“Trước mắt là vậy, ít nhất là chờ đến khi đứa nhỏ ấy trưởng thành hơn… Còn về vị trí của tên kia trong lòng lòng cậu ta, không ai có thể đuổi được, ngay cả đến chính bản thân cậu ta cũng không thể.”
Lưu Dương lẩm bẩm nói, suy tư, đây có lẽ là tổng hợp hội chứng Xtốc-khôm… Không, chưa toàn vẹn, chỉ là một phần mà thôi, quan trọng nhất vẫn là thể loại trúc mã trúc mã ấy. Cung Trình bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời Văn Hạo, thời gian vừa đúng, phương thức vừa đúng, còn có hành vi chinh phục không từ của đối phương lại càng khắc ấn nhiều dấu vết trên cùng một chỗ, thật sự là khắc quá sâu, ngay cả thời gian cũng không diệt nổi.
Diệp Thư Văn dùng đũa đâm bát, buồn bực nhíu mày: “Rốt cuộc cái thằng cha kia là đứa nào? Đến cùng là hắn ta đã làm gì?”
Lưu Dương lấy lại tinh thần: “Tôi có đạo đức nghề nghiệp!”
“Thằng bé là đội viên của tôi! Tôi có tư cách biết rõ tình hình của nó!”
“Trị liệu tâm lý không giống nhau, cậu không cần phải biết quá nhiều, trừ phi Văn Hạo gật đầu, bằng không tôi sẽ không nói cho cậu.”
“Hừ!” – Diệp Thư Văn mất hứng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đang suy tư ai là kẻ tình nghi, rất nhanh sau đó có một bản mặt phách lối xuất hiện trong đầu hắn.
…
Hôm sau, Văn Hạo lại nhận được tin nhắn của Cung Trình, lần này tới từ phần mềm QQ, hóa ra cả hai vẫn luôn thêm đối phương là bạn tốt.
Văn Hạo nhìn cái tên quen thuộc thì lập tức sửng sốt, sau đó không ngừng mở đọc.
—— 【 Tập huấn lần này có khỏe không? Mấy hôm nữa anh phải tới Pháp tham gia một trận so tài hữu nghị, mấy ngày nay chúng ta có thể gặp nhau không? Hay em cảm thấy như thế này là tốt hơn?】
Văn Hạo xem qua thì tắt QQ, cậu đã tới hồ bơi, chuẩn bị huấn luyện.
Bơi xong lên nước, đã qua hai giờ. Khi mở tủ quần áo trên người vẫn còn ướt sũng, tay cậu xác định trên khăn mặt, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên trước.
【 Tuy thông qua mạng có thể làm chúng ta bình tĩnh hơn, nhưng anh còn hi vọng có thể cho em nhìn thấy nỗi nhớ và thật lòng của anh.】
【 Em đọc rồi chứ? Có thể trả lời anh một câu không? 】
【 A, là anh quên, lúc này em phải huấn luyện đúng không? Anh cũng phải huấn luyện, lát nữa trò chuyện sau nhé.】 Văn Hạo cảm thấy được tim đập loạn nhịp, tay cầm điện thoại như muốn nhũn ra, cậu hít sâu một hơi, nhẹ nhàng thả điện thoại về chỗ cũ.
Văn Hạo nhớ lại giấc mơ kia, còn có lời giải đáp của Lưu Dương. Trong lòng cậu đang không ngừng gào thét, là vậy sao? Đúng thế sao!? Bản thân thật sự vẫn luôn mong đợi Cung Trình theo đuổi sao? Muốn thấy hắn thống khổ, thấy hắn không cam lòng, còn muốn thấy hắn kiên nhẫn sao?
Vậy… vậy bản thân thì sao? Bây giờ bản thân đang mong chờ kết quả gì? Bản thân nên làm gì? Quay lại? Không quay lại? Hay là hoãn một thời gian sau rồi nói tiếp.
