Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 59: Cậu là cha




Cung Trình sâu sắc nhìn Văn Hạo, hỏi: “Là điều gì khiến em thay đổi thái độ? Tôi đã nghĩ, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ cả đời này chúng ta sẽ không thể nói chuyện ôn hòa với nhau…”
Văn Hạo trả lời hắn: “Chẳng qua là… cảm thấy vậy là không ổn, tôi quá bị động, chỉ có thể né tránh, sau này có một ngày xin cậu thay đổi ý định, chính tôi cũng nhìn không nổi.”
“Như vậy, em muốn khuyên tôi đổi ý sao?”
Văn Hạo nhìn Cung Trình.
Cung Trình nhướng mày: “Vậy em thì sao? Sao không cân nhắc tới việc đổi ý? Để chúng ta có cơ hội bắt đầu lại từ đầu.”
“Cung Trình, đây là chuyện không thể, cậu thử đặt mình vào hoàn cảnh người để suy nghĩ đi, đây không phải lần đầu, khi chúng ta còn ở bên nhau, bên cậu luôn có người khác, nếu đổi thành cậu, cậu có chấp nhận nổi không? Có tin tưởng nổi không?”
“Em để ý tới cái này sao, tôi thề khi chúng ta ở bên nhau trong lòng tôi chỉ có một mình em, được chứ? Từ khi tôi bắt đầu theo đuổi em, tôi vẫn luôn bị từ chối tất cả, thậm chí lần trước còn bị thương, tôi từ bỏ sao? Văn Hạo, nếu em thật sự yêu tôi, em sẽ từ bỏ chỉ vì vậy ư, ít nhất thì tôi biết, nếu hôm nay em lại từ chối tôi, tôi vẫn tiếp tục theo đuổi em. Sao em không thể nói chuyện với tôi khi tôi làm bậy, cho tôi một chút tín nhiệm, một chút kiên trì được không?”
Văn Hạo bật cười: “Đừng lén thay đổi khái niệm, sao cậu không trả lời tôi, nếu tôi ở cùng người khác, cậu có thể chấp nhận tôi sao?”
Cung Trình thu liễm rất nhiều, thâm trầm nhìn Văn Hạo: “Sẽ, tôi muốn ở bên em, dù trong lòng em có người khác, tôi vẫn luôn muốn ở bên em.”
“Vậy nếu tôi lên giường với người khác?”
Bàn tay đặt trên bàn của Cung Trình đột nhiên siết chặt, nói: “Sẽ! Chỉ cần đáp ứng tôi sau này sẽ không, tôi sẽ tha thứ!”
“…” – Văn Hạo thở dài: “Cậu đừng cố gượng ép mình, cậu không làm được, chúng ta đều biết, cậu không làm được. Cậu sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội cậu, càng không thể chấp nhận, cậu chỉ muốn thỏa hiệp tôi mà thôi.”
Cung Trình không nói gì, biểu tình khó đoán, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Trò chuyện lại rơi vào bế tắc, hương vị bánh ngọt ngào lan tỏa trong tiệm, có vị bánh mới ra lò, mùi hương thơm ngọt khiến tâm tình người ta tốt hơn, tình trạng giương cung bạt kiếm của cả hai cũng dần dần dịu xuống.
Cung Trình lộ ra nụ cười: “Tiệm này có thể tự mình làm bánh, muốn thử chút chứ?”
Văn Hạo lắc đầu: “Tự mình làm sao tốt bằng người ta, không cần lãng phí nguyên liệu.”
“Đây không phải là lãng phí, mà là trải nghiệm, làm được cũng không nhất thiết là phải ăn, dù cho một cái cũng chính là thành quả của mình.”
Văn Hạo hiểu ý trong lời Cung Trình, nhưng cậu không chủ động mở miệng.
