôm mặt nạ, tay phải cầm kiếm, Cung Trình nghiêng mình về phía khán đài. Khi ngẩng đầu trên mặt hắn là nụ cười sáng lạn. Thắng lợi vốn là vui sướng, thế nhưng nghĩ tới lần này thắng lợi có Văn Hạo ở bên chứng kiến, Cung Trình cảm thấy không còn gì ý nghĩa hơn thế.
Cung Trình nhìn lại về phía Văn Hạo, vóc dáng chàng trai cao lớn xuất chúng, chỉ cần liếc mắt hắn đã nhìn thấy người.
Văn Hạo đứng lên sao?
Em ấy đang vỗ tay vì tôi sao?
Em ấy có vì vậy mà thích tôi chút không?
Tim bây giờ, là đang nhảy vì tôi sao?
Quá nhiều ý nghĩ nảy sinh trong lòng, nhưng Cung Trình chỉ có thể cười cười, quay người rời trường đấu.
Thay xong quần áo đi ra, Văn Hạo đã biến mất. Sau đó còn có thi đấu kiếm nữ, vị trí trước của Văn Hạo đã trống.
Cung Trình ngẩn ngơ sửng sốt đứng hồi lâu, sau đó đi tới vị trí của Văn Hạo ngồi xuống, ngồi ở nơi Văn Hạo từng ngồi, dùng góc độ đồng dạng nhìn trên sân thi đấu, tự nói với mình, ít nhất em ấy cũng đến xem mình thi đấu.
Sáng sớm hôm sau, Cung Trình dậy sớm chỉnh chu một phen, tuy mong đợi như vậy nhưng hắn vẫn ăn mặc đơn giản. Tại phương diện ăn mặc Cung Trình rất không thích kiểu mẫu quá model, lựa chọn quần áo đều lấy thư thích làm chính. Đặc biệt là không thích trên người có nước hoa, cùng với mùi mỹ phẩm, có lẽ chính vì vậy trên người Văn Hạo vẫn luôn tản ra vị khử trùng, dù không dễ ngửi, thậm chí hơi có vị đắng nhưng càng làm cho người ta cảm giác sạch sẽ.
Sau khi rời khách sạn, Cung Trình cản một chiếc xe tắc xi, đi một tiệm bánh ngọt.
Khi Văn Hạo tới, Cung Trình đang ngồi ở bên hàng ghế dài tiệm bánh ngọt, uống một ly cà phê, trước mặt còn đặt hai phần bánh ngọt tinh xảo. Mùi vị tiệm bánh này rất ngon, cà phê cũng thơm, quan trọng nhất chính là cách không xa á vận thôn. Lần này, Cung Trình rất nghiêm túc cân nhắc qua ý muốn của Văn Hạo.
Văn Hạo thích ăn thịt, thế nhưng cũng thích ăn một số đồ ngọt, mỗi ngày tiêu hao calo, glu rất tốt để bổ sung năng lượng. Cho nên khi còn ở bên Cung Trình, Văn Hạo thường đi quang qua tiệm bánh ngọt mua một hộp bánh ngọt trở về, sau đó cả hai sẽ vùi mình trên ghế sô pha, xem ti vi, ăn bánh ngọt.
Cho đến bây giờ, Văn Hạo cũng sẽ thỉnh thoảng mua một ít bánh ngọt ăn.
Sau khi biết gặp mặt ở tiệm bánh ngọt, đặc biệt khoảng cách hai bên, tâm tình trầm trọng khi nghĩ tới sẽ gặp mặt Cung Trình của Văn Hạo cũng thả lỏng hơn nhiều, cho nên không chậm trễ thời gian mà tới.
Ngồi đối diện Cung Trình, Cung Trình đẩy bánh ngọt đến trước mặt cậu: “Tôi đã tra trên mạng, hai loại bánh này bán rất chạy, em thử xem.”
Văn Hạo ra hiệu nhân viên phục vụ cho mình một ly cà phê, sau đó gật đầu một cái, coi như tiếp nhận ý tốt của Cung Trình.
Cung Trình nhìn Văn Hạo cầm bánh ngọt vàng óng đặt bên môi, đôi môi đỏ thắm hé mở cắn một cái, hàm răng trắng noãn như ẩn như hiện, còn có cái lưỡi mềm mại, đều nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt.
Văn Hạo ăn một miếng lại ăn không vô nữa, trầm mặc nhìn Cung Trình.
Cung Trình lấy lại tinh thần, tự đáy lòng khen ngợi: “Bộ dáng em ăn bánh ngọt rất dễ nhìn, đã rất lâu tôi không thấy, nên hơi mất tập trung.”
Chỉ cần Cung Trình muốn thì cái miệng hắn không khác gì hũ mật, Văn Hạo không tỏ rõ ý kiến.
Tiếp đó, Cung Trình không quấy rầy Văn Hạo, Văn ăn hai cái bánh ngọt và nửa ly cà phê, sau đó cầm giấy ăn lau miệng, nhìn về phía Cung Trình.
Ra hiệu, đã đến lúc bắt đầu nói chuyện.