A a a! Văn Hạo, hóa ra mày cũng đê hèn như vậy! Rõ ràng đã thích người khác lại còn bị mỗi hành động của tên kia cảm hóa, mày đang hưởng thụ khoái cảm được theo đuổi sao?
Văn Hạo mặc quần áo, vất vả lắm mới sửa sang lại tâm trạng của mình, cậu cầm điện thoại nhắn lại một tin cho Cung Trình.
【 Không biết nên nói gì, nếu cậu cảm thấy có lời muốn nói thì lên mạng nhắn cho tôi 】 – Sau khi ấn gửi xong, tâm tình Văn Hạo rất phức tạp. Cậu tự nói với mình đây không phải cảm giác quyến luyến, là do Lưu Dương nói cho cậu biết, bọn họ phải nói chuyện một chút cho nên mình mới cho Cung Trình một cơ hội.
Mấy ngày sau đó, Cung Trình luôn luôn gửi tin trên mạng cho Văn Hạo, nhưng rất ít khi nhắc tới chuyện quay lại với nhau, hắn biết rõ có một số lời phải nói có chừng mực, nói nhiều chỉ khiến con người ta phiền ghét thêm mà thôi.
Nhưng, Cung Trình vẫn luôn cố gắng hẹn gặp Văn Hạo. Đa số người không hiểu dùng từ ngữ để miêu tả nội tâm của mình, tại lúc cảm xúc mãnh liệt kích phát có thể đánh quá nhanh mà sai sót, thế nhưng Cung Trình rất bình tĩnh, lăn qua lộn lai, cũng chính là mấy lời nói không ngừng.
Cung Trình rất khẩn trương.
Hắn phải đi Pháp, khi trở về thì cách Olympic còn vài ngày, nhiệm vụ huấn luyện càng nặng thêm, lúc đó Văn Hạo chỉ cần nói một câu ‘chúng ta nên lấy huấn luyện làm trọng’, một câu đơn giản thôi cũng đủ ngăn chặn tất cả lý do của hắn.
Kết thúc huấn luyện hôm nay, Cung Trình lái xe về nhà, trong nhà không có ai. Anh hai sau khi kết hôn đã dọn ra ngoài ở, cha mẹ là người bận rộn, tần suất ăn cơm một tháng ở nhà chỉ đến trên đầu ngón tay, đối mặt với căn nhà lạnh lẽo này, Cung Trình vẫn luôn không thích về.
Lượn một vòng trong phòng, rồi lại mở cửa chuẩn bị đi Ngự Hiên.
Trên tay Cung Trình có ba căn nhà, thế nhưng Ngự Hiên được xem như là nơi hắn ở nhiều nhất, dù trước kia không biết Tôn Phi lừa dối nhưng chủ yếu Cung Trình vẫn luôn ở Ngự Hiên, cũng không thường xuyên đễn chỗ Tôn Phi. Khi đó Cung Trình nghĩ mình thiếu ân tình của đối phương, lại không thể cưới hắn để báo đáp nên tính nuôi bên ngoài làm tình nhân, cung cấp chi phí sinh hoạt, muốn đi thì có thể đi.
Khi đó không nghĩ quá nhiều, có lẽ là cảm thấy ngôi nhà kia cho Tôn Phi nên không phải là chốn của mình, ở không thoải mái. Thế nhưng bây giờ ngẫm lại, lúc trước khi mình vẫn còn ở bênVăn Hạo, hầu như đều sẽ ở lại Điền Thượng Các, mỗi lần người khác hỏi hắn đi đâu, hắn đều nói: về nhà.
Đẩy cửa, bốn bức tường, trong phòng có Văn Hạo trắng trẻo ôn nhuận, cười khanh khách nhìn mình, mùi hương ấm áp xông tới mắt khiến Cung Trình suýt nữa thì rơi lệ.
Đến Ngự Hiên, giám đốc nói cho hắn biết Thi Dương đã sớm đến từ trước, còn mang theo người tới. Cung Trình khoát tay áo một cái, ra hiệu đã biết.