Cung Trình nói tiếp: “Em vẫn luôn sợ hãi, vẫn luôn lo nghĩ rất nhiều, chỉ cần không hài lòng là trốn đi ngay. Em không đi ra thì sao biết mình có thể sống tốt hơn?”
Văn Hạo lắc đầu: “Con người đều có một điểm giới hạn, cậu đừng nên đụng vào.”
“Sao tôi biết đó là giới hạn của em? Em chưa từng nói.”
“Người bình thường sẽ lăng nhăng khi đang yêu sao? Tự cậu cũng không chịu nổi, sau mở miệng còn muốn cầu người khác, quả đúng là tiêu chuẩn hai mặt!”
“Tôi…” – Cung Trình thở dài: “Đề tài này có thể không nói tới được không? Tôi đã nói rồi, nếu như đã xảy ra chuyện như vậy, tôi vẫn sẽ chấp nhận em nhưng em không được. Đây là khái niệm cuộc sống khác nhau, nhóm bọn tôi vẫn thường đi rèn luyện lẫn nhau, cách làm của em không phải hắc mà chính là bạch, điều đó khiến tôi trở tay không kịp, cũng rất khó khăn.”
“Cho nên, lần đó, cậu và Tôn Phi vui vẻ sống với nhau, hai năm không gặp lại cũng chính là cái thứ ‘rèn luyện’ mà cậu nói?”
Cung Trình sửng sốt, cẩn thận hỏi: “Chẳng nhẽ đây mới chính là nguyên nhân thật sự em oán hận tôi sao? Chuyện này là tôi sai, lúc đó tôi không tìm em, hai năm, cho tới bây giờ, em đều oán hận tôi?”
Văn Hạo trừng mắt nhìn, có chút mơ hồ. Đây có phải là căn nguyên căn bệnh không? Nhưng tại sao lại không hề có cảm giác trút được gánh nặng? Sao vẫn cảm thấy rất phẫn nộ? Muốn lớn tiếng cãi vã với người đối diện? Hoặc là, căn bản cả hai đều không hợp nhau, trời sinh tính khắc, có lẽ là… vậy sao?
Lần nói chuyện này vẫn chia tay trong không vui như mấy lần trước, cả hai đều không thể thuyết phục đối phương. May mắn duy nhất là lần này cả hai không cãi vã, chỉ là sau khi rời tiệm bánh ngọt, mỗi người đều không vui chọn một phương hướng khác nhau mà thôi.
Kết thúc thi đấu toàn quốc, trở về Bắc Kinh, Văn Hạo tìm Lưu Dương nói chuyện một lần.
Lưu Dương hỏi Văn Hạo: “Đúng vậy, vấn đề chưa được giải quyết, nhưng em có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không? Anh thấy đây lại là một cách hay, hai người cần phải nói chuyện thêm một hai lần nữa, nói chuyện thật sự có thể giải quyết được nhiều vấn đề, có lúc em chưa cần phải trả lời đối phương nhưng lại có thể mở được khúc mắc trong lòng mình.”
Văn Hạo bóp sống mũi, vẻ mặt thống khổ: “Còn phải gặp mặt với cậu ta?”
“Vậy không muốn đối mặt với cậu ta sao?”
“…” – Văn Hạo không đáp nhưng biểu tình lại quá rõ ràng.

Vào tháng năm, đội bơi phải tới Thanh Hải tập huấn một tháng, khi trở về Bắc Kinh thì đã vào mùa hè, nóng không chịu nổi.
Trong đội cho phép mọi người nghỉ một ngày, Văn Hạo đầu đầy mồ hôi sửa soạn hành lý xong xuôi rồi chạy đi mua một cây kem mát ở siêu thị mini dưới lầu, khi trở về ký túc thì sống chết ôm máy vi tính.
Thiết bị ở trụ sở huấn luyện Thanh Hải rất tốt nhưng tiếc là không có sóng, lúc thường đều dựa vào xem phim giết thời gian, giờ máy tính lại chập chà chập chờn.
