Tra Công Biến Trung Khuyển

Chương 68: Quán quân đại hội thể thao Olympic




20m.
10m.
5m.
Điểm kết đang ở ngay trước mắt, góc nhìn đã hoàn toàn biến đen, linh hồn như tiến vào không gian khác dần dần thoát ly khỏi khống chế của cơ thể.
Văn Hạo không tiếng động kêu to.
Không muốn.
Chờ một chút!
Mặc kệ tiếp đó là cái gì, xin hãy cho tôi 3 giây.
Tay trái vung nổi trên mặt nước, ở giữa không trung vẽ ra một hình cung, sau đó duỗi về phía trước, đưa đến cực hạn đủ khả năng, sau đó vắt chuyện cổ tay, tung nước, hít thở, lại đẩy ra hướng sau.
Cùng lúc đó, tay phải đã đến phía trước.

A a, còn có một giây, một lần cuối cùng.
Thần ơi! Xin hãy để tôi làm xong một lần cuối cùng thôi.
Cuối cùng tay trái lại rời khỏi mặt nước, lại vẽ một đường cung giữa không trung, sau đó đưa về phía trước, duỗi ra, cho đến khi đạt tới cực hạn.
Đầu ngón tay.
Đụng vào thành hồ cứng rắn.
Đến đích!
Mình đã kết thúc 400 bơi tự do đại hội thể thao Olympic.
Mình đã kết thúc đại hội Olympic.
Đã kết thúc bơi lội cả đời.
Văn Hạo muốn đứng lên, muốn nhìn màn hình lớn như bóng đen cuối cùng cũng ùn ùn kéo đến che mờ con mắt cậu, cướp đoạt quyền định đoạt cơ thể trong tay.
Trời đất quay cuồng, tất cả đều đi xa.
Loáng thoáng, Văn Hạo nghe thấy tiếng vỗ tay kịch liệt.
Nhưng không biết, tiếng vỗ tay này vì ai tấu vang…
“Văn Hạo.”
“Văn Hạo!”
“Văn Hạo, tỉnh lại đi!”
Ý thức đang trở về đại não, ánh sáng đã trở lại.
Tại lúc Văn Hạo còn chưa mở mắt, đầu tiên nghe thấy chính là tiếng gọi lo lắng của Diệp Thư Văn. Cậu nỗ lực cướp lấy quyền khống chế cơ thể, từng chút từng chút mở mắt, sau đó nhìn thấy Diệp Thư Văn với nụ cười trên môi.
“Tỉnh rồi?” – Diệp Thư Văn hỏi.
Văn Hạo gật đầu một cái, miệng hé hé muốn nói chuyện.
Diệp Thư Văn nói: “Đừng lo lắng, em sẽ không bỏ qua lễ trao giải, bên tổ chức đã xác nhận qua, chờ đến khi em tỉnh lại sẽ sắp xếp trao giải! A! Đúng rồi, em biết chưa? Em nắm giải nhất! Chúc mừng em! Em là quán quân đại hội thể thao Olympic, quán quân thế giới chân chính!”
Văn Hạo nhìn Diệp Thư Văn mừng tít mắt, đặc biệt là ngay khi đối phương nói ra câu cuối cùng, giọng điệu cao vút, từng câu từng chữ xoay chuyển trăm vạn lần nói rõ sự hưng phấn của hắn, cộng hưởng quang vinh cùng cậu!
Sau đó Diệp Thư Văn kéo cậu từ trên giường, ôm chặt lấy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng: “Nhóc con, em quá tuyệt vời, thật sự, quá tuyệt vời!”
Văn Hạo nghe thấy thanh tuyến run rẩy của Diệp Thư Văn, thậm chí còn có khí tức ẩm ướt lan tràn quanh không gian, đôi mắt cậu cũng đỏ lên, là mừng đến phát khóc.
Phục hồi lại tinh thần, Văn Hạo nhìn thấy Cung Trình đứng ở phía cửa phòng. Cửa lộ ra một khe hở, Cung Trình đứng ở khe hở đó nhìn mình, đôi mắt u ám, rất khiếp người.