Thi Dương là tên tham ăn, bếp trưởng Ngự Hiên lại là hậu nhân ngự trù, đặc biệt am hiểu mấy món chính làm phật nhảy tường cho nên dù Cung Trình không ở thì Thi Dương vẫn chạy đến ăn vài bữa.
Giám đốc dẫn Thi Dương đến cửa phòng, Cung Trình nhìn thấy bên cạnh Thi Dương có hai cô gái, mi tâm lại cau.
Trong mắt Thi Dương chợt lóe kinh hỉ: “Ai u, anh em tốt, đây chính là thần giao cách cảm mà, tôi còn đang tính gọi cho cậu đây, chưa gì cậu đã tới rồi.”
Cung Trình khẽ cười, ngồi đối diện bàn tròn.
Một trong hai cô gái Thi Dương mang tới ngọt ngào gọi một tiếng: “Tam thiếu”. Một người khác thì ngượng ngùng, chưa nói gì đã đỏ mặt, khẽ gật đầu với Cung Trình.
Người gọi tên trước là Điền Viên Viên, rất biết làm nũng, làm nũng đến mức trong khoảng thời gian này Thi Dương đều mang theo cô ta. Phải biết rằng sau khi xảy ra sự việc kia, Thi Dương đã sa ngã sang một cấp độ mới, có một lần Cung Trình còn lầm tưởng cô gái này là tình yêu đích thực của Thi Dương, nhưng mà tỉ mỉ quan sát lại thấy còn xa mới đến trình độ đó.
Một cô gái khác tên là Triệu Thải Vân, là nghiên cứu sinh trường đại học HongKong, là ‘bạn gái’ Điền Viên Viên giới thiệu cho Cung Trình, đây là lần gặp mặt lần thứ hai.
Triệu Thải Vân cúi đầu ăn thức ăn, vị trí đã đổi sang bên tay trái Cung Trình. Vành tai cô gái vẫn luôn đỏ ửng nhưng vẻ mặt lại rất thoải mái hào phóng, thỉnh thoảng còn lén ngắm Cung Trình một cái, trong đáy mắt không hề che giấu quý mến.
Điền Viên Viên dụ dỗ Thi Dương ăn cơm trước, đánh chủ ý nói: “Vân Vân, Tam thiếu thích ăn canh cá, cậu đừng ngồi yên đấy, qua mời Tam thiếu ăn đi!”
“Ừm.” – Triệu Thải Vân vội vàng đứng dậy.
Điền Viên Viên cười híp mắt nhìn Cung Trình: “Tam thiếu, Vân Vân nhà em xinh chứ? Là con lai ba quốc Bồ Đào Nha và Pháp đó nha, khi còn bé đã thích đọc sách tiếng Pháp, lên đại học thì qua Hongkong, vừa vào đã thành hoa khôi rồi, không biết bao nhiêu là ong bướm đuổi theo sau, nhưng Vân Vân vẫn một lòng nghĩ tới anh.”
Cung Trình cười như không cười liếc qua cô ta một cái, nhận bát canh của Triệu Thải Vân đưa, đặt qua một bên, không động.
Triệu Thải Vân sửng sốt, luống cuống đứng, nhất thời không biết mình làm sai ở đâu.
Cung Trình phất tay một cái với cô, để cô ngồi xuống ăn cơm. Hắn không có ý kiến gì với Triệu Thải Vân, đương nhiên cũng không có tình cảm gì, hiện giờ nhiệm vụ huấn luyện của hắn nặng như vậy, thời gian còn dư đều muốn ở bên Văn Hạo. Giờ đừng nói là nghiên cứu sinh Bắc Đại, dù là Dương Ngọc Hoàn cởi sạch nằm trươc mặt hắn, hắn cũng không có hứng. Nhưng Cung Trình không thích Điền Viên Viên, loại phụ nữ nhiều tâm kế này khiến hắn nghĩ tới Tôn Phi, nghĩ tới chuyện mình có lỗi với Văn Hạo, khiến tâm tình hắn quá không tốt.