Mở laptop lên mạng, theo thói quen đầu tiên là đi ngó chim cánh cụt, phần mềm weibo, sau đó vào hòm thư, cậu bỗng nhìn thấy một tin nhắn gửi đến từ Cung Trình.
Văn Hạo liếc nhìn Viên Tranh đang trải ga giường bên cạnh, mở thư, nheo mắt đọc.
Mở đầu, Cung Trình viết:
“Biết em đang tập huấn ở bên ngoài, cũng biết ở Thanh Hải chắc chưa có sóng, nên anh viết tin nhắn này cho em… Thời gian chắc là lúc em rời đi sau một tuần. Hôm đó trò chuyện anh nghĩ chúng ta đều không vừa ý, đối mặt với em, đến cùng thì anh đều nhanh chóng mất đi tự chủ, ngay cả tốc độ suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp hơn, em luôn là người có thể tác động tâm tình của anh. Anh nghĩ, có lẽ thông qua tin nhắn này có thể biểu đạt rõ ý của anh hơn. Văn Hạo, lần này anh rất nghiêm túc, nghiêm túc muốn giành lại em, muốn sửa chữa sai lầm, bồi thường lại tổn thương, muốn bắt đầu lại tình cảm của chúng ta, cũng muốn một kết quả tốt đẹp hơn. Anh đảm bảo lần này sẽ không tái phạm, không có người khác, bên cạnh anh chỉ có một mình em, anh sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất trên đời. Anh thật sự rất nhớ em, mỗi ngày đều nhớ, lần trước sau khi chia tay anh đã suy sụp rất lâu, tại sao lúc đó không cầm tay em phát thề, chỉ cần cho một cơ hội, một lần thôi, để chúng ta thử xem, anh sẽ không để em thất vọng thêm một lần nào nữa…”
Ánh mắt Văn Hạo hơi lay động, suy nghĩ và tâm đều loạn giống nhau, không biết có phải là do từ ngữ càng khiến con người ta có không gian tưởng tượng hay không, nhưng so với lúc ngồi đối mặt với Cung Trình, đúng là Văn Hạo cảm nhận được chân tâm của Cung Trình qua những từ ngữ này.
Nhưng mà,còn có tác dụng gì sao? Văn Hạo thừa nhận mình bị ảnh hưởng đôi ít, nhưng thương tổn chính là thương tổn, không thể nào chấp nhận cũng chính là không thể nào chấp nhận! Rõ ràng đã cự tuyệt rất bao nhiêu lần, sao còn không biết thu tay? A, đúng rồi, tôi đã thích người khác, bây giờ cậu nói gì cũng đã muộn rồi!
Văn Hạo nặng nề nhắm mắt, không tiếp tục để ma lực của dòng chữ quấy nhiễu con tim mình, cố gắng cưỡng chế tróc một số tâm tư không nên tồn tại ra khỏi lòng.
Tối hôm đó, Văn Hạo nằm mơ một giấc mộng, cậu bơi trong nước, nước hồ rất trong, dưỡng khí của cậu giống như dài vô tận có thể bơi miên man trong nước.
Thế nhưng rất nhanh, cậu chán ghét cảm giác toàn thế giới chỉ có một mình mình này, Văn Hạo trồi lên mặt nước. Lúc này mới phát hiện thế giới của cậu vậy mà chỉ là một cái hồ nước nhỏ nhoi, bên ngoài mới chính là thế giới rộng lớn bao la.
Văn Hạo muốn rời khỏi hồ nước, muốn nhìn thế giới bên ngoài.
Sau đó có một bàn tay nắm lấy Văn Hạo, khí lực rất lớn, tại lúc cậu chưa kịp phản ứng thì nó đã kéo cậu ra khỏi mặt nước. Sau một đợt trời đất quay cuồng, Văn Hạo được người đó ôm vững vàng trong ngực.
Định thần nhìn lại, người ôm mình chính là Cung Trình.