Vui sướng trong khoảnh khắc phai nhạt đi rất nhiều, cậu cứ như vậy nhìn Cung Trình quay người rời đi, không còn tung tích.
Diệp Thư Văn cũng buông lỏng Văn Hạo, nhưng rõ ràng vẫn còn hưng phấn không thể tự kiềm chế nổ, xoa xoa đầu Văn Hạo, vỗ lên bả vai cậu, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc, trong mắt còn mang hơi nước mờ sương, nhìn ánh mắt hắn đều không giữ được vui vẻ. Là thật lòng như vậy.
Văn Hạo thu hồi tinh thần, nở nụ cười với Diệp Thư Văn.
“Huấn luyện viên, em có cúp vàng Olympic rồi!” – Cậu nói.
“Đúng! Cúp vàng vàng ròng bạc trắng Olympic!” – Diệp Thư Văn đáp lời cậu.
Hai người nhìn lẫn nhau, lộ ra nụ cười ngu ngốc.
Nghi thức trao giải rất nhanh cử hành ở một bên bể bơi. Văn Hạo có cơ hội đứng trên bục đài cao nhất lĩnh thưởng, nhìn hồng kỳ năm sao vì mình bay lên ở nơi đất khách quê người, bên tai vang lên giai điệu quen thuộc từ nhỏ, toàn trường đều rất yên tĩnh.
Trên cổ nặng trình trịch, thế nhưng thân thể lại rất nhẹ. Giống như thăng hoa, trong chớp mắt đó, thậm chí Văn Hạo còn cảm giác mình mọc cánh rời khỏi đau khổ thế gian, bay đến thiên đường.
Sau khi kết thúc nghi thức bế mạc đại hội, đội đại biểu Trung Quốc từng nhóm chuẩn bị về nước.
Lần này viễn chinh Anh quốc Luân Đôn, tuyển thủ Trung Quốc đạt được 38 huy chương vàng, 27 huy chương bạc và 88 thành tích tốt, đứng thứ hai bảng huy chương toàn cầu.
Thành tích vô cùng tốt.
Nhóm ông bầu đều rất vui vẻ, sau khi xin phép tổng ông bầu thì tách ra mang theo đội viên dưới tay dạo quanh phố Luân Đôn một chút, buổi tối còn làm thêm một bữa tiệc phong phú.
Văn Hạo nhớ tới bữa tiệc chúc mừng thi đấu VĐTG lần trước, nên lần này cậu cũng không dám uống nhiều, uống đúng mức, vừa có hứng lại vừa không say.
Lưu Lãng ngược lại có phần uống hơi nhiều, cuối cùng còn đè bả vai cậu nói: “Anh đó nha, anh trở về có phải sẽ không còn gặp được cậu đúng không? Có phải cậu đi luôn đúng không?”
Văn Hạo có thể hiểu mọi người không nỡ đối với cậu, cậu cũng không nỡ với tất cả đội quốc gia, nơi này là mồ hôi và thanh xuân của cậu, có bạn bè và anh em của cậu, thời điểm rực rỡ nhất trong đời của cậu là ở nơi đây, sao cậu có thể cam lòng chứ! Nhưng so với bi ai của mọi người, Văn Hạo càng còn mong đợi nhiều hơn với tương lai của mình, cuộc sống nước ngoài, chân chính mở đệm cho cuộc đời, tự do nơi đó, giống như có thể mở cánh bay lên.
Vì thế, kết quả cuối cùng chính là Lưu Lãng và Du Nhạc ôm Văn Hạo rơi nước mắt, Viên Tranh cũng mang theo dáng vẻ ủ rũ, dẫn đến càng nhiều người phát hiện tình hình khác thường, cùng gia nhập tiến vào. Văn Hạo nhìn các đồng đội vây quanh mình khóc một vòng, quả đúng là dở khóc dở cười, tâm lý chua xót mềm mại, còn phải lần lượt an ủi từng người.
Thời gian ở lại nước Anh không lâu, nhiều hơn một ngày đều là tiền, tiêu phí ở nước ngoài không rẻ, cục TDTT thời gian nhanh nhất đưa đội viên sắp xếp về nước.