Điền Viên Viên am hiểu nghe lời đoán ý, huống hồ Cung Trình làm rõ ràng như vậy, lập tức im miệng, nhích lại gần bên Thi Dương.
Thi Dương gắp đồ ăn cho Điền Viên Viên: “Đừng có cau cái bản mặt chó của cậu vào, làm sợ Viên Viên của tôi.”
Điền Viên Viên thấy Thi Dương làm chỗ dựa cho mình, nụ cười lại trở về mặt.
Cung Trình hừ lạnh một tiếng: “Cũng gần hai tháng, chưa chán sao?”
Một câu không đầu không đuôi, Điền Viên Viên nghe rõ, khẩn trương nhìn Thi Dương.
Thi Dương nói: “Cậu cũng thế cả thôi, quá hai tháng hơn mười năm, sao cậu còn chưa đi ra khỏi câu ma chú ấy hả?” – Nói, Thi Dương cười híp mắt nghiêng cổ: “Nếu không tôi giới thiệu cho cậu một vị đại sư nhá, chúng ta cùng đi trừ tà.”
Cung Trình không để ý tới hắn, gắp đũa chậm rãi ăn.
Cơm nước xong, Thi Dương bảo là muốn đến trung tâm chơi, Cung Trình không đi, đứng dậy chuẩn bị đi lên tầng.
Thi Dương gọi hai tiếng không gọi được người về thì hơi tức giận.
Điền Viên Viên nằm nhoài trên ngực Thi Dương, lấy ngón tay vẽ vòng tròn: “Dương Dương, hai anh vừa nói cái gì mà mười năm hai tháng là có ý gì thế?”
Thi Dương cúi đầu nhìn Điền Viên Viên, không phải người phụ nữ quá thông minh nhưng biết cách làm nũng, rất dễ gợi lên ý muốn bảo hộ cho người khác. Bây giờ Thi Dương còn rất thích phụ nữ nên nghĩ nghĩ rồi nói vài câu mơ hồ: “Tam thiếu của các em có mối tình đầu, chia chia hợp hợp đến giờ đã gần mười năm, vốn đã chia tay ngót ba năm rồi mà hắn ta vẫn còn lưu luyến.”
Điền Viên Viên trợn to hai mắt: “Tam thiếu si tình đến thế á? Một người đàn ông tốt như vậy bây giờ rất khó tìm đó!”
Thi Dương ngẩn người, đột nhiên phát hiện Cung Trình đúng là một tên si tình, mặc kệ dằn vặt thế nào, nhận định trong lòng hắn ta chỉ có một mình Văn Hạo. Nhưng như vậy cũng không tốt lắm, cả hai nếu cứ tiếp tục dây dưa, ai có thể đảm bảo Văn Hạo sẽ không quay lại lần thứ hai? Củi này mà đụng phải lửa, sợ rằng sẽ cháy thủng trời! Tốt nhất hắn nên nghĩ một biện pháp để hai người này không thể đến được với nhau.
Tầm mắt Thi Dương dừng trên mặt Triệu Thải Vân, nếu Cung Trình không chủ động vậy thì để cô bé này chủ động đi.
“Mặc kệ hắn có si hay đa tình, hai em biết Tam thiếu học đấu kiếm chứ? Muốn đến trung tâm huấn luyện xem không?”
“Muốn!” – Điền Viên Viên rất ủng hộ!
“Em thì sao?” – Thi Dương hỏi Triệu Thải Vân.
Triệu Thải Vân gật đầu, mặt đỏ ửng. Từ ngay lần đầu gặp Cung Trình, cô đã mê mẩn chàng trai này. Tuổi trẻ, anh tuấn, có tiền có quyền, quan trọng nhất là anh còn có bản lĩnh, là quán quân đấu kiếm thế giới! Cô từng xem video Cung Trình thi đấu, hình ảnh mạnh mẽ ấy khiến cô nhìn mê mẩn, tim đập loạn như sắp nhảy ra ngoài, yêu mến không ngừng.