Cung Trình cười nói: “Bắt được em, lần này có chết anh cũng sẽ buông tay! Em đừng chạy nữa có được không, anh tìm em rất cực khổ.”
Lúc này, Văn Hạo mới phát hiện, Cung Trình tóc bạc trắng, trên mặt đều là nếp nhăn, chỉ có đôi mắt sáng ngời như trước, cậu nhìn thấy chính mình ở đôi mắt ấy, khóa chặt, cũng là một người tóc bạc trắng…
Văn Hạo mở mắt.
Trời còn tối.
Văn Hạo nhìn góc sáng trên trần nhà, suy nghĩ xuất thần.
Cuối cùng cậu chớp mắt, trên mặt truyền đến xúc cảm mát lạnh.
Hôm sau, Văn Hạo gọi điện cho Lưu Dương, cậu kể về giấc mơ của mình, hỏi hắn sao mình lại khóc.
Lưu Dương nói: “Thật ra em đã hiểu rõ, nhưng em vẫn luôn không muốn tìm hiểu nó.”
“Em… không buông được cậu ta sao?” – Văn Hạo chần chờ hỏi.
“Đây không có gì kỳ quái. Con người đều cố chấp với mối tình đầu của mình, huống chi Cung Trình đã tham dự gần hết cuộc đời của em, em hoàn toàn buông bỏ được hắn thì chẳng khác nào em đang buông bỏ chính bản thân mình.”
“Em không thể quay lại với cậu ta.”
“Thế nhưng trong tiềm thức, em hi vọng cậu ta tiếp tục theo đuổi em, cho đến khi già vẫn chấp nhất với em.”
Văn Hạo ôm mặt, cậu không thể nào chấp nhận nổi đáp án này.
“Văn Hạo, từ góc độ của một bác sĩ, anh kiến nghị em nên đi đối mặt với chuyện này, cho mình cũng cho cậu ta một cơ hội. Nhưng từ góc độ bạn bè…”
“Em đã có người thích, em không thể thích cậu ta, xin lỗi, em không thể đi đối mặt.” – Văn Hạo kiên quyết từ chối.
Lưu Dương thở dài: “Vậy đi, chúng ta gặp mặt trò chuyện tiếp nhé, có được không?”
“Được.”
Lưu Dương cúp điện thoại, nhìn Diệp Thư Văn đang ngồi đối diện bàn ăn nhìn mình, nhíu mày.
Diệp Thư Văn lo lắng hỏi: “Sao thế? Gọi điện vào lúc này cho cậu? Ý cậu là gì? Kêu nó đối mặt cái gì? Mối tình đầu?”
Lưu Dương nhìn Diệp Thư Văn sâu xa, trả lời lảng tránh: “Có phải Văn Hạo thích cậu không?”
Diệp Thư Văn câm miệng: “…”
Lưu Dương nhìn sắc mặt Diệp Thư Văn, thở dài một hơi: “Vậy thì được rồi, nghĩ lại cậu cũng phù hợp đủ yêu cầu, không, là quá phù hợp yêu cầu trong lòng cậu ta. Đúng rồi, cậu và Ngụy Vấn vẫn ổn chứ? Cậu không cần lo cho đứa nhỏ kia, cậu ta đối với cậu không phải là yêu.”
Diệp Thư Văn chớp mắt, đầu đầy dấu hỏi chấm.
Lưu Dương nói: “Mạnh mẽ, cẩn thận, dịu dàng, bao dung, đây là tiêu chuẩn chọn chồng kén vợ do Văn Hạo tự đặt ra, nhưng động tâm thì không cần điều kiện, trên thực tế Văn Hạo lựa chọn một người bảo hộvì mình mà thôi, chậc, hoặc là, tôi giải thích rõ hơn là như thế này… Văn Hạo xem cậu thành một người cha, cho nên cậu đừng có mà tưởng bở thêm nữa.”
Diệp Thư Văn há hốc miệng, ngây ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.