Về sau Văn Hạo vẫn luôn không nhìn thấy Cung Trình, thế nhưng cũng biết lần này ở Olymic Cung Trình cầm hai cúp vàng, một là cúp vàng kiếm lưỡi đơn nam, còn có cúp vàng đồng đội. Con người chính là sinh vật có năng lực mạnh lẽ kháng áp, dù cho trong cuộc sống trải qua ngăn trở cũng sẽ cố gắng tiếp tục đi. Cung Trình không vì Văn Hạo từ chối mà hoàn toàn thất bại, hắn vẫn như trước vững vàng tiêu sái đi trên con đường của mình.
Chuyện này… Khiến cho mong đợi yên lặng muốn hắn té ngã trong lòng Văn Hạo cảm thấy thất vọng, cũng vì thế mà bất đắc dĩ.
Tâm lý Cung Trình cường mạnh hơn cậu rất nhiều, xuất thân người này quyết định hắn mãi mãi nhìn người từ trên đỉnh cao, dù Văn Hạo từ chối nhưng dưới con mắt hắn cũng chỉ là cản trở nhất thời mà thôi, nếu không có sự tự tin mạnh mẽ thì lấy đâu ra nhiều mặt dày đến vậy, lấy đâu ra nghị lực để hắn chống đỡ dùng dằng hết lần này đến lần khác?
Sau khi ném chuyện về Cung Trình ra phía sau đầu, Văn Hạo cầm văn kiện của mình tới tòa nhà văn phòng, chuẩn bị giải quyết công chứng rời đội.
Cúp vàng Olympic lần này, ngoại trừ có vinh quang bên ngoài thì chỗ tốt nhất vẫn là mười tám vạn tiền thưởng, đủ sức để Văn Hạo ra nước ngoài.
Đưa văn kiện trao cho Chu Minh, vị này là tổng đội trưởng bơi lội Trung Quốc, Chu Minh đưa cho Văn Hạo đốt một điếu thuốc, cầm văn kiện nhìn hồi lâu, đều không ký xuống một chữ.
Văn Hạo không thúc giục ông, cứ đứng yên một bên.
Chu Minh nói: “Bơi thêm hai năm đi, bây giờ thành tích của em như vậy, không bơi quả là đáng tiếc.”
Văn Hạo lắc đầu: “Không được, lớn tuổi, em dự định ra nước ngoài học hành.”
Chu Minh nhướng mày: “Không phải em đang học nghiên cứu ở đại học thể dục sao? Ra nước ngoài làm gì? Mấy thằng nhóc tụi bây không có đầu nghĩ à, học tập ở thể dục thể thao, chỉ cần đi theo thành tích vận động, tốt nghiệp xong, em muốn học bác sĩ cũng không thành vấn đề, cần gì phải chạy qua nước ngoài chịu khổ. Nước ngoài không thành quả thì làm thế nào?”
Văn Hạo cười khổ, không biết nói gì thêm.
Chu Minh đặt văn kiện trở lại bàn, một tay đập lên văn kiện, phất phất tay: “Để tôi suy nghĩ thêm, em cũng suy nghĩ kỹ lại đi, qua mấy ngày nữa thì tới sau.”
Văn Hạo gật đầu, rời văn phòng.
Cậu không xác định được đây là ý của Chu Minh hay là kết quả thao túng sau lưng của Cung Trình. Thế nhưng Văn Hạo làm kiện tướng, rời đội chính quy có thể cầm được tiền trợ cấp của cục TDTT, tiền không hề ít, cậu không thể từ bỏ con đường rời đội chính quy này.
Trở về ký túc chỉ có một mình Văn Hạo, Viên Tranh xảy ra chuyện ở nửa năm trước, bị một kẻ xọc một dao ở trong bể bơi, dây chằng bên vai cũng bị thương, bởi vì lý do thi đấu Olympic không thể nghỉ ngơi nên chịu khổ thi đấu. Lần này sau khi kết thúc thi đấu thì ở lại nước Anh làm giải phẫu, Du Nhạc cũng ở lại, đoán không chừng là mười ngày nửa tháng cũng chưa về được.
Khi đó, mình cũng đã đi rồi đi?
Kỳ nghỉ sau giải thi đấu, có rất nhiều đội viên lựa chọn về nhà, Văn Hạo không cần phải huấn luyện cho nên lại lên trường đọc sách. Trước khi có chứng nhận rời đội thì thủ tục bên trường Văn Hạo tạm thời không dám làm, nhỡ đâu không thông qua thì việc học lại còn phải tiếp tục thêm.
Buổi chiều, Văn Hạo hẹn giáo sư hướng dẫn nghiên cứu của mình ăn cơm tối, nói ra ý định của mình. Giáo sư tuổi không lớn lắm, vẫn chưa tới năm mươi tuổi, có lẽ quan hệ cả hai cũng không quá sâu nên không tỏ rõ ý kiến đối với hướng đi của cậu, cho rằng hướng đi cuộc đời của mình là do chính bản thân mình tự quyết, phận làm giáo sư của mình không nên quá nhiều lời hay gì gì đó.
Hôm sau, Văn Hạo đến gặp Du Minh Kiệt, muốn nói mời khách ăn cơm, Du Minh Kiệt không muốn cậu dùng tiền, cả hai nấu ăn riêng tại nhà. Ý Du Minh Kiệt lại hoàn toàn ngược lại với giáo sư, hắn hi vọng Văn Hạo có thể bơi thêm hai năm, ít nhất thì cũng bơi thêm một năm, nhỡ đâu có thể cầm thêm một giải quán quân thì sao? Thái độ Văn Hạo nghe lời và nghiêm túc nhưng chết cũng không đổi ý, chủ ý quyết định ra nước ngoài. Cuối cùng Du Minh Kiệt thở dài một tiếng, tỏ ý mình sẽ nói chuyện đôi chút với Chu Minh.
Lại qua một ngày, Văn Hạo đến tìm Diệp Thư Văn, Diệp Thư Văn mới được Du Minh Kiệt gọi qua, thấy cậu mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân thì hận không thể mài sắt thành kim. Văn Hạo miễn cưỡng nói vài câu đề bị Diệp Thư Văn đuổi thẳng ra ký túc.
Trở về phòng ngủ, Văn Hạo bắt đầu lay đầu ngón tay tính còn có ai chưa gặp. Văn Hạo phải đi, trước khi đi nên gặp người một lần, cũng coi như là nói lời từ biệt cuối cùng.
Vừa lúc, hôm sau là ngày về đơn vị, Văn Hạo kêu gọi cả đám đồng đội tốt ra ngoài ăn một bữa, coi như là tiệc chia tay. Lưu Lãng khóc ào ào như con gái. Văn Hạo vỗ bả vai hắn, lại xoa xoa tóc hắn, nhìn một vòng đồng đội đều đỏ hoe mắt, cảm thấy mình có một đám huynh đệ như thế này là đủ rồi.
Sáng hôm sau, Văn Hạo nhận được tin nhắn của Cung Trình.
“Em đã quyết định, nhất định phải đi sao?”
Văn Hạo vốn không muốn trả lời nhưng suy nghĩ sau này có lẽ mình và Cung Trình sẽ không còn dây dưa thêm nữa, tâm tình nhất thời có chút rối loạn, phản hồi lại một chữ “Phải”. Sau đó bên kia không phản hồi trở lại.
Đến trưa, Văn Hạo nhận được điện thoại của Văn Hạo, nói cho cậu biết Chu Minh đã ký tên, chờ cầm văn kiện đến văn phòng tổng cục là được, thủ tục cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Đến khi Văn Hạo cầm văn kiện nhìn Chu Minh, ngạc nhiên vì nguyên nhân gì khiến Chu Minh đồng ý? Là chính hắn nghĩ thông suốt? Hay là Du Minh Kiệt bàn bạc thành công? Cũng hay là… Cung Trình đứng ở phía sau làm gì đó?
Nhưng đến cuối cùng, Văn Hạo cầm văn kiện, cúi chào Chu Minh một cái, nói một câu hẹn gặp lại rồi quay người rời văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.